Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 160: Hành động

Năm giờ rạng sáng ngày hôm sau, Quý Tiêu Dương đang ôm Quý Thần Quang ngủ say, di động đặt trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên! Thời điểm tiếng chuông vang lên, khuôn mặt Quý Thần Quang nguyên bản còn mang theo nụ cười yếu ớt say ngủ, bởi vì tiếng ồn ào đột nhiên vang lên này mà lập tức nhẹ nhíu mày, đầu ở trong lòng Quý Tiêu Dương cọ cọ. Sau đó càng cúi đầu thấp hơn vào trong lòng hắn, tựa hồ nghĩ làm như vậy là có thể tránh được tiếng chuông phiền toái kia.

Quý Tiêu Dương cảm giác được động tĩnh trong lòng, sau đó mới nghe được tiếng di động, lập tức liền mở mắt, vươn tay vỗ nhẹ lên lưng Quý Thần Quang, “Thần Thần, ngủ đi, không có việc gì đâu!" Nói xong, xoay người vươn tay lấy điện thoại di động, ấn nút nghe, “Có việc?" Thanh âm bởi vì chưa tình ngủ cho nên còn có chút khàn khàn, hơn nữa lúc này tâm tình Quý Tiêu Dương có điểm âm trầm. Bởi vậy nghe vào trong tai có một loại cảm giác uy giận không nói nên lời!

“Boss, thật xin lỗi vì đã quấy rầy ngài nghỉ ngơi!" Tinh Tam trong lòng hơi kinh hãi! Boss quả nhiên nổi giận! Kỳ thật vừa rồi lúc gọi điện, cô cũng do dự, bất quá việc này quá mức khẩn cấp, cho nên cô vẫn quyết định gọi điện thoại nói cho boss!

“Có chuyện gì nói mau!" Quý Tiêu Dương cúi đầu, nhìn thoáng qua Quý Thần Quang đang tự động ôm chặt mình phía sau lưng, khóe miệng xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt! Nguyên bản còn muốn cách xa một chút rồi mới nói chuyện, nhưng xem tình huống hiện tại, sợ là không có khả năng! Hắn mà rời giường, chỉ sợ Thần Thần sẽ tỉnh dậy nhanh hơn!

“Boss, tôi cùng Tinh Tứ vừa mới điều tra ra, Kỷ Nguyên đang chậm rãi đem tài chính rút về! Boss, hắn giống như phát hiện ra ngài đã biết sự tình!" Tốc độ nói chuyện của Tinh Tam cực nhẹ cực chậm! Việc này quá mức quan trọng, cô phải vạn phần cẩn thận!

Quý Tiêu Dương nghe Tinh Tam nói, khóe miệng càng thêm cười lạnh, trong đôi mắt tối đen lóe lên một mảnh âm hàn! Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn! Hừ, nếu mình đã bị bại lộ, vậy hắn cũng vui vẻ ở một bên xem kịch!

“Boss……" Tinh Tam đợi một hồi cùng không thấy Quý Tiêu Dương trả lời, có chút cẩn cẩn thận thận gọi một tiếng…… Boss sẽ không phẫn nộ đến mức nói không nên lời đi……

“Ân, còn có chuyện gì?" Quý Tiêu Dương lấy lại tinh thần, thản nhiên hỏi một câu! Thanh âm rõ ràng có tinh thần hơn so với vừa rồi!

“Không……" Tinh Tam vừa nghe thấy Quý Tiêu Dương nói, trong lòng cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Boss giống như không có tức giận, ngài ấy hẳn là sơn nhất tất có diệu kế! Boss của nàng không có khả năng ngay cả sự tình như thế đều không ứng phó được!

“Hảo hảo nghỉ ngơi, tiếp tục bí mật điều tra!" Thản nhiên nói một câu, trong thanh âm hàm chứa một chút ý quan tâm cực nhạt, nói xong, Quý Tiêu Dương liền ngắt điện thoại! Yên lặng nhìn di động, ngây người nửa giây mới đặt di động lại chỗ cũ! Xoat người một cái, ôm Quý Thần Quang đang ngủ say vào lòng, cúi đầu, ở trên khuôn mặt nóng hầm hập của cậu hôn một cái! Thần Thần, hết thảy đều chuẩn bị xong rồi! Những người từng thương tổn em, anh một người cũng sẽ không bỏ qua!

Hắn không phải một người tàn nhẫn, cũng không phải một người cỡ nào máu lạnh. Chẳng qua sự tình gì, chỉ cần liên quan đến Thần Thần, hắn sẽ hóa thân thành một Tu La đẫm máu cũng không phải không thể…… Tổn thương đến Thần Thần của hắn, mặc kệ là ngươi vô tâm hay người có tâm cũng thế. Hắn một mực sẽ không bỏ qua!……

……

Sau khi Kỷ Nguyên rời đi, Duy Thiên vẫn không có nhắm mắt, một mực yên lặng lẳng lặng hút thuốc lá, toàn bộ căn phòng đã trở thành sương khói tràn ngập, làm cho người ta sặc! Chẳng qua Duy Thiên đang ở trong đó cũng đã quen với hương vị này, cư nhiên còn có thể tự nhiên hít thở, hút thuốc!

Lại hút hết một điếu thuốc, Duy Thiên lại như trước đắm chìm trong suy nghĩ không có hoàn hồn. Thẳng đến khi khói lửa chậm rãi cháy đến trước đầu ngón tay hắn ta…… Cái loại đau đớn nóng rực nhàn nhạt này làm cho Duy Thiên bỗng nhiên hoàn hồn. Hắn ta cúi đầu nhìn thuốc lá đã cháy hết ngây người nửa giây mới ném đầu thuốc lá vào trong gạt tàn trên bàn. Nhìn gạt tàn đã khá đầy, Duy Thiên nhếch môi, một lát sau mới cầm lấy di động bên cạnh, gọi điện thoại……

“Duy Thiên! Như thế nào tỉnh sớm như vậy? Lúc này mới là năm giờ sáng!" Điện thoại được nhận, từ bên trong truyền đến nữ âm rất là lạnh lẽo cứng rắn, nghe qua sẽ thấy có khí thế của một nữ cường nhân. (người phụ nữ mạnh mẽ)

Tay Duy Thiên cầm di động hơi hơi nắm chặt, nhếch môi, vài giây qua đi mới mở miệng, “Đem tài chính triệt!" Ngắn ngủn bốn chữ, nói xong, Duy Thiên liền ngắt điện thoại! Ném di động lên sô pha, tiếp tục đốt thuốc, không hút, chỉ chậm rãi nhìn nó cháy hết! Di động vừa rời tay không đến ba giây, liền lần nữa vang lên. Tiếng chuông trong căn phòng im lặng có vẻ phá lệ chói tai vang dội! Nhưng Duy Thiên lại cứ như không nghe thấy! Một đôi bích nhãn chỉ lẳng lặng nhìn thuốc lá, ánh mắt xanh biếc nhìn theo điếu thuốc chậm rãi cháy hết, càng ngày càng sâu thảm u lục!

Di động vẫn vang lên không ngừng, ngừng vài giây, lại lần nữa vang lên…… Đó có thể thấy được, người gọi là nóng vội cùng lo âu chờ đợi ra sao! Nhưng mặc kệ di động có kêu như thế nào, chấn động như thế nào, Duy Thiên vẫn như trước lẳng lặng nhìn thuốc lá trong tay, một điếu cháy hết, lại lần nữa đốt một điếu khác! Thẳng đến khi thuốc lá chậm rãi cháy hết ba điếu, di động rốt cục không hề vang lên nữa. Căn phòng lại một lần nữa khôi phục yên lặng. Trong bóng đêm, chỉ còn ánh khói lửa mỏng manh trên đầu điếu thuốc lá……

……

“Như thế nào còn chưa ngủ?" Lão quả gia nhìn căn phòng sáng đèn cả một đêm, chần chờ một chút, vẫn là vươn tay đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Kỷ Nguyên mặc áo ngủ, lẳng lặng đứng trước cửa sổ sát đất. Thật gầy…… Lão quản gia nhìn thoáng qua, ở trong lòng thở dài một hơi! Thật đúng là không làm cho người ta bớt lo! Thân thể vừa mới tốt hơn được một chút, lại bắt đầu cái loại chuyện thức đêm này! Nếu như bị lão gia biết được, lại gọi điện thoại đến trách mắng……

“Lâm bá!" Kỷ Nguyên quay đầu, trên gương mặt tái nhợt xuất hiện một nụ cười mỉm thản nhiên. “Lâm bá, người xem, ánh trăng thật tròn, thật sáng!" Kỷ Nguyên một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, vươn tay chỉ vào mặt trăng ở xa xa trên bầu trời kia, thanh âm phi thường nhẹ nhàng. Giống như sợ nói nặng sẽ kinh động đến mặt trăng!

“Ân. Hôm nay là mười lăm, còn nửa tháng nữa sẽ đến lễ mừng năm mới…… Thời gian thật mau, lại qua một năm nữa rồi!" Lão quản gia chậm rì rì bước tới trước cửa sổ sát đất, nhìn ánh trắng ở trên cao, cảm thán nói một câu! “Này sợ là, đã tám năm rồi đi……" Đột nhiên, lão quản gia nhìn Kỷ Nguyên một cách khó hiểu nói ra một câu ý vị thâm trường như vậy! Ánh mắt đục ngầu giống như trở nên khôn khéo hữu thần trong nháy mắt!

Nghe lão quản gia nói, thân thể Kỷ Nguyên rõ ràng sửng sốt một chút! Bất quá rất nhanh liền khôi phục. Gã một lần đem ánh mắt dừng ngoài cửa sổ, khẽ gật đầu. Nhưng không có nói chuyện…… Tám năm, mười năm, chỉ còn hai năm…… Bất quá hiện tại xem ra, đã không cần lâu như vậy……

“Tiểu Nguyên, có một số việc, ta không nói chắc trong lòng con cũng sẽ phi thường rõ ràng!" Lão quản gia lẳng lặng nhìn Kỷ Nguyên, nói một câu khó hiểu nhưng lại rất có ý tứ! Sau đó, vươn tay vỗ vỗ bờ vai gã, “Gầy quá rồi, nghỉ ngơi đi, ăn nhiều cơm vào! Đừng quá mệt mỏi!" Nói xong, lão quản gia liền xoay người rời đi!

Sau khi lão quản gia đi rồi, một mình Kỷ Nguyên đứng đối mặt với bầu trời đêm, lẳng lặng đứng thật lâu, thật lâu…… Thẳng cho đến khi có tia sáng lóe lên phía chân trời, Kỷ Nguyên mới chậm rãi kéo rèm vào, nhìn bầu trời dần dần có ánh sáng, Kỷ Nguyên đột nhiên mở miệng nói một câu, “Không biết ánh sáng mặt trời chiếu trên người là cảm giác gì!" Vừa dứt lời, rèm cũng hoàn toàn bị kéo vào! Kỷ Nguyên nhìn thoáng qua đèn thủy tinh trên trần nhà, lăng lăng thất thần……

“Khấu, khấu, khấu!" Trong căn phòng im lặng vang lên tiếng gõ cửa thanh thúy!

Kỷ Nguyên bỗng nhiên hoàn hồn, đi tới sô pha, nằm ngửa, khẽ nhắm đôi mắt có chút chua xót, thản nhiên mở miệng, “Tiến vào!"

Mộc Dật nghe thấy thanh âm bên trong truyền ra, vươn tay đẩy cửa, ánh mắt đảo quanh trong phòng một vòng, cuối cùng dừng trên sô pha!

Sau khi tìm được mục tiêu, Mộc Dật mới đóng cửa, người đi về phía sô pha, đứng ở khoảng cách cách ba bước, khẽ gật đầu với Kỷ Nguyên, “Thất gia!"

“Sự tình thế nào?" Kỷ Nguyên không mở mắt, ngữ khí vẫn là không chút để ý như trước. Trên khuôn mặt một đêm không ngủ càng có vẻ tái nhợt! Khẽ nhắm mắt, lông mi thật dài tạo nên một cái bóng, làm cho cả người có một loại yếu ớt cùng trống rỗng không nói nên lời……

Mộ Dật nhìn nhìn, có chút thất thần, thẳng đến khi thanh âm Kỷ Nguyên vang lên bên tai, hắn mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng ổn định cảm xúc của mình. “Đã chuẩn bị thỏa đáng! Tài chính của chúng ta trước tối nay là có thể thu về!"

“Cái này tốt, nhìn xem chúng ta còn bao nhiêu tiền!" Nghe Mộc Dật nói, Kỷ Nguyên trầm mặc vài giây mới khẽ mở đôi mắt đang nhắm, thản nhiên nhìn thoáng qua Mộc Dật, đứng lên đi tới trước bàn làm việc, ngồi xuống ghế da.

“Tôi biết rồi!" Mộc Dật nhìn động tác của Kỷ Nguyên liền biết gã chuẩn bị bắt đầu công tác, vì thế đáp một câu liền rời khỏi văn phòng!

Mộc Dật vừa ra khỏi không lâu, lão quản gia bưng bữa sáng cùng thuốc, đẩy cửa đi vào, “Tiểu Nguyên, đến giờ uống thuốc rồi!"

……

Chờ lúc Quý Thần Quang tỉnh lại, bên người đã không còn thân ảnh của anh hai. Nhưng là bên cạnh vẫn còn giữ lại độ ấm của anh hai, xem ra hẳn là vừa tỉnh không lâu, vậy chắc anh hai đang ở phòng bếp! Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt Quý Thần Quang sâu sắc thêm vài phần, nhanh chóng xốc chăn lên xuống giường vào phòng tắm. Dùng hai mươi phút sửa sang xong xuôi mọi thứ, Quý Thần Quang vui sướng hài lòng đi xuống lầu!

“Anh hai ơi!" Người còn chưa xuất hiện, thanh âm liền vang lên trước. Nhưng chờ đến lúc Quý Thần Quang đi tới nhà ăn, lại vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại của Quý Tiêu Dương. Quý Thần Quang nhìn bữa sáng nóng hôi hổi trong nhà ăn, hơi sửng sốt một chút. Chẳng lẽ anh hai vẫn còn ở phòng bếp? Nghĩ vậy, Quý Thần Quang chạy về phía phòng bếp. Nhưng khi vào phòng bếp lại không thấy anh hai đâu. Đâu rồi?…… Quý Thần Quang vươn tay gãi gãi đầu mình. Suy nghĩ một hồi, người liền đi về phía thư phòng…… Quý Thần Quang đẩy cửa đi vào, quả nhiên nhìn thấy anh hai đang nói chuyện với Kỳ.

“Thần Thần dậy rồi sao? Bữa sáng đã làm xong rồi đó, em đói bụng thì ăn trước đi. Anh hai cùng Kỳ còn có chuyện quan trọng cần thương lượng một chút!" Quý Tiêu Dương vươn tay xoa xoa đầu Quý Thần Quang, cười ôn nhu với cậu! Rạng sáng nay nhận được điện thoại xong, hắn vốn không có buồn ngủ, ôm Thần Thần nằm trên giường suy nghĩ suốt! Đối với việc làm thế nào đối phó với Kỷ Nguyên, đã có ý tưởng tốt rồi. Bây giờ chuẩn bị nói rõ ràng với Kỳ, cùng nhau thương lượng một chút!

“Dạ!" Quý Thần Quang nhìn Quý Tiêu Dương cùng Nam Cung Kỳ một lúc, sau đó gật gật đầu. “Các anh phải nhanh lên! Bữa sáng nguội rồi sẽ không ngon đâu!" Nói xong, liền xoay người ra khỏi thư phòng, còn rất cẩn thận đóng cửa phòng lại!

Quý Tiêu Dương nhìn thân ảnh Quý Thần Quang biến mất sau cách cửa, lúc này mới quay đầu nhìn Nam Cung Kỳ, “Chúng ta tiếp tục!"

……

PS: chả liên quan cơ mà mai thi Test AS rồi:(( trời ơi. hãy cứu rỗi linh hồn nhỏ bé của con. con k biết gì đâu. thế nên là cầu trời cho con random cũng đúng đuy
Tác giả : L linh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại