Đoạt Tử
Chương 40
Edit: Cherish Wang
Beta: Rika
—
Năm đó Lâm Diễm vẫn cho rằng mình và Nhan Tầm Châu có một khởi đầu rất tốt, trong tay cô cầm chắc được niềm hạnh phúc của mình, hai người nhiều năm không gặp, nam chưa lập gia đình nữ chưa gả, cũng không có gì cẩu huyết hay hiểu lầm, cô học hành bài vở thành công, mà Nhan Tầm Châu cũng đã có sự nghiệp của riêng mình, chỉ còn chờ dắt tay nhau bước vào cách cửa hôn nhân với lời chúc phúc của mọi người, kết quả vẫn là do cô tự suy diễn, vừa hay lại xuất hiện một hồi bi kịch.
Ngược lại Lâm Diễm sau đấy ở thành phố C quen biết một đôi nam nữ, bọn họ mở đầu đã một đường tình gian nan, rõ ràng là một đám người bên ngoài cũng không xem trọng tình yêu ấy, cuối cùng bọn họ cố tình dốc lòng, làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối, không thể không ủng hộ họ.
Cho nên hoa nở ra sao kết quả thế nào cũng không có liên quan trực tiếp gì đến cái mở đầu, bởi vì thứ tình cảm này, mặc kệ là vài năm, hay là vài chục năm, nếu phải thay đổi, trong nháy mắt cũng là chuyện thường tình.
Đêm đó Lâm Diễm và Nhan Tầm Châu cũng không phát sinh quan hệ không thuần khiết gì, ngược lại dưới một dải ánh sáng trăng ôn nhu ban đêm, Lâm Diễm và Nhan Tầm Châu nổi hứng lên chơi bài pu-khơ.
Cô và Nhan Tầm Châu song song khoanh chân ngồi ở trên ghế sô pha, Nhan Tầm Châu thủ pháp thuần thục trộn bài chia bài, Lâm Diễm tựa lưng vào sô pha mở miệng đặt câu hỏi: “Tầm Châu, mấy năm nay anh đi đâu vậy ?"
“Anh đi khá nhiều nơi." Nhan Tầm Châu nói, khóe môi bỗng dưng hé ra một nụ cười, “Vừa mới bắt đầu chính là đi Quảng Châu, sau lại cùng bạn bè đi tới Macao, ở nơi nào có tiền vốn rồi, lại đi Hồng Kông phát triển ."
Lâm Diễm yên lặng nhìn Nhan Tầm Châu, Nhan Tầm Châu búng xuống cái mũi Lâm Diễm: “Có phải cảm thấy người đàn ông nhà mình rất có tiền đồ không?"
Lực tay Nhan Tầm Châu lớn, không cẩn thận búng đau Lâm Diễm, Lâm Diễm giữ chặt cho cái mũi của mình, nước ở hai tròng mắt lập tức dâng lên.
“Rất đau sao?" Nhan Tầm Châu rướn người lên, gạt bàn tay Lâm Diễm đang giữ chặt, liền nhìn thấy một dòng đỏ tươi chính là máu mũi chảy ra, Nhan Tầm Châu bật người dậy luống cuống, đỡ đầu Lâm Diễm ra sau, cầm máu cho cô.
Cách hơi nước trong hốc mắt, Lâm Diễm thấy trên mặt Nhan Tầm Châu có một sự thật cẩn thận đến khẩn trương, cô tuy rằng thấy mơ hồ, nhưng trong lòng cảm giác lại chân thật như vậy.
Có đôi khi phụ nữ rất chú ý ở những điểm nhỏ nhặt cuối cùng tìm được hạnh phúc, ngược lại dễ dàng nhất đã đánh mất hạnh phúc.
Cái mũi của Lâm Diễm bị bịt bởi hai cái nút bông, cô nằm ở sô pha nói với Nhan Tầm Châu: “Anh xuống tay cũng quá nặng đấy."
Nhan Tầm Châu khá bất đắc dĩ nở nụ cười, với tay đem theo khăn mặt lạnh từ phòng bếp đắp lên trên mũi ở Lâm Diễm: “Anh quên mất căn bản em là một cái giá thủy tinh, về sau anh sẽ chú ý hơn, lúc nào cũng chú ý."
Hồi ở trấn, Nhan Tầm Châu cũng có hơn một lần không cẩn thận làm Lâm Diễm bị thương, chỉ là rất nhẹ túm lấy tay cô, cánh tay cô liền trật khớp.
Trong lời nói của Nhan Tầm Châu mặt sau còn có ẩn ý , hai lỗ tai Lâm Diễm xoẹt cái đỏ lên, nghiêng đầu che dấu sự xấu hổ của mình.
Nhan Tầm Châu giữ chặt đầu Lâm Diễm: “Đừng nhúc nhích, cẩn thận lại máu chảy thành sông ."
Lâm Diễm bật cười: “Không có văn hóa sẽ không biết dùng từ ngữ ."
Nhan Tầm Châu cũng cười, sau đó yên lặng nhìn Lâm Diễm: “Cô bé, có phải ghét bỏ anh chỉ có văn bằng trung học thôi hay không?"
Lâm Diễm lắc đầu, chân thành nói: “Nếu Nhan Tầm Châu không phải chỉ có văn bằng trung học sẽ không phải là Nhan Tầm Châu ."
Trong mắt Nhan Tầm Châu hiện lên một tia thần sắc phức tạp, bất quá rất nhanh xua đi, tay anh xoa bóp vành tai Lâm Diễm: “Vậy em cảm thấy Nhan Tầm Châu là trình độ văn hóa gì?"
“Văn hóa tiểu học đi." Lâm Diễm cười đến run rẩy hết cả người, sau đó sửa sang lại thần sắc, khá nghiêm túc nói, “Nếu em là hiệu trưởng, có lẽ sẽ cho anh một cái chứng nhận tốt nghiệp tiểu học, không thể cao hơn đâu ."
“Được." Nhan Tầm Châu cho Lâm Diễm một ít hạt dẻ ăn, ngón trỏ các đốt ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào đầu Lâm Diễm, thần sắc ôn nhu, như là phá lệ dung túng Lâm Diễm “Tiểu kiêu ngạo".
Nhan Tầm Châu nói cho cô biết ở đây có máy tính, lúc Lâm Diễm sử dụng thì phát hiện máy tính căn bản là hoàn toàn mới.
Buổi tối Nhan Tầm Châu không có ở nhà, Lâm Diễm trên bàn phím gõ ký tự, đưa luận văn viết tay vào trong máy tính, cô làm việc thật sự chuyên chú, lập tức quên cả thời gian, cuối cùng lúc đem toàn bộ luận văn sửa chữa xong, đã là chín giờ tối.
Nhưng Nhan Tầm Châu còn chưa trở về, Lâm Diễm đứng lên nhìn thức ăn khuya trước mắt cô, sớm đã nguội. Cô tiện tay nhắn tin cho Nhan Tầm Châu, bảo anh lúc nào về thì đem bánh chẻo hấp đặt trong lò vi sóng hâm nóng lên.
Đúng lúc này, di động vang , là Nhan Tầm Châu gọi điện thoại tới.
“Lâm Diễm, còn ở nhà không?"
“Còn."
“Đợi lát nữa anh có mấy người bạn tới đây tổ chức sinh nhật, buổi tối em không phải đi về, giúp anh tiếp đón một chút."
“Nhưng em chưa chuẩn bị cái gì cả. . . . ." Lâm Diễm khẩn trương.
“Em không cần chuẩn bị gì cả, chuẩn bị qua loa bản thân một chút là được ." Nhan Tầm Châu cười trong điện thoại.
Mấy ngày hôm trước Nhan Tầm Châu mua cho cô một bộ đồ trang điểm, Lâm Diễm trong phòng vệ sinh trang điểm, đối với bộ dáng quái dị cô thấy trong gương, lại lau hết son phấn ở trên mặt đi, cuối cùng chính là đem tóc dài buông xuống, chia nửa ra sau tai, chất tóc của Lâm Diễm rất tốt thật là làm cho người ta hâm mộ, vừa thẳng vừa mượt, phối hợp trên mình váy liền áo ô vuông màu lam, có chút trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần không biết tả sao.
Nhưng mà lúc ấy Lâm Diễm vẫn tự ti muốn chết, sửa sang lại xong hết thảy sau lại tiếp tục ở phòng bếp tiếp gói bánh sủi cảo, cô không biết Nhan Tầm Châu muốn dẫn bao nhiêu bạn bè về, cho nên tận lực gói nhiều một chút, chờ chuông cửa vang lên, cô đã gói được mấy trăm cái bánh chẻo, bộ dáng khéo léo đáng yêu.
Bạn bè Nhan Tầm Châu đưa về có nam có nữ, trong đó có mấy người tự mang theo túi lớn đồ ăn tới, Nhan Tầm Châu tự nhiên đi đến trước mặt Lâm Diễm, quay đầu nhìn bánh chẻo bày trên bàn cơm: “Đã nói không cần chuẩn bị."
Lâm Diễm cũng cảm thấy rất quẫn bách, hình như đã làm mất mặt Nhan Tầm Châu rồi, sau đó cô lại bị Nhan Tầm Châu đưa đến trước mặt một người bạn anh: “Vợ nhỏ của tôi."
Con người một khi tiến vào nơi sắm vai diễn, sẽ thật sự đem chính mình hòa nhập loại vai diễn này, mặc kệ trước đây là con dâu nuôi từ bé, về sau vẫn cứ là vợ.
Bánh chẻo làm rất ngon, vốn cũng định không thể để lãng phí, lúc múc một tô bánh chẻo mang ra, không biết là hương vị thật sự không tồi, hay là bọn họ nể mặt mũi Nhan Tầm Châu, không chỉ có ăn sạch, mà còn tranh nhau ăn.
“Có cần em đi làm thêm nữa hay không?" Lâm Diễm hỏi, kết quả bị Nhan Tầm Châu một phen ôm vào trong lồng ngực mình, “Đã rất khoản đãi bọn họ rồi, anh không tốt đến mức bày lộc ăn."
“Đúng vậy, A Châu, cậu từ tìm đâu ra được cô vợ nhỏ thế này, chúng tôi nhìn thấy đều hâm mộ muốn chết." Có người lớn tiếng hỏi.
Nhan Tầm Châu xoa xoa mái tóc phía sau đầu Lâm Diễm, khóe miệng vẽ ra một vòng cung nhỏ: “Nuôi từ nhỏ đấy."
“Ha ha, Tiêu Tử, cậu thật đúng là phải học tập đấy, hiện tại thịnh hành nuôi từ nhỏ có biết không, lão đại của chúng ta là một người rất hợp thời đại đó. Một người đàn ông đeo kính chen vào nói.
“Được, lần sau tôi thật sự sẽ đi nhà trẻ chọn một người về nhà, nuôi từ nhỏ thành con gái, lần đầu tiên khẳng định không giả được." Cái người gọi Tiêu Tử kia, nói chuyện tuyệt không kiêng kị gì cả, Lâm Diễm ở một bên nghe thấy hai má phiếm hồng.
“Chú ý chút đi." Nhan Tầm Châu nói.
“Gì, thật ra tôi chính là một cây chuối tiêu nhé, ngoài vàng trong trắng, rất thuần khiết." Tiêu Tử nói như vậy.
Lâm Diễm cảm thấy lời này thú vị, chậm chạp nở nụ cười, sau đó cảm giác trên lưng căng thẳng, cả người đã bị Nhan Tầm Châu ôm cả vào trong lồng ngực.
Nếu là tiệc sinh nhật, tự nhiên không thể thiếu bánh ngọt rượu ngon, bánh ngọt là được đưa tới sau, hai tầng lớn bánh ngọt, sinh nhật chính là của người đàn ông tên Tiêu Tử này, ngồi bên người anh ta là một mỹ nhân chân dài, hai người liếc mắt đưa tình vô cùng quen thuộc.
Rượu là Nhan Tầm Châu từ tủ rượu lấy ra, có trắng cũng có đỏ, lúc lấy rượu Lâm Diễm đi tới bên cạnh Nhan Tầm Châu nhẹ giọng hỏi: “Đây dù sao cũng là nhà của bạn anh, uống đồ của người ta có phải không được hay cho lắm. . . . . . Nếu không hay là để em đi xuống mua?"
Lâm Diễm nói thật sự rất nghiêm túc, Nhan Tầm Châu nghiêng đầu mỉm cười nhìn cô: “Không sao, người này còn nợ anh tiền, rượu này vừa lúc có thể gán nợ."
Lâm Diễm nửa tin nửa ngờ nhìn Nhan Tầm Châu, Nhan Tầm Châu không nhịn được cười khẽ ra tiếng, đem hai bình rượu đỏ đặt vào tay Lâm Diễm: “Cầm cho bọn họ đi."
Khi Lâm Diễm cầm rượu trong tay mang tới phòng khách đặt trên bàn trà gỗ, Tiêu Tử ôm bạn gái mở miệng nói: “A Châu, cậu cất dấu nhiều rượu ngon như vậy từ lúc nào, tôi nhớ rõ ngôi nhà này cậu mới mua không bao lâu mà?"
Hóa ra cô bị lừa, căn bản đây không phải cái gọi là “Nhà của bạn", “rượu của bạn", Lâm Diễm quay đầu lại căm tứcNhan Tầm Châu, Nhan Tầm Châu chỉnh ống tay áo vén lên cao, xán lạn cười với cô, sau đó mở miệng nói với Tiêu Tử: “Lần trước Liên Minh nhập một đám hàng, hơn mấy thùng rượu, nên đưa tôi từng này." Giọng nói Nhan Tầm Châu bình thường, nói xong đi đến phía sau Lâm Diễm, “Tưng này uống hết còn rất nhiều, các cậu đừng để cho tôi tỉnh ."
“Đại ca yên tâm, chúng em tuyệt đối sẽ không khách khí với anh đâu." Người mặc áo khoác cười hì hì nói.
Nhan Tầm Châu cười tủm tỉm ôm Lâm Diễm ngồi xuống.
Lúc sau bắt đầu chơi xúc xắc, Lâm Diễm vốn không muốn chơi, ngay cả thua mấy ván đều là Nhan Tầm Châu thay chắn rượu, sau đó Tiêu Tử không chịu : “A Châu, anh giúp vợ chúng tôi không có ý kiến, chúng tôi cũng không ép của vợ của anh uống rượu, như vậy đi, đợi lát vợ anh thua nữa, chúng tôi liền lấy phương thức hỏi đáp để phạt cô ấy, không thành vấn đề chứ?"
Nhan Tầm Châu nhìn về phía Lâm Diễm, để cho chính cô quyết định, Lâm Diễm hơi gật đầu: “Không thành vấn đề."
Lại chơi, Lâm Diễm càng thêm cẩn thận, từ những ván trước cũng tổng kết được một ít kinh nghiệm, liên tục thắng hai ván sau đó còn hơi đắc ý , kết quả còn chưa kịp đắc ý vài phần, lại thua rồi.
“Tôi đây bắt đầu đặt câu hỏi nhé." Tiêu Tử thả một cái chén lớn bánh chẻo đã ăn xong xuống bàn ăn, “Trên bàn có mấy cái chén?"
Đề bài này? Lâm Diễm nhìn Nhan Tầm Châu, mà Nhan Tầm Châu chỉ cười.
“Một . . . . . . bảy cái chén. . . . . ." Lâm Diễm trả lời như vậy, trong lòng tính toán vấn đề này có chỗ nào đó quái dị, bởi vì lúc cô nói xong, tất cả cười to, nhất là bạn gái Tiêu Tử dẫn đến, ở trong lòng Tiêu Tử, cười đến chảy cả nước mắt.
Lâm Diễm một cái giật mình, mạnh phản ứng lại đây, hé ra mặt bật người ửng đỏ như ánh nắng chiều.
“Một buổi tối bảy chén đĩa. . . . . . Đại ca quả thật là một đêm bảy lần."
Lập tức lời cười đùa nổi lên bốn phía, Nhan Tầm Châu hôm nay phá lệ tâm trạng tốt, tùy ý cho ồn ào một chút, cuối cùng gần như là đêm khuya hai giờ mới tan cuộc, Tiêu Tử là người về cuối cùng, trước khi đi còn nháy mắt với Lâm Diễm, sau đó bị Nhan Tầm Châu đẩy ra ngoài cửa.
Một đám người sau khi rời đi, cả căn nhà đột nhiên trở nên tĩnh lặng, chỉ để lại một đống hỗn độn đầy phòng.
Lúc Lâm Diễm dọn dẹp phòng khách bị Nhan Tầm Châu giữ chặt: “Ngày mai để cho người làm thêm giờ đến dọn đi."
Lâm Diễm bỏ đấy, sau đó hỏi: “Bọn họ đều là bạn anh à?"
Nhan Tầm Châu gật đầu: “Phải"
“Bọn họ là người như thế nào?"
“Là người giống như anh."
Lâm Diễm nâng mắt nhìn về phía Nhan Tầm Châu, Nhan Tầm Châu khóe miệng hiện một vòng cung lớn, nhìn Lâm Diễm nói: “Tiểu Diễm, những gì em thấy hôm nay chính là một phần cuộc sống của anh, nếu em không thể chấp nhận, vậy coi như anh chưa từng tới tìm em".
Ánh sáng đèn treo phòng khách sáng ngời, Nhan Tầm Châu đứng dưới ánh sáng của ngọn đèn xanh thẫm, lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ nam tính có vẻ phá lệ anh khí bức người, nhất là cặp mắt kia, hai mắt cong lên, trong mắt có một uông nóng rực đích thanh minh.
“Vậy anh có. . . . . ."
“Có làm những chuyện thương thiên hại lí* chưa phải không?" Nhan Tầm Châu thay Lâm Diễm đặt câu hỏi trước, sau đó tiếp theo trả lời: “Nếu em muốn hỏi anh đã từng làm chuyện thương thiên hại lý giống như năm đó mưu hại ba mẹ, anh không làm."
*Thương Thiên hại lý: những chuyện không có tính người.
. . .
Bên trong bức màn, bên ngoài bầu trời màu lam đêm hè trăng sáng nhô lên cao, ánh sáng trong thanh qua ngọn cây bên ngoài rồi ùa vào bên trong, lộ ra trên giường gỗ lớn, mảnh chăn màu trắng hỗn độn nửa che đậy hai người, ai cũng chưa ngủ.
Lâm Diễm cảm thấy nóng bức khó chịu, tóc vì mồ hôi nên dính ở trán, cổ, phía sau lưng mặt trên, phía dưới cũngđau đớn không thoải mái, nhưng chưa từng có một giây phút nào làm cho cô thỏa mãn như hiện tại.
“Đã ngủ chưa?" Nhan Tầm Châu mở miệng hỏi cô, giọng nói khàn khàn.
“Chưa." Lâm Diễm cảm thấy thân thể của mình từng lỗ chân lông đều bị mồ hôi ngăn chặn, kín không kẽ hở ẩm ướt và oi bức làm cho cô nhớ tới lúc sau 12 giờ trưa của mùa hè trong năm, làn da cách lớp áo mỏng dán vào trên chiếu, hơi thở đều nóng như lửa, mồ hôi giống như nước biển vây quanh cô, làm cho người ta cảm thấy khí nóng xuyên qua.
Gần đến lúc hừng đông, đột nhiên nổi lên dông tố, không khí càng thêm nặng nề khô nóng, bên trong xuất hiện ít khí lạnh, qua vài tiếng sau có tiếng sấm, bên ngoài nổi lên trên trận mưa to tầm tã, mưa theo gió hắt vào trên cửa sổ, loạt xoạt rung động, có cảm giác hơi mát xâm lấn phòng, hình như cửa sổ cũng không đóng kín.
Nhan Tầm Châu lại nhổm dậy, nửa quỳtiến vào, ôm lấy Lâm Diễm từ phía sau,mỗi một tiếng sấm bên ngoài giáng xuống giống như nặng nề nhưng hữu lực, mỗi một lần xuyên vào đều như là xuyên thủng linh hồn của cô ở chỗ sâu trong cùng.
Tối hôm qua một đêm không chợp mắt, khi trời sáng thì con buồn ngủ kéo tới, hai người ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, sau đó hai người ở trên giường nói một số chuyện, Lâm Diễm kể chuyện cuộc sống đại học vài năm nay, Nhan Tầm Châu cũng thoáng kể một chút chuyện ngày trước ở bên ngoài như thế nào, trước hết ở Quảng Đông đầu cơ kiếm lợi xuất mối hàng, rồi sau đi sòng bạc Ma Cao chia bài, sau lại một lần nữa dùng vốn tiền lời buôn bán đi Hồng Kông phát triển.
“Nhưng mà về sau anh muốn đem trọng tâm chuyển dời đến thành phố S." Nhan Tầm Châu nói như vậy.
“Thành phố S à, em cũng đến bên đó tìm công việc." Lâm Diễm nghiễm nhiên cảm thấy chắn chắn Nhan Tầm Châu đi chỗ nào cô phải đi chỗ đó, nhiều năm như vậy không có mục đích sống, đột nhiên xuất hiện một người có thể nắm tay cùng đi, sao có thể bỏ lõ không ở cùng nhau được.
“Không thích Bắc Kinh sao?"
“Không thích, hoàn cảnh quá kém." Lâm Diễm và Nhan Tầm Châu nói ra lý tưởng đời này, “Chờ chúng ta già rồi, trở về trấn dưỡng già, giống như ông nội vậy, làm một vườn toàn hoa quả, chờ trái cây chín rồi, liền gọi cho cháu trai cháu gái chúng ta về nhà, nhìn thấy bọn chúng tranh nhau dành ăn, khẳng định sẽ rất vui vẻ."
Lâm Diễm miêu tả một bản kế hoạch hiện lên cảnh tượng hạnh phúc xa xôi, Nhan Tầm Châu lúc ấy cũng không cảm thấy cuộc sống như vậy có gì thú vị, sau này anh mới hiểu được cuộc sống bình thường mới là chân thật nhất, đáy lòng cũng thấy tiếc nuối.
Sau đó Nhan Tầm Châu nhận một cuộc điện thoại gọi đến liền đi ra ngoài mấy giờ, giữa trưa anh về mang cho Lâm Diễm một phần thức ăn, sau khi ăn xong một mình Lâm Diễm đọc sách, anh xem báo, thời gian cứ trôi chậm rãi lại như đọng lại.
Sau này Nhan Tầm Châu thường xuyên mơ thấy buổi trưa sau 12 giờ kia , đêm lúc khuya tỉnh lại nhận thấy thời gian thật sự là quá mức xa xỉ như vậy, ngay cả trong giấc mơ cũng trở nên xa xỉ, sợ ngày nào đó ngay cả tư cách nằm mơ cũng không có .
——
Đơn xin việc của Lâm Diễm rất nhanh nhận được tin tức, vị trí là trợ lý, vừa vặn Nhan Tầm Châu cũng phải về thành phố S xử lý công việc, Lâm Diễm và Nhan Tầm Châu cùng đi tới cái cảng thành thị.
Sau khi thi tự luận chấm dứt, Lâm Diễm quay về Bắc Kinh xử lý chuyện tốt nghiệp, thuận tiện bắt đầu đóng gói hành lý gửi tới thành phố S.
Trước khi tốt nghiệp hai ngày, Hệ Thảo cuối cùng cũng đến tìm Lâm Diễm một lần, anh ở trên đường đến căn tin ngăn Lâm Diễm lại, liên tục hỏi cô ba vấn đề: “Em thật sự thấy sống tốt lắm sao? Người đàn ông kia có thể tin được không? Vì người đàn ông kia từ bỏ việc học nghiên cứu sinh, Lâm Diễm em thấy có đáng giá không?"
Lâm Diễm lúc ấy trả lời như thế này: “Bởi vì người kia là anh ấy, cho nên em chưa bao giờ tự hỏi bản thân mấy vấn đề này."
“Được, vậy chúc em hạnh phúc." Hệ Thảo lúc đi vô cùng thoải mái.
Lúc ấy một người bạn cùng phòng vớiLâm Diễm kỳ thật vẫn còn thấy tiếc, cuối cùng một lần ở cái nơi lúc mọi người cùng nhau uống rượu tốt nghiệp, lôi kéo Lâm Diễm từ đáy lòng nói: “Tiểu Diễm, thật ra cậu có thể sống càng tốt hơn nữa, học hành nhiều năm như vậy cũng không phải để cậu chỉ làm bà chủ gia đình cho một người đàn ông."
Lúc Lâm Diễm tâm ý đã quyết dù có là trâu kéo cũng không kéo được cô về, cho tới nay quan niệm gia đình của cô quá nặng, điển hình cho tính cách của chòm sao Cự Giải, nếu sự nghiệp cá nhân và hạnh phúc gia đình buộc cô phải lựa chọn, không hề nghi ngờ gì cô sẽ lựa chọn vế sau, huống chi người cùng cô xây dựng gia đình lại là Nhan Tầm Châu.
Sau đó lúc Lâm Diễm từ nhà tù được thả ra, ngẫu nhiên ở trên mạng trường học thấy được một chút tin tức của bọn họ, ngoại trừ ba người bọn cô ra, còn lại đều sống khá tốt, cũng có thành tựu, một người học rất giỏi được giữ lại làm giảng viên đại học, một người lại một lòng trở thành một nữ quản lí năm trăm vụ buôn bán lớn trên toàn quốc, còn có một người đã lấy chồng, năm ấy cô ra tù nghe nói cô ấy sinh đôi, hai đứa con gái, hạnh phúc mỹ mãn.
Trái lại năm đó tưởng như người tìm được hạnh phúc và phương hướng sớm nhất là cô, lại thành nữ quản lí cho hộp đêm, đời người thật châm chọc làm cho người ta cười đến rụng răng, tựa như sau đó lại gặp lại Hệ Thảo anh hỏi cô một câu: “Em có hối hận không?"
Về vấn đề hối hận này, Lâm Diễm nghĩ cũng không dám nghĩ đến, dọc theo đường đi đã vấp ngã gần chết, rồi sau đó hối hận chính là một loại cảm xúc tiêu cực vô dụng, cái cô cần chính là mọi thứ để tiếp sức cố lên, chứ không phải là hối hận.
. . . . . .
Kết quả thi tự luận có rồi, Lâm Diễm đạt hạng nhất, tiếp đến là phỏng vấn, trước khi phỏng vấn, Lâm Diễm tự mua cho mình một bộ đồ phù hợp với thành phần tri thức, buổi tối Nhan Tầm Châu về, lúc cô mặc cho anh xem, Nhan Tầm Châu ôm thắt lưng cô, cúi xuống nói: “Đừng đi làm, rất vất vả."
Lâm Diễm lúc ấy làm sao lại cảm thấy vất vả được, cô đang đi trên con đường theo đuổi hạnh phúc, ngược lại cảm thấy vất vả một chút có thể làm cho hạnh phúc của cô càng bền vững.
Phỏng vấn xong là đến là vài lần thi vòng hai, Lâm Diễm lúc ấy với thứ hạng cao đoạt được chức vị trợ lý, cùng vào một nơi với cô chính là một cô gái người gốc thành phố S, S rộng lớn nhiều nhân tài.
Rất nhiều chuyện vì không đoán được nên kết cục hiện ra vô cùng tàn khốc, ví dụ như nguồn gốc hạnh phúc mở đầu bằng tình yêu, ví dụ như việc vượt mọi chông gai nghìn quân vạn mã con đường gian nan hoàn thành công việc, ánh sáng tình yêu lúc đầu tưởng hạnh phúc mỹ mãn mà đã quên rằng nó cũng sẽ gặp phải lừa gạt và phản bội, giống như tìm được một công việc tốt, lại giống như thầm nghĩ về sau làm sao để tiền đồ vô hạn, đã quên mất công việc này cũng sẽ mang đến cho cô tai ương ngập đầu, thời gian năm năm rơi vào chốn lao tù.
Sau khoảng thời gian kia Lâm Diễm đã từng vừa bận rộn lại vừa sung túc, Nhan Tầm Châu cầu hôn cô, ngoài công việc ra cô còn phải chuẩn bị chuyện kết hôn. Cô và Nhan Tầm Châu đều không có mấy người thân, cho nên rất nhiều chuyện đều cần thân lực thân vi*. (Tự mình làm lấy).
Đó là một khoảng thời gian vội vã mà hạnh phúc, tuy rằng rất nhiều năm sau Lâm Diễm cảm thấy thật châm chọc, nhưng không thể phủ nhận, năm đó vớiLâm Diễm chính là hạnh phúc.
Cuối cùng thời điểm phát sinh bi kịch, Lâm Diễm từng oán hận tất cả mọi bất hạnh đều đổ dồn vào cô, sau này mới phát hiện kỳ thật tất cả mọi bi kịch đều có biểu hiện từ trước, chỉ là lúc ấy cô đang bị ý nghĩ hạnh phúc chi phối, có một số việc tất cả đều không nhìn thấy.
Ví như Nhan Tầm Châu bắt đầu bận bịu không nhìn thấy người đâu.
Ví như cô ngửi thấy ở trên áo khoác của Nhan Tầm Châu mùi nước hoa.
Ví như đêm khuya cô gọi điện thoại cho Nhan Tầm Châu, điện thoại vang lên hai tiếng sau bị cắt đứt.
. . . . . .
Nhan Tầm Châu quen biết Trương Mộ Mộ ở trong một buổi tiệc rượu, sau khi tiệc rượu kết thúc, Trương Mộ Mộ đi tới gần, hàn huyên vài câu rồi Trương Mộ Mộ ngồi lên xe anh.
Phụ nữ gia thế tốt cộng thêm điều kiện cá nhân không tồi vô cùng tự tin và táo bạo.
Buổi tối Nhan Tầm Châu đưa Trương Mộ Mộ đến bãi biển bên ngoài gió đêm thổi lạnh, lúc thủy triều lên xuống, Nhan Tầm Châu nhìn mặt Trương Mộ Mộ, trong lòng có chút sinh ra nhớ nhung một người, lúc sau kéo ra thế nào cũng không đi, có lẽ lúc ấy Nhan Tầm Châu cũng hiểu được bản thân quá mức tự tin, tự cho là có thể nắm chắc thắng lợi, tự cho là đã quá đủ hiểu Lâm Diễm rồi, tự cho là nếu không có ích cũng chỉ là mất đi một người phụ nữ mà thôi, trên con đường đi báo thù anh đã bước quá nhanh, đi vội vàng đã quên tự hỏi bản thân: “Lâm Tiểu Diễm đối với anh mà nói, thật sự chỉ là một nguời phụ nữ thôi sao?"
Nhan Tầm Châu trốn Lâm Diễm qua lại với Trương Mộ Mộ một khoảng thời gian, hai người phụ nữ, hoa lan trầm tĩnh và hoa hồng, ban ngày anh ứng phó chu toàn Trương Mộ Mộ, buổi tối về nhà nhìn thấy Lâm Diễm lại mua thêm mấy món đồ dùng kết hôn, ý định của Nhan Tầm Châu sẽ không thể dừng lại, dừng lại. . . . . . Anh khó chịu đến sắp không khống chế được nữa, lúc sau anh ôm Lâm Diễm đến đêm khuya.
Đó là một ngày cuối tuần thời tiết vô cùng tốt, anh đưa Trương Mộ Mộ bay đi Nhật Bản câu cá, lúc trở về đã là buổi chiều ngày hôm sau , thời tiết không tốt như lúc đi, có mưa nhỏ lất phất, anh có hơi nhớ Lâm Diễm, xuống máy bay liền chạy về nhà, anh mua cho Lâm Diễm một món quà, quà đặt ở trên sô pha, là một bộ sách không còn xuất bản nữa, anh ở một cửa hàng sách Nhật Bản mua về.
Nghĩ đến đợi lát nữa Lâm Diễm lộ ra bộ dáng vui thích, anh cũng vui vẻ đi vào buồng vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, gian ngoài truyền đến tiếng mở cửa, anh nghĩ chắc chắn là Lâm Diễm đã về, anh gọihai tiếng, không ai đáp lại.
Nhan Tầm Châu tắm xong đi ra, anh tìm Lâm Diễm trong phòng một lần, không tìm thấy, nhưng anh xác định Lâm Diễm đã về rồi, trong phòng khách để lại một loạt dấu chân, là của Lâm Diễm
Lâm Diễm không đổi giày đã đi vào nhà, sau đó lại rời đi. . . . . . Đầu óc Nhan Tầm Châu đột nhiên trở nên mụ mị, dự cảm không tốt càng không ngừng ăn mòn đại não, hoặc là đàn ông làm chuyện xấu, ở trong người thần kinh luôn luôn đầy căng thẳng, một ngày nào đó sự việc sẽ bại lộ, mà anh vẫn luôn là hiểu rõ điều đó.
Nhan Tầm Châu đi ra ngoài tìm Lâm Diễm, anh gọi điện thoại cho Lâm Diễm, kết quả là tắt máy, Nhan Tầm Châu thật không biết một Lâm Diễm nhu nhược sẽ chạy đi chỗ nào, lòng anh nóng như lửa đốt lái xe tìm một vòng lại một vòng.
Thành phố rất lớn, lúc ấy Nhan Tầm Châu cảm thấy những nơi Lâm Diễm có thể đi nhiều lắm, sau đó đến khi anh ở tiểu khu hoa viên đằng sau ven sông tìm thấy Lâm Diễm, mới hiểu được nơi Lâm Diễm có thể đi quá ít, hoặc phải nói thế giới của cô quá nhỏ.
Lâm Diễm ngồi trên ghế dài ở công viên, bóng cây trùng điệp, ban đêm mùa mưa nhỏ công viên có hơi ẩm ướt và lạnh lẽo, buổi tối ngay cả mấy người đi tản bộ cũng không có, mà Lâm Diễm cứ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, yên lặng giống như hòa tan vào trong màn đêm tối.
Nhan Tầm Châu đi bước một hướng tới chỗ Lâm Diễm, anh đi đến bên người Lâm Diễm thì dừng lại, một hồi lâu Lâm Diễm cũng không ngẩng đầu nhìn anh, nếu không phải anh nhìn thấy Lâm Diễm cứ co bả vai lại, anh thật sự hoài nghi người phụ nữ ngồi trên cái ghế dài này đã có dấu hiệu mất đi sinh mệnh rồi.
“Lâm Diễm." Anh mở miệng.
Thật lâu sau, Lâm Diễm rốt cục ngẩng đầu, đèn đường thảm đạm chiếu rọi lên là khuôn mặt đầy nước mắt, từ lúc ngẩng đầu đến lúc mở miệng nói chuyện, Lâm Diễm theo dõi nhìn anh thật lâu, sau đó giọng cô khàn đặc hỏi anh: “Anh còn trở về làm gì. . . . . ."
Trở về làm gì? Bản thân Nhan Tầm Châu cũng không biết, có tiếp tục sống cùng Lâm Diễm không? Anh còn muốn kết hôn với cô không? Anh và cô còn có tương lai sao?
Mấy vấn đề này, Nhan Tầm Châu không biết, cũng không muốn biết, sau đấy một khoảng thời gian dài, anh bắt đầu trốn tránh Lâm Diễm, cho đến khi Lâm Diễm xảy ra chuyện, cô bị khởi tố có liên quan đến án rửa tiền.
Con người một khi lạc bước trên đường, lạc đường mà biết quay lại quá ít, nhiều người chính là càng chạy càng xa, có thể không quay đầu về được nữa, cũng có thể là không muốn quay đầu lại, có thể phong cảnh của con đường sai bước kia so với đường cũ cũng không tốt đẹp hơn bao nhiêu, kỳ thật đời người vốn chính là như vậy, yêu nhau cũng thế, chỉ cần còn sống, là có thể tùy cơ ứng biến, mà không phải cứng nhắc nói yêu thương là sẽ không thể thay đổi, ai cũng không có cách nào quy định ai và ai nhất định phải ở bên nhau, không phải sao?
Nhưng tình yêu của con người chính là cứng nhắc như vậy, cho dù có không biết bao nhiêu nhắc nhở nhưng vẫn cứ ngu xuẩn hết thuốc chữa như vậy, mà những người này phát sinh bi kịch thì tính tình có thể thay đổi, tỷ như Lâm Diễm.
Kỳ thật mấy ngày nay Lâm Diễm cũng có dự cảm rồi, dự cảm Nhan Tầm Châu càng ngày càng cách xa cô, trong lòng ít nhiều cũng hơi không vui, người nữ đồng nghiệp cùng vào làm một chỗ nói cho cô: “Đây là bạn trai cô đúng chứ, ngày hôm qua tôi đã nhìn thấy anh ta ôm Trương Mộ Mộ cùng đi dạo phố đấy."
Cô gọi điện thoại cho Nhan Tầm Châu, bị ngắt máy, cô lại gọi cho thư ký của Nhan Tầm Châu, thư ký nói cho cô Nhan Tầm Châu bay đi Nhật Bản, nói chuyện điện thoại xong Lâm Diễm ghé vào bồn cầu trong nhà vệ sinh nôn hết sạch như sông cuộn biển gầm.
Ngày đó cô vốn muốn nói cho Nhan Tầm Châu một tin tức tốt, nhưng mà tình cảm có thay đổi, chuyện tốt cũng sẽ biến thành chuyện xấu, hơn nữa chuyện xấu cứ một chuyện lại một chuyện.
——
Lâm Diễm ngày hôm sau thức dậy thật sự sửng sốt, không thể tưởng được bản thâm khi còn sống còn có thể trở lại căn nhà vùng ven sông này, bên ngoài ánh mặt trời chói mắt, Lâm Diễm lại cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Tối hôm qua xảy ra chuyện gì? !
Lâm Diễm thống khổ nhắm mắt lại, đứng lên ra khỏi phòng, thật không ngờ, cái người đó vẫn còn ở đây.
—
Một chương thật dài, thật hay, mình beta lại mà cảm thấy nhói lòng.
Beta: Rika
—
Năm đó Lâm Diễm vẫn cho rằng mình và Nhan Tầm Châu có một khởi đầu rất tốt, trong tay cô cầm chắc được niềm hạnh phúc của mình, hai người nhiều năm không gặp, nam chưa lập gia đình nữ chưa gả, cũng không có gì cẩu huyết hay hiểu lầm, cô học hành bài vở thành công, mà Nhan Tầm Châu cũng đã có sự nghiệp của riêng mình, chỉ còn chờ dắt tay nhau bước vào cách cửa hôn nhân với lời chúc phúc của mọi người, kết quả vẫn là do cô tự suy diễn, vừa hay lại xuất hiện một hồi bi kịch.
Ngược lại Lâm Diễm sau đấy ở thành phố C quen biết một đôi nam nữ, bọn họ mở đầu đã một đường tình gian nan, rõ ràng là một đám người bên ngoài cũng không xem trọng tình yêu ấy, cuối cùng bọn họ cố tình dốc lòng, làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối, không thể không ủng hộ họ.
Cho nên hoa nở ra sao kết quả thế nào cũng không có liên quan trực tiếp gì đến cái mở đầu, bởi vì thứ tình cảm này, mặc kệ là vài năm, hay là vài chục năm, nếu phải thay đổi, trong nháy mắt cũng là chuyện thường tình.
Đêm đó Lâm Diễm và Nhan Tầm Châu cũng không phát sinh quan hệ không thuần khiết gì, ngược lại dưới một dải ánh sáng trăng ôn nhu ban đêm, Lâm Diễm và Nhan Tầm Châu nổi hứng lên chơi bài pu-khơ.
Cô và Nhan Tầm Châu song song khoanh chân ngồi ở trên ghế sô pha, Nhan Tầm Châu thủ pháp thuần thục trộn bài chia bài, Lâm Diễm tựa lưng vào sô pha mở miệng đặt câu hỏi: “Tầm Châu, mấy năm nay anh đi đâu vậy ?"
“Anh đi khá nhiều nơi." Nhan Tầm Châu nói, khóe môi bỗng dưng hé ra một nụ cười, “Vừa mới bắt đầu chính là đi Quảng Châu, sau lại cùng bạn bè đi tới Macao, ở nơi nào có tiền vốn rồi, lại đi Hồng Kông phát triển ."
Lâm Diễm yên lặng nhìn Nhan Tầm Châu, Nhan Tầm Châu búng xuống cái mũi Lâm Diễm: “Có phải cảm thấy người đàn ông nhà mình rất có tiền đồ không?"
Lực tay Nhan Tầm Châu lớn, không cẩn thận búng đau Lâm Diễm, Lâm Diễm giữ chặt cho cái mũi của mình, nước ở hai tròng mắt lập tức dâng lên.
“Rất đau sao?" Nhan Tầm Châu rướn người lên, gạt bàn tay Lâm Diễm đang giữ chặt, liền nhìn thấy một dòng đỏ tươi chính là máu mũi chảy ra, Nhan Tầm Châu bật người dậy luống cuống, đỡ đầu Lâm Diễm ra sau, cầm máu cho cô.
Cách hơi nước trong hốc mắt, Lâm Diễm thấy trên mặt Nhan Tầm Châu có một sự thật cẩn thận đến khẩn trương, cô tuy rằng thấy mơ hồ, nhưng trong lòng cảm giác lại chân thật như vậy.
Có đôi khi phụ nữ rất chú ý ở những điểm nhỏ nhặt cuối cùng tìm được hạnh phúc, ngược lại dễ dàng nhất đã đánh mất hạnh phúc.
Cái mũi của Lâm Diễm bị bịt bởi hai cái nút bông, cô nằm ở sô pha nói với Nhan Tầm Châu: “Anh xuống tay cũng quá nặng đấy."
Nhan Tầm Châu khá bất đắc dĩ nở nụ cười, với tay đem theo khăn mặt lạnh từ phòng bếp đắp lên trên mũi ở Lâm Diễm: “Anh quên mất căn bản em là một cái giá thủy tinh, về sau anh sẽ chú ý hơn, lúc nào cũng chú ý."
Hồi ở trấn, Nhan Tầm Châu cũng có hơn một lần không cẩn thận làm Lâm Diễm bị thương, chỉ là rất nhẹ túm lấy tay cô, cánh tay cô liền trật khớp.
Trong lời nói của Nhan Tầm Châu mặt sau còn có ẩn ý , hai lỗ tai Lâm Diễm xoẹt cái đỏ lên, nghiêng đầu che dấu sự xấu hổ của mình.
Nhan Tầm Châu giữ chặt đầu Lâm Diễm: “Đừng nhúc nhích, cẩn thận lại máu chảy thành sông ."
Lâm Diễm bật cười: “Không có văn hóa sẽ không biết dùng từ ngữ ."
Nhan Tầm Châu cũng cười, sau đó yên lặng nhìn Lâm Diễm: “Cô bé, có phải ghét bỏ anh chỉ có văn bằng trung học thôi hay không?"
Lâm Diễm lắc đầu, chân thành nói: “Nếu Nhan Tầm Châu không phải chỉ có văn bằng trung học sẽ không phải là Nhan Tầm Châu ."
Trong mắt Nhan Tầm Châu hiện lên một tia thần sắc phức tạp, bất quá rất nhanh xua đi, tay anh xoa bóp vành tai Lâm Diễm: “Vậy em cảm thấy Nhan Tầm Châu là trình độ văn hóa gì?"
“Văn hóa tiểu học đi." Lâm Diễm cười đến run rẩy hết cả người, sau đó sửa sang lại thần sắc, khá nghiêm túc nói, “Nếu em là hiệu trưởng, có lẽ sẽ cho anh một cái chứng nhận tốt nghiệp tiểu học, không thể cao hơn đâu ."
“Được." Nhan Tầm Châu cho Lâm Diễm một ít hạt dẻ ăn, ngón trỏ các đốt ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào đầu Lâm Diễm, thần sắc ôn nhu, như là phá lệ dung túng Lâm Diễm “Tiểu kiêu ngạo".
Nhan Tầm Châu nói cho cô biết ở đây có máy tính, lúc Lâm Diễm sử dụng thì phát hiện máy tính căn bản là hoàn toàn mới.
Buổi tối Nhan Tầm Châu không có ở nhà, Lâm Diễm trên bàn phím gõ ký tự, đưa luận văn viết tay vào trong máy tính, cô làm việc thật sự chuyên chú, lập tức quên cả thời gian, cuối cùng lúc đem toàn bộ luận văn sửa chữa xong, đã là chín giờ tối.
Nhưng Nhan Tầm Châu còn chưa trở về, Lâm Diễm đứng lên nhìn thức ăn khuya trước mắt cô, sớm đã nguội. Cô tiện tay nhắn tin cho Nhan Tầm Châu, bảo anh lúc nào về thì đem bánh chẻo hấp đặt trong lò vi sóng hâm nóng lên.
Đúng lúc này, di động vang , là Nhan Tầm Châu gọi điện thoại tới.
“Lâm Diễm, còn ở nhà không?"
“Còn."
“Đợi lát nữa anh có mấy người bạn tới đây tổ chức sinh nhật, buổi tối em không phải đi về, giúp anh tiếp đón một chút."
“Nhưng em chưa chuẩn bị cái gì cả. . . . ." Lâm Diễm khẩn trương.
“Em không cần chuẩn bị gì cả, chuẩn bị qua loa bản thân một chút là được ." Nhan Tầm Châu cười trong điện thoại.
Mấy ngày hôm trước Nhan Tầm Châu mua cho cô một bộ đồ trang điểm, Lâm Diễm trong phòng vệ sinh trang điểm, đối với bộ dáng quái dị cô thấy trong gương, lại lau hết son phấn ở trên mặt đi, cuối cùng chính là đem tóc dài buông xuống, chia nửa ra sau tai, chất tóc của Lâm Diễm rất tốt thật là làm cho người ta hâm mộ, vừa thẳng vừa mượt, phối hợp trên mình váy liền áo ô vuông màu lam, có chút trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần không biết tả sao.
Nhưng mà lúc ấy Lâm Diễm vẫn tự ti muốn chết, sửa sang lại xong hết thảy sau lại tiếp tục ở phòng bếp tiếp gói bánh sủi cảo, cô không biết Nhan Tầm Châu muốn dẫn bao nhiêu bạn bè về, cho nên tận lực gói nhiều một chút, chờ chuông cửa vang lên, cô đã gói được mấy trăm cái bánh chẻo, bộ dáng khéo léo đáng yêu.
Bạn bè Nhan Tầm Châu đưa về có nam có nữ, trong đó có mấy người tự mang theo túi lớn đồ ăn tới, Nhan Tầm Châu tự nhiên đi đến trước mặt Lâm Diễm, quay đầu nhìn bánh chẻo bày trên bàn cơm: “Đã nói không cần chuẩn bị."
Lâm Diễm cũng cảm thấy rất quẫn bách, hình như đã làm mất mặt Nhan Tầm Châu rồi, sau đó cô lại bị Nhan Tầm Châu đưa đến trước mặt một người bạn anh: “Vợ nhỏ của tôi."
Con người một khi tiến vào nơi sắm vai diễn, sẽ thật sự đem chính mình hòa nhập loại vai diễn này, mặc kệ trước đây là con dâu nuôi từ bé, về sau vẫn cứ là vợ.
Bánh chẻo làm rất ngon, vốn cũng định không thể để lãng phí, lúc múc một tô bánh chẻo mang ra, không biết là hương vị thật sự không tồi, hay là bọn họ nể mặt mũi Nhan Tầm Châu, không chỉ có ăn sạch, mà còn tranh nhau ăn.
“Có cần em đi làm thêm nữa hay không?" Lâm Diễm hỏi, kết quả bị Nhan Tầm Châu một phen ôm vào trong lồng ngực mình, “Đã rất khoản đãi bọn họ rồi, anh không tốt đến mức bày lộc ăn."
“Đúng vậy, A Châu, cậu từ tìm đâu ra được cô vợ nhỏ thế này, chúng tôi nhìn thấy đều hâm mộ muốn chết." Có người lớn tiếng hỏi.
Nhan Tầm Châu xoa xoa mái tóc phía sau đầu Lâm Diễm, khóe miệng vẽ ra một vòng cung nhỏ: “Nuôi từ nhỏ đấy."
“Ha ha, Tiêu Tử, cậu thật đúng là phải học tập đấy, hiện tại thịnh hành nuôi từ nhỏ có biết không, lão đại của chúng ta là một người rất hợp thời đại đó. Một người đàn ông đeo kính chen vào nói.
“Được, lần sau tôi thật sự sẽ đi nhà trẻ chọn một người về nhà, nuôi từ nhỏ thành con gái, lần đầu tiên khẳng định không giả được." Cái người gọi Tiêu Tử kia, nói chuyện tuyệt không kiêng kị gì cả, Lâm Diễm ở một bên nghe thấy hai má phiếm hồng.
“Chú ý chút đi." Nhan Tầm Châu nói.
“Gì, thật ra tôi chính là một cây chuối tiêu nhé, ngoài vàng trong trắng, rất thuần khiết." Tiêu Tử nói như vậy.
Lâm Diễm cảm thấy lời này thú vị, chậm chạp nở nụ cười, sau đó cảm giác trên lưng căng thẳng, cả người đã bị Nhan Tầm Châu ôm cả vào trong lồng ngực.
Nếu là tiệc sinh nhật, tự nhiên không thể thiếu bánh ngọt rượu ngon, bánh ngọt là được đưa tới sau, hai tầng lớn bánh ngọt, sinh nhật chính là của người đàn ông tên Tiêu Tử này, ngồi bên người anh ta là một mỹ nhân chân dài, hai người liếc mắt đưa tình vô cùng quen thuộc.
Rượu là Nhan Tầm Châu từ tủ rượu lấy ra, có trắng cũng có đỏ, lúc lấy rượu Lâm Diễm đi tới bên cạnh Nhan Tầm Châu nhẹ giọng hỏi: “Đây dù sao cũng là nhà của bạn anh, uống đồ của người ta có phải không được hay cho lắm. . . . . . Nếu không hay là để em đi xuống mua?"
Lâm Diễm nói thật sự rất nghiêm túc, Nhan Tầm Châu nghiêng đầu mỉm cười nhìn cô: “Không sao, người này còn nợ anh tiền, rượu này vừa lúc có thể gán nợ."
Lâm Diễm nửa tin nửa ngờ nhìn Nhan Tầm Châu, Nhan Tầm Châu không nhịn được cười khẽ ra tiếng, đem hai bình rượu đỏ đặt vào tay Lâm Diễm: “Cầm cho bọn họ đi."
Khi Lâm Diễm cầm rượu trong tay mang tới phòng khách đặt trên bàn trà gỗ, Tiêu Tử ôm bạn gái mở miệng nói: “A Châu, cậu cất dấu nhiều rượu ngon như vậy từ lúc nào, tôi nhớ rõ ngôi nhà này cậu mới mua không bao lâu mà?"
Hóa ra cô bị lừa, căn bản đây không phải cái gọi là “Nhà của bạn", “rượu của bạn", Lâm Diễm quay đầu lại căm tứcNhan Tầm Châu, Nhan Tầm Châu chỉnh ống tay áo vén lên cao, xán lạn cười với cô, sau đó mở miệng nói với Tiêu Tử: “Lần trước Liên Minh nhập một đám hàng, hơn mấy thùng rượu, nên đưa tôi từng này." Giọng nói Nhan Tầm Châu bình thường, nói xong đi đến phía sau Lâm Diễm, “Tưng này uống hết còn rất nhiều, các cậu đừng để cho tôi tỉnh ."
“Đại ca yên tâm, chúng em tuyệt đối sẽ không khách khí với anh đâu." Người mặc áo khoác cười hì hì nói.
Nhan Tầm Châu cười tủm tỉm ôm Lâm Diễm ngồi xuống.
Lúc sau bắt đầu chơi xúc xắc, Lâm Diễm vốn không muốn chơi, ngay cả thua mấy ván đều là Nhan Tầm Châu thay chắn rượu, sau đó Tiêu Tử không chịu : “A Châu, anh giúp vợ chúng tôi không có ý kiến, chúng tôi cũng không ép của vợ của anh uống rượu, như vậy đi, đợi lát vợ anh thua nữa, chúng tôi liền lấy phương thức hỏi đáp để phạt cô ấy, không thành vấn đề chứ?"
Nhan Tầm Châu nhìn về phía Lâm Diễm, để cho chính cô quyết định, Lâm Diễm hơi gật đầu: “Không thành vấn đề."
Lại chơi, Lâm Diễm càng thêm cẩn thận, từ những ván trước cũng tổng kết được một ít kinh nghiệm, liên tục thắng hai ván sau đó còn hơi đắc ý , kết quả còn chưa kịp đắc ý vài phần, lại thua rồi.
“Tôi đây bắt đầu đặt câu hỏi nhé." Tiêu Tử thả một cái chén lớn bánh chẻo đã ăn xong xuống bàn ăn, “Trên bàn có mấy cái chén?"
Đề bài này? Lâm Diễm nhìn Nhan Tầm Châu, mà Nhan Tầm Châu chỉ cười.
“Một . . . . . . bảy cái chén. . . . . ." Lâm Diễm trả lời như vậy, trong lòng tính toán vấn đề này có chỗ nào đó quái dị, bởi vì lúc cô nói xong, tất cả cười to, nhất là bạn gái Tiêu Tử dẫn đến, ở trong lòng Tiêu Tử, cười đến chảy cả nước mắt.
Lâm Diễm một cái giật mình, mạnh phản ứng lại đây, hé ra mặt bật người ửng đỏ như ánh nắng chiều.
“Một buổi tối bảy chén đĩa. . . . . . Đại ca quả thật là một đêm bảy lần."
Lập tức lời cười đùa nổi lên bốn phía, Nhan Tầm Châu hôm nay phá lệ tâm trạng tốt, tùy ý cho ồn ào một chút, cuối cùng gần như là đêm khuya hai giờ mới tan cuộc, Tiêu Tử là người về cuối cùng, trước khi đi còn nháy mắt với Lâm Diễm, sau đó bị Nhan Tầm Châu đẩy ra ngoài cửa.
Một đám người sau khi rời đi, cả căn nhà đột nhiên trở nên tĩnh lặng, chỉ để lại một đống hỗn độn đầy phòng.
Lúc Lâm Diễm dọn dẹp phòng khách bị Nhan Tầm Châu giữ chặt: “Ngày mai để cho người làm thêm giờ đến dọn đi."
Lâm Diễm bỏ đấy, sau đó hỏi: “Bọn họ đều là bạn anh à?"
Nhan Tầm Châu gật đầu: “Phải"
“Bọn họ là người như thế nào?"
“Là người giống như anh."
Lâm Diễm nâng mắt nhìn về phía Nhan Tầm Châu, Nhan Tầm Châu khóe miệng hiện một vòng cung lớn, nhìn Lâm Diễm nói: “Tiểu Diễm, những gì em thấy hôm nay chính là một phần cuộc sống của anh, nếu em không thể chấp nhận, vậy coi như anh chưa từng tới tìm em".
Ánh sáng đèn treo phòng khách sáng ngời, Nhan Tầm Châu đứng dưới ánh sáng của ngọn đèn xanh thẫm, lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ nam tính có vẻ phá lệ anh khí bức người, nhất là cặp mắt kia, hai mắt cong lên, trong mắt có một uông nóng rực đích thanh minh.
“Vậy anh có. . . . . ."
“Có làm những chuyện thương thiên hại lí* chưa phải không?" Nhan Tầm Châu thay Lâm Diễm đặt câu hỏi trước, sau đó tiếp theo trả lời: “Nếu em muốn hỏi anh đã từng làm chuyện thương thiên hại lý giống như năm đó mưu hại ba mẹ, anh không làm."
*Thương Thiên hại lý: những chuyện không có tính người.
. . .
Bên trong bức màn, bên ngoài bầu trời màu lam đêm hè trăng sáng nhô lên cao, ánh sáng trong thanh qua ngọn cây bên ngoài rồi ùa vào bên trong, lộ ra trên giường gỗ lớn, mảnh chăn màu trắng hỗn độn nửa che đậy hai người, ai cũng chưa ngủ.
Lâm Diễm cảm thấy nóng bức khó chịu, tóc vì mồ hôi nên dính ở trán, cổ, phía sau lưng mặt trên, phía dưới cũngđau đớn không thoải mái, nhưng chưa từng có một giây phút nào làm cho cô thỏa mãn như hiện tại.
“Đã ngủ chưa?" Nhan Tầm Châu mở miệng hỏi cô, giọng nói khàn khàn.
“Chưa." Lâm Diễm cảm thấy thân thể của mình từng lỗ chân lông đều bị mồ hôi ngăn chặn, kín không kẽ hở ẩm ướt và oi bức làm cho cô nhớ tới lúc sau 12 giờ trưa của mùa hè trong năm, làn da cách lớp áo mỏng dán vào trên chiếu, hơi thở đều nóng như lửa, mồ hôi giống như nước biển vây quanh cô, làm cho người ta cảm thấy khí nóng xuyên qua.
Gần đến lúc hừng đông, đột nhiên nổi lên dông tố, không khí càng thêm nặng nề khô nóng, bên trong xuất hiện ít khí lạnh, qua vài tiếng sau có tiếng sấm, bên ngoài nổi lên trên trận mưa to tầm tã, mưa theo gió hắt vào trên cửa sổ, loạt xoạt rung động, có cảm giác hơi mát xâm lấn phòng, hình như cửa sổ cũng không đóng kín.
Nhan Tầm Châu lại nhổm dậy, nửa quỳtiến vào, ôm lấy Lâm Diễm từ phía sau,mỗi một tiếng sấm bên ngoài giáng xuống giống như nặng nề nhưng hữu lực, mỗi một lần xuyên vào đều như là xuyên thủng linh hồn của cô ở chỗ sâu trong cùng.
Tối hôm qua một đêm không chợp mắt, khi trời sáng thì con buồn ngủ kéo tới, hai người ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, sau đó hai người ở trên giường nói một số chuyện, Lâm Diễm kể chuyện cuộc sống đại học vài năm nay, Nhan Tầm Châu cũng thoáng kể một chút chuyện ngày trước ở bên ngoài như thế nào, trước hết ở Quảng Đông đầu cơ kiếm lợi xuất mối hàng, rồi sau đi sòng bạc Ma Cao chia bài, sau lại một lần nữa dùng vốn tiền lời buôn bán đi Hồng Kông phát triển.
“Nhưng mà về sau anh muốn đem trọng tâm chuyển dời đến thành phố S." Nhan Tầm Châu nói như vậy.
“Thành phố S à, em cũng đến bên đó tìm công việc." Lâm Diễm nghiễm nhiên cảm thấy chắn chắn Nhan Tầm Châu đi chỗ nào cô phải đi chỗ đó, nhiều năm như vậy không có mục đích sống, đột nhiên xuất hiện một người có thể nắm tay cùng đi, sao có thể bỏ lõ không ở cùng nhau được.
“Không thích Bắc Kinh sao?"
“Không thích, hoàn cảnh quá kém." Lâm Diễm và Nhan Tầm Châu nói ra lý tưởng đời này, “Chờ chúng ta già rồi, trở về trấn dưỡng già, giống như ông nội vậy, làm một vườn toàn hoa quả, chờ trái cây chín rồi, liền gọi cho cháu trai cháu gái chúng ta về nhà, nhìn thấy bọn chúng tranh nhau dành ăn, khẳng định sẽ rất vui vẻ."
Lâm Diễm miêu tả một bản kế hoạch hiện lên cảnh tượng hạnh phúc xa xôi, Nhan Tầm Châu lúc ấy cũng không cảm thấy cuộc sống như vậy có gì thú vị, sau này anh mới hiểu được cuộc sống bình thường mới là chân thật nhất, đáy lòng cũng thấy tiếc nuối.
Sau đó Nhan Tầm Châu nhận một cuộc điện thoại gọi đến liền đi ra ngoài mấy giờ, giữa trưa anh về mang cho Lâm Diễm một phần thức ăn, sau khi ăn xong một mình Lâm Diễm đọc sách, anh xem báo, thời gian cứ trôi chậm rãi lại như đọng lại.
Sau này Nhan Tầm Châu thường xuyên mơ thấy buổi trưa sau 12 giờ kia , đêm lúc khuya tỉnh lại nhận thấy thời gian thật sự là quá mức xa xỉ như vậy, ngay cả trong giấc mơ cũng trở nên xa xỉ, sợ ngày nào đó ngay cả tư cách nằm mơ cũng không có .
——
Đơn xin việc của Lâm Diễm rất nhanh nhận được tin tức, vị trí là trợ lý, vừa vặn Nhan Tầm Châu cũng phải về thành phố S xử lý công việc, Lâm Diễm và Nhan Tầm Châu cùng đi tới cái cảng thành thị.
Sau khi thi tự luận chấm dứt, Lâm Diễm quay về Bắc Kinh xử lý chuyện tốt nghiệp, thuận tiện bắt đầu đóng gói hành lý gửi tới thành phố S.
Trước khi tốt nghiệp hai ngày, Hệ Thảo cuối cùng cũng đến tìm Lâm Diễm một lần, anh ở trên đường đến căn tin ngăn Lâm Diễm lại, liên tục hỏi cô ba vấn đề: “Em thật sự thấy sống tốt lắm sao? Người đàn ông kia có thể tin được không? Vì người đàn ông kia từ bỏ việc học nghiên cứu sinh, Lâm Diễm em thấy có đáng giá không?"
Lâm Diễm lúc ấy trả lời như thế này: “Bởi vì người kia là anh ấy, cho nên em chưa bao giờ tự hỏi bản thân mấy vấn đề này."
“Được, vậy chúc em hạnh phúc." Hệ Thảo lúc đi vô cùng thoải mái.
Lúc ấy một người bạn cùng phòng vớiLâm Diễm kỳ thật vẫn còn thấy tiếc, cuối cùng một lần ở cái nơi lúc mọi người cùng nhau uống rượu tốt nghiệp, lôi kéo Lâm Diễm từ đáy lòng nói: “Tiểu Diễm, thật ra cậu có thể sống càng tốt hơn nữa, học hành nhiều năm như vậy cũng không phải để cậu chỉ làm bà chủ gia đình cho một người đàn ông."
Lúc Lâm Diễm tâm ý đã quyết dù có là trâu kéo cũng không kéo được cô về, cho tới nay quan niệm gia đình của cô quá nặng, điển hình cho tính cách của chòm sao Cự Giải, nếu sự nghiệp cá nhân và hạnh phúc gia đình buộc cô phải lựa chọn, không hề nghi ngờ gì cô sẽ lựa chọn vế sau, huống chi người cùng cô xây dựng gia đình lại là Nhan Tầm Châu.
Sau đó lúc Lâm Diễm từ nhà tù được thả ra, ngẫu nhiên ở trên mạng trường học thấy được một chút tin tức của bọn họ, ngoại trừ ba người bọn cô ra, còn lại đều sống khá tốt, cũng có thành tựu, một người học rất giỏi được giữ lại làm giảng viên đại học, một người lại một lòng trở thành một nữ quản lí năm trăm vụ buôn bán lớn trên toàn quốc, còn có một người đã lấy chồng, năm ấy cô ra tù nghe nói cô ấy sinh đôi, hai đứa con gái, hạnh phúc mỹ mãn.
Trái lại năm đó tưởng như người tìm được hạnh phúc và phương hướng sớm nhất là cô, lại thành nữ quản lí cho hộp đêm, đời người thật châm chọc làm cho người ta cười đến rụng răng, tựa như sau đó lại gặp lại Hệ Thảo anh hỏi cô một câu: “Em có hối hận không?"
Về vấn đề hối hận này, Lâm Diễm nghĩ cũng không dám nghĩ đến, dọc theo đường đi đã vấp ngã gần chết, rồi sau đó hối hận chính là một loại cảm xúc tiêu cực vô dụng, cái cô cần chính là mọi thứ để tiếp sức cố lên, chứ không phải là hối hận.
. . . . . .
Kết quả thi tự luận có rồi, Lâm Diễm đạt hạng nhất, tiếp đến là phỏng vấn, trước khi phỏng vấn, Lâm Diễm tự mua cho mình một bộ đồ phù hợp với thành phần tri thức, buổi tối Nhan Tầm Châu về, lúc cô mặc cho anh xem, Nhan Tầm Châu ôm thắt lưng cô, cúi xuống nói: “Đừng đi làm, rất vất vả."
Lâm Diễm lúc ấy làm sao lại cảm thấy vất vả được, cô đang đi trên con đường theo đuổi hạnh phúc, ngược lại cảm thấy vất vả một chút có thể làm cho hạnh phúc của cô càng bền vững.
Phỏng vấn xong là đến là vài lần thi vòng hai, Lâm Diễm lúc ấy với thứ hạng cao đoạt được chức vị trợ lý, cùng vào một nơi với cô chính là một cô gái người gốc thành phố S, S rộng lớn nhiều nhân tài.
Rất nhiều chuyện vì không đoán được nên kết cục hiện ra vô cùng tàn khốc, ví dụ như nguồn gốc hạnh phúc mở đầu bằng tình yêu, ví dụ như việc vượt mọi chông gai nghìn quân vạn mã con đường gian nan hoàn thành công việc, ánh sáng tình yêu lúc đầu tưởng hạnh phúc mỹ mãn mà đã quên rằng nó cũng sẽ gặp phải lừa gạt và phản bội, giống như tìm được một công việc tốt, lại giống như thầm nghĩ về sau làm sao để tiền đồ vô hạn, đã quên mất công việc này cũng sẽ mang đến cho cô tai ương ngập đầu, thời gian năm năm rơi vào chốn lao tù.
Sau khoảng thời gian kia Lâm Diễm đã từng vừa bận rộn lại vừa sung túc, Nhan Tầm Châu cầu hôn cô, ngoài công việc ra cô còn phải chuẩn bị chuyện kết hôn. Cô và Nhan Tầm Châu đều không có mấy người thân, cho nên rất nhiều chuyện đều cần thân lực thân vi*. (Tự mình làm lấy).
Đó là một khoảng thời gian vội vã mà hạnh phúc, tuy rằng rất nhiều năm sau Lâm Diễm cảm thấy thật châm chọc, nhưng không thể phủ nhận, năm đó vớiLâm Diễm chính là hạnh phúc.
Cuối cùng thời điểm phát sinh bi kịch, Lâm Diễm từng oán hận tất cả mọi bất hạnh đều đổ dồn vào cô, sau này mới phát hiện kỳ thật tất cả mọi bi kịch đều có biểu hiện từ trước, chỉ là lúc ấy cô đang bị ý nghĩ hạnh phúc chi phối, có một số việc tất cả đều không nhìn thấy.
Ví như Nhan Tầm Châu bắt đầu bận bịu không nhìn thấy người đâu.
Ví như cô ngửi thấy ở trên áo khoác của Nhan Tầm Châu mùi nước hoa.
Ví như đêm khuya cô gọi điện thoại cho Nhan Tầm Châu, điện thoại vang lên hai tiếng sau bị cắt đứt.
. . . . . .
Nhan Tầm Châu quen biết Trương Mộ Mộ ở trong một buổi tiệc rượu, sau khi tiệc rượu kết thúc, Trương Mộ Mộ đi tới gần, hàn huyên vài câu rồi Trương Mộ Mộ ngồi lên xe anh.
Phụ nữ gia thế tốt cộng thêm điều kiện cá nhân không tồi vô cùng tự tin và táo bạo.
Buổi tối Nhan Tầm Châu đưa Trương Mộ Mộ đến bãi biển bên ngoài gió đêm thổi lạnh, lúc thủy triều lên xuống, Nhan Tầm Châu nhìn mặt Trương Mộ Mộ, trong lòng có chút sinh ra nhớ nhung một người, lúc sau kéo ra thế nào cũng không đi, có lẽ lúc ấy Nhan Tầm Châu cũng hiểu được bản thân quá mức tự tin, tự cho là có thể nắm chắc thắng lợi, tự cho là đã quá đủ hiểu Lâm Diễm rồi, tự cho là nếu không có ích cũng chỉ là mất đi một người phụ nữ mà thôi, trên con đường đi báo thù anh đã bước quá nhanh, đi vội vàng đã quên tự hỏi bản thân: “Lâm Tiểu Diễm đối với anh mà nói, thật sự chỉ là một nguời phụ nữ thôi sao?"
Nhan Tầm Châu trốn Lâm Diễm qua lại với Trương Mộ Mộ một khoảng thời gian, hai người phụ nữ, hoa lan trầm tĩnh và hoa hồng, ban ngày anh ứng phó chu toàn Trương Mộ Mộ, buổi tối về nhà nhìn thấy Lâm Diễm lại mua thêm mấy món đồ dùng kết hôn, ý định của Nhan Tầm Châu sẽ không thể dừng lại, dừng lại. . . . . . Anh khó chịu đến sắp không khống chế được nữa, lúc sau anh ôm Lâm Diễm đến đêm khuya.
Đó là một ngày cuối tuần thời tiết vô cùng tốt, anh đưa Trương Mộ Mộ bay đi Nhật Bản câu cá, lúc trở về đã là buổi chiều ngày hôm sau , thời tiết không tốt như lúc đi, có mưa nhỏ lất phất, anh có hơi nhớ Lâm Diễm, xuống máy bay liền chạy về nhà, anh mua cho Lâm Diễm một món quà, quà đặt ở trên sô pha, là một bộ sách không còn xuất bản nữa, anh ở một cửa hàng sách Nhật Bản mua về.
Nghĩ đến đợi lát nữa Lâm Diễm lộ ra bộ dáng vui thích, anh cũng vui vẻ đi vào buồng vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, gian ngoài truyền đến tiếng mở cửa, anh nghĩ chắc chắn là Lâm Diễm đã về, anh gọihai tiếng, không ai đáp lại.
Nhan Tầm Châu tắm xong đi ra, anh tìm Lâm Diễm trong phòng một lần, không tìm thấy, nhưng anh xác định Lâm Diễm đã về rồi, trong phòng khách để lại một loạt dấu chân, là của Lâm Diễm
Lâm Diễm không đổi giày đã đi vào nhà, sau đó lại rời đi. . . . . . Đầu óc Nhan Tầm Châu đột nhiên trở nên mụ mị, dự cảm không tốt càng không ngừng ăn mòn đại não, hoặc là đàn ông làm chuyện xấu, ở trong người thần kinh luôn luôn đầy căng thẳng, một ngày nào đó sự việc sẽ bại lộ, mà anh vẫn luôn là hiểu rõ điều đó.
Nhan Tầm Châu đi ra ngoài tìm Lâm Diễm, anh gọi điện thoại cho Lâm Diễm, kết quả là tắt máy, Nhan Tầm Châu thật không biết một Lâm Diễm nhu nhược sẽ chạy đi chỗ nào, lòng anh nóng như lửa đốt lái xe tìm một vòng lại một vòng.
Thành phố rất lớn, lúc ấy Nhan Tầm Châu cảm thấy những nơi Lâm Diễm có thể đi nhiều lắm, sau đó đến khi anh ở tiểu khu hoa viên đằng sau ven sông tìm thấy Lâm Diễm, mới hiểu được nơi Lâm Diễm có thể đi quá ít, hoặc phải nói thế giới của cô quá nhỏ.
Lâm Diễm ngồi trên ghế dài ở công viên, bóng cây trùng điệp, ban đêm mùa mưa nhỏ công viên có hơi ẩm ướt và lạnh lẽo, buổi tối ngay cả mấy người đi tản bộ cũng không có, mà Lâm Diễm cứ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, yên lặng giống như hòa tan vào trong màn đêm tối.
Nhan Tầm Châu đi bước một hướng tới chỗ Lâm Diễm, anh đi đến bên người Lâm Diễm thì dừng lại, một hồi lâu Lâm Diễm cũng không ngẩng đầu nhìn anh, nếu không phải anh nhìn thấy Lâm Diễm cứ co bả vai lại, anh thật sự hoài nghi người phụ nữ ngồi trên cái ghế dài này đã có dấu hiệu mất đi sinh mệnh rồi.
“Lâm Diễm." Anh mở miệng.
Thật lâu sau, Lâm Diễm rốt cục ngẩng đầu, đèn đường thảm đạm chiếu rọi lên là khuôn mặt đầy nước mắt, từ lúc ngẩng đầu đến lúc mở miệng nói chuyện, Lâm Diễm theo dõi nhìn anh thật lâu, sau đó giọng cô khàn đặc hỏi anh: “Anh còn trở về làm gì. . . . . ."
Trở về làm gì? Bản thân Nhan Tầm Châu cũng không biết, có tiếp tục sống cùng Lâm Diễm không? Anh còn muốn kết hôn với cô không? Anh và cô còn có tương lai sao?
Mấy vấn đề này, Nhan Tầm Châu không biết, cũng không muốn biết, sau đấy một khoảng thời gian dài, anh bắt đầu trốn tránh Lâm Diễm, cho đến khi Lâm Diễm xảy ra chuyện, cô bị khởi tố có liên quan đến án rửa tiền.
Con người một khi lạc bước trên đường, lạc đường mà biết quay lại quá ít, nhiều người chính là càng chạy càng xa, có thể không quay đầu về được nữa, cũng có thể là không muốn quay đầu lại, có thể phong cảnh của con đường sai bước kia so với đường cũ cũng không tốt đẹp hơn bao nhiêu, kỳ thật đời người vốn chính là như vậy, yêu nhau cũng thế, chỉ cần còn sống, là có thể tùy cơ ứng biến, mà không phải cứng nhắc nói yêu thương là sẽ không thể thay đổi, ai cũng không có cách nào quy định ai và ai nhất định phải ở bên nhau, không phải sao?
Nhưng tình yêu của con người chính là cứng nhắc như vậy, cho dù có không biết bao nhiêu nhắc nhở nhưng vẫn cứ ngu xuẩn hết thuốc chữa như vậy, mà những người này phát sinh bi kịch thì tính tình có thể thay đổi, tỷ như Lâm Diễm.
Kỳ thật mấy ngày nay Lâm Diễm cũng có dự cảm rồi, dự cảm Nhan Tầm Châu càng ngày càng cách xa cô, trong lòng ít nhiều cũng hơi không vui, người nữ đồng nghiệp cùng vào làm một chỗ nói cho cô: “Đây là bạn trai cô đúng chứ, ngày hôm qua tôi đã nhìn thấy anh ta ôm Trương Mộ Mộ cùng đi dạo phố đấy."
Cô gọi điện thoại cho Nhan Tầm Châu, bị ngắt máy, cô lại gọi cho thư ký của Nhan Tầm Châu, thư ký nói cho cô Nhan Tầm Châu bay đi Nhật Bản, nói chuyện điện thoại xong Lâm Diễm ghé vào bồn cầu trong nhà vệ sinh nôn hết sạch như sông cuộn biển gầm.
Ngày đó cô vốn muốn nói cho Nhan Tầm Châu một tin tức tốt, nhưng mà tình cảm có thay đổi, chuyện tốt cũng sẽ biến thành chuyện xấu, hơn nữa chuyện xấu cứ một chuyện lại một chuyện.
——
Lâm Diễm ngày hôm sau thức dậy thật sự sửng sốt, không thể tưởng được bản thâm khi còn sống còn có thể trở lại căn nhà vùng ven sông này, bên ngoài ánh mặt trời chói mắt, Lâm Diễm lại cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Tối hôm qua xảy ra chuyện gì? !
Lâm Diễm thống khổ nhắm mắt lại, đứng lên ra khỏi phòng, thật không ngờ, cái người đó vẫn còn ở đây.
—
Một chương thật dài, thật hay, mình beta lại mà cảm thấy nhói lòng.
Tác giả :
Tùy Hầu Châu