Độc Ái Sát Thủ Phu Quân
Chương 116: Thành thân
“Này này này, vẻ mặt các ngươi như vậy là sao hả, bộ chúng ta chưa thành thân khiến các ngươi kinh hãi lắm sao, đây là trào lưu, có hiểu không, cái này gọi là sống thử trước hôn nhân, hợp thì thành thân, không hợp thì chia tay, ngươi tình ta nguyện, rất công bằng." Miểu Miểu nhìn tất cả mọi người đang kinh ngạc mà nói.
Bó tay nha, mọi người nghe vậy lại càng cười ngất, lại còn sống thử trước hôn nhân gì chứ, chỉ có nàng mới nghĩ ra được. Tiểu Vũ méo miệng nói: “Cái này cũng chỉ có tỷ mới dám nói không biết ngượng như vậy."
“Cái gì, tên nhóc như đệ mà cũng dám nói ta không biết ngượng." Miểu Miểu nheo hai mắt lại, tay chống thắt lưng, mọi người thấy bộ dạng của Miểu Miểu đóan chừng nàng muốn đánh Tiểu Vũ một trận, không ngờ tới, tích tắc tiếp theo, Miểu Miểu đột nhiên nhào tới trên người Dịch Thiên, giả vờ khóc lóc thê thảm nói: “Dịch Thiên, bọn họ ăn hiếp ta cùng với con kìa." Mọi người nhất thời câm lặng, bọn họ ăn hiếp nàng hồi nào chứ, bọn họ có dũng khí sao, căn bản là không dám mà.
Biểu hiện của Dịch Thiên còn làm cho bọn họ đổ mồ hôi hột hơn, Dịch Thiên đột nhiên túm lấy hai vai Miểu Miểu, tức giận gầm lên: “Cái gì mà hợp thì thành thân, không hợp thì chia tay, chẳng lẽ nàng còn muốn chia tay với ta, Lâm Phong, chuẩn bị cho ta, đêm nay thành thân." Dứt lời túm Miểu Miểu lôi về phòng.
“Không chịu." Miểu Miểu đột nhiên giãy ra.
“Cái gì?" Sắc mặt Dịch Thiên trầm xuống.
“Ta nói không muốn thành thân đêm nay." Miểu Miểu trợn mắt nhìn Dịch Thiên nói một cách không sợ hãi chút nào.
“Nàng thử nói lại lần nữa xem?" Bây giờ cả người Dịch Thiên đều lạnh, thân lạnh, mà tâm cũng lạnh.
“Nói mười lần cũng vậy, đêm nay ta không muốn thành thân." Miểu Miểu nói lại một lần nữa rất nghiêm túc.
“Hài tử là của ta." Dịch Thiên đột nhiên chuyển đề tài đến hài tử.
“Ta biết." Hài tử có phải của hắn hay không chẳng lẽ nàng còn không biết.
“Nàng đã đồng ý gả cho ta." Ngay cả chuyện này Dịch Thiên cũng lôi ra.
“Ta nhớ rất rõ." Miểu Miểu bắt đầu phát hỏa, giọng cũng bắt đầu cao lên.
Mắt thấy hai người càng ngày càng cương với nhau, Vụ Kiếm bước lên trước khuyên can: “Chủ thượng, phu nhân, chuyện gì cũng từ từ."
“Biến." Hai người cùng quay qua quát hắn. Vụ Kiếm rụt rụt cổ, hắn đã đắc tội ai thế này.
Dịch Thiên nhìn Miểu Miểu không nói, Miểu Miểu nhìn Dịch Thiên cũng không nói, một người ánh mắt lạnh như băng ngầm, một người thì ánh mắt lửa giận ngút trời. Hai người cứ như vậy trừng nhau, ai cũng không chịu mở miệng nói chuyện, Dịch Thiên sợ mình vừa hỏi ra khỏi miệng sẽ nghe được câu trả lời không hay ho, cho nên không dám hỏi, mà Miểu Miểu thì là đang tức giận nên không muốn nói chuyện, cái tên nam nhân này lại giở cái tính khí chướng đời ra, đêm nay thành thân, may kịp trang phục cho nàng sao, tân nương tử đều phải xinh đẹp rạng ngời, mặc dù bụng nàng có hơi nhô lên, nhưng vẫn thích đẹp đẽ huống chi đó là giây phút quan trọng nhất trong cuộc đời.
Rốt cuộc thì bà bầu vẫn nhịn không được, tiến lên một bước, táng cho Dịch Thiên một cái, xuống tay không nhẹ chút nào, thanh âm vang lên khiến cho những người đang đứng xem kịch bên cạnh sợ đến mức lui lại mấy bước. Nữ tử bạo lực như vậy chỉ có Dịch Thiên chịu nổi.
“Ba ngày sau thành thân cùng lúc với Lâm Phong, nếu không muốn thành thân thì chàng cứ chờ đó mà xem." Miểu Miểu rống lên một trận rồi xoay người đi về phòng, thật sự là tức chết nàng, vừa đi vừa dùng tay quạt quạt, hạ hỏa hạ hỏa. Xu Xu thấy vậy, vội vã giật lấy cây quạt của Nam Cung Linh, vội vàng chạy theo: “Phu nhân, phu nhân, dùng cái này, cái này mát hơn."
Mọi người té xỉu, còn tưởng Xu Xu muốn làm gì, còn có một chiêu như vậy, thật sự là hết biết. Miểu Miểu cũng không nói nhiều, cầm lấy cây quạt quạt lấy quạt để, đương nhiên là rất mạnh tay rồi cho nên cái quạt rách làm hai.
“A, ta nổi điên nha, ngay cả cái quạt cũng ức hiếp ta, tên khốn nào mua hả, mua đồ dỏm như vậy." Miểu Miểu tức giận ném luôn cây quạt, đùng đùng đi về phòng, mỗi một bước đều nện ầm ầm. Mọi người nhất lọat đều nhìn về phía Nam Cung Linh, ngươi là tên khốn mua đồ dỏm nha, Nam Cung Linh câm nín, cái này mà cũng trách hắn được hả.
Dịch Thiên thấy vậy, im lặng đi theo sau Miểu Miểu, xong rồi, nữ nhân này thật sự nổi giận rồi, làm sao mới dỗ được đây a, tại sao không chịu thành thân đêm nay, thành thân sớm một chút không phải tốt hơn hả.
Đám người Vụ Thiên Các thấy vậy cũng đi theo, Nguyệt Tuyền cùng Quân Cưu kinh ngạc hỏi: “Các ngươi đi theo chi vậy?" “Aiz, chắc chắn là phu nhân không cho chủ thượng vào phòng, chúng ta đi theo hỗ trợ." Vụ Kiếm cũng không sợ mất mặt, lắc đầu nói. Hai người vừa nghe, lập tức cũng đi theo, trò hay a, không thể bỏ qua.
Quả nhiên không ngòai dự liệu, Dịch Thiên bị nhốt ngòai cửa. Tiểu Vũ quyết định lần này mình ra tay trước, mọi người đều nhường đường cho hắn, nói không chừng một mình Tiểu Vũ có thể đối phó được, đỡ phải đem bọn hắn ra làm bia đỡ đạn.
Cốc cốc, Tiểu Vũ gõ cửa một cái, đằng hắng hai tiếng nói: “Phụ nữ có thai không nên quá tức giận, không nên kích động, không tốt cho thai nhi, tỷ không muốn…" “Dài dòng." Còn chưa nói hết đã bị tiếng quát phẫn nộ ở bên trong cắt đứt, sờ sờ mũi, Tiểu Vũ chủ động lùi lại, lần này hắn làm không được rồi.
Vụ Kiếm tiến lên: “Phu nhân…" “Biến" Vụ Kiếm vừa mới lên tiếng đã bị một chữ biến của Miểu Miểu chặn đường, Vụ Kiếm thật sự khóc không ra nước mắt, tại sao lần nào bị đuổi cũng đều là hắn a.
Vụ Huyền thấy vậy đành phải bất chấp mà tiến lên: “Phu nhân, Xu Xu nói cái quạt vừa rồi không tốt, đem cái khác đến cho người." Xu Xu ở một bên nhéo hắn, cái gì mà quạt mới hả, Vụ Huyền trừng mắt, trước hết lừa người đi ra trước đã, Xu Xu lập tức im lặng. “Bảo bối không thích quạt." Đây là cái cớ quỷ gì chứ, nàng không dễ bị lừa như thế.
Ánh mắt của mọi người nhất lọat nhìn về phía Vụ Liệt, Vụ Liệt lập tức đen mặt, hắn phải nói gì a. “Ách, phu nhân, em bé khóc…" “Vậy ngươi đi về giúp đi." Vụ Liệt vẫn còn chưa kịp nghĩ ra nói tiếp cái gì, Miểu Miểu đã đuổi hắn đi, mọi ngươi đều nhìn hắn khinh bỉ, đây là điều ngươi nói hả.
Vụ Liệt hậm hực lùi qua một bên, đã bảo là hắn không nói mà. Khóe miệng của Nguyệt Tuyền cùng Quân Cưu lúc này đã sắp cong đến khóe mắt rồi, rất vui nha, không ngờ đến những kẻ lạnh như băng của Vụ Thiên Các còn có tính khôi hài như vậy.
Hai người đang cố gắng nín cười, đột nhiên cảm thấy được ánh mắt bén như dao của mọi người phóng tới, lập tức mở to mắt, hình như đã chọc cho mọi người nổi giận. Thu lại nụ cười nhanh lên, đó là chuyện rất nghiêm túc. Muốn cười mà không thể cười kết quả là cả khuôn mặt đều vắn vẹo, khóe miệng lẫn khóe mắt đều co quắp.
Đột nhiên Quân Cưu không nhịn được nữa, phì một tiếng bật cười to, ngay cả Nguyệt Tuyền cũng cười ha ha. Hai người cứ như vậy mà cười không coi ai ra gì, không có cách nào khác, thật sự là nhịn không được.
“Ai còn dám cười?" Cánh cửa đột nhiên bị mở ra, Miểu Miểu như cuồng phong bão tố từ trong phòng phi ra, đi đến trước mặt hai người, táng cho hai người hai phát ngay đầu, trong chớp mắt khiến cho hai người ngưng cười, trợn mắt ngơ ngác nhìn nàng.
“Bảo bối, hôm nay mẫu thân dạy con, không được nương tay với những kẻ ngu ngốc, càng mạnh càng tốt, con đánh hắn, hắn sẽ bớt ngốc đi." Nguyệt Tuyền cùng Quân Cưu nghe vậy đồng lọat đen mặt, còn người của Vụ Thiên Các thì đều cười ha ha, rất hay rất hay, để cho bọn họ cười, đáng đời.
Dịch Thiên thấy vậy, lắc mình một cái đến bên cạnh Miểu Miểu, ôm lấy nàng, dịu dàng nói: “Được rồi, đừng giận nữa, ba ngày sau thành thân cùng lúc với Lâm Phong." Miểu Miểu thấy vậy khẽ nhíu mày, nói như vậy từ sớm không phải đã tốt hơn rồi không.
Ba ngày trôi qua nhanh, cuối cùng cũng sắp gả cho Dịch Thiên rồi, ngồi bên trong hỉ phòng, Miểu Miểu vuốt vuốt mặt mình có chút bất an. Trước đây mặc dù vẫn là phu nhân của Dịch Thiên nhưng bản thân vẫn không có cảm giác đã thành thân, vẫn tự do tự tại, hôm nay mặc lên áo cưới, từ nay về sau chính là thê tử người ta, phải bắt đầu học cách săn sóc gia đình rồi.
Ba, mẹ, con gái thông minh của hai người hôm nay sắp kết hôn rồi, chắc chắn là hai người sẽ chúc phúc cho con, nếu như hai người có thể đến đây thật là tốt biết bao. Miểu Miểu rất nhớ hai người, có thể Miểu Miểu không trở về được nữa, nhưng xin tin tưởng con, con nhất định sẽ hạnh phúc, hai người cũng phải hạnh phúc a.
“Giờ lành đã đến, tân nương tử ra nào." Bà mai ở ngòai cửa cười hô lớn. Bởi vì tất cả đều giản lược cho nên không làm nghi thức lên kiệu hoa. Nhờ nha hòan đỡ, Miểu Miểu chậm rãi đi ra cửa. Mới ra khỏi phòng, tay đã được một bàn tay to lớn quen thuộc nắm lấy, hơi ấm từ tay hắn truyền qua, truyền thẳng tới tim Miểu Miểu.
“Nghi thức bái đường lập tức bắt đầu." Tiếng hô lớn vang đến bên tai: “Nhất bái thiên địa." hai người dập đầu vái trời đất một cái.
“Nhị bái cao đường." Quay về phía cha mẹ Lâm Phong dập đầu, hai vị cao đường cười đến sung sướng.
“Phu thê giao bái" cốp, cốp, hai tiếng khẽ vang lên, hai người quay lại cụng đầu vào nhau, mọi người lập tức cười ồ lên.
“Kết thúc lễ, đưa vào động phòng." Mọi người liền rẽ ra chia làm hai đường, nháo động phòng đi. Bởi vì bây giờ chính là thời khắc mấu chốt, uống rượu sẽ hỏng việc, cho nên chú rể liền trốn buổi tiếp rượu, như thế liền tỉnh táo sáng suốt mà động phòng.
Dịch Thiên mới vào phòng liền trở tay đóng cửa lại, chặn mọi người ở bên ngòai cửa phòng, bế Miểu Miểu tiến về phía giường. Nhẹ nhàng đặt Miểu Miểu nhẹ ở mép giường, đưa tay nhấc khăn đỏ khỏi đầu nàng, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo. Khuôn mặt trắng nõn, hai gò má ửng hồng, môi đỏ răng trắng, mày cong như trăng rằm, đôi mắt to quyến rũ khẽ chớp, giờ phút này đang cười ngọt ngào nhìn Dịch Thiên.
Hai mắt Dịch Thiên lập tức nóng như lửa, quần áo đỏ phủ lên người càng khiến cho ánh mắt trở nên yêu mị. Từng cái hôn rơi xuống, rơi vào trên mắt Miểu Miểu, rơi vào trên mũi, rơi vào trên má…
“Aiz, chờ một chút, Dịch Thiên, chờ một chút." Miểu Miểu thấy Dịch Thiên đang bắt đầu xé y phục của nàng, vội vàng kêu lên.
“Đã hơn ba tháng rồi." Dịch Thiên nói xong lại bắt đầu hôn nàng, hắn cũng đã nhịn hai tháng rồi.
“Ta biết, không phải cái này, chúng ta còn chưa uống rượu giao bôi." Miểu Miểu ra sức ngăn cản Dịch Thiên xé quần áo của nàng, áo cưới nha, phải giữ cẩn thận.
Còn có rượu giao bôi gì nữa, thật là phiền tóai, Dịch Thiên nhanh chóng đứng dậy, rót hai chén rượu, bắt chéo tay với Miểu Miểu uống cạn. “Nàng không thể uống, để ta uống." Mặc dù là đang vội vàng, nhưng việc Miểu Miểu mang thai không thể uống rượu hắn cũng không quên, cầm lấy chén rượu trên tay Miểu Miểu, uống cạn một hơi. Ném hai cái chén đi, lập tức nhào về phía Miểu Miểu.
“Mở cửa mở cửa, ta muốn nháo động phòng." Tiểu Vũ ở bên ngòai kêu ầm ĩ, phá hủy giây phút tốt đẹp như vậy mới thật sảng khóai.
“Đúng đúng, muội cũng muốn nháo động phòng." Xu Xu cũng ở bên kêu lớn.
“Cút hết cho ta." Dịch Thiên gầm lên một tiếng.
“E hèm, chủ thượng, ngày cưới không nên mắng mỏ." Vụ Kiếm ở bên ngòai thấp giọng nhắc.
“Hừ." một tiếng hừ rõ to từ mũi Dịch Thiên vang ra, Miểu Miểu cũng buồn cười, Dịch Thiên thật là trẻ con.
Người bên ngòai phòng cũng mỉm cười, xem ra là chủ thượng bị bọn họ làm gián đọan chuyện tốt rồi. “E hèm, e hèm, động tác không nên quá mạnh, không nên quá sức, chú ý dưỡng thai." Giọng điệu nghiêm túc của Tiểu Vũ khiến mọi người cười vang.
Miểu Miểu mặt mày đỏ bừng, cái tên nhóc Tiểu Vũ chết tiệt này, ngày mai nhất định phải đánh hắn một trận. “Chờ đó nhóc con, ngày mai ta sẽ đánh đòn." Dịch Thiên chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết Miểu Miểu đang nghĩ cái gì, hắn cũng muốn đánh cho tên nhóc đó một trận, để xem lần sau còn dám nói nữa hay không.
Mọi người ở bên ngòai phòng cười đến ngất ngư, Tiểu Vũ mặt đầy hắc tuyến, lại bắt tay nhau ăn hiếp hắn, thật quá đáng.
Kết quả mọi người vẫn không nháo động phòng được, Tiểu Vũ đã làm bia đỡ đạn cho bọn họ, phỏng chừng còn tiếp tục náo lọan, ngày mai nhất định sẽ mất mạng, mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn.
Bó tay nha, mọi người nghe vậy lại càng cười ngất, lại còn sống thử trước hôn nhân gì chứ, chỉ có nàng mới nghĩ ra được. Tiểu Vũ méo miệng nói: “Cái này cũng chỉ có tỷ mới dám nói không biết ngượng như vậy."
“Cái gì, tên nhóc như đệ mà cũng dám nói ta không biết ngượng." Miểu Miểu nheo hai mắt lại, tay chống thắt lưng, mọi người thấy bộ dạng của Miểu Miểu đóan chừng nàng muốn đánh Tiểu Vũ một trận, không ngờ tới, tích tắc tiếp theo, Miểu Miểu đột nhiên nhào tới trên người Dịch Thiên, giả vờ khóc lóc thê thảm nói: “Dịch Thiên, bọn họ ăn hiếp ta cùng với con kìa." Mọi người nhất thời câm lặng, bọn họ ăn hiếp nàng hồi nào chứ, bọn họ có dũng khí sao, căn bản là không dám mà.
Biểu hiện của Dịch Thiên còn làm cho bọn họ đổ mồ hôi hột hơn, Dịch Thiên đột nhiên túm lấy hai vai Miểu Miểu, tức giận gầm lên: “Cái gì mà hợp thì thành thân, không hợp thì chia tay, chẳng lẽ nàng còn muốn chia tay với ta, Lâm Phong, chuẩn bị cho ta, đêm nay thành thân." Dứt lời túm Miểu Miểu lôi về phòng.
“Không chịu." Miểu Miểu đột nhiên giãy ra.
“Cái gì?" Sắc mặt Dịch Thiên trầm xuống.
“Ta nói không muốn thành thân đêm nay." Miểu Miểu trợn mắt nhìn Dịch Thiên nói một cách không sợ hãi chút nào.
“Nàng thử nói lại lần nữa xem?" Bây giờ cả người Dịch Thiên đều lạnh, thân lạnh, mà tâm cũng lạnh.
“Nói mười lần cũng vậy, đêm nay ta không muốn thành thân." Miểu Miểu nói lại một lần nữa rất nghiêm túc.
“Hài tử là của ta." Dịch Thiên đột nhiên chuyển đề tài đến hài tử.
“Ta biết." Hài tử có phải của hắn hay không chẳng lẽ nàng còn không biết.
“Nàng đã đồng ý gả cho ta." Ngay cả chuyện này Dịch Thiên cũng lôi ra.
“Ta nhớ rất rõ." Miểu Miểu bắt đầu phát hỏa, giọng cũng bắt đầu cao lên.
Mắt thấy hai người càng ngày càng cương với nhau, Vụ Kiếm bước lên trước khuyên can: “Chủ thượng, phu nhân, chuyện gì cũng từ từ."
“Biến." Hai người cùng quay qua quát hắn. Vụ Kiếm rụt rụt cổ, hắn đã đắc tội ai thế này.
Dịch Thiên nhìn Miểu Miểu không nói, Miểu Miểu nhìn Dịch Thiên cũng không nói, một người ánh mắt lạnh như băng ngầm, một người thì ánh mắt lửa giận ngút trời. Hai người cứ như vậy trừng nhau, ai cũng không chịu mở miệng nói chuyện, Dịch Thiên sợ mình vừa hỏi ra khỏi miệng sẽ nghe được câu trả lời không hay ho, cho nên không dám hỏi, mà Miểu Miểu thì là đang tức giận nên không muốn nói chuyện, cái tên nam nhân này lại giở cái tính khí chướng đời ra, đêm nay thành thân, may kịp trang phục cho nàng sao, tân nương tử đều phải xinh đẹp rạng ngời, mặc dù bụng nàng có hơi nhô lên, nhưng vẫn thích đẹp đẽ huống chi đó là giây phút quan trọng nhất trong cuộc đời.
Rốt cuộc thì bà bầu vẫn nhịn không được, tiến lên một bước, táng cho Dịch Thiên một cái, xuống tay không nhẹ chút nào, thanh âm vang lên khiến cho những người đang đứng xem kịch bên cạnh sợ đến mức lui lại mấy bước. Nữ tử bạo lực như vậy chỉ có Dịch Thiên chịu nổi.
“Ba ngày sau thành thân cùng lúc với Lâm Phong, nếu không muốn thành thân thì chàng cứ chờ đó mà xem." Miểu Miểu rống lên một trận rồi xoay người đi về phòng, thật sự là tức chết nàng, vừa đi vừa dùng tay quạt quạt, hạ hỏa hạ hỏa. Xu Xu thấy vậy, vội vã giật lấy cây quạt của Nam Cung Linh, vội vàng chạy theo: “Phu nhân, phu nhân, dùng cái này, cái này mát hơn."
Mọi người té xỉu, còn tưởng Xu Xu muốn làm gì, còn có một chiêu như vậy, thật sự là hết biết. Miểu Miểu cũng không nói nhiều, cầm lấy cây quạt quạt lấy quạt để, đương nhiên là rất mạnh tay rồi cho nên cái quạt rách làm hai.
“A, ta nổi điên nha, ngay cả cái quạt cũng ức hiếp ta, tên khốn nào mua hả, mua đồ dỏm như vậy." Miểu Miểu tức giận ném luôn cây quạt, đùng đùng đi về phòng, mỗi một bước đều nện ầm ầm. Mọi người nhất lọat đều nhìn về phía Nam Cung Linh, ngươi là tên khốn mua đồ dỏm nha, Nam Cung Linh câm nín, cái này mà cũng trách hắn được hả.
Dịch Thiên thấy vậy, im lặng đi theo sau Miểu Miểu, xong rồi, nữ nhân này thật sự nổi giận rồi, làm sao mới dỗ được đây a, tại sao không chịu thành thân đêm nay, thành thân sớm một chút không phải tốt hơn hả.
Đám người Vụ Thiên Các thấy vậy cũng đi theo, Nguyệt Tuyền cùng Quân Cưu kinh ngạc hỏi: “Các ngươi đi theo chi vậy?" “Aiz, chắc chắn là phu nhân không cho chủ thượng vào phòng, chúng ta đi theo hỗ trợ." Vụ Kiếm cũng không sợ mất mặt, lắc đầu nói. Hai người vừa nghe, lập tức cũng đi theo, trò hay a, không thể bỏ qua.
Quả nhiên không ngòai dự liệu, Dịch Thiên bị nhốt ngòai cửa. Tiểu Vũ quyết định lần này mình ra tay trước, mọi người đều nhường đường cho hắn, nói không chừng một mình Tiểu Vũ có thể đối phó được, đỡ phải đem bọn hắn ra làm bia đỡ đạn.
Cốc cốc, Tiểu Vũ gõ cửa một cái, đằng hắng hai tiếng nói: “Phụ nữ có thai không nên quá tức giận, không nên kích động, không tốt cho thai nhi, tỷ không muốn…" “Dài dòng." Còn chưa nói hết đã bị tiếng quát phẫn nộ ở bên trong cắt đứt, sờ sờ mũi, Tiểu Vũ chủ động lùi lại, lần này hắn làm không được rồi.
Vụ Kiếm tiến lên: “Phu nhân…" “Biến" Vụ Kiếm vừa mới lên tiếng đã bị một chữ biến của Miểu Miểu chặn đường, Vụ Kiếm thật sự khóc không ra nước mắt, tại sao lần nào bị đuổi cũng đều là hắn a.
Vụ Huyền thấy vậy đành phải bất chấp mà tiến lên: “Phu nhân, Xu Xu nói cái quạt vừa rồi không tốt, đem cái khác đến cho người." Xu Xu ở một bên nhéo hắn, cái gì mà quạt mới hả, Vụ Huyền trừng mắt, trước hết lừa người đi ra trước đã, Xu Xu lập tức im lặng. “Bảo bối không thích quạt." Đây là cái cớ quỷ gì chứ, nàng không dễ bị lừa như thế.
Ánh mắt của mọi người nhất lọat nhìn về phía Vụ Liệt, Vụ Liệt lập tức đen mặt, hắn phải nói gì a. “Ách, phu nhân, em bé khóc…" “Vậy ngươi đi về giúp đi." Vụ Liệt vẫn còn chưa kịp nghĩ ra nói tiếp cái gì, Miểu Miểu đã đuổi hắn đi, mọi ngươi đều nhìn hắn khinh bỉ, đây là điều ngươi nói hả.
Vụ Liệt hậm hực lùi qua một bên, đã bảo là hắn không nói mà. Khóe miệng của Nguyệt Tuyền cùng Quân Cưu lúc này đã sắp cong đến khóe mắt rồi, rất vui nha, không ngờ đến những kẻ lạnh như băng của Vụ Thiên Các còn có tính khôi hài như vậy.
Hai người đang cố gắng nín cười, đột nhiên cảm thấy được ánh mắt bén như dao của mọi người phóng tới, lập tức mở to mắt, hình như đã chọc cho mọi người nổi giận. Thu lại nụ cười nhanh lên, đó là chuyện rất nghiêm túc. Muốn cười mà không thể cười kết quả là cả khuôn mặt đều vắn vẹo, khóe miệng lẫn khóe mắt đều co quắp.
Đột nhiên Quân Cưu không nhịn được nữa, phì một tiếng bật cười to, ngay cả Nguyệt Tuyền cũng cười ha ha. Hai người cứ như vậy mà cười không coi ai ra gì, không có cách nào khác, thật sự là nhịn không được.
“Ai còn dám cười?" Cánh cửa đột nhiên bị mở ra, Miểu Miểu như cuồng phong bão tố từ trong phòng phi ra, đi đến trước mặt hai người, táng cho hai người hai phát ngay đầu, trong chớp mắt khiến cho hai người ngưng cười, trợn mắt ngơ ngác nhìn nàng.
“Bảo bối, hôm nay mẫu thân dạy con, không được nương tay với những kẻ ngu ngốc, càng mạnh càng tốt, con đánh hắn, hắn sẽ bớt ngốc đi." Nguyệt Tuyền cùng Quân Cưu nghe vậy đồng lọat đen mặt, còn người của Vụ Thiên Các thì đều cười ha ha, rất hay rất hay, để cho bọn họ cười, đáng đời.
Dịch Thiên thấy vậy, lắc mình một cái đến bên cạnh Miểu Miểu, ôm lấy nàng, dịu dàng nói: “Được rồi, đừng giận nữa, ba ngày sau thành thân cùng lúc với Lâm Phong." Miểu Miểu thấy vậy khẽ nhíu mày, nói như vậy từ sớm không phải đã tốt hơn rồi không.
Ba ngày trôi qua nhanh, cuối cùng cũng sắp gả cho Dịch Thiên rồi, ngồi bên trong hỉ phòng, Miểu Miểu vuốt vuốt mặt mình có chút bất an. Trước đây mặc dù vẫn là phu nhân của Dịch Thiên nhưng bản thân vẫn không có cảm giác đã thành thân, vẫn tự do tự tại, hôm nay mặc lên áo cưới, từ nay về sau chính là thê tử người ta, phải bắt đầu học cách săn sóc gia đình rồi.
Ba, mẹ, con gái thông minh của hai người hôm nay sắp kết hôn rồi, chắc chắn là hai người sẽ chúc phúc cho con, nếu như hai người có thể đến đây thật là tốt biết bao. Miểu Miểu rất nhớ hai người, có thể Miểu Miểu không trở về được nữa, nhưng xin tin tưởng con, con nhất định sẽ hạnh phúc, hai người cũng phải hạnh phúc a.
“Giờ lành đã đến, tân nương tử ra nào." Bà mai ở ngòai cửa cười hô lớn. Bởi vì tất cả đều giản lược cho nên không làm nghi thức lên kiệu hoa. Nhờ nha hòan đỡ, Miểu Miểu chậm rãi đi ra cửa. Mới ra khỏi phòng, tay đã được một bàn tay to lớn quen thuộc nắm lấy, hơi ấm từ tay hắn truyền qua, truyền thẳng tới tim Miểu Miểu.
“Nghi thức bái đường lập tức bắt đầu." Tiếng hô lớn vang đến bên tai: “Nhất bái thiên địa." hai người dập đầu vái trời đất một cái.
“Nhị bái cao đường." Quay về phía cha mẹ Lâm Phong dập đầu, hai vị cao đường cười đến sung sướng.
“Phu thê giao bái" cốp, cốp, hai tiếng khẽ vang lên, hai người quay lại cụng đầu vào nhau, mọi người lập tức cười ồ lên.
“Kết thúc lễ, đưa vào động phòng." Mọi người liền rẽ ra chia làm hai đường, nháo động phòng đi. Bởi vì bây giờ chính là thời khắc mấu chốt, uống rượu sẽ hỏng việc, cho nên chú rể liền trốn buổi tiếp rượu, như thế liền tỉnh táo sáng suốt mà động phòng.
Dịch Thiên mới vào phòng liền trở tay đóng cửa lại, chặn mọi người ở bên ngòai cửa phòng, bế Miểu Miểu tiến về phía giường. Nhẹ nhàng đặt Miểu Miểu nhẹ ở mép giường, đưa tay nhấc khăn đỏ khỏi đầu nàng, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo. Khuôn mặt trắng nõn, hai gò má ửng hồng, môi đỏ răng trắng, mày cong như trăng rằm, đôi mắt to quyến rũ khẽ chớp, giờ phút này đang cười ngọt ngào nhìn Dịch Thiên.
Hai mắt Dịch Thiên lập tức nóng như lửa, quần áo đỏ phủ lên người càng khiến cho ánh mắt trở nên yêu mị. Từng cái hôn rơi xuống, rơi vào trên mắt Miểu Miểu, rơi vào trên mũi, rơi vào trên má…
“Aiz, chờ một chút, Dịch Thiên, chờ một chút." Miểu Miểu thấy Dịch Thiên đang bắt đầu xé y phục của nàng, vội vàng kêu lên.
“Đã hơn ba tháng rồi." Dịch Thiên nói xong lại bắt đầu hôn nàng, hắn cũng đã nhịn hai tháng rồi.
“Ta biết, không phải cái này, chúng ta còn chưa uống rượu giao bôi." Miểu Miểu ra sức ngăn cản Dịch Thiên xé quần áo của nàng, áo cưới nha, phải giữ cẩn thận.
Còn có rượu giao bôi gì nữa, thật là phiền tóai, Dịch Thiên nhanh chóng đứng dậy, rót hai chén rượu, bắt chéo tay với Miểu Miểu uống cạn. “Nàng không thể uống, để ta uống." Mặc dù là đang vội vàng, nhưng việc Miểu Miểu mang thai không thể uống rượu hắn cũng không quên, cầm lấy chén rượu trên tay Miểu Miểu, uống cạn một hơi. Ném hai cái chén đi, lập tức nhào về phía Miểu Miểu.
“Mở cửa mở cửa, ta muốn nháo động phòng." Tiểu Vũ ở bên ngòai kêu ầm ĩ, phá hủy giây phút tốt đẹp như vậy mới thật sảng khóai.
“Đúng đúng, muội cũng muốn nháo động phòng." Xu Xu cũng ở bên kêu lớn.
“Cút hết cho ta." Dịch Thiên gầm lên một tiếng.
“E hèm, chủ thượng, ngày cưới không nên mắng mỏ." Vụ Kiếm ở bên ngòai thấp giọng nhắc.
“Hừ." một tiếng hừ rõ to từ mũi Dịch Thiên vang ra, Miểu Miểu cũng buồn cười, Dịch Thiên thật là trẻ con.
Người bên ngòai phòng cũng mỉm cười, xem ra là chủ thượng bị bọn họ làm gián đọan chuyện tốt rồi. “E hèm, e hèm, động tác không nên quá mạnh, không nên quá sức, chú ý dưỡng thai." Giọng điệu nghiêm túc của Tiểu Vũ khiến mọi người cười vang.
Miểu Miểu mặt mày đỏ bừng, cái tên nhóc Tiểu Vũ chết tiệt này, ngày mai nhất định phải đánh hắn một trận. “Chờ đó nhóc con, ngày mai ta sẽ đánh đòn." Dịch Thiên chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết Miểu Miểu đang nghĩ cái gì, hắn cũng muốn đánh cho tên nhóc đó một trận, để xem lần sau còn dám nói nữa hay không.
Mọi người ở bên ngòai phòng cười đến ngất ngư, Tiểu Vũ mặt đầy hắc tuyến, lại bắt tay nhau ăn hiếp hắn, thật quá đáng.
Kết quả mọi người vẫn không nháo động phòng được, Tiểu Vũ đã làm bia đỡ đạn cho bọn họ, phỏng chừng còn tiếp tục náo lọan, ngày mai nhất định sẽ mất mạng, mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn.
Tác giả :
Tiểu Yêu Diệp Diệp