Độc Gia Chuyên Sủng
Chương 148: Bí mật: Kỷ nguyên là ai?
“Gia……" Một nam tử hơn ba mươi tuổi, cẩn thận gọi một chữ với người nam tử tuấn tú phía trước.
(): cách gọi giống như kiểu ông chủ hay là lão gia
(): người đàn ông ý. cơ mà bây giờ lười quá rồi để ‘nam tử’ cho nhanh. xong sau nếu có chỗ nào có ‘nam nhân’ nữa thì còn phần biệt được=))
Trên gương mặt nhìn qua có vẻ tái nhợt mang theo bệnh tật của nam tử lúc này là một đôi con ngươi lóe lên lửa giận ngập trời, gương mặt tái nhợt cơ hồ là đang vặn vẹo.
“Gia, nên trở về……" Nam tử hơn ba mươi tuổi đợi gần một phút đồng hồ cũng không thấy người kia trả lời, lại cẩn thận nói một câu.
Cách gần nửa phút sau, người kia ánh mắt âm ngoan nhìn thoáng qua siêu thị ở đối diện rồi mới giận dữ đứng dậy, xoay người rời khỏi quán cà phê. Nam tử hơn ba mươi tuổi nhìn bóng lưng của người kia, lặng lẽ vươn tay lau mồ hôi trên trán, sau đó nhanh chóng đuổi theo người kia.
Trước cửa sổ sát đất thật lớn, nam tử tái nhợt lúc này đã thay một thân quần áo thoải mái thường ngày thành áo ngủ. Gã kinh ngạc đứng trước bàn làm việc nhìn đống tài liệu chồng chất như núi, đột nhiên vươn hai tay dùng sức gạt hết tất cả xuống đất. “Chết tiệt!" Nghiến răng nghiễn lợi chửi một câu!
“Gia…… Cảm xúc không thể quá kích động!" Nam tử hơn ba mươi tuổi bên cạnh có chút khiếp đảm đi về phía trước vài bước, khẩn trương nói một câu.
Ở trong lòng Kỷ Nguyên dặn chính mình rằng không thể nổi giận! Nhưng lửa giận như thế nào cũng không kìm lại được! Nguyên lai hôm nay tâm tình tốt, ra ngoài tản bộ một chút, không ngờ lại đột nhiên nhìn thấy hai anh em Quý Tiêu Dương. Vì thế, bất giác liền xuống xe, đi theo. Suốt nửa giờ, Kỷ Nguyên đều một đường chứng kiến hình ảnh hai anh em vui vẻ ấm áp. Một màn này hung hăng kích thích ánh mắt cùng cảm xúc của gã, bảo gã làm sao mà không tức giận cho được……
Chết tiệt…… Bọn họ cư nhiên còn có thể sống tiêu xa cùng nhàn nhã như vậy! Chết tiệt…… Quý Thần Quang cư nhiên cười đến vui vẻ như thế! Gã kinh ngạc nhìn, gã không cam lòng…… Ngực giống như bị một ngọn lửa thiêu đốt, thế lửa theo hình ảnh hai anh em bọn họ càng ngày càng thân mật mà cháy càng lớn!
“Đi, gọi Mộc Dật tới đây cho ta!" Kỷ Nguyên hít sâu một hơi, sau đó hung hăng dựa người vào ghế da lớn ở đằng sau. Khẽ nhắm hai mắt, nói với nam tử bên người một câu. Ta nhất định phải hủy hai anh em nhà đó……
Nam tử nghe Kỷ Nguyên phân phó, nhanh chóng rời khỏi phòng. Không đến hai phút, tinh anh nam mặc tây trang Mộc Dật đẩy cửa đi vào. “Thất gia!"
“Kế hoạch tiến hành thế nào?" Kỷ Nguyên không mở mắt, hỏi một câu. Ngữ khí là thản nhiên không chút để ý! Nghe vào giống như là hoàn toàn không cần gì cả, nhưng ai biết được rằng kỳ thật trong lòng gã là vô cùng để ý đến chuyện này!
Mộc Dật đã làm việc cho Kỷ Nguyên nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng vô cùng hiểu rõ tính tình của gã. Mỗi khi Thất gia nói chuyện càng lười nhác, càng mềm nhẹ là khi gã thực sự để ý đến chuyện này…… “Hết thảy đều đã chuẩn bị tốt, ngày mai sẽ lên đường đến thành phố C!" Mộc Dật nhìn thoáng qua Kỷ Nguyên ở đối diện, nhàn nhạt nói một câu. Thất gia hôm nay tựa hồ như đã chịu kích thích gì đó, gương mặt quanh năm tái nhợt cư nhiên có hồng nhuận nhè nhẹ……
Đợi một phút đồng hồ, Mộc Dật cùng không thấy Kỷ Nguyên nói chuyện, nhìn thoáng qua Kỷ Nguyên đang nhắm mắt tựa vào ghế một chút, chần chờ nói “Thất gia, việc này, có tất yếu, phải làm, như vậy…… không?" Đem tất cả đường lui của mình đều thiếu chút nữa thì phá hỏng……
Qua thật lâu, Kỷ Nguyên mới mở mắt nhìn Mộc Dật, từ từ nói một câu “Ngươi không rõ……"
Mộc Dật trầm mặc! Hận ý của Kỷ Nguyên đối với hai anh em Quý gia, anh ta rất rõ ràng. Hết thảy những thứ này đều đã âm thầm tiến hành hơn mười năm rồi. Hết thảy tư liệu về Quý gia đều hoàn toàn nắm giữ được rồi, năm nay bọn họ sẽ phát ra công kích. Chính là anh ta không rõ, rốt cuộc là loại thù hận gì mà có thể duy trì Thất gia thực hiện kế hoạch báo thù lớn như thế! Mười năm, không phải mỗi người đều có kiên nhẫn làm được……
“Lui ra đi, hảo hảo chú ý tiến hành kế hoạch!" Lúc Mộc Dật đang trầm mặc, Kỷ Nguyên thản nhiên nói một câu.
Mộc Dật lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu với Kỷ Nguyên, rồi sau đó rời khỏi phòng.
Trong không gian im lặng, chỉ còn lại một mình Kỷ Nguyên……
Kỷ Nguyên lẳng lặng nhìn một đống giấy tờ bị gã gạt xuống đầy đất, kinh ngạc thất thần……
Thật lâu qua đi, trong căn phòng im lặng vang lên thanh âm thở dài của Kỷ Nguyên, nhẹ nhàng từ từ quanh quẩn trong phòng “Đã muốn, thay đổi……" Ngữ khí mang theo một loại phiền muộn cùng tiêu điều không nói nên lời……
……
Sáng sớm, Quý Tiêu Dương theo giờ sinh học mở hai mắt, cúi đầu nhìn Quý Thần Quang đang ngủ say trong lòng, nở nụ cười nhàn nhạt. Lẳng lặng nhìn Thần Thần đang ngủ say sưa trong lòng một hồi, Quý Tiêu Dương mới thỏa mãn nhẹ xốc chăn lên, xuống giường vào phòng tắm. Qua tầm hai mươi phút, Quý Tiêu Dương đem bản thân sửa sang xong mới nhẹ nhàng đi đến bên giường, cúi người xuống hôn lên trán Quý Thần Quang một cái. Sau đó ra khỏi phòng, đi xuống lầu, trực tiếp vào phòng bếp!
Buổi sáng hôm nay, có thời gian liền làm hồn đồn cho Thần Thần ăn! Vài ngày nay em ấy đều lẩm bẩm niệm cái món này! Quý Tiêu Dương ở trong lòng nghĩ, động tác trên tay nhanh nhẹn không ngừng!
Tám giờ sáng, Quý Thần Quang mở hai mắt, dụi dụi mắt một chút, nhìn bên người trống không…… Trong lòng cao hứng ngọt ngào! Anh hai hẳn là đang làm bữa sáng cho cậu. Cậu đã muốn ngửi thấy hương vị thơm thơm của hồn đồn.
Ân, ngửi mùi, bụng liền thầm thì kêu. Quý Thần Quang xoa xoa bụng mình một chút, vui vẻ xốc chăn lên, tâm tình tốt ngâm nga hát đi vào phòng tắm. Dùng mười lăm phút vệ sinh cá nhân cùng thay quần áo xong. Sau đó vui vui vẻ vẻ đi xuống lầu. Đứng ở cửa phòng bếp liền nhìn thấy Quý Tiêu Dương đang nhẹ cúi đầu vớt hồn đồn trong nồi. Anh hai của cậu, không chỉ có đẹp trai, lại nhiều tiền, còn có thể nấu ăn, ân, còn có thể chăm sóc người ta…… Thật đúng là giống như trên ti vi nói, bạch mã hoàng tử trăm phần trăm. Hắc hắc……
“Đứng cười ngây ngô cái gì đó? Mau tới bưng hồn đồn ra đi, có thể ăn cơm rồi!" Quý Tiêu Dương nhìn thoáng qua Quý Thần Quang đang dựa cửa cười ngây ngốc. Hắn thực rõ ràng nhìn ra mê luyến trong mắt Thần Thần!
“Ân. Đến đây!" Quý Thần Quang nhanh chóng thu hồi tâm tư, đem bát hồn đồn bưng tới bàn cơm. Thời điểm xoay người vừa vặn nhìn thấy Nam Cung Kỳ đang đi tới nhà ăn, cười sáng lạn như ánh mặt trời “Kỳ, buổi sáng tốt lành! Có thể ăn sáng rồi!"
“Buổi sáng tốt lành, Thần Quang, Tiêu Dương!" Nam Cung Kỳ cười ôn hòa.
Ba người dùng nửa giờ để ăn bữa sáng, đang chuẩn bị ra ngoài đi làm thì đột nhiên di động của Nam Cung Kỳ vang lên.
“Kỳ, tôi nhớ em!" Nam Cung Kỳ vừa ấn nút nghe, liền nghe thấy tiếng nói trầm thấp của Nam Cung Cửu truyền đến.
Nam Cung Kỳ gắt gao nắm chặt lấy di động. “Ân, tôi cũng nhớ cậu!"
“Kỳ, rất nhanh, rất nhanh thôi là tôi có thể trở lại. Đừng lo lắng. Vì em, tôi sẽ hảo hảo chăm sóc chính mình! Kỳ, em cũng phải như vậy!" Thanh âm Nam Cung Cửu tựa hồ trở nên trầm thấp thành thục hơn rất nhiều.
“Ân." Nam Cung Kỳ cẩn thận nghe thanh âm truyền ra từ điện thoại! Bộ dáng kia dường như còn mang theo một loại cảm giác thành kính ở bên trong……
“Kỳ, Tiêu Dương có ở đấy không?" Sau khi nói rất nhiều, Nam Cung Cửu đột nhiên mở miệng hỏi.
“Có, Tiêu Dương đang ở bên cạnh!" Nam Cung Kỳ cùng Quý Tiêu Dương liếc nhìn nhau. Sau đó Nam Cung Kỳ đưa điện thoại cho Quý Tiêu Dương.
Quý Tiêu Dương nhận lấy di động đặt ở bên tai. “Tiểu Cửu!"
“Tiêu Dương, tư liệu về Thất Giác tôi đã tra ra rồi. Đã gửi về cho anh. Tiêu Dương, giúp tôi hảo hảo chăm sóc Kỳ, nhất là thời gian sắp tới…… Tôi không có khả năng liên lạc lại cho các anh!" Thanh âm Nam Cung Cửu rất nhẹ, rất thấp, bên trong lộ ra khàn khàn mỏi mệt……
Quý Tiêu Dương nhìn thoáng qua Nam Cung Kỳ ở bên cạnh, trong lòng tự hỏi về lời nói của Nam Cung Cửu. Suy nghĩ một chút, hắn vẫn là không hỏi ra. Khi Tiểu Cửu muốn nói thì cậu ta tự nhiên sẽ nói ra. “Tôi biết rồi!"
“Trở lại thư phòng!" Quý Tiêu Dương đưa lại điện thoại di động cho Nam Cung Kỳ.
Nam Cung Kỳ sờ sờ di động một lúc rồi mới lưu luyến bỏ vào trong túi quần. Theo sát Quý Tiêu Dương vào trong thư phòng. “Đây là……" Nam Cung Kỳ nhìn hai trang tư liệu trong tay Quý Tiêu Dương, nghi hoặc hỏi.
“Kỳ, đây là tư liệu về Kỷ Nguyên. Tiểu Cửu giúp chúng ta tìm được!" Quý Tiêu Dương vừa nói vừa cẩn thận đọc nội dung trong tư liệu.
“Thật sao?" Nam Cung Kỳ vội vàng tới gần Quý Tiêu Dương, nhìn nội dung trong tư liệu.
“Kỷ Lâm này như thế nào nhìn có điểm quen mắt?" Nam Cung Kỳ ngơ ngác hỏi một câu. Trên đó nói, Kỷ Nguyên có một em trai tên Kỷ Lâm!
Quý Tiêu Dương lăng lăng nhìn Kỷ Lâm kia, qua ước chừng một phút sau, hắn mới lấy lại tinh thần, không rõ hỏi Nam Cung Kỳ “Kỳ, cậu còn nhớ, khi Thần Thần năm tuổi, ở trường học có xảy ra một chuyện không?"
Nam Cung Kỳ nghi hoặc, đẩy kính mắt gọng bạc của mình lên. Sau đó, trong đầu đột nhiên lóe qua một tia sáng. “Cậu là nói, chính là thằng bé kia?"
“Không, Kỷ Nguyên là anh hai của Kỷ Lâm. Bất quá, tôi thật sự cảm thấy kỳ quái, năm đó tôi chỉ đuổi bọn họ ra khỏi thành phố Y mà thôi. Hơn nữa ngay cả tiền tài đều không có thu của bọn họ! Chính là làm cho công ty của bọn họ lâm vào tê liệt không thể vận hành! Vì cái gì Kỷ Nguyên này lại động chạm đến chúng ta? Mà thời gian lại còn dài đến mười năm?" Quý Tiêu Dương đặt tư liệu lên bàn làm việc. Trên đó rõ ràng viết, một nhà Kỷ Nguyên sau khi ra khỏi thành phố Y liền di cư đến Canada. Vì cái gì một mình Kỷ Nguyên lại trở về thành phố C vào hai năm sau. Hơn nữa Thất Giác này tựa hồ cũng không phải là do gã lập nên……
“Tiêu Dương, muốn đi Canada tra tư liệu của bọn họ không?" Nam Cung Kỳ nhìn Quý Tiêu Dương, đột nhiên hỏi một câu. Chỉ có một mình Kỷ Nguyên trở về thành phố C, như vậy cha mẹ gã cùng Kỷ Lâm đâu? Trên đó hoàn toàn không có tư liệu gì hết……
Quý Tiêu Dương nắm cằm mình, ánh mắt nhìn về phía bầu trời xanh ngoài cửa sổ. “Tra một chút cũng biết. Bất quá tôi thật sự cảm thấy rất kỳ quái, Thất Giác này rốt cuộc tại sao lại xuất hiện ở đây……" Lúc đầu hắn vẫn nghĩ là do Kỷ Nguyên lập nên, nhưng là đến hiện tại xem ra, cũng không phải……
Sau khi Kỷ Nguyên trở về thành phố C, liền mất tung mất tích. Mãi cho đến gần đây mới xuất hiện ở thành phố Y…… Vậy tám năm nay, gã ở nơi nào?……
“Mạc Dương trước đó vài ngày không phải đã điều tra ra Thất Giác hình như ở thành phố X sao?" Nam Cung Kỳ cầm tư liệu cẩn thận nhìn một lần. Này vừa mới gỡ bỏ một đoàn mơ hồ, như thế nào lại lập tức trở nên càng thêm phức tạp……
Nếu nói tên Kỷ Nguyên này là vì trả thù Tiêu Dương năm đó làm cho công ty bọn họ phá sản, cũng không có khả năng có thể tồn tại oán hận lớn như vậy…… Đây là vì cái gì?……
(): cách gọi giống như kiểu ông chủ hay là lão gia
(): người đàn ông ý. cơ mà bây giờ lười quá rồi để ‘nam tử’ cho nhanh. xong sau nếu có chỗ nào có ‘nam nhân’ nữa thì còn phần biệt được=))
Trên gương mặt nhìn qua có vẻ tái nhợt mang theo bệnh tật của nam tử lúc này là một đôi con ngươi lóe lên lửa giận ngập trời, gương mặt tái nhợt cơ hồ là đang vặn vẹo.
“Gia, nên trở về……" Nam tử hơn ba mươi tuổi đợi gần một phút đồng hồ cũng không thấy người kia trả lời, lại cẩn thận nói một câu.
Cách gần nửa phút sau, người kia ánh mắt âm ngoan nhìn thoáng qua siêu thị ở đối diện rồi mới giận dữ đứng dậy, xoay người rời khỏi quán cà phê. Nam tử hơn ba mươi tuổi nhìn bóng lưng của người kia, lặng lẽ vươn tay lau mồ hôi trên trán, sau đó nhanh chóng đuổi theo người kia.
Trước cửa sổ sát đất thật lớn, nam tử tái nhợt lúc này đã thay một thân quần áo thoải mái thường ngày thành áo ngủ. Gã kinh ngạc đứng trước bàn làm việc nhìn đống tài liệu chồng chất như núi, đột nhiên vươn hai tay dùng sức gạt hết tất cả xuống đất. “Chết tiệt!" Nghiến răng nghiễn lợi chửi một câu!
“Gia…… Cảm xúc không thể quá kích động!" Nam tử hơn ba mươi tuổi bên cạnh có chút khiếp đảm đi về phía trước vài bước, khẩn trương nói một câu.
Ở trong lòng Kỷ Nguyên dặn chính mình rằng không thể nổi giận! Nhưng lửa giận như thế nào cũng không kìm lại được! Nguyên lai hôm nay tâm tình tốt, ra ngoài tản bộ một chút, không ngờ lại đột nhiên nhìn thấy hai anh em Quý Tiêu Dương. Vì thế, bất giác liền xuống xe, đi theo. Suốt nửa giờ, Kỷ Nguyên đều một đường chứng kiến hình ảnh hai anh em vui vẻ ấm áp. Một màn này hung hăng kích thích ánh mắt cùng cảm xúc của gã, bảo gã làm sao mà không tức giận cho được……
Chết tiệt…… Bọn họ cư nhiên còn có thể sống tiêu xa cùng nhàn nhã như vậy! Chết tiệt…… Quý Thần Quang cư nhiên cười đến vui vẻ như thế! Gã kinh ngạc nhìn, gã không cam lòng…… Ngực giống như bị một ngọn lửa thiêu đốt, thế lửa theo hình ảnh hai anh em bọn họ càng ngày càng thân mật mà cháy càng lớn!
“Đi, gọi Mộc Dật tới đây cho ta!" Kỷ Nguyên hít sâu một hơi, sau đó hung hăng dựa người vào ghế da lớn ở đằng sau. Khẽ nhắm hai mắt, nói với nam tử bên người một câu. Ta nhất định phải hủy hai anh em nhà đó……
Nam tử nghe Kỷ Nguyên phân phó, nhanh chóng rời khỏi phòng. Không đến hai phút, tinh anh nam mặc tây trang Mộc Dật đẩy cửa đi vào. “Thất gia!"
“Kế hoạch tiến hành thế nào?" Kỷ Nguyên không mở mắt, hỏi một câu. Ngữ khí là thản nhiên không chút để ý! Nghe vào giống như là hoàn toàn không cần gì cả, nhưng ai biết được rằng kỳ thật trong lòng gã là vô cùng để ý đến chuyện này!
Mộc Dật đã làm việc cho Kỷ Nguyên nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng vô cùng hiểu rõ tính tình của gã. Mỗi khi Thất gia nói chuyện càng lười nhác, càng mềm nhẹ là khi gã thực sự để ý đến chuyện này…… “Hết thảy đều đã chuẩn bị tốt, ngày mai sẽ lên đường đến thành phố C!" Mộc Dật nhìn thoáng qua Kỷ Nguyên ở đối diện, nhàn nhạt nói một câu. Thất gia hôm nay tựa hồ như đã chịu kích thích gì đó, gương mặt quanh năm tái nhợt cư nhiên có hồng nhuận nhè nhẹ……
Đợi một phút đồng hồ, Mộc Dật cùng không thấy Kỷ Nguyên nói chuyện, nhìn thoáng qua Kỷ Nguyên đang nhắm mắt tựa vào ghế một chút, chần chờ nói “Thất gia, việc này, có tất yếu, phải làm, như vậy…… không?" Đem tất cả đường lui của mình đều thiếu chút nữa thì phá hỏng……
Qua thật lâu, Kỷ Nguyên mới mở mắt nhìn Mộc Dật, từ từ nói một câu “Ngươi không rõ……"
Mộc Dật trầm mặc! Hận ý của Kỷ Nguyên đối với hai anh em Quý gia, anh ta rất rõ ràng. Hết thảy những thứ này đều đã âm thầm tiến hành hơn mười năm rồi. Hết thảy tư liệu về Quý gia đều hoàn toàn nắm giữ được rồi, năm nay bọn họ sẽ phát ra công kích. Chính là anh ta không rõ, rốt cuộc là loại thù hận gì mà có thể duy trì Thất gia thực hiện kế hoạch báo thù lớn như thế! Mười năm, không phải mỗi người đều có kiên nhẫn làm được……
“Lui ra đi, hảo hảo chú ý tiến hành kế hoạch!" Lúc Mộc Dật đang trầm mặc, Kỷ Nguyên thản nhiên nói một câu.
Mộc Dật lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu với Kỷ Nguyên, rồi sau đó rời khỏi phòng.
Trong không gian im lặng, chỉ còn lại một mình Kỷ Nguyên……
Kỷ Nguyên lẳng lặng nhìn một đống giấy tờ bị gã gạt xuống đầy đất, kinh ngạc thất thần……
Thật lâu qua đi, trong căn phòng im lặng vang lên thanh âm thở dài của Kỷ Nguyên, nhẹ nhàng từ từ quanh quẩn trong phòng “Đã muốn, thay đổi……" Ngữ khí mang theo một loại phiền muộn cùng tiêu điều không nói nên lời……
……
Sáng sớm, Quý Tiêu Dương theo giờ sinh học mở hai mắt, cúi đầu nhìn Quý Thần Quang đang ngủ say trong lòng, nở nụ cười nhàn nhạt. Lẳng lặng nhìn Thần Thần đang ngủ say sưa trong lòng một hồi, Quý Tiêu Dương mới thỏa mãn nhẹ xốc chăn lên, xuống giường vào phòng tắm. Qua tầm hai mươi phút, Quý Tiêu Dương đem bản thân sửa sang xong mới nhẹ nhàng đi đến bên giường, cúi người xuống hôn lên trán Quý Thần Quang một cái. Sau đó ra khỏi phòng, đi xuống lầu, trực tiếp vào phòng bếp!
Buổi sáng hôm nay, có thời gian liền làm hồn đồn cho Thần Thần ăn! Vài ngày nay em ấy đều lẩm bẩm niệm cái món này! Quý Tiêu Dương ở trong lòng nghĩ, động tác trên tay nhanh nhẹn không ngừng!
Tám giờ sáng, Quý Thần Quang mở hai mắt, dụi dụi mắt một chút, nhìn bên người trống không…… Trong lòng cao hứng ngọt ngào! Anh hai hẳn là đang làm bữa sáng cho cậu. Cậu đã muốn ngửi thấy hương vị thơm thơm của hồn đồn.
Ân, ngửi mùi, bụng liền thầm thì kêu. Quý Thần Quang xoa xoa bụng mình một chút, vui vẻ xốc chăn lên, tâm tình tốt ngâm nga hát đi vào phòng tắm. Dùng mười lăm phút vệ sinh cá nhân cùng thay quần áo xong. Sau đó vui vui vẻ vẻ đi xuống lầu. Đứng ở cửa phòng bếp liền nhìn thấy Quý Tiêu Dương đang nhẹ cúi đầu vớt hồn đồn trong nồi. Anh hai của cậu, không chỉ có đẹp trai, lại nhiều tiền, còn có thể nấu ăn, ân, còn có thể chăm sóc người ta…… Thật đúng là giống như trên ti vi nói, bạch mã hoàng tử trăm phần trăm. Hắc hắc……
“Đứng cười ngây ngô cái gì đó? Mau tới bưng hồn đồn ra đi, có thể ăn cơm rồi!" Quý Tiêu Dương nhìn thoáng qua Quý Thần Quang đang dựa cửa cười ngây ngốc. Hắn thực rõ ràng nhìn ra mê luyến trong mắt Thần Thần!
“Ân. Đến đây!" Quý Thần Quang nhanh chóng thu hồi tâm tư, đem bát hồn đồn bưng tới bàn cơm. Thời điểm xoay người vừa vặn nhìn thấy Nam Cung Kỳ đang đi tới nhà ăn, cười sáng lạn như ánh mặt trời “Kỳ, buổi sáng tốt lành! Có thể ăn sáng rồi!"
“Buổi sáng tốt lành, Thần Quang, Tiêu Dương!" Nam Cung Kỳ cười ôn hòa.
Ba người dùng nửa giờ để ăn bữa sáng, đang chuẩn bị ra ngoài đi làm thì đột nhiên di động của Nam Cung Kỳ vang lên.
“Kỳ, tôi nhớ em!" Nam Cung Kỳ vừa ấn nút nghe, liền nghe thấy tiếng nói trầm thấp của Nam Cung Cửu truyền đến.
Nam Cung Kỳ gắt gao nắm chặt lấy di động. “Ân, tôi cũng nhớ cậu!"
“Kỳ, rất nhanh, rất nhanh thôi là tôi có thể trở lại. Đừng lo lắng. Vì em, tôi sẽ hảo hảo chăm sóc chính mình! Kỳ, em cũng phải như vậy!" Thanh âm Nam Cung Cửu tựa hồ trở nên trầm thấp thành thục hơn rất nhiều.
“Ân." Nam Cung Kỳ cẩn thận nghe thanh âm truyền ra từ điện thoại! Bộ dáng kia dường như còn mang theo một loại cảm giác thành kính ở bên trong……
“Kỳ, Tiêu Dương có ở đấy không?" Sau khi nói rất nhiều, Nam Cung Cửu đột nhiên mở miệng hỏi.
“Có, Tiêu Dương đang ở bên cạnh!" Nam Cung Kỳ cùng Quý Tiêu Dương liếc nhìn nhau. Sau đó Nam Cung Kỳ đưa điện thoại cho Quý Tiêu Dương.
Quý Tiêu Dương nhận lấy di động đặt ở bên tai. “Tiểu Cửu!"
“Tiêu Dương, tư liệu về Thất Giác tôi đã tra ra rồi. Đã gửi về cho anh. Tiêu Dương, giúp tôi hảo hảo chăm sóc Kỳ, nhất là thời gian sắp tới…… Tôi không có khả năng liên lạc lại cho các anh!" Thanh âm Nam Cung Cửu rất nhẹ, rất thấp, bên trong lộ ra khàn khàn mỏi mệt……
Quý Tiêu Dương nhìn thoáng qua Nam Cung Kỳ ở bên cạnh, trong lòng tự hỏi về lời nói của Nam Cung Cửu. Suy nghĩ một chút, hắn vẫn là không hỏi ra. Khi Tiểu Cửu muốn nói thì cậu ta tự nhiên sẽ nói ra. “Tôi biết rồi!"
“Trở lại thư phòng!" Quý Tiêu Dương đưa lại điện thoại di động cho Nam Cung Kỳ.
Nam Cung Kỳ sờ sờ di động một lúc rồi mới lưu luyến bỏ vào trong túi quần. Theo sát Quý Tiêu Dương vào trong thư phòng. “Đây là……" Nam Cung Kỳ nhìn hai trang tư liệu trong tay Quý Tiêu Dương, nghi hoặc hỏi.
“Kỳ, đây là tư liệu về Kỷ Nguyên. Tiểu Cửu giúp chúng ta tìm được!" Quý Tiêu Dương vừa nói vừa cẩn thận đọc nội dung trong tư liệu.
“Thật sao?" Nam Cung Kỳ vội vàng tới gần Quý Tiêu Dương, nhìn nội dung trong tư liệu.
“Kỷ Lâm này như thế nào nhìn có điểm quen mắt?" Nam Cung Kỳ ngơ ngác hỏi một câu. Trên đó nói, Kỷ Nguyên có một em trai tên Kỷ Lâm!
Quý Tiêu Dương lăng lăng nhìn Kỷ Lâm kia, qua ước chừng một phút sau, hắn mới lấy lại tinh thần, không rõ hỏi Nam Cung Kỳ “Kỳ, cậu còn nhớ, khi Thần Thần năm tuổi, ở trường học có xảy ra một chuyện không?"
Nam Cung Kỳ nghi hoặc, đẩy kính mắt gọng bạc của mình lên. Sau đó, trong đầu đột nhiên lóe qua một tia sáng. “Cậu là nói, chính là thằng bé kia?"
“Không, Kỷ Nguyên là anh hai của Kỷ Lâm. Bất quá, tôi thật sự cảm thấy kỳ quái, năm đó tôi chỉ đuổi bọn họ ra khỏi thành phố Y mà thôi. Hơn nữa ngay cả tiền tài đều không có thu của bọn họ! Chính là làm cho công ty của bọn họ lâm vào tê liệt không thể vận hành! Vì cái gì Kỷ Nguyên này lại động chạm đến chúng ta? Mà thời gian lại còn dài đến mười năm?" Quý Tiêu Dương đặt tư liệu lên bàn làm việc. Trên đó rõ ràng viết, một nhà Kỷ Nguyên sau khi ra khỏi thành phố Y liền di cư đến Canada. Vì cái gì một mình Kỷ Nguyên lại trở về thành phố C vào hai năm sau. Hơn nữa Thất Giác này tựa hồ cũng không phải là do gã lập nên……
“Tiêu Dương, muốn đi Canada tra tư liệu của bọn họ không?" Nam Cung Kỳ nhìn Quý Tiêu Dương, đột nhiên hỏi một câu. Chỉ có một mình Kỷ Nguyên trở về thành phố C, như vậy cha mẹ gã cùng Kỷ Lâm đâu? Trên đó hoàn toàn không có tư liệu gì hết……
Quý Tiêu Dương nắm cằm mình, ánh mắt nhìn về phía bầu trời xanh ngoài cửa sổ. “Tra một chút cũng biết. Bất quá tôi thật sự cảm thấy rất kỳ quái, Thất Giác này rốt cuộc tại sao lại xuất hiện ở đây……" Lúc đầu hắn vẫn nghĩ là do Kỷ Nguyên lập nên, nhưng là đến hiện tại xem ra, cũng không phải……
Sau khi Kỷ Nguyên trở về thành phố C, liền mất tung mất tích. Mãi cho đến gần đây mới xuất hiện ở thành phố Y…… Vậy tám năm nay, gã ở nơi nào?……
“Mạc Dương trước đó vài ngày không phải đã điều tra ra Thất Giác hình như ở thành phố X sao?" Nam Cung Kỳ cầm tư liệu cẩn thận nhìn một lần. Này vừa mới gỡ bỏ một đoàn mơ hồ, như thế nào lại lập tức trở nên càng thêm phức tạp……
Nếu nói tên Kỷ Nguyên này là vì trả thù Tiêu Dương năm đó làm cho công ty bọn họ phá sản, cũng không có khả năng có thể tồn tại oán hận lớn như vậy…… Đây là vì cái gì?……
Tác giả :
L linh