Độc Chiếm Người Tình Ngọt Ngào
Chương 6
Bọn họ bắt đầu ‘ lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết ’ để gặp gỡ.
Mỗi ngày, Lạc Dịch không làm gì cũng sẽ hẹn cô, dẫn cô đi ăn nhà hàng Mexico, trong nhà hàng tràn đầy phong cách Nam Mỹ nhàn nhã tự tại nghe nhạc Mexico, nhiệt tình thưởng thức những món ăn cay đều có một phong cách riêng như bánh taco, hải sản cua và canh thịt bò. Anh nhìn bộ dạng sợ ăn cay của cô vô cùng đáng yêu, không nhịn được cười.
Bọn họ đi xem phim, xem nhạc kịch, bọn họ đi dạo chợ đêm, đi dạo nhà sách. . . . . . Ngày qua ngày bình thản trôi qua lại ngọt ngào không như trước kia.
Càng ở gần anh, Tô Hợp Hoan phát hiện lòng mình càng từng bước ‘rơi vào tay giặc’.
Cô chưa bao giờ phát hiện mình sẽ mong đợi tan làm kết thúc công việc như vậy, mong đợi anh gọi điện thoại tới, mong đợi đi cùng với anh, thậm chí cô còn cảm thấy bầu không khí cũng tràn đầy sức sống.
Cô yêu.
Cô đang trải qua cảm giác yêu đương với người tình một đêm.
Đã rất lâu rồi không có cảm giác này. Lúc còn đi học vì ngại tiếng xấu của cô nên rất ít nam sinh muốn qua lại với cô, cô đã từng thầm mến một vị học trưởng nhưng khi từ chối, trong mắt người đó lại tràn đầy sự khinh bỉ, lập tức cô cũng chết tâm.
Ai sẽ thật lòng thích một người có dáng vẻ như hồ ly chứ, tính tình lại quái dị và lúc nào cũng xù lông? Lâu ngày, cũng có người khác phái tỏ tình với cô, vậy cô cũng đành xin từ chối vì bất lực.
Việc yêu đương này, phải nói duyên phận, phải nói cơ duyên, còn phải có tình đầu ý hợp. . . . . . Thôi, phiền hà như thế, dứt khoát cho rồi chứ cứ lo sợ thì không ổn.
Gặp Lạc Dịch là chuyện ngoài ý muốn, có lẽ giống như người đàn ông đầu tiên trải qua chuyện đó, còn người con gái cũng thấy đặc biệt như vậy. Trong mắt của anh, là sự quý trọng cô, tôn trọng và dịu dàng, trước mặt cô, anh không hề lạnh nhạt, không hề có vẻ xa cách từ chối người ta từ ngàn dặm, thậm chí cô cảm giác được anh luyến tiếc cô.
Chủ nhật, anh tới đón cô đi hẹn hò.
Vừa lên xe, thì đã nhận được một nụ hôn nóng bỏng, hồi lâu sau cô mới lấy lại tinh thần, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vừa xấu hổ lại vừa lúng túng nhìn anh chằm chằm, nói:"Chúng ta đi đâu vậy?"
"Khu vui chơi." Anh thõa mãn nhếch môi mỉm cười, trả lời ngắn gọn, đạp ga, chiếc xe Lotus EliseR như mũi tên lao nhanh ra đường cái.
Khu vui chơi?
Trước đây, Boss Lôi quyết tâm kéo cô đến đó, thoải mái cho đám chó săn chụp được mấy tấm hình scandal, rồi sau đó nhanh như gió biến mất, ném cô ngồi một mình trên đu quay.
Hôm nay lại muốn đến đó, chẳng lẽ các vị cấp cao ở tập đoàn Lôi Đình đều bất hạnh không có tuổi thơ?
"Lúc trước em đến đó chơi cái gì?" Anh tùy tiện hỏi một câu.
"Ngựa gỗ và đu quay." Nghĩ lại cô cảm thấy buồn nôn.
"Em thích?"
"Không thích." Cô vội vàng thanh minh.
"Ừ." Anh nghe cô nói không thích, trong bụng mừng thầm, Boss theo đuổi theo con gái hiển nhiên cũng chả có gì đặc biệt.
"Chúng ta không đi khu vui chơi được không?"
"Vậy em thích đi đâu?"
"Vườn bách thảo!" Cô thích vườn cây, xanh mơn mởn, sức sống dồi dào, còn có cá vàng bơi trong hồ, bơi qua bơi lại nhìn rất thích.
"Được, vậy đi vườn bách thảo."
Chiếc xe chuyển hướng, trong một ngày đẹp trời, bầu trời xanh mây trắng, đi về phía vườn bách thảo.
Đến vườn bách thảo, bọn họ sóng vai đi vào cửa chính.
Một cặp đôi tuấn nam mỹ nữ, lại khí chất không tầm thường, tự nhiên khiến người đi đường ghé mắt nhìn.
Lạc Dịch rất tự nhiên nắm tay của cô, tay của anh đẹp hơn tay cô rất nhiều, thon dài vả lại khớp xương rắn chắc, có thể bao lấy tay của cô.
Trừ cha ra, không có bất kỳ người đàn ông nào nắm lấy tay của cô. . . . . . Cô cho là sẽ không bao giờ có, nhưng bây giờ anh nắm tay cô.
Anh hỏi cô: "Em thích cây gì?"
"Đều thích." Cô luôn luôn yêu thích thực vật, ngay cả rừng rậm Amazon, cô cũng cảm thấy thú vị. Hoa cũng giống như người, vừa yếu ớt lại bền bỉ, bọn chúng nở hoa, kết quả, cũng sẽ sinh sản, nuôi dưỡng con cái cho đến khi khô héo, sinh mạng cũng ngắn ngủi qua đi.
Anh nghe cô nói như vậy, không khỏi mỉm cười: "Là vì tên của em chính là thực vật sao?"
Cô ngẩn ra, "Cái gì?"
"Hợp Hoan." Anh nghiêng đầu nhìn cô, "Đó là một loại hoa, không phải sao?"
Đúng vậy, cô là một đóa hoa, tên là Hợp Hoan.
Cô sinh ra vào tháng sáu lúc hoa hợp hoan nở rộ, lá mỏng và dài, đóa hoa tua tủa, khác với hoa hòe tròn. Trong từ điển còn có một cách giải thích khác, nói bởi vì ban đêm phiến lá khép lại thành đôi, giống như vợ chồng, nên gọi là Hợp Hoan[*].
[*]Thuộc lá rơi về cội, hình lá đối ngẫu kép, đêm đến song song khép hợp, tượng trưng cho sự hoà hợp ân ái vợ chồng, hôn nhân vừa ý. Chính vì vậy mà người ta gọi là cây “Hợp hôn". Thời nhà Hán, Trung Quốc “hợp hoan" hai chữ này đã thực sự đi vào trong văn hóa hôn nhân của Trung Quốc. Có hợp hoan điện, gối hợp hoan, mũ hợp hoan, hình kết hợp hoan, tiệc hợp hoan, chén hợp hoan.
Khi đọc sách thấy giải thích như vậy cô đỏ mặt, tim đập, cảm thấy tên của mình cũng quá mức ướt át, bây giờ lớn lên mới hiểu được, để tìm được người tâm đầu ý hợp, thật là khó.
Người đàn ông anh tuấn trước mắt này nhìn có vẻ lạnh nhạt nhưng cực kỳ nhạy bén, trong lúc lơ đãng nói ra lời nói tùy tiện điên cuồng lại khiến tim cô xúc động, đập nhanh.
Người tình một đêm biến thành người yêu, có khả năng sao?
"Tôi muốn hỏi anh một vấn đề." Trong lòng cô khó chịu rất lâu, rốt cuộc không nhịn được nữa, "Có thể không?"
"Dĩ nhiên có thể." Anh khẽ mỉm cười, dung nhan mê người.
"Anh là vì. . . . . . Lên giường với tôi rồi mới nghĩ đến việc gặp gỡ tôi?" Tim của cô đập ‘thình thịch thình thịch’, không chỉ bởi vì anh gọi tên của cô, cũng bởi vì đang mong chờ đáp án của anh.
"Hợp Hoan." Anh dừng lại, không hề chớp mắt nhìn cô, nghiêm túc nói, "Câu trả lời của anh là ‘NO’, anh cũng không chơi trò chơi của đàn ông, người con gái anh không thích, anh sẽ không có bất kỳ dính dáng gì đến cô ta, chuyện lên giường chỉ có làm với người mình yêu mới có ý nghĩa."
"Vậy anh. . . . . . Thích nhiều người lắm sao?" Cô lo lắng nhỏ giọng hỏi.
Danh sách người anh thích, cô đứng hàng thứ mấy rồi? Còn Chu Thiểu Đình cũng nằm trong đó không?. . . . . .
"Đừng nghĩ lung tung." Anh nghiêng người, tròng mắt đen gần trong gang tấc chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không được tự nhiên, "Người anh thích, chỉ có mình em."
Chỉ có mình cô? Đó không phải là đại biểu cho anh là. . . . . . Xử nam!
Mặc dù say, nhưng vẫn nhớ lờ mờ đêm đó lưu luyến triền miên, thân mật gắn bó, thỉnh thoảng anh dịu dàng, thỉnh thoảng dũng mãnh, thỉnh thoảng săn sóc, thỉnh thoảng điên cuồng. . . . . . Cô ở phía dưới anh, lần lượt đạt tới cao trào, nhận lấy hưởng thụ vô cùng mềm mại.
Có phải bẩm sinh đàn ông ở trên giường đều mạnh mẽ như vậy?
Tô Hợp Hoan kêu lên một tiếng, lấy tay che gò má nóng lên, mắc cỡ không dám nhìn người đàn ông xấu xa đang cười trước mặt.
"Em yêu." Lạc Dịch tiến tới bên tai cô nói nhỏ: "Em tiếp tục xấu hổ, anh sẽ muốn hôn em."
Nghe lời của anh, trên khuôn mặt xinh đẹp lấp lánh vẻ quyến rũ động lòng người, trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt, cô nghịch ngợm nháy mắt mấy cái nói: "Anh mới không dám."
Cô đang cược anh không dám, không dám hôn cô trước mặt mọi người. Anh là người quản lý một tập đoàn lớn! Làm sao có thể hôn môi cô trước mặt nơi đông người?
Nhưng cô đã đoán sai, bởi vì cô vừa dứt lời, anh liền cúi đầu che phủ cái miệng nhỏ nhắn của cô, hôn lấy hôn để.
Sao anh lại không dám? Cô dám coi thường anh.
Mỗi ngày, Lạc Dịch không làm gì cũng sẽ hẹn cô, dẫn cô đi ăn nhà hàng Mexico, trong nhà hàng tràn đầy phong cách Nam Mỹ nhàn nhã tự tại nghe nhạc Mexico, nhiệt tình thưởng thức những món ăn cay đều có một phong cách riêng như bánh taco, hải sản cua và canh thịt bò. Anh nhìn bộ dạng sợ ăn cay của cô vô cùng đáng yêu, không nhịn được cười.
Bọn họ đi xem phim, xem nhạc kịch, bọn họ đi dạo chợ đêm, đi dạo nhà sách. . . . . . Ngày qua ngày bình thản trôi qua lại ngọt ngào không như trước kia.
Càng ở gần anh, Tô Hợp Hoan phát hiện lòng mình càng từng bước ‘rơi vào tay giặc’.
Cô chưa bao giờ phát hiện mình sẽ mong đợi tan làm kết thúc công việc như vậy, mong đợi anh gọi điện thoại tới, mong đợi đi cùng với anh, thậm chí cô còn cảm thấy bầu không khí cũng tràn đầy sức sống.
Cô yêu.
Cô đang trải qua cảm giác yêu đương với người tình một đêm.
Đã rất lâu rồi không có cảm giác này. Lúc còn đi học vì ngại tiếng xấu của cô nên rất ít nam sinh muốn qua lại với cô, cô đã từng thầm mến một vị học trưởng nhưng khi từ chối, trong mắt người đó lại tràn đầy sự khinh bỉ, lập tức cô cũng chết tâm.
Ai sẽ thật lòng thích một người có dáng vẻ như hồ ly chứ, tính tình lại quái dị và lúc nào cũng xù lông? Lâu ngày, cũng có người khác phái tỏ tình với cô, vậy cô cũng đành xin từ chối vì bất lực.
Việc yêu đương này, phải nói duyên phận, phải nói cơ duyên, còn phải có tình đầu ý hợp. . . . . . Thôi, phiền hà như thế, dứt khoát cho rồi chứ cứ lo sợ thì không ổn.
Gặp Lạc Dịch là chuyện ngoài ý muốn, có lẽ giống như người đàn ông đầu tiên trải qua chuyện đó, còn người con gái cũng thấy đặc biệt như vậy. Trong mắt của anh, là sự quý trọng cô, tôn trọng và dịu dàng, trước mặt cô, anh không hề lạnh nhạt, không hề có vẻ xa cách từ chối người ta từ ngàn dặm, thậm chí cô cảm giác được anh luyến tiếc cô.
Chủ nhật, anh tới đón cô đi hẹn hò.
Vừa lên xe, thì đã nhận được một nụ hôn nóng bỏng, hồi lâu sau cô mới lấy lại tinh thần, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vừa xấu hổ lại vừa lúng túng nhìn anh chằm chằm, nói:"Chúng ta đi đâu vậy?"
"Khu vui chơi." Anh thõa mãn nhếch môi mỉm cười, trả lời ngắn gọn, đạp ga, chiếc xe Lotus EliseR như mũi tên lao nhanh ra đường cái.
Khu vui chơi?
Trước đây, Boss Lôi quyết tâm kéo cô đến đó, thoải mái cho đám chó săn chụp được mấy tấm hình scandal, rồi sau đó nhanh như gió biến mất, ném cô ngồi một mình trên đu quay.
Hôm nay lại muốn đến đó, chẳng lẽ các vị cấp cao ở tập đoàn Lôi Đình đều bất hạnh không có tuổi thơ?
"Lúc trước em đến đó chơi cái gì?" Anh tùy tiện hỏi một câu.
"Ngựa gỗ và đu quay." Nghĩ lại cô cảm thấy buồn nôn.
"Em thích?"
"Không thích." Cô vội vàng thanh minh.
"Ừ." Anh nghe cô nói không thích, trong bụng mừng thầm, Boss theo đuổi theo con gái hiển nhiên cũng chả có gì đặc biệt.
"Chúng ta không đi khu vui chơi được không?"
"Vậy em thích đi đâu?"
"Vườn bách thảo!" Cô thích vườn cây, xanh mơn mởn, sức sống dồi dào, còn có cá vàng bơi trong hồ, bơi qua bơi lại nhìn rất thích.
"Được, vậy đi vườn bách thảo."
Chiếc xe chuyển hướng, trong một ngày đẹp trời, bầu trời xanh mây trắng, đi về phía vườn bách thảo.
Đến vườn bách thảo, bọn họ sóng vai đi vào cửa chính.
Một cặp đôi tuấn nam mỹ nữ, lại khí chất không tầm thường, tự nhiên khiến người đi đường ghé mắt nhìn.
Lạc Dịch rất tự nhiên nắm tay của cô, tay của anh đẹp hơn tay cô rất nhiều, thon dài vả lại khớp xương rắn chắc, có thể bao lấy tay của cô.
Trừ cha ra, không có bất kỳ người đàn ông nào nắm lấy tay của cô. . . . . . Cô cho là sẽ không bao giờ có, nhưng bây giờ anh nắm tay cô.
Anh hỏi cô: "Em thích cây gì?"
"Đều thích." Cô luôn luôn yêu thích thực vật, ngay cả rừng rậm Amazon, cô cũng cảm thấy thú vị. Hoa cũng giống như người, vừa yếu ớt lại bền bỉ, bọn chúng nở hoa, kết quả, cũng sẽ sinh sản, nuôi dưỡng con cái cho đến khi khô héo, sinh mạng cũng ngắn ngủi qua đi.
Anh nghe cô nói như vậy, không khỏi mỉm cười: "Là vì tên của em chính là thực vật sao?"
Cô ngẩn ra, "Cái gì?"
"Hợp Hoan." Anh nghiêng đầu nhìn cô, "Đó là một loại hoa, không phải sao?"
Đúng vậy, cô là một đóa hoa, tên là Hợp Hoan.
Cô sinh ra vào tháng sáu lúc hoa hợp hoan nở rộ, lá mỏng và dài, đóa hoa tua tủa, khác với hoa hòe tròn. Trong từ điển còn có một cách giải thích khác, nói bởi vì ban đêm phiến lá khép lại thành đôi, giống như vợ chồng, nên gọi là Hợp Hoan[*].
[*]Thuộc lá rơi về cội, hình lá đối ngẫu kép, đêm đến song song khép hợp, tượng trưng cho sự hoà hợp ân ái vợ chồng, hôn nhân vừa ý. Chính vì vậy mà người ta gọi là cây “Hợp hôn". Thời nhà Hán, Trung Quốc “hợp hoan" hai chữ này đã thực sự đi vào trong văn hóa hôn nhân của Trung Quốc. Có hợp hoan điện, gối hợp hoan, mũ hợp hoan, hình kết hợp hoan, tiệc hợp hoan, chén hợp hoan.
Khi đọc sách thấy giải thích như vậy cô đỏ mặt, tim đập, cảm thấy tên của mình cũng quá mức ướt át, bây giờ lớn lên mới hiểu được, để tìm được người tâm đầu ý hợp, thật là khó.
Người đàn ông anh tuấn trước mắt này nhìn có vẻ lạnh nhạt nhưng cực kỳ nhạy bén, trong lúc lơ đãng nói ra lời nói tùy tiện điên cuồng lại khiến tim cô xúc động, đập nhanh.
Người tình một đêm biến thành người yêu, có khả năng sao?
"Tôi muốn hỏi anh một vấn đề." Trong lòng cô khó chịu rất lâu, rốt cuộc không nhịn được nữa, "Có thể không?"
"Dĩ nhiên có thể." Anh khẽ mỉm cười, dung nhan mê người.
"Anh là vì. . . . . . Lên giường với tôi rồi mới nghĩ đến việc gặp gỡ tôi?" Tim của cô đập ‘thình thịch thình thịch’, không chỉ bởi vì anh gọi tên của cô, cũng bởi vì đang mong chờ đáp án của anh.
"Hợp Hoan." Anh dừng lại, không hề chớp mắt nhìn cô, nghiêm túc nói, "Câu trả lời của anh là ‘NO’, anh cũng không chơi trò chơi của đàn ông, người con gái anh không thích, anh sẽ không có bất kỳ dính dáng gì đến cô ta, chuyện lên giường chỉ có làm với người mình yêu mới có ý nghĩa."
"Vậy anh. . . . . . Thích nhiều người lắm sao?" Cô lo lắng nhỏ giọng hỏi.
Danh sách người anh thích, cô đứng hàng thứ mấy rồi? Còn Chu Thiểu Đình cũng nằm trong đó không?. . . . . .
"Đừng nghĩ lung tung." Anh nghiêng người, tròng mắt đen gần trong gang tấc chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không được tự nhiên, "Người anh thích, chỉ có mình em."
Chỉ có mình cô? Đó không phải là đại biểu cho anh là. . . . . . Xử nam!
Mặc dù say, nhưng vẫn nhớ lờ mờ đêm đó lưu luyến triền miên, thân mật gắn bó, thỉnh thoảng anh dịu dàng, thỉnh thoảng dũng mãnh, thỉnh thoảng săn sóc, thỉnh thoảng điên cuồng. . . . . . Cô ở phía dưới anh, lần lượt đạt tới cao trào, nhận lấy hưởng thụ vô cùng mềm mại.
Có phải bẩm sinh đàn ông ở trên giường đều mạnh mẽ như vậy?
Tô Hợp Hoan kêu lên một tiếng, lấy tay che gò má nóng lên, mắc cỡ không dám nhìn người đàn ông xấu xa đang cười trước mặt.
"Em yêu." Lạc Dịch tiến tới bên tai cô nói nhỏ: "Em tiếp tục xấu hổ, anh sẽ muốn hôn em."
Nghe lời của anh, trên khuôn mặt xinh đẹp lấp lánh vẻ quyến rũ động lòng người, trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt, cô nghịch ngợm nháy mắt mấy cái nói: "Anh mới không dám."
Cô đang cược anh không dám, không dám hôn cô trước mặt mọi người. Anh là người quản lý một tập đoàn lớn! Làm sao có thể hôn môi cô trước mặt nơi đông người?
Nhưng cô đã đoán sai, bởi vì cô vừa dứt lời, anh liền cúi đầu che phủ cái miệng nhỏ nhắn của cô, hôn lấy hôn để.
Sao anh lại không dám? Cô dám coi thường anh.
Tác giả :
Hạ Vũ