Đoàn Trưởng Ở Trên Cao
Chương 11: Thân mật
Editor: Băng ngàn năm
Tay Kỷ Lâm cầm một chiếc giày cao gót màu bạc bị mất gót, sững sờ một lúc lâu mới cảm thấy xấu hổ nghiêng đầu qua chỗ khác, ho khan một tiếng “Xin lỗi, tôi không cố ý."
Mặc dù kết quả không như ý, nhưng anh ta cũng chỉ tốt bụng muốn giúp, Diệp Chi lấy lại giày của mình từ trong tay Kỷ Lâm, lắc đầu nói “Không sao."
Giơ giày lên nhìn lại một vòng, khi thấy ở dưới đáy giày có một lỗ lớn thì rốt cuộc đã xác định, đôi giày này không thể đi được nữa rồi.
Cái gót sớm không kẹt trễ không kẹt, sao lại kẹt ngay lúc này, làm sao cô có thể đi đón con trai đây? Chẳng lẽ cô thật sự phải đi chân không từ đây đến tới võ đường sao? Diệp Chi buồn buồn, xoa tóc của mình lung tung lên, mặt như đưa đám.
Kỷ Lâm đứng lên, quay đầu để nói chuyện cùng với Diệp Chi, thì thấy bộ dạng này của cô, lời ra đến khóe miệng đã nuốt xuống, mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ảo não của Diệp Chi, tim đập thình thịch.
Mặc dù dáng người Diệp Chi xinh đẹp, nhưng không biết thế nào, trên người cô luôn có một loại cảm giác nhẹ nhàng mà xa cách, làm cho người khác thích cũng không có can đảm bộc lộ.
Nhưng động tác nhỏ này, người khác nhìn vào sẽ thấy Diệp Chi có chút giống trẻ con, trên mặt còn có cặp mắt tròn to đen bóng trong vắt, nên nhìn vào càng thấy cô thật ngây thơ.
Ánh mắt Kỷ Lâm không biến sắc nhìn mặt cô một hồi lâu, cho đến khi Diệp Chi thiếu chút nữa ngồi chồm hổm trên mặt đất vẽ vòng vòng, lúc này anh mới ngồi xổm xuống trước mặt cô “Để tôi cõng cô."
“A, như vậy sao được." Diệp Chi kiên quyết phản đối, lúc này trong vườn trường đại học có một nhóm sinh viên nữ, nam đang đi đến. Bộ dạng hai người bọn họ như vậy bị người khác thấy được không biết sẽ nghĩ đến cái gì.
“Không có việc gì, thể lực tôi rất tốt." Kỷ Lâm nghiêng đầu sang chỗ khác trả lời một câu, bởi vì mặt trời lúc hoàng hôn chiếu vào nên mắt đen nhỏ dài khẽ nheo lại, trên lông mi dài mà thẳng phảng phất có ánh mặt trời đang nhảy múa, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm mê người, “Một hơi đi thẳng lên lầu năm cũng không có vấn đề gì."
“Nhưng..." Diệp Chi vẫn còn ở do dự, nhìn chung quanh, chỉ sợ đi ngang qua những sinh viên đại học kia thì họ lại suy nghĩ nhiều thứ không hay.
“Lên đây đi, nếu không cô muốn đi chân đất đến đó ư?" Khóe môi Kỷ Lâm hơi nhếch lên, khẽ thở dài, “Bây giờ sinh viên không biết cái gì gọi là vệ sinh, cả ngày nhổ nước bọt xuống đất, hơn nữa gần đây còn có dịch cảm mạo..."
Anh ta còn chưa nói hết, đã cảm thấy sau lưng đè xuống, trong nháy mắt trên lưng có thêm một thân thể mềm mại, hai tay của Diệp Chi vòng chắc cổ của anh, ánh mắt của Kỷ Lâm khẽ quay qua là có thể nhìn thấy cổ tay trắng muốt tinh sảo của cô.
“Đừng nói nữa...Chúng ta đi nhanh lên đi." Diệp Chi có chút ngượng ngùng nằm trên lưng của anh thúc giục.
“Được." Kỷ Lâm đứng lên, nâng người Diệp Chi lên một chút ước chừng (ước lượng trọng lượng của cô), rồi mới bước nhanh về phía võ đường.
Sau lưng, mấy nữ sinh đại học nhìn thấy bọn họ, trong nháy mắt phát ra một tiếng hoảng hốt.
“Cô gái kia là ai vậy? Bạn gái của huấn luyện viên Kỷ sao?"
“Chắc vậy, thân mật như vậy không phải bạn gái thì là cái gì?"
“Ôi, tớ nhìn trúng ai cũng thành hoa đã có chủ hết." Một nữ sinh giả bộ che ngực buồn bã nói. Ngay sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi ra, cười một tiếng, “Bạn cùng phòng mình đánh cuộc với mình, nói huấn luyện viên Kỷ nhất định chưa có bạn gái. Ha ha, lần này mình nhất định thắng một bữa cơm rồi."
Tiếng nói vừa ngừng, trong nháy mắt, tay cô ta cầm chiếc điện thoại di động hướng về hai người bọn họ, nhấn chụp liên tiếp.
Kỷ Lâm đi cũng không gọi là nhanh, Diệp Chi mơ mơ hồ hồ nghe được một vài từ, như “Bạn gái", “Huấn luyện viên Kỷ"... da mặt cô trong nháy mắt bắt đầu nóng lên, không hề nghĩ ngợi đầu chôn sâu vào cổ của Kỷ Lâm, đem mặt của mình giấu đi.
Kỷ Lâm đang chạy bình thường, lại bị động tác này của cô làm cho thiếu chút nữa hụt chân ở bậc thang. Cô ưỡn chóp mũi ngạo nghễ lên chống đỡ cổ của anh, cô thở phà hơi nóng vào cổ anh, khiến trái tim Kỷ Lâm vốn đang nhảy tưng bây giờ lại càng đập mạnh hơn.
Thình thịch, quả tim thật muốn rách ngực mà ra.
Trong lòng Kỷ Lâm cũng thấp thỏm, sợ Diệp Chi nghe được tiếng tim đập không có quy luật của mình, nên muốn chạy lên lầu năm thật nhanh, không biết thế nào, lại có chút không nỡ chạy nhanh.
Do dự vài giây, chợt anh nâng bước chân nặng nề ‘bịch’ dậm trên bậc thang, như vậy... Cô đại khái nghe thấy tiếng tim đập của anh.
Anh dọa Diệp Chi giật mình, cô còn tưởng rằng thể lực của anh đã cạn kiệt nên đi không được nữa. Ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đè bả vai Kỷ Lâm lại, “Huấn luyện viên Kỷ, anh thả tôi xuống đi, anh lập tức đến võ đường đi, tự tôi có thể đi."
“Không có việc gì không có việc gì." Kỷ Lâm vội vàng mở miệng, “Tôi đi được."
Bên tai là tiếng bước chân nặng nề của anh, thùng thùng, âm thanh vọng khắp hành lang, Diệp Chi đâu phải không có ý tứ cứ để cho anh cõng như vậy.
Liền phản bác: “Huấn luyện viên Kỷ, để cho tôi tự để đi, anh không phải không ổn sao."
“Tôi ổn, thể lực tôi tốt lắm."
“Anh quả thật không ổn..."
Cô còn chưa nói hết, trên bậc thang chợt truyền đến một giọng nói chọc ghẹo, “Nằm cái rắm. Kỷ Lâm, trời còn chưa tối, ngươi cứ như vậy mà làm chuyện bậy bạ ở đây sao?"
Mấy ngày nay đèn cảm ứng lầu bốn hư, trường học chưa có phái người tới sửa, vì vậy trong hành lang rất tối, từ phía trên nhìn xuống Bạch Kỳ chỉ có thể thấy Kỷ Lâm cõng một cô gái, nhưng không thấy rõ mặt của cô gái kia, hơn nữa miệng anh luôn luôn như vậy, nên không chút suy nghĩ liền thốt ra như thế.
Đợi đến lúc nói xong, mới nhìn thấy ánh mắt Kỷ Lâm âm trầm tựa như có thể chảy ra nước, cùng lúc thấy rõ mặt của Diệp Chi, lúc này mới biết mình nói chuyện vô ý.
Chạy thật nhanh vào trong võ đường, vừa chạy vừa nói vọng lại, “Hai người cứ tiếp tục. Tôi cái gì cũng không nhìn thấy."
Giữa hai người vốn không có chuyện gì, bị Bạch Kỳ nói như vậy, nhất thời cảm thấy mất tự nhiên.
Phản ứng đầu tiên là Diệp Chi từ trên lưng Kỷ Lâm nhảy xuống. Bàn chân chạm vào mặt đá cẩm thạch lạnh như băng, ngay cả đây là mùa hè, cũng cực kỳ lạnh, chân của Diệp Chi cũng chỉ khẽ co rút một chút, cúi đầu trước Kỷ Lâm nhỏ giọng nói: “Cái đó…cám ơn anh, chúng ta đi nhanh đi, mặt đất hơi lạnh."
Cô vừa nói lạnh, trong đầu Kỷ Lâm lập tức nhớ lại ngày đó đụng vào cô lúc mua băng vệ sinh. Vẫn chưa tới bảy ngày, kỳ sinh lý của cô có lẽ còn chưa có hết, cô gái những ngày này có chịu nổi lạnh hay không?
Kỷ Lâm nháy nháy mắt, cảm thấy hình như là không chịu không nổi. Lập tức nhìn Diệp Chi nói: “Không được, để tôi cõng cô, cô không sợ mặt đất có thứ dơ bẩn sao?"
“Chuyện này..." Diệp Chi có chút chần chờ, cô quả thật bị Kỷ Lâm nói có chút ghê tởm, nhưng nếu để cho anh tiếp tục cõng, lại bị Bạch Kỳ nhìn thấy một lần nữa, vậy thì thật sự có chút khó nói, hơn nữa võ đường đã gần ngay trước mắt, đã có thể thấy cửa chính rồi.
Nhưng Kỷ Lâm lại kiên trì đưa lưng ra, thậm chí tay cũng nắm lấy cổ tay của Diệp Chi, nhưng không đợi anh mở miệng nói chuyện, phía sau vang lên một giọng nói non nớt lại lạnh lẽo “Mẹ, huấn luyện viên Kỷ."
Giọng Hoàn Tử đè nén thật thấp, khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống, mấy bước liền chạy tới trước mặt Diệp Chi, giống như che chở cho con thú nhỏ, ngăn ở giữa Kỷ Lâm với Diệp Chi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Kỷ Lâm.
Bất kỳ ai muốn cướp mẹ từ tay cậu đi thì đều phải chết. Bất chấp tất cả đều phải chết.
Kỷ Lâm bị bộ dáng khẩn trương này của cậu chọc cười, muốn đưa tay siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàn Tử, lại bị cậu né ra.
Hoàn Tử hừ một tiếng, đưa tay dắt Diệp Chi đi xuống lầu dưới, bắp chân nhỏ bước vừa vội vừa mau.
Diệp Chi không biết tại sao con trai lại nổi giận, chỉ có thể cầm tay nhỏ bé của cậu, dịu dàng nói: “Hôm nay sao lại muốn về nhà sớm như vậy?"
“Huấn luyện viên Bạch nói huấn luyện kết thúc rồi." Hoàn Tử dùng hết toàn lực cầm tay Diệp Chi đi về phía trước, trả lời đâu ra đấy.
Con trai cũng đã nói như vậy, Diệp Chi cũng đành phải cùng đi theo, chỉ là đi nhưng lại kinh hồn bạt vía, chỉ sợ đã dẫm vào cái đồ dơ bẩn nào đó, chỉ có thể nhón đầu ngón chân cố gắng giữ cơ thể thăng bằng bước tới.
Từ cái góc độ này Kỷ Lâm nhìn, vừa vặn có thể nhìn thấy eo mảnh khảnh của cô mềm mại lắc lư cố gắng bước đi.
Há miệng, định gọi nhưng rốt cuộc vẫn không có gọi ra ngoài miệng được, đứng im tại chỗ một lúc lâu, tới khi ánh mắt Kỷ Lâm không thấy bóng lưng hai mẹ con nữa, lúc này mới như không có chuyện gì xảy ra trở lại võ đường.
Bạch Kỳ đang ra sức lau gương, như con thằn lằn dính trên mặt kính, đầu đầy mồ hôi, nghiêng đầu nhìn thấy Kỷ Lâm đã trở lại, bàn tay lau càng thêm nhanh, giống như là một cái máy công suất lớn.
Lúc này Kỷ Lâm không muốn gặp anh ta, anh ta làm cái gì đều cảm thấy phiền lòng, đi tới một cước đá vào cái mông của Bạch Kỳ, đôi mắt nhỏ dài lạnh lùng nói “Gan lại to lên nữa hả?"
“Không có, chưa." Bạch Kỳ vuốt vuốt eo, vẻ mặt đau khổ nhìn Kỷ Lâm, “Tớ làm sao biết sau lưng cậu lại chính là mẹ Hoàn Tử."
“Bạch Kỳ’’ Kỷ Lâm nhếch môi khẽ mỉm cười, “Tớ quên nói cho cậu biết bí mật này."
Bạch Kỳ lỗ tai lập tức dựng lên, bí mật gì? Chẳng lẽ cậu ta rốt cuộc thông suốt, muốn gặp gỡ con gái rồi hả?
“Trong khoảng thời gian này, tớ rốt cuộc phát hiện mình......"
Phát hiện mình đối với cô gái......
“Phát hiện mình có bàn tay chuyên trị bệnh cho người đê tiện hèn hạ." Kỷ Lâm vừa đổi giọng, chân phải đã nhẫn tâm đá vào hông của Bạch Kỳ lần nữa.
Trong nháy mắt Bạch Kỳ kêu rên vang dội cả võ đài.
Đợi đến khi Kỷ Lâm đem Bạch Kỳ giày xéo một lần nữa, nghe Bạch Kỳ hô đau đứt quãng, lúc này mới cảm thấy hả dạ một chút.
Tuy nhiên vẫn cảm thấy rất phiền muộn như cũ, mấy ngày nay anh vất vả mới xây dựng được mối quan hệ tốt thêm một chút với thằng bé, lần này thì tốt rồi, tất cả đều như nước chảy về biển đông rồi. Hơn nữa quan trọng nhất là, Kỷ Lâm đặt tay lên trên lưng Tiểu Hắc nhẹ nhàng vuốt ve, Diệp Chi có thể bởi vì Bạch Kỳ nhìn thấy mà sinh ra ấn tượng xấu đối với anh hay không?
Nói thí dụ như hành động bất chính?
Kỷ Lâm cau mày ngồi ở trên ghế dài, không có tâm trạng đùa với Tiểu Hắc.
“Meo meo" anh không yên lòng, không cho Tiểu Hắc cong cằm lên, ngược lại chộp lấy cái đuôi của nó, Tiểu Hắc thấy không vui, thân thể nhỏ bé vừa động liền đem cái đuôi của mình từ trong tay Kỷ Lâm lôi ra ngoài.
“Hôm nay ngay cả mày cũng có ý kiến với tao." Kỷ Lâm nhẹ nhàng nhìn cặp mắt to xanh biêng biếc Tiểu Hắc “Thì sao, con trai, cái đuôi cho cha sờ một cái cũng không được?"
Nói xong, còn cố ý đưa tay chộp cái đuôi của nó, kết quả đáp lại anh là Tiểu Hắc hung hăng ra đòn cào anh một cái.
Kỷ Lâm không so đo cùng nó, đem Tiểu Hắc thả xuống đất, để nó chơi một mình, chớp cũng không chớp mắt nhìn trên mu bàn tay của mình có ba vết cào nhỏ, một hồi lâu mới khẽ cười một tiếng, nhắm hai mắt lại.
Thu hồi lại suy nghĩ này của mày đi…người ta ngay cả con cũng có rồi…
Tay Kỷ Lâm cầm một chiếc giày cao gót màu bạc bị mất gót, sững sờ một lúc lâu mới cảm thấy xấu hổ nghiêng đầu qua chỗ khác, ho khan một tiếng “Xin lỗi, tôi không cố ý."
Mặc dù kết quả không như ý, nhưng anh ta cũng chỉ tốt bụng muốn giúp, Diệp Chi lấy lại giày của mình từ trong tay Kỷ Lâm, lắc đầu nói “Không sao."
Giơ giày lên nhìn lại một vòng, khi thấy ở dưới đáy giày có một lỗ lớn thì rốt cuộc đã xác định, đôi giày này không thể đi được nữa rồi.
Cái gót sớm không kẹt trễ không kẹt, sao lại kẹt ngay lúc này, làm sao cô có thể đi đón con trai đây? Chẳng lẽ cô thật sự phải đi chân không từ đây đến tới võ đường sao? Diệp Chi buồn buồn, xoa tóc của mình lung tung lên, mặt như đưa đám.
Kỷ Lâm đứng lên, quay đầu để nói chuyện cùng với Diệp Chi, thì thấy bộ dạng này của cô, lời ra đến khóe miệng đã nuốt xuống, mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ảo não của Diệp Chi, tim đập thình thịch.
Mặc dù dáng người Diệp Chi xinh đẹp, nhưng không biết thế nào, trên người cô luôn có một loại cảm giác nhẹ nhàng mà xa cách, làm cho người khác thích cũng không có can đảm bộc lộ.
Nhưng động tác nhỏ này, người khác nhìn vào sẽ thấy Diệp Chi có chút giống trẻ con, trên mặt còn có cặp mắt tròn to đen bóng trong vắt, nên nhìn vào càng thấy cô thật ngây thơ.
Ánh mắt Kỷ Lâm không biến sắc nhìn mặt cô một hồi lâu, cho đến khi Diệp Chi thiếu chút nữa ngồi chồm hổm trên mặt đất vẽ vòng vòng, lúc này anh mới ngồi xổm xuống trước mặt cô “Để tôi cõng cô."
“A, như vậy sao được." Diệp Chi kiên quyết phản đối, lúc này trong vườn trường đại học có một nhóm sinh viên nữ, nam đang đi đến. Bộ dạng hai người bọn họ như vậy bị người khác thấy được không biết sẽ nghĩ đến cái gì.
“Không có việc gì, thể lực tôi rất tốt." Kỷ Lâm nghiêng đầu sang chỗ khác trả lời một câu, bởi vì mặt trời lúc hoàng hôn chiếu vào nên mắt đen nhỏ dài khẽ nheo lại, trên lông mi dài mà thẳng phảng phất có ánh mặt trời đang nhảy múa, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm mê người, “Một hơi đi thẳng lên lầu năm cũng không có vấn đề gì."
“Nhưng..." Diệp Chi vẫn còn ở do dự, nhìn chung quanh, chỉ sợ đi ngang qua những sinh viên đại học kia thì họ lại suy nghĩ nhiều thứ không hay.
“Lên đây đi, nếu không cô muốn đi chân đất đến đó ư?" Khóe môi Kỷ Lâm hơi nhếch lên, khẽ thở dài, “Bây giờ sinh viên không biết cái gì gọi là vệ sinh, cả ngày nhổ nước bọt xuống đất, hơn nữa gần đây còn có dịch cảm mạo..."
Anh ta còn chưa nói hết, đã cảm thấy sau lưng đè xuống, trong nháy mắt trên lưng có thêm một thân thể mềm mại, hai tay của Diệp Chi vòng chắc cổ của anh, ánh mắt của Kỷ Lâm khẽ quay qua là có thể nhìn thấy cổ tay trắng muốt tinh sảo của cô.
“Đừng nói nữa...Chúng ta đi nhanh lên đi." Diệp Chi có chút ngượng ngùng nằm trên lưng của anh thúc giục.
“Được." Kỷ Lâm đứng lên, nâng người Diệp Chi lên một chút ước chừng (ước lượng trọng lượng của cô), rồi mới bước nhanh về phía võ đường.
Sau lưng, mấy nữ sinh đại học nhìn thấy bọn họ, trong nháy mắt phát ra một tiếng hoảng hốt.
“Cô gái kia là ai vậy? Bạn gái của huấn luyện viên Kỷ sao?"
“Chắc vậy, thân mật như vậy không phải bạn gái thì là cái gì?"
“Ôi, tớ nhìn trúng ai cũng thành hoa đã có chủ hết." Một nữ sinh giả bộ che ngực buồn bã nói. Ngay sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi ra, cười một tiếng, “Bạn cùng phòng mình đánh cuộc với mình, nói huấn luyện viên Kỷ nhất định chưa có bạn gái. Ha ha, lần này mình nhất định thắng một bữa cơm rồi."
Tiếng nói vừa ngừng, trong nháy mắt, tay cô ta cầm chiếc điện thoại di động hướng về hai người bọn họ, nhấn chụp liên tiếp.
Kỷ Lâm đi cũng không gọi là nhanh, Diệp Chi mơ mơ hồ hồ nghe được một vài từ, như “Bạn gái", “Huấn luyện viên Kỷ"... da mặt cô trong nháy mắt bắt đầu nóng lên, không hề nghĩ ngợi đầu chôn sâu vào cổ của Kỷ Lâm, đem mặt của mình giấu đi.
Kỷ Lâm đang chạy bình thường, lại bị động tác này của cô làm cho thiếu chút nữa hụt chân ở bậc thang. Cô ưỡn chóp mũi ngạo nghễ lên chống đỡ cổ của anh, cô thở phà hơi nóng vào cổ anh, khiến trái tim Kỷ Lâm vốn đang nhảy tưng bây giờ lại càng đập mạnh hơn.
Thình thịch, quả tim thật muốn rách ngực mà ra.
Trong lòng Kỷ Lâm cũng thấp thỏm, sợ Diệp Chi nghe được tiếng tim đập không có quy luật của mình, nên muốn chạy lên lầu năm thật nhanh, không biết thế nào, lại có chút không nỡ chạy nhanh.
Do dự vài giây, chợt anh nâng bước chân nặng nề ‘bịch’ dậm trên bậc thang, như vậy... Cô đại khái nghe thấy tiếng tim đập của anh.
Anh dọa Diệp Chi giật mình, cô còn tưởng rằng thể lực của anh đã cạn kiệt nên đi không được nữa. Ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đè bả vai Kỷ Lâm lại, “Huấn luyện viên Kỷ, anh thả tôi xuống đi, anh lập tức đến võ đường đi, tự tôi có thể đi."
“Không có việc gì không có việc gì." Kỷ Lâm vội vàng mở miệng, “Tôi đi được."
Bên tai là tiếng bước chân nặng nề của anh, thùng thùng, âm thanh vọng khắp hành lang, Diệp Chi đâu phải không có ý tứ cứ để cho anh cõng như vậy.
Liền phản bác: “Huấn luyện viên Kỷ, để cho tôi tự để đi, anh không phải không ổn sao."
“Tôi ổn, thể lực tôi tốt lắm."
“Anh quả thật không ổn..."
Cô còn chưa nói hết, trên bậc thang chợt truyền đến một giọng nói chọc ghẹo, “Nằm cái rắm. Kỷ Lâm, trời còn chưa tối, ngươi cứ như vậy mà làm chuyện bậy bạ ở đây sao?"
Mấy ngày nay đèn cảm ứng lầu bốn hư, trường học chưa có phái người tới sửa, vì vậy trong hành lang rất tối, từ phía trên nhìn xuống Bạch Kỳ chỉ có thể thấy Kỷ Lâm cõng một cô gái, nhưng không thấy rõ mặt của cô gái kia, hơn nữa miệng anh luôn luôn như vậy, nên không chút suy nghĩ liền thốt ra như thế.
Đợi đến lúc nói xong, mới nhìn thấy ánh mắt Kỷ Lâm âm trầm tựa như có thể chảy ra nước, cùng lúc thấy rõ mặt của Diệp Chi, lúc này mới biết mình nói chuyện vô ý.
Chạy thật nhanh vào trong võ đường, vừa chạy vừa nói vọng lại, “Hai người cứ tiếp tục. Tôi cái gì cũng không nhìn thấy."
Giữa hai người vốn không có chuyện gì, bị Bạch Kỳ nói như vậy, nhất thời cảm thấy mất tự nhiên.
Phản ứng đầu tiên là Diệp Chi từ trên lưng Kỷ Lâm nhảy xuống. Bàn chân chạm vào mặt đá cẩm thạch lạnh như băng, ngay cả đây là mùa hè, cũng cực kỳ lạnh, chân của Diệp Chi cũng chỉ khẽ co rút một chút, cúi đầu trước Kỷ Lâm nhỏ giọng nói: “Cái đó…cám ơn anh, chúng ta đi nhanh đi, mặt đất hơi lạnh."
Cô vừa nói lạnh, trong đầu Kỷ Lâm lập tức nhớ lại ngày đó đụng vào cô lúc mua băng vệ sinh. Vẫn chưa tới bảy ngày, kỳ sinh lý của cô có lẽ còn chưa có hết, cô gái những ngày này có chịu nổi lạnh hay không?
Kỷ Lâm nháy nháy mắt, cảm thấy hình như là không chịu không nổi. Lập tức nhìn Diệp Chi nói: “Không được, để tôi cõng cô, cô không sợ mặt đất có thứ dơ bẩn sao?"
“Chuyện này..." Diệp Chi có chút chần chờ, cô quả thật bị Kỷ Lâm nói có chút ghê tởm, nhưng nếu để cho anh tiếp tục cõng, lại bị Bạch Kỳ nhìn thấy một lần nữa, vậy thì thật sự có chút khó nói, hơn nữa võ đường đã gần ngay trước mắt, đã có thể thấy cửa chính rồi.
Nhưng Kỷ Lâm lại kiên trì đưa lưng ra, thậm chí tay cũng nắm lấy cổ tay của Diệp Chi, nhưng không đợi anh mở miệng nói chuyện, phía sau vang lên một giọng nói non nớt lại lạnh lẽo “Mẹ, huấn luyện viên Kỷ."
Giọng Hoàn Tử đè nén thật thấp, khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống, mấy bước liền chạy tới trước mặt Diệp Chi, giống như che chở cho con thú nhỏ, ngăn ở giữa Kỷ Lâm với Diệp Chi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Kỷ Lâm.
Bất kỳ ai muốn cướp mẹ từ tay cậu đi thì đều phải chết. Bất chấp tất cả đều phải chết.
Kỷ Lâm bị bộ dáng khẩn trương này của cậu chọc cười, muốn đưa tay siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàn Tử, lại bị cậu né ra.
Hoàn Tử hừ một tiếng, đưa tay dắt Diệp Chi đi xuống lầu dưới, bắp chân nhỏ bước vừa vội vừa mau.
Diệp Chi không biết tại sao con trai lại nổi giận, chỉ có thể cầm tay nhỏ bé của cậu, dịu dàng nói: “Hôm nay sao lại muốn về nhà sớm như vậy?"
“Huấn luyện viên Bạch nói huấn luyện kết thúc rồi." Hoàn Tử dùng hết toàn lực cầm tay Diệp Chi đi về phía trước, trả lời đâu ra đấy.
Con trai cũng đã nói như vậy, Diệp Chi cũng đành phải cùng đi theo, chỉ là đi nhưng lại kinh hồn bạt vía, chỉ sợ đã dẫm vào cái đồ dơ bẩn nào đó, chỉ có thể nhón đầu ngón chân cố gắng giữ cơ thể thăng bằng bước tới.
Từ cái góc độ này Kỷ Lâm nhìn, vừa vặn có thể nhìn thấy eo mảnh khảnh của cô mềm mại lắc lư cố gắng bước đi.
Há miệng, định gọi nhưng rốt cuộc vẫn không có gọi ra ngoài miệng được, đứng im tại chỗ một lúc lâu, tới khi ánh mắt Kỷ Lâm không thấy bóng lưng hai mẹ con nữa, lúc này mới như không có chuyện gì xảy ra trở lại võ đường.
Bạch Kỳ đang ra sức lau gương, như con thằn lằn dính trên mặt kính, đầu đầy mồ hôi, nghiêng đầu nhìn thấy Kỷ Lâm đã trở lại, bàn tay lau càng thêm nhanh, giống như là một cái máy công suất lớn.
Lúc này Kỷ Lâm không muốn gặp anh ta, anh ta làm cái gì đều cảm thấy phiền lòng, đi tới một cước đá vào cái mông của Bạch Kỳ, đôi mắt nhỏ dài lạnh lùng nói “Gan lại to lên nữa hả?"
“Không có, chưa." Bạch Kỳ vuốt vuốt eo, vẻ mặt đau khổ nhìn Kỷ Lâm, “Tớ làm sao biết sau lưng cậu lại chính là mẹ Hoàn Tử."
“Bạch Kỳ’’ Kỷ Lâm nhếch môi khẽ mỉm cười, “Tớ quên nói cho cậu biết bí mật này."
Bạch Kỳ lỗ tai lập tức dựng lên, bí mật gì? Chẳng lẽ cậu ta rốt cuộc thông suốt, muốn gặp gỡ con gái rồi hả?
“Trong khoảng thời gian này, tớ rốt cuộc phát hiện mình......"
Phát hiện mình đối với cô gái......
“Phát hiện mình có bàn tay chuyên trị bệnh cho người đê tiện hèn hạ." Kỷ Lâm vừa đổi giọng, chân phải đã nhẫn tâm đá vào hông của Bạch Kỳ lần nữa.
Trong nháy mắt Bạch Kỳ kêu rên vang dội cả võ đài.
Đợi đến khi Kỷ Lâm đem Bạch Kỳ giày xéo một lần nữa, nghe Bạch Kỳ hô đau đứt quãng, lúc này mới cảm thấy hả dạ một chút.
Tuy nhiên vẫn cảm thấy rất phiền muộn như cũ, mấy ngày nay anh vất vả mới xây dựng được mối quan hệ tốt thêm một chút với thằng bé, lần này thì tốt rồi, tất cả đều như nước chảy về biển đông rồi. Hơn nữa quan trọng nhất là, Kỷ Lâm đặt tay lên trên lưng Tiểu Hắc nhẹ nhàng vuốt ve, Diệp Chi có thể bởi vì Bạch Kỳ nhìn thấy mà sinh ra ấn tượng xấu đối với anh hay không?
Nói thí dụ như hành động bất chính?
Kỷ Lâm cau mày ngồi ở trên ghế dài, không có tâm trạng đùa với Tiểu Hắc.
“Meo meo" anh không yên lòng, không cho Tiểu Hắc cong cằm lên, ngược lại chộp lấy cái đuôi của nó, Tiểu Hắc thấy không vui, thân thể nhỏ bé vừa động liền đem cái đuôi của mình từ trong tay Kỷ Lâm lôi ra ngoài.
“Hôm nay ngay cả mày cũng có ý kiến với tao." Kỷ Lâm nhẹ nhàng nhìn cặp mắt to xanh biêng biếc Tiểu Hắc “Thì sao, con trai, cái đuôi cho cha sờ một cái cũng không được?"
Nói xong, còn cố ý đưa tay chộp cái đuôi của nó, kết quả đáp lại anh là Tiểu Hắc hung hăng ra đòn cào anh một cái.
Kỷ Lâm không so đo cùng nó, đem Tiểu Hắc thả xuống đất, để nó chơi một mình, chớp cũng không chớp mắt nhìn trên mu bàn tay của mình có ba vết cào nhỏ, một hồi lâu mới khẽ cười một tiếng, nhắm hai mắt lại.
Thu hồi lại suy nghĩ này của mày đi…người ta ngay cả con cũng có rồi…
Tác giả :
Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu