Đoạt Hôn 101 Lần
Chương 497: Người ngoài không hiểu được tình thâm (7)
Ánh mắt của Thịnh Thế càng thêm đỏ, bên trong như hiện một tầng nước, nhìn chằm chằm viện trưởng Tôn, giọng nói càng run rẩy: “Vậy là có ý gì?"
“Trên cổ tay vá lại chín mũi. Mất máu diendanlequydon quá nhiều, thật may là chồng tôi hôm nay ở trong bệnh viện, có một kho máu sống ở đây, nếu không sợ là đã sớm chết rồi." viện trưởng Tôn dừng một chút, nói: “Tôi cảm thấy cậu nên nói một tiếng cám ơn tôi!"
Thịnh Thế giật giật môi: “Cám ơn bà."
Viện trưởng Tôn lúc này mới hài lòng tiếp tục mở miệng, nói: “Cổ tay trái bị cắt quá nghiêm trọng, thương tổn tới gân, sợ rằng về sau không có khả năng nâng đồ quá nặng. Bây giờ huyết áp cô ấy rất thấp, hô hấp cũng rất yếu, cho nên toàn bộ dựa vào ống thở oxi để duy trì."
Viện trưởng Tôn nhìn ánh mắt của Thịnh Thế nhìn mình chằm chằm, lại đổi cách nói: “Thôi, tôi nói cho dễ hiểu một chút là, cô ấy không chết, nhưng ý thức muốn sống rất yếu, khi một người không muốn sống, cậu phải biết, ai cũng không cứu được cô ấy. Tôi đã làm hết sức."
Thịnh Thế không nói gì.
Lông mi thật dài, nhẹ nhàng rũ xuống, che đậy ánh sáng nơi đáy mắt, làm cho người ta không thấy rõ vào giờ phút này anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Bên trong phòng chìm vào tĩnh mịch.
Không biết qua bao lâu, viện trưởng Tôn mới lại mở miệng, nói: “Tôi ở dây chờ cậu tỉnh lại, là có một chuyện muốn hỏi cậu."
Thịnh Thế lúc này mới nâng lên mí mắt, chỉ là thần thái có chút chán chường, cánh môi anh giật giật, giọng điệu có chút khô khốc: “Chuyện gì?"
Viện trưởng Tôn hỏi: “Vợ của cậu tên là Cố Lan San?"
Thịnh Thế “Ừ" một tiếng, coi như là trả lời.
“Cô ấy là con gái thứ hai nhà họ Cố? Không phải con ruột chứ? Tôi nghe người ta nói, là con nuôi."
Thân thế của Cố Lan San, một số người đã biết, cho nên, Thịnh Thế cũng không có dấu giếm gì gật đầu một cái, ngừng lại, nhàn nhạt mở miệng, hỏi: “Bà hỏi điều này làm gì?"
Sắc mặt viện trưởng Tôn bình tĩnh nhìn Thịnh Thế vài giây: “Cậu có biết tên họ thật trước kia của cô ấy không?"
Thịnh Thế hơi nâng mí mắt, có vẻ không để ý, giọng nói trầm thấp và thật trầm: “Sở Sở...... Họ Diệp, gọi là Diệp Sở sở."
Thần thái viện trưởng Tôn không có biến hóa quá lớn, tay lại nắm thành quyền, qua một hồi lâu, bà mới hít sâu hai cái, nói: “Tôi cho người chuẩn bị cho cậu bữa tối, cậu nên ăn một chút gì đi, cậu cũng có thể đi phòng đặc biệt thăm cô ấy một chút. Tôi còn có việc, đi trước."
Trong đầu Thịnh Thế đều là Cố Lan San, cũng không có nhận thấy được viện trưởng Tôn có chút thay đổi, trên mặt có chút bất ổn, “Ưmh" một tiếng, bày tỏ không tiễn.
Thần thái viện trưởng Tôn đạm bạc xoay người, đi ra phòng bệnh, trong đầu lại rối một nùi, cô bé kia cùng Diệp Dao dáng dấp thật giống nhau,
“Trên cổ tay vá lại chín mũi. Mất máu diendanlequydon quá nhiều, thật may là chồng tôi hôm nay ở trong bệnh viện, có một kho máu sống ở đây, nếu không sợ là đã sớm chết rồi." viện trưởng Tôn dừng một chút, nói: “Tôi cảm thấy cậu nên nói một tiếng cám ơn tôi!"
Thịnh Thế giật giật môi: “Cám ơn bà."
Viện trưởng Tôn lúc này mới hài lòng tiếp tục mở miệng, nói: “Cổ tay trái bị cắt quá nghiêm trọng, thương tổn tới gân, sợ rằng về sau không có khả năng nâng đồ quá nặng. Bây giờ huyết áp cô ấy rất thấp, hô hấp cũng rất yếu, cho nên toàn bộ dựa vào ống thở oxi để duy trì."
Viện trưởng Tôn nhìn ánh mắt của Thịnh Thế nhìn mình chằm chằm, lại đổi cách nói: “Thôi, tôi nói cho dễ hiểu một chút là, cô ấy không chết, nhưng ý thức muốn sống rất yếu, khi một người không muốn sống, cậu phải biết, ai cũng không cứu được cô ấy. Tôi đã làm hết sức."
Thịnh Thế không nói gì.
Lông mi thật dài, nhẹ nhàng rũ xuống, che đậy ánh sáng nơi đáy mắt, làm cho người ta không thấy rõ vào giờ phút này anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Bên trong phòng chìm vào tĩnh mịch.
Không biết qua bao lâu, viện trưởng Tôn mới lại mở miệng, nói: “Tôi ở dây chờ cậu tỉnh lại, là có một chuyện muốn hỏi cậu."
Thịnh Thế lúc này mới nâng lên mí mắt, chỉ là thần thái có chút chán chường, cánh môi anh giật giật, giọng điệu có chút khô khốc: “Chuyện gì?"
Viện trưởng Tôn hỏi: “Vợ của cậu tên là Cố Lan San?"
Thịnh Thế “Ừ" một tiếng, coi như là trả lời.
“Cô ấy là con gái thứ hai nhà họ Cố? Không phải con ruột chứ? Tôi nghe người ta nói, là con nuôi."
Thân thế của Cố Lan San, một số người đã biết, cho nên, Thịnh Thế cũng không có dấu giếm gì gật đầu một cái, ngừng lại, nhàn nhạt mở miệng, hỏi: “Bà hỏi điều này làm gì?"
Sắc mặt viện trưởng Tôn bình tĩnh nhìn Thịnh Thế vài giây: “Cậu có biết tên họ thật trước kia của cô ấy không?"
Thịnh Thế hơi nâng mí mắt, có vẻ không để ý, giọng nói trầm thấp và thật trầm: “Sở Sở...... Họ Diệp, gọi là Diệp Sở sở."
Thần thái viện trưởng Tôn không có biến hóa quá lớn, tay lại nắm thành quyền, qua một hồi lâu, bà mới hít sâu hai cái, nói: “Tôi cho người chuẩn bị cho cậu bữa tối, cậu nên ăn một chút gì đi, cậu cũng có thể đi phòng đặc biệt thăm cô ấy một chút. Tôi còn có việc, đi trước."
Trong đầu Thịnh Thế đều là Cố Lan San, cũng không có nhận thấy được viện trưởng Tôn có chút thay đổi, trên mặt có chút bất ổn, “Ưmh" một tiếng, bày tỏ không tiễn.
Thần thái viện trưởng Tôn đạm bạc xoay người, đi ra phòng bệnh, trong đầu lại rối một nùi, cô bé kia cùng Diệp Dao dáng dấp thật giống nhau,
Tác giả :
Diệp Phi Dạ