Đoạt Ái - Xuyên Việt Chi Thần Quỷ Truyền Kỳ
Quyển 2 - Chương 12: Đến Ahm Shere
Trời còn chưa sáng, Imhotep đã bảo viện trưởng viện bảo tàng tập trung đội ngũ lên đường chạy về phía thần điện Philae. Imhotep không để Jonathan làm người hầu thiếp thân nữa, như vậy khiến cho phế sài dễ chịu hơn rất nhiều.
Jonathan ngồi trên con lạc đà cao cao cùng Alex tán gẫu, nói cho cậu bé biết mấy năm trước, hắn và Evelyn còn có Rick cũng cưỡi lạc đà đi du lịch như vậy, còn kể cho Alex về tâm trạng khi hát bài «Dân tộc gió khoe khoang số một» không cách nào diễn tả rõ được. Alex mặc dù có để lại dấu hiệu cho bố mẹ mình, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, mà khi bản thân không được tốt cho lắm, cũng không để cho người khác có suy nghĩ được sống dễ chịu. Hai cậu cháu ngũ âm bất toàn rống lên bài hát «Dân tộc gió khoe khoang số một» bằng hai tông giọng khác nhau.
Thông qua việc hành hạ lỗ tai của mấy người, đạt tới hiệu quả hành hạ tâm linh của các người!
Quả nhiên không ngoài dự đoán của bọn họ, Lockner một khuôn mặt đen thui đi đến bên cạnh hai người. Khóe miệng Alex mang theo nụ cười xấu xa, lộ ra Vòng tay của Tử Thần lắc lắc.
Lockner cố gắng bình phục lửa giận trong tâm, “Xem mày còn có thể đắc ý được bao lâu!"
Vừa dứt lời, một cây gậy màu vàng dùng sức đánh lên trên cái tay đang bắt lấy Alex của Lockner, hắn ta bị đau phải thu tay lại.
“Nhưng trước đó, mày tốt nhất nên đối xử với cháu trai tao thân thiện một chút." Jonathan dịu dàng sờ sờ đầu Alex.
“Hừ, tao không thể động đến nó, như vậy thì dạy dỗ mày một chút vậy!" Dứt lời, Lockner liền rút cây roi bên hông ra.
“Mày chắc chứ?" Jonathan như cười như không nhìn về nơi nào đó phía sau Lockner. Hắn ta nghi ngờ, quay đầu lại thì thấy được ánh mắt lạnh như băng của Imhotep, cùng với Anck Su Namun có chút nghi ngờ bên cạnh y.
“【Thưa chủ nhân… Tên nô lệ này không nghe lời, cần được dạy dỗ.】" Lockner nhún nhường nói.
“【Hắn là nô lệ của ta, ngươi còn chưa xứng đáng để dạy dỗ hắn. Đừng chọc hắn nữa, ta còn cần đến Ngọn giáo của Osiris.】" Imhotep lạnh lùng nói.
“【Vậy thì tốt hơn là cứ ép hắn lấy Ngọn giáo của Osiris ra, không dạy dỗ hắn, hắn chắc sẽ không lấy ra.】" Anck Su Namun như chim nhỏ nép vào người Imhotep, hơn nữa là với độ khó cực kỳ cao khi từ một con lạc đà khác thử dựa lên vai Imhotep.
“Bà thím à, bà coi chừng một chút, nếu rơi xuống khỏi lạc đà, té thành đầu cắm xuống đất đó. Mà tôi với cậu tôi không ngại chấp nhận lễ bái(1) của bà, cơ mà không có hồng bao(2) đâu đó!" Alex nhìn Anck Su Namun nói.
(1) cúi chào, dập đầu bái lạy
(2) bao tiền lì xì
Jonathan thì nhướn mày cười nhìn Imhotep, trên khuôn mặt nhàn nhạt sự lạnh lùng và bề nghễ, khiến cho Imhotep vốn cao hơn hắn một trận hoảng hốt.
“【Chuyện này ta có chừng mực, không cần nhiều lời.】" Nói xong, Imhotep cưỡi lạc đà tiếp tục đi về phía trước.
Đám người Rick sau khi đến được đảo Đền Thần Philae lại thấy được địa điểm tiếp theo, đền thần Abu Simbel.
Cứ như vậy, Imhotep đi phía trước, đám người Rick đuổi theo phía sau đến được đền thần Abu Simbel. Adalbert dùng chú hải đông thanh yêu quý của hắn truyền lại tin tức dọc đường, bộ tộc Medjai cũng lặng lẽ đi theo phía sau.
Đến được Ahm Shere, bọn họ đã chuẩn bị xong cho cuộc tử chiến với đội quân của Anubis. Da ngựa bọc thây thì đã sao, nhiệm vụ của họ vốn là thủ hộ, bảo vệ cho nước sông Nile chảy suốt ngàn năm này, bảo vệ cho nền văn minh mặc dù đã mất đi, nhưng vẫn khắc ghi thật sâu trong khung xương của đất nước họ.
Alex cầm lấy quyển vở nhỏ một đường viết viết vẽ vẽ, ghi chép lại phong cảnh dọc đường. Jonathan thì nhắm mắt nghỉ ngơi không biết đang nghĩ đến cái gì. Lockner nhìn hai tên thằng cháu trai và ông cậu khiến hắn chán ghét, lửa giận trong lòng không ngừng tích góp từng tí một. Đột nhiên, hắn nghe thấy được giữa khoảng không đồi cát mênh mông vô ngần vang lên tiếng hót của hải đông thanh.
Lockner nhìn lên bầu trời, một con hải đông thanh trắng đen xen kẽ từ xa xa bay qua, trong lòng Lockner hiện lên sự nghi ngờ và cảm giác quen thuộc, có một suy đoán từ từ thành hình trong lòng.
***
“Đây là khu vực sông Nile xanh, chúng ta đã bay ra khỏi biên giới Ai Cập rồi." Rick nhìn bản đồ chậm rãi nói.
“Không, vào thời Ai Cập cổ đại, nơi này vẫn là lãnh thổ của Ai Cập." Evelyn nhìn về phương xa thản nhiên nói, “Rick, em có hơi lo lắng, Alex và Jonathan…"
“Ôi, đừng lo lắng mà, em yêu." Rick ôm lấy Evelyn, “Alex rất thông minh, nó biết để lại ký hiện cho chúng ta, cũng sẽ biết bảo vệ tốt cho mình. Jonathan mặc dù sức chiến đấu là giá trị âm, nhưng trí thông minh của anh ta thì không nên hoài nghi. Bọn họ sẽ ổn thôi, cả nhà chúng ta đều sẽ ổn thôi!"
Adalbert đứng ở bên kia khinh khí cầu, nhìn dòng sông Nile mỹ lệ chậm rãi chảy xuôi dưới chân, trước mặt không ngừng hiện lên bộ dạng bột nặn cùng với nụ cười đê tiện của phế sài, hắn hiểu được trách nhiệm thủ lĩnh của bản thân mình, nếu như lần này mình có thể sống sót…
Không khí trong khắp phi thuyền đều hài hòa mà tốt đẹp, không ai biết rằng, nguy hiểm đang từng bước tiến đến gần.
Imhotep cởi xuống tấm lụa đen, thân trên hoàn mỹ trần truồng, đứng trong dòng nước sâu đến đầu gối, ngẩng đầu lên, nhìn về gò núi trùng điệp ở phía bờ sông Nile không biết nghĩ cái gì. Lúc này, một khinh khí cầu nhỏ đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của y.
Trong mắt Imhotep thoáng hiện lên một tia nghi ngờ.
Ngay lúc này, bên bờ truyền đến giọng nói của Lockner: “Hừ, quả nhiên là thằng nhãi ranh mày để lại ký hiệu cho bọn chúng, chứng cứ vô cùng chính xác."
Lockner xới bức tranh của Alex vẽ cửa vào của Ahm Shere ở trên cát, giọng nói lạnh thấu xương quanh quẩn khắp khe núi.
“Để cháu trai tao xuống, nó chỉ mới sáu tuổi, mày ghen tị với thiên phú nghệ thuật của một đứa trẻ sáu tuổi thì được cái gì?"
Jonathan chạy đến lay lay Lockner đang tóm lấy Alex. Lockner lúc này không thèm để ý đến thân phận đặc thù của hai người nữa, tay phải vẫn giơ Alex lên, nâng chân hung ác đá vào người Jonathan.
“Chú John!" Alex kinh hoảng kêu lên, bản lãnh của cậu mình đến đâu, cậu bé đương nhiên biết quá rõ. Đối với ông cậu phế sài trói gà không chặt, Alex lo lắng cho thân thể sau khi bị trúng cước của hắn.
Jonathan tên phế sài võ lực cơ hồ là số không này, thế mà lại thần kỳ tránh thoát được đòn Thần Phong Vô Ảnh Cước. Cảnh tượng thần kỳ như vậy khiến cho tất cả mọi người chứng kiến đều cảm thấy cực độ kinh ngạc.
Sau khi tránh thoát được một cước kia, Jonathan nhanh chóng xuất ra đòn sở trường trong trí nhớ mình, một đâm vào phần gân trên tay phải của Lockner, khiến cho tay phải của hắn ta một trận tê dại vô lực, Jonathan nhân cơ hội đoạt lấy Alex, để cậu trốn ra phía sau mình.
“Bắt lấy hai đứa bọn chúng." Anck Su Namun thướt tha yểu điệu ngồi trên một tảng đá, chậm rãi nói.
Chỉ chốc lát sau, phế sài và Alex mỗi người bị một tên áo đỏ khống chế.
“Lục soát người hắn." Viện trưởng viện bảo tàng chỉ vào Jonathan nói.
Một tên áo đỏ chuẩn bị ra tay, lại bị một luồng sức mạnh thình lình xuất hiện ném vào trong nước.
“【Không được đụng vào hắn.】" Imhotep trong sông lạnh lùng mở miệng. Y nhắm mắt lại, hai tay duỗi mở ra thật rộng, trong miệng lẩm bẩm, hai tay chậm rãi đưa lên.
Jonathan nhìn động tác quen thuộc này, quả nhiên, nước sông đang yên ả đột nhiên quay cuồng, theo động tác của Imhotep quanh quẩn bên cạnh y, theo động tác của Imhotep không ngừng biến hóa vị trí.
“Không!" Jonathan sợ hãi kêu lên. Lần trước là điều khiển cát, lần này là điều khiển nước sông, hắn không biết cái xác ướp này lại có nhiều tuyệt chiêu như vậy.
Imhotep mở mắt, theo thế tay của y, nước sông thế như cự long, gào thét bắn về phía khinh khí cầu đang bay trong khe núi.
“Chú John, đó là…" Alex nghi ngờ hỏi.
“Cậu đoán, đó là phương tiện giao thông của bố và mẹ cháu. Xác ướp có vẻ như rất hưởng thụ việc dùng sức mạnh của mình để chế tạo thành cái vợt đập ruồi từ thiên nhiên huơ qua huơ lại đập người khác không biết mệt thì phải!" Jonathan khô khan giải thích.
“A, nước chảy siết như vậy, bố mẹ cháu phải làm sao đây? Chú John, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ô oa oa, cháu không muốn thành trẻ mồ côi, cháu muốn bố và mẹ cơ! Chú John, ô oa oa, chú đã nói, trẻ con không có mẹ không bằng chó con, trẻ con không có bố không bằng heo con mà, vậy trẻ con không có bố mẹ, oa oa, chẳng phải là heo chó không bằng sao? Ô oa oa…" Alex buồn bã, nỗi oan ức sợ hãi phải nhận từ sau khi bị bắt cóc tích góp từng tí một, cộng thêm bây giờ nhìn thấy bố mẹ mình sắp gặp nạn, rốt cuộc không chịu nổi bộc phát ra, lớn tiếng khóc.
“Câm miệng"
“Câm miệng"
Lockner và Jonathan khó có khi ý kiến giống nhau. Alex không dám lên tiếng nữa.
“Khóc có gì hữu dụng không? Còn không bằng nghĩ cách cứu họ!" Jonathan buồn bực nói.
“Chú John, làm sao cứu họ đây?" Trên mặt Alex vẫn còn treo nước mắt và nước mũi.
“Khụ, tự do của chúng ta bị hạn chế, phương pháp lần trước không được rồi. Chỉ có thể cầu nguyện, bọn Rick có mang theo phao cứu hộ hay là dù để nhảy." Jonathan cúi đầu.
Vừa dứt lời, cái phi thuyền có vẻ giống hệt khinh khí cầu bị dòng nước cắn nuốt, trôi xuống.
Khóe miệng của Imhotep cong lên độ cong tà mị, ý bảo thả Jonathan và Alex ra.
Hai người ngơ ngác nhìn dòng sông cơ hồ khô khốc nước, chiếc khí cầu biến mất, nước mắt chảy xuống.
Jonathan ôm lấy Alex thật chặt.
“Bố, mẹ…" Alex ngây ngốc nhìn dòng sông.
“Alex, phải kiên cường lên, bố của cháu là con gián vạn năm đánh không chết mà. Bảy năm trước, cậu ta bị Imhotep xem như búp bê vải đập đánh, vượt qua cả trọng lực, bố của cháu trải qua khảo nghiệm vật rơi tự do vẫn biết hạ gia tốc xuống, bị ném qua ném lại vẫn ngoan cường sống sót, còn thuận tay bắt cóc mẹ cháu, huống chi là chuyện rơi phi thuyền nhỏ này, nhiều lắm chỉ là làm cái mông bị dẹp một chút, cậu ta vốn cũng cần giảm cân mà! Bố cháu, bọn họ nhất định sẽ đến tìm chúng ta!" Jonathan khẳng định nói, không chỉ để kiên định lòng tin của mình đối với bọn họ, cũng để trấn an nội tâm bàng hoàng của Alex.
*Rick bi kịch cứ như hí kịch rơi xuống trong ốc đảo Ahm Shere liên tục đánh mấy cái hắt hơi.*
“Chú John, có thật không?" Nước mắt của Alex đảo quanh hốc mắt cậu, sắp sửa rơi xuống.
“Đương nhiên! Cậu nhớ cậu có nói, mỹ nam thích khóc chỉ là hoa cúc khô héo bị hái, không thể tha hồ hái hoa cúc nhỏ xinh đẹp lay động đón gió đâu đấy!"
“A, ô! Cháu, cháu không có khóc!" Alex cố gắng thu hồi nước mắt, lại dâng trào ý chí chiến đấu.
Jonathan ôm Alex đứng lên, xoay người thì nhìn thấy Imhotep ở cách đó không xa, cùng với Anck Su Namun trong ngực vẫn ôm theo «Quyển sách của Anubis» rúc vào lòng Imhotep.
Jonathan đi đến bên cạnh Imhotep, đặt Alex xuống, nhìn y, “【Chuyện sai lầm duy nhất của Seti Đệ Nhất, chính là gặp phải ngươi, kẻ giết người!】"
Imhotep nhìn ánh mắt lạnh lùng mang theo sự chán ghét không chút nào che dấu của Jonathan, không khỏi trong lòng dâng lên một chút bối rối, y có chút muốn giải thích, rồi lại không biết nên nói gì.
“【Imhotep…】" Anck Su Namun lo lắng mở miệng.
“【Không có gì. Tiếp tục đi thôi.】" Imhotep chậm rãi nói.
Đoàn người tiến vào ốc đảo Ahm Shere trong truyền thuyết.
“Đùng đoàng"
Lockner hướng lên bầu trời bắn một phát súng, một con hải đông thanh đang bay lượn rơi xuống.
Adalbert đã tiến vào ốc đảo Ahm Shere hốt hoảng tức giận xoay người lại, muốn rời khỏi ốc đảo. “Adalbert, anh đi đâu vậy?" Rick nhanh chóng kéo lấy tay hắn hỏi.
Jonathan ngồi trên con lạc đà cao cao cùng Alex tán gẫu, nói cho cậu bé biết mấy năm trước, hắn và Evelyn còn có Rick cũng cưỡi lạc đà đi du lịch như vậy, còn kể cho Alex về tâm trạng khi hát bài «Dân tộc gió khoe khoang số một» không cách nào diễn tả rõ được. Alex mặc dù có để lại dấu hiệu cho bố mẹ mình, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, mà khi bản thân không được tốt cho lắm, cũng không để cho người khác có suy nghĩ được sống dễ chịu. Hai cậu cháu ngũ âm bất toàn rống lên bài hát «Dân tộc gió khoe khoang số một» bằng hai tông giọng khác nhau.
Thông qua việc hành hạ lỗ tai của mấy người, đạt tới hiệu quả hành hạ tâm linh của các người!
Quả nhiên không ngoài dự đoán của bọn họ, Lockner một khuôn mặt đen thui đi đến bên cạnh hai người. Khóe miệng Alex mang theo nụ cười xấu xa, lộ ra Vòng tay của Tử Thần lắc lắc.
Lockner cố gắng bình phục lửa giận trong tâm, “Xem mày còn có thể đắc ý được bao lâu!"
Vừa dứt lời, một cây gậy màu vàng dùng sức đánh lên trên cái tay đang bắt lấy Alex của Lockner, hắn ta bị đau phải thu tay lại.
“Nhưng trước đó, mày tốt nhất nên đối xử với cháu trai tao thân thiện một chút." Jonathan dịu dàng sờ sờ đầu Alex.
“Hừ, tao không thể động đến nó, như vậy thì dạy dỗ mày một chút vậy!" Dứt lời, Lockner liền rút cây roi bên hông ra.
“Mày chắc chứ?" Jonathan như cười như không nhìn về nơi nào đó phía sau Lockner. Hắn ta nghi ngờ, quay đầu lại thì thấy được ánh mắt lạnh như băng của Imhotep, cùng với Anck Su Namun có chút nghi ngờ bên cạnh y.
“【Thưa chủ nhân… Tên nô lệ này không nghe lời, cần được dạy dỗ.】" Lockner nhún nhường nói.
“【Hắn là nô lệ của ta, ngươi còn chưa xứng đáng để dạy dỗ hắn. Đừng chọc hắn nữa, ta còn cần đến Ngọn giáo của Osiris.】" Imhotep lạnh lùng nói.
“【Vậy thì tốt hơn là cứ ép hắn lấy Ngọn giáo của Osiris ra, không dạy dỗ hắn, hắn chắc sẽ không lấy ra.】" Anck Su Namun như chim nhỏ nép vào người Imhotep, hơn nữa là với độ khó cực kỳ cao khi từ một con lạc đà khác thử dựa lên vai Imhotep.
“Bà thím à, bà coi chừng một chút, nếu rơi xuống khỏi lạc đà, té thành đầu cắm xuống đất đó. Mà tôi với cậu tôi không ngại chấp nhận lễ bái(1) của bà, cơ mà không có hồng bao(2) đâu đó!" Alex nhìn Anck Su Namun nói.
(1) cúi chào, dập đầu bái lạy
(2) bao tiền lì xì
Jonathan thì nhướn mày cười nhìn Imhotep, trên khuôn mặt nhàn nhạt sự lạnh lùng và bề nghễ, khiến cho Imhotep vốn cao hơn hắn một trận hoảng hốt.
“【Chuyện này ta có chừng mực, không cần nhiều lời.】" Nói xong, Imhotep cưỡi lạc đà tiếp tục đi về phía trước.
Đám người Rick sau khi đến được đảo Đền Thần Philae lại thấy được địa điểm tiếp theo, đền thần Abu Simbel.
Cứ như vậy, Imhotep đi phía trước, đám người Rick đuổi theo phía sau đến được đền thần Abu Simbel. Adalbert dùng chú hải đông thanh yêu quý của hắn truyền lại tin tức dọc đường, bộ tộc Medjai cũng lặng lẽ đi theo phía sau.
Đến được Ahm Shere, bọn họ đã chuẩn bị xong cho cuộc tử chiến với đội quân của Anubis. Da ngựa bọc thây thì đã sao, nhiệm vụ của họ vốn là thủ hộ, bảo vệ cho nước sông Nile chảy suốt ngàn năm này, bảo vệ cho nền văn minh mặc dù đã mất đi, nhưng vẫn khắc ghi thật sâu trong khung xương của đất nước họ.
Alex cầm lấy quyển vở nhỏ một đường viết viết vẽ vẽ, ghi chép lại phong cảnh dọc đường. Jonathan thì nhắm mắt nghỉ ngơi không biết đang nghĩ đến cái gì. Lockner nhìn hai tên thằng cháu trai và ông cậu khiến hắn chán ghét, lửa giận trong lòng không ngừng tích góp từng tí một. Đột nhiên, hắn nghe thấy được giữa khoảng không đồi cát mênh mông vô ngần vang lên tiếng hót của hải đông thanh.
Lockner nhìn lên bầu trời, một con hải đông thanh trắng đen xen kẽ từ xa xa bay qua, trong lòng Lockner hiện lên sự nghi ngờ và cảm giác quen thuộc, có một suy đoán từ từ thành hình trong lòng.
***
“Đây là khu vực sông Nile xanh, chúng ta đã bay ra khỏi biên giới Ai Cập rồi." Rick nhìn bản đồ chậm rãi nói.
“Không, vào thời Ai Cập cổ đại, nơi này vẫn là lãnh thổ của Ai Cập." Evelyn nhìn về phương xa thản nhiên nói, “Rick, em có hơi lo lắng, Alex và Jonathan…"
“Ôi, đừng lo lắng mà, em yêu." Rick ôm lấy Evelyn, “Alex rất thông minh, nó biết để lại ký hiện cho chúng ta, cũng sẽ biết bảo vệ tốt cho mình. Jonathan mặc dù sức chiến đấu là giá trị âm, nhưng trí thông minh của anh ta thì không nên hoài nghi. Bọn họ sẽ ổn thôi, cả nhà chúng ta đều sẽ ổn thôi!"
Adalbert đứng ở bên kia khinh khí cầu, nhìn dòng sông Nile mỹ lệ chậm rãi chảy xuôi dưới chân, trước mặt không ngừng hiện lên bộ dạng bột nặn cùng với nụ cười đê tiện của phế sài, hắn hiểu được trách nhiệm thủ lĩnh của bản thân mình, nếu như lần này mình có thể sống sót…
Không khí trong khắp phi thuyền đều hài hòa mà tốt đẹp, không ai biết rằng, nguy hiểm đang từng bước tiến đến gần.
Imhotep cởi xuống tấm lụa đen, thân trên hoàn mỹ trần truồng, đứng trong dòng nước sâu đến đầu gối, ngẩng đầu lên, nhìn về gò núi trùng điệp ở phía bờ sông Nile không biết nghĩ cái gì. Lúc này, một khinh khí cầu nhỏ đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của y.
Trong mắt Imhotep thoáng hiện lên một tia nghi ngờ.
Ngay lúc này, bên bờ truyền đến giọng nói của Lockner: “Hừ, quả nhiên là thằng nhãi ranh mày để lại ký hiệu cho bọn chúng, chứng cứ vô cùng chính xác."
Lockner xới bức tranh của Alex vẽ cửa vào của Ahm Shere ở trên cát, giọng nói lạnh thấu xương quanh quẩn khắp khe núi.
“Để cháu trai tao xuống, nó chỉ mới sáu tuổi, mày ghen tị với thiên phú nghệ thuật của một đứa trẻ sáu tuổi thì được cái gì?"
Jonathan chạy đến lay lay Lockner đang tóm lấy Alex. Lockner lúc này không thèm để ý đến thân phận đặc thù của hai người nữa, tay phải vẫn giơ Alex lên, nâng chân hung ác đá vào người Jonathan.
“Chú John!" Alex kinh hoảng kêu lên, bản lãnh của cậu mình đến đâu, cậu bé đương nhiên biết quá rõ. Đối với ông cậu phế sài trói gà không chặt, Alex lo lắng cho thân thể sau khi bị trúng cước của hắn.
Jonathan tên phế sài võ lực cơ hồ là số không này, thế mà lại thần kỳ tránh thoát được đòn Thần Phong Vô Ảnh Cước. Cảnh tượng thần kỳ như vậy khiến cho tất cả mọi người chứng kiến đều cảm thấy cực độ kinh ngạc.
Sau khi tránh thoát được một cước kia, Jonathan nhanh chóng xuất ra đòn sở trường trong trí nhớ mình, một đâm vào phần gân trên tay phải của Lockner, khiến cho tay phải của hắn ta một trận tê dại vô lực, Jonathan nhân cơ hội đoạt lấy Alex, để cậu trốn ra phía sau mình.
“Bắt lấy hai đứa bọn chúng." Anck Su Namun thướt tha yểu điệu ngồi trên một tảng đá, chậm rãi nói.
Chỉ chốc lát sau, phế sài và Alex mỗi người bị một tên áo đỏ khống chế.
“Lục soát người hắn." Viện trưởng viện bảo tàng chỉ vào Jonathan nói.
Một tên áo đỏ chuẩn bị ra tay, lại bị một luồng sức mạnh thình lình xuất hiện ném vào trong nước.
“【Không được đụng vào hắn.】" Imhotep trong sông lạnh lùng mở miệng. Y nhắm mắt lại, hai tay duỗi mở ra thật rộng, trong miệng lẩm bẩm, hai tay chậm rãi đưa lên.
Jonathan nhìn động tác quen thuộc này, quả nhiên, nước sông đang yên ả đột nhiên quay cuồng, theo động tác của Imhotep quanh quẩn bên cạnh y, theo động tác của Imhotep không ngừng biến hóa vị trí.
“Không!" Jonathan sợ hãi kêu lên. Lần trước là điều khiển cát, lần này là điều khiển nước sông, hắn không biết cái xác ướp này lại có nhiều tuyệt chiêu như vậy.
Imhotep mở mắt, theo thế tay của y, nước sông thế như cự long, gào thét bắn về phía khinh khí cầu đang bay trong khe núi.
“Chú John, đó là…" Alex nghi ngờ hỏi.
“Cậu đoán, đó là phương tiện giao thông của bố và mẹ cháu. Xác ướp có vẻ như rất hưởng thụ việc dùng sức mạnh của mình để chế tạo thành cái vợt đập ruồi từ thiên nhiên huơ qua huơ lại đập người khác không biết mệt thì phải!" Jonathan khô khan giải thích.
“A, nước chảy siết như vậy, bố mẹ cháu phải làm sao đây? Chú John, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ô oa oa, cháu không muốn thành trẻ mồ côi, cháu muốn bố và mẹ cơ! Chú John, ô oa oa, chú đã nói, trẻ con không có mẹ không bằng chó con, trẻ con không có bố không bằng heo con mà, vậy trẻ con không có bố mẹ, oa oa, chẳng phải là heo chó không bằng sao? Ô oa oa…" Alex buồn bã, nỗi oan ức sợ hãi phải nhận từ sau khi bị bắt cóc tích góp từng tí một, cộng thêm bây giờ nhìn thấy bố mẹ mình sắp gặp nạn, rốt cuộc không chịu nổi bộc phát ra, lớn tiếng khóc.
“Câm miệng"
“Câm miệng"
Lockner và Jonathan khó có khi ý kiến giống nhau. Alex không dám lên tiếng nữa.
“Khóc có gì hữu dụng không? Còn không bằng nghĩ cách cứu họ!" Jonathan buồn bực nói.
“Chú John, làm sao cứu họ đây?" Trên mặt Alex vẫn còn treo nước mắt và nước mũi.
“Khụ, tự do của chúng ta bị hạn chế, phương pháp lần trước không được rồi. Chỉ có thể cầu nguyện, bọn Rick có mang theo phao cứu hộ hay là dù để nhảy." Jonathan cúi đầu.
Vừa dứt lời, cái phi thuyền có vẻ giống hệt khinh khí cầu bị dòng nước cắn nuốt, trôi xuống.
Khóe miệng của Imhotep cong lên độ cong tà mị, ý bảo thả Jonathan và Alex ra.
Hai người ngơ ngác nhìn dòng sông cơ hồ khô khốc nước, chiếc khí cầu biến mất, nước mắt chảy xuống.
Jonathan ôm lấy Alex thật chặt.
“Bố, mẹ…" Alex ngây ngốc nhìn dòng sông.
“Alex, phải kiên cường lên, bố của cháu là con gián vạn năm đánh không chết mà. Bảy năm trước, cậu ta bị Imhotep xem như búp bê vải đập đánh, vượt qua cả trọng lực, bố của cháu trải qua khảo nghiệm vật rơi tự do vẫn biết hạ gia tốc xuống, bị ném qua ném lại vẫn ngoan cường sống sót, còn thuận tay bắt cóc mẹ cháu, huống chi là chuyện rơi phi thuyền nhỏ này, nhiều lắm chỉ là làm cái mông bị dẹp một chút, cậu ta vốn cũng cần giảm cân mà! Bố cháu, bọn họ nhất định sẽ đến tìm chúng ta!" Jonathan khẳng định nói, không chỉ để kiên định lòng tin của mình đối với bọn họ, cũng để trấn an nội tâm bàng hoàng của Alex.
*Rick bi kịch cứ như hí kịch rơi xuống trong ốc đảo Ahm Shere liên tục đánh mấy cái hắt hơi.*
“Chú John, có thật không?" Nước mắt của Alex đảo quanh hốc mắt cậu, sắp sửa rơi xuống.
“Đương nhiên! Cậu nhớ cậu có nói, mỹ nam thích khóc chỉ là hoa cúc khô héo bị hái, không thể tha hồ hái hoa cúc nhỏ xinh đẹp lay động đón gió đâu đấy!"
“A, ô! Cháu, cháu không có khóc!" Alex cố gắng thu hồi nước mắt, lại dâng trào ý chí chiến đấu.
Jonathan ôm Alex đứng lên, xoay người thì nhìn thấy Imhotep ở cách đó không xa, cùng với Anck Su Namun trong ngực vẫn ôm theo «Quyển sách của Anubis» rúc vào lòng Imhotep.
Jonathan đi đến bên cạnh Imhotep, đặt Alex xuống, nhìn y, “【Chuyện sai lầm duy nhất của Seti Đệ Nhất, chính là gặp phải ngươi, kẻ giết người!】"
Imhotep nhìn ánh mắt lạnh lùng mang theo sự chán ghét không chút nào che dấu của Jonathan, không khỏi trong lòng dâng lên một chút bối rối, y có chút muốn giải thích, rồi lại không biết nên nói gì.
“【Imhotep…】" Anck Su Namun lo lắng mở miệng.
“【Không có gì. Tiếp tục đi thôi.】" Imhotep chậm rãi nói.
Đoàn người tiến vào ốc đảo Ahm Shere trong truyền thuyết.
“Đùng đoàng"
Lockner hướng lên bầu trời bắn một phát súng, một con hải đông thanh đang bay lượn rơi xuống.
Adalbert đã tiến vào ốc đảo Ahm Shere hốt hoảng tức giận xoay người lại, muốn rời khỏi ốc đảo. “Adalbert, anh đi đâu vậy?" Rick nhanh chóng kéo lấy tay hắn hỏi.
Tác giả :
Phiếu Miểu Lục