Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 113: Vu đạo đại ngạc
Nhận được thừa nhận của lv, Diệp Húc nhẹ nhàng thở ra. Cái này ý nghĩa chuyện phiền toái của hắn ở Thanh Châu sẽ giảm đi rất nhiều. Dù sao lv mới chân chính là chủ nhân của Thanh Châu.
Lv là do triều đình sắc phong, cho dù là Ngũ Độc giáo, Bách Hoa cung, các thế lực này cũng không dám động tới hắn, nếu không sẽ phải đối mặt với thiết kỵ đại Tần.
Tuy nhiên, cho dù là lv, cũng không nghĩ tới được miếng Thiên hương Tục Mệnh Đan mà Diệp Húc đưa cho hắn lại đúng là miếng của hắn bị cướp đi, hiện giờ có thể nói là vật quy nguyên chủ.
…
Trên Vân Môn sơn, Diệp Húc và Cố Ngôn Chi đứng trên đỉnh núi, nhìn lại khắp nơi, chỉ thấy Vân Môn sơn này thế núi không cao, nhưng cũng nhấp nhô liên miêng, sơn thủy xinh đẹp tuyệt trần, diện tích ước chừng trên trăm dặm.
Cách đó không xa, đỉnh núi Đại Vân đỉnh có động như cửa, thông suốt toàn bộ dãy núi, giống như gương sáng. Mây mù như sóng lớn, xuyên qua trong động, giống như một con sông trắng như tuyết, lơ lửng trên không trung, thoáng như ở tiên cảnh.
Đám người Chu Thế Văn cũng ngẩng đầu đứng xem, thấy tình hình như vậy, tán thưởng không ngừng.
"Phiến dãy núi này về sau là của ta sao?" Diệp Húc tâm thần hoảng hốt, còn chưa xác định được.
Khi hắn rời khỏi Liễu Châu Diệp gia, hai bàn tay trắng, còn bị Ưng tiên sinh bắt cóc, nhiều lần sinh tử. Hiện giờ cũng đã là một đà chủ phân đà của môn phái ma đạo, nắm giữ trong tay sơn hà trăm dặm, có thể nói là vu đạo đại ngạc hùng bá một phương!
Cố Ngôn Chi cười nói: "Sư đệ, ta chỉ cho ngươi phương pháp quan khí (xem khí). Cái gọi là quan khí, chính là nhìn thấy thiên địa nguyên khí. Thiên địa nguyên khí, danh như ý nghĩa, chia làm hai loại, một là chu thiên tinh lực, nhật nguyệt tinh(mặt trời, mặt trăng, sao) sinh ra nguyên khí. Nguyên khí tới từ nhật nguyệt tinhcực kỳ khổng lồ vô cùng vô tận, nhưng phân tán tới mặt đất thì cực kỳ loãng, hơn nữa có tính pha tạp. Tam Chân cảnh tu sĩ, chỉ có thể hấp thu nguyên khí tới từ mặt trời để gia tăng tu vi, nếu tu luyện tới Tam Chân cảnh, lại dựa vào nguyên khí tới từ mặt trời để tu luyện thì tốc độ sẽ chậm đi rất nhiều."
Diệp Húc cùng đám người Chu Thế Văn đúng là chưa từng nghe thấy, không khỏi tĩnh tâm đứng nghe.
Chỉ nghe thấy Cố Ngôn Chi nói tiếp tục rằng: "Loại nguyên khí thứ hai, tên là Địa Linh Khí, gọi tắt là linh khí, là linh căn do đại địa (mặt đất) dựng dục ra, linh mạch. Địa linh khí này so với chu thiên tinh lực thì càng tinh thuần hắn, vu sĩ Tam Chân cảnh muốn tu vi đột phá tăng mạnh, sẽ tìm kiếm linh căn chung quanh, đây là quan khí. Danh môn đại phái thường thường thích xây dựng môn phái trên núi, không phải là bọn họ thích thanh tĩnh, mà là cơ sở của một môn phái chính là linh căn trong núi!"
Diệp Húc vẫn là lần đầu tiên nghe thấy thiên địa nguyên khí có phân loại ra, trong lòng có chút tò mò.
Tuy nhiên, Cố Ngôn Chi nói một số quan điểm, hắn cũng không hoàn toàn đồng ý, cười nói: "Cố sư huynh nói chu thiên tinh lực không bằng địa linh khí, chỉ sợ không quá thật đi? Chu thiên tinh lực vô cùng vô tận, lấy mãi không hết, hơn nữa không cần sưu tầm linh mạch chung quanh là có thể tu luyện à. Theo ý ta, so với Địa linh khí còn tốt hơn nhiều."
Cố Ngôn Chi cười nói: "Sư đệ không biết rồi, chu thiên tinh lực chính xác là không kém địa linh khí chút nào. Tuy nhiên tính chất của nó pha tạp, nếu dắt Chu thiên tinh lực nhập thể, chỉ có một kết cục là tẩu hỏa nhập ma. Ta còn chưa nghe nói qua có người nào có thể hấp thu được chu thiên tinh lực mà tu luyện."
Diệp Húc thầm nghĩ: "Ngay trước mắt ngươi liền có một vị nè. Chu Thiên Tinh Đấu Luyện Khí thuật của ta chính là dựa vào hấp thu chu thiên tinh lực mà đề thăng tu vi."
"Sư đệ, phân đà Vân Môn sơn tạm thời do một mình ngươi trấn thủ, vi huynh thay người tìm ra một linh mạch trước, ngươi chỉ cần bảo vệ linh mạch này là được."
Cố Ngôn Chi nhìn khắp nơi nói: "Sưu tầm linh mạch, thứ nhất là xem hoa văn xu thế của dãy núi, linh mạch thường thường đi theo dãy núi chính. Thứ hai ngươi cần phải có một đôi tuệ nhãn, phát hiện ra chỗ không giống bình thường, ví dụ như thác nước kia, sư đệ có thể nhìn ra chỗ khác biệt của nó không?"
Diệp Húc nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, chỉ thấy trên vách núi kia quái thạch mọc san sát, một thác nước từ đỉnh núi rơi xuống, tan thành vô số bọt nước, rơi thẳng vào đầm nước bên dưới.
Trên vách đá sinh trưởng một gốc cây cổ tùng, câygià vững chãi, vững vàng cắm sâu vào bên trong nham thạch.
Tuy rằng hoàn cảnh sinh tồn ác liệt, nhưng cổ tùng này lại xanh um rậm rạp tươi tốt vô cùng. Tán cây của nó giống như một cái ô thật lớn, tỏa sáng màu diệp lục, dị thường khỏe mạnh.
"Cổ tùng này sinh trưởng bên trên vách núi, cho dù so với những cây khác thì còn tốt hơn. Hay là nó dính vào một linh căn?" Diệp Húc vẻ mặt khẽ nhúc nhích nghi hoặc nói.
Cố Ngôn Chi gật đầu nói: "Cổ thụ được linh khí làm dịu, mới có thể khỏe mạnh như vậy. Tìm kiếm linh căn bắt đầu từ những nơi mà thường nhân không chú ý tới, tìm kiếm những chỗ khác biệt. Có đôi khi trên mặt đất khô ráo sinh trưởng một đóa hoa lớn kỳ dị, hoặc trên núi đá trơ trọi lại ngưng kết ra một vũng nước uống ngọt lành, còn có bên trong một ngọn núi nhỏ tràn ngập ra sương mù không tiêu tan. Những nơi này nhìn như tầm thường, dễ dàng bị bỏ qua, nhưng linh căn thường xuyên lại giấu mình trong những chỗ không tầm thường đó. Tuy nhiên, linh căn lớn nhất của Vân Môn sơn không ở trong này, mà ở bên trên Tử Trúc phong."
Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trung tâm dãy nói Vân Môn, có một ngọn núi không tính là cao, trên núi tràn đầy trúc tía, dị thường tươi tốt.
"Tử Trúc phong là nơi bảy dãy núi của Vân Môn hội tụ với nhau, chỉ có nơi này mới có thể dựng dục ra thượng đẳng linh căn. Tuy nhiên ta đã sưu tầm qua núi này một lần rồi, nhưng thủy chung không tìm được cái linh căn kia."
Cố Ngôn Chi thở dài một tiếng nói: "Tìm kiếm linh căn cũng cần phải có vận khí, rất may mắn mà nói, trong nháy mắt có thể tìm được, vận khí mà không tốt, cho dù tìm kiếm một trăm năm cũng không tìm ra được. Sư đệ, nếu như ngươi không tìm thấy được linh căn trên Tử Trúc phong, liền tới dưới gốc cây tùng bên cạnh thác nước kia, trấn thủ linh căn này."
Diệp Húc nhẹ nhàng gật đầu nói: "Sư huynh yên tâm."
Cố Ngôn Chi cười nói: "Linh khí cực kỳ dữ dằn, không có tu luyện tới Tam Chân cảnh, ngửi một ngụm cũng sẽ bị tan xác mà chết. Sư đệ nhất thiết không được tham công, tùy tiện hấp thu linh khí mà tu luyện. Ngươi trấn thủ nơi này, ngắn thì mười ngày, lâu thì nửa năm, ta sẽ phái người tới thay ngươi. Chu sư đệ, Phương sư đệ, chúng ta đi!"
Chu Thế Văn cười nói: "Thiếu Bảo, lão tử cùng công tử bột đi Lĩnh Nam tu luyện, có người chỉ điểm, ngươi ngàn vạn lần không được lười biếng nha!"
Phương Thần cũng cười nói: "Diệp huynh, đừng đợi chúng ta bước vào Tam Chân cảnh, ngươi vẫn còn đang ở Bồi Nguyên kỳ nhá."
Bọn họ hai người liên tục khích tướng, nhưng không đề cập tới hai viên thú hóa đan trong tay Diệp Húc, hiển nhiên tính để lại hai đan dược này cho Diệp Húc,
Diệp Húc trong lòng cảm động, phất tay nói: "Hai vị thế huynh đi trước, Thiếu Bảo ít ngày nữa sẽ tới."
Cố Ngôn Chi tế khởi một con thuyền nhỏ, để cho hai người lên thuyền, chỉ thấy thuyền nhỏ chậm rãi bay lên, hướng tới phương Nam mà phóng đi.
Diệp Húc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên mình chỉ còn lại một mình Công Dương Đảm mà thôi. Lão già này bởi vì cùng mình lăn lộn một chỗ, kết quả không thể nào sống được ở Thanh Châu nữa rồi, chỉ có thể đi theo hắn, nếu không chỉ có một mình thì kết quả chắc chắn là phơi thây nơi hoang dã rồi.
Công Dương Đảm cũng biết những thế gia Thanh Châu sẽ giận chó đánh mèo mà đánh mình, bởi vậy có đánh chết cũng không chịu rời khỏi Diệp Húc nửa bước.
"Công Dương lão ca, chúng ta đi tới Tử Trúc phong tìm kiếm chung quanh một chút, xem có tìm được linh căn trên Tử Trúc phong này không?"
Diệp Húc cùng Công Dương Đảm đi vào Tử Trúc phong, tìm kiếm chung quanh, mới tới khi mặt trời xuống núi, cũng không có tìm được nơi có linh căn của Tử Trúc phong.
Ánh đèn rực rỡ vừa sáng lên, Diệp Húc đi lên trên đỉnh núi, hướng ra xa xa nhìn lại, chỉ thấy phía tây khoảng trăm dặm, trên không trung đột nhiên sáng lên nhiều ngọn đèn dầu. Đèn vách huy hoàng, rạng rỡ chói mắt, nơi đó chính là tổng đà của Bách Hoa cung.
Đột nhiên, 24 viên Đông Hải Giao Nhân Châu từ trong núi dâng lên, chiếu rọi nguyên một dãy núi, giống như phong cảnh của long cung dưới đáy biển, xán lạn phi thường.
Mà chung quanh, lại hắc ám một mảnh, trong đám núi rừng mênh mông này, Bách Hoa cung giống như một tòa liên hoa hải đăng nguy nga tráng lệ trong mây, cực kỳ bắt mắt.
Diệp Húc đỏ mắt, Bách Hoa Cung phô trương thanh thế như vậy, mà Vân Môn sơn lại lạnh tanh, chỉ có hắn cùng Công Dương Đảm hai người, có thể nói là một con mèo nhỏ cùng một con chó nhỏ.
Thiếu niên đứng ở trên đỉnh Tử Trúc phong, nương theo ánh tinh quanh ảm đạm mà nhìn qua toàn bộ dãy núi một lượt. Đột nhiên hắn nhìn thấy trong Tử Trúc lâm có một đạo sáng mờ màu tím lúc ẩn lúc hiện, trong lòng thoáng động: "Tử Trúc phong linh căn sao? Khó trách Cố sư huynh tìm mãi không thấy, thì ra linh căn này trốn trong một cây trúc."
Diệp Húc đi vào bên trong Tử Trúc lâm, tìm được nơi có phiến ánh sáng mờ kia, chỉ thấy đây là một cây trúc tía to chừng một cái bát. Nó khỏe mạnh hơn xa những cây trúc khác, nhẹ nhàng đập một gậy lên thân cây, không ngờ truyền ra tiếng giòn vang đương đương, giống như kim loại bình thường vậy!
Trúc tía này ban đêm tản mát ra ánh sáng mờ âm u, lá trúc cùng cành trúc mang theo một tia khí tử hà, tinh quang chiếu rọi, vẻ tôn quý nói không lên lời.
Diệp Húc lấy ra một vu binh, hung hăng chém thẳng xuống tử trúc, chỉ nghe thấy keng một tiếng. Vu binh đánh lên trên thân tử trúc, ánh lửa văng ra khắp nopwi, không ngờ chỉ lưu lại một vết thương mờ nhạt, mà vu binh trong tay hắn cũng bị gãy làm hai.
Tử trúc này không ngờ trời sinh còn cứng rắn hơn cả vu binh, quả thực là bảo vật trời sinh.
Diệp Húc bị chấn tới hổ khẩu run lên, lại thay đổi vu binh, liên tục chém tới, những vu binh này đều bị đứt làm hai đoạn, nhưng cây tử trúc thủy chung vẫn không đứt một cành.
Diệp Húc đảo một ngụm lãnh khí, Công Dương Đảm thì nóng lòng muốn thử: "Diệp lão đệ, ta tới thử xem." Dứt lời liền tiến lên, tính dùng sức bẻ gãy cây trúc, nhưng cái cành kia vưa mới bị cong thì đã lập tức bắn lên rồi.
"Ai nha"
Công Dương Đảm kêu một tiếng thảm thiết, bị một cành trúc đánh vào mặt, không biết bay đi đâu rồi.
"Tử trúc này nếu như tế luyện thêm một chút nữa sẽ nhất định là một kiện vu bảo:" Diệp Húc trong mắt lộ ra quang mang kỳ dị, trong lòng lại nhảy loạn lên. Mà hắn bắt đầu thúc dục Huyền Tàm Bốn cánh, khiến cho nó lao vào thân cây tử trúc mà gặp nhấm, chậm rãi cắt đứt cái cành trúc này.
Răng nanh của tứ cánh huyến tàm không biết đã được rèn bao nhiêu lần, rốt cuộc cũng cắt đứt được cành trúc này. Nhưng chỉ thấy từ mặt cắt của thân trúc lập tức một dòng suối linh khí phun ra, phun cao cỡ 2 xích.(2 xích = 2/4 mét). Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Húc khẽ mỉm cười, hắn rốt cuộc cũng tìm được linh mạch tốt nhất của tử trúc phong. Cái tử trúc này ở trong thường xuyên lấy linh căn trong núi, hấp thụ linh khí, trong trúc tỉnh hoảng lại cuồn cuộn không ngừng phun ra.
Đột nhiên, hắn lại ngẩn ra, cẩn thận đánh giá linh khí từ trong tử trúc bắn ra, chỉ thấy linh khí như thủy ngân, giống như thủy ngân dán sát vào mặt đất. Không ngờ giống y hệt ở ngũ độc động phủ ở Hắc Hộc Lĩnh, và Ưng Sầu Giản!
"Hóa ra loại sương mù này chính là đại linh khí, mà ngọc lâu của ta sở dĩ có thể trưởng thành, chính là do tác dụng hấp thu linh khí. Hiện tại Vông Môn sơn đã có linh mạch lớn nhất. Chẳng phải nói ngọc lâu cả ta có thể vô hạn tiến hóa, trưởng thành, thậm cí còn có thể phiêu vượt qua thất tầng Thất Tinh Thanh Quang Hàn Ngọc lâu...
Diệp Húc trong lòng đột nhiên dâng lên hào khí vạn trọng, hắn cười ha hả trong rừng tử trúc hào dùng nói: "Vân Môn sơ Tử Trúc phong, có thể làm cho Thiếu Bảo kia giầu lên nhanh chóng. Có cây tử trúc này, có thể trợ thành ta hùng bá một phư!ơng, vu đạo đại ngạc.
Lv là do triều đình sắc phong, cho dù là Ngũ Độc giáo, Bách Hoa cung, các thế lực này cũng không dám động tới hắn, nếu không sẽ phải đối mặt với thiết kỵ đại Tần.
Tuy nhiên, cho dù là lv, cũng không nghĩ tới được miếng Thiên hương Tục Mệnh Đan mà Diệp Húc đưa cho hắn lại đúng là miếng của hắn bị cướp đi, hiện giờ có thể nói là vật quy nguyên chủ.
…
Trên Vân Môn sơn, Diệp Húc và Cố Ngôn Chi đứng trên đỉnh núi, nhìn lại khắp nơi, chỉ thấy Vân Môn sơn này thế núi không cao, nhưng cũng nhấp nhô liên miêng, sơn thủy xinh đẹp tuyệt trần, diện tích ước chừng trên trăm dặm.
Cách đó không xa, đỉnh núi Đại Vân đỉnh có động như cửa, thông suốt toàn bộ dãy núi, giống như gương sáng. Mây mù như sóng lớn, xuyên qua trong động, giống như một con sông trắng như tuyết, lơ lửng trên không trung, thoáng như ở tiên cảnh.
Đám người Chu Thế Văn cũng ngẩng đầu đứng xem, thấy tình hình như vậy, tán thưởng không ngừng.
"Phiến dãy núi này về sau là của ta sao?" Diệp Húc tâm thần hoảng hốt, còn chưa xác định được.
Khi hắn rời khỏi Liễu Châu Diệp gia, hai bàn tay trắng, còn bị Ưng tiên sinh bắt cóc, nhiều lần sinh tử. Hiện giờ cũng đã là một đà chủ phân đà của môn phái ma đạo, nắm giữ trong tay sơn hà trăm dặm, có thể nói là vu đạo đại ngạc hùng bá một phương!
Cố Ngôn Chi cười nói: "Sư đệ, ta chỉ cho ngươi phương pháp quan khí (xem khí). Cái gọi là quan khí, chính là nhìn thấy thiên địa nguyên khí. Thiên địa nguyên khí, danh như ý nghĩa, chia làm hai loại, một là chu thiên tinh lực, nhật nguyệt tinh(mặt trời, mặt trăng, sao) sinh ra nguyên khí. Nguyên khí tới từ nhật nguyệt tinhcực kỳ khổng lồ vô cùng vô tận, nhưng phân tán tới mặt đất thì cực kỳ loãng, hơn nữa có tính pha tạp. Tam Chân cảnh tu sĩ, chỉ có thể hấp thu nguyên khí tới từ mặt trời để gia tăng tu vi, nếu tu luyện tới Tam Chân cảnh, lại dựa vào nguyên khí tới từ mặt trời để tu luyện thì tốc độ sẽ chậm đi rất nhiều."
Diệp Húc cùng đám người Chu Thế Văn đúng là chưa từng nghe thấy, không khỏi tĩnh tâm đứng nghe.
Chỉ nghe thấy Cố Ngôn Chi nói tiếp tục rằng: "Loại nguyên khí thứ hai, tên là Địa Linh Khí, gọi tắt là linh khí, là linh căn do đại địa (mặt đất) dựng dục ra, linh mạch. Địa linh khí này so với chu thiên tinh lực thì càng tinh thuần hắn, vu sĩ Tam Chân cảnh muốn tu vi đột phá tăng mạnh, sẽ tìm kiếm linh căn chung quanh, đây là quan khí. Danh môn đại phái thường thường thích xây dựng môn phái trên núi, không phải là bọn họ thích thanh tĩnh, mà là cơ sở của một môn phái chính là linh căn trong núi!"
Diệp Húc vẫn là lần đầu tiên nghe thấy thiên địa nguyên khí có phân loại ra, trong lòng có chút tò mò.
Tuy nhiên, Cố Ngôn Chi nói một số quan điểm, hắn cũng không hoàn toàn đồng ý, cười nói: "Cố sư huynh nói chu thiên tinh lực không bằng địa linh khí, chỉ sợ không quá thật đi? Chu thiên tinh lực vô cùng vô tận, lấy mãi không hết, hơn nữa không cần sưu tầm linh mạch chung quanh là có thể tu luyện à. Theo ý ta, so với Địa linh khí còn tốt hơn nhiều."
Cố Ngôn Chi cười nói: "Sư đệ không biết rồi, chu thiên tinh lực chính xác là không kém địa linh khí chút nào. Tuy nhiên tính chất của nó pha tạp, nếu dắt Chu thiên tinh lực nhập thể, chỉ có một kết cục là tẩu hỏa nhập ma. Ta còn chưa nghe nói qua có người nào có thể hấp thu được chu thiên tinh lực mà tu luyện."
Diệp Húc thầm nghĩ: "Ngay trước mắt ngươi liền có một vị nè. Chu Thiên Tinh Đấu Luyện Khí thuật của ta chính là dựa vào hấp thu chu thiên tinh lực mà đề thăng tu vi."
"Sư đệ, phân đà Vân Môn sơn tạm thời do một mình ngươi trấn thủ, vi huynh thay người tìm ra một linh mạch trước, ngươi chỉ cần bảo vệ linh mạch này là được."
Cố Ngôn Chi nhìn khắp nơi nói: "Sưu tầm linh mạch, thứ nhất là xem hoa văn xu thế của dãy núi, linh mạch thường thường đi theo dãy núi chính. Thứ hai ngươi cần phải có một đôi tuệ nhãn, phát hiện ra chỗ không giống bình thường, ví dụ như thác nước kia, sư đệ có thể nhìn ra chỗ khác biệt của nó không?"
Diệp Húc nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, chỉ thấy trên vách núi kia quái thạch mọc san sát, một thác nước từ đỉnh núi rơi xuống, tan thành vô số bọt nước, rơi thẳng vào đầm nước bên dưới.
Trên vách đá sinh trưởng một gốc cây cổ tùng, câygià vững chãi, vững vàng cắm sâu vào bên trong nham thạch.
Tuy rằng hoàn cảnh sinh tồn ác liệt, nhưng cổ tùng này lại xanh um rậm rạp tươi tốt vô cùng. Tán cây của nó giống như một cái ô thật lớn, tỏa sáng màu diệp lục, dị thường khỏe mạnh.
"Cổ tùng này sinh trưởng bên trên vách núi, cho dù so với những cây khác thì còn tốt hơn. Hay là nó dính vào một linh căn?" Diệp Húc vẻ mặt khẽ nhúc nhích nghi hoặc nói.
Cố Ngôn Chi gật đầu nói: "Cổ thụ được linh khí làm dịu, mới có thể khỏe mạnh như vậy. Tìm kiếm linh căn bắt đầu từ những nơi mà thường nhân không chú ý tới, tìm kiếm những chỗ khác biệt. Có đôi khi trên mặt đất khô ráo sinh trưởng một đóa hoa lớn kỳ dị, hoặc trên núi đá trơ trọi lại ngưng kết ra một vũng nước uống ngọt lành, còn có bên trong một ngọn núi nhỏ tràn ngập ra sương mù không tiêu tan. Những nơi này nhìn như tầm thường, dễ dàng bị bỏ qua, nhưng linh căn thường xuyên lại giấu mình trong những chỗ không tầm thường đó. Tuy nhiên, linh căn lớn nhất của Vân Môn sơn không ở trong này, mà ở bên trên Tử Trúc phong."
Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trung tâm dãy nói Vân Môn, có một ngọn núi không tính là cao, trên núi tràn đầy trúc tía, dị thường tươi tốt.
"Tử Trúc phong là nơi bảy dãy núi của Vân Môn hội tụ với nhau, chỉ có nơi này mới có thể dựng dục ra thượng đẳng linh căn. Tuy nhiên ta đã sưu tầm qua núi này một lần rồi, nhưng thủy chung không tìm được cái linh căn kia."
Cố Ngôn Chi thở dài một tiếng nói: "Tìm kiếm linh căn cũng cần phải có vận khí, rất may mắn mà nói, trong nháy mắt có thể tìm được, vận khí mà không tốt, cho dù tìm kiếm một trăm năm cũng không tìm ra được. Sư đệ, nếu như ngươi không tìm thấy được linh căn trên Tử Trúc phong, liền tới dưới gốc cây tùng bên cạnh thác nước kia, trấn thủ linh căn này."
Diệp Húc nhẹ nhàng gật đầu nói: "Sư huynh yên tâm."
Cố Ngôn Chi cười nói: "Linh khí cực kỳ dữ dằn, không có tu luyện tới Tam Chân cảnh, ngửi một ngụm cũng sẽ bị tan xác mà chết. Sư đệ nhất thiết không được tham công, tùy tiện hấp thu linh khí mà tu luyện. Ngươi trấn thủ nơi này, ngắn thì mười ngày, lâu thì nửa năm, ta sẽ phái người tới thay ngươi. Chu sư đệ, Phương sư đệ, chúng ta đi!"
Chu Thế Văn cười nói: "Thiếu Bảo, lão tử cùng công tử bột đi Lĩnh Nam tu luyện, có người chỉ điểm, ngươi ngàn vạn lần không được lười biếng nha!"
Phương Thần cũng cười nói: "Diệp huynh, đừng đợi chúng ta bước vào Tam Chân cảnh, ngươi vẫn còn đang ở Bồi Nguyên kỳ nhá."
Bọn họ hai người liên tục khích tướng, nhưng không đề cập tới hai viên thú hóa đan trong tay Diệp Húc, hiển nhiên tính để lại hai đan dược này cho Diệp Húc,
Diệp Húc trong lòng cảm động, phất tay nói: "Hai vị thế huynh đi trước, Thiếu Bảo ít ngày nữa sẽ tới."
Cố Ngôn Chi tế khởi một con thuyền nhỏ, để cho hai người lên thuyền, chỉ thấy thuyền nhỏ chậm rãi bay lên, hướng tới phương Nam mà phóng đi.
Diệp Húc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên mình chỉ còn lại một mình Công Dương Đảm mà thôi. Lão già này bởi vì cùng mình lăn lộn một chỗ, kết quả không thể nào sống được ở Thanh Châu nữa rồi, chỉ có thể đi theo hắn, nếu không chỉ có một mình thì kết quả chắc chắn là phơi thây nơi hoang dã rồi.
Công Dương Đảm cũng biết những thế gia Thanh Châu sẽ giận chó đánh mèo mà đánh mình, bởi vậy có đánh chết cũng không chịu rời khỏi Diệp Húc nửa bước.
"Công Dương lão ca, chúng ta đi tới Tử Trúc phong tìm kiếm chung quanh một chút, xem có tìm được linh căn trên Tử Trúc phong này không?"
Diệp Húc cùng Công Dương Đảm đi vào Tử Trúc phong, tìm kiếm chung quanh, mới tới khi mặt trời xuống núi, cũng không có tìm được nơi có linh căn của Tử Trúc phong.
Ánh đèn rực rỡ vừa sáng lên, Diệp Húc đi lên trên đỉnh núi, hướng ra xa xa nhìn lại, chỉ thấy phía tây khoảng trăm dặm, trên không trung đột nhiên sáng lên nhiều ngọn đèn dầu. Đèn vách huy hoàng, rạng rỡ chói mắt, nơi đó chính là tổng đà của Bách Hoa cung.
Đột nhiên, 24 viên Đông Hải Giao Nhân Châu từ trong núi dâng lên, chiếu rọi nguyên một dãy núi, giống như phong cảnh của long cung dưới đáy biển, xán lạn phi thường.
Mà chung quanh, lại hắc ám một mảnh, trong đám núi rừng mênh mông này, Bách Hoa cung giống như một tòa liên hoa hải đăng nguy nga tráng lệ trong mây, cực kỳ bắt mắt.
Diệp Húc đỏ mắt, Bách Hoa Cung phô trương thanh thế như vậy, mà Vân Môn sơn lại lạnh tanh, chỉ có hắn cùng Công Dương Đảm hai người, có thể nói là một con mèo nhỏ cùng một con chó nhỏ.
Thiếu niên đứng ở trên đỉnh Tử Trúc phong, nương theo ánh tinh quanh ảm đạm mà nhìn qua toàn bộ dãy núi một lượt. Đột nhiên hắn nhìn thấy trong Tử Trúc lâm có một đạo sáng mờ màu tím lúc ẩn lúc hiện, trong lòng thoáng động: "Tử Trúc phong linh căn sao? Khó trách Cố sư huynh tìm mãi không thấy, thì ra linh căn này trốn trong một cây trúc."
Diệp Húc đi vào bên trong Tử Trúc lâm, tìm được nơi có phiến ánh sáng mờ kia, chỉ thấy đây là một cây trúc tía to chừng một cái bát. Nó khỏe mạnh hơn xa những cây trúc khác, nhẹ nhàng đập một gậy lên thân cây, không ngờ truyền ra tiếng giòn vang đương đương, giống như kim loại bình thường vậy!
Trúc tía này ban đêm tản mát ra ánh sáng mờ âm u, lá trúc cùng cành trúc mang theo một tia khí tử hà, tinh quang chiếu rọi, vẻ tôn quý nói không lên lời.
Diệp Húc lấy ra một vu binh, hung hăng chém thẳng xuống tử trúc, chỉ nghe thấy keng một tiếng. Vu binh đánh lên trên thân tử trúc, ánh lửa văng ra khắp nopwi, không ngờ chỉ lưu lại một vết thương mờ nhạt, mà vu binh trong tay hắn cũng bị gãy làm hai.
Tử trúc này không ngờ trời sinh còn cứng rắn hơn cả vu binh, quả thực là bảo vật trời sinh.
Diệp Húc bị chấn tới hổ khẩu run lên, lại thay đổi vu binh, liên tục chém tới, những vu binh này đều bị đứt làm hai đoạn, nhưng cây tử trúc thủy chung vẫn không đứt một cành.
Diệp Húc đảo một ngụm lãnh khí, Công Dương Đảm thì nóng lòng muốn thử: "Diệp lão đệ, ta tới thử xem." Dứt lời liền tiến lên, tính dùng sức bẻ gãy cây trúc, nhưng cái cành kia vưa mới bị cong thì đã lập tức bắn lên rồi.
"Ai nha"
Công Dương Đảm kêu một tiếng thảm thiết, bị một cành trúc đánh vào mặt, không biết bay đi đâu rồi.
"Tử trúc này nếu như tế luyện thêm một chút nữa sẽ nhất định là một kiện vu bảo:" Diệp Húc trong mắt lộ ra quang mang kỳ dị, trong lòng lại nhảy loạn lên. Mà hắn bắt đầu thúc dục Huyền Tàm Bốn cánh, khiến cho nó lao vào thân cây tử trúc mà gặp nhấm, chậm rãi cắt đứt cái cành trúc này.
Răng nanh của tứ cánh huyến tàm không biết đã được rèn bao nhiêu lần, rốt cuộc cũng cắt đứt được cành trúc này. Nhưng chỉ thấy từ mặt cắt của thân trúc lập tức một dòng suối linh khí phun ra, phun cao cỡ 2 xích.(2 xích = 2/4 mét). Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Húc khẽ mỉm cười, hắn rốt cuộc cũng tìm được linh mạch tốt nhất của tử trúc phong. Cái tử trúc này ở trong thường xuyên lấy linh căn trong núi, hấp thụ linh khí, trong trúc tỉnh hoảng lại cuồn cuộn không ngừng phun ra.
Đột nhiên, hắn lại ngẩn ra, cẩn thận đánh giá linh khí từ trong tử trúc bắn ra, chỉ thấy linh khí như thủy ngân, giống như thủy ngân dán sát vào mặt đất. Không ngờ giống y hệt ở ngũ độc động phủ ở Hắc Hộc Lĩnh, và Ưng Sầu Giản!
"Hóa ra loại sương mù này chính là đại linh khí, mà ngọc lâu của ta sở dĩ có thể trưởng thành, chính là do tác dụng hấp thu linh khí. Hiện tại Vông Môn sơn đã có linh mạch lớn nhất. Chẳng phải nói ngọc lâu cả ta có thể vô hạn tiến hóa, trưởng thành, thậm cí còn có thể phiêu vượt qua thất tầng Thất Tinh Thanh Quang Hàn Ngọc lâu...
Diệp Húc trong lòng đột nhiên dâng lên hào khí vạn trọng, hắn cười ha hả trong rừng tử trúc hào dùng nói: "Vân Môn sơ Tử Trúc phong, có thể làm cho Thiếu Bảo kia giầu lên nhanh chóng. Có cây tử trúc này, có thể trợ thành ta hùng bá một phư!ơng, vu đạo đại ngạc.
Tác giả :
Thạch Trư