Đoạt Tình Quân Sư!

Chương 7

Cậu nghĩ tới nếu như tất cả mọi chuyện phát sinh đều bởi vì đứa trẻ trong bụng, như vậy biện pháp tốt nhất chính là hủy nó đi. Thế nhưng… vuốt ve chậm rãi cảm nhận được nhịp tim đang đập ở bụng, Hạ Mộc do dự.

Dù nói như thế nào, nó cũng là một sinh mệnh! Mà sinh mệnh này còn chưa ra đời đã bị bóp chết, điều này làm cho cậu không có cách nào có thể tha thứ cho bản thân mình.

Chợt nghe lời nói lãnh đạm của người trong lòng, đôi mắt xám không khỏi trầm xuống. Nâng cằm của Hạ Mộc vẫn cúi đầu từ nãy giờ lên, thấy trong đôi mắt đen láy long lanh rõ ràng một tia sợ hãi, đôi mắt màu xám trong nháy mắt trở nên sâu thẫm không thấy đáy.analinh91

“Em sợ anh?" Cho dù Hạ Mộc có nguyên nhân để sợ hãi, thế nhưng Hi Nhĩ tuyệt đối không chấp nhận sự thực cậu sợ bản thân. Cậu có thể e sợ bất cứ kẻo nào, duy nhất trừ Hi Nhĩ ra!analinh91

“Tôi…" Bị ép nhìn thẳng vào đôi mắt màu xám sâu thẫm, Hạ Mộc một câu cũng không nói nên lời. Thì ở phương diện nào đó mà nói, cậu quả thực là sợ người đàn ông đang ở trước mặt.

Sự trầm mặc của Hạ Mộc làm cho đôi mắt màu xám sâu không thấy đáy mơ hồ tản ra ra một tia hàn quang nhè nhẹ, vừa nghe thấy bên tai truyền đến giọng nói băng lãnh “Em không nên sợ anh", chưa kịp phản ứng thì đôi môi đã bị che lấp.

Nụ hôn sâu mang theo sự trừng phạt, hôn đến đầu lưỡi cũng phát đau, toàn bộ khoang miệng bị xâm chiếm triệt để, thân thể gầy mỏng bị giam cầm vững chắc trong bờ ngực rộng. Cho đến khi trên da thịt ấm áp cảm giác được lành lạnh làm Hạ Mộc cả kinh trừng lớn hai mắt, âm thanh kinh ngạc chỉ có thể bị nuốt hết giữa hai đôi môi đang dán lấy nhau.

“Ưm… Ư…"analinh91

Cho đến khi dưỡng khí trong ***g ngực bị hôn đến nỗi không còn bao nhiêu, thân thể vô lực ngã vào trong thân thể thon dài, đôi môi chặt chẽ quấn lấy nhau mới rời ra. Sợi tơ màu bạc liên kết hai đôi môi với nhau, dưới ánh sáng của mặt trăng chiếu lên càng toát ra vẻ ái muội.

Đôi mắt màu đen long lanh mơ màng nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt, đại não trống rỗng chỉ còn lại là tiếng thở hổn hển kịch liệt từ đôi môi sưng đỏ, đến ngay cả thắt lưng bị ôm lấy cũng không hề hay biết. Cho đến khi trong cơ thể truyền đến cảm giác đau đớn, Hạ Mộc mới giật mình phát giác.

Gió đêm nóng ẩm phe phẩy trên thân thể xích lõa, toàn thân chỉ còn khoác cái áo tây trang bên ngoài, hai chân bị tách ra hết mức, đau đớn khi trong cơ thể bị vật thể thật lớn xâm phạm làm Hạ Mốc đau đến nhăn cả hai hàng lông mày lại, hai tay vô lực bám vào thân thể thon dài đang dán lấy trên người.

“Rất… đau… không… muốn…" Biết mình toàn thân đang xích lỏa ở trong hoa viên lộ thiên bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác nhìn thấy, nhưng Hạ Mộc chỉ có thể phát ra âm thanh yết ớt cầu xin “Hi… Nhĩ… không… muốn…"

Nghe Hạ Mộc cầu xin yếu ớt, Hi Nhĩ cúi người tới gần bên tai mỏng manh, trầm thấp nói: “Em không thể không muốn." Sự xâm phạm hoãn chậm lại để lộ sự quanh tâm của Hi Nhĩ.analinh91

Cảm thụ được khuôn mặt truyền đến cảm giác ướt át, thoáng nhìn đôi mắt nhắm chặt không ngừng tuông ra những giọt nước mắt trong suốt, nhẹ nâng thắt lưng Hạ Mộc lên lại không kìm được tăng thêm lực làm cho cậu càng thêm áp sát vào trong lòng bản thân, đôi môi ấm áp thương tiếc hôn nhẹ lên khuôn mặt ướt át.

Nụ hôn khẽ nhỏ vụn trên mặt làm Hạ Mộc mở hai mắt đang nhắm chặt, nhìn chăm chú vào đôi mắt màu xám ôn nhu một lúc lấu, bỗng nhiên mở đôi môi cắn lên bờ vai xích lõa của người đàn ông. Thân thể rắn chắc không hề phản ứng lại mặc cho Hạ Mộc cắn, cho đến khi trong không khí xuất hiện mùi tanh của máu thì đôi môi cắn chặt mới buông ra.

Con ngươi đen láy ướt át ai oán nhìn chằm chằm người nam nhân đang ôm mình, không đợi Hạ Mộc phát tiết hết ủy khuất trong lòng thì mùi máu trong miệng đã làm cậu nhịn không được nôn ọe. Ngay giây tiếp theo đôi môi lại bị che lại, nụ hôn nồng nhiệt kịch liệt làm nhạt đi vị máu, bàn tay to lớn ôn nhu nhẹ vỗ về trên lưng cho đến khi cậu không còn cảm giác muốn nôn mửa nửa mới thôi.

“Hai tuần trước, em đều bị như vậy?" Thân thế vốn đã gầy mỏng hiện giờ đã mang thai lại càng ốm thêm một vòng lớn, điều này làm Hi Nhĩ không khỏi nhăn hau hàng lông mày ảo não bản thân mình đã không nghĩ đến điểm này.

Đối với người mang thai mà nói, lúc mang thai khẳng định sẽ cảm thấy sợ hãi và bất an. Đàn bà cũng như vậy, huống chi là đàn ông! Khi Hạ Mộc phát hiện mình mang thai, khẳng định là so với bất kỳ ai đều sợ hãi và bất an hơn, rồi rất sợ người khác biết, càng đừng nói đến chuyện làm cậu mang thai lại là một con rắn!

Theo cái bụng mỗi ngày lại một lớn thêm, sầu lo cùng bất an mỗi ngày càng tăng, mà người duy nhất có thể xoa dịu sầu lo của cậu lại không có bên cạnh cậu, cậu cảm thấy ủy khuất và ai oán đều là do Hi Nhĩ một tay tạo thành.

“Xin lỗi, anh nên sớm đi gặp em một chút, không nên để cho em một mình đối mặt với đứa con. Tin tưởng anh, sẽ không có lần sau, được không?"

“Anh… anh biết… em… em" Thấy Hi Nhĩ gật đầu, Hạ Mộc trừng lớn con ngươi màu đen khiếp sợ “Làm sao lại? Anh làm sao… biết?" Xác thực mà nói là lúc nào biết, chỉ dựa vào cử chỉ mới vừa rồi là không có khả năng phán đoán ra.

“Trước khi em đi, anh đã biết." Bản thân biết Hạ Mộc mang thai mới có thể cố tình không đi gặp cậu, làm cậu một mình đối mặt với đứa con. Mà kết quả lại…analinh91

“!" Hi Nhĩ biết? Hi Nhĩ dĩ nhiên biết! Vậy vì sao… lại để cậu một mình đối mặt với tất cả!? Lẽ nào Hi Nhĩ không biết cậu sẽ sợ sao?

Nghĩ đến khoảng thời gian lo lắng mình trải qua thì Hạ Mộc tức giận lại chảy nước mắt, xoay mặt qua một bên không nhìn Hi Nhĩ nữa, hàm răng trắng tinh cắn lên đôi môi sưng đỏ.

Thấy cử động của Hạ Mộc, Hi Nhĩ sâu kín thở dài. Xoay mặt cậu lại lau khô những giọt nước mắt, yêu thương tách ra đôi môi đang cắn chặt, thay vào đó là ngón tay thon dài. Hi Nhĩ căn bản không để ý đến ngón tay có bị thương hay không, chỉ cần Hạ Mộc không tự thương tổn chính cậu là được. Xem ra bản thân không nên để cậu một mình đối mặt tất cả. Đối với những quyết định mình đã làm, Hi Nhĩ lần đầu cảm thấy hối hận.

Hạ Mộc vốn quyết tâm hung ác cắn xuống lần nữa, thoáng nhìn dấu răng huyết hồng trên vai liền do dự. Cậu khẽ cắn thêm một cái cho hả giận, tựa đầu vào vai Hi Nhĩ nói.

“Hỗn đản."nguyettulai.wordpress.com

Mắng nhỏ của Hạ Mộc làm Hi Nhĩ hiểu rõ cậu đã tha thứ cho bản thân, thở phào nhẹ nhõm hơn nữa không khỏi cảm tạ trời xanh đối với Hi Nhĩ nhân từ.

“Chúng ta trở về." Tâm tình Hạ Mộc phập phồng kịch liệt cả một đêm làm cậu cảm thấy thân thể mệt mỏi rã rời càng tựa sát vào trong bờ ngực rộng, mí mắt cũng dần dần hạ xuống.

“Được." Thấy người trong lòng khuôn mặt mệt mỏi rã rời, thương tiếc hạ lên trán cậu một nụ hôn, sử dụng ma pháp trong nháy mắt dịch chuyển đến gian phòng.

Ôm Hạ Mộc nằm trên chiến giường mềm mại, nhìn chăm chủ người đang chìm vào giấc ngủ, nghĩ đến không lâu sau đứa con sẽ ra đời, Hi Nhĩ không tiếng động nở một nụ cười.

Xem ra lần sau Hi Nhĩ sẽ dẫn cậu đi gặp đứa nhóc kia, nghĩ đến đứa con sinh ra nếu giống như Địch Long, Hi Nhĩ không khỏi cảm thấy đau đầu, tên nhóc kia lực phá hoại thật không phải bình thường!

Nhưng mà mặc kệ như thế nào, Hi Nhĩ đều biết bản thân và Mộc nhi sẽ thương yêu đứa con cả đời.

Cầm tách cà phê đứng ở cửa thư phòng, Hạ Mộc do dự mình có nên đi vào hay không.

Từ lúc cậu trở về, bỏ đi thân phận của một nghệ sĩ không cần mỗi ngày đều phải công tác bận rộn, Hạ Mộc có thể nói là sinh hoạt mỗi ngày qua chỉ ăn rồi ngủ và ngủ rồi ăn. Đương nhiên, cậu cũng lo lắng vấn đề hợp đồng của cậu và công ty, dù sao thời gian kết thúc hợp đồng vẫn chưa tới. Thế nhưng, Hi Nhĩ lại nói với cậu —

“Không cần lo lắng, không có việc gì."

nguyettulai.wordpress.com

Giống như Hi Nhĩ đã nói, sáng sớm hôm sau, nghe người chủ trì trên TV làm cho người sửng sốt tin tức cậu đã rút khỏi làn giải trí, khiếp sợ và không thể tin được là cảm giác duy nhất trong lòng cậu. Sau cậu mới biết được, hóa ra Khải Dực là bạn hữu của Hi Nhĩ. Thảo nào, Hi Nhĩlại nói không có việc gì!

Xem ra, hắn ta từ lâu đã an bài tất cả…

Nghĩ đến sự săn sóc của Hi Nhĩ đối với mình, khuôn mặt mỏng gầy của Hạ Mộc nhuộm một tầng đỏ ửng. Cảm thụ được tách cà phê ấm áp trong tay, lại nhớ đến nãy giờ ngây ngốc tiếp ở đây tách cà phê cũng đã nguội. Đang chuẩn bị gõ cửa thì cửa thư phòng tự động mở ra.

Thấy Hi Nhĩ nhìn mình chăm chú, Hạ Mộc không khỏi cúi đấu.

“Cái này, em nghĩ, anh có thể cần một tách cà phê, cho nên…" Cảm thấy khát nước nên Hạ Mộc đi đến bếp uống nước thì thấy thư phong vẫn còn mở đèn, nghĩ Hi Nhĩ đang còn làm việc chắc cần một tách cà phê, cho nên cậu liền nấu nước pha.

Nhìn trên khuôn mặt trắng gầy đã nhuộm hai má đỏ ửng, cảm giác được khí lạnh ban đêm, thoáng thấy Hạ Mộc chỉ mặc một cái áo ngủ, vùng xung quanh lông mày không khỏi cau lại.

“Em phải mặc nhiều áo hơn."

“Em…" Không nghĩ tới Hi Nhĩ sẽ nói chuyện này, Hạ Mộc sửng sốt một lúc. Sau khi lấy lại tinh thần thì thân thể đã bị Hi Nhĩ ôm ngang eo.nguyettulai.wordpress.com

Cảm giác mình được đặt lên trên ghế dựa mềm mại, thoáng nhìn thấy Hi Nghĩ đừng dậy rời đi, Hạ Mộc vội vàng nắm lấy góc áo kéo Hi Nhĩ lại. Biết mình nên buông ra, nhưng…

“Làm sao vậy?" Góc áo bị gắt gao kéo lại, thấy được sự bất lực trong đáy mắt Hạ Mộc, Hi Nhĩ ôm lấy cậu đặt lên trên đùi mình, còn bản thân thì ngồi trên ghế dựa.

Tựa trong bờ ngực rộng, ngửi được mùi vị quen thuộc, cơ thể cứng ngắc từ từ thả lỏng, nhắm lại hai mắt cảm thụ sự vuốt ve trên lưng, yết ớt mở miệng nói.

“Em ngủ không được."

Nhớ tới tình cảnh trong mộng, thân thể vẫn sợ run lên. Không có sự ôm ấp ấm áp, sợ hãi từ đáy lòng từ từ lan tràn toàn thân, thân thể lạnh lẽo làm cho Hạ Mộc ngủ không được nữa. Muốn vất đi hình ảnh lưu lại trong đầu, tiếc rằng thân rắn rất lớn, lưỡi rắn đỏ thẫm, đôi mắt màu nâu tà ác lại hiện lên trước mặt cậu, muốn quên nhưng quên không được.

Ôm chặt thân thể đang run trong lòng, đôi mắt màu xám hiện lên một tia âm ngoan. Không cần hỏi Hi Nhĩ cũng biết, nguyên nhân Hạ Mộc ngủ không được. Đợi Hạ Mộc ngủ say, Hi Nhĩ đi tới thư phòng xử lý văn kiện đã tích lũy lâu ngày. Không ngờ, khi Hi Nhĩ rời đi chưa lâu, thì trên hành lang có tiếng bước chân nhỏ khẽ, cuối cùng đứng ở cửa thư phòng.

Vốn tưởng rằng một phút sau sẽ nghe tiếng gõ cửa phòng, không ngờ năm phút đồng hồ trôi qua không có một tia âm thanh nào vang lên. Nghĩ đến Hạ Mộc sợ làm phiền bản thân, Hi Nhĩ liền tự mình mở cửa, quả nhiên Hạ Mộc đang do dự ở ngoài cửa đã chứng thực suy đoán của bản thân mình.

Hiện tại xem ra, Hạ Mộc đối với rắn còn tồn tại sợ hãi.

Nhẹ vỗ về cái bụng ngày càng lớn, Hi Nhĩ dường như vô tình trêu chọc nói: “Thế nào, cục cưng đá em sao? Nếu là như vậy, đợi con đi ra anh nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn con."

“Anh… không cần phải!" Nhớ tới lời trêu chọc bên tai, làm Hạ Mộc đỏ ửng hai gò má, không còn tái nhợt như một phút trước, khuôn mặt càng e thẹn vùi vào trong ***g ngực ôn nhu.

“Này, cục cưng rất ngoan, phải không?" Thoáng nhìn phần da thịt lộ ra bên ngoài của Hạ Mộc ngày càng hồng, Hi Nhĩ ôn nhu nở nụ cười “Được rồi, không trêu em nữa."

Hóa ra người đàn ông này cũng không giống như vẻ bề ngoài nghiêm túc của mình, Hạ Mộc mềm nhẹ trách mắng: “Hỗn đản!" Lại trêu đùa cậu, hại cậu còn… Nghĩ đến mình đường đường là một đại nam nhân lại giống như con gái đỏ mặt xấu hổ, ngực không khỏi có điểm phiền muộn.

Bỗng nhiên hai mắt ngước lên đối thẳng đôi mắt màu xám thâm trầm, không khỏi ngẩn người. Trông thấy trong đôi mắt màu xám từ từ dấy lên dục vọng, trong thân thể xẹt qua một dòng điện, cảm giác tê dại từ lưng không ngừng lan ra, Hạ Mộc không được tự nhiên vặn vẹo cơ thể, tiếp theo giây sau đó liền bị khóa chặt trong ***g ngực ấm áp.

Trên đôi môi cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của người kia, đôi mắt đen láy bất giác nhắm lại. Hi Nhĩ một bên ôn nhu dụ dỗ cái lưỡi mềm mại trúc trắc đáp lại dục vọng nóng rực của mình, một bên ôm lấy thân thể gầy mỏng trong lòng đi đến phòng ngủ.

Nhẹ nhàng đặt Hạ Mộc lên trên giường, bàn tay to lớn cũng bắt đầu tháo nút áo ngủ. Vuốt ve da thịt non mềm bên dưới, một đường rắc lên những nụ hôn nhỏ vụn, trên da thịt gầy trắng nở ra từng điểm từng điểm anh hồng.

“Ư… Hi… Nhĩ… A…"

Đôi tay gầy mỏng ôm chặt lấy thân thể thon dài, đôi môi sưng đỏ không ngừng phát ra tiếng rên rỉ kiều mị, thân thể mang thai càng thêm mẫn cảm run lên. Trong đầu nhớ đến Hi Nhĩ bỏ lại công việc trong thư phòng, nhưng mà khoái cảm lại càng mãnh liệt hơn.

“Ngoan, cái gì cũng đừng nghĩ, chuyên tâm cảm thụ là được rồi." Biết Hạ Mộc đang lo lắng cái gì, Hi Nhĩ mở miệng ngậm lấy vành tai mẫn cảm mà mút, cảm thụ được thân thể dưới thân run lên càng nhiều, giọng nói trầm thấp chậm rãi nói.

“Đừng… Ư…"

Vành tay bị mút cắn đến ướt át, khoái cảm không ngừng từ từ lan ra toàn thân từng góc một. Lúc này Hạ Mộc chỉ có thể cảm thụ được trong thân thể tầng tầng dục hỏa đang bị Hi Nhĩ khiêu khích, hoàn toàn không có khoảng trống để cậu tự mình phiêu dạt lên chín tầng mây.

Nhìn chăm chú vào đôi mắt đen đang không thể nhịn được ***, trong đôi mắt màu xám ánh lên một tia sáng, vẫn chưa kịp nhìn kỹ thì đã nhanh chóng bị bao phủ trong trong bể dục vọng nóng rực.

Mộc nhi của mình chỉ cần cảm thụ được mình là đủ rồi, cái khác không cần phải để ý tới. Về phần nguyên nhân làm cậu không ngủ được, âm ngoan trong đôi mắt màu xám đã nói lên tất cả.

Không lâu sau vang lên trong căn phòng tràn đầy tiếng rên rỉ kiều mị cùng với tiếng thở dốc ồ ồ.

Mà đêm còn rất dài rất dài…
Tác giả : Lăng Tử Minh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại