Đoàn Trưởng Ở Trên Cao
Chương 42
Editor: Băng ngàn năm
Kỷ Lâm tự động lắp ráp cái gọi là chân tướng. Diệp Chi bị đàn ông cặn bã bắt lên giường rồi có Hoàn Tử nhưng sau đó người đàn ông cặn bã đó lại bỏ chạy nên Diệp Chi bất đắc dĩ chỉ có một mình nuôi dưỡng Hoàn Tử.
Anh càng nghĩ càng thấy phỏng đoán của mình chính xác, trong lòng không tự chủ được bắt đầu đau lòng thay cho Diệp Chi. Tính tính toán toán số tuổi thì lúc Diệp Chi có Hoàn Tử chỉ mới hai mươi hai tuổi, vừa ra trường đã có thai nhất định là vừa đau lòng vừa sợ.
Xem ra sau này mình phải dịu dàng với cô ấy, Kỷ Lâm sờ sờ cằm, nhưng chủ yếu là phải cho Diệp Chi ý thức được mình và người đàn ông cặn bã vứt bỏ cô kia không giống nhau. Đúng. Cứ làm như thế.
Kỷ Lâm hưng phấn ở trên giường lớn lăn lộn ôm Tiểu Hắc vào trong ngực, hung hăng hôn một cái “Con trai ngoan, chờ ba chiến thắng trở về. Ha…Ha… Ha."
Diệp Chi phát hiện phương thức theo đuổi mình của Kỷ Lâm thay đổi. Ngày trước thỉnh thoảng có điện thoại và nhắn tin nhưng bây giờ biến thành không giây phút nào không có xuất hiện bên cạnh mình.
Buổi sáng thì ở ngay dưới nhà mình nói cái gì là muốn đưa cô đi làm, mỗi lần như thế đều mang cho cô một phần đồ ăn sáng, vừa nhìn cô trông đợi vừa yên lặng ăn điểm tâm, để cho cô muốn cự tuyệt cũng không nhẫn tâm.
Mà buổi trưa thì càng thần kỳ hơn, anh thế nhưng có thể chính xác tìm được phòng ăn trưa của cô. Sau đó ngồi ở ngay đối diện cô ăn cơm.
Vốn Diệp Chi có ý định ăn trưa cùng đồng nghiệp nhưng sau hai ngày Kỷ Lâm tới, đồng nghiệp đều nói không cùng cô ăn cơm, nói không thể mạo hiểm làm kỳ đà cản mũi.
Đến buổi tối thì càng không cần phải nói rồi, Kỷ Lâm nhất định sẽ chờ ở dưới công ty cô đợi cô tan việc, thuận tiện còn có thể thay cô nghĩ về bữa ăn tối. Sau đó sẽ đến võ đường đón Hoàn Tử rồi cùng nhau về, cả lịch trình làm thành thạo lưu loát.
Chờ lúc Diệp Chi ý thức được mình một ngày ba bữa cơm đều trôi qua cùng với Kỷ Lâm thì thời gian đã là nửa tháng. Mà từ một tuần trước Hoàn Tử cũng đã đi học tiểu học.
“Chi Chi, tối nay đi ăn món ăn Việt Nam có được hay không? Bạn của anh mở, bảo đảm chất lượng." Mắt Kỷ Lâm nhìn thẳng vừa lái xe vừa nói chuyện với Diệp Chi.
“Có nhiều thịt không?" Không đợi Diệp Chi trả lời, Hoàn Tử ngồi ở ghế sau luôn luôn yên lặng bỗng lên tiếng hỏi.
Kỷ Lâm sững sờ, ngay sau đó cười nói “Có rất nhiều thịt, tha hồ ăn."
“Ồ." Hoàn Tử đáp một tiếng, nhưng trong giọng nói không có bao nhiêu hưng phấn, dừng một lát lại hỏi: “Có nhiều thịt như ở KFC không?"
Nghe vậy, Kỷ Lâm thiếu chút nữa không khống chế được bật cười, thì ra là Hoàn Tử muốn đi ăn FKC nữa. Nhưng muốn ăn KFC lại hỏi những câu kỳ cục vậy, đứa nhỏ này thật đúng là dở hơi.
“Không cho ăn KFC." Kỷ Lâm vừa định nói vậy chúng ta đi ăn KFC thì bị Diệp Chi cắt lời, cô quay đầu nhìn Hoàn Tử, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng nghiêm túc nói “Mẹ không phải đã nói với con là KFC không thể ăn nhiều sao? Lát nữa về nhà mẹ làm canh thịt bò cho con ăn."
Canh thịt bò ăn không ngon như cánh gà chiên, Hoàn Tử uất ức hít hít mũi, ánh mắt lập tức chuyển qua Kỷ Lâm, huấn luyện viên Kỷ nói nếu mình đứng về phía huấn luyện viên thì ngày ngày huấn luyện viên sẽ mang mình đi ăn KFC.
Thấy đôi mắt nhỏ tội nghiệp của Hoàn Tử, Kỷ Lâm sờ mũi rồi nhìn nét mặt không đồng ý của Diệp Chi, do dự hai giây nhưng lòng lại thiên vị vợ tương lai của mình nên giả bộ nghiêm túc nói: “Ừ, KFC không thể ăn nhiều."
Hoàn Tử, huấn luyện viên xin lỗi cháu. Có vợ mới có con trai, cho nên ngàn vạn lần đừng nghĩ huấn luyện viên nuốt lời, chờ cháu lớn sẽ hiểu vợ có tầm quan trọng như thế nào.
Huấn luyện viên Kỷ là một tên lường gạt. Hoàn Tử nắm thật chặt quả đấm nhỏ tức giận nhìn Kỷ Lâm. Rõ ràng nói về sau sẽ dẫn mình đi ăn KFC. Cậu sẽ không để ý đến huấn luyện viên nữa, cũng không cần huấn luyện viên làm ba mới của mình.
Hoàn Tử tức giận quay mặt sang chỗ khác, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tinh sảo nhưng lại vô cùng lạnh lùng.
Cuối cùng mọi người đi về nhà Diệp Chi ăn cơm nhưng không khí trên bàn cơm cũng không hề vui vẻ.
Sắc mặt Diệp Khung âm trầm, Hoàn Tử lại mặt lạnh không để ý tới anh. Mặc dù Kỷ Lâm có nói chuyện chọc cười nhưng cũng không chịu nổi vì hai người kia không phối hợp.
“Xin lỗi, anh trai của tôi là như vậy." Tiễn Kỷ Lâm xuống dưới nhà, Diệp Chi mở miệng nói xin lỗi: “Thật ra thì anh trai là người tốt."
Người tốt? Kỷ Lâm hừ một tiếng ở trong lòng nhưng trên mặt lại nở nụ cười rực rỡ “Không có sao, anh cũng quen rồi."
Nghe lời nói này Diệp Chi càng thêm áy náy, nhiều ngày trôi qua như vậy những chuyện Kỷ Lâm làm cô đều tận mắt thấy, cũng cảm thấy rất cảm động, đặc biệt là mỗi lần tới nhà còn phải chịu cảnh anh trai tức giận khiến Diệp Chi rất băn khoăn.
“Chủ nhật này em đi công viên chơi. Hưm...... Anh cảm thấy thế nào, nếu mang theo Hoàn Tử đi chơi luôn."
Kỷ Lâm nghe vậy mắt liền sáng lên, đây là đồng ý hẹn hò? Tiến bộ thần tốc.
“Được, vậy đến lúc đó anh tới đón mẹ con em." Kỷ Lâm cười híp mắt rồi cùng Diệp Chi tán gẫu mấy câu mới ngâm nga bài hát về nhà.
Anh cảm giác hiện tại tiền đồ của mình vô cùng sáng lạng, ngẫm lại chẳng những Hoàn Tử về phía anh mà ngay cả Diệp Chi cũng bắt đầu không cự tuyệt anh nữa, tiếp tục như vậy thì ngay ôm được vợ và con trai không còn xa.
Nhưng mơ thì đều tốt đẹp còn thực tế thì tàn khốc.
Tối ngày hôm sau Kỷ Lâm chợt có ý nghĩ dâng trào, muốn đến trường học đón Hoàn Tử nên anh gọi điện thoại nói một tiếng với Diệp Chi rồi như một làn khói đi đến trường học.
Hoàn Tử tan học lúc ba giờ rưỡi, sau đó sẽ đi đến võ đường học Taekwondo, học nửa giờ thì vừa đúng giờ tan việc của Diệp Chi nên thuận đường đón Hoàn Tử về nhà.
Vì vậy so với bình thường thời gian gặp nhau của Kỷ Lâm và Hoàn Tử ít hơn nhiều.
Kỷ Lâm nhịn nhiều ngày như vậy rốt cuộc vẫn không có nhịn được nữa nên trực tiếp chạy trường học gặp con trai nhà người ta.
“Hoàn Tử, huấn luyện viên tới đón cháu." Thị lực Kỷ Lâm rất tốt, từ xa đã nhìn thấy một đám bé củ cải trong đó có Hoàn Tử, vui vẻ vẫy tay gọi một tiếng.
“Diệp Cảnh Thâm, đây là huấn luyện viên của em?" Cô giáo của Hoàn Tử nhìn lên nhìn xuống đánh giá Kỷ Lâm mấy lần, thấy anh hết sức lạ nên không yên lòng hỏi một câu.
Không ngờ Hoàn Tử liếc mắt nhìn Kỷ Lâm rồi lắc đầu một cái, nói “Không phải."
Cái... cái gì? Kỷ Lâm không dám tin vào lỗ tai của mình, Hoàn Tử không thừa nhận anh?
“Em thật sự không biết chú đó?" Cô giáo lập tức cảnh giác nhìn Kỷ Lâm ánh mắt cũng mang mấy phần dò xét.
“Không biết." Hoàn Tử trả lời dứt khoát, thậm chí quay đầu trốn phía sau lưng cô giáo.
“Cô giáo. Cô hãy nghe tôi nói, tôi thật sự chính là huấn luyện viên của Hoàn Tử." Kỷ Lâm vội vàng giải thích.
“Vậy anh gọi điện thoại cho bà ngoại Diệp Cảnh Thâm chứng minh đi." Cô giáo tương đối có trách nhiệm về chuyện liên quan đến an toàn của học sinh, cô không dám khinh thường.
“Được, tốt." Kỷ Lâm đáp một tiếng, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra.
Gội một lần, không có phản ứng.
Gọi lần nữa, vẫn không có phản ứng.
Đoàn trưởng Kỷ đang cầm điện thoại di động im lặng mà lệ rơi từng giọt trong lòng, ông trời ơi, sao ông lúc nào không tắt lại tắt lúc này cơ chứ.
Cô giáo nhìn chằm chằm động tác của Kỷ Lâm thấy anh không gọi điện thoại, hừ lạnh một tiếng trong lòng.
Kỹ thuật diễn xuất cũng không tệ, nhưng đừng nghĩ gạt được cô. Không nghĩ tới người này dáng dấp cũng tốt mà làm chuyện xấu xa lừa gạt đứa nhỏ.
Nghĩ tới đây, cô tranh thủ Hoàn Tử đang núp phía sau mình, âm thanh lạnh lùng như hàn băng “Anh này, nếu như anh không chứng cớ chứng minh anh có quen biết Diệp Cảnh Thâm, thì tôi sẽ báo cho cảnh sát."
Gì? Báo cảnh sát?
Kỷ Lâm đang bấm điện thoại di động thì động tác ngừng lại, nhìn xung quanh thấy những người lớn đi đón những đứa nhỏ đều làm mặt tức giận nhìn anh, thậm chí có mấy người đàn ông còn xắn tay áo lên làm anh tưởng chừng lệ rơi đầy mặt.
Hoàn Tử, mau tới cứu cứu huấn luyện viên. Chú Kỷ của cháu sẽ bị người ta đưa đến đồn cảnh sát ngồi đó.
_________________
Kỷ Lâm tự động lắp ráp cái gọi là chân tướng. Diệp Chi bị đàn ông cặn bã bắt lên giường rồi có Hoàn Tử nhưng sau đó người đàn ông cặn bã đó lại bỏ chạy nên Diệp Chi bất đắc dĩ chỉ có một mình nuôi dưỡng Hoàn Tử.
Anh càng nghĩ càng thấy phỏng đoán của mình chính xác, trong lòng không tự chủ được bắt đầu đau lòng thay cho Diệp Chi. Tính tính toán toán số tuổi thì lúc Diệp Chi có Hoàn Tử chỉ mới hai mươi hai tuổi, vừa ra trường đã có thai nhất định là vừa đau lòng vừa sợ.
Xem ra sau này mình phải dịu dàng với cô ấy, Kỷ Lâm sờ sờ cằm, nhưng chủ yếu là phải cho Diệp Chi ý thức được mình và người đàn ông cặn bã vứt bỏ cô kia không giống nhau. Đúng. Cứ làm như thế.
Kỷ Lâm hưng phấn ở trên giường lớn lăn lộn ôm Tiểu Hắc vào trong ngực, hung hăng hôn một cái “Con trai ngoan, chờ ba chiến thắng trở về. Ha…Ha… Ha."
Diệp Chi phát hiện phương thức theo đuổi mình của Kỷ Lâm thay đổi. Ngày trước thỉnh thoảng có điện thoại và nhắn tin nhưng bây giờ biến thành không giây phút nào không có xuất hiện bên cạnh mình.
Buổi sáng thì ở ngay dưới nhà mình nói cái gì là muốn đưa cô đi làm, mỗi lần như thế đều mang cho cô một phần đồ ăn sáng, vừa nhìn cô trông đợi vừa yên lặng ăn điểm tâm, để cho cô muốn cự tuyệt cũng không nhẫn tâm.
Mà buổi trưa thì càng thần kỳ hơn, anh thế nhưng có thể chính xác tìm được phòng ăn trưa của cô. Sau đó ngồi ở ngay đối diện cô ăn cơm.
Vốn Diệp Chi có ý định ăn trưa cùng đồng nghiệp nhưng sau hai ngày Kỷ Lâm tới, đồng nghiệp đều nói không cùng cô ăn cơm, nói không thể mạo hiểm làm kỳ đà cản mũi.
Đến buổi tối thì càng không cần phải nói rồi, Kỷ Lâm nhất định sẽ chờ ở dưới công ty cô đợi cô tan việc, thuận tiện còn có thể thay cô nghĩ về bữa ăn tối. Sau đó sẽ đến võ đường đón Hoàn Tử rồi cùng nhau về, cả lịch trình làm thành thạo lưu loát.
Chờ lúc Diệp Chi ý thức được mình một ngày ba bữa cơm đều trôi qua cùng với Kỷ Lâm thì thời gian đã là nửa tháng. Mà từ một tuần trước Hoàn Tử cũng đã đi học tiểu học.
“Chi Chi, tối nay đi ăn món ăn Việt Nam có được hay không? Bạn của anh mở, bảo đảm chất lượng." Mắt Kỷ Lâm nhìn thẳng vừa lái xe vừa nói chuyện với Diệp Chi.
“Có nhiều thịt không?" Không đợi Diệp Chi trả lời, Hoàn Tử ngồi ở ghế sau luôn luôn yên lặng bỗng lên tiếng hỏi.
Kỷ Lâm sững sờ, ngay sau đó cười nói “Có rất nhiều thịt, tha hồ ăn."
“Ồ." Hoàn Tử đáp một tiếng, nhưng trong giọng nói không có bao nhiêu hưng phấn, dừng một lát lại hỏi: “Có nhiều thịt như ở KFC không?"
Nghe vậy, Kỷ Lâm thiếu chút nữa không khống chế được bật cười, thì ra là Hoàn Tử muốn đi ăn FKC nữa. Nhưng muốn ăn KFC lại hỏi những câu kỳ cục vậy, đứa nhỏ này thật đúng là dở hơi.
“Không cho ăn KFC." Kỷ Lâm vừa định nói vậy chúng ta đi ăn KFC thì bị Diệp Chi cắt lời, cô quay đầu nhìn Hoàn Tử, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng nghiêm túc nói “Mẹ không phải đã nói với con là KFC không thể ăn nhiều sao? Lát nữa về nhà mẹ làm canh thịt bò cho con ăn."
Canh thịt bò ăn không ngon như cánh gà chiên, Hoàn Tử uất ức hít hít mũi, ánh mắt lập tức chuyển qua Kỷ Lâm, huấn luyện viên Kỷ nói nếu mình đứng về phía huấn luyện viên thì ngày ngày huấn luyện viên sẽ mang mình đi ăn KFC.
Thấy đôi mắt nhỏ tội nghiệp của Hoàn Tử, Kỷ Lâm sờ mũi rồi nhìn nét mặt không đồng ý của Diệp Chi, do dự hai giây nhưng lòng lại thiên vị vợ tương lai của mình nên giả bộ nghiêm túc nói: “Ừ, KFC không thể ăn nhiều."
Hoàn Tử, huấn luyện viên xin lỗi cháu. Có vợ mới có con trai, cho nên ngàn vạn lần đừng nghĩ huấn luyện viên nuốt lời, chờ cháu lớn sẽ hiểu vợ có tầm quan trọng như thế nào.
Huấn luyện viên Kỷ là một tên lường gạt. Hoàn Tử nắm thật chặt quả đấm nhỏ tức giận nhìn Kỷ Lâm. Rõ ràng nói về sau sẽ dẫn mình đi ăn KFC. Cậu sẽ không để ý đến huấn luyện viên nữa, cũng không cần huấn luyện viên làm ba mới của mình.
Hoàn Tử tức giận quay mặt sang chỗ khác, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tinh sảo nhưng lại vô cùng lạnh lùng.
Cuối cùng mọi người đi về nhà Diệp Chi ăn cơm nhưng không khí trên bàn cơm cũng không hề vui vẻ.
Sắc mặt Diệp Khung âm trầm, Hoàn Tử lại mặt lạnh không để ý tới anh. Mặc dù Kỷ Lâm có nói chuyện chọc cười nhưng cũng không chịu nổi vì hai người kia không phối hợp.
“Xin lỗi, anh trai của tôi là như vậy." Tiễn Kỷ Lâm xuống dưới nhà, Diệp Chi mở miệng nói xin lỗi: “Thật ra thì anh trai là người tốt."
Người tốt? Kỷ Lâm hừ một tiếng ở trong lòng nhưng trên mặt lại nở nụ cười rực rỡ “Không có sao, anh cũng quen rồi."
Nghe lời nói này Diệp Chi càng thêm áy náy, nhiều ngày trôi qua như vậy những chuyện Kỷ Lâm làm cô đều tận mắt thấy, cũng cảm thấy rất cảm động, đặc biệt là mỗi lần tới nhà còn phải chịu cảnh anh trai tức giận khiến Diệp Chi rất băn khoăn.
“Chủ nhật này em đi công viên chơi. Hưm...... Anh cảm thấy thế nào, nếu mang theo Hoàn Tử đi chơi luôn."
Kỷ Lâm nghe vậy mắt liền sáng lên, đây là đồng ý hẹn hò? Tiến bộ thần tốc.
“Được, vậy đến lúc đó anh tới đón mẹ con em." Kỷ Lâm cười híp mắt rồi cùng Diệp Chi tán gẫu mấy câu mới ngâm nga bài hát về nhà.
Anh cảm giác hiện tại tiền đồ của mình vô cùng sáng lạng, ngẫm lại chẳng những Hoàn Tử về phía anh mà ngay cả Diệp Chi cũng bắt đầu không cự tuyệt anh nữa, tiếp tục như vậy thì ngay ôm được vợ và con trai không còn xa.
Nhưng mơ thì đều tốt đẹp còn thực tế thì tàn khốc.
Tối ngày hôm sau Kỷ Lâm chợt có ý nghĩ dâng trào, muốn đến trường học đón Hoàn Tử nên anh gọi điện thoại nói một tiếng với Diệp Chi rồi như một làn khói đi đến trường học.
Hoàn Tử tan học lúc ba giờ rưỡi, sau đó sẽ đi đến võ đường học Taekwondo, học nửa giờ thì vừa đúng giờ tan việc của Diệp Chi nên thuận đường đón Hoàn Tử về nhà.
Vì vậy so với bình thường thời gian gặp nhau của Kỷ Lâm và Hoàn Tử ít hơn nhiều.
Kỷ Lâm nhịn nhiều ngày như vậy rốt cuộc vẫn không có nhịn được nữa nên trực tiếp chạy trường học gặp con trai nhà người ta.
“Hoàn Tử, huấn luyện viên tới đón cháu." Thị lực Kỷ Lâm rất tốt, từ xa đã nhìn thấy một đám bé củ cải trong đó có Hoàn Tử, vui vẻ vẫy tay gọi một tiếng.
“Diệp Cảnh Thâm, đây là huấn luyện viên của em?" Cô giáo của Hoàn Tử nhìn lên nhìn xuống đánh giá Kỷ Lâm mấy lần, thấy anh hết sức lạ nên không yên lòng hỏi một câu.
Không ngờ Hoàn Tử liếc mắt nhìn Kỷ Lâm rồi lắc đầu một cái, nói “Không phải."
Cái... cái gì? Kỷ Lâm không dám tin vào lỗ tai của mình, Hoàn Tử không thừa nhận anh?
“Em thật sự không biết chú đó?" Cô giáo lập tức cảnh giác nhìn Kỷ Lâm ánh mắt cũng mang mấy phần dò xét.
“Không biết." Hoàn Tử trả lời dứt khoát, thậm chí quay đầu trốn phía sau lưng cô giáo.
“Cô giáo. Cô hãy nghe tôi nói, tôi thật sự chính là huấn luyện viên của Hoàn Tử." Kỷ Lâm vội vàng giải thích.
“Vậy anh gọi điện thoại cho bà ngoại Diệp Cảnh Thâm chứng minh đi." Cô giáo tương đối có trách nhiệm về chuyện liên quan đến an toàn của học sinh, cô không dám khinh thường.
“Được, tốt." Kỷ Lâm đáp một tiếng, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra.
Gội một lần, không có phản ứng.
Gọi lần nữa, vẫn không có phản ứng.
Đoàn trưởng Kỷ đang cầm điện thoại di động im lặng mà lệ rơi từng giọt trong lòng, ông trời ơi, sao ông lúc nào không tắt lại tắt lúc này cơ chứ.
Cô giáo nhìn chằm chằm động tác của Kỷ Lâm thấy anh không gọi điện thoại, hừ lạnh một tiếng trong lòng.
Kỹ thuật diễn xuất cũng không tệ, nhưng đừng nghĩ gạt được cô. Không nghĩ tới người này dáng dấp cũng tốt mà làm chuyện xấu xa lừa gạt đứa nhỏ.
Nghĩ tới đây, cô tranh thủ Hoàn Tử đang núp phía sau mình, âm thanh lạnh lùng như hàn băng “Anh này, nếu như anh không chứng cớ chứng minh anh có quen biết Diệp Cảnh Thâm, thì tôi sẽ báo cho cảnh sát."
Gì? Báo cảnh sát?
Kỷ Lâm đang bấm điện thoại di động thì động tác ngừng lại, nhìn xung quanh thấy những người lớn đi đón những đứa nhỏ đều làm mặt tức giận nhìn anh, thậm chí có mấy người đàn ông còn xắn tay áo lên làm anh tưởng chừng lệ rơi đầy mặt.
Hoàn Tử, mau tới cứu cứu huấn luyện viên. Chú Kỷ của cháu sẽ bị người ta đưa đến đồn cảnh sát ngồi đó.
_________________
Tác giả :
Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu