Độc Ái Sát Thủ Phu Quân

Chương 71: Sát huyết minh

Đêm khuya, ở một nơi tối tăm. Một nam tử đứng đón gió, xa xa một người cấp tốc phi tới nói nhỏ: “Chủ thượng, tiền nhiệm Minh chủ tử vong cùng với việc Ngân Tiêu lộ diện khiến cho võ lâm đại hội cử hành trễ một tháng." Nam tử gật đầu không nói, nhìn vào xa xăm. Chợt xoay người lạnh lùng nói: “Đi tặng cho kẻ chiến thắng ở hội đấu giá mỹ nữ một lệnh hạ sát."

“Chủ thượng, ý người là?" Kẻ đó e dè hỏi. “Phu nhân của Dịch Thiên nghe được tin tức này, đương nhiên sẽ đi, đến lúc đó ngươi thử thăm dò nàng, coi thử Ngân Tiêu có thật là đang ở trên người nàng hay không, tốt nhất là dẫn dụ một mình nàng rời đi, bổn chủ cũng sẽ tham gia." Nam tử nói xong cười tà mị, Miểu Miểu, nàng thật sự không giống như ta dự đóan, đến đây nào. Kẻ đó lên tiếng rồi rời đi.

“Ai? Ra ngay." Nam tử đột nhiên quát. Trong bóng tối lại có thêm một người bước tới, “Là ngươi, ngươi tới làm cái gì?" Nam tử nhìn thấy diện mạo người đó, không kiên nhẫn trầm giọng nói. “Ta đến nói cho ngươi, Ngân Tiêu đúng là ở trong tay nữ nhân đó, hơn nữa uy lực còn lớn hơn năm xưa." Một giọng nam mạnh mẽ khác truyền đến.

“Biết rồi, ngươi có thể đi, không có chuyện quan trọng thì đừng tới tìm ta, việc này bổn chủ sẽ tra rõ." Dứt lời, xoay người rời đi, tựa hồ rất không muốn gặp kẻ đó. Trong bóng tối, một tiếng thở dài truyền đến, ngươi vẫn không chịu tha thứ cho ta sao.

Bồng Lai Các, Vụ Kiếm gõ cửa đi vào nói: “Chủ thượng, Lâm Môn nhận được lệnh hạ sát do Sát Huyết Minh hạ thủ, thỉnh cầu Vụ Thiên Các trợ giúp." Lâm Môn? Là ai? Ánh mắt Miểu Miểu bay về phía Dịch Thiên ý hỏi. “Chủ nhân của đệ nhất mỹ nữ trong hội đấu giá, một bang phái nhỏ." Dịch Thiên thờ ơ giải thích. Ừm, Miểu Miểu lập tức hiểu ra, như vậy khẳng định là phải đi trợ giúp rồi. Đối thủ lại là Sát Huyết Minh, như vậy khẳng định sẽ xảy ra một hồi ác chiến.

“Ta muốn đi." Miểu Miểu giơ tay thể hiện tâm ý. Xạch xạch xạch, mọi người nhất tề quay lại nhìn về phía nàng, phu nhân lại đi xem náo nhiệt gì nữa. “Phu nhân, lần này không giống với đêm đi dò xét hoàng cung, lần này là đối mặt cùng với Sát Huyết Minh, hay là phu nhân ở lại Bồng Lai Các đi, sẽ an toàn hơn, gần đây bởi vì Ngân Tiêu mà giang hồ nhân sĩ hành động ngày càng thường xuyên rồi." Vụ Huyền khuyên nhủ. “Như thế nào, ngươi cảm thấy ta không có năng lực đúng không?" Miểu Miểu trợn trừng mắt bắn ra những tia sắc lẻm, ngươi dám nói ‘đúng vậy’ thử coi.

“Không, không phải, phu nhân tuyệt đối có năng lực." Vụ Huyền sờ sờ mũi lui lại phía sau, thật sự là nước đổ lá khoai mà. Ánh mắt này của phu nhân, phỏng chừng nếu mình nói phu nhân đi chỉ có thể mang đến nhiều phiền toái hơn, đảm bảo lập tức có thể đến chỗ Diêm Vương báo cáo luôn rồi, ánh mắt của phu nhân có đôi lúc đã nhanh chóng vượt qua chủ thượng rồi.

“Dịch Thiên, chúng ta cũng đi có được hay không, phải biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng a, hơn nữa chàng ở bên cạnh ta, không có nguy hiểm đâu." Miểu Miểu bắt đầu phát huy ba tất lưỡi không xương của nàng, cộng thêm công phu làm nũng hiệu quả cực kì cao của nàng. Dừng, Tiểu Vũ ở bên cạnh khẽ hừ giọng nói, tỷ cũng đừng có lấy lí do Dịch Thiên không cho tỷ chạy lọan khắp nơi mấy ngày nay đi, tỷ nhàm chán đến mốc meo, thì ta cũng sắp mốc meo lên rồi.

Dịch Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không phấn son mà vẫn tươi sáng như ánh mặt trời của Miểu Miểu khẽ nói: “Không đi được, rất nguy hiểm." Ớ, Miểu Miểu mắt trợn tròn, lần này làm nũng lại thất bại như vậy, chẳng lẽ Dịch Thiên ăn cái này ngán rồi sao? Lập tức làm thành bộ dạng khóc lóc thảm thương nói: “Aiz, ta biết là không được ai thương, không được ai yêu mà, Dịch Thiên, lần trước lúc ta trúng độc, ta nhớ rõ ràng chàng nói với ta, chỉ cần ta sống…" Miểu Miểu dừng lại, len lén nhìn về phía Dịch Thiên. Tất cả mọi người đều ngỏng cổ lên hóng, chỉ cần người còn sống, sau đó thì sao? Nghe thử coi chủ thượng có nói ra cái gì hay ho không.

Dịch Thiên vẫn cứ chường ra cái bộ dáng cực kì kiên định, lắc đầu cự tuyệt. Không thành công, vậy thì phải hạ tuyệt chiêu rồi, Miểu Miểu dùng sức nhéo mạnh đùi mình, má ơi, đau muốn chết, lập tức mắt rưng rưng, cực kì đáng thương hướng Dịch Thiên nói: “Chàng nói, chỉ cần ta sống…" Vẫn như cũ dừng lại ngay đoạn đó, có điều những điều đó Dịch Thiên chỉ nói cho nàng nghe, làm sao có thể nói ra. Dáng vẻ như vậy thọat nhìn thì cực kì ủy khuất, giống như chỉ cần chàng lắc đầu, nước mắt sẽ rơi xuống ngay lập tức.

Dịch Thiên đưa tay ôm chầm Miểu Miểu, ngồi nghiêng trên đùi hắn. Một tay nhẹ nhàng vuốt ve ở chỗ Miểu Miểu mới vừa tự xử, hơi giận nói: “Không phải là ta đã nói với nàng sau này không được như vậy nữa mà." Miểu Miểu bất mãn lầm bầm làu bàu: “Ai bảo chàng không cho ta đi, ta thật sự rất đau chứ bộ, không thấy ta nước mắt cũng sắp trào ra rồi sao." Tay đánh một cái vào trong ngực Dịch Thiên, đều là tại chàng làm hại.

“Chỉ được đi theo sát bên người ta, dù phát sinh bất kì tình trạng gì cũng không được rời khỏi ta nửa bước." Dịch Thiên hơi trầm tư nói, chính mình cũng không muốn cho Miểu Miểu đi cùng, dù sao kẻ địch cũng là Sát Huyết Minh, tại sao lại tìm tới Lâm Môn, có âm mưu gì vẫn chưa rõ ràng lắm. Hôm nay xung quanh Miểu Miểu cũng không an tòan, lúc này xuất môn đúng là nguy hiểm trong nguy hiểm, nhưng chứng kiến bộ dáng sắp khóc của Miểu Miểu, lập trường của bản thân cũng không kiên cường nổi nữa, rõ ràng biết thừa đó là giả bộ, nhưng lại cam tâm tình nguyện cắn câu.

“Ý của chàng là đồng ý rồi?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Miểu Miểu lập tức sáng rực, nước mắt cũng thu về ráo hoảnh. Dịch Thiên gật đầu, oa, Dịch Thiên chàng thật tốt quá, Miểu Miểu đưa tay ôm cổ Dịch Thiên, nói như chém đinh chặt sắt: “Ta cam đoan chỉ đi theo bên cạnh chàng." Đã thế lại còn dụi đầu vào cổ Dịch Thiên cọ cọ: “Dịch Thiên chàng thật tốt a, ta đã biết là có người thương ta yêu ta nha."

Mọi người thật sự là hết chỗ nói rồi, chủ thượng đây là bị làm sao vậy, phu nhân rõ ràng là giả bộ. Vụ Liệt cùng Lâm Phong chưng ra bộ mặt hiểu biết, đổi thành Vụ Tiêm cùng Vụ Thiến, bọn họ cũng sẽ có quyết định giống như vậy. Thật ra nam nhân chịu không nổi nhất chính là nước mắt nữ nhân, chỉ cần nữ nhân vừa khóc, mình còn muốn khóc hơn nàng.

Mang theo một nhóm sát thủ, đám người Dịch Thiên trùng trùng điệp điệp xuất phát, cái khí thế đó, thật sự là lạnh cả người. Ngẫm lại đi, một đám sát thủ, mặt không có chút biểu cảm, mặc toàn đồ đen, cả người tản ra hơi thở tàn bạo khát máu, khí thế như vậy thật sự không phải cứ tưởng tượng là được. Có điều bởi vì có thêm sự xuất hiện của Miểu Miểu, ngẫu nhiên nói vài câu chọc cười, hào khí dịu hẳn đi, ít nhất không giống với lúc mới xuất phát lạnh như băng.

Ra roi giục ngựa, chỉ một ngày liền tới Lâm Môn, trước đây chỉ biết Lâm Môn là chỗ có tiền, giờ nhìn sơ qua thì càng thêm chắc chắn rồi, phòng ốc khí phái như vậy không thua gì Bồng Lai Các, có điều so với Vụ Thiên Các thì kém một chút, xem ra vẫn là Dịch Thiên giàu hơn, Miểu Miểu trong lòng thầm nghĩ. Chủ sự của Lâm Môn đã sớm chờ ở ngòai cửa, nhìn thấy Dịch Thiên cùng Miểu Miểu xuất hiện, vẻ mặt lập tức mừng rỡ như điên muốn giấu cũng giấu không được, khóe miệng sắp tóet lên tới mắt rồi. Không chừng đang nghĩ đến việc Dịch Thiên tự mình đến đây, còn tưởng cùng lắm là phái người đến."

“Chủ thượng Dịch Thiên, phu nhân, mau mau mời vào." Một nam tử bước nhanh tới cung thỉnh. Dịch Thiên cùng không nhìn hắn cái nào, sau khi xoay người xuống ngựa, cẩn thận đỡ Miểu Miểu xuống ngựa. Vụ Kiếm ở bên cạnh lạnh giọng nói: “Dẫn đường." Gã đó cũng không nổi giận, trên mặt lộ vẻ cười như cũ, có lẽ là hắn hiểu rất rõ quy củ giang hồ, Dịch Thiên có thể tự mình đến đây, đã cho hắn mặt mũi lắm rồi, không nói gì với hắn cũng không quan trọng. Đòan người nhanh chóng đi vào đại viện.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại