Đoạt Hôn 101 Lần
Chương 513: Sở Sở, anh yêu em (3)
Editor: Vạn Hoa Phi Vũ
Cố Lan San đứng ở ven đường nhìn một lúc, suy nghĩ một chút, rồi cũng đi lên trước, đứng ở sau cùng.
......
Mặc dù là chủ nhật, nhưng Thịnh Thế vẫn hẹn gặp khách hàng, chọn một quán trà cách công ty mình không xa.
Đợi đến khi xử lý xong mọi chuyện đã là hơn bảy giờ tối, sau khi từ quán trà đi ra, mới phát hiện cả con đường “Thập Lý Thịnh Thế" đã đèn đuốc sáng trưng.
Khách hàng nói chọn một nhà hàng để ăn tối.
Thịnh Thế gật đầu, vừa định đồng ý, lại thấy trong đội ngũ rất dài cách đó không xa xuất hiện bóng dáng quen thuộc.
Ảo giác sao?
Gần đây luôn không biết đối mặt với cô như thế nào. Trừ lúc đêm khuya yên tĩnh, nhớ nhung không chịu được, về nhà thăm cô một lần, còn những lúc khác vẫn luôn trốn tránh cô.
Sợ rằng, thật sự đây chỉ là ảo giác.
Làm sao Cố Lan San có thể đến “Thập Lý Thịnh Thế" của anh được chứ?
“Anh Thịnh? Anh Thịnh?" Khách hàng thấy Thịnh Thế thất thần nhìn về một hướng, liền lên tiếng kêu một câu.
Thịnh Thế hồi hồn, thần thái thanh tỉnh, khách khí cong môi, nở một nụ cười yếu ớt, nói: “Nếu ăn cơm tối, thì cứ chọn một địa điểm tùy ý đi. Hay đi luôn Bách Phủ Yến cách phía trước không xa?"
“Tốt." Khách hàng tự nhiên không hề ý kiến, đối với việc Thịnh Thế nể mặt ăn cơm, gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó, Thịnh Thế và khách hàng mang theo hai bên người phụ tá, đi về phía Nam của “Thập Lý Thịnh Thế“.
......
Cố Lanam San thanh toán, nhận lấy hộp kem nhân viên bán hàng đưa, nói một tiếng cảm ơn, cầm thìa ra ngoài. Từ từ xúc một thìa, bỏ vào trong miệng, lạnh lẽo mà ngọt ngào, đúng là vị ngon trên thế gian.
Bởi vì trên đường phố có rất nhiều cô gái nhỏ đều vừa đi vừa ăn kem như thế, cho nên Cố Lan San cũng không để ý đến hình tượng, cũng học những cô gái nhỏ khác vừa đi vừa ăn, thuận đường tiếp tục tham quan “Thập Lý Thịnh Thế".
Cố Lan San càng về phía Bắc, càng thấy nhiều người, thậm chí cô còn thấy được phía trước có rất nhiều người vây quanh, loáng thoáng có tiếng hát truyền đến.
Cố Lan San tò mò, đi lên trước, mới phát hiện đó là một quảng trường. Trên quảng trường phía trước, có một ban nhạc đang đứng hát ở đó. Rất nhiều người ngồi ở trên băng ghế gỗ dài ở quảng trường, hoặc đứng ở một bên nhìn.
Giống như ngày chủ nhật ở Bắc Kinh, người lưu diễn trên đường cái có rất nhiều. Cố Lan San cũng thường xuyên thấy, đại đa số đều không hề mới lạ.
Nhưng Cố Lan San nghe một lát, không thể không thừa nhận rằng, hát chính của ban nhạc này cực kỳ xuất sắc, vượt qua những sao nam tài nghệ chuyên nghiệp kia rồi.
Trong lòng Cố Lan San rất tò mò dáng vẻ của hát chính, liền chen vào bên trong, lại phát hiện hát chính lớn lên cũng là giống như nhau, chỉ là cái tay bass đó cực kỳ có phong cách.
Trên quảng trường có người cố ý điều chỉnh ánh sáng, hơi tối, duy chỉ có nơi ban nhạc đang đứng đó tỏa ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt tối màu.
Cố Lan San đứng ở ven đường nhìn một lúc, suy nghĩ một chút, rồi cũng đi lên trước, đứng ở sau cùng.
......
Mặc dù là chủ nhật, nhưng Thịnh Thế vẫn hẹn gặp khách hàng, chọn một quán trà cách công ty mình không xa.
Đợi đến khi xử lý xong mọi chuyện đã là hơn bảy giờ tối, sau khi từ quán trà đi ra, mới phát hiện cả con đường “Thập Lý Thịnh Thế" đã đèn đuốc sáng trưng.
Khách hàng nói chọn một nhà hàng để ăn tối.
Thịnh Thế gật đầu, vừa định đồng ý, lại thấy trong đội ngũ rất dài cách đó không xa xuất hiện bóng dáng quen thuộc.
Ảo giác sao?
Gần đây luôn không biết đối mặt với cô như thế nào. Trừ lúc đêm khuya yên tĩnh, nhớ nhung không chịu được, về nhà thăm cô một lần, còn những lúc khác vẫn luôn trốn tránh cô.
Sợ rằng, thật sự đây chỉ là ảo giác.
Làm sao Cố Lan San có thể đến “Thập Lý Thịnh Thế" của anh được chứ?
“Anh Thịnh? Anh Thịnh?" Khách hàng thấy Thịnh Thế thất thần nhìn về một hướng, liền lên tiếng kêu một câu.
Thịnh Thế hồi hồn, thần thái thanh tỉnh, khách khí cong môi, nở một nụ cười yếu ớt, nói: “Nếu ăn cơm tối, thì cứ chọn một địa điểm tùy ý đi. Hay đi luôn Bách Phủ Yến cách phía trước không xa?"
“Tốt." Khách hàng tự nhiên không hề ý kiến, đối với việc Thịnh Thế nể mặt ăn cơm, gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó, Thịnh Thế và khách hàng mang theo hai bên người phụ tá, đi về phía Nam của “Thập Lý Thịnh Thế“.
......
Cố Lanam San thanh toán, nhận lấy hộp kem nhân viên bán hàng đưa, nói một tiếng cảm ơn, cầm thìa ra ngoài. Từ từ xúc một thìa, bỏ vào trong miệng, lạnh lẽo mà ngọt ngào, đúng là vị ngon trên thế gian.
Bởi vì trên đường phố có rất nhiều cô gái nhỏ đều vừa đi vừa ăn kem như thế, cho nên Cố Lan San cũng không để ý đến hình tượng, cũng học những cô gái nhỏ khác vừa đi vừa ăn, thuận đường tiếp tục tham quan “Thập Lý Thịnh Thế".
Cố Lan San càng về phía Bắc, càng thấy nhiều người, thậm chí cô còn thấy được phía trước có rất nhiều người vây quanh, loáng thoáng có tiếng hát truyền đến.
Cố Lan San tò mò, đi lên trước, mới phát hiện đó là một quảng trường. Trên quảng trường phía trước, có một ban nhạc đang đứng hát ở đó. Rất nhiều người ngồi ở trên băng ghế gỗ dài ở quảng trường, hoặc đứng ở một bên nhìn.
Giống như ngày chủ nhật ở Bắc Kinh, người lưu diễn trên đường cái có rất nhiều. Cố Lan San cũng thường xuyên thấy, đại đa số đều không hề mới lạ.
Nhưng Cố Lan San nghe một lát, không thể không thừa nhận rằng, hát chính của ban nhạc này cực kỳ xuất sắc, vượt qua những sao nam tài nghệ chuyên nghiệp kia rồi.
Trong lòng Cố Lan San rất tò mò dáng vẻ của hát chính, liền chen vào bên trong, lại phát hiện hát chính lớn lên cũng là giống như nhau, chỉ là cái tay bass đó cực kỳ có phong cách.
Trên quảng trường có người cố ý điều chỉnh ánh sáng, hơi tối, duy chỉ có nơi ban nhạc đang đứng đó tỏa ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt tối màu.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ