Độc Chiếm Thiều Hoa
Chương 16
Đỗ Vân Nham kỳ thực cũng bị ánh mắt của hắn làm cho hơi sợ.
Do phụ tử Chương gia ở trên quan trường nổi danh là ngoan độc, hai người đánh trận đều giống như không muốn sống nữa vậy, vì thế Chương Chấp mới làm lên đến chức quan Chỉ huy sứ, chẳng qua như vậy thì sao chứ? Rốt cuộc cũng không lên nổi mặt bàn, các tướng quân khác đều được phong tước vị, duy chỉ có Chương Chấp không có, cũng chỉ vì xuất thân mã phỉ của hắn.
Nói đến cùng, ban đầu vốn phải vào ngục, nếu không phải vận khí tốt, vừa vặn gặp được chiến loạn, bằng không phụ tử Chương gia còn đang ở hoang mạc cướp bóc tài vật đây!
Hắn làm sao có thể gả nữ nhi cho hạng người như vậy, thật sự sẽ bị người ta cười đến rụng răng.
Không khí giương cung bạt kiếm, mắt thấy phụ thân đi ra, Đỗ Nhược sợ sự tình huyên náo phức tạp, nàng bây giờ không muốn Chương Phượng Dực kết thù với Đỗ gia, Đỗ Dung lại càng bị khó xử.
Nàng vội nói với Lão phu nhân: “Tổ mẫu, người người đều nói Chương đại ca là nhi tử của mã phỉ, nhưng ta thấy hắn rất có lễ nghi, vừa rồi ở trên thuyền, cũng quy củ không có gây chuyện, nhưng sao Nhị thúc muốn đuổi hắn đi chứ? Hắn dầu gì cũng là nhi tử của Chương đại thúc, phụ thân và Chương đại thúc quan hệ rất tốt, phụ thân nhất định sẽ tức giận."
Kỳ thật Lão phu nhân vốn cũng cảm thấy Đỗ Vân Nham có chút quá đáng, Chương lão gia là nhân vật hoành hành vô kỵ ở hắc đạo, nhưng Chương Phượng Dực còn là một tiểu tử, vả lại cũng không làm sai chuyện gì, ngược lại không biết nhị nhi tử này nổi điên cái gì.
Trong ngày lễ, phải vui vẻ khách khách khí khí, hiện tại Đỗ Vân Hác cũng nghe thấy rồi, nàng cũng không muốn hai nhi tử vì Chương Phượng Dực mà tranh chấp, liền hô ra bên ngoài: “Vân Nham, ngươi vừa rồi không phải là uống rượu chứ? Mau vào đây, ta sai người chuẩn bị chút canh giải rượu cho ngươi uống!"
Đỗ lão gia tử sớm qua đời, Lão phu nhân quản gia mấy chục năm, vẫn rất có uy tín, vả lại Đỗ Vân Nham quen lấy lòng nàng, nghe mẫu thân lên tiếng, cũng có chút do dự.
Vừa vặn lúc này Đỗ Vân Hác cũng mở miệng: “Phượng Dực, vừa rồi ta còn không kịp nói với ngươi, phụ thân ngươi hôm nay sao lại không tới thuỷ vận hà?"
Sắc mặt Đỗ Vân Nham rất khó coi.
Thật không biết Đỗ Vân Hác có ý gì, thuộc hạ của hắn cũng không phải chỉ có một mình Chương Chấp, sao lại khách khí với hai cha con hắn như vậy, người không biết, còn tưởng là bọn hắn sợ Chương gia.
“Đại ca, hắn cũng không phải là tiểu hài tử, kẻ đã hai mươi tuổi còn ở trên du thuyền của chúng ta vô lại không chịu đi. Ngươi cũng biết, bốn cô nương nhà chúng ta đây này, hắn ở bên ngoài, Dung nhi và Oanh Nhi cũng không thể đi ra."
Đôi mắt Đỗ Vân Hác híp lại: “Cái gì mà vô lại? Ngươi cũng say rồi, vừa rồi bờ sông cùng Tiền đại nhân, có phải là uống rượu rồi ko? Không nên hồ ngôn loạn ngữ nữa, mẫu thân gọi ngươi đi vào thì ngươi vào đi."
Ánh mắt của hắn trong nháy mắt trở nên rất nghiêm nghị, Đỗ Vân Nham giận đến không biết phải làm sao bây giờ, hôm đó lời của Chương Chấp nói với hắn tóm lại không thể nói ra trước mặt mọi người, Đỗ Vân Hác cũng không biết tiểu tử Chương Phượng Dực này muốn cưới Đỗ Dung, Đỗ Vân Nham nghĩ thầm, giả sử đổi thành cưới Đỗ Nhược, xem hắn còn có thể có loại thái độ này hay không!
Hắn phẩy tay áo rời đi.
Đỗ Nhược thấy thế, chậm rãi thở ra một hơi, lúc nghiêng đầu phát hiện Đỗ Dung đang nhìn nàng, khi đó nàng rất muốn nói chút với Đỗ Dung, nhưng đến cùng vẫn không thể nói ra miệng.
Nàng hi vọng Đỗ Dung tốt.
Đợi đến lúc du thuyền cập bờ, Đỗ Tú mới xuất hiện, nàng bước nhanh tới nói với Lão phu nhân: “Tam tỷ tỷ và Hạ đại ca đi quá nhanh, ta còn chưa kịp hồi thần, đã thu cầu gỗ, Dự ca ca nói đưa ta lên bờ chờ các ngươi."
Nghĩ đến bộ dạng lạnh lùng của Hạ Huyền, Lão phu nhân cũng không hoài nghi, đích thị là hắn bỏ rơi Đỗ Tú, đứa nhỏ này với mọi người nhị phòng không thân, có đôi khi nàng thậm chí hoài nghi, cho dù ngay cả chết sống cũng sẽ không quản.
Đỗ Nhược lại vội vàng hỏi Chu Huệ Chiêu: “Chu tỷ tỷ đâu, Chu gia có đón nàng trở về không?"
“Thân thể nàng không được tốt." Lông mày Đỗ Tú chau lên, “Hôn mê bất tỉnh trên du thuyền của Dự ca ca, vừa rồi Dự ca ca mời đại phu cho nàng, mà bây giờ chắc là đã tỉnh rồi, ta nhìn thấy xe ngựa của Chu gia tới đón nàng."
Khó trách khi đó nàng không nhìn thấy bóng dáng của Chu Huệ Chiêu, Đỗ Nhược nghĩ thầm, nàng ấy vậy mà cũng suy nhược như vậy.
Đỗ Tú nói: “Ngươi có phải nghĩ, nàng vậy mà còn yếu ớt hơn cả Nhị tỷ phải không?"
“Chắc là kinh hãi," Đỗ Nhược nói, “Nàng cũng rất áy náy, nói sớm biết vậy không nên mời chúng ta đến."
Nhìn nàng giải thích nghiêm túc như vậy, Đỗ Tú cười một cái không nói gì.
Mọi người lục tục ngồi lên xe ngựa, Đỗ Nhược đẩy màn xe ra nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy Chương Phượng Dực cùng phụ thân nói gì đó, phụ thân lộ ra bộ dạng trầm tư, hai người lại đứng một lát, Chương Phượng Dực mới cáo từ rời đi.
Nàng ngoái đầu nhìn lại liếc mắt nhìn Đỗ Dung, nàng dựa ở trên vách xe, mi mắt buông thõng cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Tiết Đoan Ngọ qua đi, Triệu Mông liền lãnh binh đi Lan Châu, Triệu Kiên vì biểu hiện xem trọng đối với chuyện này, tự mình tiễn nhị nhi tử này đến cửa thành, nhìn thấy đệ đệ mặc khôi giáp, tư thế oai hùng hào sảng, khắp người đều có bóng dáng của phụ thân, cảm thấy cũng có chút trầm trọng. Hắn từ nhỏ không thích võ nghệ, cho dù là chăm chỉ tập được mấy năm, cuối cùng cũng không có năm phần bản lãnh của Triệu Mông, về sau liền chăm chỉ đọc sách, tất cả mọi người khen ngợi hai người bọn họ một văn một võ, là phụ tá đắc lực của Triệu Kiên.
Có phải vì vậy nên phụ hoàng cũng khó có thể ra quyết định hay không?
Ngón tay hắn vuốt nhẹ ở trong tay áo, phiền muộn nói không nên lời, gần đây mọi chuyện cũng không vừa ý, thái tử chưa định ra, Đỗ Nhược lại lật mặt vô tình, ngày đó hắn không khống chế được, vì ngăn cản nàng mà đá chân của nàng, cũng không biết người của Đỗ gia sẽ nghĩ như thế nào.
Trong lúc mấu chốt này, hắn vốn cần nhất là trụ cột.
Tần thị nhìn hắn buồn bực không vui, tay khoác lên trên cánh tay hắn nói: “Ngươi không cần quá lo lắng cho Mông nhi, nghe phụ hoàng ngươi nói, quân Kim bị đại thương, hẳn là không đủ gây nguy hiểm."
“Mẫu hậu, ta biết, ta chỉ là lo lắng cho đệ đệ, tuổi của hắn quá nhỏ, nếu ta có thể cùng đi thì tốt rồi, còn có thể giúp chiếu ứng lẫn nhau."
“Ngươi phải ở lại Trường An, phụ hoàng ngươi ở đây càng cần ngươi." Tần thị đưa tay chỉnh thẳng ngọc quan cho hắn, quan tâm nói, “Ngươi mấy ngày nay thoạt nhìn lo âu tiều tuỵ, có phải là còn có tâm sự khác hay không?"
Tâm sự của hắn, chẳng lẽ Tần thị không biết sao? Triệu Dự nghĩ thầm, nàng chính là Hoàng hậu nương nương, sớm phải biết sự trọng yếu của việc lập thái tử, nhưng phụ hoàng kéo dài, nàng lại tùy ý chuyện phát triển đến loại tình trạng này, rõ ràng lúc còn bé, mẫu thân thương yêu nhất là hắn, nhưng hắn không thể nói rõ.
Kể từ sau khi phụ thân xưng đế, rất nhiều chuyện cho dù tốt cũng trở thành cấm kỵ, hắn biết hắn không thể nói hai chữ thái tử, hắn đưa tay siết chặt mi tâm: “Hôm đó, du thuyền của Chu gia chìm, ta vừa lúc đi ngang qua cứu bọn họ, Tam cô nương Đỗ gia cũng ở trên du thuyền này, sau có chút hiểu lầm, chắc là nàng sợ hãi vội vã muốn rời khỏi du thuyền, ta ngộ thương đến nàng, cũng không biết có sao không."
“Ngươi muốn biết còn không dễ ư, mấy ngày nữa ta lại mời nàng vào cung." Tần thị thực ấm áp nói, “Đứa nhỏ này thật là đơn thuần đáng yêu, ta cũng vậy rất thích nàng, khi đó ở Phù Dung viên ta liền nói với Đỗ phu nhân…"
Nghe ra ý tứ của mẫu thân, ý niệm trong đầu Triệu Dự khẽ động, hắn vì để đến gần Đỗ gia và mượn sức Đỗ Vân Hác, khi đó Đỗ Nhược còn nhỏ hắn cũng không nghĩ tới chuyện khác, nhưng lần trước nhìn thấy nàng, đã có vẻ đẹp khác biệt, duyên dáng yêu kiều, hắn nghĩ không bằng cứ lấy nàng, cũng an tâm. Chỉ cần mẫu thân ra mặt, chuyện này quả thật có thể thành, đến lúc đó Đỗ gia còn không phải là ngồi cùng hắn trên một cái thuyền?
Hắn nửa cúi đầu, hơi ngượng ngùng: “Nhược Nhược còn hơi nhỏ."
“Trước tiên có thể định thân." Tần thị thấy hắn nguyện ý, cười nói, “Đợi sang năm lại thành thân, phụ hoàng ngươi cũng sẽ vui mừng, ngươi cũng là đích trưởng tử của Triệu gia ta, đợi sinh hạ nhi tử, đó là tốt nhất."
Lời này ý tứ hàm hồ, nhưng cũng mang cho Triệu Dự một chút hi vọng, hắn lại cười rộ lên.
Ngụy quốc công Tề Ngũ đứng ở cách đó không xa, hắn là tâm phúc tín nhiệm nhất của Triệu Kiên, lúc này cũng cùng đi tiễn đưa, mắt thấy hoàng hậu cùng Đại hoàng tử mẫu từ tử hiếu, hắn không khỏi nghĩ đến nhi tử của mình, đã từng hòa hợp cùng thê tử như vậy, cho nên vô luận hắn đi đánh giặc nơi nào, chỉ cần về đến nhà, mệt mỏi gì cũng sẽ tan thành mây khói.
Nhưng mà hiện giờ chỉ còn lại lão thê một đêm trắng cả đầu.
Triệu Kiên nhìn hắn lại đứng lặng hồi lâu không đi, cười nói: “Ngươi làm sao vậy? Có phải là mặt trời quá chói rọi không thoải mái?" Hắn sai người mang ngự phiến chuyên dùng cho hoàng đế lên che trên đầu Tề Ngũ.
Cũng chỉ có hắn mới có thể nhận được quan tâm của Triệu Kiên như vậy.
Bởi vì Triệu Kiên từng phái Tề Ngũ cùng một vị Tướng Quân khác Trần Sĩ Cổ đi Minh Châu trưng binh, ai ngờ bọn hắn nửa đường gặp phải phục kích, Tề Ngũ mặc dù lưu lại một mạng, nhưng Trần Sĩ Cổ, thậm chí còn có nhi tử độc nhất của Tề Ngũ cũng không thể sống trở về, hai vị này đều là tâm phúc của Triệu Kiên, đả kích lần kia đối với hắn cũng có chút nghiêm trọng.
Về sau, Tề Ngũ chưa có từng rời khỏi người Triệu Kiên.
Hắn vội vàng khom người nói: “Thần không dám nhận đại ân này."
Triệu Kiên trêu ghẹo: “Một cái ô cũng có thể coi là đại ân ư? Trẫm với ngươi trước đây, cùng nhau ăn cơm, cũng uống chung nước, chỉ thiếu đắp một cái chăn nữa thôi!"
Tất cả mọi người cười rộ lên.
Tề Ngũ bên cạnh mắt nhìn thấy Hạ Huyền, dáng người cao lớn giấu ở bên trong áo bào màu đen, giống như lợi kiếm tuyệt thế, chưa ra khỏi vỏ, có thể chém đầu người, cái này thật sự có chút giống phụ thân của hắn Hạ Thời Hiến, nhưng hắn tàn nhẫn hơn Hạ Thời Hiến nhiều.
“Nếu như thế, thần không từ chối nữa." Tề Ngũ cười nói, “Thần chỉ sợ là thân thể bất lực, quả nhiên là choáng đầu hoa mắt, cũng muốn xin Hoàng thượng nghỉ ngơi."
“Ngươi muốn nghỉ ngơi, trẫm còn có thể không cho phép được sao?"
“Thần là sợ trì hoãn thao luyện quân phòng thủ, hoàng thượng đã cho phép, liền để cho Ung Vương gia thay thế thần đi." Tề Ngũ nói, “Nhánh đại quân này vốn cũng là bộ hạ của hắn, sợ không có ai là thích hợp hơn hắn."
Triệu Kiên liền giật mình, nhưng rất nhanh liền cười nói: “Nói vậy cũng đúng" Ánh mắt của hắn xẹt qua các vị thần tử bên cạnh, cười một cái nói, “Huyền Nhi, vậy liền để ngươi tiếp tục thao luyện, cũng không nên quá mức hà khắc, kia cũng đều là tướng sĩ hãn mã lập nhiều công lao cho giang sơn Đại Yến, ngươi cũng phải chú ý thân thể."
Hạ Huyền lĩnh mệnh.
Triệu Kiên khoác lên trên bả vai của Tề Ngũ: “Chúng ta mau trở về, tránh khỏi ngươi bị cảm nắng, bị phu nhân ngươi biết được, không chừng còn muốn quở trách trẫm. Ta cho ngươi mấy thùng băng, mấy ngày nay nghỉ ngơi cho tốt a."
Tề Ngũ lên tiếng, cúi đầu, ánh mắt rơi vào giày đen của Hạ Huyền, hắn cùng đi bên cạnh mình, đi chậm rãi, từng bước, thật giống như sẽ không bước sai.
Bát tiên quan trong thành, ngày hôm đó nhận được khẩu dụ của hoàng hậu, Trữ Phong khoác ngoại bào màu trắng, ngồi ở trên giường trúc nói với Lễ bộ tả Thị Lang Lư Thụ Thôn: “Đạo quan ta đây khi nào thì trở thành Khâm Thiên Giám rồi? Lại còn muốn ta đoán bát tự, chẳng qua cũng được thôi, đã là ý chỉ của nương nương, ta liền nhìn một cái."
Lô Thụ Thôn cười theo: “Làm phiền quốc sư."
Trữ Phong cầm bát tự của hai người lên cẩn thận suy tính, qua hồi lâu nói: “Bát tự tuy là không tệ, nhưng biết được mặt mới tinh chuẩn hơn, Lô đại nhân, có thể tiết lộ một hai hay không, hoàng tử phi tương lai kia là cô nương nhà ai."
“Này" Lô Thụ Thôn do dự nói, “Còn chưa định ra, nương nương cũng chỉ là phòng ngừa vạn nhất."
“Nói Như thế, Lô đại nhân là không tín nhiệm bổn quốc sư rồi?" Trữ Phong nhìn Lô Thụ Thôn, “Lô đại nhân hôm nay tới cũng là vì muốn xử lý chuyện này chu toàn, ta cũng giống như vậy, nói cho cùng đều là suy nghĩ cho Đại Yến, dù sao hoàng tử cưới vợ đó là chuyện quan trọng cần cực kỳ thận trọng… Ta đã nhắc nhở Lô đại nhân, nếu tương lai có gì sơ xuất, chỉ sợ ta cũng không thể giúp chiếu cố Lô đại nhân."
Trong lòng Lô Thụ Thôn lộp bộp một tiếng, vội nói: “Họ Đỗ."
Đại Yến có thể xứng đôi Triệu Dự, cũng chỉ mấy nhà như vậy, Trữ Phong nghĩ đến một người, khóe miệng liền nhếch lên, Đỗ gia Tam cô nương, ngược lại không biết nàng có thể biết trước, nàng sắp sửa phải trở thành chính phi của hoàng tử rồi không?
Do phụ tử Chương gia ở trên quan trường nổi danh là ngoan độc, hai người đánh trận đều giống như không muốn sống nữa vậy, vì thế Chương Chấp mới làm lên đến chức quan Chỉ huy sứ, chẳng qua như vậy thì sao chứ? Rốt cuộc cũng không lên nổi mặt bàn, các tướng quân khác đều được phong tước vị, duy chỉ có Chương Chấp không có, cũng chỉ vì xuất thân mã phỉ của hắn.
Nói đến cùng, ban đầu vốn phải vào ngục, nếu không phải vận khí tốt, vừa vặn gặp được chiến loạn, bằng không phụ tử Chương gia còn đang ở hoang mạc cướp bóc tài vật đây!
Hắn làm sao có thể gả nữ nhi cho hạng người như vậy, thật sự sẽ bị người ta cười đến rụng răng.
Không khí giương cung bạt kiếm, mắt thấy phụ thân đi ra, Đỗ Nhược sợ sự tình huyên náo phức tạp, nàng bây giờ không muốn Chương Phượng Dực kết thù với Đỗ gia, Đỗ Dung lại càng bị khó xử.
Nàng vội nói với Lão phu nhân: “Tổ mẫu, người người đều nói Chương đại ca là nhi tử của mã phỉ, nhưng ta thấy hắn rất có lễ nghi, vừa rồi ở trên thuyền, cũng quy củ không có gây chuyện, nhưng sao Nhị thúc muốn đuổi hắn đi chứ? Hắn dầu gì cũng là nhi tử của Chương đại thúc, phụ thân và Chương đại thúc quan hệ rất tốt, phụ thân nhất định sẽ tức giận."
Kỳ thật Lão phu nhân vốn cũng cảm thấy Đỗ Vân Nham có chút quá đáng, Chương lão gia là nhân vật hoành hành vô kỵ ở hắc đạo, nhưng Chương Phượng Dực còn là một tiểu tử, vả lại cũng không làm sai chuyện gì, ngược lại không biết nhị nhi tử này nổi điên cái gì.
Trong ngày lễ, phải vui vẻ khách khách khí khí, hiện tại Đỗ Vân Hác cũng nghe thấy rồi, nàng cũng không muốn hai nhi tử vì Chương Phượng Dực mà tranh chấp, liền hô ra bên ngoài: “Vân Nham, ngươi vừa rồi không phải là uống rượu chứ? Mau vào đây, ta sai người chuẩn bị chút canh giải rượu cho ngươi uống!"
Đỗ lão gia tử sớm qua đời, Lão phu nhân quản gia mấy chục năm, vẫn rất có uy tín, vả lại Đỗ Vân Nham quen lấy lòng nàng, nghe mẫu thân lên tiếng, cũng có chút do dự.
Vừa vặn lúc này Đỗ Vân Hác cũng mở miệng: “Phượng Dực, vừa rồi ta còn không kịp nói với ngươi, phụ thân ngươi hôm nay sao lại không tới thuỷ vận hà?"
Sắc mặt Đỗ Vân Nham rất khó coi.
Thật không biết Đỗ Vân Hác có ý gì, thuộc hạ của hắn cũng không phải chỉ có một mình Chương Chấp, sao lại khách khí với hai cha con hắn như vậy, người không biết, còn tưởng là bọn hắn sợ Chương gia.
“Đại ca, hắn cũng không phải là tiểu hài tử, kẻ đã hai mươi tuổi còn ở trên du thuyền của chúng ta vô lại không chịu đi. Ngươi cũng biết, bốn cô nương nhà chúng ta đây này, hắn ở bên ngoài, Dung nhi và Oanh Nhi cũng không thể đi ra."
Đôi mắt Đỗ Vân Hác híp lại: “Cái gì mà vô lại? Ngươi cũng say rồi, vừa rồi bờ sông cùng Tiền đại nhân, có phải là uống rượu rồi ko? Không nên hồ ngôn loạn ngữ nữa, mẫu thân gọi ngươi đi vào thì ngươi vào đi."
Ánh mắt của hắn trong nháy mắt trở nên rất nghiêm nghị, Đỗ Vân Nham giận đến không biết phải làm sao bây giờ, hôm đó lời của Chương Chấp nói với hắn tóm lại không thể nói ra trước mặt mọi người, Đỗ Vân Hác cũng không biết tiểu tử Chương Phượng Dực này muốn cưới Đỗ Dung, Đỗ Vân Nham nghĩ thầm, giả sử đổi thành cưới Đỗ Nhược, xem hắn còn có thể có loại thái độ này hay không!
Hắn phẩy tay áo rời đi.
Đỗ Nhược thấy thế, chậm rãi thở ra một hơi, lúc nghiêng đầu phát hiện Đỗ Dung đang nhìn nàng, khi đó nàng rất muốn nói chút với Đỗ Dung, nhưng đến cùng vẫn không thể nói ra miệng.
Nàng hi vọng Đỗ Dung tốt.
Đợi đến lúc du thuyền cập bờ, Đỗ Tú mới xuất hiện, nàng bước nhanh tới nói với Lão phu nhân: “Tam tỷ tỷ và Hạ đại ca đi quá nhanh, ta còn chưa kịp hồi thần, đã thu cầu gỗ, Dự ca ca nói đưa ta lên bờ chờ các ngươi."
Nghĩ đến bộ dạng lạnh lùng của Hạ Huyền, Lão phu nhân cũng không hoài nghi, đích thị là hắn bỏ rơi Đỗ Tú, đứa nhỏ này với mọi người nhị phòng không thân, có đôi khi nàng thậm chí hoài nghi, cho dù ngay cả chết sống cũng sẽ không quản.
Đỗ Nhược lại vội vàng hỏi Chu Huệ Chiêu: “Chu tỷ tỷ đâu, Chu gia có đón nàng trở về không?"
“Thân thể nàng không được tốt." Lông mày Đỗ Tú chau lên, “Hôn mê bất tỉnh trên du thuyền của Dự ca ca, vừa rồi Dự ca ca mời đại phu cho nàng, mà bây giờ chắc là đã tỉnh rồi, ta nhìn thấy xe ngựa của Chu gia tới đón nàng."
Khó trách khi đó nàng không nhìn thấy bóng dáng của Chu Huệ Chiêu, Đỗ Nhược nghĩ thầm, nàng ấy vậy mà cũng suy nhược như vậy.
Đỗ Tú nói: “Ngươi có phải nghĩ, nàng vậy mà còn yếu ớt hơn cả Nhị tỷ phải không?"
“Chắc là kinh hãi," Đỗ Nhược nói, “Nàng cũng rất áy náy, nói sớm biết vậy không nên mời chúng ta đến."
Nhìn nàng giải thích nghiêm túc như vậy, Đỗ Tú cười một cái không nói gì.
Mọi người lục tục ngồi lên xe ngựa, Đỗ Nhược đẩy màn xe ra nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy Chương Phượng Dực cùng phụ thân nói gì đó, phụ thân lộ ra bộ dạng trầm tư, hai người lại đứng một lát, Chương Phượng Dực mới cáo từ rời đi.
Nàng ngoái đầu nhìn lại liếc mắt nhìn Đỗ Dung, nàng dựa ở trên vách xe, mi mắt buông thõng cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Tiết Đoan Ngọ qua đi, Triệu Mông liền lãnh binh đi Lan Châu, Triệu Kiên vì biểu hiện xem trọng đối với chuyện này, tự mình tiễn nhị nhi tử này đến cửa thành, nhìn thấy đệ đệ mặc khôi giáp, tư thế oai hùng hào sảng, khắp người đều có bóng dáng của phụ thân, cảm thấy cũng có chút trầm trọng. Hắn từ nhỏ không thích võ nghệ, cho dù là chăm chỉ tập được mấy năm, cuối cùng cũng không có năm phần bản lãnh của Triệu Mông, về sau liền chăm chỉ đọc sách, tất cả mọi người khen ngợi hai người bọn họ một văn một võ, là phụ tá đắc lực của Triệu Kiên.
Có phải vì vậy nên phụ hoàng cũng khó có thể ra quyết định hay không?
Ngón tay hắn vuốt nhẹ ở trong tay áo, phiền muộn nói không nên lời, gần đây mọi chuyện cũng không vừa ý, thái tử chưa định ra, Đỗ Nhược lại lật mặt vô tình, ngày đó hắn không khống chế được, vì ngăn cản nàng mà đá chân của nàng, cũng không biết người của Đỗ gia sẽ nghĩ như thế nào.
Trong lúc mấu chốt này, hắn vốn cần nhất là trụ cột.
Tần thị nhìn hắn buồn bực không vui, tay khoác lên trên cánh tay hắn nói: “Ngươi không cần quá lo lắng cho Mông nhi, nghe phụ hoàng ngươi nói, quân Kim bị đại thương, hẳn là không đủ gây nguy hiểm."
“Mẫu hậu, ta biết, ta chỉ là lo lắng cho đệ đệ, tuổi của hắn quá nhỏ, nếu ta có thể cùng đi thì tốt rồi, còn có thể giúp chiếu ứng lẫn nhau."
“Ngươi phải ở lại Trường An, phụ hoàng ngươi ở đây càng cần ngươi." Tần thị đưa tay chỉnh thẳng ngọc quan cho hắn, quan tâm nói, “Ngươi mấy ngày nay thoạt nhìn lo âu tiều tuỵ, có phải là còn có tâm sự khác hay không?"
Tâm sự của hắn, chẳng lẽ Tần thị không biết sao? Triệu Dự nghĩ thầm, nàng chính là Hoàng hậu nương nương, sớm phải biết sự trọng yếu của việc lập thái tử, nhưng phụ hoàng kéo dài, nàng lại tùy ý chuyện phát triển đến loại tình trạng này, rõ ràng lúc còn bé, mẫu thân thương yêu nhất là hắn, nhưng hắn không thể nói rõ.
Kể từ sau khi phụ thân xưng đế, rất nhiều chuyện cho dù tốt cũng trở thành cấm kỵ, hắn biết hắn không thể nói hai chữ thái tử, hắn đưa tay siết chặt mi tâm: “Hôm đó, du thuyền của Chu gia chìm, ta vừa lúc đi ngang qua cứu bọn họ, Tam cô nương Đỗ gia cũng ở trên du thuyền này, sau có chút hiểu lầm, chắc là nàng sợ hãi vội vã muốn rời khỏi du thuyền, ta ngộ thương đến nàng, cũng không biết có sao không."
“Ngươi muốn biết còn không dễ ư, mấy ngày nữa ta lại mời nàng vào cung." Tần thị thực ấm áp nói, “Đứa nhỏ này thật là đơn thuần đáng yêu, ta cũng vậy rất thích nàng, khi đó ở Phù Dung viên ta liền nói với Đỗ phu nhân…"
Nghe ra ý tứ của mẫu thân, ý niệm trong đầu Triệu Dự khẽ động, hắn vì để đến gần Đỗ gia và mượn sức Đỗ Vân Hác, khi đó Đỗ Nhược còn nhỏ hắn cũng không nghĩ tới chuyện khác, nhưng lần trước nhìn thấy nàng, đã có vẻ đẹp khác biệt, duyên dáng yêu kiều, hắn nghĩ không bằng cứ lấy nàng, cũng an tâm. Chỉ cần mẫu thân ra mặt, chuyện này quả thật có thể thành, đến lúc đó Đỗ gia còn không phải là ngồi cùng hắn trên một cái thuyền?
Hắn nửa cúi đầu, hơi ngượng ngùng: “Nhược Nhược còn hơi nhỏ."
“Trước tiên có thể định thân." Tần thị thấy hắn nguyện ý, cười nói, “Đợi sang năm lại thành thân, phụ hoàng ngươi cũng sẽ vui mừng, ngươi cũng là đích trưởng tử của Triệu gia ta, đợi sinh hạ nhi tử, đó là tốt nhất."
Lời này ý tứ hàm hồ, nhưng cũng mang cho Triệu Dự một chút hi vọng, hắn lại cười rộ lên.
Ngụy quốc công Tề Ngũ đứng ở cách đó không xa, hắn là tâm phúc tín nhiệm nhất của Triệu Kiên, lúc này cũng cùng đi tiễn đưa, mắt thấy hoàng hậu cùng Đại hoàng tử mẫu từ tử hiếu, hắn không khỏi nghĩ đến nhi tử của mình, đã từng hòa hợp cùng thê tử như vậy, cho nên vô luận hắn đi đánh giặc nơi nào, chỉ cần về đến nhà, mệt mỏi gì cũng sẽ tan thành mây khói.
Nhưng mà hiện giờ chỉ còn lại lão thê một đêm trắng cả đầu.
Triệu Kiên nhìn hắn lại đứng lặng hồi lâu không đi, cười nói: “Ngươi làm sao vậy? Có phải là mặt trời quá chói rọi không thoải mái?" Hắn sai người mang ngự phiến chuyên dùng cho hoàng đế lên che trên đầu Tề Ngũ.
Cũng chỉ có hắn mới có thể nhận được quan tâm của Triệu Kiên như vậy.
Bởi vì Triệu Kiên từng phái Tề Ngũ cùng một vị Tướng Quân khác Trần Sĩ Cổ đi Minh Châu trưng binh, ai ngờ bọn hắn nửa đường gặp phải phục kích, Tề Ngũ mặc dù lưu lại một mạng, nhưng Trần Sĩ Cổ, thậm chí còn có nhi tử độc nhất của Tề Ngũ cũng không thể sống trở về, hai vị này đều là tâm phúc của Triệu Kiên, đả kích lần kia đối với hắn cũng có chút nghiêm trọng.
Về sau, Tề Ngũ chưa có từng rời khỏi người Triệu Kiên.
Hắn vội vàng khom người nói: “Thần không dám nhận đại ân này."
Triệu Kiên trêu ghẹo: “Một cái ô cũng có thể coi là đại ân ư? Trẫm với ngươi trước đây, cùng nhau ăn cơm, cũng uống chung nước, chỉ thiếu đắp một cái chăn nữa thôi!"
Tất cả mọi người cười rộ lên.
Tề Ngũ bên cạnh mắt nhìn thấy Hạ Huyền, dáng người cao lớn giấu ở bên trong áo bào màu đen, giống như lợi kiếm tuyệt thế, chưa ra khỏi vỏ, có thể chém đầu người, cái này thật sự có chút giống phụ thân của hắn Hạ Thời Hiến, nhưng hắn tàn nhẫn hơn Hạ Thời Hiến nhiều.
“Nếu như thế, thần không từ chối nữa." Tề Ngũ cười nói, “Thần chỉ sợ là thân thể bất lực, quả nhiên là choáng đầu hoa mắt, cũng muốn xin Hoàng thượng nghỉ ngơi."
“Ngươi muốn nghỉ ngơi, trẫm còn có thể không cho phép được sao?"
“Thần là sợ trì hoãn thao luyện quân phòng thủ, hoàng thượng đã cho phép, liền để cho Ung Vương gia thay thế thần đi." Tề Ngũ nói, “Nhánh đại quân này vốn cũng là bộ hạ của hắn, sợ không có ai là thích hợp hơn hắn."
Triệu Kiên liền giật mình, nhưng rất nhanh liền cười nói: “Nói vậy cũng đúng" Ánh mắt của hắn xẹt qua các vị thần tử bên cạnh, cười một cái nói, “Huyền Nhi, vậy liền để ngươi tiếp tục thao luyện, cũng không nên quá mức hà khắc, kia cũng đều là tướng sĩ hãn mã lập nhiều công lao cho giang sơn Đại Yến, ngươi cũng phải chú ý thân thể."
Hạ Huyền lĩnh mệnh.
Triệu Kiên khoác lên trên bả vai của Tề Ngũ: “Chúng ta mau trở về, tránh khỏi ngươi bị cảm nắng, bị phu nhân ngươi biết được, không chừng còn muốn quở trách trẫm. Ta cho ngươi mấy thùng băng, mấy ngày nay nghỉ ngơi cho tốt a."
Tề Ngũ lên tiếng, cúi đầu, ánh mắt rơi vào giày đen của Hạ Huyền, hắn cùng đi bên cạnh mình, đi chậm rãi, từng bước, thật giống như sẽ không bước sai.
Bát tiên quan trong thành, ngày hôm đó nhận được khẩu dụ của hoàng hậu, Trữ Phong khoác ngoại bào màu trắng, ngồi ở trên giường trúc nói với Lễ bộ tả Thị Lang Lư Thụ Thôn: “Đạo quan ta đây khi nào thì trở thành Khâm Thiên Giám rồi? Lại còn muốn ta đoán bát tự, chẳng qua cũng được thôi, đã là ý chỉ của nương nương, ta liền nhìn một cái."
Lô Thụ Thôn cười theo: “Làm phiền quốc sư."
Trữ Phong cầm bát tự của hai người lên cẩn thận suy tính, qua hồi lâu nói: “Bát tự tuy là không tệ, nhưng biết được mặt mới tinh chuẩn hơn, Lô đại nhân, có thể tiết lộ một hai hay không, hoàng tử phi tương lai kia là cô nương nhà ai."
“Này" Lô Thụ Thôn do dự nói, “Còn chưa định ra, nương nương cũng chỉ là phòng ngừa vạn nhất."
“Nói Như thế, Lô đại nhân là không tín nhiệm bổn quốc sư rồi?" Trữ Phong nhìn Lô Thụ Thôn, “Lô đại nhân hôm nay tới cũng là vì muốn xử lý chuyện này chu toàn, ta cũng giống như vậy, nói cho cùng đều là suy nghĩ cho Đại Yến, dù sao hoàng tử cưới vợ đó là chuyện quan trọng cần cực kỳ thận trọng… Ta đã nhắc nhở Lô đại nhân, nếu tương lai có gì sơ xuất, chỉ sợ ta cũng không thể giúp chiếu cố Lô đại nhân."
Trong lòng Lô Thụ Thôn lộp bộp một tiếng, vội nói: “Họ Đỗ."
Đại Yến có thể xứng đôi Triệu Dự, cũng chỉ mấy nhà như vậy, Trữ Phong nghĩ đến một người, khóe miệng liền nhếch lên, Đỗ gia Tam cô nương, ngược lại không biết nàng có thể biết trước, nàng sắp sửa phải trở thành chính phi của hoàng tử rồi không?
Tác giả :
Cửu Lam