Độc Bộ
Chương 156: Giải tán Lăng Vân tông!
"Làm sao vậy, Linh Nhi?" Mã trưởng lão nghe thấy tiếng hô của Mã Linh Nhi, liền thấp giọng dò hỏi.
"Hắn chính là người đã giúp đỡ Bộ Tranh trước kia, chuyện xảy ra ở vương thành Thất Tinh, chính là hắn đến xử lý." Mã Linh Nhi nói.
"..."
Những lời này của Mã Linh Nhi tức thì làm cho người ở hiện trường cảm thấy khẩn trương, sẽ không phải thật sự vì Bộ Tranh kia mà đến chứ, chỉ là một tên đệ tử tạp dịch nho nhỏ, có cần phải thế không?
"Yên tâm, hẳn không phải vì việc cỏn con như thế." Mã trưởng lão an ủi Mã Linh Nhi nói.
Hy vọng như thế...
"Các vị khách quý Linh Bảo tông, không biết đường xa đến đây làm chi?" Tông chủ Lăng Vân tông cúi người hành lễ nói, hiện tại phải hỏi rõ tình huống trước rồi tính sau, có phải hay không người ta sẽ trả lời.
"Hôm nay tới đây chính là vì hai chuyện, thứ nhất, thả Lý Tú Anh ra." Hắc Hùng nhìn nhìn tông chủ Lăng Vân tông, không chút khách khí nói.
" Lý Tú Anh?" Tông chủ Lăng Vân tông nghi hoặc nói, đây là người nào.
Vì thế ông ta liền nhìn sang người bên cạnh, mang ý chất vấn, ai biết Lý Tú Anh này là ai không?
"Tông chủ, người tên... Lý Tú Anh kia... là đệ tử của Thanh Vân kiếm phái..." Trưởng lão kia nói, bộ dáng ngập ngừng ấp úng tựa hồ là cố ý, ngẫu nhiên nhìn về phía Mã trưởng lão, rõ ràng đang nói nguyên nhân đến trên người Mã trưởng lão.
"Đệ tử của Thanh Vân kiếm phái? Mã trưởng lão, chuyện này là sao?" Tông chủ nhìn Mã trưởng lão hỏi, ông ta cũng không có thời gian dò xét, bây giờ thì làm gì có thời gian.
" Lý Tú Anh này hình như bị tiểu nữ bắt giữ, là hảo hữu của tiểu tử gọi là Bộ Tranh kia." Mã trưởng lão nói, chuyện này hắn đã hỏi qua.
"..." Chẳng lẽ thật sự vì một đệ tử tạp dịch mà đến sao.
Mặc dù mọi người đều cho rằng chuyện này có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng dường như càng ngày càng tiếp cận đáp án này.
"Các ngươi đã có người thừa nhận, vậy thả người ra." Hắc Hùng nói.
" Đây là đương nhiên, nhanh thả người ra." Đây là tông chủ nói với Mã Linh Nhi, chuyện này vốn là bọn họ đuối lý, chuyện bắt Tú Anh không cần giải thích ông ta cũng có thể biết, không phải là vì uy hiếp người khác sao. Nhưng tông chủ không quan tâm lắm đến chuyện này mà là sự kiện thứ hai :" Chuyện thứ hai là gì?"
"Chuyện thứ hai chính là, bắt đầu từ hôm nay, Lăng Vân tông chính thức giải tán, sau này Thất Tinh quốc sẽ không còn ba chữ Lăng Vân tông nữa." Hắc Hùng thản nhiên nói, ngữ khí bình thản kia giống như đang nói một chuyện rất bình thường, đơn giản giống như rửa tay ăn cơm vậy.
Hơn nữa, hắn không chờ Tú Anh sau khi được thả ra mới nói, cũng thuyết minh chuyện này căn bản không to tát gì, cũng không phải không quan tâm đến Tú Anh mà là không thèm để ý đối phương có đồng ý hay không.
"Cái gì?!"
"Ta không nghe lầm chứ..."
"..."
Tức thì cả Lăng Vân tông đều ồ lên, đối với lời nói của Hắc Hùng, bọn họ quả thật quá bất ngờ, cũng đồng thời cảm thấy được lời nói này của Hắc Hùng cũng quá ngang ngược, không để những người mình vào mắt.
Trên thực tế, nếu hiểu được sự chênh lệch thực lực, tin tưởng bọn họ sẽ không nghĩ như thế, sẽ trở nên cực kỳ yên tĩnh, cho dù có thanh âm cũng chỉ là của những thanh niên nhiệt huyết, cũng sẽ không có thanh âm khác.
Đương nhiên, hiện tại cũng có tiếng hò hét của thanh niên nhiệt huyết...
"Tông chủ, đuổi bọn chúng ra!!"
"Giết chết bọn chúng!!"
"..."
"Là ta nghe lầm hay là ngài nói nhầm rồi?" Tông chủ hơi nhíu mày, lúc này, mong muốn ban đầu nhanh chóng giải quyết sự việc không còn nữa, vậy chỉ có bắt đầu chống cự, mà ông ta cũng không biết cái giá phải trả cho sự chống cự này sẽ như thế nào.
"Ta không nói sai, ngươi cũng không nghe nhầm, ngươi có thể lựa chọn không tuân theo, chuyện này chúng ta sẽ làm thay." Hắc Hùng nói.
"Các ngươi nói như vậy không phải quá bá đạo sao, chúng ta cũng không phải là quả hồng mềm." Mã trưởng lão vào lúc này lên tiếng, hắn có quan hệ với người của thế lực cấp hoàng.
"Ngươi chính là Mã Vũ sao, người xuất thân từ Kim Tiễn bang đúng không, cũng vì nguyên nhân này mới dám khiêu chiến đường chủ của chúng ta sao? Đường chủ chúng ta đã nói rồi, ngươi lại dám tiếp tục, ta cho ngươi biết một chuyện, cho dù là bang chủ Kim Tiễn bang các ngươi đứng trước mặt đường chủ chúng ta cũng phải nhường ra ba phần mặt mũi, ngươi tính là cái thứ gì?" Hắc Hùng nhìn Mã trưởng lão lạnh lùng nói.
"Ngươi nói câu nữa xem!" Mặt của Mã trưởng lão tức thì đen lại, có vẻ sắp ăn thua đủ với Hắc Hùng.
"Thật sự ti tiện, thích nghe người ta mắng chửi mình, đã như vậy, ta sẽ nói thêm câu nữa, ngươi tính là cục c*t!" Hắc Hùng cười nhạt, chửi Mã trưởng lão một câu.
"Hỗn đản, ngươi muốn chết!" Mã trưởng lão liền nhảy dựng lên, thiết quyền đánh ra, hiện trường tức thì cảm thấy áp lực, ngay cả người đứng phía ngoài cũng cảm thấy cỗ áp lực kia, có thể nghĩ Hắc Hùng đang ở trung tâm kia chịu bao nhiêu áp lực.
Đi chết đi, cho là Lăng Vân tông chúng ta dễ khi dễ như vậy sao?
Trong lòng người Lăng Vân tông âm thầm cao hứng và hưng phấn, bọn họ giống như thấy được, Hắc Hùng sẽ chết dưới thiết quyền của Mã trưởng lão, thiết quyền trưởng lão quả nhiên không phải hư danh nói chơi.
Chỉ bất quá, một chuyện làm cho đám người Lăng Vân tông không thể tin được đã xảy ra.
"Muốn động đến Hắc Hùng đại nhân, phải hỏi ta trước!"
Bên người Hắc Hùng thoáng hiện ra một thân ảnh, đó là một dáng người nóng bỏng khiến người ta rửa mắt thèm thuồng, một khuôn mặt thanh xuân diễm lệ, chân dài bước ra, một cánh tay ngọc trực tiếp va chạm chính diện với thiết quyền của Mã trưởng lão.
Kết quả, chỉ nghe thấy âm thanh khủng bố "rắc rắc" vang lên, sau đó Mã trưởng lão bị đánh bay ra ngoài, mà khi hắn bay ra ngoài, mọi người ra thấy tận mắt, cánh tay kia dường như không còn ra hình dáng gì nữa, tựa hồ bị phế rồi.
Chỉ một kích đã bị phế, đây còn là người cực mạnh của Lăng Vân tông, mà đối phương thoạt nhìn chỉ là cô gái mới hai mươi tuổi đầu, tựa hồ cũng không phải là người lợi hại nhất, đặt ở trong phe cánh người ta, dường như chỉ là một người rất bình thường.
"Với chút bổn sự ấy cũng dám hung hăng càn quấy, một ngón tay của bà cô cũng có thể đâm chết ngươi, tin hay không!" Cô gái kia rất là khinh thường nói.
"Ngươi..." Sau khi Mã trưởng lão rơi xuống đất, lập tức làm ra một vài thủ đoạn chữa trị cho tay của mình, sau đó rất không phục chỉ vào cô gái kia.
" Mã trưởng lão, nhận thua đi, người ta đấu với ông bằng chính thực lực của mình." Tông chủ mặt nhăn mày nhíu nói, cảm thán mình trước đó quả thật có chút ngu xuẩn, lại có ý đồ phản kháng, thoạt nhìn phản kháng này chỉ tăng thêm chút phiền toái cho người ta mà thôi, hoàn toàn nhẹ nhàng giải quyết sạch chút lực lượng phản kháng ấy.
Còn về phe mình, hậu quả của sự phản kháng chính là tử thương vô số, chênh lệch của song phương thật sự quá lớn, căn bản không thể dùng nhiệt huyết để bù đủ.
"Thực lực tự thân..." Mã trưởng lão nghe được lời nói của tông chủ liền hiểu ra, biết được mấu chốt của vấn đề.
Cái gì gọi là thực lực tự thân, đừng quên, Linh Bảo tông là môn phái luyện khí, thực lực đều có quan hệ đến trận khí, mà hiện tại người ta chỉ sử dụng vũ lực thuần túy là đã có thể dễ dàng đánh bại nhà ngươi, ngay cả trận khí còn chưa dùng đến, điều này nói lên cái gì?
Điều này thuyết minh, ngươi căn bản không phải là đối thủ, cho dù người ta dùng sở đoản cũng hơn sở trường của ngươi rất nhiều.
"Hiện tại không còn ai có ý kiến gì nữa chứ, Tích Mễ, ngươi quay trở về đây trước đi." Hắc Hùng thản nhiên nói, cũng gọi thiếu nữ phía trước trở về, mà người thiếu nữ này không phải ai khác, chính là người quen của Bộ Tranh - Tích Mễ.
Nếu bây giờ Bộ Tranh ở đây, nhất định sẽ rất bất ngờ, nhìn không ta Tích Mễ chuyên ăn hàng này lại mạnh mẽ đến như vậy, có thể một chiêu đánh bại Mã trưởng lão, dù gì Mã trưởng lão cũng đã sắp tiếp cận lục mạch, thực lực rất mạnh.
Trên thực tế, Tích Mễ là một trường hợp dị loại, nàng ở trong Thiết Mộc đường luyện khí chẳng qua là phụ trợ, nàng chủ tu là quyền pháp, hơn nữa nàng thiên phú dị bẩm, lực cánh tay kinh người, nếu như chỉ luận về vũ lực, nàng có thể xếp hàng đầu trong Thiết Mộc đường.
Lần này dẫn nàng đi theo, ngoại trừ quan hệ của nàng với Bộ Tranh chủ động xin đi giết giặc ra, chủ yếu là muốn mượn vũ lực của nàng.
"Hiện tại, ý của ngươi thế nào, tự mình tuyên bố giải tán hay để cho chúng ta giúp ngươi tuyên bố?" Hắc Hùng nhìn tông chủ nói.
"..." Tông chủ cắn chặt răng, nắm chặt tay, xoắn chặt chân, ông ta muốn nói, chúng ta không phải dễ dàng bị các ngươi giải tán như vậy, nhưng ông ta biết mình nói không nên lời, cũng không có năng lực nói.
"Ta muốn hỏi một câu, các người rốt cuộc tại sao phải làm như vậy, chỉ vì một đệ tử tạp dịch sao?" Tông chủ rất không rõ ràng, chuyện này rốt cuộc là vì sao, thật sự chỉ là vì một tên đệ tử tạp dịch sao?
Nếu nói như vậy, ông ta cảm thấy rất không cam lòng, vì nguyên nhân này mà bị giải tán, ai cũng không chịu nổi.
" Đúng vậy, chính là vì Bộ Tranh." Hắc Hùng hơi gật đầu nói.
" Các người chỉ là vì một tên đệ tử tạp dịch, có cần phải thế không?" Tông chủ cười khổ, nhìn Hắc Hùng rất không cam lòng nói.
"Trước đó chúng ta đã nói qua, mọi việc dừng tại đó, bằng không các người tự gánh lấy hậu quả, có trách thì trách chính các ngươi." Hắc Hùng thản nhiên nói.
Từ trên lý luận mà nói, chuyện này đích xác là vì Bộ Tranh, không có nguyên nhân khác, mà vì sao lại vì Bộ Tranh thì đương nhiên là có nguyên nhân, nguyên nhân này Hắc Hùng sẽ không giải thích cho bọn hắn nghe.
Chuyện sau đó liền đơn giản, sau khi nhận được giáo huấn, Hắc Hùng tiếp nhận Tú Anh được thả ra, để cho người khác phế đi những người từng đuổi giết Bộ Tranh, những người còn lại đều đuổi ra khỏi Lăng Vân tông, giao nơi này cho Hồ Điệp cốc xử lý, tiếp tục nuôi cấy thêm nhiều nhân tài luyện khí.
Câu chuyện không dừng lại ở đây, hệ phái của bát vương tử tại Thất Tinh quốc đột nhiên gặp bất lợi, căn cứ theo tin tức truyền lưu trong dân gian, hắn tranh đoạt nữ nhân của quốc vương, mà nữ nhân này lại thích một gã hoàng tử khác, một gã hoàng tử khác thì...
Khụ khụ, tóm lại tin tức dân gian này rất dài, làm cho cả thủ đô Thất Tinh chấn động, mà cái tên của Bộ Tranh cũng truyền khắp cả Thất Tinh quốc, trở thành danh nhân của Thất Tinh quốc.
Nếu như Bộ Tranh trở lại Thất Tinh quốc, nhất định sẽ rất hưng phấn, hưng phấn mình nguyên lai có thể nổi danh như vậy, một loại cảm giác tự hào khó diễn tả bằng lời.
Chỉ bất quá, trong thời gian ngắn hắn sẽ không trở về Thất Tinh quốc này, mà qua đoạn thời gian sau, hắn đối với Thất Tinh quốc đã hoàn toàn không có hứng thú, tại Thất Tinh quốc hữu nổi danh hay không, với hắn mà nói là một chuyện hoàn toàn vô nghĩa.
"Hắn chính là người đã giúp đỡ Bộ Tranh trước kia, chuyện xảy ra ở vương thành Thất Tinh, chính là hắn đến xử lý." Mã Linh Nhi nói.
"..."
Những lời này của Mã Linh Nhi tức thì làm cho người ở hiện trường cảm thấy khẩn trương, sẽ không phải thật sự vì Bộ Tranh kia mà đến chứ, chỉ là một tên đệ tử tạp dịch nho nhỏ, có cần phải thế không?
"Yên tâm, hẳn không phải vì việc cỏn con như thế." Mã trưởng lão an ủi Mã Linh Nhi nói.
Hy vọng như thế...
"Các vị khách quý Linh Bảo tông, không biết đường xa đến đây làm chi?" Tông chủ Lăng Vân tông cúi người hành lễ nói, hiện tại phải hỏi rõ tình huống trước rồi tính sau, có phải hay không người ta sẽ trả lời.
"Hôm nay tới đây chính là vì hai chuyện, thứ nhất, thả Lý Tú Anh ra." Hắc Hùng nhìn nhìn tông chủ Lăng Vân tông, không chút khách khí nói.
" Lý Tú Anh?" Tông chủ Lăng Vân tông nghi hoặc nói, đây là người nào.
Vì thế ông ta liền nhìn sang người bên cạnh, mang ý chất vấn, ai biết Lý Tú Anh này là ai không?
"Tông chủ, người tên... Lý Tú Anh kia... là đệ tử của Thanh Vân kiếm phái..." Trưởng lão kia nói, bộ dáng ngập ngừng ấp úng tựa hồ là cố ý, ngẫu nhiên nhìn về phía Mã trưởng lão, rõ ràng đang nói nguyên nhân đến trên người Mã trưởng lão.
"Đệ tử của Thanh Vân kiếm phái? Mã trưởng lão, chuyện này là sao?" Tông chủ nhìn Mã trưởng lão hỏi, ông ta cũng không có thời gian dò xét, bây giờ thì làm gì có thời gian.
" Lý Tú Anh này hình như bị tiểu nữ bắt giữ, là hảo hữu của tiểu tử gọi là Bộ Tranh kia." Mã trưởng lão nói, chuyện này hắn đã hỏi qua.
"..." Chẳng lẽ thật sự vì một đệ tử tạp dịch mà đến sao.
Mặc dù mọi người đều cho rằng chuyện này có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng dường như càng ngày càng tiếp cận đáp án này.
"Các ngươi đã có người thừa nhận, vậy thả người ra." Hắc Hùng nói.
" Đây là đương nhiên, nhanh thả người ra." Đây là tông chủ nói với Mã Linh Nhi, chuyện này vốn là bọn họ đuối lý, chuyện bắt Tú Anh không cần giải thích ông ta cũng có thể biết, không phải là vì uy hiếp người khác sao. Nhưng tông chủ không quan tâm lắm đến chuyện này mà là sự kiện thứ hai :" Chuyện thứ hai là gì?"
"Chuyện thứ hai chính là, bắt đầu từ hôm nay, Lăng Vân tông chính thức giải tán, sau này Thất Tinh quốc sẽ không còn ba chữ Lăng Vân tông nữa." Hắc Hùng thản nhiên nói, ngữ khí bình thản kia giống như đang nói một chuyện rất bình thường, đơn giản giống như rửa tay ăn cơm vậy.
Hơn nữa, hắn không chờ Tú Anh sau khi được thả ra mới nói, cũng thuyết minh chuyện này căn bản không to tát gì, cũng không phải không quan tâm đến Tú Anh mà là không thèm để ý đối phương có đồng ý hay không.
"Cái gì?!"
"Ta không nghe lầm chứ..."
"..."
Tức thì cả Lăng Vân tông đều ồ lên, đối với lời nói của Hắc Hùng, bọn họ quả thật quá bất ngờ, cũng đồng thời cảm thấy được lời nói này của Hắc Hùng cũng quá ngang ngược, không để những người mình vào mắt.
Trên thực tế, nếu hiểu được sự chênh lệch thực lực, tin tưởng bọn họ sẽ không nghĩ như thế, sẽ trở nên cực kỳ yên tĩnh, cho dù có thanh âm cũng chỉ là của những thanh niên nhiệt huyết, cũng sẽ không có thanh âm khác.
Đương nhiên, hiện tại cũng có tiếng hò hét của thanh niên nhiệt huyết...
"Tông chủ, đuổi bọn chúng ra!!"
"Giết chết bọn chúng!!"
"..."
"Là ta nghe lầm hay là ngài nói nhầm rồi?" Tông chủ hơi nhíu mày, lúc này, mong muốn ban đầu nhanh chóng giải quyết sự việc không còn nữa, vậy chỉ có bắt đầu chống cự, mà ông ta cũng không biết cái giá phải trả cho sự chống cự này sẽ như thế nào.
"Ta không nói sai, ngươi cũng không nghe nhầm, ngươi có thể lựa chọn không tuân theo, chuyện này chúng ta sẽ làm thay." Hắc Hùng nói.
"Các ngươi nói như vậy không phải quá bá đạo sao, chúng ta cũng không phải là quả hồng mềm." Mã trưởng lão vào lúc này lên tiếng, hắn có quan hệ với người của thế lực cấp hoàng.
"Ngươi chính là Mã Vũ sao, người xuất thân từ Kim Tiễn bang đúng không, cũng vì nguyên nhân này mới dám khiêu chiến đường chủ của chúng ta sao? Đường chủ chúng ta đã nói rồi, ngươi lại dám tiếp tục, ta cho ngươi biết một chuyện, cho dù là bang chủ Kim Tiễn bang các ngươi đứng trước mặt đường chủ chúng ta cũng phải nhường ra ba phần mặt mũi, ngươi tính là cái thứ gì?" Hắc Hùng nhìn Mã trưởng lão lạnh lùng nói.
"Ngươi nói câu nữa xem!" Mặt của Mã trưởng lão tức thì đen lại, có vẻ sắp ăn thua đủ với Hắc Hùng.
"Thật sự ti tiện, thích nghe người ta mắng chửi mình, đã như vậy, ta sẽ nói thêm câu nữa, ngươi tính là cục c*t!" Hắc Hùng cười nhạt, chửi Mã trưởng lão một câu.
"Hỗn đản, ngươi muốn chết!" Mã trưởng lão liền nhảy dựng lên, thiết quyền đánh ra, hiện trường tức thì cảm thấy áp lực, ngay cả người đứng phía ngoài cũng cảm thấy cỗ áp lực kia, có thể nghĩ Hắc Hùng đang ở trung tâm kia chịu bao nhiêu áp lực.
Đi chết đi, cho là Lăng Vân tông chúng ta dễ khi dễ như vậy sao?
Trong lòng người Lăng Vân tông âm thầm cao hứng và hưng phấn, bọn họ giống như thấy được, Hắc Hùng sẽ chết dưới thiết quyền của Mã trưởng lão, thiết quyền trưởng lão quả nhiên không phải hư danh nói chơi.
Chỉ bất quá, một chuyện làm cho đám người Lăng Vân tông không thể tin được đã xảy ra.
"Muốn động đến Hắc Hùng đại nhân, phải hỏi ta trước!"
Bên người Hắc Hùng thoáng hiện ra một thân ảnh, đó là một dáng người nóng bỏng khiến người ta rửa mắt thèm thuồng, một khuôn mặt thanh xuân diễm lệ, chân dài bước ra, một cánh tay ngọc trực tiếp va chạm chính diện với thiết quyền của Mã trưởng lão.
Kết quả, chỉ nghe thấy âm thanh khủng bố "rắc rắc" vang lên, sau đó Mã trưởng lão bị đánh bay ra ngoài, mà khi hắn bay ra ngoài, mọi người ra thấy tận mắt, cánh tay kia dường như không còn ra hình dáng gì nữa, tựa hồ bị phế rồi.
Chỉ một kích đã bị phế, đây còn là người cực mạnh của Lăng Vân tông, mà đối phương thoạt nhìn chỉ là cô gái mới hai mươi tuổi đầu, tựa hồ cũng không phải là người lợi hại nhất, đặt ở trong phe cánh người ta, dường như chỉ là một người rất bình thường.
"Với chút bổn sự ấy cũng dám hung hăng càn quấy, một ngón tay của bà cô cũng có thể đâm chết ngươi, tin hay không!" Cô gái kia rất là khinh thường nói.
"Ngươi..." Sau khi Mã trưởng lão rơi xuống đất, lập tức làm ra một vài thủ đoạn chữa trị cho tay của mình, sau đó rất không phục chỉ vào cô gái kia.
" Mã trưởng lão, nhận thua đi, người ta đấu với ông bằng chính thực lực của mình." Tông chủ mặt nhăn mày nhíu nói, cảm thán mình trước đó quả thật có chút ngu xuẩn, lại có ý đồ phản kháng, thoạt nhìn phản kháng này chỉ tăng thêm chút phiền toái cho người ta mà thôi, hoàn toàn nhẹ nhàng giải quyết sạch chút lực lượng phản kháng ấy.
Còn về phe mình, hậu quả của sự phản kháng chính là tử thương vô số, chênh lệch của song phương thật sự quá lớn, căn bản không thể dùng nhiệt huyết để bù đủ.
"Thực lực tự thân..." Mã trưởng lão nghe được lời nói của tông chủ liền hiểu ra, biết được mấu chốt của vấn đề.
Cái gì gọi là thực lực tự thân, đừng quên, Linh Bảo tông là môn phái luyện khí, thực lực đều có quan hệ đến trận khí, mà hiện tại người ta chỉ sử dụng vũ lực thuần túy là đã có thể dễ dàng đánh bại nhà ngươi, ngay cả trận khí còn chưa dùng đến, điều này nói lên cái gì?
Điều này thuyết minh, ngươi căn bản không phải là đối thủ, cho dù người ta dùng sở đoản cũng hơn sở trường của ngươi rất nhiều.
"Hiện tại không còn ai có ý kiến gì nữa chứ, Tích Mễ, ngươi quay trở về đây trước đi." Hắc Hùng thản nhiên nói, cũng gọi thiếu nữ phía trước trở về, mà người thiếu nữ này không phải ai khác, chính là người quen của Bộ Tranh - Tích Mễ.
Nếu bây giờ Bộ Tranh ở đây, nhất định sẽ rất bất ngờ, nhìn không ta Tích Mễ chuyên ăn hàng này lại mạnh mẽ đến như vậy, có thể một chiêu đánh bại Mã trưởng lão, dù gì Mã trưởng lão cũng đã sắp tiếp cận lục mạch, thực lực rất mạnh.
Trên thực tế, Tích Mễ là một trường hợp dị loại, nàng ở trong Thiết Mộc đường luyện khí chẳng qua là phụ trợ, nàng chủ tu là quyền pháp, hơn nữa nàng thiên phú dị bẩm, lực cánh tay kinh người, nếu như chỉ luận về vũ lực, nàng có thể xếp hàng đầu trong Thiết Mộc đường.
Lần này dẫn nàng đi theo, ngoại trừ quan hệ của nàng với Bộ Tranh chủ động xin đi giết giặc ra, chủ yếu là muốn mượn vũ lực của nàng.
"Hiện tại, ý của ngươi thế nào, tự mình tuyên bố giải tán hay để cho chúng ta giúp ngươi tuyên bố?" Hắc Hùng nhìn tông chủ nói.
"..." Tông chủ cắn chặt răng, nắm chặt tay, xoắn chặt chân, ông ta muốn nói, chúng ta không phải dễ dàng bị các ngươi giải tán như vậy, nhưng ông ta biết mình nói không nên lời, cũng không có năng lực nói.
"Ta muốn hỏi một câu, các người rốt cuộc tại sao phải làm như vậy, chỉ vì một đệ tử tạp dịch sao?" Tông chủ rất không rõ ràng, chuyện này rốt cuộc là vì sao, thật sự chỉ là vì một tên đệ tử tạp dịch sao?
Nếu nói như vậy, ông ta cảm thấy rất không cam lòng, vì nguyên nhân này mà bị giải tán, ai cũng không chịu nổi.
" Đúng vậy, chính là vì Bộ Tranh." Hắc Hùng hơi gật đầu nói.
" Các người chỉ là vì một tên đệ tử tạp dịch, có cần phải thế không?" Tông chủ cười khổ, nhìn Hắc Hùng rất không cam lòng nói.
"Trước đó chúng ta đã nói qua, mọi việc dừng tại đó, bằng không các người tự gánh lấy hậu quả, có trách thì trách chính các ngươi." Hắc Hùng thản nhiên nói.
Từ trên lý luận mà nói, chuyện này đích xác là vì Bộ Tranh, không có nguyên nhân khác, mà vì sao lại vì Bộ Tranh thì đương nhiên là có nguyên nhân, nguyên nhân này Hắc Hùng sẽ không giải thích cho bọn hắn nghe.
Chuyện sau đó liền đơn giản, sau khi nhận được giáo huấn, Hắc Hùng tiếp nhận Tú Anh được thả ra, để cho người khác phế đi những người từng đuổi giết Bộ Tranh, những người còn lại đều đuổi ra khỏi Lăng Vân tông, giao nơi này cho Hồ Điệp cốc xử lý, tiếp tục nuôi cấy thêm nhiều nhân tài luyện khí.
Câu chuyện không dừng lại ở đây, hệ phái của bát vương tử tại Thất Tinh quốc đột nhiên gặp bất lợi, căn cứ theo tin tức truyền lưu trong dân gian, hắn tranh đoạt nữ nhân của quốc vương, mà nữ nhân này lại thích một gã hoàng tử khác, một gã hoàng tử khác thì...
Khụ khụ, tóm lại tin tức dân gian này rất dài, làm cho cả thủ đô Thất Tinh chấn động, mà cái tên của Bộ Tranh cũng truyền khắp cả Thất Tinh quốc, trở thành danh nhân của Thất Tinh quốc.
Nếu như Bộ Tranh trở lại Thất Tinh quốc, nhất định sẽ rất hưng phấn, hưng phấn mình nguyên lai có thể nổi danh như vậy, một loại cảm giác tự hào khó diễn tả bằng lời.
Chỉ bất quá, trong thời gian ngắn hắn sẽ không trở về Thất Tinh quốc này, mà qua đoạn thời gian sau, hắn đối với Thất Tinh quốc đã hoàn toàn không có hứng thú, tại Thất Tinh quốc hữu nổi danh hay không, với hắn mà nói là một chuyện hoàn toàn vô nghĩa.
Tác giả :
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh