Đoạt Hôn 101 Lần
Chương 55: Tên em, nỗi lòng của anh (6)
Thịnh Thế ngồi trên ghế, nhìn Cố Lan San bình tĩnh như nước, trong lòng không ngừng cười lạnh, nghe được cái tên Hàn Thành Trì, thần sắc của cô như vậy, đối mặt anh ta, liền không nóng không lạnh như vậy!
Thịnh Thế càng nghĩ càng tức, sau đó khuôn mặt anh liền lạnh lùng, từ ghế đứng lên, bước từng bước lớn, rất nhanh liền đến trước mặt Cố Lan San.
Cố Lan San nhìn thấy Thịnh Thế lại bắt đầu nổi điên, cô vô ý thức lùi về sau một bước, nhưng là vẫn bị Thịnh Thế bắt được cổ tay, đem cô kéo đến trước bàn.
Anh quơ tay ra, những thứ loạn thất bát tao cốc cà phê mấy tính văn kiện trên bàn đều bị văng hết xuống đất.
Trong tiềm thức Cố Lan San liền biết Thịnh Thế sẽ làm gì cô, cô không thể không phản kháng, nhưng mà lại vẫn không có chống lại được với sức lực của Thịnh Thế………
( lược bỏ…….)
Cố Lan San đau đến nỗi trán đổ mồ hôi lạnh, cô thật muốn mở miệng cầu xin, nhưng lại không có nói gì.
Cô là người sĩ diện như vậy.
Cô chỉ có thể nhắm mắt lại, nghĩ đến em trai mình vẫn nằm trong bệnh viện, đến nay đã hai năm rồi, vẫn bất tỉnh nhân sự.
Cô nói với chính mình, em trai cô là vì cô mới trở thành bộ dạng như vậy……Nếu như không phải vì cô, em trai cô bây giờ đã vào đại học, đã yêu đương rồi.
Cho nên cô chịu một chút giày vò này, có tính là gì?
Mặc dù cô và em trai không cùng một cha sinh ra, nhưng cuối cùng vẫn là có một nửa huyết thống.
Cô nghĩ đến bộ dạng em trai mình như vậy, vẫn sẽ đau lòng……
Nhưng mà, đau lòng, cũng không thể chóng lại với nỗi đau thể xác mà Thịnh Thế mang lại cho cô lúc này……
Cô cảm thấy cả người mình giống như rơi vào địa ngục……
Nhưng mà, cô cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể chịu đựng.
Hồi lâu, những giày vò giống như địa ngục này mới kết thúc, không đợi cô lấy lại tinh thần, một tờ chi phiếu liền nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt cô, sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân xa dần.
Đợi đến khi Cố Lan San hồi phục lại tinh thần, trong thư phòng, chỉ còn lại một mình cô.
Thịnh Thế càng nghĩ càng tức, sau đó khuôn mặt anh liền lạnh lùng, từ ghế đứng lên, bước từng bước lớn, rất nhanh liền đến trước mặt Cố Lan San.
Cố Lan San nhìn thấy Thịnh Thế lại bắt đầu nổi điên, cô vô ý thức lùi về sau một bước, nhưng là vẫn bị Thịnh Thế bắt được cổ tay, đem cô kéo đến trước bàn.
Anh quơ tay ra, những thứ loạn thất bát tao cốc cà phê mấy tính văn kiện trên bàn đều bị văng hết xuống đất.
Trong tiềm thức Cố Lan San liền biết Thịnh Thế sẽ làm gì cô, cô không thể không phản kháng, nhưng mà lại vẫn không có chống lại được với sức lực của Thịnh Thế………
( lược bỏ…….)
Cố Lan San đau đến nỗi trán đổ mồ hôi lạnh, cô thật muốn mở miệng cầu xin, nhưng lại không có nói gì.
Cô là người sĩ diện như vậy.
Cô chỉ có thể nhắm mắt lại, nghĩ đến em trai mình vẫn nằm trong bệnh viện, đến nay đã hai năm rồi, vẫn bất tỉnh nhân sự.
Cô nói với chính mình, em trai cô là vì cô mới trở thành bộ dạng như vậy……Nếu như không phải vì cô, em trai cô bây giờ đã vào đại học, đã yêu đương rồi.
Cho nên cô chịu một chút giày vò này, có tính là gì?
Mặc dù cô và em trai không cùng một cha sinh ra, nhưng cuối cùng vẫn là có một nửa huyết thống.
Cô nghĩ đến bộ dạng em trai mình như vậy, vẫn sẽ đau lòng……
Nhưng mà, đau lòng, cũng không thể chóng lại với nỗi đau thể xác mà Thịnh Thế mang lại cho cô lúc này……
Cô cảm thấy cả người mình giống như rơi vào địa ngục……
Nhưng mà, cô cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể chịu đựng.
Hồi lâu, những giày vò giống như địa ngục này mới kết thúc, không đợi cô lấy lại tinh thần, một tờ chi phiếu liền nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt cô, sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân xa dần.
Đợi đến khi Cố Lan San hồi phục lại tinh thần, trong thư phòng, chỉ còn lại một mình cô.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ