Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực
Chương 26: Khế ước
Đèn tàn như hạt đậu.
Vầng sáng màu vàng của ánh nến lay động trong gió đêm, mưa nhỏ tí tách từng giọt rơi ngoài cửa sổ.
"......Hận ta không?"
Tôi thản nhiên lắc đầu: "Không đáng giá."
Nói xong ba chữ này, tôi xoay sang một bên, mắt từ từ chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, bóng cây lắc lư, hạt mưa rơi vào cành lá phát ra âm thanh sột soạt, nhiễu loạn lòng người.
Tôi không có tư cách phê phán Nỗ Nhĩ Cáp Xích, không thể oán hận thủ đoạn độc ác của hắn khi đối xử với kẻ địch. Sử học gia cũng khó mà định luận được vấn đề, nên tôi thì lấy tư cách gì có thể một mặt chỉ trích hắn?
"Chẳng lẽ một chút oán trách cũng không có à?" Hắn nắm cằm tôi, đem đầu tôi một lần nữa xoay lại, ép tôi đối diện với ánh mắt của hắn.
Trong ý cười ung dung tự đắc lộ ra một tia giễu cợt tàn bạo, rành rành tựa như một con mèo đã quơ được một con chuột, móng vuốt thoải mái tóm chặt lấy đối thủ, nhưng lại chưa một ngụm cắn chết nó.
Đây rõ ràng là muốn nhìn tôi khóc lóc thấp giọng cầu xin hắn.
Tôi cười lạnh: "Có ích sao?"
Hắn ngẩn người, đối với lời nói của tôi có chút đoán không ra.
Tôi dứt khoát nói rõ trọng tâm, không muốn lại làm con chuột nhỏ dưới móng vuốt của hắn: "Nếu có rãnh rỗi để mà trách ông vì sao không đến cứu ta sớm một chút, không bằng trước tiên hỏi ông lúc đó vì sao lại bằng lòng đưa ta về Diệp Hách!"
Sắc mặt hắn khẽ biến.
"Rõ ràng là ông đem ta đẩy đến nơi này, hiện giờ lại muốn hỏi ta có hận ông hay không......vấn đề này không hề có ý nghĩa gì với bản thân ta." Tôi đẩy tay hắn đang nắm cằm tôi ra, hắn nhíu mày, đáy mắt tích chứa cơn tức giận không kiên nhẫn.
Bỗng nhiên hắn bắt lấy hai tay tôi, cùng lúc đẩy tôi ngã lên giường, hai tay bị hắn kéo lên, chặt chẽ cố định hai bên hông.
"Lại đang thách thức tính nhẫn nại của ta phải không?"
Trên cổ tay truyền đến đau đớn bỏng rát.
Hắn híp mắt, giữa đồng tử tràn ngập tín hiệu nguy hiểm: "Nói ta biết, cảm giác của nàng đối với ta hiện tại là gì? Lấy điều thuần túy mà một nữ nhân đối với nam nhân......"
"Ta thật khinh bỉ ông, đó là điều vô cùng thuần túy......" Cắt ngang câu hỏi của hắn, tôi trực tiếp cho hắn đáp án, "Ta sẽ không yêu ông......vô luận ông có làm cách nào, ta vẫn cứ giống như trước đây......"
Đáy mắt hắn điên cuồng hiện lên sự hung ác tàn nhẫn, tôi nhắm mắt lại không nhìn hắn, chẳng qua đỉnh đầu rõ ràng truyền đến hô hấp đang không ngừng trở nên nặng nề của hắn, sau đó trên môi đau nhứt, chính là bị hắn hung hắn cắn xuống.
"Trên đời này, trừ ta ra không ai có thể có được nàng!"
Tuy không thấy được vẻ mặt của hắn, nhưng với giọng điệu lạnh như băng của hắn, đã đủ khiến đáy lòng tôi toát ra một cổ hàn khí. Trong đầu không tự chủ mà hiện ra đôi mắt ôn nhu như biển kia của Đại Thiện, ngực dường như bị xuyên mạnh qua, lời của Nỗ Nhĩ Cáp Xích như cuồng phong bạo tuyết vù vù xoáy thẳng vào bên trong.
"Đông Ca......trong lòng nàng chỉ có thể có ta......một ngày nào đó ta sẽ khiến nàng phải khóc lóc đến cầu xin ta......"
Cảm giác đau nhứt trên cổ tay đột nhiên tiêu tan, tôi mở mắt, phát hiện phía đối diện, khuôn mặt Nỗ Nhĩ Cáp Xích âm trầm oán hận mà nhìn tôi chằm chằm. Hắn thấy tôi bỗng nhiên nhìn đến, vẻ mặt hiện lên một chút bối rối, vội vàng xoay người, đứng lên đi đến cửa sổ.
Tôi chậm rãi ngồi dậy. "Điều này đối với ông rất quan trọng sao? Ta có thích ông hay không, điều này rất quan trọng sao?" Vuốt ve chỗ sưng đỏ trên cổ tay, tôi nhẹ giọng hỏi, "Thế thì......giang sơn và mỹ nhân, với ông mà nói thì cái nào quan trọng nhất?"
Thân ảnh đang đưa lưng về phía tôi rõ ràng run lên.
Tôi chợt cười ra tiếng: "Thật ra trong lòng ông hẳn là rõ ràng nhất, vào thời điểm hai người xung đột, ông vĩnh viễn luôn chọn người trước. Cho nên ta đã bị ông hợp tình hợp lý đưa về Diệp Hách, hợp tình hợp lý đưa vào vòng ôm của Mạnh Cách Bố Lộc. Tuy rằng......ông muốn mượn việc này nhằm tìm một cái cớ để phát binh, tìm một cái cớ mà đến cả hoàng đế Đại Minh cũng không thể trách cứ được ông. Tin rằng không còn gì hơn việc vị hôn thê bị cướp đoạt, nên lần này cảm thấy bị vũ nhục, lý do vì căm phẫn mà thảo phạt càng khiến người ta tin theo......" Tôi toét miệng cười, vào lúc đôi mắt vừa mới xoay lại đối diện với dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của tôi, liền trở nên vô cùng chấn động.
"Nàng......"
"Cái gì ta cũng đều biết cả! Bởi vì không thích ông, cho nên dù đã biết chân tướng thì ta cũng sẽ không cảm thấy khổ sở thương tâm! Với lập trường của ông, thì lựa chọn ấy không những vô cùng sáng suốt mà còn đúng đắn."
Hắn thở ra một hơi khí lạnh, khuôn mặt tuấn lãng bị dồn ép đến đỏ thẫm, hắn vẫn chưa tin, hung tợn mà hỏi: "Cái gì nàng cũng đều biết? Là ai đã nói với nàng?"
"Không ai nói với ta hết, thật ra có một số việc chỉ cần không trốn tránh một cách mù quáng, thì sẽ rất dễ dàng có khả năng mà suy nghĩ thông suốt......Đương nhiên là bao gồm cả sự trừng phạt nho nhỏ mà ông đã cho ta——như trước kia ông đã giam ta ở Mộc Lan Tập Câu, mục đích của việc giam cầm ba năm ấy cũng giống như thế, ông đã mượn cơ hội giáo huấn cho việc tùy hứng làm bậy không ngừng cự tuyệt của ta trong hai năm nay! Ông muốn khiến ta sợ hãi, mà càng nghe theo lời ông nói......"
"Nàng......rốt cuộc là ai?" Hắn bỗng nhiên bước nhanh về phía này, nắm lấy hai cánh tay tôi, ánh mắt bình tĩnh lưu luyến trên khuôn mặt tôi, "Nàng vẫn là Đông Ca của trước kia?"
"Phải......mà thật ra cũng không phải......" Tôi nói một câu mập mờ với hai nghĩa, mặc kệ hắn có nghe hiểu hay không, tóm lại, vì vận mệnh tương lai tôi phải ra sức vật lộn một lần.
"Nỗ Nhĩ Cáp Xích, ông muốn gì ta đều rất rõ ràng......" Tôi liếm liếm môi, lộ ra dáng vẻ tươi cười đầy chuyên nghiệp, "Mấy năm nay, Minh quốc bận bịu giúp Triều Tiên đối kháng giặc Oa* Nhật Bản, mấy năm Nhâm Thần Long trước đây, giặc Oa đã vượt biển tấn công vào Triều Tiên, năm trước lại tập kết hơn mười vạn binh lực. Hiển nhiên bây giờ Liêu Đông đại loạn, thiên thời địa lợi, Triều Tiên ốc không còn mang nổi mình ốc, Đại Minh để ý đến Triều Tiên còn hơn các bộ Bắc quan Nữ Chân, Kiến Châu không có lý do gì mà không nhân thời cơ tốt như bây giờ để mở rộng ra bên ngoài. Khát vọng của ông là có càng nhiều đất đai, càng nhiều nô lệ, càng nhiều con đường giao thương thị khẩu......cho nên, sau này nếu ông còn muốn rập khuôn mà dùng đến chiêu "Mỹ nhân kế" này, thì ta đệ nhất mỹ nhân Nữ Chân sẽ hoàn toàn mà phối hợp thật tốt với ông......"
*Giặc Oa: hay Nụy khấu,Uy khấu, nghĩa đen là "Giặc lùn", là từ dùng để chỉ cướp biển với nhiều nguồn gốc xuất xứ, đánh phá cướp bóc vùng bờ biển Trung Quốc và Triều Tiên từ thế kỷ thứ 13 trở đi. Ban đầu, Uy khấu gồm chủ yếu binh lính, ronin (những samurai mất chủ), thương nhân và những kẻ buôn lậu từ Nhật Bản; tuy nhiên trong những thế kỷ kế tiếp, phần lớn số cướp biển xuất xứ từ Trung Quốc. (nguồn:Wikipedia.)
Tôi dừng lại một chút để hít thở, hắn nghiến răng tiếp lời: "Thế còn điều kiện?"
Tốt lắm, quả nhiên không hổ là Nỗ Nhĩ Cáp Xích.
"Điều kiện là——sau này ông không được trói buộc tự do của ta, vĩnh viễn không được ép buộc ta làm những chuyện mà ta không thích."
"Kể cả khiến nàng thích ta?" Đáy mắt hắn chứa sự đau đớn, sự lo lắng đau xót, sự thâm trầm đau thương, trực tiếp rõ ràng như vậy, một chút cũng không giống như đang giả vờ, vào giờ khắc này rõ ràng trần trụi phơi bày trước mặt tôi.
Tôi buộc bản thân không chú ý đến nỗi đau của hắn, trả lời như đinh đóng cột: "Đúng."
Hắn liền cứng đờ, ánh mắt không hề dời đi mà chăm chú nhìn tôi ước chừng khoảng năm phút, khi tôi gần như cảm thấy không thể đợi được câu trả lời mà mình muốn, hắn bỗng nhiên lạnh lùng cười: "Được! Một lời đã định!"
Vừa mới thốt lên mấy chữ, đột nhiên hắn đẩy tôi ra, xoay người, không chút do dự mà hướng cửa đi đến.
Ngay khi vừa bước một chân qua cửa, bóng dáng rộng lớn của hắn khẽ run, tựa như vô lực mà nâng một chân kia lên, vịn lên khung cửa chậm chạp hít thở, động tác cứng ngắc trực tiếp đi thẳng rời khỏi.
Gió thu, mang theo mưa phùn từ ngoài cửa thổi vào, tung tóe đến nỗi mặt tôi ẩm ướt, tôi đưa tay lau đi nước mưa, cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.
Đang muốn đi qua đóng cửa, ngoài cửa sổ lại vang lên một chuỗi tiếng bước chân dồn dập. Nỗ Nhĩ Cáp Xích vừa đi, đám nô tài mới vừa rồi bị đuổi rời khỏi phòng liền nhanh chóng quay lại hầu hạ.
Nhưng mà giờ phút này lòng tôi đang hết sức buồn phiền, không muốn gặp người khác, chỉ muốn được một mình yên tĩnh một lát.
Đang muốn mở miệng phái bọn họ trở về, chợt nghe thấy một ma ma già ngoài cửa hét lên một tiếng thảm thiết kinh sợ. "Nơi đây sao lại có máu? Chẳng lẽ vừa rồi cách cách khạc ra máu?"
Tôi ngẩn người, toàn thân cứng ngắc lạnh như băng.
Tháng hai năm Kỷ Hợi, vào khoảng thời gian tôi rời khỏi Kiến Châu ấy, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã theo kiến nghị của bát a ca Hoàng Thái Cực, lệnh cho Ba Khắc Thập Ngạch Nhĩ Đức Ni cùng Trát Nhĩ Cố Tề Cát Cái, dùng chữ cái Mông Cổ viết thành chữ Mãn, đặt ra Mãn văn, từ nay về sau Mãn văn thay thế cho Mông Cổ văn trở thành văn tự lưu thông trong thư từ qua lại.
Tháng mười một, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã tự xưng là "Quốc vương các vùng Kiến Châu" trong thư hàm gửi đến quốc vương Triều Tiên. Dã tâm muốn xưng bá một phương của hắn như đã được vén lên rõ ràng.
Mà kể từ sau khi kỵ binh công phá Hỗ Luân Cáp Đạt bộ vào tháng chín, thủ lĩnh Mạnh Cách Bố Lộc bị giết, đã kinh động đến triều đình nhà Minh. Vì để duy trì thế lực Liêu Đông được cân bằng, Minh triều đã hạ lệnh cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích rút khỏi Cáp Đạt, đồng thời lập trưởng tử của Mạnh Cách Bố Lộc là Ngô Nhĩ Cổ Đại làm bối lặc.
Khi đó, Cáp Đạt xảy ra nạn đói, Ngô Nhĩ Cổ Đại cùng đường, gã đã hướng đến Nỗ Nhĩ Cáp Xích vay mượn lương thực cứu trợ, Nỗ Nhĩ Cáp Xích nhân cơ hội ấy liền đưa ra điều kiện, yêu cầu Cáp Đạt quy thuận Kiến Châu.
Hai năm sau, tức Minh Vạn Lịch thứ hai mươi chín, Cáp Đạt hủy bỏ tộc danh, quy thuận Kiến Châu. Cáp Đạt đã chính thức rời khỏi vũ đài lịch sử, tuyên cáo diệt vong. Cùng năm, vì để trấn an nhiều người Cáp Đạt quy hàng, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã đem con gái của đại phúc tấn Cổn Đại, tam cách cách Mãng Cổ Tế vừa mới mười một tuổi gả cho Ngô Nhĩ Cổ Đại.
Vầng sáng màu vàng của ánh nến lay động trong gió đêm, mưa nhỏ tí tách từng giọt rơi ngoài cửa sổ.
"......Hận ta không?"
Tôi thản nhiên lắc đầu: "Không đáng giá."
Nói xong ba chữ này, tôi xoay sang một bên, mắt từ từ chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, bóng cây lắc lư, hạt mưa rơi vào cành lá phát ra âm thanh sột soạt, nhiễu loạn lòng người.
Tôi không có tư cách phê phán Nỗ Nhĩ Cáp Xích, không thể oán hận thủ đoạn độc ác của hắn khi đối xử với kẻ địch. Sử học gia cũng khó mà định luận được vấn đề, nên tôi thì lấy tư cách gì có thể một mặt chỉ trích hắn?
"Chẳng lẽ một chút oán trách cũng không có à?" Hắn nắm cằm tôi, đem đầu tôi một lần nữa xoay lại, ép tôi đối diện với ánh mắt của hắn.
Trong ý cười ung dung tự đắc lộ ra một tia giễu cợt tàn bạo, rành rành tựa như một con mèo đã quơ được một con chuột, móng vuốt thoải mái tóm chặt lấy đối thủ, nhưng lại chưa một ngụm cắn chết nó.
Đây rõ ràng là muốn nhìn tôi khóc lóc thấp giọng cầu xin hắn.
Tôi cười lạnh: "Có ích sao?"
Hắn ngẩn người, đối với lời nói của tôi có chút đoán không ra.
Tôi dứt khoát nói rõ trọng tâm, không muốn lại làm con chuột nhỏ dưới móng vuốt của hắn: "Nếu có rãnh rỗi để mà trách ông vì sao không đến cứu ta sớm một chút, không bằng trước tiên hỏi ông lúc đó vì sao lại bằng lòng đưa ta về Diệp Hách!"
Sắc mặt hắn khẽ biến.
"Rõ ràng là ông đem ta đẩy đến nơi này, hiện giờ lại muốn hỏi ta có hận ông hay không......vấn đề này không hề có ý nghĩa gì với bản thân ta." Tôi đẩy tay hắn đang nắm cằm tôi ra, hắn nhíu mày, đáy mắt tích chứa cơn tức giận không kiên nhẫn.
Bỗng nhiên hắn bắt lấy hai tay tôi, cùng lúc đẩy tôi ngã lên giường, hai tay bị hắn kéo lên, chặt chẽ cố định hai bên hông.
"Lại đang thách thức tính nhẫn nại của ta phải không?"
Trên cổ tay truyền đến đau đớn bỏng rát.
Hắn híp mắt, giữa đồng tử tràn ngập tín hiệu nguy hiểm: "Nói ta biết, cảm giác của nàng đối với ta hiện tại là gì? Lấy điều thuần túy mà một nữ nhân đối với nam nhân......"
"Ta thật khinh bỉ ông, đó là điều vô cùng thuần túy......" Cắt ngang câu hỏi của hắn, tôi trực tiếp cho hắn đáp án, "Ta sẽ không yêu ông......vô luận ông có làm cách nào, ta vẫn cứ giống như trước đây......"
Đáy mắt hắn điên cuồng hiện lên sự hung ác tàn nhẫn, tôi nhắm mắt lại không nhìn hắn, chẳng qua đỉnh đầu rõ ràng truyền đến hô hấp đang không ngừng trở nên nặng nề của hắn, sau đó trên môi đau nhứt, chính là bị hắn hung hắn cắn xuống.
"Trên đời này, trừ ta ra không ai có thể có được nàng!"
Tuy không thấy được vẻ mặt của hắn, nhưng với giọng điệu lạnh như băng của hắn, đã đủ khiến đáy lòng tôi toát ra một cổ hàn khí. Trong đầu không tự chủ mà hiện ra đôi mắt ôn nhu như biển kia của Đại Thiện, ngực dường như bị xuyên mạnh qua, lời của Nỗ Nhĩ Cáp Xích như cuồng phong bạo tuyết vù vù xoáy thẳng vào bên trong.
"Đông Ca......trong lòng nàng chỉ có thể có ta......một ngày nào đó ta sẽ khiến nàng phải khóc lóc đến cầu xin ta......"
Cảm giác đau nhứt trên cổ tay đột nhiên tiêu tan, tôi mở mắt, phát hiện phía đối diện, khuôn mặt Nỗ Nhĩ Cáp Xích âm trầm oán hận mà nhìn tôi chằm chằm. Hắn thấy tôi bỗng nhiên nhìn đến, vẻ mặt hiện lên một chút bối rối, vội vàng xoay người, đứng lên đi đến cửa sổ.
Tôi chậm rãi ngồi dậy. "Điều này đối với ông rất quan trọng sao? Ta có thích ông hay không, điều này rất quan trọng sao?" Vuốt ve chỗ sưng đỏ trên cổ tay, tôi nhẹ giọng hỏi, "Thế thì......giang sơn và mỹ nhân, với ông mà nói thì cái nào quan trọng nhất?"
Thân ảnh đang đưa lưng về phía tôi rõ ràng run lên.
Tôi chợt cười ra tiếng: "Thật ra trong lòng ông hẳn là rõ ràng nhất, vào thời điểm hai người xung đột, ông vĩnh viễn luôn chọn người trước. Cho nên ta đã bị ông hợp tình hợp lý đưa về Diệp Hách, hợp tình hợp lý đưa vào vòng ôm của Mạnh Cách Bố Lộc. Tuy rằng......ông muốn mượn việc này nhằm tìm một cái cớ để phát binh, tìm một cái cớ mà đến cả hoàng đế Đại Minh cũng không thể trách cứ được ông. Tin rằng không còn gì hơn việc vị hôn thê bị cướp đoạt, nên lần này cảm thấy bị vũ nhục, lý do vì căm phẫn mà thảo phạt càng khiến người ta tin theo......" Tôi toét miệng cười, vào lúc đôi mắt vừa mới xoay lại đối diện với dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của tôi, liền trở nên vô cùng chấn động.
"Nàng......"
"Cái gì ta cũng đều biết cả! Bởi vì không thích ông, cho nên dù đã biết chân tướng thì ta cũng sẽ không cảm thấy khổ sở thương tâm! Với lập trường của ông, thì lựa chọn ấy không những vô cùng sáng suốt mà còn đúng đắn."
Hắn thở ra một hơi khí lạnh, khuôn mặt tuấn lãng bị dồn ép đến đỏ thẫm, hắn vẫn chưa tin, hung tợn mà hỏi: "Cái gì nàng cũng đều biết? Là ai đã nói với nàng?"
"Không ai nói với ta hết, thật ra có một số việc chỉ cần không trốn tránh một cách mù quáng, thì sẽ rất dễ dàng có khả năng mà suy nghĩ thông suốt......Đương nhiên là bao gồm cả sự trừng phạt nho nhỏ mà ông đã cho ta——như trước kia ông đã giam ta ở Mộc Lan Tập Câu, mục đích của việc giam cầm ba năm ấy cũng giống như thế, ông đã mượn cơ hội giáo huấn cho việc tùy hứng làm bậy không ngừng cự tuyệt của ta trong hai năm nay! Ông muốn khiến ta sợ hãi, mà càng nghe theo lời ông nói......"
"Nàng......rốt cuộc là ai?" Hắn bỗng nhiên bước nhanh về phía này, nắm lấy hai cánh tay tôi, ánh mắt bình tĩnh lưu luyến trên khuôn mặt tôi, "Nàng vẫn là Đông Ca của trước kia?"
"Phải......mà thật ra cũng không phải......" Tôi nói một câu mập mờ với hai nghĩa, mặc kệ hắn có nghe hiểu hay không, tóm lại, vì vận mệnh tương lai tôi phải ra sức vật lộn một lần.
"Nỗ Nhĩ Cáp Xích, ông muốn gì ta đều rất rõ ràng......" Tôi liếm liếm môi, lộ ra dáng vẻ tươi cười đầy chuyên nghiệp, "Mấy năm nay, Minh quốc bận bịu giúp Triều Tiên đối kháng giặc Oa* Nhật Bản, mấy năm Nhâm Thần Long trước đây, giặc Oa đã vượt biển tấn công vào Triều Tiên, năm trước lại tập kết hơn mười vạn binh lực. Hiển nhiên bây giờ Liêu Đông đại loạn, thiên thời địa lợi, Triều Tiên ốc không còn mang nổi mình ốc, Đại Minh để ý đến Triều Tiên còn hơn các bộ Bắc quan Nữ Chân, Kiến Châu không có lý do gì mà không nhân thời cơ tốt như bây giờ để mở rộng ra bên ngoài. Khát vọng của ông là có càng nhiều đất đai, càng nhiều nô lệ, càng nhiều con đường giao thương thị khẩu......cho nên, sau này nếu ông còn muốn rập khuôn mà dùng đến chiêu "Mỹ nhân kế" này, thì ta đệ nhất mỹ nhân Nữ Chân sẽ hoàn toàn mà phối hợp thật tốt với ông......"
*Giặc Oa: hay Nụy khấu,Uy khấu, nghĩa đen là "Giặc lùn", là từ dùng để chỉ cướp biển với nhiều nguồn gốc xuất xứ, đánh phá cướp bóc vùng bờ biển Trung Quốc và Triều Tiên từ thế kỷ thứ 13 trở đi. Ban đầu, Uy khấu gồm chủ yếu binh lính, ronin (những samurai mất chủ), thương nhân và những kẻ buôn lậu từ Nhật Bản; tuy nhiên trong những thế kỷ kế tiếp, phần lớn số cướp biển xuất xứ từ Trung Quốc. (nguồn:Wikipedia.)
Tôi dừng lại một chút để hít thở, hắn nghiến răng tiếp lời: "Thế còn điều kiện?"
Tốt lắm, quả nhiên không hổ là Nỗ Nhĩ Cáp Xích.
"Điều kiện là——sau này ông không được trói buộc tự do của ta, vĩnh viễn không được ép buộc ta làm những chuyện mà ta không thích."
"Kể cả khiến nàng thích ta?" Đáy mắt hắn chứa sự đau đớn, sự lo lắng đau xót, sự thâm trầm đau thương, trực tiếp rõ ràng như vậy, một chút cũng không giống như đang giả vờ, vào giờ khắc này rõ ràng trần trụi phơi bày trước mặt tôi.
Tôi buộc bản thân không chú ý đến nỗi đau của hắn, trả lời như đinh đóng cột: "Đúng."
Hắn liền cứng đờ, ánh mắt không hề dời đi mà chăm chú nhìn tôi ước chừng khoảng năm phút, khi tôi gần như cảm thấy không thể đợi được câu trả lời mà mình muốn, hắn bỗng nhiên lạnh lùng cười: "Được! Một lời đã định!"
Vừa mới thốt lên mấy chữ, đột nhiên hắn đẩy tôi ra, xoay người, không chút do dự mà hướng cửa đi đến.
Ngay khi vừa bước một chân qua cửa, bóng dáng rộng lớn của hắn khẽ run, tựa như vô lực mà nâng một chân kia lên, vịn lên khung cửa chậm chạp hít thở, động tác cứng ngắc trực tiếp đi thẳng rời khỏi.
Gió thu, mang theo mưa phùn từ ngoài cửa thổi vào, tung tóe đến nỗi mặt tôi ẩm ướt, tôi đưa tay lau đi nước mưa, cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.
Đang muốn đi qua đóng cửa, ngoài cửa sổ lại vang lên một chuỗi tiếng bước chân dồn dập. Nỗ Nhĩ Cáp Xích vừa đi, đám nô tài mới vừa rồi bị đuổi rời khỏi phòng liền nhanh chóng quay lại hầu hạ.
Nhưng mà giờ phút này lòng tôi đang hết sức buồn phiền, không muốn gặp người khác, chỉ muốn được một mình yên tĩnh một lát.
Đang muốn mở miệng phái bọn họ trở về, chợt nghe thấy một ma ma già ngoài cửa hét lên một tiếng thảm thiết kinh sợ. "Nơi đây sao lại có máu? Chẳng lẽ vừa rồi cách cách khạc ra máu?"
Tôi ngẩn người, toàn thân cứng ngắc lạnh như băng.
Tháng hai năm Kỷ Hợi, vào khoảng thời gian tôi rời khỏi Kiến Châu ấy, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã theo kiến nghị của bát a ca Hoàng Thái Cực, lệnh cho Ba Khắc Thập Ngạch Nhĩ Đức Ni cùng Trát Nhĩ Cố Tề Cát Cái, dùng chữ cái Mông Cổ viết thành chữ Mãn, đặt ra Mãn văn, từ nay về sau Mãn văn thay thế cho Mông Cổ văn trở thành văn tự lưu thông trong thư từ qua lại.
Tháng mười một, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã tự xưng là "Quốc vương các vùng Kiến Châu" trong thư hàm gửi đến quốc vương Triều Tiên. Dã tâm muốn xưng bá một phương của hắn như đã được vén lên rõ ràng.
Mà kể từ sau khi kỵ binh công phá Hỗ Luân Cáp Đạt bộ vào tháng chín, thủ lĩnh Mạnh Cách Bố Lộc bị giết, đã kinh động đến triều đình nhà Minh. Vì để duy trì thế lực Liêu Đông được cân bằng, Minh triều đã hạ lệnh cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích rút khỏi Cáp Đạt, đồng thời lập trưởng tử của Mạnh Cách Bố Lộc là Ngô Nhĩ Cổ Đại làm bối lặc.
Khi đó, Cáp Đạt xảy ra nạn đói, Ngô Nhĩ Cổ Đại cùng đường, gã đã hướng đến Nỗ Nhĩ Cáp Xích vay mượn lương thực cứu trợ, Nỗ Nhĩ Cáp Xích nhân cơ hội ấy liền đưa ra điều kiện, yêu cầu Cáp Đạt quy thuận Kiến Châu.
Hai năm sau, tức Minh Vạn Lịch thứ hai mươi chín, Cáp Đạt hủy bỏ tộc danh, quy thuận Kiến Châu. Cáp Đạt đã chính thức rời khỏi vũ đài lịch sử, tuyên cáo diệt vong. Cùng năm, vì để trấn an nhiều người Cáp Đạt quy hàng, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã đem con gái của đại phúc tấn Cổn Đại, tam cách cách Mãng Cổ Tế vừa mới mười một tuổi gả cho Ngô Nhĩ Cổ Đại.
Tác giả :
Lý Hâm