Đốc Chủ Có Bệnh
Chương 110: Bão nguyệt miên hương
Ánh mắt Hạ Hầu Liễm trở nên thâm trầm, hơi thở nóng bỏng nhuộm một tầng dã tính. Hắn nắm lấy tay Thẩm Quyết, che phủ lên vật phía dưới của mình, khàn giọng đáp: "Sờ chỗ này."
Nhiệt huyết dưới bàn tay dâng trào, Thẩm Quyết khe khẽ cọ xát, thứ đó càng ngày càng trướng to, cách hai lớp vải cũng không che giấu nổi vẻ giương cung bạt kiếm. Mắt Thẩm Quyết ẩn chứa vẻ chế nhạo, ghé vào tai hắn thì thầm: "Cứng từ lúc nào thế?"
Hạ Hầu Liễm hít một hơi thật sâu, "Ngửi thấy hương thơm trên người ngươi liền cứng."
Thẩm Quyết cười đáp: "Ta xông thụy não hương, cũng không phải chiến thanh kiều, ngươi cứng cái gì?"
Lời vừa nói, Thẩm Quyết lại tăng thêm lực ở tay, niết lên phần đầu tròn, Hạ Hầu Liễm hít ngược một ngụm khí, cả người như biến thành đám bùn nhão. Mệnh căn bị người ta nắm trong lòng bàn tay, đời này liền chạy không thoát. Y đưa tay gỡ rèm trướng từ trên móc ngọc hạ xuống, ánh sáng lập tức biến mất, hai người mặt áp mặt nằm trong một không gian bị phong kín, hai bên đều thấy sóng mắt ấm áp sắc xuân của nhau.
Hạ Hầu Liễm yên lặng nhìn y, gỡ trâm cài trên búi tóc y, suối tóc đen bóng tán loạn đổ xuống, như nước tan ra trên đệm giường. Hạ Hầu Liễm hôn lên gò má y, nói giọng khàn khàn: "Thiếu gia, nơi đó của ngươi còn đau không?"
Thẩm Quyết ". . . . . ."
Dưới ngọn đèn mông lung, ánh mắt Hạ Hầu Liễm sáng đến long lanh, ai cũng nhìn ra trong lòng hắn đang suy nghĩ gì. Thẩm Quyết khẽ nghiến răng, xoay người áp lên người hắn, nói "Ngươi nằm, để ta đến."
"Thân thể ngươi yếu, ta sợ ngươi mệt." Hạ Hầu Liễm đỡ thắt lưng y, da thịt dưới lớp tơ lụa nhẵn nhụi như ngọc thạch: "Vẫn là để ta đi."
Lời này lọt vào tai Thẩm Quyết giống như làm nhục y, y híp mắt, cười lạnh một tiếng: "Sao, xem thường ta?" Nói xong, liền rút hãn cân tử của Hạ Hầu Liễm, kéo theo cả tiết khố tuột xuống, tiểu Hạ Hầu đỉnh thiên lập địa, khí thế hùng hổ. Lần trước không kịp nhìn kỹ, lúc này mới có cơ hội xem xét tỉ mỉ. Lưng quần vừa kéo xuống, nó liền lao ra, đỉnh đầu cứng rắn, gân xanh trên thân dữ tợn, vừa nắm lấy, liền muốn nảy lên trong tay y, nóng bỏng thiêu đốt.
Quả thật uy phong, phù hợp với diện mạo của hắn. Thẩm Quyết liếc nhìn một cái, vật kia cứ thế không gì che chắn bại lộ trước mắt người khác, da mặt dày như tường thành của hắn cũng không chống đỡ nổi , mặt Hạ Hầu Liễm đỏ như bàn ủi. Nhưng dù sao cũng là nam nhân, có xấu hổ hơn nữa cũng không thể lâm trận bỏ chạy.
Hạ Hầu Liễm bật người dậy, sắc tâm dù sao cũng không thu được lại , hắn gan lớn cởi vạt áo Thẩm Quyết, trung y trắng ngần tuột xuống, lộ ra băng cơ ngọc cốt bên trong, cơ bắp rắn chắc, không thô thiển cũng không yếu mềm, mỗi tấc mỗi tấc đều vô cùng hoàn hảo.
Trán Hạ Hầu Liễm áp lên xương quai xanh y thở dài, "Thiếu gia ngươi sinh ra thế nào? Sao có thể đẹp đến vậy?" Hắn ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Quyết, trong ánh đèn con ngươi y âm u mà sâu thẳm, dục vọng càng khắc sâu hơn vẻ phiếm hồng cho đuôi mắt, "Khi nào chúng ta làm tiệc rượu?"
"Đương nhiên là càng nhanh càng tốt." Thẩm Quyết vuốt nhẹ lên đường cong nhàn nhạt của gò má hắn, "Chúng ta thành thân sớm một chút, báo với lão thiên, nương ngươi còn cả Lan cô, ngươi là người của ta. Bọn họ sẽ bảo hộ chúng ta trường trường cửu cửu, đầu bạc răng long."
Đáy mắt Hạ Hầu Liễm tràn đầy ấm áp, giống nước tràn vào lồng ngực, trước nay chưa từng có khi nào trái tim đập đến an ổn đến vậy.
"Còn nữa, " Thẩm Quyết lại nói, "Ta nghĩ xong rồi, ngày mai ta sẽ phái tâm phúc đi hải khẩu, để bọn họ giúp chúng ta đóng một con thuyền. Chờ thêm bốn năm năm, tiểu hoàng đế lớn lên, chúng ta tìm cách trốn đi, thiên nam địa bắc, Nhật Bản hay là Tây Dương, nơi nào đẹp chúng ta đi nơi đó."
Cách này cũng không dễ, bất luận là giả chết hay thoái lui đều nguy cơ tứ phía. Nhưng Hạ Hầu Liễm không sợ, giương mặt , nói: "Được, đi đâu do ngươi định, dù cho lang bạt đại hải làm cướp biển cũng không sao. Ngươi là thuyền trưởng, ta thuyền công của ngươi, chúng ta tung hoành trên biển, lấy danh xưng Hắc Bạch Song Sát."
Tuy rằng cái tên nghe quê mùa đến phát ớn , Thẩm Quyết vẫn cảm thấy cõi lòng được vỗ về. Y tựa như đã nhìn thấy những ngày tháng đó ngay trước mắt, — tất cả đều tràn ngập hy vọng. Chỉ cần Hạ Hầu Liễm ở bên y, khổ đau gì cũng có thể vượt qua. Phong sương khắc cốt, mưa tuyết dập vùi đều không sao, chỉ cần trong lòng y còn ngọn lửa Hạ Hầu Liễm này, cũng đã đủ để sưởi ấm một đời giữa nhân gian băng hàn lạnh lẽo.
"Ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, A Liễm." Thẩm Quyết nhắm hai mắt nói.
"Ta không cần ngươi chăm sóc, " Hạ Hầu Liễm cọ cọ mặt y, "Ngươi chăm sóc tốt cho chính mình, chuyện triều chính ta không hiểu, chỉ có thể lưu tâm đến ngươi nhiều hơn một chút. Bất quá, nếu có người khi dễ ngươi, ngươi nói cho ta, ta che mặt chùm bao bố đi xử hắn. Chỉ đánh vào mặt, đánh cho không ngóc đầu lên được, để hắn hết đường ngang ngược với ngươi."
"Chuyện Già Lam ngươi đừng quá lo lắng, " Thẩm Quyết nói tiếp, "Ca ngươi và Đường Thập Thất đều sẽ sớm tìm được. Ngươi xem, ta tìm ngươi lâu như vậy, cuối cùng vẫn tìm thấy."
Nói đến Trì Yêm cùng Thập Thất, lòng Hạ Hầu Liễm lại khó chịu. Nhưng không có tin tức có khi lại chính là tin tốt nhất, Trì Yếm có lẽ vấn còn đang trốn đông tránh tây ở đâu đó, không chừng đã xuất quan ải nên Đông Hán mới không thể tìm thấy . Thập Thất thì còn có tác dụng với Già Lam, Già Lam đã phục hồi khiên cơ ti, nhất định cũng muốn chế tạo Chiếu Dạ, tạm thời sẽ không lấy mạng của hắn.
Thẩm Quyết nhìn dáng vẻ trầm tư của Hạ Hầu Liễm, liền xoay mặt hắn lại hôn lên môi hắn, mơ mơ hồ hồ an ủi, "Đừng nghĩ ngợi nữa . . . . . ." Rồi cầm tay hắn đưa đến đai lưng mình, "Tiếp tục."
Thẩm Quyết quỳ lên, tiện cho hắn hành động. Hạ Hầu Liễm đỏ mặt nhìn một cái, cúi đầu cởi bỏ hãn cân tử của Thẩm Quyết, đai lưng vừa kéo xuống, quần liền trượt tận đầu gối, tiểu đốc chủ hùng dũng đối diện với hắn, dáng vẻ mạnh mẽ uy vũ, chĩa thẳng đến gần miệng Hạ Hầu Liễm, lộ ra vẻ dữ tợn khác hoàn toàn chủ nhân.
Thẩm Quyết kéo tay hắn giữ lấy vật của mình, nhẹ giọng cười nói: "Ngươi hài lòng hay không, nhìn xem, còn lớn hơn của ngươi một chút."
". . . . . ." Lời này làm Hạ Hầu Liễm xấu hổ vô cùng, nào có đạo lý làm phu quân còn không so bằng tức phụ nhà mình, ai ngờ Thẩm Quyết dung mạo thiên tiên, thứ dưới đũng quần lại như yêu ma. Hắn giữ lấy tiểu đốc chủ, thấp giọng lầu bầu, "Hơn một chút thôi."
Thẩm Quyết đẩy hắn ngã xuống giường, "A Liễm, chúng ta mau vào đề đi."
Thẩm Quyết đã muốn Quan Âm tọa liên, Hạ Hầu Liễm cũng không có cách nào. Cũng được, vậy lần này nằm hưởng thụ đi. Hạ Hầu Liễm ngoái cổ nhìn y, thấy Thẩm Quyết nhặt hãn khăn tử, trói cổ tay Hạ Hầu Liễm lên thành giường. Hạ Hầu Liễm có chút sững sờ, "Thiếu gia, ngươi tính làm gì?"
Thẩm Quyết trói mấy nút chết, xác định hắn không dễ dàng giãy được ra, lại cúi xuống chân giường mở hộp gỗ khảm xà cừ lấy ra một dải lụa đỏ, cuốn một nút thắt cát tường lên tiểu Hạ Hầu. Thứ kia bị người ta buộc lên một dải lụa , giống như một cái mũ tân lang, trêu chọc nó một chút, nó liền khom lưng về phía Thẩm Quyết.
Hạ Hầu Liễm xấu hổ đến mặt mũi đỏ bừng, con mẹ nó đây là thứ lạc thú gì. . . . . . Hắn nhắm mắt không đành lòng nhìn, mặc Thẩm Quyết đùa bỡn.
Thừa dịp hắn nhắm hai mắt, Thẩm Quyết lấy mỡ cao bôi lên thứ đó của mình. Y hiểu rõ đạo lý lo trước tính sau, tất cả vật dụng này đã sớm chuẩn bị hết, chỉ để đợi đến ngày này. Y trông mong lâu như vậy, cuối cùng đã có đất dụng võ . Tất cả đều sẵn sàng, Thẩm Quyết khom người hôn hắn, dọc theo đường cong cơ ngực từ từ xuống, đôi môi nóng bỏng để lại từng trận run rẩy những nơi mà nó đi qua.
Hạ Hầu Liễm cắn chặt răng, trên trán chảy mồ hôi, ngay cả ngón chân cũng căng lên .
Môi đi đến cửa ải cuối cùng, rốt cục liếm lên đỉnh tiểu Hạ Hầu. Hạ Hầu Liễm thở dốc, cười mà như khóc nói: "Thiếu gia, cho ta thống khoái đi!"
Thẩm Quyết nhấc mí mắt nhìn hắn, đôi môi xinh đẹp hơi cong lên, "Tới đây."
Y cầm hai chân Hạ Hầu Liễm nhấc lên, Hạ Hầu Liễm cảm thấy có gì bất thường, "Thiếu gia, tư thế này không đúng."
Vừa dứt lời, Thẩm Quyết vươn eo dùng sức đâm một nhát, cả người vẫn chưa tiến hết vào trong thân thể Hạ Hầu Liễm.
Đầu óc Hạ Hầu Liễm trống rỗng một mảng.
Ôi con mẹ nó!
Hắn bị đè !
Thẩm Quyết bắt đầu đưa đẩy sâu hơn, từng nhịp từng nhịp sâu tận gốc, một chút khe hở cũng không tha. Trong giường một mảnh đen kịt, sóng triều cuồn cuộn, từng trận đánh đến, đánh đến mức chóng mặt hoa mắt. Hạ Hầu Liễm run rẩy cao giọng hô ngừng lại, nhưng Thẩm Quyết như không nghe thấy, thậm chí càng ngày càng gấp gáp, mồ hôi dọc theo hai má thấm lên sợi tóc mai, đuôi mắt đỏ hồng phác họa ra vẻ mị hoặc vô biên.
"Ông nội ngươi! Thiếu gia ngươi lừa ta!" Hạ Hầu Liễm tan vỡ rống to.
Thẩm Quyết vừa thở gấp vừa nói: "Ai bảo ngươi ngu ngốc." Y vỗ lên mông Hạ Hầu Liễm, "Đừng căng cứng như vậy , thả lỏng."
"Ta không muốn sống nữa!" Mấy lần va chạm hung ác làm cho Hạ Hầu Liễm cơ hồ mất đi thần trí, hắn muốn giãy dụa, nhưng tay đã sớm bị Thẩm Quyết trói lại, hai chân lại bị y túm chặt , căn bản thoát thân không được. Là hắn ngu ngốc, đem mình vào hang cọp. Nhưng hắn lại không nhịn được thở dốc, khi côn thịt của Thẩm Quyết cọ lên dũng huyệt bên trong hắn, lại tạo ra một loại khoái cảm trước giờ chưa từng có.
"A...Chậm một chút. . . . . . Không phải, ta ta không muốn!" Hạ Hầu Liễm kêu rên.
Thẩm Quyết cười khẽ, "Không muốn cái gì? Cái gì không muốn?"
"Ta không muốn! Dừng lại!" Hạ Hầu Liễm dùng sức cong thắt lưng.
Thẩm Quyết trấn áp đè hắn xuống, lại nặng nề đỉnh lên, "Không muốn cái gì? A Liễm ta nghe không hiểu."
"Ta đệt ông nội ngươi, Thẩm Quyết!"
"Ngươi không những không làm được ông nội ta, ngược lại còn bị ta làm." Động tác của Thẩm không ngừng lại, Hạ Hầu Liễm run rẩy dưới thân y. Y cúi xuống, giọng khàn khàn: "Nếu không như vậy đi A Liễm, ngươi gọi ta một tiếng Kinh Lan ca ca, ta bỏ qua cho ngươi."
"Kinh con mẹ ngươi!"
"Có gọi hay không, " Thẩm Quyết lại dùng sức đỉnh vào trong hắn, Hạ Hầu Liễm lại hít ngược một ngụm khí, "Gọi ta liền bỏ qua cho ngươi."
Hạ Hầu Liễm cắn chặt răng không mở miệng, một bộ quyết anh dũng hy sinh.
Thẩm Quyết đến phục hắn , tình nguyện bị đè cũng không gọi một tiếng ca ca. Vậy thành toàn cho hắn đi, Thẩm Quyết giữ eo hắn, đem người lật lại, thủy triều nghiêng trời lệch đất, hai người đều mê loạn trong cơn tình triều ấy không thể thoát ra. Thẩm Quyết lấp đầy tất cả của hắn, cũng lấp đầy cõi lòng hoang vắng của chính mình.
Cuộc chiến tạm ngừng, hai người đều sức cùng lực kiệt, Hạ Hầu Liễm quay mặt vào vách tường ngủ, Thẩm Quyết cuốn lọn tóc hắn trên đầu ngón tay. Trong bóng tối yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng chó sủa bên ngoài, kêu hai ba tiếng, một tiếng xa hơn một tiếng. Hạ Hầu Liễm vẫn chưa cách nào tiếp nhận chuyện mình bị đè, lần mất mặt này không biết mất đi tận đâu rồi , hắn vốn tế bái mẫu thân nói mình lấy được tức phụ, không nghĩ bản thân lại biến thành tức phụ của kẻ khác.
Sau huyệt đau ê ẩm, thằng nhãi Thẩm Quyết này làm cũng quá mạnh đi, không biết sau này đi vệ sinh có khó khăn hay không. Y khẳng định đều đã mưu tính trước, chỉ có hắn ngu xuẩn, đem mình dâng lên cho người ta, còn vui sướng hài lòng nghĩ mình chiếm được tiện nghi lớn. Hạ Hầu Liễm che mặt, trong lòng đắng chát.
Sau một hồi không thấy Hạ Hầu Liễm có động tĩnh, Thẩm Quyết không kiềm chế được, đem người kéo vào lòng, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay nơi hắn vừa bị trói."Còn giận sao? Đừng giận, ngươi mới vừa khỏi bệnh, đừng để hại đến thân thể."
Hạ Hầu Liễm nhắm hai mắt không để ý đến y, Thẩm Quyết nói lại nói cuối cùng đem tay mò đến ngực hắn, Hạ Hầu Liễm nhíu mày, đẩy y ra,
"Cũng không phải nữ nhân, suốt ngày sờ ngực làm gì."
"Được được, ta biết." Thẩm Quyết liền đổi vị trí sờ, còn chưa trêu chọc được mấy cái , chỗ kia đã lại ngẩng đầu lên .
Hạ Hầu Liễm: ". . . . . ."
Thẩm Quyết nghiêng qua hôn hắn, tay từ từ nắm chặt, lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng Thẩm Vấn Hành "Cha! Không xong rồi , thổ man tràn đến quan ải, Hoàng Thượng muốn ngài lập tức vào cung!"
Hai người đều chấn động, hai mặt nhìn nhau trong bóng tối. Thẩm Quyết đứng lên mặc y phục, Hạ Hầu Liễm giúp y lấy vớ sạch, lại giúp y cột tóc. Tuy trong lòng còn giận, nhưng vẫn phải chiếu cố y. Thẩm Quyết được an ủi, ôm hắn hôn liên tiếp vài cái.
"Ngoan ngoãn ở nhà chờ ta, ta xử lý xong việc sẽ về với ngươi. Bữa tối còn chưa ăn, ta sai người làm chút điểm tâm tối cho ngươi."
Y quay đầu đi ra ngoài, Hạ Hầu Liễm do dự trong chốc lát, gọi một tiếng: "Thiếu gia."
Thẩm Quyết đứng ở cửa nhìn hắn.
"Ngươi thật sự rất vô liêm sỉ , " Hạ Hầu Liễm lầm bầm nói, "Bất quá ta không trách ngươi, lần sau đừng như vậy ."
"Được, " Thẩm Quyết lại quay trở lại hôn hắn một cái, "Lần sau muốn đè ngươi nhất định ta sẽ nói trước."
Thẩm Quyết nói xong liền đi , để lại một mình Hạ Hầu Liễm thất thần trong phòng.
"Con bà nó . . . . . . Tên vô liêm sỉ. . . . . ." Hạ Hầu Liễm tức giận đến hộc máu, xoay người lên giường ngủ.