Độc Chiếm Quân Sủng, Hoàng Hậu Không Dễ Chọc
Chương 133-1
"A, thiếp đồng ý với người, nhưng nếu như tương lai thiếp phát hiện đứa bé kia là thật, hoàng thượng người phải cẩn thận nha." Trương Vân Nguyệt nhìn Triệu Khải Hâm cười không có ý tốt.
Khóe miệng Triệu Khải Hâm co quắp lại, nhưng cũng không để trong lòng, hắn tự biết mình sẽ không đụng tới những nữ nhân kia, dáng dấp những nữ nhân kia mặc dù không tệ, nhưng mỗi người lại đều có mục đích của riêng mình, Triệu Khải Hâm vô cùng chán ghét những người như vậy.
Bởi vì Thái hậu là người thuần túy dẫn đến Triệu Khải Hâm cũng rất thích người thuần túy, mà Trương Vân Nguyệt đối với hắn mà nói chính là người đơn thuần như vậy.
Trương Vân Nguyệt cũng không biết những điều này, hiện tại mặc dù nàng tin tưởng Triệu Khải Hâm, nhưng vẫn lo lắng Triệu Khải Hâm bỗng dưng vô tình xảy ra quan hệ với nữ nhân khác. Ngay cả những người ở hiện đại khi ngoại tình được xem là phạm pháp, mà vẫn còn có nhiều nam nhân chạy đi bao dưỡng nữ nhân ở ngoài như vậy, thì ở cái nơi trăm năm hợp pháp cưới tiểu thiếp này, Triệu Khải Hâm không nuôi hai nữ nhân ngược lại mới gọi là kỳ quái, nàng lại có thể hoàn toàn yên tâm lại còn kỳ quái hơn.
Nhưng ít nhất hiện tại nàng vẫn tin tưởng.
Triệu Khải Hâm bất đắc dĩ nhìn Trương Vân Nguyệt, hắn phát hiện khi đối mặt với sự không tin tưởng của Trương Vân Nguyệt hắn bó tay hết cách! Lúc đối mặt với kẻ địch dù có khó hơn nữa hắn cũng có thể nghĩ ra được biện pháp đối phó, nhưng......
"Nàng phải tin tưởng ta, ta sẽ không để cho nàng thất vọng, coi như nàng không tin tưởng ta với tư cách một nam nhân, thì nàng cũng nên tin tưởng ta với tư cách là một vị hoàng thượng, thân là hoàng thượng nhất ngôn cửu đỉnh, miệng vàng lời ngọc, ta sẽ không để cho mình trở thành một Quân Vương không giữ lời hứa." Vẻ mặt Triệu Khải Hâm nhìn Trương Vân Nguyệt là sự nghiêm túc trước nay chưa có.
Nhưng rất đáng tiếc, Trương Vân Nguyệt càng thêm không tin, lại chưa nói đến chuyện trong lịch sử có biết bao nhiêu vị Hoàng đế đã chối bỏ lời hứa của mình, lấy tay cũng không thể đếm hết, căn bản là hoàng đế sẽ không giữ, chỉ cần uy hiếp đến hoàng quyền của hắn, quản chi cái gì lời hứa với không giữ lời hứa, tất cả đều phải chết.
Triệu Khải Hâm nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Trương Vân Nguyệt, phát hiện lời mình nói thật là ngốc nghếch.
"Nàng không tin tưởng ta, thì cũng phải tin tưởng chính mình chứ, chẳng lẽ nàng lại không tin vào sức quyến rũ của mình như vậy sao?" Đột nhiên Triệu Khải Hâm cảm thấy có lẽ nên đổi lại phương thức khác, hắn cũng không muốn khiến Trương Vân Nguyệt mỗi ngày đều phải sống ở phỏng trong.
Hắn biết, rất nhiều cô gái cũng bởi vì suy nghĩ quá nhiều mà tìm đến cái chết, loại chuyện như vậy cũng không hiếm thấy, Triệu Khải Hâm là Hoàng đế, mặc dù hắn sẽ không rảnh đi tìm hiểu chuyện hậu trạch của những đại thần kia, nhưng có mấy quan viên hắn cũng có chút chú ý, những người mà trong nhà có rất nhiều nữ nhân, các loại chết kiểu này hắn cũng có nghe được một chút.
Trương Vân Nguyệt liếc Triệu Khải Hâm một cái, tại sao hắn lại nói ra những lời này? Ưmh, mặc dù bản thân rất tin tưởng mình là đặc biệt, nhưng cũng không cho là mình đặc biệt đến mức có thể làm cho một người có khả năng có vô số nữ nhân như Hoàng đế vì mình mà chung thủy sắc son a!
Vì vậy khi Triệu Khải Hâm trợn tròn mắt, Trương Vân Nguyệt càng thêm không tự tin.
Triệu Khải Hâm cảm thấy nói nhiều hơn nữa thì cũng như nước đổ đầu vịt, vì vậy quyết định dùng phương pháp trực tiếp nhất để biểu đạt ý nghĩ của mình.
"Ưmh, hoàng thượng người muốn làm gì, buông thiếp ra, hiện tại thời gian còn......" Sớm! Trương Vân Nguyệt chưa kịp nói ra chữ cuối, đã bị Triệu Khải Hâm trực tiếp đem lấy miệng nàng chận lại.
"Tiểu Nguyệt chuyên tâm chút." Triệu Khải Hâm thở hổn hển, âm thanh nhỏ giọng từ bên trong màn truyền ra.
Triệu Khải Hâm vừa hôn Trương Vân Nguyệt, vừa tăng nhanh động tác trên tay. Trương Vân Nguyệt bị hôn không phân rõ đông nam tây bắc. Chỉ cảm thấy trước ngực chợt lạnh, trong đầu thoáng qua, ‘ hoàng đế này động tác sao lại càng ngày càng thành thục??? ’
Triệu Khải Hâm phát hiện người trong ngực thế nhưng không tập trung, trong lòng mất hứng.
"Tiểu Nguyệt nghĩ cái gì? Có phải cảm thấy ta không đủ cố gắng hay không? Cho nên mất hứng?" Triệu Khải Hâm vừa nói, vừa đưa tay lên bộ ngực trắng muốt mềm mại của Trương Vân Nguyệt ra sức vừa phải mà nắn bóp.
"Ưmh......" Trương Vân Nguyệt trực tiếp run lên, hồi hồn, chỉ cảm thấy dưới bụng một dòng nước ấm đang dần hội tụ, khó nhịn giật giật chân.
Triệu Khải Hâm ngước mắt nhìn Trương Vân Nguyệt một cái, cúi đầu tiếp tục cố gắng......
Vì vậy...... Tiếp theo......
Hôm sau, Triệu Khải Hâm tinh thần sảng khoái rời khỏi Vĩnh Ninh cung, Trương Vân Nguyệt ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, xoa eo.
Nữ nhân hậu cung oán khí ngất trời, nhưng cũng không thể làm gì Trương Vân Nguyệt, nàng không hề ra khỏi cửa!
Chỉ là vị chua này trôi qua một ngày, liền biến thành giễu cợt, tuy nhiên mọi người cũng chỉ dám dùng một loại ánh mắt chế giễu mà nhìn Trương Vân Nguyệt cùng Vĩnh Ninh cung mà thôi.
Nên chính nhờ đêm hôm đó Triệu Khải Hâm vốn là muốn đi Vĩnh Ninh cung lại bị Ngọc quý phi Hàn Ngọc Cầm giữ chân lại, liền khiến cho nữ nhân hậu cung thay đổi cách nhìn, Triệu Khải Hâm đã một năm không có giao thiệp với tẩm cung của những người khác thì tối hôm qua lại ở lại cung của Ngọc quý phi, hơn nữa buổi sáng lúc Ngọc quý phi thức dậy, bộ dạng xinh đẹp quyến rũ cùng sự tươi mới này, khiến tất cả nữ nhân hậu cung đều cười.
Vốn nữ nhân hậu cung đã cho là từ này mình sẽ phải trải qua những ngày hoàn toàn u ám cùng cô tịch, vì ngay cả lúc Trương Vân Nguyệt mang thai Triệu Khải Hâm căn bản cũng không đến hậu cung, sau đó những nữ nhân này cũng không có biện pháp đến cung Thái Cực, chỉ có thể sống ở trong tẩm cung của mình mà chờ, tuy nhiên cái gì cũng đợi không được.
Cho dù Triệu Khải Hâm có tới hậu cung cũng là đi thẳng đến Vĩnh Ninh cung, sau đó liền trở về cung Thái Cực, làm cho các nàng cho dù muốn nghĩ tới chuyện đón đầu cũng không có thời gian.
Hôm nay dù là nguyên nhân gì thì hoàng thượng cũng đã đi nơi ở của nữ nhân khác đây không phải là chuyện tốt sao? Cho dù không phải đi tới chỗ mình, nữ nhân hậu cung cũng cảm thấy vui mừng, chỉ cần hoàng thượng bắt đầu đến chỗ ở của nữ nhân hậu cung khác thì đó là tốt rồi.
"Chủ tử, Hiền phi nương nương tới." Lý Ma Ma nhìn Trương Vân Nguyệt nhỏ giọng nói, dù thế nào bà cũng không ngờ đến chuyện Trương Vân Nguyệt thế nhưng thật sự thuyết phục Triệu Khải Hâm đi đến chỗ của nữ nhân khác, thế nhưng trên mặt Trương Vân Nguyệt một chút phản ứng cũng không có.
Buổi sáng lúc những nữ nhân kia đến xem nàng, nét mặt trên mặt nàng hoàn toàn không hề lộ ra vẻ không vui.
Điều này làm cho Lý Ma Ma trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng làm sao, chẳng lẽ nàng thật không đem hoàng thượng để ở trong lòng? Không đúng? Ngày hôm qua không phải khi nàng vừa nghe nói hoàng thượng muốn đi đến chỗ của nữ nhân khác liền nhăn nhó mặt mày sao?
"Đỡ ta đi tiền thính." Vẻ mặt Trương Vân Nguyệt rất bình thản, nhưng trong nội tâm lại muốn phát điên mà rống giận, thật hết nói nỗi, những nữ nhân này bị thần kinh chắc, Triệu Khải Hâm đi đến chỗ Hàn Ngọc Cầm, thế nhưng những nữ nhân này từng người một lại làm giống như Triệu Khải Hâm đi đến chỗ họ không bằng vậy, cứ đua tranh đến chỗ này của nàng mà khoe khoang!
Khóe miệng Triệu Khải Hâm co quắp lại, nhưng cũng không để trong lòng, hắn tự biết mình sẽ không đụng tới những nữ nhân kia, dáng dấp những nữ nhân kia mặc dù không tệ, nhưng mỗi người lại đều có mục đích của riêng mình, Triệu Khải Hâm vô cùng chán ghét những người như vậy.
Bởi vì Thái hậu là người thuần túy dẫn đến Triệu Khải Hâm cũng rất thích người thuần túy, mà Trương Vân Nguyệt đối với hắn mà nói chính là người đơn thuần như vậy.
Trương Vân Nguyệt cũng không biết những điều này, hiện tại mặc dù nàng tin tưởng Triệu Khải Hâm, nhưng vẫn lo lắng Triệu Khải Hâm bỗng dưng vô tình xảy ra quan hệ với nữ nhân khác. Ngay cả những người ở hiện đại khi ngoại tình được xem là phạm pháp, mà vẫn còn có nhiều nam nhân chạy đi bao dưỡng nữ nhân ở ngoài như vậy, thì ở cái nơi trăm năm hợp pháp cưới tiểu thiếp này, Triệu Khải Hâm không nuôi hai nữ nhân ngược lại mới gọi là kỳ quái, nàng lại có thể hoàn toàn yên tâm lại còn kỳ quái hơn.
Nhưng ít nhất hiện tại nàng vẫn tin tưởng.
Triệu Khải Hâm bất đắc dĩ nhìn Trương Vân Nguyệt, hắn phát hiện khi đối mặt với sự không tin tưởng của Trương Vân Nguyệt hắn bó tay hết cách! Lúc đối mặt với kẻ địch dù có khó hơn nữa hắn cũng có thể nghĩ ra được biện pháp đối phó, nhưng......
"Nàng phải tin tưởng ta, ta sẽ không để cho nàng thất vọng, coi như nàng không tin tưởng ta với tư cách một nam nhân, thì nàng cũng nên tin tưởng ta với tư cách là một vị hoàng thượng, thân là hoàng thượng nhất ngôn cửu đỉnh, miệng vàng lời ngọc, ta sẽ không để cho mình trở thành một Quân Vương không giữ lời hứa." Vẻ mặt Triệu Khải Hâm nhìn Trương Vân Nguyệt là sự nghiêm túc trước nay chưa có.
Nhưng rất đáng tiếc, Trương Vân Nguyệt càng thêm không tin, lại chưa nói đến chuyện trong lịch sử có biết bao nhiêu vị Hoàng đế đã chối bỏ lời hứa của mình, lấy tay cũng không thể đếm hết, căn bản là hoàng đế sẽ không giữ, chỉ cần uy hiếp đến hoàng quyền của hắn, quản chi cái gì lời hứa với không giữ lời hứa, tất cả đều phải chết.
Triệu Khải Hâm nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Trương Vân Nguyệt, phát hiện lời mình nói thật là ngốc nghếch.
"Nàng không tin tưởng ta, thì cũng phải tin tưởng chính mình chứ, chẳng lẽ nàng lại không tin vào sức quyến rũ của mình như vậy sao?" Đột nhiên Triệu Khải Hâm cảm thấy có lẽ nên đổi lại phương thức khác, hắn cũng không muốn khiến Trương Vân Nguyệt mỗi ngày đều phải sống ở phỏng trong.
Hắn biết, rất nhiều cô gái cũng bởi vì suy nghĩ quá nhiều mà tìm đến cái chết, loại chuyện như vậy cũng không hiếm thấy, Triệu Khải Hâm là Hoàng đế, mặc dù hắn sẽ không rảnh đi tìm hiểu chuyện hậu trạch của những đại thần kia, nhưng có mấy quan viên hắn cũng có chút chú ý, những người mà trong nhà có rất nhiều nữ nhân, các loại chết kiểu này hắn cũng có nghe được một chút.
Trương Vân Nguyệt liếc Triệu Khải Hâm một cái, tại sao hắn lại nói ra những lời này? Ưmh, mặc dù bản thân rất tin tưởng mình là đặc biệt, nhưng cũng không cho là mình đặc biệt đến mức có thể làm cho một người có khả năng có vô số nữ nhân như Hoàng đế vì mình mà chung thủy sắc son a!
Vì vậy khi Triệu Khải Hâm trợn tròn mắt, Trương Vân Nguyệt càng thêm không tự tin.
Triệu Khải Hâm cảm thấy nói nhiều hơn nữa thì cũng như nước đổ đầu vịt, vì vậy quyết định dùng phương pháp trực tiếp nhất để biểu đạt ý nghĩ của mình.
"Ưmh, hoàng thượng người muốn làm gì, buông thiếp ra, hiện tại thời gian còn......" Sớm! Trương Vân Nguyệt chưa kịp nói ra chữ cuối, đã bị Triệu Khải Hâm trực tiếp đem lấy miệng nàng chận lại.
"Tiểu Nguyệt chuyên tâm chút." Triệu Khải Hâm thở hổn hển, âm thanh nhỏ giọng từ bên trong màn truyền ra.
Triệu Khải Hâm vừa hôn Trương Vân Nguyệt, vừa tăng nhanh động tác trên tay. Trương Vân Nguyệt bị hôn không phân rõ đông nam tây bắc. Chỉ cảm thấy trước ngực chợt lạnh, trong đầu thoáng qua, ‘ hoàng đế này động tác sao lại càng ngày càng thành thục??? ’
Triệu Khải Hâm phát hiện người trong ngực thế nhưng không tập trung, trong lòng mất hứng.
"Tiểu Nguyệt nghĩ cái gì? Có phải cảm thấy ta không đủ cố gắng hay không? Cho nên mất hứng?" Triệu Khải Hâm vừa nói, vừa đưa tay lên bộ ngực trắng muốt mềm mại của Trương Vân Nguyệt ra sức vừa phải mà nắn bóp.
"Ưmh......" Trương Vân Nguyệt trực tiếp run lên, hồi hồn, chỉ cảm thấy dưới bụng một dòng nước ấm đang dần hội tụ, khó nhịn giật giật chân.
Triệu Khải Hâm ngước mắt nhìn Trương Vân Nguyệt một cái, cúi đầu tiếp tục cố gắng......
Vì vậy...... Tiếp theo......
Hôm sau, Triệu Khải Hâm tinh thần sảng khoái rời khỏi Vĩnh Ninh cung, Trương Vân Nguyệt ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, xoa eo.
Nữ nhân hậu cung oán khí ngất trời, nhưng cũng không thể làm gì Trương Vân Nguyệt, nàng không hề ra khỏi cửa!
Chỉ là vị chua này trôi qua một ngày, liền biến thành giễu cợt, tuy nhiên mọi người cũng chỉ dám dùng một loại ánh mắt chế giễu mà nhìn Trương Vân Nguyệt cùng Vĩnh Ninh cung mà thôi.
Nên chính nhờ đêm hôm đó Triệu Khải Hâm vốn là muốn đi Vĩnh Ninh cung lại bị Ngọc quý phi Hàn Ngọc Cầm giữ chân lại, liền khiến cho nữ nhân hậu cung thay đổi cách nhìn, Triệu Khải Hâm đã một năm không có giao thiệp với tẩm cung của những người khác thì tối hôm qua lại ở lại cung của Ngọc quý phi, hơn nữa buổi sáng lúc Ngọc quý phi thức dậy, bộ dạng xinh đẹp quyến rũ cùng sự tươi mới này, khiến tất cả nữ nhân hậu cung đều cười.
Vốn nữ nhân hậu cung đã cho là từ này mình sẽ phải trải qua những ngày hoàn toàn u ám cùng cô tịch, vì ngay cả lúc Trương Vân Nguyệt mang thai Triệu Khải Hâm căn bản cũng không đến hậu cung, sau đó những nữ nhân này cũng không có biện pháp đến cung Thái Cực, chỉ có thể sống ở trong tẩm cung của mình mà chờ, tuy nhiên cái gì cũng đợi không được.
Cho dù Triệu Khải Hâm có tới hậu cung cũng là đi thẳng đến Vĩnh Ninh cung, sau đó liền trở về cung Thái Cực, làm cho các nàng cho dù muốn nghĩ tới chuyện đón đầu cũng không có thời gian.
Hôm nay dù là nguyên nhân gì thì hoàng thượng cũng đã đi nơi ở của nữ nhân khác đây không phải là chuyện tốt sao? Cho dù không phải đi tới chỗ mình, nữ nhân hậu cung cũng cảm thấy vui mừng, chỉ cần hoàng thượng bắt đầu đến chỗ ở của nữ nhân hậu cung khác thì đó là tốt rồi.
"Chủ tử, Hiền phi nương nương tới." Lý Ma Ma nhìn Trương Vân Nguyệt nhỏ giọng nói, dù thế nào bà cũng không ngờ đến chuyện Trương Vân Nguyệt thế nhưng thật sự thuyết phục Triệu Khải Hâm đi đến chỗ của nữ nhân khác, thế nhưng trên mặt Trương Vân Nguyệt một chút phản ứng cũng không có.
Buổi sáng lúc những nữ nhân kia đến xem nàng, nét mặt trên mặt nàng hoàn toàn không hề lộ ra vẻ không vui.
Điều này làm cho Lý Ma Ma trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng làm sao, chẳng lẽ nàng thật không đem hoàng thượng để ở trong lòng? Không đúng? Ngày hôm qua không phải khi nàng vừa nghe nói hoàng thượng muốn đi đến chỗ của nữ nhân khác liền nhăn nhó mặt mày sao?
"Đỡ ta đi tiền thính." Vẻ mặt Trương Vân Nguyệt rất bình thản, nhưng trong nội tâm lại muốn phát điên mà rống giận, thật hết nói nỗi, những nữ nhân này bị thần kinh chắc, Triệu Khải Hâm đi đến chỗ Hàn Ngọc Cầm, thế nhưng những nữ nhân này từng người một lại làm giống như Triệu Khải Hâm đi đến chỗ họ không bằng vậy, cứ đua tranh đến chỗ này của nàng mà khoe khoang!
Tác giả :
Mèo Bị Cá Ăn