Đoạt Đích
Chương 3
Edit: Lengkeng_Sophie
Lúc Tô Tuyết Vân đến, đám nô tài đều ở trong sân quỳ, mơ hồ có thể nghe được phòng trong có tiếng đồ sứ vỡ vụn, cùng với tiếng mắng phẫn nộ của Bác Quả Nhĩ và tiếng nức nở nhu nhược của Đổng Ngạc thị. Nàng dừng chân, trong lòng có chút kinh ngạc, chẳng qua chậm một lát so với Bác Quả Nhĩ mà thôi, như thế nào liền nháo lên?
Đoán không được đơn giản liền không đoán, nàng khiến ánh mắt với Ô Lan, Ô Lan lập tức hiểu ý tiến lên một bước, hỏi tiểu thái giám bên người Bác Quả Nhĩ: “Tiểu Quý Tử, xảy ra chuyện gì? Ngươi như thế nào không ở trước mặt bối lặc gia hầu hạ? Nếu bối lặc gia bị thương thì làm sao được?"
Tiểu Quý Tử vẫn sốt ruột duỗi cổ nhìn vào trong phòng, không chú ý người tới phía sau, vừa nghe thấy giọng nói Ô Lan thì hoảng sợ, xoay người nhìn thấy Tô Tuyết Vân vội vàng quỳ xuống, dập đầu hành lễ với Tô Tuyết Vân, “Nô tài khấu kiến quý thái phi nương nương, quý thái phi nương nương vạn phúc kim an!"
Tô Tuyết Vân lúc trước cũng từng đóng phim cung đấu Thanh triều, đối với chút lễ nghi này coi như quen thuộc, thản nhiên ừ một tiếng, bắt chước vẻ mặt nguyên chủ Na Mộc Chung hơi mang cao ngạo, “Đứng lên đi, bên trong là sao thế này?"
Tiểu Quý Tử sầu mi khổ kiểm (mặt mày buồn khổ)đứng lên, khom người trả lời: “Bẩm quý thái phi nương nương, bối lặc gia mới vừa vọt vào trong phòng phúc tấn, dường như rất tức giận, lúc ấy phúc tấn đang trong thư phòng nhàn nhã vẽ tranh, dáng vẻ rất vui vẻ, bối lặc gia thấy càng tức giận, đuổi tất cả tụi nô tài đều đi ra ngoài, phát giận một trận rất lớn. Nô tài nghe thấy tiếng động không đúng, lúc này gấp rút lại không có biện pháp, may mắn quý thái phi nương nương đến đây."
Tô Tuyết Vân nghĩ rằng Bác Quả Nhĩ khẳng định không phải là thấy Đổng Ngạc thị nhàn nhã vui vẻ mới nổi giận, xem ra là nội dung bức tranh kia có vấn đề. Con mắt nàng chuyển chuyển, nên sẽ không…… Là vẽ Thuận Trị sao? Tô Tuyết Vân tâm tình lập tức sung sướng, Đổng Ngạc thị này cũng quá phối hợp, ngủ gà ngủ gật liền cho đưa gối đầu, ầm ĩ này cho làm một chút tình cảm còn sót lại của Bác Quả Nhĩ cũng sạch trơn!
Tô Tuyết Vân cố gắng khống chế khóe miệng muốn cong lên, đi vào cửa. Bác Quả Nhĩ vừa đập mọi thứ trong thư phòng, Đổng Ngạc thị tránh xa ở một góc, trên mặt mang lệ tràn đầy kinh sợ. Lần này Bác Quả Nhĩ trong lòng lại không có nửa phần thương tiếc, chỉ có tràn đầy chán ghét, tiến lên liền muốn đoạt bức họa trong tay Đổng Ngạc thị.
Đổng Ngạc thị hét lên một tiếng, hai tay gắt gao bắt bức họa, ngoài mạnh trong yếu hô: “Bác Quả Nhĩ ngươi làm cái gì? Đây là chỗ của ta, ngươi không có quyền làm hư đồ của ta, ngươi buông tay!"
Bác Quả Nhĩ mở trừng hai mắt, nộ khí tận trời, “Ngươi không thủ nữ tắc, ai đưa cho ngươi lá gan phản bội ta?!" Nói xong hắn dùng lực kéo một phát, bức họa xé từ giữa thành hai, hắn phát tiết cầm nửa bức họa trong tay xé tan thành từng mảnh.
Đổng Ngạc thị trơ mắt nhìn vụn giấy bay lả tả, đánh mạnh về phía Bác Quả Nhĩ, “Ngươi trả lại ta bức họa! Trả lại cho ta, đồ thô bỉ mãng phu!"
Trong lòng Tô Tuyết Vân nộ khí mãnh liệt trào ra, như là muốn tiến lên bóp chết Ô Vân Châu, nàng nhăn mi lại yên lặng bình ổn cảm xúc đột nhiên bốc lên. Này là cảm xúc của nguyên chủ Na Mộc Chung, nàng tuy rằng thay thế thân phận pháo hôi, nhưng trong thân thể trừ giữ lại ký ức nguyên chủ cũng sẽ còn sót lại chút cảm xúc. Giống như cảm xúc đặc biệt yêu thích cùng oán hận này ngẫu nhiên sẽ phập phồng tương đối rõ rệt, may mà có thể khống chế, sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn, nhưng giờ phút này nàng hoàn toàn cảm nhận được sự phẫn nộ của người mẹ khi đối mặt với chuyện này.
Liền tính không có cảm xúc của nguyên chủ, nàng cũng không thể hiểu não đường về của Đổng Ngạc thị, Ô Vân Châu hồng hạnh ra tường còn bị bắt quả tang đang trộm vẽ hình gian phu, cư nhiên có thể đúng lý hợp tình như vậy, đến cùng dũng khí này đến từ đâu? Ô Vân Châu vừa đấm vừa đá trên người Bác Quả Nhĩ, ngay sau đó liền bị Bác Quả Nhĩ cho quẳng xuống đất, Bác Quả Nhĩ một chân đá vào bụng ả, gầm lên: “Liền tính là thô bỉ mãng phu, ta cũng là trượng phu của ngươi! Khiến ngươi sống ngươi liền sống, khiến ngươi chết ngươi thì phải chết! Nói! Ngươi là lúc nào cùng hắn có gian tình?"
Ô Vân Châu kêu thảm thiết một tiếng, toàn thân cuộn mình thành một cục, có thể thấy được là bị đá rất nặng. Bác Quả Nhĩ còn muốn động thủ, Tô Tuyết Vân nhanh chóng lên tiếng gọi lại hắn, “Bác Quả Nhĩ, được rồi, con cũng không thể đánh chết ả. Nam tử hán đại trượng phu, cú đấm không là dùng trên người phụ nữ."
Bác Quả Nhĩ rất nghe lời nói của ngạch nương, nghe nàng vừa nói liền hít sâu một hơi không lại động thủ, chỉ tức giận nói: “Ngạch nương nói không sai, Đổng Ngạc thị quả nhiên đang vẽ người kia, lúc trước là con ngu xuẩn, ả nói không thích ta vào thư phòng ta liền không vào, coi ả như bảo bối, ai biết ả lại tại trong phủ ta quang minh chính đại nhớ kẻ khác!"
Trước kia Tô Tuyết Vân nói với Bác Quả Nhĩ như thế vì chém đứt tình cảm của hắn dành cho Ô Vân Châu, nàng cũng chưa nghĩ đến sẽ thuận lợi như vậy, này được cho là niềm vui ngoài ý muốn. Nàng đi lên trước vỗ vỗ bả vai Bác Quả Nhĩ, an ủi nói: “Con ngoan, đừng tức giận, sai không phải là con, con tức giận phát bệnh chỉ sẽ làm kẻ tiểu nhân kia cao hứng mà thôi. Bất quá chỉ là mấy thứ nhỏ nhặt, không đáng con phải tức giận. Về phần ả……" Tô Tuyết Vân quay đầu nhìn về phía Ô Vân Châu, vẻ mặt vốn đang ôn hòa nháy mắt biến lạnh, tầm mắt như dao gọt chém trên người Ô Vân Châu, “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, tuy rằng ta không thích con động thủ với phụ nữ, nhưng quy củ không thể phế. Ô Lan, tại bộ lạc của chúng ta, thứ đàn bà lẳng lơ ong bướm là trừng phạt như thế nào?"
Ô Lan phúc phúc thân, giọng nói rõ ràng truyền vào trong tai Ô Vân Châu, “Quất roi xử phạt, biếm thành nô lệ đê tiện nhất."
“Lấy mã tiên của bản cung tới." Tô Tuyết Vân phân phó một tiếng tìm ghế dựa ngồi xuống đợi, cho dù sắc mặt tái nhợt cũng ngăn không được cả người phát ra sát khí, hiển nhiên là muốn tự mình tra tấn.
Ô Vân Châu bắt đầu sợ hãi run rẩy, che bụng không ngừng lắc đầu, “Các ngươi làm sao dám? Các ngươi không thể như thế đối với ta, Phúc Lâm sẽ không bỏ qua các ngươi!" Nàng ta đã biết giả vờ đáng thương với Bác Quả Nhĩ cũng vô dụng, nếu xé rách mặt, dứt khoát đem Hoàng Thượng chuyển ra, nàng ta cũng không tin một tiểu bối lặc như Bác Quả Nhĩ dám chống lại Hoàng Thượng!
Tô Tuyết Vân giữ chặt Bác Quả Nhĩ muốn tiến lên, cười nhạo một tiếng, “Phúc Lâm? Bản cung giáo huấn con dâu mình liên quan gì tới hắn? Chẳng lẽ Hoàng đế dám đảm đương thừa nhận với người trong thiên hạ rằng thông dâm cùng em dâu? Lại nói…… Ngươi xác định còn có thể sống nhìn thấy hắn sao?"
“Ngươi! Ngươi dám!" Ô Vân Châu nao núng thối lui đến góc tường, vẻ mặt bối rối, “Chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, Phúc Lâm mới sẽ không sợ người trong thiên hạ, ngài ấy là Hoàng đế, ai dám nói ngài ấy không đúng? Ta nói cho các ngươi, Phúc Lâm nói muốn tiếp ta tiến cung, ngài ấy sẽ phong ta làm phi, các ngươi không thể đụng đến ta, không thì hắn tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi."
“Ha," Bác Quả Nhĩ cười lạnh một tiếng, “Ngươi coi Thái Hậu nương nương là bài trí? Ngươi muốn tiến cung liền tiến cung? Ngươi đời này đừng vọng tưởng phi tử gì hết, bằng không, sợ là còn chưa bước vào cửa cung liền chết không nơi táng thân! Cái gì lưỡng tình tương duyệt? Căn bản chính là ngươi tham mộ hư vinh, ta thật sự là mắt bị mù mới có thể cảm thấy ngươi tốt."
Tô Tuyết Vân vỗ vỗ tay hắn, thấy Ô Lan bê khay tiến vào, liền lạnh lùng đứng dậy cầm mã tiên nguyên chủ thích nhất đặt trên khay, “ba" một tiếng vung trên mặt đất.
Tiếng mã tiên vang ở trong phòng có vẻ đặc biệt vang dội, mảnh sứ nhỏ trên đất bay tứ tung, đủ thấy lực đạo như thế nào. Ô Vân Châu sợ tới mức run run, phía sau lưng gắt gao nép vào tường, mắt thấy Tô Tuyết Vân liền muốn tiến lên, đột nhiên hét lớn lên một tiếng, đứng lên liền muốn chạy.
Tô Tuyết Vân khẽ nhúc nhích cổ tay, một roi vút ra, hung hăng đánh vào trên đùi Ô Vân Châu, Ô Vân Châu ăn đau ngã sấp xuống đất, Tô Tuyết Vân lại quất một roi ở trên lưng Ô Vân Châu, từ vai trái tới tận sau eo phía bên phải, Tô Tuyết Vân dám khẳng định, lực đạo roi này đủ lưu lại vết sẹo thật sâu! Thứ đàn bà lẳng lơ ong bướm dựa vào cái gì? Dựa vào khuôn mặt cùng da thịt câu dẫn người, không biết đợi đến khi Ô Vân Châu biến dạng sau, Thuận Trị còn sẽ kiên trì cái gọi là tình yêu thật sự hay không! Nàng rất hiếu kỳ.
Phòng trong tràn ngập tiếng kêu thảm thiết của Ô Vân Châu, nô tài trong viện một đám cúi gục đầu, hận không thể biến thành kẻ điếc, ở hoàng gia, nô tài biết được bí mật không sống lâu, bọn họ sao lại xui xẻo như thế, lại nghe được phúc tấn bị đánh!
Trong lòng Tô Tuyết Vân đang từng bước làm theo kế hoạch hóa giải thù hận của Na Mộc Chung, hiện tại vừa mới bắt đầu, tự nhiên không thể đánh tàn Ô Vân. Cho nên nàng chỉ rút mấy roi sẽ giả bộ kiệt lực quơ quơ, Bác Quả Nhĩ vội vàng đỡ lấy nàng, toàn bộ tức giận hóa thành lo lắng, “Ngạch nương, người không chuyện chứ? Đều là con không tốt, thân thể ngài còn chưa khỏe còn phải bận tâm vì con. Ngạch nương, loại tiện nhân này không đáng người chịu vất vả, chúng ta trở về đi, mời Từ thái y đến xem xem cho người."
Tô Tuyết Vân thuận thế đem mã tiên giao cho Ô Lan, trên khuôn mặt lập tức hiện ra mấy phần tiều tụy, này là thành quả khổ luyện mười năm khi nàng chìm nổi trong giới giải trí. Đỡ tay Bác Quả Nhĩ thở hổn hển thở, nàng lắc đầu nói: “Nghỉ ngơi một lát liền tốt, không có việc gì." Nàng nhìn Ô Vân Châu, hừ lạnh một tiếng, “Trông coi ả thật kỹ, ta không hi vọng có bất cứ tin tức truyền ra."
“Vâng, chủ tử yên tâm." Ô Lan lập tức thưa vâng, khom người lui xuống đi an bài.
Tô Tuyết Vân mang theo Bác Quả Nhĩ trở lại viện của mình, nhìn Bác Quả Nhĩ trầm mặc không nói, nàng cũng không vội. Bác Quả Nhĩ là thiếu niên mười lăm tuổi, mối tình đầu khó tránh khỏi coi trọng chút, nhưng nơi này là cổ đại, đàn ông từ khi sinh ra liền được giáo dục tam thê tứ thiếp, lại coi trọng cũng chỉ có như thế. So với tình yêu nam nữ thì kiến công lập nghiệp càng có thể hấp dẫn hắn hơn, đao thật thương thật chém giết mới là thứ hắn khao khát.
Tô Tuyết Vân chậm rì rì uống trà nóng, vừa rồi nàng cũng không giả vờ tất cả, thân thể này vốn bị bệnh, dùng thuốc cũng phải vài ngày mới khỏe chút, nàng lại tự tay quăng mấy roi, thật mệt không ít.
Ngoài cửa sổ vốn dĩ trời quang mây tạnh không biết tại sao bắt đầu có tuyết rơi, Tô Tuyết Vân nhìn thấy liền đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đưa tay tiếp vài mảnh bông tuyết, khóe miệng không khỏi lộ ra một chút ý cười. Nàng từ nhỏ liền thích tuyết, dưới trời tuyết làm người tuyết, thật giống như có người đang ở cùng với nàng, có thể tận tình kể ra phiền não cùng bí mật dưới đáy lòng, không cần lẻ loi một người tịch mịch, cho nên sau khi lớn lên nàng lấy tên tuyết cho mình, ngắm tuyết nhiều năm như vậy cũng không chán ghét.
Bác Quả Nhĩ đi đến bên người nàng cũng thấy được cảnh tuyết bên ngoài, “Đây là trận tuyết đầu tiên mùa đông năm nay, không nghĩ tới rơi lớn như thế, thoạt nhìn lãnh lãnh thanh thanh."
Tô Tuyết Vân thấy vẻ mặt hắn cô đơn, áp lực cảm xúc trong mắt giống như khốn thú, giật mình, lộ ra vẻ mặt hoài niệm, “Lúc trước khi ngạch nương còn chưa nhập quan, hàng năm mùa đông đều có thể nhìn thấy đại tuyết, ta thích nhất là chạy nhảy ở trong tuyết, cùng đồng bạn vui cười đùa giỡn. Đáng tiếc đến Tử Cấm thành này, tuyết rất ít, quy củ lại quá nhiều, ta cũng lại không có thể tùy ý chơi đùa." Nàng quay đầu, “Bác Quả Nhĩ, con nói xem, ta gả cho Hoàng Thái Cực có thân phận tôn quý này, đến cùng tốt hay không tốt?"
Lúc Tô Tuyết Vân đến, đám nô tài đều ở trong sân quỳ, mơ hồ có thể nghe được phòng trong có tiếng đồ sứ vỡ vụn, cùng với tiếng mắng phẫn nộ của Bác Quả Nhĩ và tiếng nức nở nhu nhược của Đổng Ngạc thị. Nàng dừng chân, trong lòng có chút kinh ngạc, chẳng qua chậm một lát so với Bác Quả Nhĩ mà thôi, như thế nào liền nháo lên?
Đoán không được đơn giản liền không đoán, nàng khiến ánh mắt với Ô Lan, Ô Lan lập tức hiểu ý tiến lên một bước, hỏi tiểu thái giám bên người Bác Quả Nhĩ: “Tiểu Quý Tử, xảy ra chuyện gì? Ngươi như thế nào không ở trước mặt bối lặc gia hầu hạ? Nếu bối lặc gia bị thương thì làm sao được?"
Tiểu Quý Tử vẫn sốt ruột duỗi cổ nhìn vào trong phòng, không chú ý người tới phía sau, vừa nghe thấy giọng nói Ô Lan thì hoảng sợ, xoay người nhìn thấy Tô Tuyết Vân vội vàng quỳ xuống, dập đầu hành lễ với Tô Tuyết Vân, “Nô tài khấu kiến quý thái phi nương nương, quý thái phi nương nương vạn phúc kim an!"
Tô Tuyết Vân lúc trước cũng từng đóng phim cung đấu Thanh triều, đối với chút lễ nghi này coi như quen thuộc, thản nhiên ừ một tiếng, bắt chước vẻ mặt nguyên chủ Na Mộc Chung hơi mang cao ngạo, “Đứng lên đi, bên trong là sao thế này?"
Tiểu Quý Tử sầu mi khổ kiểm (mặt mày buồn khổ)đứng lên, khom người trả lời: “Bẩm quý thái phi nương nương, bối lặc gia mới vừa vọt vào trong phòng phúc tấn, dường như rất tức giận, lúc ấy phúc tấn đang trong thư phòng nhàn nhã vẽ tranh, dáng vẻ rất vui vẻ, bối lặc gia thấy càng tức giận, đuổi tất cả tụi nô tài đều đi ra ngoài, phát giận một trận rất lớn. Nô tài nghe thấy tiếng động không đúng, lúc này gấp rút lại không có biện pháp, may mắn quý thái phi nương nương đến đây."
Tô Tuyết Vân nghĩ rằng Bác Quả Nhĩ khẳng định không phải là thấy Đổng Ngạc thị nhàn nhã vui vẻ mới nổi giận, xem ra là nội dung bức tranh kia có vấn đề. Con mắt nàng chuyển chuyển, nên sẽ không…… Là vẽ Thuận Trị sao? Tô Tuyết Vân tâm tình lập tức sung sướng, Đổng Ngạc thị này cũng quá phối hợp, ngủ gà ngủ gật liền cho đưa gối đầu, ầm ĩ này cho làm một chút tình cảm còn sót lại của Bác Quả Nhĩ cũng sạch trơn!
Tô Tuyết Vân cố gắng khống chế khóe miệng muốn cong lên, đi vào cửa. Bác Quả Nhĩ vừa đập mọi thứ trong thư phòng, Đổng Ngạc thị tránh xa ở một góc, trên mặt mang lệ tràn đầy kinh sợ. Lần này Bác Quả Nhĩ trong lòng lại không có nửa phần thương tiếc, chỉ có tràn đầy chán ghét, tiến lên liền muốn đoạt bức họa trong tay Đổng Ngạc thị.
Đổng Ngạc thị hét lên một tiếng, hai tay gắt gao bắt bức họa, ngoài mạnh trong yếu hô: “Bác Quả Nhĩ ngươi làm cái gì? Đây là chỗ của ta, ngươi không có quyền làm hư đồ của ta, ngươi buông tay!"
Bác Quả Nhĩ mở trừng hai mắt, nộ khí tận trời, “Ngươi không thủ nữ tắc, ai đưa cho ngươi lá gan phản bội ta?!" Nói xong hắn dùng lực kéo một phát, bức họa xé từ giữa thành hai, hắn phát tiết cầm nửa bức họa trong tay xé tan thành từng mảnh.
Đổng Ngạc thị trơ mắt nhìn vụn giấy bay lả tả, đánh mạnh về phía Bác Quả Nhĩ, “Ngươi trả lại ta bức họa! Trả lại cho ta, đồ thô bỉ mãng phu!"
Trong lòng Tô Tuyết Vân nộ khí mãnh liệt trào ra, như là muốn tiến lên bóp chết Ô Vân Châu, nàng nhăn mi lại yên lặng bình ổn cảm xúc đột nhiên bốc lên. Này là cảm xúc của nguyên chủ Na Mộc Chung, nàng tuy rằng thay thế thân phận pháo hôi, nhưng trong thân thể trừ giữ lại ký ức nguyên chủ cũng sẽ còn sót lại chút cảm xúc. Giống như cảm xúc đặc biệt yêu thích cùng oán hận này ngẫu nhiên sẽ phập phồng tương đối rõ rệt, may mà có thể khống chế, sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn, nhưng giờ phút này nàng hoàn toàn cảm nhận được sự phẫn nộ của người mẹ khi đối mặt với chuyện này.
Liền tính không có cảm xúc của nguyên chủ, nàng cũng không thể hiểu não đường về của Đổng Ngạc thị, Ô Vân Châu hồng hạnh ra tường còn bị bắt quả tang đang trộm vẽ hình gian phu, cư nhiên có thể đúng lý hợp tình như vậy, đến cùng dũng khí này đến từ đâu? Ô Vân Châu vừa đấm vừa đá trên người Bác Quả Nhĩ, ngay sau đó liền bị Bác Quả Nhĩ cho quẳng xuống đất, Bác Quả Nhĩ một chân đá vào bụng ả, gầm lên: “Liền tính là thô bỉ mãng phu, ta cũng là trượng phu của ngươi! Khiến ngươi sống ngươi liền sống, khiến ngươi chết ngươi thì phải chết! Nói! Ngươi là lúc nào cùng hắn có gian tình?"
Ô Vân Châu kêu thảm thiết một tiếng, toàn thân cuộn mình thành một cục, có thể thấy được là bị đá rất nặng. Bác Quả Nhĩ còn muốn động thủ, Tô Tuyết Vân nhanh chóng lên tiếng gọi lại hắn, “Bác Quả Nhĩ, được rồi, con cũng không thể đánh chết ả. Nam tử hán đại trượng phu, cú đấm không là dùng trên người phụ nữ."
Bác Quả Nhĩ rất nghe lời nói của ngạch nương, nghe nàng vừa nói liền hít sâu một hơi không lại động thủ, chỉ tức giận nói: “Ngạch nương nói không sai, Đổng Ngạc thị quả nhiên đang vẽ người kia, lúc trước là con ngu xuẩn, ả nói không thích ta vào thư phòng ta liền không vào, coi ả như bảo bối, ai biết ả lại tại trong phủ ta quang minh chính đại nhớ kẻ khác!"
Trước kia Tô Tuyết Vân nói với Bác Quả Nhĩ như thế vì chém đứt tình cảm của hắn dành cho Ô Vân Châu, nàng cũng chưa nghĩ đến sẽ thuận lợi như vậy, này được cho là niềm vui ngoài ý muốn. Nàng đi lên trước vỗ vỗ bả vai Bác Quả Nhĩ, an ủi nói: “Con ngoan, đừng tức giận, sai không phải là con, con tức giận phát bệnh chỉ sẽ làm kẻ tiểu nhân kia cao hứng mà thôi. Bất quá chỉ là mấy thứ nhỏ nhặt, không đáng con phải tức giận. Về phần ả……" Tô Tuyết Vân quay đầu nhìn về phía Ô Vân Châu, vẻ mặt vốn đang ôn hòa nháy mắt biến lạnh, tầm mắt như dao gọt chém trên người Ô Vân Châu, “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, tuy rằng ta không thích con động thủ với phụ nữ, nhưng quy củ không thể phế. Ô Lan, tại bộ lạc của chúng ta, thứ đàn bà lẳng lơ ong bướm là trừng phạt như thế nào?"
Ô Lan phúc phúc thân, giọng nói rõ ràng truyền vào trong tai Ô Vân Châu, “Quất roi xử phạt, biếm thành nô lệ đê tiện nhất."
“Lấy mã tiên của bản cung tới." Tô Tuyết Vân phân phó một tiếng tìm ghế dựa ngồi xuống đợi, cho dù sắc mặt tái nhợt cũng ngăn không được cả người phát ra sát khí, hiển nhiên là muốn tự mình tra tấn.
Ô Vân Châu bắt đầu sợ hãi run rẩy, che bụng không ngừng lắc đầu, “Các ngươi làm sao dám? Các ngươi không thể như thế đối với ta, Phúc Lâm sẽ không bỏ qua các ngươi!" Nàng ta đã biết giả vờ đáng thương với Bác Quả Nhĩ cũng vô dụng, nếu xé rách mặt, dứt khoát đem Hoàng Thượng chuyển ra, nàng ta cũng không tin một tiểu bối lặc như Bác Quả Nhĩ dám chống lại Hoàng Thượng!
Tô Tuyết Vân giữ chặt Bác Quả Nhĩ muốn tiến lên, cười nhạo một tiếng, “Phúc Lâm? Bản cung giáo huấn con dâu mình liên quan gì tới hắn? Chẳng lẽ Hoàng đế dám đảm đương thừa nhận với người trong thiên hạ rằng thông dâm cùng em dâu? Lại nói…… Ngươi xác định còn có thể sống nhìn thấy hắn sao?"
“Ngươi! Ngươi dám!" Ô Vân Châu nao núng thối lui đến góc tường, vẻ mặt bối rối, “Chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, Phúc Lâm mới sẽ không sợ người trong thiên hạ, ngài ấy là Hoàng đế, ai dám nói ngài ấy không đúng? Ta nói cho các ngươi, Phúc Lâm nói muốn tiếp ta tiến cung, ngài ấy sẽ phong ta làm phi, các ngươi không thể đụng đến ta, không thì hắn tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi."
“Ha," Bác Quả Nhĩ cười lạnh một tiếng, “Ngươi coi Thái Hậu nương nương là bài trí? Ngươi muốn tiến cung liền tiến cung? Ngươi đời này đừng vọng tưởng phi tử gì hết, bằng không, sợ là còn chưa bước vào cửa cung liền chết không nơi táng thân! Cái gì lưỡng tình tương duyệt? Căn bản chính là ngươi tham mộ hư vinh, ta thật sự là mắt bị mù mới có thể cảm thấy ngươi tốt."
Tô Tuyết Vân vỗ vỗ tay hắn, thấy Ô Lan bê khay tiến vào, liền lạnh lùng đứng dậy cầm mã tiên nguyên chủ thích nhất đặt trên khay, “ba" một tiếng vung trên mặt đất.
Tiếng mã tiên vang ở trong phòng có vẻ đặc biệt vang dội, mảnh sứ nhỏ trên đất bay tứ tung, đủ thấy lực đạo như thế nào. Ô Vân Châu sợ tới mức run run, phía sau lưng gắt gao nép vào tường, mắt thấy Tô Tuyết Vân liền muốn tiến lên, đột nhiên hét lớn lên một tiếng, đứng lên liền muốn chạy.
Tô Tuyết Vân khẽ nhúc nhích cổ tay, một roi vút ra, hung hăng đánh vào trên đùi Ô Vân Châu, Ô Vân Châu ăn đau ngã sấp xuống đất, Tô Tuyết Vân lại quất một roi ở trên lưng Ô Vân Châu, từ vai trái tới tận sau eo phía bên phải, Tô Tuyết Vân dám khẳng định, lực đạo roi này đủ lưu lại vết sẹo thật sâu! Thứ đàn bà lẳng lơ ong bướm dựa vào cái gì? Dựa vào khuôn mặt cùng da thịt câu dẫn người, không biết đợi đến khi Ô Vân Châu biến dạng sau, Thuận Trị còn sẽ kiên trì cái gọi là tình yêu thật sự hay không! Nàng rất hiếu kỳ.
Phòng trong tràn ngập tiếng kêu thảm thiết của Ô Vân Châu, nô tài trong viện một đám cúi gục đầu, hận không thể biến thành kẻ điếc, ở hoàng gia, nô tài biết được bí mật không sống lâu, bọn họ sao lại xui xẻo như thế, lại nghe được phúc tấn bị đánh!
Trong lòng Tô Tuyết Vân đang từng bước làm theo kế hoạch hóa giải thù hận của Na Mộc Chung, hiện tại vừa mới bắt đầu, tự nhiên không thể đánh tàn Ô Vân. Cho nên nàng chỉ rút mấy roi sẽ giả bộ kiệt lực quơ quơ, Bác Quả Nhĩ vội vàng đỡ lấy nàng, toàn bộ tức giận hóa thành lo lắng, “Ngạch nương, người không chuyện chứ? Đều là con không tốt, thân thể ngài còn chưa khỏe còn phải bận tâm vì con. Ngạch nương, loại tiện nhân này không đáng người chịu vất vả, chúng ta trở về đi, mời Từ thái y đến xem xem cho người."
Tô Tuyết Vân thuận thế đem mã tiên giao cho Ô Lan, trên khuôn mặt lập tức hiện ra mấy phần tiều tụy, này là thành quả khổ luyện mười năm khi nàng chìm nổi trong giới giải trí. Đỡ tay Bác Quả Nhĩ thở hổn hển thở, nàng lắc đầu nói: “Nghỉ ngơi một lát liền tốt, không có việc gì." Nàng nhìn Ô Vân Châu, hừ lạnh một tiếng, “Trông coi ả thật kỹ, ta không hi vọng có bất cứ tin tức truyền ra."
“Vâng, chủ tử yên tâm." Ô Lan lập tức thưa vâng, khom người lui xuống đi an bài.
Tô Tuyết Vân mang theo Bác Quả Nhĩ trở lại viện của mình, nhìn Bác Quả Nhĩ trầm mặc không nói, nàng cũng không vội. Bác Quả Nhĩ là thiếu niên mười lăm tuổi, mối tình đầu khó tránh khỏi coi trọng chút, nhưng nơi này là cổ đại, đàn ông từ khi sinh ra liền được giáo dục tam thê tứ thiếp, lại coi trọng cũng chỉ có như thế. So với tình yêu nam nữ thì kiến công lập nghiệp càng có thể hấp dẫn hắn hơn, đao thật thương thật chém giết mới là thứ hắn khao khát.
Tô Tuyết Vân chậm rì rì uống trà nóng, vừa rồi nàng cũng không giả vờ tất cả, thân thể này vốn bị bệnh, dùng thuốc cũng phải vài ngày mới khỏe chút, nàng lại tự tay quăng mấy roi, thật mệt không ít.
Ngoài cửa sổ vốn dĩ trời quang mây tạnh không biết tại sao bắt đầu có tuyết rơi, Tô Tuyết Vân nhìn thấy liền đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đưa tay tiếp vài mảnh bông tuyết, khóe miệng không khỏi lộ ra một chút ý cười. Nàng từ nhỏ liền thích tuyết, dưới trời tuyết làm người tuyết, thật giống như có người đang ở cùng với nàng, có thể tận tình kể ra phiền não cùng bí mật dưới đáy lòng, không cần lẻ loi một người tịch mịch, cho nên sau khi lớn lên nàng lấy tên tuyết cho mình, ngắm tuyết nhiều năm như vậy cũng không chán ghét.
Bác Quả Nhĩ đi đến bên người nàng cũng thấy được cảnh tuyết bên ngoài, “Đây là trận tuyết đầu tiên mùa đông năm nay, không nghĩ tới rơi lớn như thế, thoạt nhìn lãnh lãnh thanh thanh."
Tô Tuyết Vân thấy vẻ mặt hắn cô đơn, áp lực cảm xúc trong mắt giống như khốn thú, giật mình, lộ ra vẻ mặt hoài niệm, “Lúc trước khi ngạch nương còn chưa nhập quan, hàng năm mùa đông đều có thể nhìn thấy đại tuyết, ta thích nhất là chạy nhảy ở trong tuyết, cùng đồng bạn vui cười đùa giỡn. Đáng tiếc đến Tử Cấm thành này, tuyết rất ít, quy củ lại quá nhiều, ta cũng lại không có thể tùy ý chơi đùa." Nàng quay đầu, “Bác Quả Nhĩ, con nói xem, ta gả cho Hoàng Thái Cực có thân phận tôn quý này, đến cùng tốt hay không tốt?"
Tác giả :
Lan Quế