Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

Chương 10 Trả thù

Edit by Thiên Bách Nguyệt

----------------

Thẩm Tịch Xuyên nhấp nháy môi như muốn lên tiếng.

"U U?"

Cố Diệu Diệu lướt qua cậu, lập tức đi đến bên cạnh U U, hỏi:

"Em đang làm gì?"

U U nhô đầu nhỏ từ bụi cây ra, hất vài lá cây trên đầu xuống, đáp:

"Tìm vòng cổ ạ!"

"Vòng cổ nào? Sao chị chưa từng thấy em mang nó?"

U U mặt xám xịt lắc đầu: "Không phải của U U, là của anh hai."

Tiếng nói vừa dứt, Cố Diệu Diệu lập tức quay đầu nhìn về phía Thẩm Tịch Xuyên cách đó không xa.

Hắn ngồi trên xe lăn không nhúc nhích, môi mím chặt, không biết đang suy nghĩ gì.

Cố Diệu Diệu cau mày, nghĩ thầm người này quả nhiên không phải thứ tốt gì.

"U U chúng ta đi, không tìm nữa."

U U bị cô kéo đi vào trong nhà, vừa đi vừa sốt ruột nói: "Chị, chị ơi, em còn chưa tìm được mà.."

"Tìm cái gì mà tìm, anh ta căn bản là không làm mất!"

"Sao chị biết?"

Bước chân Cố Diệu Diệu dừng lại.

Hỏi cô vì sao biết..

Còn không phải là vì khi nhỏ cô thường xuyên bị Cố U U chơi xỏ như thế à!

".. Thì là chị biết thôi!"

Cố Diệu Diệu nhe răng trợn mắt nói.

Tự nhiên bị la, U U không hiểu gì hết.

Khi bị chị kéo đi sượt qua chỗ Thẩm Tịch Xuyên, U U ngượng ngùng nói:

"Cái kia.. Cái vòng cổ kia em không tìm thấy.."

Trẻ con 3 tuổi tìm đồ không hề có trình tự nào, sau khi bới cả sân lên tìm lung tung một chập, đôi tay trắng nõn cùng chiếc váy nhỏ sạch sẽ đều dính đầy bùn đất.

Vài sợi tóc mái bị đứt dính vào bên má ướt mồ hôi.

Bỗng lòng Thẩm Tịch Xuyên không biết sao lại có chút bực bội.

"Không sao, cũng không phải đồ quan trọng gì."

U U vẫn không an tâm: "Nhưng mà hôm qua anh hai còn vì vòng cổ kia la em.."

Bé nhớ rõ trong mơ bé đã làm hỏng cái vòng kia, ném vào trong nước bẩn đến vỡ nát.

Anh trai rất đau khổ, bé cũng đau không kém.

Các bạn ở nhà trẻ đều nói U U là đứa trẻ hư, U U không muốn thật sự thành bé hư.

"Hắn la em?"

Cố Diệu Diệu ánh mắt bất thiện nhìn Thẩm Tịch Xuyên.

"Em có la lại không?"

U U mờ mịt hả một tiếng: ".. Ba ba nói, phải biết lễ phép.."

"Người ta la em thì đương nhiên em cũng có thể cãi lại."

Cố Diệu Diệu phủi đất trên người U U, chỉ chó mắng mèo* nói:

(*Tấn công gián tiếp một người thông qua một trung gian khác)

"Hoặc em có thể nói với người la em thế này, lần nữa bắt nạt em, chị của em là chị đây sẽ làm rơi đầu hắn, còn hát cho mộ hắn bài 'Vận may đến' (1), năm nào cũng hát.

Thẩm Tịch Xuyên bị mắng xéo:"... "

Một câu quá dài, U U nghe chẳng hiểu gì, nhưng vẫn tâng bốc vỗ tay:

" Chị thật lợi hại! Chị là tuyệt nhất! "

Sau khi dỗ U U vào trong tắm rửa thay quần áo, Cố Diệu Diệu dùng ánh mắt bất thiện nhìn về phía Thẩm Tịch Xuyên.

" Cậu cảm thấy rất vui sao? Lừa con nít 3 tuổi rất có thành tựu? "

Cố Diệu Diệu nói chuyện thật không giống trẻ con 6 tuổi chút nào, có điều Thẩm Tịch Xuyên từng nghe nói Cố Diệu Diệu lớn lên ở nông thôn, trẻ nhỏ trong thôn đều được nuôi thả, trưởng thành sớm một chút cũng là bình thường.

" Tôi không hiểu cô đang nói gì. "

Cố Diệu Diệu lạnh lùng nhìn cậu:

" Không ngờ bố tôi lại mang về một tiểu bạch nhãn lang*, cho cậu ăn ngon mặc đẹp, cậu lại bắt nạt con gái ông, cậu có lương tâm hay không vậy? "

(* một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn)

Đôi mắt Thẩm Tịch Xuyên tĩnh mịch.

Cố Khải Châu cho hắn một chỗ ở ổn định, không cần phải lưu lạc khắp nơi, nhưng đời trước sau khi sự nghiệp hắn thành công vẫn một lòng quyết tâm trả thù Cố U U.

Đúng thật hắn không phải là người có lương tâm, hắn thừa nhận.

" Cố U U là con của mẹ kế cô, cô bảo vệ nhỏ thì được gì chứ? "

" Ông nội của Tiểu Minh (2) có thể sống đến 103 tuổi là vì ông ấy không quản chuyện đời, tôi thích bảo vệ ai thì bảo vệ, cậu cứ lo quản tốt chính mình trước đi. "

"... "

Đúng là thỏ con tức giận cũng cắn người, Thẩm Tịch Xuyên cười lạnh:

" Ông đây không bắt nạt Cố U U thì không yên nổi, cô quản được chắc? "

" Nếu cậu nhất định phải bóp quả hồng mềm* U U nhà tôi cũng được thôi. "

(*người dễ bắt nạt)

Có Diệu Diệu uy hiếp chậm rãi tới gần, ánh mắt vô cùng nghiêm nghị (nghiêm trang và rắn rỏi).

" Hôm nay cậu dám dẫm quả hồng mềm này một lần, ngày mai tôi liền cho trồng đầy cây hồng trên mộ cậu, còn không quên thắp cho cậu một nén hương, cầu nguyện cho cậu kiếp sau sẽ giống con người hơn. "

CMN, một hai vừa phải thôi nha.

Coi như Thẩm Tịch Xuyên đã rõ, cãi lộn với ai cũng đừng bao giờ chọc vào Cố Diệu Diệu.

" Ngon thì cô thử xem. "

Cố U U cũng không phải là dạng người sẽ sống hòa bình với chị em cùng cha khác mẹ, cô ta hiện tại bảo vệ nhỏ như thế chờ sau này nhỏ lớn lên cũng sẽ không thật sự xem cô ta là chị ruột.

Xem ra cũng chỉ là một tiểu nha đầu ngu xuẩn.

Thẩm Tịch Xuyên nhìn cô bằng ánh mắt đồng tình, xoay người đi xa.

Cố Diệu Diệu: ?

Cậu đồng tình ai đó? Không thể hiểu nổi, muốn ăn đập à!

Xung đột của hai người, U U không biết chút nào cả.

Bé chạy nhảy cả ngày đến 8h liền mệt không chịu được, tắm xong liền ngã xuống giường ngủ thẳng đến hôm sau.

Nhưng bé vẫn còn buồn ngủ.

Lúc bị dì Trương gọi dậy rửa mặt thay dồ, đầu nhỏ cạn pin của U U chậm chạp nghĩ---

Vì sao U U không phải là một bảo bảo nhỏ.

U U không muốn làm 1 bạn nhỏ ba tuổi rưỡi, U U chỉ muốn ngồi xe nôi.

Giờ ăn trưa rất nhanh đã đến, U U vẫn còn nhớ thương chuyện này, vì thế hỏi Úc Lan:

" Mẹ ơi, con có thể ngồi xe con nhỏ giống anh hai không ạ? "

Nửa ngày sau Úc Lan mới hiểu được xe con nhỏ bé nói là gì.

" Nói tầm bậy gì vậy, phi phi phi! "Úc Lan trừng bé," Không có chân mới phải ngồi xe lăn, đang êm đẹp con ngồi cái đó làm gì? "

U U nằm sấp lên bàn cơm chờ đồ ăn được bưng lên, nghe vậy tò mò hỏi:

" Sao anh hai lại không có chân ạ? Cô Tiểu Nguyễn nói, bạn nhỏ nào cũng có hai lỗ tai, hai tay, hai chân mà.. "

Hai chân lại bị đè gãy một cái tất nhiên chỉ còn một.

Nhưng nhìn vào đôi mắt hồn nhiên của U U, Úc Lan không cách nào nói cho bé một sự thật tàn nhẫn như thế.

Vì vậy bà đành chỉ vào một cái cây trong vườn nói:

" Tuy mỗi cây đều sẽ mọc cành, nhưng đôi khi gió quá lớn sẽ làm gãy cành cây, mà gãy rồi thì sẽ không còn nữa? "

U U nâng khuôn mặt tròn tròn (3), có chút suy tư nhìn về cây đại thụ ngoài cửa sổ.

Ra là vậy à..

U U ghé vào bên cửa sổ ngẩn người nhìn ra ngoài, lúc Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên xuống lầu ăn cơm nhìn thoáng qua bóng lưng nhỏ ảo não của bé, không rõ rốt cuộc là bé đang nhìn gì.

"... "

U U đột nhiên hô lên một tiếng, quay đầu mừng rỡ nói với Thẩm Tịch Xuyên:

" Cây! Nảy mầm! "

Những thân cây xơ xác được cơn mưa phùn đầu xuân tưới mát đã nảy mầm cành mới.

Nhưng bộ dạng vui mừng của U U làm người ta cứ ngỡ không phải cây mọc lên cành mới mà là mọc ra vàng.

Thẩm Tịch Xuyên chẳng hiểu mô tê gì, không thèm để ý bé, im lặng đẩy xe lăn tới vị trí cách ghế chủ vị xa nhất.

Tất nhiên cậu không biết cái đầu nhỏ kỳ diệu của U U đang nghĩ gì.

Mẹ nói chân của anh hai giống như cành cây, sẽ bị gió thổi gãy.

Nhưng khi mùa xuân tới, cành cây sẽ mọc lại, vậy chân của anh hai cũng sẽ mọc lại đúng không?

U U nghĩ nghĩ.

Giống như.." Chân giả "gì đó mà ba ba từng nói.

* * *Khẳng định chính là ý này!

Cảm giác mình lại có thêm kiến thức mới, U U kích động vô cùng, bé tìm được cách đền bù cho anh hai rồi!

Nếu tưới nhiều nước cho cây, cây sẽ mau mau lớn lên.

Vậy nếu anh hai ăn nhiều cơm cơm, nhất định chân cũng sẽ mau mau dài ra!

".. Hôm nay U U trông rất vui vẻ nha? "

Cố Khải Châu mới tới bàn ăn xoa xoa đầu U U.

" Vui ạ! "

Úc Lan nhìn lướt qua ba đứa nhỏ trên bàn, cười như không cười nói:

" Nhà chúng ta đều đã thành nhà trẻ, náo nhiệt như vậy, đương nhiên con bé phải vui. "

Vẻ mặt Cố Khải Châu có chút xấu hổ.

Ông cũng không biết được ba đứa nhỏ trước mặt chỉ có mỗi U U là trẻ con thật nên cho là bọn họ nghe không hiểu mấy lời châm chọc đó, vì thế chỉ qua loa mà đổi đề tài.

" Đây, cho U U đùi gà con thích ăn nhất. "

Ông gắp đùi gà bỏ vào chén U U.

Vừa định ngồi đàng hoàng lại, liền nghe U U nhắc nhở:

" Ba ba ba ba, chị chưa có đùi gà ạ! "

Động tác của Cố Khải Châu cứng đờ.

Một là ông còn chưa quen với sự tồn tại của Cố Diệu Diệu, hai là vì biểu hiện của Cố Diệu Diệu có chút trưởng thành sớm làm người ta không nghĩ đến việc gắp đồ ăn giúp con bé.

".. Đây, Diệu Diệu, con cũng ăn.. "

Cố Khải Châu vừa tính thuận tay cũng gấp cho Thẩm Tịch Xuyên một miếng, lại thấy U U so với hắn càng nhanh hơn.

" Anh cũng ăn! "

Cô gái nhỏ còn chưa dùng đũa thuần thục, run run dùng đũa chung* gắp thức ăn bỏ vào chén Thẩm Tịch Xuyên.

(*Nước ngoài thường gắp thức ăn bằng đôi đũa khác đặt biệt là khi gắp cho người khác, đây là đũa chung cho tất cả dùng, còn ăn cơm bằng đũa riêng của mình)

Sau đó bé xê đũa ra, chăm chú mong chờ nhìn cậu ăn.

* * *Thẩm Tịch Xuyên phản xạ có điều kiện mà đôi chút nghi ngờ con nhóc này có hạ độc cậu không.

".. Cảm ơn. "

Thẩm Tịch Xuyên sẽ không ném mặt mũi bé trước mặt mọi người, cắn một miếng đùi gà.

" Hì hì hì. "

U U cười mắt cong cong, vừa nhìn cậu ăn vừa lùa cơm trong chén vào miệng ăn.

Sau đó lại thường thường gắp cho cậu một miếng thịt kho đường dấm chua ngọt.

Cố Diệu Diệu cũng cảm thấy U U có điểm khác thường, bộ dáng này không giống gắp đồ ăn, mà như là..

Cho động vật nhỏ bị nhốt trong lồng ăn.

Cô liếc nhìn Thẩm Tịch Xuyên, có nghĩ thế nào cũng không thể liên hệ người này với động vật nhỏ cần người cho ăn.

Chờ Thẩm Tịch Xuyên ăn xong thức ăn U U gắp thì bụng có chút căng, cậu vừa buông đũa xuống đã thấy U U đối diện mắt sáng lên.

" U U giúp anh hai bới cơm! "

Thẩm Tịch Xuyên: ?

" Không cần, anh đã ăn no.. "

Nhưng cô nhóc đợi đã lâu, chăm chú đến mức không nghe cậu nói gì.

Lúc này phản ứng của bé so với thường ngày thật sự nhanh hơn nhiều, lập tức nhảy xuống ghế, bịch bịch chạy tới lấy cái chén không, chạy chậm đưa cho dì Trương phụ trách phòng bếp.

" Dì, bới đầy! "

Bưng một chén cơm lớn đầy ắp, U U vui vẻ đưa cho cậu:

" Anh ăn cơm cơm đi! Ăn cơm cơm nhanh nhanh mọc dài! "

"... "

Cố Khải Châu:" Tịch Xuyên quả thật là nên ăn nhiều một chút, con gầy quá rồi. "

Thẩm Tịch Xuyên đã rõ.

Cố U U là đang trả thù mình.

Cậu cũng nghe không hiểu cái" Nhanh nhanh mọc dài "là ý gì, dù sao thì suy nghĩ của U U cũng không giống người thường.

Cậu nhận lấy chén cơm nặng trịch, dạ dày căng cứng có chút kháng cự.

Nhưng mà --

Cố Khải Châu và Úc Lan đều đang nhìn.

Cậu vốn ăn nhờ ở đậu, nếu từ chối chén cơm này hẳn sẽ lưu lại ấn tượng" Không biết tốt xấu ".

Cố U U, quả nhiên là đang trả thù hắn.

Cố Diệu Diệu kinh ngạc nhìn Thẩm Tịch Xuyên ăn sạch một chén cơm lớn kia.

Một cái đùi gà, bảy tám khối xương sườn, ba miếng bánh lớn cỡ bàn tay, lại thêm hai chén cơm.

Hai cái người lớn không có sinh hoạt thường thức* kia không biết nhưng cô thì rất rõ, làm gì có đứa nhỏ bảy tuổi bình thường nào ăn được nhiều như vậy?

(*hiểu biết phổ thông, cơ bản về đời sống, sinh hoạt)

Cậu ta chắc chắc đã no đến chịu không nổi!

Thẩm Tịch Xuyên no muốn ói thả chén xuống, bên ngoài thì thân thiết cười nhạt với U U nói:

" Cảm ơn em gái. "

Nhiệm vụ đốc thúc anh hai ăn cơm hoàn thành, U U ngây ngô cười nói:

" Không cần khách khí ạ! U U lại lấy giúp anh hai cơm cơm! "

!

".. Thật sự, không cần. "

Thẩm Tịch Xuyên siết chặt cái chén, sợ U U lại bắt cậu ăn như heo múc cho cậu một chén đầy nữa.

" Không cần ạ? "Trông U U thập phần tiếc nuối," Vậy, vậy buổi tối anh lại ăn nhiều một chút! "

Về sau mỗi ngày giám sát anh hai ăn nhiều cơm hơn, vậy là rất nhanh thôi chân sẽ mọc lại!

Cố Khải Châu cười nói:" U U thích anh trai như vậy? "

U U cười rộ lên, hai má lúm đồng tiền xinh xắn:" Dạ! "

Cố Diệu Diệu nhìn U U đã quên sạch cú đau hôm nọ, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao khi trước Úc Lan cảnh giác cô như vậy.

Tác giả : Tùng Đình
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại