Độc Chiếm Quân Sủng, Hoàng Hậu Không Dễ Chọc
Chương 113-2
“Lục Yêu, trẫm tin tưởng ngươi sẽ bảo vệ thật cẩn thận ái phi cùng hoàng nhi. Nếu Trương thị mẹ con ba người xảy ra chuyện gì, trẫm tin tưởng Sư huynh ngươi nhất định sẽ rất vui mừng thay trẫm ra tay." Triệu Khải Hâm lạnh lùng nói.
Thân thể Lục Yêu cứng đờ, vẻ mặt hoảng sợ, “Nô tỳ nhất định bảo vệ tốt Thuần chiêu nghi nương nương cùng nhị hoàng tử."
Trương Vân Nguyệt nhíu nhíu mày còn chưa muốn để Lục Yêu lưu lại, nhưng mà bộ dạng Triệu Khải Hâm rất kiên định khiến Trương Vân Nguyệt chỉ có thể đồng ý.
“Ngươi có thể đi xuống." Triệu Khải Hâm phất tay lệnh cho Lục Yêu đi xuống, nhưng hình như Lục Yêu lại muốn nói cái gì cũng không đi xuống. “Hoàng thượng người để cho thần tới bảo vệ Thuần chiêu nghi, Thuần chiêu nghi lại cách tầm mắt của thần quá xa làm sao bảo vệ được
“Ta muốn trọng điểm là ngươi phải bảo vệ hoàng nhi." Trương Vân Nguyệt trước lúc Triệu Khải Hâm mở miệng đã nói.
Không sai tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm hữu mỗi ngày đều phải đi học, hắn mới là người cần phải bảo vệ nhất.
“Ngươi lui." Triệu Khải Hâm phất tay một cái thể hiện, ngươi có thể đi ra ngoài. Trong lòng hắn rất không kiên nhẫn, trước kia tại sao lại không nhận ra Lục Yêu này lại không hiểu quy củ như vậy chứ? Ghen tỵ? Có cái gì để mà ghen tỵ chứ? Trương Vân Nguyệt cùng nàng ta vốn cũng không phải là người của cùng một thế giới, một là nữ nhân của hắn một là thuộc hạ của hắn, có thể ghen tỵ sao?
Nhưng cho tới tận bây giờ Triệu Khải Hâm cũng chưa bao giờ muốn khiến Lục Yêu trở thành nữ nhân của hắn, Lục Yêu dáng dấp rất tốt, vóc người cũng rất được, nhưng năng lực của nàng ta cũng rất tốt, Triệu Khải Hâm thật sự không muốn để cho nàng ta bị vây ở hậu cung bị bao quanh bởi bốn bức tường, huống chi Triệu Khải Hâm cũng không muốn một ngày nào đó mình thức dậy lại phát hiện mình bị người ta bỏ thuốc khống chế.
“Nô tỳ cáo lui." Lục Yêu lui ra ngoài.
“Sư muội, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm ngươi nên hiểu rõ, Hoàng đế chưa từng nghĩ tới chuyện biến ngươi trở thành nữ nhân của hắn, ngươi cũng chỉ có thể là nữ nhân của ta." Một người nam nhân cả người mặc áo đen từ góc tối đi ra, đứng ở bên người Lục Yêu âm trầm nói.
‘Phi? Ai muốn làm nữ nhân của ngươi?" Lục Yêu tức giận nhìn người nam nhân kia, trong lòng không hề muốn cuộc sống sau này của mình lại bị cột chung một chỗ cùng cái tên nam nhân âm trầm này.
‘Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết một tiếng, mà không phải hỏi ngươi." Nam nhân nói xong lại lần nữa ẩn vào trong bóng tối.
Trương Vân Nguyệt thấy Lục Yêu rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. ‘’Hoàng thượng, nàng thật sự sẽ làm được sao?"
‘’Không cần lo lắng, nàng ta sẽ làm được." Triệu Khải Hâm nói rất khẳng định. Hắn hiểu rõ con người Lục Yêu, nàng ta có lẽ sẽ ghen tỵ, nhưng nàng ta sẽ không làm trái lệnh, bởi vì Lục Yêu là ám vệ.
Dĩ nhiên loại ám vệ này không phải là của hoàng tộc, nếu không cũng sẽ không có chuyện để lại cho Triệu Khải Hâm, ám vệ này là người nhà mẹ đẻ Thái hậu bồi dưỡng, nhà mẹ Thái hậu cũng là một gia tộc cường đại, những ám vệ này chính là bọn họ bồi dưỡng dựng lên để cho Triệu Khải Hâm dùng.
Trương Vân Nguyệt mặc dù không hiểu rõ ràng tại sao Triệu Khải Hâm lại chắc chắn như thế, nhưng nếu Triệu Khải Hâm nói như vậy, nàng cũng liền tin.
Bởi vì có sự bảo vệ của Lục Yêu, trong thời gian kế tiếp cũng không còn có bàn tay của người nào vươn đến bên trong Vĩnh Ninh cung nữa, rất nhanh đến tháng mười hai.
‘’Chủ tử rất nhanh sẽ bước sang năm mới rồi, bụng ngài to lên rất nhiều." Tầm Nguyệt nhìn cái bụng to của Trương Vân Nguyệt nói.
‘’Mẫu thân, bảo bảo đã về." Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm từ ngoài cửa đi vào, trên người áo choàng da lông trắng như tuyết nổi bật làm hắn trắng nõn nà khả ái không thôi, Trương Vân Nguyệt mỗi lần nhìn thấy trang phục như vậy của nhi tử liền không nhịn được tiến lên ôm người vào trong ngực hung hăng hôn một phen.
‘’Mẫu thân, bảo bảo mặt lại bị ngươi đè ép rồi." Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm đứng lẳng lặng chịu đựng để cho mẫu thân vô lương nhà hắn chà đạp, trong lòng thở dài, mẫu thân thật là thật là trẻ con, ai, về sau sau khi đệ đệ ra ngoài ta nhất định phải dạy dỗ thật tốt, không thể để cho hắn bộ dạng ngây thơ giống y như mẫu thân.
‘’Không đâu, khuôn mặt bảo bảo nhỏ nhắn mủm mỉm, tuyệt đối sẽ không bị đè ép." Trương Vân Nguyệt cười ha hả nói, cho người ôm con trai đứng lên đưa qua phòng bên cạnh.
‘’Nhi tử, cùng mẫu thân nói chuyện một chút, hôm nay lão sư của con có khen con hay không?"
‘’Không có."
‘’Hoàng thượng giá lâm."
‘’Hoàng thượng? Trời lạnh như thế này tại sao ngài lại tới đây’’.Trương Vân Nguyệt kinh ngạc nhìn Triệu Khải Hâm từ ngoài cửa tiến vào, ngoài trời tuyết vẫn còn đang rơi rất dày.
‘’Thế nào? Không hoan nghênh trẫm?" Triệu Khải Hâm nhíu mày nhìn Trương Vân Nguyệt.
Không biết vì sao thế nhưng từ trong hai câu ngắn ngủn này Trương Vân Nguyệt nghe được tâm tình uất ức của người nào đó, cảm giác thật quỷ dị nha.
‘’Không có không có? Tại thân thiếp thấy bên ngoài tuyết vẫn còn đang rơi, trên đường lại rất trơn trượt. Hơn nữa rất lạnh." Trương Vân Nguyệt nghiêm túc nói, thời tiết bên ngoài thật lòng không được tốt lắm, năm nay từ khi vào đông tới nay đã rơi rất nhiều tuyết rồi.
‘’Trẫm cũng chỉ là muốn đến chỗ nàng để thả lỏng một chút, nơi này của ái phi là chỗ duy nhất có thể để cho trẫm buông lỏng." Triệu Khải Hâm bất đắc dĩ nói.
Bắt đầu mùa đông tới nay liên tiếp có bão tuyết khiến rất nhiều nơi xảy ra tuyết tai ( tai họa do tuyết), hiện tại trên bàn tấu chương phần nhiều đều là các tấu chương có liên quan đến tuyết tai, hắn muốn các đại thần phải nghĩ biện pháp giải quyết, nhưng từng người một ai cũng chỉ biết vì ích lợi của mình mà suy nghĩ, đâu có bao nhiêu người vì lê dân bách tính mà nghĩ chứ, cũng bởi vì quốc khố không nhiều mà hữu tâm vô lực.
‘’Chuyện tuyết tai không có cách nào giải quyết sao? Nhiều quan viên như vậy mà đều không nghĩ ra được biện pháp?" Trương Vân Nguyệt rất kinh ngạc, nàng cũng không cảm thấy những triều thần kia lại sẽ đần như vậy, hơn nữa Trương Vân Nguyệt lại hiểu rất rõ đầu óc của người ở trước mắt này, không ngờ hắn cũng sẽ không nghĩ ra được biện pháp nào.
‘’Haizz, những cái khác đều rất dễ giải quyết, chỉ là chuyện cứu tế tuyết tai, lại không có tiền." Vốn loại chuyện như thế này cũng sẽ không đến tình huống như hiện tại, nhưng trước kia chiến sự ở biên cương lại dùng tiền bạc tồn trữ trong quốc khố quá độ, hiện tại cứu tế không có tiền.
Thân thể Lục Yêu cứng đờ, vẻ mặt hoảng sợ, “Nô tỳ nhất định bảo vệ tốt Thuần chiêu nghi nương nương cùng nhị hoàng tử."
Trương Vân Nguyệt nhíu nhíu mày còn chưa muốn để Lục Yêu lưu lại, nhưng mà bộ dạng Triệu Khải Hâm rất kiên định khiến Trương Vân Nguyệt chỉ có thể đồng ý.
“Ngươi có thể đi xuống." Triệu Khải Hâm phất tay lệnh cho Lục Yêu đi xuống, nhưng hình như Lục Yêu lại muốn nói cái gì cũng không đi xuống. “Hoàng thượng người để cho thần tới bảo vệ Thuần chiêu nghi, Thuần chiêu nghi lại cách tầm mắt của thần quá xa làm sao bảo vệ được
“Ta muốn trọng điểm là ngươi phải bảo vệ hoàng nhi." Trương Vân Nguyệt trước lúc Triệu Khải Hâm mở miệng đã nói.
Không sai tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm hữu mỗi ngày đều phải đi học, hắn mới là người cần phải bảo vệ nhất.
“Ngươi lui." Triệu Khải Hâm phất tay một cái thể hiện, ngươi có thể đi ra ngoài. Trong lòng hắn rất không kiên nhẫn, trước kia tại sao lại không nhận ra Lục Yêu này lại không hiểu quy củ như vậy chứ? Ghen tỵ? Có cái gì để mà ghen tỵ chứ? Trương Vân Nguyệt cùng nàng ta vốn cũng không phải là người của cùng một thế giới, một là nữ nhân của hắn một là thuộc hạ của hắn, có thể ghen tỵ sao?
Nhưng cho tới tận bây giờ Triệu Khải Hâm cũng chưa bao giờ muốn khiến Lục Yêu trở thành nữ nhân của hắn, Lục Yêu dáng dấp rất tốt, vóc người cũng rất được, nhưng năng lực của nàng ta cũng rất tốt, Triệu Khải Hâm thật sự không muốn để cho nàng ta bị vây ở hậu cung bị bao quanh bởi bốn bức tường, huống chi Triệu Khải Hâm cũng không muốn một ngày nào đó mình thức dậy lại phát hiện mình bị người ta bỏ thuốc khống chế.
“Nô tỳ cáo lui." Lục Yêu lui ra ngoài.
“Sư muội, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm ngươi nên hiểu rõ, Hoàng đế chưa từng nghĩ tới chuyện biến ngươi trở thành nữ nhân của hắn, ngươi cũng chỉ có thể là nữ nhân của ta." Một người nam nhân cả người mặc áo đen từ góc tối đi ra, đứng ở bên người Lục Yêu âm trầm nói.
‘Phi? Ai muốn làm nữ nhân của ngươi?" Lục Yêu tức giận nhìn người nam nhân kia, trong lòng không hề muốn cuộc sống sau này của mình lại bị cột chung một chỗ cùng cái tên nam nhân âm trầm này.
‘Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết một tiếng, mà không phải hỏi ngươi." Nam nhân nói xong lại lần nữa ẩn vào trong bóng tối.
Trương Vân Nguyệt thấy Lục Yêu rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. ‘’Hoàng thượng, nàng thật sự sẽ làm được sao?"
‘’Không cần lo lắng, nàng ta sẽ làm được." Triệu Khải Hâm nói rất khẳng định. Hắn hiểu rõ con người Lục Yêu, nàng ta có lẽ sẽ ghen tỵ, nhưng nàng ta sẽ không làm trái lệnh, bởi vì Lục Yêu là ám vệ.
Dĩ nhiên loại ám vệ này không phải là của hoàng tộc, nếu không cũng sẽ không có chuyện để lại cho Triệu Khải Hâm, ám vệ này là người nhà mẹ đẻ Thái hậu bồi dưỡng, nhà mẹ Thái hậu cũng là một gia tộc cường đại, những ám vệ này chính là bọn họ bồi dưỡng dựng lên để cho Triệu Khải Hâm dùng.
Trương Vân Nguyệt mặc dù không hiểu rõ ràng tại sao Triệu Khải Hâm lại chắc chắn như thế, nhưng nếu Triệu Khải Hâm nói như vậy, nàng cũng liền tin.
Bởi vì có sự bảo vệ của Lục Yêu, trong thời gian kế tiếp cũng không còn có bàn tay của người nào vươn đến bên trong Vĩnh Ninh cung nữa, rất nhanh đến tháng mười hai.
‘’Chủ tử rất nhanh sẽ bước sang năm mới rồi, bụng ngài to lên rất nhiều." Tầm Nguyệt nhìn cái bụng to của Trương Vân Nguyệt nói.
‘’Mẫu thân, bảo bảo đã về." Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm từ ngoài cửa đi vào, trên người áo choàng da lông trắng như tuyết nổi bật làm hắn trắng nõn nà khả ái không thôi, Trương Vân Nguyệt mỗi lần nhìn thấy trang phục như vậy của nhi tử liền không nhịn được tiến lên ôm người vào trong ngực hung hăng hôn một phen.
‘’Mẫu thân, bảo bảo mặt lại bị ngươi đè ép rồi." Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm đứng lẳng lặng chịu đựng để cho mẫu thân vô lương nhà hắn chà đạp, trong lòng thở dài, mẫu thân thật là thật là trẻ con, ai, về sau sau khi đệ đệ ra ngoài ta nhất định phải dạy dỗ thật tốt, không thể để cho hắn bộ dạng ngây thơ giống y như mẫu thân.
‘’Không đâu, khuôn mặt bảo bảo nhỏ nhắn mủm mỉm, tuyệt đối sẽ không bị đè ép." Trương Vân Nguyệt cười ha hả nói, cho người ôm con trai đứng lên đưa qua phòng bên cạnh.
‘’Nhi tử, cùng mẫu thân nói chuyện một chút, hôm nay lão sư của con có khen con hay không?"
‘’Không có."
‘’Hoàng thượng giá lâm."
‘’Hoàng thượng? Trời lạnh như thế này tại sao ngài lại tới đây’’.Trương Vân Nguyệt kinh ngạc nhìn Triệu Khải Hâm từ ngoài cửa tiến vào, ngoài trời tuyết vẫn còn đang rơi rất dày.
‘’Thế nào? Không hoan nghênh trẫm?" Triệu Khải Hâm nhíu mày nhìn Trương Vân Nguyệt.
Không biết vì sao thế nhưng từ trong hai câu ngắn ngủn này Trương Vân Nguyệt nghe được tâm tình uất ức của người nào đó, cảm giác thật quỷ dị nha.
‘’Không có không có? Tại thân thiếp thấy bên ngoài tuyết vẫn còn đang rơi, trên đường lại rất trơn trượt. Hơn nữa rất lạnh." Trương Vân Nguyệt nghiêm túc nói, thời tiết bên ngoài thật lòng không được tốt lắm, năm nay từ khi vào đông tới nay đã rơi rất nhiều tuyết rồi.
‘’Trẫm cũng chỉ là muốn đến chỗ nàng để thả lỏng một chút, nơi này của ái phi là chỗ duy nhất có thể để cho trẫm buông lỏng." Triệu Khải Hâm bất đắc dĩ nói.
Bắt đầu mùa đông tới nay liên tiếp có bão tuyết khiến rất nhiều nơi xảy ra tuyết tai ( tai họa do tuyết), hiện tại trên bàn tấu chương phần nhiều đều là các tấu chương có liên quan đến tuyết tai, hắn muốn các đại thần phải nghĩ biện pháp giải quyết, nhưng từng người một ai cũng chỉ biết vì ích lợi của mình mà suy nghĩ, đâu có bao nhiêu người vì lê dân bách tính mà nghĩ chứ, cũng bởi vì quốc khố không nhiều mà hữu tâm vô lực.
‘’Chuyện tuyết tai không có cách nào giải quyết sao? Nhiều quan viên như vậy mà đều không nghĩ ra được biện pháp?" Trương Vân Nguyệt rất kinh ngạc, nàng cũng không cảm thấy những triều thần kia lại sẽ đần như vậy, hơn nữa Trương Vân Nguyệt lại hiểu rất rõ đầu óc của người ở trước mắt này, không ngờ hắn cũng sẽ không nghĩ ra được biện pháp nào.
‘’Haizz, những cái khác đều rất dễ giải quyết, chỉ là chuyện cứu tế tuyết tai, lại không có tiền." Vốn loại chuyện như thế này cũng sẽ không đến tình huống như hiện tại, nhưng trước kia chiến sự ở biên cương lại dùng tiền bạc tồn trữ trong quốc khố quá độ, hiện tại cứu tế không có tiền.
Tác giả :
Mèo Bị Cá Ăn