Đoạt Hôn 101 Lần
Chương 37: Cô gái chúng ta đã từng cùng theo đuổi (8)
Editor: Lovenoo1510
Anh đã không cần cái gì thì người khác cũng đừng nghĩ sẽ có thể dễ dàng nuốt được. Anh sẽ khiến cho người kia khổ sở hơn. Nếu không anh làm sao có thể hết giận chứ!
Lúc này Thịnh Thế mới cảm thấy sự tức giận trong lòng dẽ chịu đôi chút, anh cầm tách cafe Blue Mountain trên bàn lên, tầm mắtanh dừng lại một chút, sau đó nghiêng đầu nhìn ta ngoài cửa sổ náo nhiệt phồn hoa, khóe mắt lóe lên một vầng sáng sâu xa, cực kỳ sáng chói, hồi lâu, ngoài ý muốn anh mở miệng, nói: “Hoa Tử……Cậu không phải mới vừa nói đối với việc kiếm tiền tôi luôn có dã tâm bừng bừng sao?"
“Thật ra thì, không phải như vậy, tôi đối với việc kiếm tiền không có dã tâm gì, chỉ là rất nhiều chuyện buôn bán đều do mọi người chủ động đưa tới cửa."
“Nếu như nói thật thì trong cái thế giới này tôi có dã tâm, vậy chỉ có một……"
“Chính là cô ấy…….Cố Lan San."
Cô là người anh có dã tâm bừng bừng.
Đúng như Lưu Chí Cường nói trong bữa tiệc buổi trưa, Cố Lan San đã từng là nữ thần trong suy nghĩ của mọi người, chín mươi phần trăm nam sinh toàn trường đều nhao nhao lên mơ tưởng muốn theo đuổi cô, cô chính là người trong lòng của những thiếu niên trong trường “Những năm đó, cô gái ấy chúng ta đã từng cùng theo đuổi."
Đúng là “ Những năm đó, cô gái ấy chúng ta đã từng cùng theo đuổi “ nhưng cuối cùng lại trở thành vợ của anh.
Những người biết cô là vợ của anh đều nói trước kia Thịnh Thế đối với Cố Lan San không phải như vậy……..Thịnh thế trước kia đối với Cố Lan San như thế nào đây?
Nhưng bọn họ nào biết……………Trước kia Cố Lan San cũng không phải là như vậy…………
Cố Lan San trước kia như thế nào đây?
Thịnh Thế từ từ nhắm hai mắt, trong đầu anh lập tức hiện lên hình ảnh của Cố Lan San trước đây.
Thông minh lại xinh đẹp, kiêu ngạo lại mạnh mẽ, vênh váo tự đác đứng ở đó, muốn bao nhiêu khí thế có bấy nhiêu khí thế!
***************
Mặc dù Tô Kiều Kiều bị Thịnh Thế nói những lời khó nghe như vậy, nhưng lại không cam lòng, vì sao cô ta cùng Thịnh Thế lại phải đoạn tuyệt quan hệ không qua lại nữa.
Thậm chí buổi tối hôm đó cô ta còn gọi điện thoại lại cho Thịnh Thế, thuyết phục anh thật tốt bằng giọng nói mềm mại, êm ái.
Tô Kiều Kiều nằm ở trên giường lăn lộn nhưng không thể nào ngủ được, cái tên Cố Lan San này vẫn cứ hiện lên trong đầu cô ta, trước kia cô ta cũng rất muốn có cơ hội được một lần gặp mặt Cố Lan San nhưng vẫn chưa có biện pháp. Nhưng hôm nay lại đụng phải người biết Cố Lan San là Lưu Chí Cường, cho nên Tô Kiều Kiều suy nghĩ một chút, cuối cùng gọi cho Lưu Chí Cường một cuộc điện thoại.
Giữa trưa hôm sau, Lưu Chí Cường nhắn tin cho cô ta một số điện thoại di động, phía sau ghi tên Cố Lan San.
Tô Kiều Kiều lấy được số điện thoại của Cố Lan San so với việc trúng năm trăm vạn còn hưng phấn hơn.
Có lẽ tất cả tiểu tam đều như vậy, đều muốn một lần gặp cái người phụ nữ bị chính mình đoạt chồng để xem có hình dáng thế nào!
Nếu nhìn tốt hơn mình thì mình có thể tự đắc nghĩ, tướng mạo sử dụng cái rắm gì, người đàn ông của ngươi không phải cũng bị ta đoạt mất sao?
Nếu nhìn khó coi hơn mình thì có thể tự đắc tiếp tục nghĩ, đàn ông nha, quả thật đều cùng một dạng, gặp người đẹp đều mất gốc!
Cho nên, Tô Kiều Kiều cố tình chọn thời gian vào một buổi tối rảnh rỗi, ngồi ở cửa sổ lớn trong khu nhà xa xỉ, cầm điện thoại di động gọi cho Cố Lan San.
………………
Tối nay Thịnh Thế lại không về nhà.
Cố Lan San ở trong phòng ngủ chỉnh sửa bài tin tức của mình.
Trong lúc bất chợt nghe thấy tiếng chuông di động vang lên, Cố Lan San vươn tay cầm điện thoại di động, thấy là một số lạ, cô dừng lại một chút mới nghe: “Xin chào, tôi là Cố Lan San."
Trong lúc bất chợt nghe thấy tiếng chuông di động vang lên, Cố Lan San vươn tay cầm điện thoại di động, thấy là một số lạ, cô dừng lại một chút mới nghe: “Xin chào, tôi là Cố Lan San."
Tô Kiều Kiều không nghĩ tới giọng nói của Cố Lan San lại dễ nghe như vậy, thanh nhã lại mềm mại, cô ta lập tức ngồi thẳng người lên, ho khan một cái lấy giọng, mở miệng, âm điệu cố ý nghe kiều mỵ nhất: “Xin chào, tôi là Tô Kiều Kiều."
Tô Kiều Kiều?
Cố Lan San nghĩ đến việc mình đã đánh người phụ nữa kia.
Tới tính sổ với cô sao?
Cố Lan San trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng nói chuyện: “Cô Tô, có chuyện gì sao?"
“Không có chuyện gì." Tô Kiều Kiều rất thông minh ném ra một câu: “Trong điện thoại di động của anh Thịnh có số của cô gọi đến, cho nên anh ấy bảo tôi gọi điện thoại cho cô."
Lúc này Cố Lan San mới buông lỏng phòng bị, thì ra không phải đến tìm cô tính sổ, là vì Thịnh Thế……..Cô chậm rãi cầm cốc nước ấm trên bàn lên, uống một hớp, sau đó có vẻ như có chút không để ý trả lời một câu: “À."
Tô Kiều Kiều không nghĩ tới việc Cố Lan San lại lạnh nhạt như vậy, bình thường khi người vợ nghe như thế thì nên có chút phản ứng chứ?
Tức giận hoặc là khóc lóc dù sao cũng phải có phản ứng chứ!
Nhưng cô lại chỉ nhẹ nhàng trả lời “À", làm Tô Kiều Kiều vốn đã chuẩn bị tốt tất cả sức chiến đấu trong nháy mắt đều không sử dụng được.
Tô Kiều Kiều nghĩ tới nghĩ lui liền lựa chọn phương pháp trực tiếp nhất: “Cô Cố, tôi với chồng cô ở cùng một chỗ."
Giọng nói Cố Lan San vẫn như cũ “Ừ" một tiếng, sau đó bật loa ngoài điện thoại đặt một bên lên bàn, còn mình thì tiếp tục làm việc với máy vi tính, gõ bàn phím chỉnh sửa bài tin tức của mình.
“Anh Thịnh đối với tôi rất tốt, rất nhiều quảng cáo đại diện anh ấy đều để tôi làm, thường mang tôi đi tham gia một vài bữa tiệc, dù sao nhờ anh ấy mang theo tôi nên tiền cát xê của tôi cũng được tăng gấp đôi rồi."
“Anh Thịnh rất ít khi về nhà, này thì đại đa số anh ấy đều ở chỗ tôi, thật ra thì có rất nhiều người phụ nữ được gả vào gia đình giàu có cũng không có gì đáng được ăn mừng, chồng mình bên ngoài mỗi ngày chơi bời không về nhà, có lẽ cuộc sống trôi qua cũng rất bi thảm!"
Tô Kiều Kiều lảm nhảm nói một chuỗi dài như vậy mới phát hiện Cố Lan San bên kia không có phản ứng nào, cô chỉ “Ừ" một tiếng.
Căn bản tất cả tầm mắt của Cố Lan San cũng không có rời khỏi màn hình máy tính, nghe thấy Tô Kiều Kiều nói “Này" với mình mới lập tức tỏ thái độ, giọng bình tĩnh: “Ừ, tôi đang nghe, cô nói đi."
Tô Kiều Kiều bị Cố Lan San nói vậy trợn to hai mắt, cô ta nói một chuỗi dài như vậy, khoe mẽ, đắc ý, mỉa mai như vậy thế nhưng chẳng những cô không có phản ứng, hơn nữa còn có bộ mặt nghiêmtúc trả lời cô ta một câu, tôi đang nghe, cô nói đi.
Tô Kiều Kiều cảm thấy Cố Lan San hoặc là quá tự tin, hoặc là khinh thường việc chiến đấu với mình, vì vậy cô liền đảo mắt, nói một câu tự cho là rất quá đáng: “Cô biết tại sao cô không chiếm được tình cảm của chồng mình không? Bởi vì anh ấy nói, cô trừ xinh đẹp ra thì những thứ khác không có một chút tác động nào, trên giường như một con cá chết, căn bản không có chút tình thú nào, chỉ nằm thẳng tắp ở đó làm anh ấy như làm chuyện đó với xác chết vậy, căn bản là không thỏa mãn được anh ấy. Đơn giản mà nói, chính là người phụ nữ trông xinh đẹp nhưng cũng chẳng để làm gì!"
Từ trước tới giờ Cố Lan San không phải là không bị người khác sỉ nhục, trước những lời nói đó của Tô Kiều Kiều cũng không công kích được cô.
Anh đã không cần cái gì thì người khác cũng đừng nghĩ sẽ có thể dễ dàng nuốt được. Anh sẽ khiến cho người kia khổ sở hơn. Nếu không anh làm sao có thể hết giận chứ!
Lúc này Thịnh Thế mới cảm thấy sự tức giận trong lòng dẽ chịu đôi chút, anh cầm tách cafe Blue Mountain trên bàn lên, tầm mắtanh dừng lại một chút, sau đó nghiêng đầu nhìn ta ngoài cửa sổ náo nhiệt phồn hoa, khóe mắt lóe lên một vầng sáng sâu xa, cực kỳ sáng chói, hồi lâu, ngoài ý muốn anh mở miệng, nói: “Hoa Tử……Cậu không phải mới vừa nói đối với việc kiếm tiền tôi luôn có dã tâm bừng bừng sao?"
“Thật ra thì, không phải như vậy, tôi đối với việc kiếm tiền không có dã tâm gì, chỉ là rất nhiều chuyện buôn bán đều do mọi người chủ động đưa tới cửa."
“Nếu như nói thật thì trong cái thế giới này tôi có dã tâm, vậy chỉ có một……"
“Chính là cô ấy…….Cố Lan San."
Cô là người anh có dã tâm bừng bừng.
Đúng như Lưu Chí Cường nói trong bữa tiệc buổi trưa, Cố Lan San đã từng là nữ thần trong suy nghĩ của mọi người, chín mươi phần trăm nam sinh toàn trường đều nhao nhao lên mơ tưởng muốn theo đuổi cô, cô chính là người trong lòng của những thiếu niên trong trường “Những năm đó, cô gái ấy chúng ta đã từng cùng theo đuổi."
Đúng là “ Những năm đó, cô gái ấy chúng ta đã từng cùng theo đuổi “ nhưng cuối cùng lại trở thành vợ của anh.
Những người biết cô là vợ của anh đều nói trước kia Thịnh Thế đối với Cố Lan San không phải như vậy……..Thịnh thế trước kia đối với Cố Lan San như thế nào đây?
Nhưng bọn họ nào biết……………Trước kia Cố Lan San cũng không phải là như vậy…………
Cố Lan San trước kia như thế nào đây?
Thịnh Thế từ từ nhắm hai mắt, trong đầu anh lập tức hiện lên hình ảnh của Cố Lan San trước đây.
Thông minh lại xinh đẹp, kiêu ngạo lại mạnh mẽ, vênh váo tự đác đứng ở đó, muốn bao nhiêu khí thế có bấy nhiêu khí thế!
***************
Mặc dù Tô Kiều Kiều bị Thịnh Thế nói những lời khó nghe như vậy, nhưng lại không cam lòng, vì sao cô ta cùng Thịnh Thế lại phải đoạn tuyệt quan hệ không qua lại nữa.
Thậm chí buổi tối hôm đó cô ta còn gọi điện thoại lại cho Thịnh Thế, thuyết phục anh thật tốt bằng giọng nói mềm mại, êm ái.
Tô Kiều Kiều nằm ở trên giường lăn lộn nhưng không thể nào ngủ được, cái tên Cố Lan San này vẫn cứ hiện lên trong đầu cô ta, trước kia cô ta cũng rất muốn có cơ hội được một lần gặp mặt Cố Lan San nhưng vẫn chưa có biện pháp. Nhưng hôm nay lại đụng phải người biết Cố Lan San là Lưu Chí Cường, cho nên Tô Kiều Kiều suy nghĩ một chút, cuối cùng gọi cho Lưu Chí Cường một cuộc điện thoại.
Giữa trưa hôm sau, Lưu Chí Cường nhắn tin cho cô ta một số điện thoại di động, phía sau ghi tên Cố Lan San.
Tô Kiều Kiều lấy được số điện thoại của Cố Lan San so với việc trúng năm trăm vạn còn hưng phấn hơn.
Có lẽ tất cả tiểu tam đều như vậy, đều muốn một lần gặp cái người phụ nữ bị chính mình đoạt chồng để xem có hình dáng thế nào!
Nếu nhìn tốt hơn mình thì mình có thể tự đắc nghĩ, tướng mạo sử dụng cái rắm gì, người đàn ông của ngươi không phải cũng bị ta đoạt mất sao?
Nếu nhìn khó coi hơn mình thì có thể tự đắc tiếp tục nghĩ, đàn ông nha, quả thật đều cùng một dạng, gặp người đẹp đều mất gốc!
Cho nên, Tô Kiều Kiều cố tình chọn thời gian vào một buổi tối rảnh rỗi, ngồi ở cửa sổ lớn trong khu nhà xa xỉ, cầm điện thoại di động gọi cho Cố Lan San.
………………
Tối nay Thịnh Thế lại không về nhà.
Cố Lan San ở trong phòng ngủ chỉnh sửa bài tin tức của mình.
Trong lúc bất chợt nghe thấy tiếng chuông di động vang lên, Cố Lan San vươn tay cầm điện thoại di động, thấy là một số lạ, cô dừng lại một chút mới nghe: “Xin chào, tôi là Cố Lan San."
Trong lúc bất chợt nghe thấy tiếng chuông di động vang lên, Cố Lan San vươn tay cầm điện thoại di động, thấy là một số lạ, cô dừng lại một chút mới nghe: “Xin chào, tôi là Cố Lan San."
Tô Kiều Kiều không nghĩ tới giọng nói của Cố Lan San lại dễ nghe như vậy, thanh nhã lại mềm mại, cô ta lập tức ngồi thẳng người lên, ho khan một cái lấy giọng, mở miệng, âm điệu cố ý nghe kiều mỵ nhất: “Xin chào, tôi là Tô Kiều Kiều."
Tô Kiều Kiều?
Cố Lan San nghĩ đến việc mình đã đánh người phụ nữa kia.
Tới tính sổ với cô sao?
Cố Lan San trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng nói chuyện: “Cô Tô, có chuyện gì sao?"
“Không có chuyện gì." Tô Kiều Kiều rất thông minh ném ra một câu: “Trong điện thoại di động của anh Thịnh có số của cô gọi đến, cho nên anh ấy bảo tôi gọi điện thoại cho cô."
Lúc này Cố Lan San mới buông lỏng phòng bị, thì ra không phải đến tìm cô tính sổ, là vì Thịnh Thế……..Cô chậm rãi cầm cốc nước ấm trên bàn lên, uống một hớp, sau đó có vẻ như có chút không để ý trả lời một câu: “À."
Tô Kiều Kiều không nghĩ tới việc Cố Lan San lại lạnh nhạt như vậy, bình thường khi người vợ nghe như thế thì nên có chút phản ứng chứ?
Tức giận hoặc là khóc lóc dù sao cũng phải có phản ứng chứ!
Nhưng cô lại chỉ nhẹ nhàng trả lời “À", làm Tô Kiều Kiều vốn đã chuẩn bị tốt tất cả sức chiến đấu trong nháy mắt đều không sử dụng được.
Tô Kiều Kiều nghĩ tới nghĩ lui liền lựa chọn phương pháp trực tiếp nhất: “Cô Cố, tôi với chồng cô ở cùng một chỗ."
Giọng nói Cố Lan San vẫn như cũ “Ừ" một tiếng, sau đó bật loa ngoài điện thoại đặt một bên lên bàn, còn mình thì tiếp tục làm việc với máy vi tính, gõ bàn phím chỉnh sửa bài tin tức của mình.
“Anh Thịnh đối với tôi rất tốt, rất nhiều quảng cáo đại diện anh ấy đều để tôi làm, thường mang tôi đi tham gia một vài bữa tiệc, dù sao nhờ anh ấy mang theo tôi nên tiền cát xê của tôi cũng được tăng gấp đôi rồi."
“Anh Thịnh rất ít khi về nhà, này thì đại đa số anh ấy đều ở chỗ tôi, thật ra thì có rất nhiều người phụ nữ được gả vào gia đình giàu có cũng không có gì đáng được ăn mừng, chồng mình bên ngoài mỗi ngày chơi bời không về nhà, có lẽ cuộc sống trôi qua cũng rất bi thảm!"
Tô Kiều Kiều lảm nhảm nói một chuỗi dài như vậy mới phát hiện Cố Lan San bên kia không có phản ứng nào, cô chỉ “Ừ" một tiếng.
Căn bản tất cả tầm mắt của Cố Lan San cũng không có rời khỏi màn hình máy tính, nghe thấy Tô Kiều Kiều nói “Này" với mình mới lập tức tỏ thái độ, giọng bình tĩnh: “Ừ, tôi đang nghe, cô nói đi."
Tô Kiều Kiều bị Cố Lan San nói vậy trợn to hai mắt, cô ta nói một chuỗi dài như vậy, khoe mẽ, đắc ý, mỉa mai như vậy thế nhưng chẳng những cô không có phản ứng, hơn nữa còn có bộ mặt nghiêmtúc trả lời cô ta một câu, tôi đang nghe, cô nói đi.
Tô Kiều Kiều cảm thấy Cố Lan San hoặc là quá tự tin, hoặc là khinh thường việc chiến đấu với mình, vì vậy cô liền đảo mắt, nói một câu tự cho là rất quá đáng: “Cô biết tại sao cô không chiếm được tình cảm của chồng mình không? Bởi vì anh ấy nói, cô trừ xinh đẹp ra thì những thứ khác không có một chút tác động nào, trên giường như một con cá chết, căn bản không có chút tình thú nào, chỉ nằm thẳng tắp ở đó làm anh ấy như làm chuyện đó với xác chết vậy, căn bản là không thỏa mãn được anh ấy. Đơn giản mà nói, chính là người phụ nữ trông xinh đẹp nhưng cũng chẳng để làm gì!"
Từ trước tới giờ Cố Lan San không phải là không bị người khác sỉ nhục, trước những lời nói đó của Tô Kiều Kiều cũng không công kích được cô.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ