Đoạn Tình Kết
Chương 47
Trước tiên mang hai con cá lọc sạch nội tạng, dùng bùn bên suối đắp kín, đêm nướng trên lửa, một lúc sau đã có được một món ăn ngon.
“Mùi vị không tồi. Phi Ly, thủ nghệ của ngươi càng ngày càng tốt đấy." Bắc Đường Ngạo cũng không tiếc lời khen.
Ngôn Phi Ly mỉm cười. Y từ nhỏ có xuất thân ăn xin, tay nghề biến thức khó ăn thành mỹ thực để lót bụng, quả thực không ngoa, huống chi hai con cá còn mập mạp, lớn như vậy.
“Môn chủ, chúng ta nên xuất phát." Bởi vì liên quan đến cơn phát tác dược tính của y, đã làm hành trình ban ngày bị chậm đi.
Bắc Đường Ngạo xem sắc trời, quả thật đã không còn sớm. Hiện tại xuất phát, chắc là đến nơi.
Ngôn Phi Ly xóa sạch dấu vết ở đây. Hai người cưỡi ngựa, ra khỏi sơn cốc. Nhưng Bắc Đường Ngạo không trực tiếp đi về phía bắc, biên cảnh Việt quốc, mà lại vòng sang hướng đông.
“Môn chủ, chúng ta đi đâu vậy?"
Bắc Đường Ngạo mỉm cười không đáp, vẫn cứ ra roi thúc ngựa, chạy về phía trước.
Chạy thẳng một đường, qua hai thành trấn, sắc trời mờ mịt, đi tới chân một ngọn núi.
Ngôn Phi Ly theo hắn đi tới đi lui trong núi, cuối cùng ở nơi sơn cốc sâu nhất tìm được một sơn động bí mật. Bắc Đường Ngạo nhảy xuống ngựa, nói với Ngôn Phi Ly:
“Đêm nay ở đây, ngươi chiếu cố ngựa một chút." Nói xong thi triển khinh công, nháy mắt đã không thấy tung tích.
Ngôn Phi Ly dắt hai con ngựa đến dưới một táng cây non, đi vào sơn cốc, đơn giản rửa ráy khỏi bụi bặm, cũng đồng thời tìm chút cỏ khô. Thu thập bốn phía, nhìn lại cũng được đống củi nhỏ, nhóm lửa.
Khi Bắc Đường Ngạo trở về, trong tay đã có con thỏ rừng, ném cho y xử lý.
Ăn xong bữa thịt thỏ, Bắc Đường Ngạo nói với Ngôn Phi Ly:
“Phi Ly, theo ta."
Ngôn Phi Ly đi theo hắn ra khỏi sơn động, đi tới một dãy núi thấp phía trước. Núi không cao, nhưng lại vô cùng hiểm trở, tựa hồ rất khó leo lên. Bất quá đối với những người có võ công, cũng không đáng gì.
Hai người đến bên sườn núi, một hang động rộng rãi mở ra. Bắc Đường Ngạo vén đám dây leo rậm rạp lên. Đó là một huyệt động bán cao, bên trong có chút tối tăm, nhưng nham bích hiện lân quang, vẫn thấy đường.
Ngôn Phi Ly không rõ vì sao, vẫn cứ theo sau môn chủ trong sơn động mờ mịt, chốc lát ở đây chợt phát ra ánh sáng.
“Phi Ly, ngươi xem." Bắc Đường Ngạo nói với y. Phía trước, dưới động nham là một ôn tuyền lộ thiên. Nước suối cuồn cuồn từ mạch ngầm tuôn ra, còn mang theo hơi nóng lờ mờ. Ngẩng đầu nhìn lên, ánh trăng tựa như gần ngay trước mặt. Trời không sao, chỉ có ánh trăng đơn độc, vậy mà lại là cảnh sắc mỹ lệ đáng lay động.
“Ôn tuyền này có công hiệu chữa thương, có lợi cho ngươi."
Ngôn Phi Ly có chút giật mình, “Môn chủ, sao ngài tìm ra được chỗ này?"
“Không phải ta tìm được, chỉ là nghe người khác từng nhắc qua, mới thử vận. Không ngờ đúng là thấy nó."
Nơi này là do Đông Phương Hi phát hiện. Hắn ta một thân phong lưu tiêu sái, không chịu nổi ràng buộc, tuổi còn trẻ đã tam xuyên ngũ nhạc, đông hải tây lĩnh, chỗ nào cũng đã từng đặt chân đến. Nơi này do hắn ngẫu nhiên tìm ra, không biết đã nói cho Bắc Đường Ngạo từ lúc nào.
Kỳ thật tại cơn nghiện phát tác của Ngôn Phi Ly khiến hắn lo lắng. Thấy với tình hình như vậy, chạy tới biên cảnh thực sự miễn cưỡng. Nếu lần phát tác sau, không biết y làm sao chịu đựng được. Đáng giận là không có thuốc giải, không biết còn phải trải qua mấy lần độc phát, mới có thể thoát khỏi sự trói buộc của dược tính.
Buổi trưa khi lặn xuống nước, Bắc Đường Ngạo đột nhiên nghĩ tới chuyện Đông Phương đương niên đã từng nói với hắn về ôn tuyền này, nghe đâu có lợi cho việc giải độc. Nhớ lại hình như là ở nơi giao giới giữa Văn quốc và Việt quốc, mất nửa ngày để đến nơi.
Bắc Đường Ngạo thông minh hơn người, trí nhớ cũng tốt. Chỉ dựa vào mấy chi tiết miêu tả vụn vặt mà Đông Phương Hi năm đó nói đến, thêm nữa do hắn vận khí tốt, thực sự đã tìm được.
“Phi Ly, ngươi xuống ngâm đi."
“Việc này…"
Ngôn Phi Ly hơi bối rối nhìn Bắc Đường Ngạo. Kỳ thật lúc y trông thấy ôn tuyền, đã không nhịn được tâm động. Phải nhớ rằng, ba ngày trước khi bị Ngột Kiệt bắt đến giờ, lại bị giam giữ, còn bôn ba, sáng sớm mồ hôi nhễ nhại vì độc phát lần đầu, lúc này thực sự muốn hảo hảo ngâm mình. Chỉ là môn chủ ở bên, bảo hắn sao dám khoan khai tháo thắt lưng.
Bắc Đường Ngạo biết tác phong người này có chút hướng nội, mỉm cười:
“Ta trở về sơn động đợi ngươi." Nói rồi xoay người ly khai.
Ngôn Phi Ly đợi môn chủ đã đi xa, cuối cùng vẫn là không chịu nổi, cởi y vật, chậm rãi đi xuống ôn tuyền.
Khi nước suối bắt đầu bao lấy y, nhiệt khí bừng bừng theo lỗ chân lông toàn thân ngấm vào, sóng dợn sóng dợn, nhanh chóng hấp lấy hơi người, nhanh đến độ suýt phi thiên.
Ngôn Phi Ly thả lỏng cơ thể ngâm mình trong nước, bơi bơi lặn lặn, bệnh trong người dường như đỡ lên không ít. Đầu tiên là những đau nhức toàn thân, nhanh chóng thuyên giảm, thư thái không nên lời. Y hoàn thoàn buông lỏng cả người, mượn sức nước lại bơi lại lặn, chỉ còn mỗi cái đầu nổi lên mặt nước.
Trong không gian mơ hồ, trong đầu nghĩ đến đủ chuyện, nếu là lúc bình thường sẽ tuyệt không nghĩ đến. Tỉ như… Trưa nay, hương diễm của môn chủ lúc đắm mình.
Đang miên man suy nghĩ bậy bạ, thình lình cảm giác thấy có một hương thơm quen thuộc, Ngôn Phi Ly vội vàng quay đầu, đã thấy Bắc Đường Ngạo đừng trên bờ chậm rãi cởi thắt lưng.
“Môn chủ, ngài, ngài quay lại?" Vừa thất kinh: “Ngài làm gì vậy?"
“A, vừa rồi quên mang theo y vật, bản tọa đặc biệt mang tới cho ngươi." Bắc Đường Ngạo chỉa chỉa về bao phục bên cạnh, cởi hết y vật của mình, đi xuống ôn tuyền, “Bản tọa chợt nghĩ, cũng muốn ngâm nước nóng."
Ngôn Phi Ly bất ngờ, lộ vẻ lúng túng. Dẫu sao cũng là hai đại nam nhân, cùng ngâm ôn tuyền có gì là lạ. Nhưng y vừa mới nghĩ đến cảnh tượng kiều diễm của môn chủ vào ban trưa, lúc này cái cảnh ấy lại một lần nữa tái hiện trước mặt, thật sự khiến y không chịu nổi.
Ngôn Phi Ly muốn lên bờ sớm, nhưng ôn tuyền này không lớn lắm, chỗ đặt y vật lại ở phía môn chủ, vô luận thế nào, đều phải đi qua hắn.
Ngôn Phi Ly vừa mới đến gần chỗ Bắc Đường Ngạo được một thước, đã bị hắn tóm lấy cổ tay.
“Sao đã vội lên, ngươi phải ngâm thêm một lúc nữa." Bắc Đường dấn thân đến, cơ ngực ngay sát phía sau y.
Ngôn Phi Ly thở dốc đến kinh ngạc, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã nhào vào ao.
“Không sao, thuộc hạ đã ngâm đủ rồi." Ngôn Phi Ly liều mạng muốn thoát khỏi những ngón tay của Bắc Đường Ngạo, nhưng thế nào cũng không thể.
Làm sao đây? Y, y, hạ thể của y đã có phản ứng!
Màu đỏ từ bờ vai trần lan ra toàn thân, hai má sớm đã như con cua luộc.
Cả đời Ngôn Phi Ly cũng chưa gặp chuyện gì nan kham đến vậy. Mặc dù trước kia còn sinh con trước mặt môn chủ, cũng không thấy xấu hổ và ảo não thế này.
Ôn tuyền vốn là thứ dễ kích thích tình dục con người ta, huống chi y vừa mới mơ tưởng đến dáng vẻ hương diễm ban trưa của môn chủ.
Bắc Đường Ngạo biết y đã động tình, từ đằng sau gắt gao giữ lấy y, không cho y chạy trốn. Hai tay từ từ vươn ra, lướt qua bờ ngực y.
Làn da Ngôn Phi Ly trơn bóng mịn màng không thể tả, vậy mà lại rất co dãn và dẻo dai, đưa tay chạm, từng giọt nước chảy dài, càng tăng thêm vẻ gợi cảm. Bắc Đường Ngạo không biết vô tình hay hữu ý, đầu ngón tay khẽ động đến tiêm nhũ trước ngực y, hơi thở phả đến bên tai y.
“Phi Ly, bản tọa đặc biệt mang ngươi đến nơi này chữa thương, sao có thể nhanh chóng rời đi như vậy?"
Ngôn Phi Ly không thể chịu nổi nữa, cả người mỏi nhừ, ngã vào lòng Bắc Đường Ngạo.
Đôi môi Bắc Đường Ngạo di động, hôn lên vành tai sau của y, dùng răng nhẹ nhàng nhấm nháp, lời nói ôn nhu mà hàm hồ:
“Phi Ly, ta biết lời ngươi nói ngày đó là không thật tâm, thật ra ngươi rất muốn, đúng không?"
Ngôn Phi Ly bị ôn tuyền và tình dục làm cho hư nhuyễn cả người, đầu óc không còn rõ ràng, mơ mơ hồ hồ phát ra tiếng.
Bắc Đường Ngạo xoay y lại, để y dựa lên vách ao, cúi người dán sát lấy y, đưa tay xuống phía dưới, cười khẽ.
“Đã cứng thế này rồi sao? Xem ra ngươi đã nhịn từ lâu rồi nhỉ…"
“Môn chủ…" Mặt Ngôn Phi Ly càng đỏ lên, nhìn người ngay trước mặt mình, cảm thấy dục vọng nơi khố hạ như càng lúc càng phát lớn, cuống quýt nhắm chặt hai mắt, không dám nói chuyện, cũng không dám nhìn hắn lấy một cái (ngất~ Ly ca, anh có cần kute thế không~).
Bắc Đường Ngạo mơn man đôi môi mọng, ghé vào tai y khẽ rì rầm:
“Yên tâm, bản tọa sẽ thỏa mãn ngươi."
Nói rồi, mở rộng hai chân y ra, bàn tay lần mò xuống, năm lấy phân thân của y. Cảm giác thoáng động, ngón tay linh hoạt bắt đầu trượt đến nơi quan trọng nhất, vuốt ve theo quy luật.
“Mùi vị không tồi. Phi Ly, thủ nghệ của ngươi càng ngày càng tốt đấy." Bắc Đường Ngạo cũng không tiếc lời khen.
Ngôn Phi Ly mỉm cười. Y từ nhỏ có xuất thân ăn xin, tay nghề biến thức khó ăn thành mỹ thực để lót bụng, quả thực không ngoa, huống chi hai con cá còn mập mạp, lớn như vậy.
“Môn chủ, chúng ta nên xuất phát." Bởi vì liên quan đến cơn phát tác dược tính của y, đã làm hành trình ban ngày bị chậm đi.
Bắc Đường Ngạo xem sắc trời, quả thật đã không còn sớm. Hiện tại xuất phát, chắc là đến nơi.
Ngôn Phi Ly xóa sạch dấu vết ở đây. Hai người cưỡi ngựa, ra khỏi sơn cốc. Nhưng Bắc Đường Ngạo không trực tiếp đi về phía bắc, biên cảnh Việt quốc, mà lại vòng sang hướng đông.
“Môn chủ, chúng ta đi đâu vậy?"
Bắc Đường Ngạo mỉm cười không đáp, vẫn cứ ra roi thúc ngựa, chạy về phía trước.
Chạy thẳng một đường, qua hai thành trấn, sắc trời mờ mịt, đi tới chân một ngọn núi.
Ngôn Phi Ly theo hắn đi tới đi lui trong núi, cuối cùng ở nơi sơn cốc sâu nhất tìm được một sơn động bí mật. Bắc Đường Ngạo nhảy xuống ngựa, nói với Ngôn Phi Ly:
“Đêm nay ở đây, ngươi chiếu cố ngựa một chút." Nói xong thi triển khinh công, nháy mắt đã không thấy tung tích.
Ngôn Phi Ly dắt hai con ngựa đến dưới một táng cây non, đi vào sơn cốc, đơn giản rửa ráy khỏi bụi bặm, cũng đồng thời tìm chút cỏ khô. Thu thập bốn phía, nhìn lại cũng được đống củi nhỏ, nhóm lửa.
Khi Bắc Đường Ngạo trở về, trong tay đã có con thỏ rừng, ném cho y xử lý.
Ăn xong bữa thịt thỏ, Bắc Đường Ngạo nói với Ngôn Phi Ly:
“Phi Ly, theo ta."
Ngôn Phi Ly đi theo hắn ra khỏi sơn động, đi tới một dãy núi thấp phía trước. Núi không cao, nhưng lại vô cùng hiểm trở, tựa hồ rất khó leo lên. Bất quá đối với những người có võ công, cũng không đáng gì.
Hai người đến bên sườn núi, một hang động rộng rãi mở ra. Bắc Đường Ngạo vén đám dây leo rậm rạp lên. Đó là một huyệt động bán cao, bên trong có chút tối tăm, nhưng nham bích hiện lân quang, vẫn thấy đường.
Ngôn Phi Ly không rõ vì sao, vẫn cứ theo sau môn chủ trong sơn động mờ mịt, chốc lát ở đây chợt phát ra ánh sáng.
“Phi Ly, ngươi xem." Bắc Đường Ngạo nói với y. Phía trước, dưới động nham là một ôn tuyền lộ thiên. Nước suối cuồn cuồn từ mạch ngầm tuôn ra, còn mang theo hơi nóng lờ mờ. Ngẩng đầu nhìn lên, ánh trăng tựa như gần ngay trước mặt. Trời không sao, chỉ có ánh trăng đơn độc, vậy mà lại là cảnh sắc mỹ lệ đáng lay động.
“Ôn tuyền này có công hiệu chữa thương, có lợi cho ngươi."
Ngôn Phi Ly có chút giật mình, “Môn chủ, sao ngài tìm ra được chỗ này?"
“Không phải ta tìm được, chỉ là nghe người khác từng nhắc qua, mới thử vận. Không ngờ đúng là thấy nó."
Nơi này là do Đông Phương Hi phát hiện. Hắn ta một thân phong lưu tiêu sái, không chịu nổi ràng buộc, tuổi còn trẻ đã tam xuyên ngũ nhạc, đông hải tây lĩnh, chỗ nào cũng đã từng đặt chân đến. Nơi này do hắn ngẫu nhiên tìm ra, không biết đã nói cho Bắc Đường Ngạo từ lúc nào.
Kỳ thật tại cơn nghiện phát tác của Ngôn Phi Ly khiến hắn lo lắng. Thấy với tình hình như vậy, chạy tới biên cảnh thực sự miễn cưỡng. Nếu lần phát tác sau, không biết y làm sao chịu đựng được. Đáng giận là không có thuốc giải, không biết còn phải trải qua mấy lần độc phát, mới có thể thoát khỏi sự trói buộc của dược tính.
Buổi trưa khi lặn xuống nước, Bắc Đường Ngạo đột nhiên nghĩ tới chuyện Đông Phương đương niên đã từng nói với hắn về ôn tuyền này, nghe đâu có lợi cho việc giải độc. Nhớ lại hình như là ở nơi giao giới giữa Văn quốc và Việt quốc, mất nửa ngày để đến nơi.
Bắc Đường Ngạo thông minh hơn người, trí nhớ cũng tốt. Chỉ dựa vào mấy chi tiết miêu tả vụn vặt mà Đông Phương Hi năm đó nói đến, thêm nữa do hắn vận khí tốt, thực sự đã tìm được.
“Phi Ly, ngươi xuống ngâm đi."
“Việc này…"
Ngôn Phi Ly hơi bối rối nhìn Bắc Đường Ngạo. Kỳ thật lúc y trông thấy ôn tuyền, đã không nhịn được tâm động. Phải nhớ rằng, ba ngày trước khi bị Ngột Kiệt bắt đến giờ, lại bị giam giữ, còn bôn ba, sáng sớm mồ hôi nhễ nhại vì độc phát lần đầu, lúc này thực sự muốn hảo hảo ngâm mình. Chỉ là môn chủ ở bên, bảo hắn sao dám khoan khai tháo thắt lưng.
Bắc Đường Ngạo biết tác phong người này có chút hướng nội, mỉm cười:
“Ta trở về sơn động đợi ngươi." Nói rồi xoay người ly khai.
Ngôn Phi Ly đợi môn chủ đã đi xa, cuối cùng vẫn là không chịu nổi, cởi y vật, chậm rãi đi xuống ôn tuyền.
Khi nước suối bắt đầu bao lấy y, nhiệt khí bừng bừng theo lỗ chân lông toàn thân ngấm vào, sóng dợn sóng dợn, nhanh chóng hấp lấy hơi người, nhanh đến độ suýt phi thiên.
Ngôn Phi Ly thả lỏng cơ thể ngâm mình trong nước, bơi bơi lặn lặn, bệnh trong người dường như đỡ lên không ít. Đầu tiên là những đau nhức toàn thân, nhanh chóng thuyên giảm, thư thái không nên lời. Y hoàn thoàn buông lỏng cả người, mượn sức nước lại bơi lại lặn, chỉ còn mỗi cái đầu nổi lên mặt nước.
Trong không gian mơ hồ, trong đầu nghĩ đến đủ chuyện, nếu là lúc bình thường sẽ tuyệt không nghĩ đến. Tỉ như… Trưa nay, hương diễm của môn chủ lúc đắm mình.
Đang miên man suy nghĩ bậy bạ, thình lình cảm giác thấy có một hương thơm quen thuộc, Ngôn Phi Ly vội vàng quay đầu, đã thấy Bắc Đường Ngạo đừng trên bờ chậm rãi cởi thắt lưng.
“Môn chủ, ngài, ngài quay lại?" Vừa thất kinh: “Ngài làm gì vậy?"
“A, vừa rồi quên mang theo y vật, bản tọa đặc biệt mang tới cho ngươi." Bắc Đường Ngạo chỉa chỉa về bao phục bên cạnh, cởi hết y vật của mình, đi xuống ôn tuyền, “Bản tọa chợt nghĩ, cũng muốn ngâm nước nóng."
Ngôn Phi Ly bất ngờ, lộ vẻ lúng túng. Dẫu sao cũng là hai đại nam nhân, cùng ngâm ôn tuyền có gì là lạ. Nhưng y vừa mới nghĩ đến cảnh tượng kiều diễm của môn chủ vào ban trưa, lúc này cái cảnh ấy lại một lần nữa tái hiện trước mặt, thật sự khiến y không chịu nổi.
Ngôn Phi Ly muốn lên bờ sớm, nhưng ôn tuyền này không lớn lắm, chỗ đặt y vật lại ở phía môn chủ, vô luận thế nào, đều phải đi qua hắn.
Ngôn Phi Ly vừa mới đến gần chỗ Bắc Đường Ngạo được một thước, đã bị hắn tóm lấy cổ tay.
“Sao đã vội lên, ngươi phải ngâm thêm một lúc nữa." Bắc Đường dấn thân đến, cơ ngực ngay sát phía sau y.
Ngôn Phi Ly thở dốc đến kinh ngạc, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã nhào vào ao.
“Không sao, thuộc hạ đã ngâm đủ rồi." Ngôn Phi Ly liều mạng muốn thoát khỏi những ngón tay của Bắc Đường Ngạo, nhưng thế nào cũng không thể.
Làm sao đây? Y, y, hạ thể của y đã có phản ứng!
Màu đỏ từ bờ vai trần lan ra toàn thân, hai má sớm đã như con cua luộc.
Cả đời Ngôn Phi Ly cũng chưa gặp chuyện gì nan kham đến vậy. Mặc dù trước kia còn sinh con trước mặt môn chủ, cũng không thấy xấu hổ và ảo não thế này.
Ôn tuyền vốn là thứ dễ kích thích tình dục con người ta, huống chi y vừa mới mơ tưởng đến dáng vẻ hương diễm ban trưa của môn chủ.
Bắc Đường Ngạo biết y đã động tình, từ đằng sau gắt gao giữ lấy y, không cho y chạy trốn. Hai tay từ từ vươn ra, lướt qua bờ ngực y.
Làn da Ngôn Phi Ly trơn bóng mịn màng không thể tả, vậy mà lại rất co dãn và dẻo dai, đưa tay chạm, từng giọt nước chảy dài, càng tăng thêm vẻ gợi cảm. Bắc Đường Ngạo không biết vô tình hay hữu ý, đầu ngón tay khẽ động đến tiêm nhũ trước ngực y, hơi thở phả đến bên tai y.
“Phi Ly, bản tọa đặc biệt mang ngươi đến nơi này chữa thương, sao có thể nhanh chóng rời đi như vậy?"
Ngôn Phi Ly không thể chịu nổi nữa, cả người mỏi nhừ, ngã vào lòng Bắc Đường Ngạo.
Đôi môi Bắc Đường Ngạo di động, hôn lên vành tai sau của y, dùng răng nhẹ nhàng nhấm nháp, lời nói ôn nhu mà hàm hồ:
“Phi Ly, ta biết lời ngươi nói ngày đó là không thật tâm, thật ra ngươi rất muốn, đúng không?"
Ngôn Phi Ly bị ôn tuyền và tình dục làm cho hư nhuyễn cả người, đầu óc không còn rõ ràng, mơ mơ hồ hồ phát ra tiếng.
Bắc Đường Ngạo xoay y lại, để y dựa lên vách ao, cúi người dán sát lấy y, đưa tay xuống phía dưới, cười khẽ.
“Đã cứng thế này rồi sao? Xem ra ngươi đã nhịn từ lâu rồi nhỉ…"
“Môn chủ…" Mặt Ngôn Phi Ly càng đỏ lên, nhìn người ngay trước mặt mình, cảm thấy dục vọng nơi khố hạ như càng lúc càng phát lớn, cuống quýt nhắm chặt hai mắt, không dám nói chuyện, cũng không dám nhìn hắn lấy một cái (ngất~ Ly ca, anh có cần kute thế không~).
Bắc Đường Ngạo mơn man đôi môi mọng, ghé vào tai y khẽ rì rầm:
“Yên tâm, bản tọa sẽ thỏa mãn ngươi."
Nói rồi, mở rộng hai chân y ra, bàn tay lần mò xuống, năm lấy phân thân của y. Cảm giác thoáng động, ngón tay linh hoạt bắt đầu trượt đến nơi quan trọng nhất, vuốt ve theo quy luật.
Tác giả :
Thập Thế