Độc Dược Phòng Bán Vé
Chương 48
Mạch Nhiên vốn muốn nhờ đến Tiểu Kim để phòng ngừa Thẩm công tử lợi dụng, vậy mà cô ta còn mang theo Kiều Minh Dương đến. Lúc này, căn phòng của Mạch Nhiên nhét bốn người, đủ biết có bao nhiêu hỗn loạn.
Mạch Nhiên vừa nhìn Kiều thiếu và Tiểu Kim đang trừng nhau mắt to mắt nhỏ, vừa quan sát sắc mặt Thẩm công tử, rất sợ anh trở mặt!
Thẩm công tử nhìn qua thì không hề phát hiện thấy dấu hiệu anh muốn trở mặt, ngược lại còn rất bình tĩnh. Nhưng chính như vậy lại khiến Mạch Nhiên càng thêm bất an. Muốn phá vỡ bầu không khí quỷ dị này, cô kiến nghị: "Không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ thôi!"
"Chỉ có hai gian phòng, ngủ thế nào?" Kiều Minh Dương một câu rất trọng tâm.
Như vậy còn không đơn giản sao? Mạch Nhiên chỉ tay vào hắn và Thẩm Lâm Kỳ: "Hai người ngủ một phòng, em và Tiểu Kim ngủ một phòng"
"Không được."
"Không được."
Cùng một lúc, cùng một đáp án, cả Thẩm công tử và Kiều thiếu cùng lên tiếng.
Mạch Nhiên nhất thời phiền muộn, hiện tại giá đất cao như vậy, có một căn hộ hai phòng đã là không tồi rồi, hai người bọn họ nếu như không chịu ngủ cùng nhau, bọn họ bốn người làm sao có thể phân chia được? Lẽ nào bảo một người ngủ sô pha?
Mạch Nhiên nhìn Thẩm Lâm Kỳ, rồi lại nhìn Kiều Minh Dương, sau một hồi cân nhắc, tủm tỉm nhìn Kiều Minh Dương nói: "Kiều Thiếu, nếu không anh chấp nhận thiệt thòi một chút, ngủ sô pha?"
"Không có cửa đâu!" Đề nghị của cô bị cự tuyệt.
Mạch Nhiên nổi giận, đập bàn đứng dậy, chỉ vào mũi Kiều Minh Dương mắng: "Ai bảo anh không mời mà đến? Cho anh ngủ sô pha đã tốt lắm rồi, không thích thì về nhà anh mà ngủ, đừng có đến nhà tôi nữa."
(hơ. Chị đuổi khách như đúng rồi!)
Tiểu Kim vỗ tay: "Nói rất hay!"
"Tiểu Kim, cô có muốn tôi đi nói với mẹ cô là cô uống rượu say còn múa cột?"
"Ah, anh cũng đê tiện quá vậy, không phải đã nói sẽ không nói cho mẹ tôi biêt sao?"
"Tôi đổi ý rồi, cô có ý kiến sao?"
"Hỗn đản lật lọng!"
"Tiểu nhân bỏ đá xuống giếng!"
...
"Stop!" Mạch Nhiên rốt cục không thể nhịn được nữa phải cắt đứt lời bọn họ: "Cãi cọ cái gì? Tốt nhất là không ai ngủ nữa, khó lắm mới có dịp cả bốn người ở đây, chúng ta đánh bài, ai đồng ý giơ tay."
Mạch Nhiên và Tiểu Kim cùng lúc giơ tay.
"Không đồng ý thì ngủ sô pha." Mạch Nhiên bổ sung thêm một câu.
Kiều Minh Dương rất không cam lòng mà giơ tay lên.
"Còn anh?" Mạch Nhiên nhìn Thẩm Lâm Kỳ.
"Thế nào cũng được." Anh nói.
"OK!" Mạch Nhiên đập bàn đứng lên, hạ quyết định: "Ba trên bốn phiếu, đêm nay chúng ta đánh bài!"
Cứ như vậy, bọn họ bốn người cho dù bình thường nhìn nhau không vừa mắt nhưng lại ở cùng một chỗ chơi bài.
Mạch Nhiên vì hôm trước đã thức suốt một ngày đêm chơi game cho nên tinh thần không tốt, thua vô cùng thê thảm. Đến lúc gần sáng, Mạch Nhiên đứng dậy nói: "Mọi người tiếp tục, em vào phòng ngủ một lát." Sau đó, liều lĩnh lao về chiếc giường êm ái trong phòng.
Mạch Nhiên ngủ một mạch thẳng tới trưa.
Lúc cô tỉnh lại thì ánh nắng đã chiếu thẳng vào mắt, cô cảm thấy mình ngủ còn chưa đủ nên tiếp tục trùm chăn ngủ tiếp. Nhưng lúc quay đầu vào trong, cô đụng phải một người, cô cứ tưởng là Tiểu Kim, liền tự nhiên giơ tay ra ôm lấy.
Thế nhưng, không hề cảm thấy người này nhỏ nhỏ mềm mại chút nào!
Mạch Nhiên tỉnh ngộ, xốc chăn lên, ngồi dậy, trợn trừng mắt nhìn Thẩm Lâm Kỳ.
Anh cũng vừa tỉnh ngủ, trên người không mặc áo, mắt còn ngái ngủ, tóc rối bù, nhìn qua rất gợi cảm (*nuốt nước bọt hộ chị Nhiên*). Thế nhưng lúc này Mạch Nhiên thật không có hứng thú thưởng thức vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Thẩm công tử, cô nói: "Sao anh lại ngủ trên giường em? Tiểu Kim đâu?"
"Đi rồi." Anh bình tĩnh trả lời.
"Sao anh còn chưa đi?"
Thoáng cái im lặng, Thẩm Lâm Kỳ nhìn cô, ánh mắt còn buồn ngủ, ra oai: "Sao anh phải đi?"
Mạch Nhiên căng thẳng, nhưng vẫn kiên trì chống đối: "Đương nhiên phải đi, đây là nhà em."
"Em xác định? Em không nhớ tên trên giấy tờ là tên anh sao?"
Một câu nói, Mạch Nhiên không thể đáp lại.
Cô nghĩ nhất định là do ở đây quá lâu cho nên đã quên mất ba năm trước rốt cuộc là ai bố thí cho cô căn nhà này để yên ổn sống tiếp rồi. Nếu không có Thẩm Lâm Kỳ, cô hiện giờ vẫn cứ ở khu nhà trọ mấy trăm đồng một tháng, suốt ngày nơm nớp lo lắng bị chủ nhà đòi tiền trọ? Chính là anh đã làm thay đổi tất cả, còn khiến cô nghĩ mình có một căn nhà.
Mặc kệ xuất phát từ mục đích nào, Thẩm Lâm Kỳ trước sau vẫn là ân nhân của cô.
Mạch Nhiên ngậm miệng không nói, nhưng anh đã xoay người đè lên người cô.
"Mọi thứ trong nhà này, kể cả em, đều là của anh." Anh nói xong câu đó, môi đã hạ xuống môi cô. Tư thế ám muội này thực sự khiến anh thâm nhập rất dễ dàng.
Mạch Nhiên cảm giác được áo ngủ bị xốc lên, ngón tay lạnh lẽo trên người cô, di chuyển xuống bụng dưới, rồi xuống chân cô.
Mạch Nhiên nhắm mắt lại, trong lòng xuất hiện cảm giác không nói thành lời.
Cô có thể chấp nhận anh ép buộc cô, mê hoặc cô, lừa dối khiến cô yêu anh, nhưng cô không chập nhận anh dùng lý do này để ép cô đi vào khuôn khổ. Thật giống như một kỹ nữ, đem tình cảm đi đổi lấy tiền tài.
Trong lúc cô nản lòng thoái chí, dự định nhắm mắt chấp nhận hiện thực, Thẩm Lâm Kỳ lại dừng lại.
Mạch Nhiên cảm thấy khó tin. Cô mở mắt ra nhưng đã thấy anh xuống giường, mặc quần áo lại, ngón tay đang cài khuy áo, che lấp đi cơ thể khiến rất nhiều người phụ nữ nhìn thất đều sẽ phát cuồng.
Sau đó, anh quay đầu, đối diện nhìn cô.
Mặt cô bỗng nóng lên, không biết phải nói gì.
"Dậy thôi, đi ăn." Anh nói.
"Hả?" Mạch Nhiên lúng túng, cảm thấy có chỗ nào không đúng, liền hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Hôm nay có tiệc mừng công, em quên à?" Anh nhắc nhở cô.
Mạch Nhiên lúc này mới nhớ lại, chiều hôm nay buổi là tiệc mừng công của Tình Yêu Tới! Mấy ngày nay ở nhà nghỉ ngơi, ngợp trong vàng son, chẳng phân biệt được ngày đêm, nên đã quên mất một chuyện quan trọng như vậy.
Mạch Nhiên không suy nghĩ thêm, nhanh chóng rời giường chuẩn bị, đến buổi tiệc.
Mặc dù cô không muốn thừa nhận, thế nhưng thực tế là ba năm nay, tham gia tiệc mừng công chính là chuyện cô lo lắng nhất.
Không có những lời ca tụng giả tạo, không có bán vé, càng không phải dùng tiền mời nhà báo và fan đến, những gì công bố ở hiện trường chỉ là những con số được thống kê rất chân thực. Đang lúc cạnh tranh ngày càng kịch liệt, giới điện ảnh và truyền hình đều nổi lên phong trào thành tích giả. Sự thật như thế này bây giờ rất ít, làm một diễn viên, Mạch Nhiên lấy làm vinh hạnh.
Kiều Minh Dương còn đến muộn hơn Mạch Nhiên. Hai mắt thâm sì, giải thích với đạo diễn là đêm qua mất ngủ.
Mạch Nhiên ném cho hắn ra một cái nhìn khinh thường. Người này không phải mất ngủ, chắc chắn là do đêm qua thua quá thảm cho nên ngủ không được. Bọn họ bốn người, ngoại trừ Mạch Nhiên, thì chính là Kiều Minh Dương thảm hại nhất.
Chính vì cái bộ dạng này mà cả Mạch Nhiên và Kiều Minh Dương bỗng trở thành tiêu điểm.
Trên weibo rất nhanh truyền đi thông tin: "Hai người tinh thần đều không tốt lắm, không phải đêm qua ở cùng với nhau chứ?"
Mạch Nhiên cảm thấy vô cùng may mắn, vì đã không để cho đám phóng viên kia biết là đêm qua bốn người bọn họ chơi bài. Bằng không, nhất định lúc này sẽ bị nói: "Thật vô liêm sỉ, dám ngang nhiên 4P"
Trong lúc Mạch Nhiên đang tranh thủ thời gian dạo weibo, thì ánh đèn flash đột nhiên loang loáng chiếu đến, một trận xì xào bàn tán bắt đầu.
Mạch Nhiên nhìn ra thăm dò, muốn xem người vừa đến là ai. Vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy cái người mà trước đây cô muốn "bắt gian" mà bất thành – Khương Tuệ.
Mạch Nhiên vừa nhìn Kiều thiếu và Tiểu Kim đang trừng nhau mắt to mắt nhỏ, vừa quan sát sắc mặt Thẩm công tử, rất sợ anh trở mặt!
Thẩm công tử nhìn qua thì không hề phát hiện thấy dấu hiệu anh muốn trở mặt, ngược lại còn rất bình tĩnh. Nhưng chính như vậy lại khiến Mạch Nhiên càng thêm bất an. Muốn phá vỡ bầu không khí quỷ dị này, cô kiến nghị: "Không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ thôi!"
"Chỉ có hai gian phòng, ngủ thế nào?" Kiều Minh Dương một câu rất trọng tâm.
Như vậy còn không đơn giản sao? Mạch Nhiên chỉ tay vào hắn và Thẩm Lâm Kỳ: "Hai người ngủ một phòng, em và Tiểu Kim ngủ một phòng"
"Không được."
"Không được."
Cùng một lúc, cùng một đáp án, cả Thẩm công tử và Kiều thiếu cùng lên tiếng.
Mạch Nhiên nhất thời phiền muộn, hiện tại giá đất cao như vậy, có một căn hộ hai phòng đã là không tồi rồi, hai người bọn họ nếu như không chịu ngủ cùng nhau, bọn họ bốn người làm sao có thể phân chia được? Lẽ nào bảo một người ngủ sô pha?
Mạch Nhiên nhìn Thẩm Lâm Kỳ, rồi lại nhìn Kiều Minh Dương, sau một hồi cân nhắc, tủm tỉm nhìn Kiều Minh Dương nói: "Kiều Thiếu, nếu không anh chấp nhận thiệt thòi một chút, ngủ sô pha?"
"Không có cửa đâu!" Đề nghị của cô bị cự tuyệt.
Mạch Nhiên nổi giận, đập bàn đứng dậy, chỉ vào mũi Kiều Minh Dương mắng: "Ai bảo anh không mời mà đến? Cho anh ngủ sô pha đã tốt lắm rồi, không thích thì về nhà anh mà ngủ, đừng có đến nhà tôi nữa."
(hơ. Chị đuổi khách như đúng rồi!)
Tiểu Kim vỗ tay: "Nói rất hay!"
"Tiểu Kim, cô có muốn tôi đi nói với mẹ cô là cô uống rượu say còn múa cột?"
"Ah, anh cũng đê tiện quá vậy, không phải đã nói sẽ không nói cho mẹ tôi biêt sao?"
"Tôi đổi ý rồi, cô có ý kiến sao?"
"Hỗn đản lật lọng!"
"Tiểu nhân bỏ đá xuống giếng!"
...
"Stop!" Mạch Nhiên rốt cục không thể nhịn được nữa phải cắt đứt lời bọn họ: "Cãi cọ cái gì? Tốt nhất là không ai ngủ nữa, khó lắm mới có dịp cả bốn người ở đây, chúng ta đánh bài, ai đồng ý giơ tay."
Mạch Nhiên và Tiểu Kim cùng lúc giơ tay.
"Không đồng ý thì ngủ sô pha." Mạch Nhiên bổ sung thêm một câu.
Kiều Minh Dương rất không cam lòng mà giơ tay lên.
"Còn anh?" Mạch Nhiên nhìn Thẩm Lâm Kỳ.
"Thế nào cũng được." Anh nói.
"OK!" Mạch Nhiên đập bàn đứng lên, hạ quyết định: "Ba trên bốn phiếu, đêm nay chúng ta đánh bài!"
Cứ như vậy, bọn họ bốn người cho dù bình thường nhìn nhau không vừa mắt nhưng lại ở cùng một chỗ chơi bài.
Mạch Nhiên vì hôm trước đã thức suốt một ngày đêm chơi game cho nên tinh thần không tốt, thua vô cùng thê thảm. Đến lúc gần sáng, Mạch Nhiên đứng dậy nói: "Mọi người tiếp tục, em vào phòng ngủ một lát." Sau đó, liều lĩnh lao về chiếc giường êm ái trong phòng.
Mạch Nhiên ngủ một mạch thẳng tới trưa.
Lúc cô tỉnh lại thì ánh nắng đã chiếu thẳng vào mắt, cô cảm thấy mình ngủ còn chưa đủ nên tiếp tục trùm chăn ngủ tiếp. Nhưng lúc quay đầu vào trong, cô đụng phải một người, cô cứ tưởng là Tiểu Kim, liền tự nhiên giơ tay ra ôm lấy.
Thế nhưng, không hề cảm thấy người này nhỏ nhỏ mềm mại chút nào!
Mạch Nhiên tỉnh ngộ, xốc chăn lên, ngồi dậy, trợn trừng mắt nhìn Thẩm Lâm Kỳ.
Anh cũng vừa tỉnh ngủ, trên người không mặc áo, mắt còn ngái ngủ, tóc rối bù, nhìn qua rất gợi cảm (*nuốt nước bọt hộ chị Nhiên*). Thế nhưng lúc này Mạch Nhiên thật không có hứng thú thưởng thức vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Thẩm công tử, cô nói: "Sao anh lại ngủ trên giường em? Tiểu Kim đâu?"
"Đi rồi." Anh bình tĩnh trả lời.
"Sao anh còn chưa đi?"
Thoáng cái im lặng, Thẩm Lâm Kỳ nhìn cô, ánh mắt còn buồn ngủ, ra oai: "Sao anh phải đi?"
Mạch Nhiên căng thẳng, nhưng vẫn kiên trì chống đối: "Đương nhiên phải đi, đây là nhà em."
"Em xác định? Em không nhớ tên trên giấy tờ là tên anh sao?"
Một câu nói, Mạch Nhiên không thể đáp lại.
Cô nghĩ nhất định là do ở đây quá lâu cho nên đã quên mất ba năm trước rốt cuộc là ai bố thí cho cô căn nhà này để yên ổn sống tiếp rồi. Nếu không có Thẩm Lâm Kỳ, cô hiện giờ vẫn cứ ở khu nhà trọ mấy trăm đồng một tháng, suốt ngày nơm nớp lo lắng bị chủ nhà đòi tiền trọ? Chính là anh đã làm thay đổi tất cả, còn khiến cô nghĩ mình có một căn nhà.
Mặc kệ xuất phát từ mục đích nào, Thẩm Lâm Kỳ trước sau vẫn là ân nhân của cô.
Mạch Nhiên ngậm miệng không nói, nhưng anh đã xoay người đè lên người cô.
"Mọi thứ trong nhà này, kể cả em, đều là của anh." Anh nói xong câu đó, môi đã hạ xuống môi cô. Tư thế ám muội này thực sự khiến anh thâm nhập rất dễ dàng.
Mạch Nhiên cảm giác được áo ngủ bị xốc lên, ngón tay lạnh lẽo trên người cô, di chuyển xuống bụng dưới, rồi xuống chân cô.
Mạch Nhiên nhắm mắt lại, trong lòng xuất hiện cảm giác không nói thành lời.
Cô có thể chấp nhận anh ép buộc cô, mê hoặc cô, lừa dối khiến cô yêu anh, nhưng cô không chập nhận anh dùng lý do này để ép cô đi vào khuôn khổ. Thật giống như một kỹ nữ, đem tình cảm đi đổi lấy tiền tài.
Trong lúc cô nản lòng thoái chí, dự định nhắm mắt chấp nhận hiện thực, Thẩm Lâm Kỳ lại dừng lại.
Mạch Nhiên cảm thấy khó tin. Cô mở mắt ra nhưng đã thấy anh xuống giường, mặc quần áo lại, ngón tay đang cài khuy áo, che lấp đi cơ thể khiến rất nhiều người phụ nữ nhìn thất đều sẽ phát cuồng.
Sau đó, anh quay đầu, đối diện nhìn cô.
Mặt cô bỗng nóng lên, không biết phải nói gì.
"Dậy thôi, đi ăn." Anh nói.
"Hả?" Mạch Nhiên lúng túng, cảm thấy có chỗ nào không đúng, liền hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Hôm nay có tiệc mừng công, em quên à?" Anh nhắc nhở cô.
Mạch Nhiên lúc này mới nhớ lại, chiều hôm nay buổi là tiệc mừng công của Tình Yêu Tới! Mấy ngày nay ở nhà nghỉ ngơi, ngợp trong vàng son, chẳng phân biệt được ngày đêm, nên đã quên mất một chuyện quan trọng như vậy.
Mạch Nhiên không suy nghĩ thêm, nhanh chóng rời giường chuẩn bị, đến buổi tiệc.
Mặc dù cô không muốn thừa nhận, thế nhưng thực tế là ba năm nay, tham gia tiệc mừng công chính là chuyện cô lo lắng nhất.
Không có những lời ca tụng giả tạo, không có bán vé, càng không phải dùng tiền mời nhà báo và fan đến, những gì công bố ở hiện trường chỉ là những con số được thống kê rất chân thực. Đang lúc cạnh tranh ngày càng kịch liệt, giới điện ảnh và truyền hình đều nổi lên phong trào thành tích giả. Sự thật như thế này bây giờ rất ít, làm một diễn viên, Mạch Nhiên lấy làm vinh hạnh.
Kiều Minh Dương còn đến muộn hơn Mạch Nhiên. Hai mắt thâm sì, giải thích với đạo diễn là đêm qua mất ngủ.
Mạch Nhiên ném cho hắn ra một cái nhìn khinh thường. Người này không phải mất ngủ, chắc chắn là do đêm qua thua quá thảm cho nên ngủ không được. Bọn họ bốn người, ngoại trừ Mạch Nhiên, thì chính là Kiều Minh Dương thảm hại nhất.
Chính vì cái bộ dạng này mà cả Mạch Nhiên và Kiều Minh Dương bỗng trở thành tiêu điểm.
Trên weibo rất nhanh truyền đi thông tin: "Hai người tinh thần đều không tốt lắm, không phải đêm qua ở cùng với nhau chứ?"
Mạch Nhiên cảm thấy vô cùng may mắn, vì đã không để cho đám phóng viên kia biết là đêm qua bốn người bọn họ chơi bài. Bằng không, nhất định lúc này sẽ bị nói: "Thật vô liêm sỉ, dám ngang nhiên 4P"
Trong lúc Mạch Nhiên đang tranh thủ thời gian dạo weibo, thì ánh đèn flash đột nhiên loang loáng chiếu đến, một trận xì xào bàn tán bắt đầu.
Mạch Nhiên nhìn ra thăm dò, muốn xem người vừa đến là ai. Vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy cái người mà trước đây cô muốn "bắt gian" mà bất thành – Khương Tuệ.
Tác giả :
Ức Cẩm