Đoạn Tình Kết
Chương 53
“Cạch" một tiếng, chiếc khóa tinh xảo đã được mở, rơi xuống giường, chiếc chìa mở được tiểu nhân nhi nắm chặt trong tay.
“Ly nhi thật thông minh!" Bắc Đường Ngạo kinh hỉ, ôm lấy hài tử, hôn lên má nó.
Bé con dường như rất thích được Bắc Đường Ngạo hôn, lập tức “lạc lạc lạc" bật cười, đôi mắt đen long lanh híp cả lại.
Có thứ gì đó lấp đầy đôi mắt, khiến tất cả trở nên thật mơ hồ. Ngôn Phi Ly gắng mở lớn mắt, muốn nhìn rõ ràng hơn cảnh tượng trước mặt, hình như tất cả cũng khán bất chân thiết.
Bắc Đường Ngạo ôm lấy đứa bé đi đến gần, mỉm cười với y: “Phi Ly, ngươi xem Ly nhi của chúng ta rất thông minh này."
Ngôn Phi Ly không thể nói được gì, chỉ hoảng hốt mà tha thiết nhìn đứa con.
Bắc Đường Ngạo bất đắc dĩ thở dài, ôn nhu nói: “Đã lớn thế này rồi, trước mặt trẻ con thì không nên trưng ra bộ dạng như vậy."
“Cho ta, cho ta ôm nó…" Ngôn Phi Ly thoáng như không còn chút cảm giác, cẩn thận vươn tay ra.
Hài tử cũng không sợ người lạ, để cho y ôm, hiếu kì nhìn y, lại quay đầu lại nhìn Bắc Đường Ngạo.
“Ly nhi… Ly nhi của ta…" Ngôn Phi Ly khẽ chạm vào khuôn mặt nộn nộn của con, thấy nó quay đầu, giơ cái khóa đã được mở lên cho y xem.
“Ly nhi… Hảo thông minh… Ly nhi của ta… Hảo thông minh…" Ngôn Phi Ly biết nó muốn y khen ngợi mình, lập tức tươi cười khen thưởng, nhưng cuối cùng, cuối cùng không nhịn được mà ôm chặt lấy đứa con, nghẹn ngào không thôi.
Bắc Đường Ngạo thấy dáng vẻ vừa khóc vừa cười của y, có chút yêu thương, cũng có chút khó xử. Nhiều năm qua, hắn chưa bao giờ thấy Ngôn Phi Ly rơi lệ. Giờ thấy bộ dạng này, làm hắn hơi hoảng. Muốn đưa tay lau nước mắt cho y, rồi lại nghĩ không thích hợp, bàn tay cứ do dự như vậy. Hồi lâu, cuối cùng mới nói:
“Phi Ly, bình tĩnh một chút, đừng dọa con."
Ngôn Phi Ly nghe thế, cuống quít ngửng đầu, đã thấy đôi mắt to tròn như hai viên lưu ly đang nhìn y, không hề sợ sệt.
Bắc Đường Ngạo cười: “Ngươi xem, Ly nhi của chúng ta rất khỏe, thực là một đứa bé đẹp."
“Vâng." Ngôn Phi Ly quay mặt sang chỗ khác, lúng túng lau lệ, lại quay lại nhìn hài tử, nói: “Con giống môn chủ."
“Cũng giống ngươi. Ngươi xem đôi mắt đen kia, giống ngươi như đúc a."
Ngôn Phi Ly nhìn kĩ một chút, vẫn thấy hài tử giống môn chủ nhiều hơn.
Ly nhi ngồi trong lòng y, im lặng lắng nghe, chợt hướng về phía Bắc Đường Ngạo, vươn tay ra, lóng ngóng kêu: “Y nha…"
Bắc Đường Ngạo cười cười với con, dỗ dành: “Ly nhi ngoan, để… nghĩa phụ ôm."
Ngôn Phi Ly nghe mà cứng đờ người.
“Phi Ly, tên của Ly nhi ta đã nghĩ ra rồi, người xem ngươi xem." Bắc Đường Ngạo đưa tờ giấy ra, bên trên bốn chữ rồng bay phượng múa.
“Bắc Đường Diệu Nhật…" Ngôn Phi Ly lẩm bẩm đọc.
Diệu (*) đại diện cho nhật, nguyệt, tinh. Diệu Nhật, Diệu Nhật, như vầng nhật quang rực rỡ, ẩn dụ cho sự kỳ vọng với hài tử của Bắc Đường Ngạo.
(*) Diệu: 曜 – mặt trời, mặt trăng và các vì sao đều gọi là diệu, mặt trời, mặt trăng và năm ngôi sao, kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ hợp thành thất diệu, thời xưa chia ra để gọi bảy ngày trong tuần, ngày nhật diệu là ngày chủ nhật, ngày nguyệt diệu là ngày thứ hai, số còn lại theo thứ tự mà gọi (QT).
“Đó là một cái tên hay."
“Đúng vậy."
Ôm con đi đến bên giường, Ngôn Phi Ly lấy chiếc tiẻu bát cổ từ trong ngực ra, chơi chơi mấy cái trước mặt Ly nhi, thu hút toàn bộ sự chú ý của nó. Ngôn Phi Ly cười, cùng chơi với con.
Bắc Đường Ngạo đi tới, ngồi xuống bên cạnh bọn họ.
“Hôm nay người vừa rời Trầm Mai viện, ta liền đích thân mang con quay về, muốn để người ngạc nhiên. Phi Ly, bây giờ đã gặp Ly nhi, ngươi thấy có vui không?"
“Ân! Cảm tạ môn chủ." Ngôn Phi Ly nhìn Ly nhi, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Bắc Đường Ngạo ở bên y chơi đùa với Ly nhi cả nửa ngày. Đến bữa trưa, đại khái đã đói bụng rồi, Ly nhi dần dần có chút quấy. Bắc Đường Ngạo bèn gọi một tiếng, một nông phụ tiến vào.
“Tiểu thiếu gia đã đói bụng rồi."
Phụ nhân kia không nói gì, chỉ hành lễ, tiếp nhận hài tử rồi lui xuống.
“Nàng muốn đem con đi đâu?" Ngôn Phi Ly hấp tấp hỏi.
“Ngươi đừng lo, ta chỉ bảo nàng mang con lui xuống cho ăn." Bắc Đường Ngạo thấy thần sắc Ngôn Phi Ly hoảng loạn, trấn an nói: “Ngươi yên tâm, nàng tên là Thúy Nữ, là vú nuôi của con. Suốt một thời gian, Ly nhi vẫn ở cùng nàng. Nàng là một người câm, sẽ không nói lung tung. Phi Ly, ngươi ngồi xuống, có chút việc ta muốn bàn với ngươi."
Ngôn Phi Ly thuận theo.
Bắc Đường Ngạo nghiêm mặt: “Ta đặt tên cho Ly nhi là Diệu Nhật, ngươi hẳn minh bạch tâm ý của ta. Nó là trưởng tử của ta, bất luận sau này Yên Yên sinh con trai hay con gái, đều không thể biến chuyển sự thật này. Sau này phong hào Bắc Đường vương, nó không thể thiếu quyền kế thừa."
Ngôn Phi Ly trong lòng run rẩy.
“Môn chủ…"
“Ngươi không cần nói gì, ý ta đã định. Hài tử này nếu đã là trưởng tử của ta, theo lý sẽ kế thừa mọi thứ từ ta. Bất quá, Phi Ly, ngươi phải hiểu rằng, nếu nó đúng là con ta, thì không thể là con ngươi, ngươi hiểu không?"
Sắc mặt Ngôn Phi Ly trong nháy mắt tái nhợt lại.
“… Ta minh bạch."
Bắc Đường Ngạo thở dài: “Ta biết, hài tử là con ruột của ngươi, để nó gọi ngươi là nghĩa phụ, trong lòng ngươi nhất định khó chịu. Thế như ta không còn cách nào khác. Tương lại của con còn dài, chuyện này dù sao cũng khó giải thích cho nó, không bằng để nó nhận ngươi làm nghĩa phụ, sau này cũng là phụ tử thân mục, chẳng phải nhất cử lưỡng tiện sao."
Thần sắc Ngôn Phi Ly hơi ảm đạm, cũng biết chỉ có thể như vậy, thấp giọng: “Vâng. Môn chủ suy nghĩ chu toàn." Đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Còn phu nhân…"
“Ta chưa nói cho nàng. Đợi nàng sau khi sinh xong đi."
“Vậy… Ly nhi… Môn chủ dự định bao giờ, bao giờ mang con đi?"
Bắc Đường Ngạo thấy vẻ hồi hộp lo sợ của y, tâm trạng mềm nhũn: “Ngươi nếu muốn bên nó thêm, ta sẽ bảo Thúy Nữ để nó ở đây đôi ba ngày."
Nghe vậy, trong lòng Ngôn Phi Ly cực kì vui sướng, khuôn mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ.
“Môn chủ, cảm tạ môn chủ!"
Bắc Đường Ngạo nghĩ quyết định này có phần hấp tấp, nhưng thấy thần thái của y lại thấy đáng giá, mỉm cười: “Để Ly nhi ở đây với ngươi cũng tốt. Thúy Nữ và trượng phu của nàng tuy nghe được nhưng đều là người câm. Ly nhi bây giờ đang lúc học nói, ngươi rảnh thì dạy nó đi."
Ngôn Phi Ly tức khắc đứng ngồi không yên, nóng lòng muốn ôm ngay lấy Ly nhi, dạy nó nói, dạy nó đi.
“Ly nhi thật thông minh!" Bắc Đường Ngạo kinh hỉ, ôm lấy hài tử, hôn lên má nó.
Bé con dường như rất thích được Bắc Đường Ngạo hôn, lập tức “lạc lạc lạc" bật cười, đôi mắt đen long lanh híp cả lại.
Có thứ gì đó lấp đầy đôi mắt, khiến tất cả trở nên thật mơ hồ. Ngôn Phi Ly gắng mở lớn mắt, muốn nhìn rõ ràng hơn cảnh tượng trước mặt, hình như tất cả cũng khán bất chân thiết.
Bắc Đường Ngạo ôm lấy đứa bé đi đến gần, mỉm cười với y: “Phi Ly, ngươi xem Ly nhi của chúng ta rất thông minh này."
Ngôn Phi Ly không thể nói được gì, chỉ hoảng hốt mà tha thiết nhìn đứa con.
Bắc Đường Ngạo bất đắc dĩ thở dài, ôn nhu nói: “Đã lớn thế này rồi, trước mặt trẻ con thì không nên trưng ra bộ dạng như vậy."
“Cho ta, cho ta ôm nó…" Ngôn Phi Ly thoáng như không còn chút cảm giác, cẩn thận vươn tay ra.
Hài tử cũng không sợ người lạ, để cho y ôm, hiếu kì nhìn y, lại quay đầu lại nhìn Bắc Đường Ngạo.
“Ly nhi… Ly nhi của ta…" Ngôn Phi Ly khẽ chạm vào khuôn mặt nộn nộn của con, thấy nó quay đầu, giơ cái khóa đã được mở lên cho y xem.
“Ly nhi… Hảo thông minh… Ly nhi của ta… Hảo thông minh…" Ngôn Phi Ly biết nó muốn y khen ngợi mình, lập tức tươi cười khen thưởng, nhưng cuối cùng, cuối cùng không nhịn được mà ôm chặt lấy đứa con, nghẹn ngào không thôi.
Bắc Đường Ngạo thấy dáng vẻ vừa khóc vừa cười của y, có chút yêu thương, cũng có chút khó xử. Nhiều năm qua, hắn chưa bao giờ thấy Ngôn Phi Ly rơi lệ. Giờ thấy bộ dạng này, làm hắn hơi hoảng. Muốn đưa tay lau nước mắt cho y, rồi lại nghĩ không thích hợp, bàn tay cứ do dự như vậy. Hồi lâu, cuối cùng mới nói:
“Phi Ly, bình tĩnh một chút, đừng dọa con."
Ngôn Phi Ly nghe thế, cuống quít ngửng đầu, đã thấy đôi mắt to tròn như hai viên lưu ly đang nhìn y, không hề sợ sệt.
Bắc Đường Ngạo cười: “Ngươi xem, Ly nhi của chúng ta rất khỏe, thực là một đứa bé đẹp."
“Vâng." Ngôn Phi Ly quay mặt sang chỗ khác, lúng túng lau lệ, lại quay lại nhìn hài tử, nói: “Con giống môn chủ."
“Cũng giống ngươi. Ngươi xem đôi mắt đen kia, giống ngươi như đúc a."
Ngôn Phi Ly nhìn kĩ một chút, vẫn thấy hài tử giống môn chủ nhiều hơn.
Ly nhi ngồi trong lòng y, im lặng lắng nghe, chợt hướng về phía Bắc Đường Ngạo, vươn tay ra, lóng ngóng kêu: “Y nha…"
Bắc Đường Ngạo cười cười với con, dỗ dành: “Ly nhi ngoan, để… nghĩa phụ ôm."
Ngôn Phi Ly nghe mà cứng đờ người.
“Phi Ly, tên của Ly nhi ta đã nghĩ ra rồi, người xem ngươi xem." Bắc Đường Ngạo đưa tờ giấy ra, bên trên bốn chữ rồng bay phượng múa.
“Bắc Đường Diệu Nhật…" Ngôn Phi Ly lẩm bẩm đọc.
Diệu (*) đại diện cho nhật, nguyệt, tinh. Diệu Nhật, Diệu Nhật, như vầng nhật quang rực rỡ, ẩn dụ cho sự kỳ vọng với hài tử của Bắc Đường Ngạo.
(*) Diệu: 曜 – mặt trời, mặt trăng và các vì sao đều gọi là diệu, mặt trời, mặt trăng và năm ngôi sao, kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ hợp thành thất diệu, thời xưa chia ra để gọi bảy ngày trong tuần, ngày nhật diệu là ngày chủ nhật, ngày nguyệt diệu là ngày thứ hai, số còn lại theo thứ tự mà gọi (QT).
“Đó là một cái tên hay."
“Đúng vậy."
Ôm con đi đến bên giường, Ngôn Phi Ly lấy chiếc tiẻu bát cổ từ trong ngực ra, chơi chơi mấy cái trước mặt Ly nhi, thu hút toàn bộ sự chú ý của nó. Ngôn Phi Ly cười, cùng chơi với con.
Bắc Đường Ngạo đi tới, ngồi xuống bên cạnh bọn họ.
“Hôm nay người vừa rời Trầm Mai viện, ta liền đích thân mang con quay về, muốn để người ngạc nhiên. Phi Ly, bây giờ đã gặp Ly nhi, ngươi thấy có vui không?"
“Ân! Cảm tạ môn chủ." Ngôn Phi Ly nhìn Ly nhi, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Bắc Đường Ngạo ở bên y chơi đùa với Ly nhi cả nửa ngày. Đến bữa trưa, đại khái đã đói bụng rồi, Ly nhi dần dần có chút quấy. Bắc Đường Ngạo bèn gọi một tiếng, một nông phụ tiến vào.
“Tiểu thiếu gia đã đói bụng rồi."
Phụ nhân kia không nói gì, chỉ hành lễ, tiếp nhận hài tử rồi lui xuống.
“Nàng muốn đem con đi đâu?" Ngôn Phi Ly hấp tấp hỏi.
“Ngươi đừng lo, ta chỉ bảo nàng mang con lui xuống cho ăn." Bắc Đường Ngạo thấy thần sắc Ngôn Phi Ly hoảng loạn, trấn an nói: “Ngươi yên tâm, nàng tên là Thúy Nữ, là vú nuôi của con. Suốt một thời gian, Ly nhi vẫn ở cùng nàng. Nàng là một người câm, sẽ không nói lung tung. Phi Ly, ngươi ngồi xuống, có chút việc ta muốn bàn với ngươi."
Ngôn Phi Ly thuận theo.
Bắc Đường Ngạo nghiêm mặt: “Ta đặt tên cho Ly nhi là Diệu Nhật, ngươi hẳn minh bạch tâm ý của ta. Nó là trưởng tử của ta, bất luận sau này Yên Yên sinh con trai hay con gái, đều không thể biến chuyển sự thật này. Sau này phong hào Bắc Đường vương, nó không thể thiếu quyền kế thừa."
Ngôn Phi Ly trong lòng run rẩy.
“Môn chủ…"
“Ngươi không cần nói gì, ý ta đã định. Hài tử này nếu đã là trưởng tử của ta, theo lý sẽ kế thừa mọi thứ từ ta. Bất quá, Phi Ly, ngươi phải hiểu rằng, nếu nó đúng là con ta, thì không thể là con ngươi, ngươi hiểu không?"
Sắc mặt Ngôn Phi Ly trong nháy mắt tái nhợt lại.
“… Ta minh bạch."
Bắc Đường Ngạo thở dài: “Ta biết, hài tử là con ruột của ngươi, để nó gọi ngươi là nghĩa phụ, trong lòng ngươi nhất định khó chịu. Thế như ta không còn cách nào khác. Tương lại của con còn dài, chuyện này dù sao cũng khó giải thích cho nó, không bằng để nó nhận ngươi làm nghĩa phụ, sau này cũng là phụ tử thân mục, chẳng phải nhất cử lưỡng tiện sao."
Thần sắc Ngôn Phi Ly hơi ảm đạm, cũng biết chỉ có thể như vậy, thấp giọng: “Vâng. Môn chủ suy nghĩ chu toàn." Đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Còn phu nhân…"
“Ta chưa nói cho nàng. Đợi nàng sau khi sinh xong đi."
“Vậy… Ly nhi… Môn chủ dự định bao giờ, bao giờ mang con đi?"
Bắc Đường Ngạo thấy vẻ hồi hộp lo sợ của y, tâm trạng mềm nhũn: “Ngươi nếu muốn bên nó thêm, ta sẽ bảo Thúy Nữ để nó ở đây đôi ba ngày."
Nghe vậy, trong lòng Ngôn Phi Ly cực kì vui sướng, khuôn mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ.
“Môn chủ, cảm tạ môn chủ!"
Bắc Đường Ngạo nghĩ quyết định này có phần hấp tấp, nhưng thấy thần thái của y lại thấy đáng giá, mỉm cười: “Để Ly nhi ở đây với ngươi cũng tốt. Thúy Nữ và trượng phu của nàng tuy nghe được nhưng đều là người câm. Ly nhi bây giờ đang lúc học nói, ngươi rảnh thì dạy nó đi."
Ngôn Phi Ly tức khắc đứng ngồi không yên, nóng lòng muốn ôm ngay lấy Ly nhi, dạy nó nói, dạy nó đi.
Tác giả :
Thập Thế