Độc Dược Mê Dục
Chương 6: Muốn cho thế giới đều biết

Độc Dược Mê Dục

Chương 6: Muốn cho thế giới đều biết

Lúc tiếng chuông điện báo của di động không ngừng kiên trì vang lên sau hai lần, Hổ Phách từ trong chăn vươn ra bàn tay như bạc ngọc, hai mắt nhắm nghiền sờ soạng đầu giường phát ra động tĩnh nhẹ, có người cầm lấy tay cô ở trên màn hình điện thoại di động vuốt một cái để nhận nghe điện thoại, sau đó đặt điện thoại ở bên tai cô.

“... Mẹ..."

"Hổ Phách không sao chứ? Tối hôm qua mẹ có gửi tin nhắn cho con vì trong bệnh viện có một số việc, mà đến hôm nay mẹ cũng không thấy Hổ Phách trả lời tin nhắn nên mẹ có chút lo lắng, con không có gì xảy ra chứ?"

"Con chỉ bị đau đầu thôi mẹ, không có việc gì đâu ạ." Có một bàn tay không an phận trượt đến trên eo mình, nhẹ nhàng vuốt ve.

" Thật có lỗi với con Hổ Phách, mẹ không thể trở về để chăm sóc con, Nếu thân thể không thoải mái thì con hãy xin giáo viên nghỉ học, rồi nhanh chóng đến bệnh viện gặp bác sĩ xem sao nhé."

"mẹ không cần phải quá lo lắng đâu ạ, con tự biết chăm sóc chính mình, mẹ cũng phải chú ý nghỉ ngơi nhé." Sau lưng một màn nóng cháy thân thể, cánh tay rắn chắc ôm sát lấy eo cô, trên gáy liên tục rơi xuống những nụ hôn vụn vặn.

"Mẹ biết rồi, có gì con gọi ngay cho mẹ nhé, tạm biệt."

"Con chào me."

Điện thoại vừa ngắt, di động đã bị ngang ngược rút đi ném ở trên giường, cả người cô đều bị vây khốn, sau gáy bị cọ xát, hơi thở nóng cháy phả vào tấm lưng trần truồng.

Mùa đông vào sáng sớm, ổ chăn ấm áp là thứ luôn làm cho người ta lưu luyến, huống chi là độ ấm khiến cho thân thể càng thoải mái. Hổ Phách dụi dụi mắt, mang theo điểm mê mang phát ra chút ngây ngốc, rốt cục nhớ tới tối hôm qua điên cuồng nhưu thế nào. Thân thể ở cùng nhau dây dưa, bị tiến vào điên cuồng mà mang đến khoái cảm vĩ đại, cuối cùng là cự tuyệt khóc hô nhưng vẫn là bị bắn vào thật sâu bên trong...

Hổ Phách giãy dụa thân thể, đẩy ra người đang áp ở trên lưng mình, cảm giác một chút rằng thân thể có chút dinh dính vì mồ hôi, trong ấn tượng còn đầy đủ cảm giác hoa huyệt bị rót vào đến tràn đầy, nhưng là lại không hiểu vì cái gì mà thân thể tưj động chảy ra,. Bên giường một đống quần áo hỗn độn, Hổ Phách miễn cưỡng nhận ra rằng tối hôm qua vừa vào cửa thì quần lót đã bị kéo xuống, bị ném ở cửa xong rồi bắt đầu khởi động, xem ra tối hôm qua khi cô đang mơ mơ màng màng ngủ thì Long Mã đã lau dọn sạch sẽ cho cô rồi.

Có thể là lần đầu tiên nên cậu ta đang cố gắng muốn thể hiện mặt tốt, nhưng là dù có mơ cô cũng không nghĩ mình có thể dễ dàng tha thứ cho cậu như vậy.

Thân thể Hổ Phách có chút bủn rủn, vừa động một chút hạ thể liền nóng bừng, cô cầm lấy drap giường mà bỗng dưng nghiêng ngả chao đảo, mở tủ quần áo ra đế tìm quần áo muốn mặc cho ngày hôm nay. Long Mã cũng từ trên giường bò lên, thân thể thon dài của thiếu niên quả là khỏe mạnh, cơ bắp ẩn chứa lực lượng vô hạn, cậu nhích đi đến phía sau Hổ Phách, ôm lấy Hổ Phách từ phía sau lưng, đem mặt kề sát tấm lưng trắng nõn bóng loáng của Hổ Phách.

"Tôi thích tiền bối, từ lần đầu tiên nhìn thấy tiền bối tôi đã bắt đầu thích chị rồi." Thiếu niên nghe thấy thanh âm nhảy lên của trái tim Hổ Phách thì giọng nói trầm thấp khàn khàn nói ra tình cảm trong lòng cùng trần đấy ái mộ: “ Tôi lần đầu tiên thích một người, bắt đầu từ ngày đó tôi đã luôn nghĩ làm sao mới có thể để cho tiền bối chú ý tới tôi, khiến ánh mắt tiền bối không ly khai khỏi người tôi, khiến cho tiền bối trở thành bảo vật của mình tôi. Nhưng là còn chưa đợi đến lúc nói thích chị thì chị đã là bạn gái của Long Nhã." Trong giọng nói của thiếu niên lộ ra ghen tị cùng ủy khuất: “Rõ ràng là tôi thích tiền bối trước, lại không thể kết giao với chị."

" Luôn luôn tự bảo rằng, tiền bối hạnh phúc là tốt rồi. Nhưng là... Không có cách nào cả, tôi muốn tiền bối có thể hạnh phúc nhưng lại thống hận rằng ngoài tôi ra thì không thể có ai cho tiền bối hạnh phúc được." Thiếu niên ngừng một lát, nói tiếp: “Tôi rất xấu xa. Sau khi Long Nhã rời khỏi tiền bối mà đi, tôi không có cách nào khống chế được khát vọng muốn tiền bối, làm ra loại sự tình này. Tiền bối, đừng chán ghét tôi..." giọng nói của cậu càng ngày càng nhỏ lại, Hổ Phách cảm giác có chất lỏng ẩm nóng nhỏ giọt ở trên lưng, theo lưng chảy xuống.

" Long Mã, buông tôi ra trước đi, dọn dẹp một chút rồi chúng ta nói về những chuyện khác được không?" Hổ Phách nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, vẫn còn thời gian để tới trường: “Không còn sớm nữa, bất quá sau giờ học chúng ta lại nói chuyện nhé."

Long Mã trầm mặc một hồi: “Tôi nghe tiền bối." Buông lỏng tay ra: “Mượn phòng tắm của tiền bối một chút."

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, cánh cửa thuỷ tinh mờ mờ ảo ảo hiện lên bóng dáng thiếu niên, Hổ Phách đã mặc quần áo xong xuôi, đồng phục dường như cơ hồ đều bị phá hết nút thắt rồi, may là vẫn còn một bộ khác để thay. sau khi mặc xong, nhìn nhìn chung quanh một chút, Hổ Phách cầm lên áo vận động cùng quần của Long Mã ném ở bên giường, bên trên còn lây dính đầy hương vị tình dục, còn có chất lỏng khả nghi, cô đỏ mặt bước đến phòng rửa mặt, mở máy giặt ra ném vào, sau đó nhấn giặt sạch cấp tốc rồi rửa mặt.

Rửa mặt chải đầu xong, máy giặt cũng ngừng lại. Trở lại phòng ngủ, Long Mã đã tắm xong, chỉ mặc quần lót ngồi ở trên mép giường, tóc đen nhánh ướt sũng nhỏ từng gọt từng giọt xuống, tựa như con mèo vừa bước ra từ trong nước.

"Để tôi trước tiên đi xuống làm điểm tâm, cậu chuẩn bị xong thì xuống dưới." Hổ Phách ném quần áo cho cậu, đóng cửa lại đi xuống lầu.

Long Mã ôm quần áo, cả người đảo về phía sau, nằm chôn ở trên giường mềm mại của Hổ Phách, tiền bối không có trở mặt, xem như đó chẳng phải là điềm tốt sao? Nhớ tới tiền bối đêm qua ở dưới thân mình rơi vào sâu trong dục vọng, hạ thân lại có dấu hiệu ngẩng đầu.

Đúng là cuồng tình dục mà, không được như vậy, sáng nay mà làm tiếp nhất định sẽ khiến tiền bối ghét mình mất. Cậu từ trên giường ngồi dậy, nhanh chóng mặc xong quần áo rồi đẩy cửa ra đi xuống lầu.

Không làm bữa sáng cầu kỳ, Hổ Phách chỉ tùy tiện nướng vài miếng bánh mì, quét mứt hoa quả, rót hai cốc sữa. Hai người ngồi ở trước bàn trầm mặc ăn bữa sáng.

"Này, Long Mã... Tại sao cậu lại thích tôi?" Hổ Phách mở miệng trước, vị tân tinh tennis này thật sựu có rất nhiều nữ sinh trong trường thích cậu ta: “Có rất nhiều cô gái đáng yêu xinh đẹp thích Long Mã mà."

"Nhưng bọn họ không phải là tiền bối. Người khác thích tôi với chuyện tôi thích tiền bối thì có liên quan gì với nhau đâu." Ăn xong bánh mì, thiếu niên cau mày ngẩng đầu lên uống một hơi hết cả cốc sữa.

"Chắc Long Mã cũng biết, tôi với Long Nhã vẫn chưa chia tay." Uống sữa xong, Hổ Phách đứng dậy đem cái đĩa và ly thủy tinh bỏ vào bồn rửa: “Bất luận là anh ấy đi mà không lời từ biệt, hay là anh ấy đi tìm người con gái khác, nhưng chúng tôi cũng chưa có chính thức nói lời chia tay." Hắn ta đi im hơi lặng tiếng, sau đó liền cắt đứt liên lạc, ngay cả cơ hội để nói chia tay cũng không có.

Long Mã trầm mặc, bởi vì loại lý do trời ơi đất hỡi này mà cậu bị cự tuyệt sao? Không cam lòng.

"Bởi vậy nên tôi không thể lập tức đáp lại tình cảm của Long Mã đâu. Cho nên... Long Mã có thể chờ đến khi tôi và người đó chính thức nói chia tay không?" Hổ Phách mỉm cười nói. Thích là thích thật, nhưng như thế là có lỗi với Long Nhã, tình cảm ích kỷ như vậy là không được, cô không thể dễ dàng dao động mà làm vậy.

Long Mã mừng như điên đứng lên, bước đến bên người Hổ Phách gắt gao ôm lấy cô.

"Không sao hết. Chỉ cần tiền bối không chán ghét tôi, có thể để tôi được ở bên tiền bối thì dù đợi bao lâu cũng được." Kỳ thực trong lòng cậu đã tính toán làm sao để liên hệ với tên Long Nhã kia rồi, muốn anh ta nói lời chia tay với tiền bối, khiến tiền bối triệt để trở thành của mình, danh chính ngôn thuận làm cô gái của cậu. Long Mã hôn nhẹ lên đuôi long mày của Hổ Phách: “Tôi sẽ đợi đến ngày đó. Cũng sẽ giống như trước đây, tôi sẽ luôn ở bên tiền bối." Hoàn toàn không rõ không rõ tại sao chỉ là câu nói rất bình thường của tiền bối nhưng bản thân lại có cảm giác trầm mê quang mang, bên người cô lúc nào cũng có người như hổ rình mồi, bất quá không có vấn đề gì, cậu nhất định sẽ bảo vệ chặt chẽ cho tiền bối.

Lúc tới trường học quả nhiên hai người đã bỏ lỡ tiết luyện tập buổi sáng, cũng may là đối với học viên cũng không có yêu cầu quá nghiêm khắc, tan học đi tìm uỷ viên thể dục là được rồi. Việt Tiền lôi kéo Hổ Phách vào một góc không có người rồi hôn một trận, sau đó mới vội vội vàng vàng đi tới bộ phận tennis. Rõ ràng tối hôm qua hai người đã cùng nhau làm, tại sao hôm nay vừa ngủ dậy cô đã cảm thấy nhức mỏi toàn thân đến eo mỏi lưng đau, vậy mà nhìn Long Mã liền sức sống mười phần, không hổ là đánh tennis mỗi ngày. Hổ Phách có chút oán trách nhìn cậu.

"Ôi vợ bé bỏng, trên người có cái gì kìa? Nha nha nha..." Ở phòng thay quần áo Cúc Hoàn phát hiện trên lưng Việt Tiền có vết móng tay, biết là quan hệ với bạn gái nên cậu ta liền không có ý tốt mà la toáng lên: “Khó trách buổi sáng hôm nay lại đến câu lạc bộ muộn. Hóa ra nguyên nhân là vì đã trưởng thành. Ha ha ha...."

Đào Thành cũng ôm lấy cổ Việt Tiền: “Thế nào Việt Tiền? Hôm nay muốn đi chúc mừng à? Ha ha ha.... Là ai vậy? Trong trường học chúng ta à? Là cô gái xinh đẹp nào vậy?"

" Số liệu bị sai sót sao? Căn cứ vào số liệu biểu hiện của Việt Tiền thì cậu ít nhất phải mười năm sau mới cáo biệt đời trai tân, sao có thể làm sai lệch dữ liệu mà ông đây thu thập hả? Bất quá ông sẽ làm lại dữ liệu không lỗi mới, ba năm Việt Tiền thích Lục xuyên Hổ Phách năm thứ năm có tỷ lệ là tám mươi bảy phần trăm, tối hôm qua cùng Lục xuyên Hổ Phách ở cùng nhau có tỷ lệ là ba mươi phần trăm, tỷ lệ cậu chủ động là chín mươi phần trăm."

"Là trăm phần trăm đấy thưa lão tiền bối." Việt Tiền hận không thể nói cho tất cả mọi người biết chuyện: “Bất luận là tớ thích Lục Xuyên tiền bối hay không thì tối hôm qua vẫn là chúng tớ đã ở cùng nhau, tỷ lệ đoán mò của cậu đạt một trăm phần trăm." Việt Tiền hoàn toàn không tự chủ mà đem loại sự tình này nói cho người khác biết, cũng không biết rằng liệu có tốt hay không.

"Ơ cái đệch. Đúng là học tỷ năm ba sao? Tên tiểu tử Việt Tiền nhà ngươi thật là lợi hại, ha ha..." Đào Thành dùng sức lắc lấy lắc để cái cổ của Việt tiền đến thiếu điều muốn gãy.

Toàn bộ phòng thay quần áo lập tức một mảnh hỗn loạn, duy chỉ có Bất Nhị Chu Trợ ngồi ở góc mỉm cười, híp mắt, thần sắc không rõ là gì, chậc... đã bị nẫng trước một bước rồi sao? Bất quá cũng không sao, món ăn mang tên Hổ Phách.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại