Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 101: Hoa tự phiêu linh

Địa lao Hầu phủ.


Đoạn Cửu bước xuống bậc tam cấp, từ ngoài đi vào. Người ngồi bên trong xuyên qua mái tóc rối như rơm rạ, nhìn nam nhân khoác áo choàng đen kia. Vóc dáng hắn rất cao, là một hán tử khôi ngô, khuôn mặt gầy yếu, phơi nắng đến thành màu vàng như sáp, lại thô ráp, giống khoai lang hong gió. Nhìn hắn thực ra không giống một thích khách, trong mắt không có sắc sảo cũng không có sát khí, giống như một hản tử làm ruộng, khi cười rộ lại có vẻ hàm hậu.


Thích khách đem bộ bàn ghế nhỏ đặt phía trước địa lao, Đoạn Cửu hất áo ngồi xuống, lấy một cái tẩu từ trong áo choàng, thích khách dưới nước lên tẩu của hắn rồi giúp hắn châm lửa. Đoạn Cửu hít một hơi, thở ra mấy ngụm khói, khói trắng uốn lượn bay lên, bao phủ gương mặt hắn.


"Thập Thất à, sống thế này có quen không?" Hắn hỏi.


"Quen rồi, " Đường Thập Thất dựa vào tường đá cười hắc hắc, "Chỉ là nhà lao ẩm thấp, chuột nhắt hơi nhiều, ban đêm chít cha chít chít, khiến ta ngủ không yên."


"Thật không, " Đoạn Cửu cười cười, "Thập Thất, chỉ cần ngươi nói ra điều chúng ta muốn biết, đừng nói là chuột, cho dù là con kiến, chúng ta cũng sẽ giết không còn một mống."


Đường Thập Thất đi đến bên cạnh song sắt, cười đáp: "Thúc, người tha cho ta đi. Ta thật không biết Hạ Hầu Liễm ở đâu, nếu biết ta đã sớm nói, làm gì phải chờ tới giờ này." Hắn vén ống tay áo nhìn Đoạn Cửu , trên tay vết thương chi chít, "Thúc xem thuộc hạ của người đánh ta ,toàn thân không còn một tấc thịt lành lặn!"


Đoạn Cửu lắc đầu cười khẽ, "Ngươi là đồ mồm mép giảo hoạt, ta biết ngươi sẽ không mở miệng. Thập Thất, ngươi biết vì sao ta bắt ngươi gia nhập Già Lam?"


"Ngài không phải muốn tinh luyện khiên cơ ti sao?" Đường Thập Thất chà xát hai bàn tay, "Ngài muốn ta giao ra bản vẽ ta cũng đã giao đủ, không sót một tờ. Ngài muốn khiên ti kĩ phổ, ta cũng viết lại cho ngài rồi . Ta thật sự vì Già Lam chúng ta mà cúc cung tận tụy, thúc, sao ngài còn hoài nghi ta?"


"Đúng một nửa." Đoạn Cửu cầm tẩu thuốc gõ gõ lên mặt bàn, nói, "Thập Thất à, đứa nhỏ Tiểu Liễu kia là ta tận mắt nhìn nó lớn lên, ta hiểu rõ nó. Đứa nhỏ này trọng nhất tình nghĩa, lúc bé ở lại Tạ gia có vài tháng, liền có gan phản bội Già Lam, liều mạng đưa tiểu thiếu gia nhà Tạ thị chạy khỏi vòng truy sát. Sau lại dựa vào nương hắn mới nhặt được lại cái mạng nhỏ, thật vất vả  lên làm thích khách Già Lam, ta vào lò đao tỉ mỉ luyện cho nó Tĩnh Thiết, không ngờ nó vừa xoay đầu, đã tặng lại cho tiểu thiếu gia kia."


"Tiểu thiếu gia?" Đường Thập Thất nghe mà mờ mịt.


"Chính là Thẩm Quyết, ngươi từng gặp rồi nhỉ. Khi đó ta còn cho hắn là con chim non , không có bản lĩnh gì, không buồn bận tâm, cứ thế mà để rơi Tĩnh Thiết. Nếu không phải ngày hôm trước thấy đao của Thẩm Quyết, ta còn không biết đứa nhỏ này thế mà đem cả Tĩnh Thiết tặng cho hắn." Sắc mặt Đoạn Cửu chậm rãi trở nên âm trầm, "Thật quá hồ đồ. Đao còn người còn, đao là tính mạng thích khách, huống hồ còn là Tĩnh Thiết, sao có thể nói tặng là tặng?"


Đường Thập Thất nắm chặt quyền, bày ra dáng vẻ vô cùng tức giận, "Đúng thế, sao có thể nói tặng liền tặng! Tên Hạ Hầu Liễm này, thật là vì sắc mà quên gốc, tuổi còn nhỏ đã làm ra loại chuyện như vậy, khó trách sau này lại phản bội. Không được, thúc, chờ người túm được hắn, chắc chắn phải trừng trị thật thích đáng!"


Đoạn Cửu nhìn hắn cười cười, "Một tiểu thiếu gia còn như thế, càng không nói đến ngươi à Thập Thất. Ngươi đi theo hắn lăn lộn bao nhiêu năm?"


Đường Thập Thất cảm thấy căng thẳng, bỗng có dự cảm xấu lặng lẽ dâng lên. Đoạn Cửu còn đang nhìn hắn, dưới mũ chùm là đôi mắt thâm sâu, nhìn không rõ thần sắc.


Hắn lộ ra một vẻ mặt tươi cười lấy lòng, nói: "Ta? Ta tính là cái gì, ta chỉ giúp hắn đánh thuê. Lúc cùng hắn lăn lộn sớm thấy không thoải mái, ta hết ăn lại nằm, còn tiêu tiền lộn xộn, hắn sớm muốn cho ta xuôi tàu. Hơn nữa, hắn vì tiểu thiếu gia làm đến mức ấy, chưa chừng là vì coi trọng sắc đẹp người ta." Đường Thập Thất trừng mắt nhìn Đoạn Cửu , "Lúc trước ta đi theo Hạ Hầu Liễm lăn lộn đã cảm thấy người này có bệnh, lớn tướng như vậy, mà bên cạnh một nữ nhân cũng không có. Lần này, ngài đem chuyện tiểu thiếu gia nói ra, ta liền rõ ràng rồi . Hạ Hầu Liễm khẳng định là tên đoạn tụ! Ta muốn dung mạo không có dung mạo, muốn dáng dấp không có dáng dấp, hắn làm sao lại nhìn đến ta được."


Đoạn Cửu nghe xong sửng sốt, cúi đầu trầm ngâm một trận. Đường Thập Thất nuốt nuốt nước miếng, trong lòng trấn định vài phần, không nghĩ tới hắn thuận miệng nói bừa một lý do cũng hù được tên khốn kiếp này.


Bên tường cắm đuốc sáng rực, ánh lửa nhảy nhót trên mặt Đoạn Cửu , nửa sáng nửa tối. Đoạn Cửu cân nhắc thật lâu, nở nụ cười, "Tiểu Liễm trọng tình nghĩa ta biết rất rõ, ban đầu bắt ngươi đến, tính toán tương lai một ngày hắn biết ngươi trong tay ta, nhất định sẽ không ngồi yên mặc kệ. Ta vẫn chờ, chờ ngươi dẫn chúng ta tìm được hắn. Hiện giờ nghĩ lại, ta thật sự hồ đồ , bước đi của ta vốn dĩ có thể càng nhanh hơn."


Trong lòng Đường Thập Thất lại nhấp nhổm không yên, chậm rãi há miệng: "A?"


Đoạn Cửu đứng lên, ánh mắt nhìn Đường Thập Thất lạnh lẽo không nói lên lời, "Thập Thất a, hành tung của ngươi trước giờ đều trong lòng bàn tay ta, từ khi các ngươi vừa tiếp xúc ta đã phát hiện ra manh mối, hiện giờ lại càng minh chứng cho suy đoán của ta. Thuật dịch dung của Thu môn quả nhiên không thể khinh thường, Hạ Hầu Liễm mặc dù không phải đệ tử chân truyền của Thu diệp, nhưng còn chân truyền hơn cả Thư Tình."


"Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Đường Thập Thất giương mắt cứng lưỡi, rất nhanh lại trấn định, oai miệng cười nói, "Đoạn đại gia, người bắt không được hắn. Người ta hiện tại có Thẩm xưởng công che trở, Thẩm xưởng công hành sự thông thiên, ban đầu có thể khiến Già Lam của ngươi tơi bời, chắc chắn cũng sẽ bảo hộ lão đại không kẽ hở."


"Ngươi nói đúng lắm, " Đoạn Cửu cất tiếng nhàn nhạt, "Nhưng mà Thập Thất à, hắn có Thẩm Quyết bảo hộ, ngươi thì có ai đây? Vẫn là lo lắng cho chính mình đi. Đem bản vẽ của Chiếu Dạ giao cho ta, ta liền tha cho ngươi một mạng. Nếu không. . . . . ." Đoạn Cửu cười gằn, "Chắc ngươi không muốn nếm thử nỗi đau khổ khi không có Cực lạc quả đâu."


Hắn nói xong xoay người, từng bước từng bước tan vào trong bóng tối. Đường Thập Thất ngồi phịch trên mặt đất, đối mặt với nóc nhà tối đen như mực, tứ phía đều là tường đá nặng trịch, màn đêm nặng nề như sắt đè lên người hắn, khiến hắn không thở nổi. Lòng hắn hoàn toàn rơi xuống, chỗ quỷ quái này không biết là nơi nào, hắn bị thích khách bịt mắt dẫn đến đây, từ đó đến nay không thấy mặt trời, hắn thậm chí đã quên mình ở nơi này được bao lâu.


Hắn quay người đối mặt với vách tường thở dài, nếu lần này còn có thế thoát ra, hắn nhất định thay đổi triệt để làm một người tử tế, không cờ bạc gái gú, hắn muốn học lão Đại, làm một nam nhân thật tốt.


"Đường Thập Thất." Phía sau có người gọi hắn, Đường Thập Thất hoảng sợ, ngồi dậy quay đầu ra xem.


Là Khẩn Na La.


Y ngồi xổm bên song sắt nhìn hắn, y mặc y phục của thích khách, trên đầu cuốn khăn lưới không mang phát quan, sườn mặt có một vết sẹo dữ tợn, đôi mắt y trầm trầm. Dáng vẻ thư sinh yếu đuối ngày trước hoàn toàn không thấy nữa, tất cả thu liễm lại chỉ còn sát khí âm u. Y đã hoàn toàn trở thành một thích khách , sắc bén như sắt, giống những kẻ khác ở Già Lam.


Đường Thập Thất nuốt nước miếng, không dám nói gì. Khẩn Na La hiện tại tính tình không như trước , Đường Thập Thất từng tận mắt thấy y đánh chết một nữ nhân không muốn hầu hạ y. Trước kia y nói chuyện cùng nữ nhân đã đỏ mặt, hiện tại lại có thể mặt không đổi sắc mà đem đao đâm vào ngực các nàng.


"Ngươi nếu còn muốn sống, vẫn cứ là nghe lời Đoạn tiên sinh, nhanh chóng đem bản vẽ Chiếu Dạ giao ra đây đi." Khẩn Na La thấp giọng nói, "Già Lam hiện tại thiếu người, Kiền Đạt Bà đã chết, đao pháp đám thích khách bên dưới không đủ để kế thừa vị trí hắn. Nếu ngươi tuyên thệ nguyện trung thành Già Lam, Đoạn tiên sinh sẽ không lãng phí một nhân tài."


"Nguyện trung thành? Cũng phải cống nạp công trạng mới có thể có lòng tin, ta nạp ai?"


Khẩn Na La nắm chặt song sắt, "Đương nhiên là Hạ Hầu Liễm. Ngươi giúp chúng ta lừa hắn đi ra, sau đó. . . . . ." Khẩn Na La cắn răng nói, "Giết hắn."


Đường Thập Thất nhìn y trong chốc lát, nằm trở về bắt chéo chân nói: "Tối qua chuột làm loạn ta ngủ không ngon, lão tử buồn ngủ rồi . Đi ngủ đây, ngủ ngon."


"Đường Thập Thất! Ngươi hà tất phải trung thành đến vậy?" Khẩn Na La cười lạnh, "Ngươi xem hiện tại ngươi biến thành cái dạng gì? Nhưng hắn đâu, hắn còn ở bên ngoài tiêu dao khoái hoạt! Người như hắn có cái gì tốt? Hắn vì thù riêng kéo cả Già Lam xuống địa ngục, bản thân lại tìm được thuốc giải chạy thoát thân. Huynh đệ cái gì, hắn căn bản không để ở trong mắt, hắn chính là lợi dụng ngươi, Đường Thập Thất!"


Đường Thập Thất đưa lưng về phía y không thèm quan tâm.


Âm thanh Khẩn Na La lạnh lùng nói: "Được, đây là ngươi tự chuốc lấy, đừng trách ta không cứu."


Y đứng lên đi ra ngoài, Đường Thập Thất bỗng nhiên gọi một tiếng, "Tú tài, di thư của ta chôn ở miếu thờ trước cổng chử lâu. Nếu có một ngày ta thật sự. . . . . . Phiền ngươi giúp ta đưa di thư giao cho lão Đại. Tùy ngươi dùng cách gì, chỉ cần giao đến tay hắn là tốt rồi."


Khẩn Na La dừng bước một chút, nhưng không đáp lời, xoay người đi vào bóng tối.


——————


Đoạn Cửu bước vào đình viện của Bách Lý Diên, hôm nay tiết trời trong trẻo , ánh dương quang màu vàng cam chiếu lên cánh cổng, hiện ra hình dạng một đóa hoa sen chạm khắc rạng rỡ. Gian nhà của hầu phủ đã rất cũ, cánh cửa cao cao đã tróc sơn, ván cửa ban đầu sơn đỏ thẫm nay đã biến thành một màu nhàn nhạt, dưới ánh sáng lại càng lộ ra vẻ tiêu điều.


Bách Lý Diên ngồi trên bậc cửa chơi diều, vẫn là con diều lão hổ trợn mắt nhe nanh. Con diều này vốn dĩ là Thí Tâm tặng cho Trì Yếm, treo ở trong phòng nhỏ của Trì Yếm, Bách Lý Diên thấy thích, kiên quyết cướp về, từ đó tới nay không rời tay .


Giương mắt thấy Đoạn Cửu , Bách Lý Diên nhàn nhạt hỏi: "Có tra ra được gì không?"


Đoạn Cửu nhẹ nhàng lắc đầu, Bách Lý Diên nhướn mày, vừa định nói chuyện, Đoạn Cửu lại nói: "Bất quá, thuộc hạ đã biết Hạ Hầu Liễm lưu lạc nơi nào ."


Mắt Bách Lý Diên sáng lên, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười hiểm ác, "Vậy đi giết hắn! Đem Ma Hầu La Già, Quỷ Dạ Xoa, A Tu La đều triệu vào kinh, thêm cả Khẩn Na La, ta không tin không giết được!"


"Bát bộ Già Lam tinh nhuệ, há có thể cứ vậy không tính toán hậu quả? Hắn có Thẩm Quyết bảo hộ, muốn giết hắn nói dễ hơn làm." Đoạn Cửu thở dài: "Diêm La, thứ ngài muốn đáng ra phải là sự lớn mạnh của Già Lam, chứ không phải hỉ nộ của bản thân. Yên tâm đi, chúng ta sẽ không cho Trì Yếm biết hắn ở nơi nào, chỉ cần Trì Yếm không biết, thì hắn sẽ không đáng lo."


Bách Lý Diên hung hăng nhíu mày, "Thẩm Quyết, Thẩm Quyết, cái tên thái giám chết bầm, dám chắn đường của ta, thật sự chán ghét! Cũng được, đợi trời ấm , ta quay về Sóc Bắc , ta sẽ mang cả ca ca về tuyết sơn, bọn họ xa cách ngàn dặm, vĩnh viễn cũng không được gặp gỡ." Bách Lý Diên đưa diều cho Đoạn Cửu cầm, nhấc váy đi tìm Trì Yếm.


Hắn đang ở trong phòng thay quần áo, lúc cửa mở ra, ánh sáng mặt trời vừa đúng lúc chiếu lên lưng, Bách Lý Diên thấy những hình xăm mực đen dữ tợn. Hắn kéo xiêm y, hình xăm bị che khuất. Nam nhân Già Lam có hình xăm không kỳ quái, chỉ là nàng không nghĩ tới một tiểu hài nhi ngoan hiền như Trì Yếm lại cũng xăm hình, hơn nữa còn một đường kín lưng.


Khẳng định lại là tên tiểu tử Hạ Hầu Liễm dạy hư. Bách Lý Diên bĩu môi, làm bộ không nhận ra, ngồi ở trên ghế tròn nhìn hắn mặc trung y, lại đến ngoại bào. Hắn cúi đầu kéo vạt áo và cài khuy, mí mắt buông xuống , lông mi dài mà dày che phủ đôi mắt, dáng vẻ thật điềm tĩnh. Chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, nguyên do vì mấy ngày trước hắn mới dùng xong thuốc.


Cuối cùng Trì Yếm đeo lên khuyên tai ngọc lưu ly, chỉnh lý giường chiếu trong phòng, mới đi theo Bách Lý Diên xuất môn. Hẻm Yết Chi ban ngày quạnh quẽ, chỉ có mấy tú bà ngồi cắn hạt dưa tán gẫu. Bọn họ đi từ cổng sau vào Vân Tiên Lâu, không có đèn lồng treo lên, hành lang gấp khúc cùng mái hiên đều trụi lủi, hoa trong vườn nở ra mấy khóm, nhìn đã có thêm chút ấm áp .


Sắp đến ngoài tiểu viện của A Sồ bỗng nhiên có tiếng người truyền đến, một thích khách đi tới phía trước xem xét, trở về bẩm báo: "Là cẩm y vệ tới tra thích khách Già Lam chúng ta. Diêm La, có cần dẹp đường hồi phủ hay không?"


"Hồi phủ cái gì? Ta sợ bọn họ sao?" Bách Lý Diên cười lạnh một tiếng, nàng đẩy thích khách ra, tự mình đi vào.


Trong tiểu viện có bảy tám cẩm y vệ đang đứng, tất cả đều đeo tú xuân đao bên thắt lưng, mặc phi ngư phục, màu sắc sặc sỡ ánh lên dưới mặt trời, có một loại dữ tợn mà diễm lệ. Cửa phòng A sồ đóng chặt, có hai cẩm y vệ canh giữ trước cửa, trong tay là một nắm hạt dưa, vất vỏ đầy đất.


Bách Lý Diên vừa tiến đến, cẩm y vệ ánh mắt dồn tới.


"Ây dô, Tiểu cô nương từ đâu đến?" Có tên cẩm y vệ lộ ra nụ cười dâm loạn, đảo mắt nhìn tới nhìn lui tú bà bên cạnh, "Các ngươi còn có mặt hàng như vậy, sao không sớm mang ra cho đám ông đây ngắm?"


Tú bà cười theo, sợ hãi nhìn Bách Lý Diên một cái, lui xuống càng nhanh.


"Không muốn! Ta không muốn!" Tiếng A Sồ khóc thảm xuyên qua cửa phòng truyền ra ngoài, Ngay sau đó là tiếng quát của nam nhân, tổng cộng hai lần, một trước một sau, âm sắc bất đồng.


Con ngươi Bách Lý Diên co rụt lại, dừng cước bộ . Nàng nhìn tú bà hỏi, "Bên trong làm sao vậy?"


"Còn có thể làm sao?" Có cẩm y vệ cười ám muội, "Nam nhân đến kỹ viện tra án, thuận tiện nghỉ chân một chút, không chăm sóc bảo đao sao mà dùng được? Diêm Tổng Kỳ cùng Trương Tiểu Kỳ thích chơi lớn, ta thì . . . . ." Hắn đi về phía Bách Lý Diên, thò tay hất cằm nàng, "Thích chơi nhỏ."


Một bàn tay bắt lấy cổ tay cẩm y vệ, cẩm y vệ đau đớn, giống như bị kìm sắt chế trụ, không thể động đậy. Hắn nâng mắt lên, đối diện một tròng mắt đen thẳm, "Ngươi làm gì? Muốn chết sao!"


"Bách Lý, đi vào." Trì Yếm nói.


"Các ngươi thất thần làm gì!" Cẩm y vệ hổn hển rống to, "Đem đám không muốn sống này bắt lại!"


Cẩm y vệ đều rút đao đánh tới, hai tên trông cửa cũng lao ra . Trì Yếm nghiêng người, một lưỡi tú xuân đao hạ sát chóp mũi hắn,  tay hắn vung lên ghim vào cổ tay người kia , người nọ buông đao, tú xuân đao rơi vào lòng bàn tay Trì Yếm.


Trì Yếm giữ tú xuân đao ngang trước ngực, một ánh kim loại sắc bén lóe lên, thê lương như trăng lạnh, Trì Yếm rũ mắt, lẳng lặng đứng ở đó. Trong phút chốc, khí thế của hắn biến đổi hoàn toàn. Cẩm y vệ thu thế công, không dám tùy tiện tiến lên, bọn họ bỗng nhiên ý thức được nam nhân trước mắt không ngu ngốc nhu nhược như vẻ bề ngoài. Đao trong tay hắn, có thể giết người.


Nhưng vậy thì có sao, bọn họ đường đường là cẩm y vệ, chẳng lẽ còn sợ một tên sai vặt ở kỹ viện đánh?


Một cẩm y vệ tiên phong, những cẩm y vệ khác đi theo sau hắn rống giận tiến lên. Mi mắt Trì Yếm mở lớn, sẽ phải xuất đao, nhưng mà hắn bỗng nhiên nhớ tới hiện tại bản thân không phải thích khách, không thể giết người. Vì thế cổ tay vừa lật, lưỡi đao phản xạ ánh nắng xẹt qua trước ngực cẩm y vệ, Trì Yếm hạ đao xuống, lấy sống đao nghênh địch.


Cùng lúc đó, Bách Lý Diên chạy qua bọn họ hướng vào trong phòng, A Sồ còn đang thê lương khóc lóc , khàn cả giọng như vậy, bất lực như vậy. Bách Lý Diên càng tới gần càng lạnh lẽo, giống như đang chìm giữa một trời tuyết bay tán loạn. Nàng cảm nhận được bên trong đang xảy ra chuyện gì, nàng lần đầu sợ hãi phải đối mặt như vậy. Nàng từng thấy thi thể chất đầy đất, cũng gặp qua máu chảy thành sông, nhưng chưa từng thấy thân thể nữ nhân nhỏ bé yếu ớt bị nam nhân khi nhục, giống một đóa bị rụng khỏi cành mà mất đi vẻ tươi đẹp.


Nàng một cước đá văng cửa, ánh mặt trời chiếu vào bên trong, hai nam nhân quần áo không đủ che thân trên đất bị ánh sáng làm cho giật mình, đứng lên khỏi người nữ nhân. Bách Lý Diên thấy A Sồ, nàng trốn sau sạp nhỏ, cố gắng kéo chiếc chăn trên sạp để che khuất thân thể trắng như tuyết của mình. Nhưng Bách Lý Diên vẫn thấy trên người nàng những vệt xanh tím chói mắt, giống như đóa hoa lê tàn tạ, bị giày xéo đến thương tích đầy mình.


A Sồ đang khóc, tiếng khóc nức nở, ngập ngùng ấp úng không nghe rõ. Bách Lý Diên không nhìn hai nam nhân kia, chỉ nhìn A Sồ trên mặt đất. Tiếng khóc của nàng như mồi lửa đốt cháy sự giận dữ trong lồng ngực Bách Lý Diên, tràn lan khắp mạnh máu, giống như muốn cắn nuốt nàng.


Đáng chết, Bách Lý Diên chậm rãi nắm chặt tay, bọn chúng đều đáng chết.


Có một bộ xiêm y vất trên bàn bát tiên gần bên người Bách Lý Diên, nam nhân một tay che phía dưới, một tay thò ra với y phục. Ánh mặt trời tiếp theo chợt lóe chói mắt, ngay sau đó là tiếng nam nhân kêu gào thê lương. Đám cẩm y vệ đang cùng Trì Yếm đánh liền liếc qua... khiếp sợ mà nhìn Bách Lý Diên

Tác giả : Dương Tố
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Huyền 2 năm trước
Ko biết chủ nhà có còn ra truyện ko?

Truyện cùng thể loại