Đốc Chủ Có Bệnh
Chương 95: Dã nguyệt thiên đăng
Hạ Hầu Liễm đưa Thẩm Quyết về nhà, không khí lạnh lẽo, hơi thở đều là băng hàn. Trăng treo cao cao trên bầu trời, phủ lên con đường nhỏ một màu bạc lấp lánh, Hạ Hầu Liễm nắm tay Thẩm Quyết đi trên đường, từng căn tứ hợp viện xám tro lùi dần về phía sau, đằng trước đã là những nhà cửa và phố phường đen nhánh. Chợ đêm trôi xa, không còn nghe tiếng người cười nói, chỉ còn tiếng chó đôi lúc sủa vang. Tâm tình hắn đang chầm chậm tốt hơn, thì lại phiền muộn trở lại, bởi vì đã sắp tới nhà Thẩm Quyết.
Thẩm Quyết đứng trước cổng , hai con sư tử đá tạo thành hai bóng đen lớn, ngồi ngây ngốc phủ phục. Hai người đứng ở cửa nói lời từ biệt, Thẩm Quyết gỡ mũ che đầu xuống, lộ ra gương mặt đã che chắn cả tối. Dưới mái hiên treo hai ngọn đèn lồng, y rũ mi đứng dưới ánh đèn, có một vẻ ôn nhu mà ngày thường không hề có. Hạ Hầu Liễm lẳng lặng nhìn y, Thẩm Quyết vẫn luôn đẹp đẽ như vậy, đi đứng thế nào cũng tựa như từ tranh vẽ bước ra, bùn lầy nơi y đứng cũng nguyện ý vì y mà nở ra một đầm sen rực rỡ. Đứng bên cạnh Hạ Hầu Liễm, khiến trái tim hắn cứ thế mà được lấp đầy.
Thẩm Quyết lo lắng ban đêm không an toàn, phái thêm mầy tùy tùng hộ tống cho Hạ Hầu Liễm.
Hạ Hầu Liễm nói không cần, "Thiếu gia vào đi thôi, ta nhìn ngươi vào đến nơi rồi sẽ đi ."
"Ta nhìn ngươi đi rồi vào, ngươi đi đi." Thẩm Quyết đáp.
"Ai nha, ngươi vào trước đi!" Hạ Hầu Liễm nhẹ đẩy bờ vai y.
Hai người đứng đó dùng dằng nửa buổi, đẩy qua đẩy lại cũng không ai nhúc nhích nửa bước, đám hán vệ đứng xa xa hít gió lạnh, không biết hai người bọn họ rốt cuộc bị làm sao.
"Nếu không tán gẫu thêm một lúc." Thẩm Quyết cuối cùng nói.
Kỳ thật bọn họ chỉ cần sáng mai là có thể gặp nhau, chính xác ra là qua bốn canh giờ nữa thôi, nhắm mắt mở mắt một cái, là đã qua rồi, ngày thường còn lo bốn canh giờ ngủ không đủ giấc. Nhưng mà Hạ Hầu Liễm vẫn cứ luyến tiếc không nỡ, luôn cảm thấy phải đặt người này sát bên cạnh, đưa tay ra là có thể kéo được vào trong lồng ngực mới thoải mái. Còn chưa nghĩ ngợi kĩ miệng đã vội đáp ứng: "Được."
Vì thế hai người lại ngồi xuống bậc thang, Hạ Hầu Liễm đệm một tấm khăn lụa cho Thẩm Quyết kê bên dưới. Hai người vai sóng vai ngắm trăng, bầu trời màu xanh xám, đôi lúc có thể nhìn thấy vài áng mây, ánh trăng tí tách rơi xuống, thế nhân tựa như ướt đẫm nhu tình, trong làn nước bồng bềnh phơi phới.
Thẩm Quyết hỏi hắn: "Lò đao của ngươi đã xây xong chưa?"
"Xây thì xây xong rồi, nhưng lại không cách nào rèn được sắt." Hạ Hầu Liễm có chút đau đầu, "Chỉ buổi tối ta mới có thời gian, nhưng hàng xóm lại nói ta leng keng loảng xoảng, làm cho bọn họ ngủ không được. Mỗi lần đều đến cổng nhà ta dọa dẫm, còn nói sẽ báo quan."
"Báo quan? Ngươi không phải là quan sao?" Thẩm Quyết nghiêng người liếc hắn.
"Vậy cũng không thể tùy ý ức hiếp dân thường." Hạ Hầu Liễm nói.
Thẩm Quyết đành chịu, Hạ Hầu Liễm chết cũng muốn mặt mũi, lần trước dạy hắn phải cáo mượn oai hùm, dùng danh đốc chủ của y để làm việc. Nhưng đã bao nhiêu ngày qua, chưa bao giờ nghe thấy hắn dùng tới. Nếu không có cái đỉnh núi mang tên "Cha nuôi" này, hắn muốn tra xét Già Lam, làm sao có thể thông thuận đến vậy? Thẩm Quyết nói: "Ngươi xây lò luyện đao trong phủ đi. Phủ ta rộng như vậy, lúc ngươi rèn sắt tiếng ồn cũng không thể truyền được đến hàng xóm."
"Cũng tốt." Hạ Hầu Liễm đẩy đẩy vai y, "Có muốn xem khiên cơ ty không, chờ ta luyện được ra sẽ biểu diễn cho ngươi xem. Rất thú vị, giống như dệt vải vậy, phải làm khung dệt, có kinh có vĩ, chỉ là không thể dệt kín như vải."
"Có thể dệt ra hoa chứ?" Thẩm Quyết nhàn nhàn hỏi hắn.
"Có thể a." Hạ Hầu Liễm mò mò trong ngực áo, từ trong hà bao rút ra một sợi dây màu đỏ, hắn cuốn sợi dây trên ngón tay, ngón tay vòng mấy cái, sợi dây kia liền dần dần ra hình dạng. Hắn vừa bện vừa nói: "Khiên ti trận cũng có chút giống thế này, chỉ là phức tạp hơn một chút. Nếu ngươi muốn học ta sẽ dạy cho ngươi, ngươi thông minh như vậy, chỉ cần học hai ngày là biết rồi ."
Cuối cùng đã bện thành một đóa hoa lan ba cánh. Hắn đem đóa lan nhỏ thả vào lòng bàn tay Thẩm Quyết, "Tặng ngươi."
"Ngươi một đại nam nhân, còn có thể dệt vải." Thẩm Quyết cầm đóa lan kia, dùng đầu ngón tay kéo kéo cánh hoa.
Hạ Hầu Liễm đáp: "Không thì còn có cách nào? Mẹ ta không biết rồi, nên cũng chỉ có ta . Bằng không xiêm y của chúng ta phải làm thế nào? Mà nói đến đây thì chuyện ta biết làm còn nhiều lắm, xào rau nấu cơm dệt vải may vá quét nhà đan tre, đều là mẹ ta dồn ép mà thành."
"Ồ, " Thẩm Quyết đáp, "Ta một cái cũng không biết."
"Ngươi biết mấy cái ấy làm gì?" Thẩm Quyết nghĩ rằng Hạ Hầu Liễm sẽ nói y phú quý ngập trời, tôi tớ ngàn vạn người, không cần quan tâm thứ nhỏ nhặt này. Nhưng Hạ Hầu Liễm lại nói: "Ta biết là được rồi."
Dưới ánh trăng yên tĩnh, hết thảy đều như ngưng đọng. Một nơi nào đó xa xôi có người phóng Khổng Minh đăng, bay cao giữa trời đêm, biến thành ánh trăng thứ hai. Hạ Hầu Liễm cất tiếng: "Thiếu gia, để ta làm cho người một túi hương."
"Tay nghề ngươi được không đó? Ta lên triều nhập miếu, đừng làm ta mất mặt." Thẩm Quyết có chút hoài nghi.
"Đừng vội xem thường ta có được không."
Thẩm Quyết cúi đầu nhìn mũi chân mình, bỗng nhiên nhớ tới các nữ nhân kinh thành đều thích bện túi thơm, khi có lang quân mình ngưỡng mộ trong lòng đi qua tú lâu sẽ dùng túi thơm vất về phía người đó. Từ nay về sau cất giữ đáy lòng, cả đời cũng sẽ không quên.
Trong lòng y có một tâm tư bí ẩn từ từ trỗi dậy, tựa như Hạ Hầu Liễm tặng y túi thơm, từ nay về sau chính là người của y. Nụ cười yếu ớt hiện lên khóe miệng, y đáp: "Được, ta muốn mùi hoa lan."
——————
Ngọn nến cháy bập bùng, từng giọt đỏ thẫm chảy xuống đĩa, chậm rãi khô cạn thành một mảnh hoa. Bách Lý Diên nhìn ngọn nến ngẩn người, màu đỏ trên thân nến hòa với màu vàng của ánh lửa mơ hồ, tựa như không còn ranh giới, biến thành một vầng sáng tươi đẹp diễm lệ.
Nàng nghĩ vì sao năm đó nàng lại gặp được tiếng huân kia? Giống như là chủ định trong đời, quỷ hồn thiên mệnh lôi kéo tay nàng đi vào khu vườn ấy, để trùng phùng với tiếng huân . Tựa như nàng là thiên mệnh ác quỷ, cuối cùng vẫn cứ khắc chết phụ mẫu huynh đệ, cả gia tộc ngoại trừ nàng không còn một ai may mắn sống sót.
Nàng gặp lại Trì Yếm lần nữa đã là chuyện của rất nhiều năm sau , nàng đã trở thành Diêm La của Bách Lý gia, tất cả thích khách cúi đầu trước nàng. Lần đầu tiên nàng đem cực lạc quả mở rộng buôn bán tới kinh quan, đám rắn độc ở kinh quan không nghe lời, còn muốn nuốt hàng của nàng, còn muốn giết người của nàng. Nàng nổi cơn giận dữ, đem hắn chôn vùi nơi tuyết địa, chỉ lộ ra một cái đầu trơn bóng. Nàng nhìn hắn khóc nước mắt giàn giụa, kết thành băng đọng trên mặt. Ngày hôm sau buổi sáng lại đến xem, hắn đã đông cứng thành khối băng, trên mặt vẫn là dáng vẻ đáng thương đó.
Nàng sai tùy tùng đi làm việc, còn bản thân thì rong chơi trong thành. Không biết ở nơi nào đó bắt gặp Trì Yếm, hắn cũng thật đáng thương, mặc một chiếc áo da dê cũ rách, Sát Na dùng vải cuốn chằng chịt, đeo ở bên hông. Hắn mua một cái bánh cứng ngắc, đứng dưới mái hiên một khách điếm mà ăn. Hắn nhìn có dáng vẻ đã hơn hai mươi , nhưng nét mặt lại như như đứa trẻ, vẫn giống năm nào.
Nàng trốn trong đám đông nhìn hắn, hắn đang nhìn mấy tiểu hài tử chơi đùa trên đường, tiểu hài tử phe phẩy trống bỏi chạy qua chạy lại trước mặt hắn, lại có người đẩy xe bò đi ngang qua, bên trên chất thật nhiều da dê. Ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất, nhàn nhạt sắc vàng, mặt trời Sóc Bắc không dữ dội, vĩnh viễn là vẻ nhạt nhẽo như nước trắng, chiếu lên người không có cảm giác, nhưng là bởi vì vẫn mang một tầng mạ vàng sáng lạn, lại giống như có thể làm cho người ta ấp áp lạ lùng.
Giữa biển người nhộn nhịp, bọn họ tựa như hai khối đá ngầm, vẫn duy trì một loại ăn ý vô hình, cả hai đều không động đậy. Trên đường lớn náo nhiệt đến thế, mọi người đều mang dáng vẻ hạnh phúc tươi cười, nhưng lại chẳng liên quan gì đến bọn họ. Bọn họ chính là bàng quan, là người ngoài cuộc. Nàng nghĩ thật tốt, hắn vẫn giống hệt như năm đó, vẫn cô độc hệt như nàng.
A Sồ đã tẩy trang xong, xách váy đi tới. Không có hồng chi bạch phiến, nàng lộ ra dung mạo trong trẻo đầy đặn, một đôi mày nhàn nhạt như viền núi xa, bên dưới là đôi mắt sáng hắc bạch phân minh, và đôi môi mọng màu đỏ nhàn nhạt. A Sồ ngồi xổm bên giường hỏi nàng đã đỡ hơn chưa.
Nàng không trả lời, chỉ đưa tay ra sờ sờ lên mặt A Sồ, đáp: "A Sồ tỷ tỷ tẩy trang đi rất đẹp."
A Sồ che miệng cười rộ lên, vuốt vuốt mũi Bách Lý Diên, "Ngươi đúng là miệng ngọt!"
"Còn đẹp hơn cái tên Thẩm Quyết kia." Bách Lý Diên tiếp lời.
"Nói cứ như ngươi từng được gặp qua người ta, " A Sồ cười tủm tỉm , "Cẩn thận bị Đông Hán phiên tử nghe thấy, bắt ngươi hầm làm canh uống. Nghe nói thái giám trong cung thích bắt đám tiểu hài tử hầm làm canh, thịt trẻ con mềm, có thể mỹ dung dưỡng nhan. Nói không chừng Thẩm công công mỗi ngày đều hầm trẻ con lên ăn"
"A Sồ tỷ tỷ sau này đừng trang điểm nữa ."
"Vì cái gì nha, ta còn phải làm ăn, không trang điểm sao được?" A sồ nghẹo đầu nhìn nàng.
"Vậy đừng làm ăn nữa . Các ngươi là không phải có quy củ bao riêng sao, ta có tiền, ta bao ngươi." Bách Lý Diên lấy hà bao trong ngực, một loạt thỏi vàng rơi xuống, lăc lốc trên giường.
A Sồ thấy trợn mắt há mồm, "Ôi trời đất ơi, ta nhận một thần tài làm muội muội." Nàng dùng sức quơ quơ đầu, đem vàng nhét trở về hà bao của Bách Lý Diên, nhét lại vào vạt áo nàng, "Tiền phải cất cho kĩ, không được lấy ra nữa, vạn nhất kẻ cắp thấy , ngươi sẽ mất cả mạng . Ôi trời, nhà ngươi buôn bán gì vậy?"
"Nhà ta bán thuốc." Bách Lý Diên nói.
"Bán thuốc kiếm được nhiều tiền như vậy sao! Ai nha, lần trước có tên chủ tiệm thuốc tới nghe ta hát, ta chê hắn béo phì xấu xí, không thèm để mắt." A Sồ bóp cổ tay thở dài, "Quên đi quên đi, đều là tạo hóa! Mau mau mau, mau đứng lên, chúng ta đi thả đèn."
A Sồ kéo Bách Lý Diên, tạm thời mặc lại chiếc quần đã bẩn, cuốn bên ngoài một chiếc váy, cuối cùng khoác lên áo choàng đỏ tươi, kéo nàng đi trong viện. Trì Yếm đứng một bên cầm sẵn đèn giấy dầu, như đã đợi họ hồi lâu , trên vai trên đầu đều là tuyết.
A Sồ kích động chạy tới, nhắc ngọn bút, viết tâm nguyện lên giấy dầu. Bách Lý Diên đứng một bên xem, A Sồ viết chính là"Kiếm được khoản tiền lớn, tìm được một nam nhân có tài tuấn tú, chuộc thân làm vợ bé" .
Bách Lý Diên: ". . . . . ."
Nàng không thấy Trì Yếm viết gì, nàng không cần xem cũng biết, Trì Yếm khẳng định sẽ là "Tìm được đệ đệ" "Đệ đệ bình an" linh tinh mấy câu đó. Đệ đệ, đệ đệ, nàng thật ghét cái tên đệ đệ kia, nàng phải nhanh chóng tìm ra hắn, đem hắn giết quách đi. Trì Yếm chỉ được phép có muội muội, không thể có đệ đệ.
"Xong rồi, đến lượt ngươi!" A Sồ đưa bút cho nàng.
Bách Lý Diên cầm lấy bút, dưới giấy dầu óng ánh nàng viết ra tâm nguyện trong lòng. A sồ ngơ ngác mà nhìn, lẩm bẩm nói: "A Diên chữ của ngươi đẹp quá." Chữ của nàng quả thật đẹp nhất trong ba người, lưu loát,lại có một loại phí phách ngạo thiên.
Trì Yếm đem đèn đốt lên, đèn Khổng Minh nhanh chóng dựng thẳng đứng, rời khỏi mặt đất bay qua đầu ba người, càng bay càng cao. Ngọn lửa hừng hực chiếu sáng một vùng , đèn Khổng Minh chậm rãi trôi xa trong gió, ánh lửa soi rõ dòng chữ Bách Lý Diên viết kia, Trì Yếm thấy nguyện vọng của nàng.
"A Diên muốn cùng với Trì Yếm ca ca, A Sồ tỷ tỷ, vĩnh viễn ở bên nhau."