Đoàn Dự Đích Ngạc Mộng Nhân Sinh
Chương 38
Đoàn Dự tuy rằng không biết Vương Ngữ Yên rốt cuộc làm thế nào mà thuyết phục được mẫu thân của nàng để cho nàng tự thân một mình đến Yến Tử Oa, bất quá điểm này cũng đủ để chứng minh sức mạnh của ái tình thật là vĩ đại.
Tiếp nhận vật đã kính nhờ tì nữ làm, Đoàn Dự đến đại sảnh tìm Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên, giơ vật trong tay lên nói,
“Chúng ta chơi bài đi!".
Vương Ngữ Yên trưng vẻ mặt mờ mịt nhìn Đoàn Dự hỏi,
“Bài? Là vật gì?".
Mộ Dung Phục sớm đã quen với mấy trò kỳ lạ của Đoàn Dự, cũng không hỏi nhiều, chỉ im lặng chờ hắn thuyết minh.
Đoàn Dự bưng ghế ngồi vào chỗ của mình ở giữa hai người kia, mở phiến gỗ mỏng làm thành bài pu-khơ đưa hai người bên cạnh xem qua,
“Đây, cái này gọi là bài pu-khơ. Về phần cách chơi, rất đơn giản. Chúng ta ba người một bàn vừa lúc có thể đấu địa chủ…".
Đem cụ thể chi tiết lặp lại hai lần, đợi Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên cái hiểu cái không mà gật gật đầu, Đoàn Dự chia bài, ba người vây quanh cái bàn chính thức bắt đầu.
Vương Ngữ Yên bởi vì lần đầu tiếp xúc trò này, thao tác chưa quen thuộc, Đoàn Dự tốt tâm chỉ nàng hai tiếng. Sau khi được hưởng tư vị thắng lợi, Vương Ngữ Yên chơi càng thuận buồm xuôi gió, hảo cảm đối với Đoàn Dự dần dần tăng lên.
Đối mặt với việc này, Đoàn Dự hiển nhiên là rất vui.
Tuy rằng bây giờ hắn đối Vương Ngữ Yên không còn hữu tình như lúc trước, nhưng nếu có thể không tốn sức mà đem tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc này lấy về nhà, coi như rất đúng ý hắn.
Nội dung vở kịch phát triển đến đây, Đoàn Dự cũng có thể cảm giác được có nhiều chỗ thay đổi. Tỷ như việc cùng Kiều Phong kết bái, bản thân còn vài lần đến Yến Tử Oa… lại thêm thái độ mập mờ không rõ ràng của Mộ Dung Phục.
Nghĩ đến Kiều Phong, Đoàn Dự không thể ức chế liên tưởng đến thảm trạng nổi tiếng trong ‘Thiên Long Bát Bộ’ kia —— đại anh hùng Tiêu Phong giết chết chính thê tử của mình, sau đó cũng tự sát ở Nhạn Môn Quan.
Suy nghĩ một hồi, Đoàn Dự vội kháp ngón tay tính tính hiện tại đã trôi qua bao lâu, ước chừng A Chu và Tiêu Phong đã gặp nhau ở Nhạn Môn Quan.
Tinh thần biến đi đâu, bài trong tay cũng đã quên mất, hắn bị thua liền hai ván. Cuối cùng, trước khuôn mặt tươi cười vẫn chưa thỏa mãn của Vương Ngữ Yên, Đoàn Dự đẩy bài, tuyên bố ngày khác chơi lại.
Sau khi chờ Đoàn Dự trở về phòng nghỉ ngơi, Mộ Dung Phục mới cùng Vương Ngữ Yên thong thả đi dạo trong hoa viên, nói với nàng một chút lời ân cần, ngay lập tức nàng mừng rỡ như điên, y mỉm cười nói,
“Biểu muội, ta và ngươi từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, trong lòng ta suy nghĩ việc gì, biểu muội từ lâu đã biết. Vì phục quốc, ta đã cố gắng rất nhiều, biểu muội là người rõ ràng nhất". Sau khi thấy Vương Ngữ Yên gật đầu đồng ý, Mộ Dung Phục cười ôn nhu nói tiếp,
“Hiện tại, có một chuyện biểu ca để trong lòng, vì nó mà cuộc sống hàng ngày đều không bình an".
Cố ý dừng lại chỗ này, quả nhiên thấy Vương Ngữ Yên lo lắng mở miệng hỏi,
“Biểu ca phiền muộn chuyện gì? Nếu là phục quốc thì phải từng bước mà tiến, nào có chuyện thoáng cái là làm được".
Câu nói sau cùng của Vương Ngữ Yên làm cho Mộ Dung Phục có chút phản cảm mà nhíu mày, trong mắt lóe lên tia không vui, nhưng ngoài mặt lại như trước cười ôn hòa,
“Kỳ thật, việc này ta rất muốn nhờ biểu muội giúp đỡ, lại sợ…".
Lần thứ hai dừng một chút, Vương Ngữ Yên không nghi ngờ gì, vội nở nụ cười,
“Nếu có thể thay biểu ca làm một số việc, ta ngược lại cầu còn không được. Sợ nhất chính là…". Nói xong, ánh mắt chợt buồn bã cô đơn,
“Ta cái gì cũng không giúp được, ngược lại còn làm biểu ca lo lắng".
Vừa đúng lúc! Mộ Dung Phục nhếch môi cười khẽ, sau một phen trấn an Vương Ngữ Yên, mới nói vào vấn đề chính,
“Ta muốn nhờ biểu muội đến chỗ Đoàn Dự, tìm hiểu huyệt đạo kinh lạc của Lục Mạch Thần Kiếm".
Vương Ngữ Yên cả kinh, lập tức hoàn hồn,
“Cái này… Lục Mạch Thần Kiếm chính là võ công tuyệt học của Đại Lý Đoàn gia, chỉ sợ Đoàn công tử sẽ không nói cho ta biết".
Mộ Dung Phục biết chắc Vương Ngữ Yên đã đáp ứng hơn phân nửa, thích thú hướng sát tai nàng thấp giọng nói,
“Việc này rất đơn giản, chỉ cần ngươi dẫn hắn đến Hoàn Thi Thủy Các, sau đó…".
.
Ngày kế, lúc Đoàn Dự đi khắp nơi tìm kiếm thân ảnh của Mộ Dung Phục, Vương Ngữ Yên lại từ bên kia cầu đi tới, miệng cười tươi,
“Đoàn công tử, ta muốn đi Hoàn Thi Thủy Các thay biểu ca tìm mấy quyển kiếm pháp, nghe nha đầu nói hắn vừa vặn có việc đi ra ngoài, ngươi có thể đi theo giúp ta không?".
Đoàn Dự chỉ cảm thấy đây là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống —— chẳng lẽ ông trời biết hắn tán gái không được, cho nên cho hắn một cơ hội?!
Đoàn Dự sung sướng đáp ứng cùng Vương Ngữ Yên đi tới Hoàn Thi Thủy Các trong truyền thuyết, bí tịch võ công ở trong đó quả nhiên rất phong phú.
Vương Ngữ Yên từ trên giá lôi xuống mấy quyển kiếm pháp, thấy Đoàn Dự có chút hăng hái nhìn bí tịch liền đi qua cười nói,
“Nơi này có rất nhiều loại võ công của các đại môn phái trong võ lâm. Dù là chưởng pháp, kiếm pháp, ám khí hay là hạ độc, đều ghi lại rất rành mạch". Nàng lại giới thiệu cho Đoàn Dự võ học của các đại môn phái thông thường, sau đó đi đến trước một giá sách thở dài nói,
“Đáng tiếc lại thiếu mấy loại võ học trân quý nhất, bằng không Tàng Thư Các này sẽ thật sự cất giấu vạn cuốn bí tịch".
Thấy Đoàn Dự suy tư đứng trước giá sách, bộ dáng xuất thần đang nghĩ đến cái gì đó, Vương Ngữ Yên đi đến chỗ hắn, nghiêng đầu cười nói,
“Đúng rồi Đoàn công tử, ta thấy Lục Mạch Thần Kiếm của ngươi mặc dù rất tốt, nhưng lúc được lúc không, không biết vì sao lại xảy ra việc đó?".
Đoàn Dự gãi đầu xấu hổ cười,
“Kỳ thật là bởi vì nội lực của ta không được sử dụng nhiều, mỗi lần dùng nó thì lại có cảm giác bị cản lại trong tay không thể phóng ra".
“Thì ra là vậy". Vương Ngữ Yên gật gật đầu, ở trong lòng suy nghĩ một chút rồi cười hỏi,
“Ta đọc nhiều bách gia võ học, có thể cùng công tử tham thảo một phần, không biết Đoàn công tử có thể đem Lục Mạch Thần Kiếm này biểu diễn cho ta nhìn một lần không?".
Đoàn Dự đã có tâm đối xử tốt với Vương Ngữ Yên, làm sao lại không đáp ứng thỉnh cầu nho nhỏ này của nàng?
Sau nhiều lần nàng nhấn mạnh không nhất định phải biểu diễn, Đoàn Dự đi ra giữa phòng triển khai tư thế, liên tiếp thất bại ba lượt, cuối cùng ngón trỏ tay trái thực nể tình bắn ra một luồng khí.
Theo ‘chỉ thị’ của Vương Ngữ Yên, sau khi Đoàn Dự làm mẫu mấy chiêu khác liền kích động chạy về bên nàng hỏi,
“Thế nào?".
Vương Ngữ Yên đang cúi đầu suy nghĩ, lại bị Đoàn Dự phá ngang, nàng chợt hoàn hồn cười nói,
“Ân, nội lực cũng không thể nhất thời mà có. Không biết, cách thi triển của Lục Mạch Thần Kiếm là như thế nào?"
Đoàn Dự thấy nàng hỏi câu hơi riêng tư, nguyên bản không muốn nói cho nàng, lại nghĩ thầm, cho nàng biết phương pháp vận khí của Lục Mạch Thần Kiếm, đối với mình cũng không có chuyện gì, còn có thể mượn cơ hội này mà gia tăng hảo cảm của nàng với mình, sao lại không thể a?
Nghĩ đến đây, Đoàn Dự liền tránh nặng tìm nhẹ nói phương pháp vận khí cho nàng nghe.
Vương Ngữ Yên cẩn thận lắng nghe, cũng thường thường gật đầu đáp lại, chờ Đoàn Dự nói xong liền cười,
“Đa tạ, Đoàn công tử. Hoàn Thi Thủy Các thiếu Lục Mạch Thần Kiếm này, ta vô duyên vô cớ có thể biết được cũng không tiếc nuối. Hôm nay nghe công tử chỉ giáo, Đại Lý Lục Mạch Thần Kiếm quả thật là võ lâm tuyệt học, ta còn chưa phát giác ra những thứ sâu sắc đằng sau". Hơi tạm dừng, nhớ tới chính mình đang cùng Đoàn Dự nói về vấn đề khác, vội bổ sung thêm,
“Về phần nội lực, chỉ cần Đoàn công tử dùng phương pháp ‘đạo khí quy hư’ mỗi ngày điều hòa ba canh giờ, tự nhiên có thể thông hiểu đạo lí".
Đoàn Dự tỏ vẻ khiêm tốn thụ giáo gật đầu, tuy rằng lời nói của Vương Ngữ Yên giúp hắn không nhiều, nhưng dù sao đây cũng là thời cơ tốt để gia tăng cảm tình của hai người, cho dù trong lòng không có cảm giác gì, nhưng ngoài mặt Đoàn Dự vẫn biểu hiện sự hào hoa phong nhã, giống như vừa tham gia yến hội xong, trong thâm tâm suy nghĩ phải tận tình biểu hiện sự nhiệt huyết.
Sau khi hai người trở lại Tham Hợp Trang, Đoàn Dự chán chết tiếp tục đi đùa nghịch, Vương Ngữ Yên thì trực tiếp đi đến phòng Mộ Dung Phục, đem phương pháp vận khí cùng lời giải thích về chiêu thức nói cho người đã chờ lâu ngày.
Mộ Dung Phục đương nhiên không khỏi tán dương Vương Ngữ Yên một phen.
Nghe được lời khen của Mộ Dung Phục, Vương Ngữ Yên vui mừng vạn phần, bỏ qua cảm giác áy náy trong lòng đối với Đoàn Dự, vẻ mặt tươi cười hớn hở lui ra ngoài.
Sau khi biết được phương thức vận khí Lục Mạch Thần Kiếm của Đoàn Dự, Mộ Dung Phục lại mượn cớ rồi ở trong phòng tinh tế cân nhắc, nhớ lại lúc trước đã từng xem Đoàn Dự thi triển Lục Mạch Thần Kiếm, xác nhận nội lực tụ nơi đầu ngón tay không cách nào bắn ra ngoài. Nếu muốn thúc giục lực đan điền bên trong, ít nhất phải chờ kinh thông huyệt vị, nhất định phải có nội lực thâm hậu mới làm được, lúc vận khí không thể có chút sơ sót.
Mộ Dung Phục đứng dậy đến bên cửa sổ, trong đầu suy nghĩ về phương pháp phá khí.
Lục Mạch Thần Kiếm này mặc dù biến hóa tinh vi, khí thế hùng mạnh, nhưng chỉ thích hợp ở khoảng cách xa. Nếu hai người đánh trực diện, lại phong bế các đại huyệt mà nội lực đi qua, thì có thể dễ dàng chế trụ Lục Mạch Thần Kiếm của Đoàn Dự.
Chẳng qua…
Mộ Dung Phục đưa tay gác lên bệ cửa sổ, hai hàng chân mày nhíu lại, âm thầm lắc đầu.
Kinh lạc mỗi một chiêu Lục Mạch Thần Kiếm đều tuần hoàn không thống nhất, huyệt đạo cũng không phải chỉ có một cái, nếu có thể thì phải trong một lần phong bế được tất cả huyệt đạo của hắn, nhưng việc này không có khả năng —— ai mà biết được, chiêu tiếp theo của hắn phát ra từ mạch nào?
Một khi đã như vậy, chỉ có thể tìm ra huyệt đạo mà Đoàn Dự chưa từng luyện qua, trực tiếp đối đầu phong bế toàn bộ, lúc đó mới có thể chế địch.
Mộ Dung Phục khổ tư nhiều ngày tìm phương pháp phá giải, chờ đến khi y kết hợp với tin tức của Vương Ngữ Yên để lại, tìm được vị trí đại huyệt cơ bản của Đoàn Dự, bấy giờ mới mở cửa đi ra khỏi phòng.
Ánh dương như tơ lụa kiều diễm tỏa xuống, Đoàn Dự ngồi xổm trước cửa phòng Mộ Dung Phục nghệch ngoạc vẽ cái gì đó, thấy cánh cửa mở ra, vội ném nhánh cây trong tay rồi đứng dậy kéo lấy y nói,
“Ngươi cuối cùng cũng sống lại, chúng ta đi nhanh đi!".
Mộ Dung Phục nghi hoặc hỏi,
“Đi nơi nào?".
Đoàn Dự dừng chân một lát, cẩn thận nghĩ nghĩ liền vỗ tay phát ra một tiếng,
“Nếu ta nhớ không lầm, chúng ta sẽ đến… Tiểu Kính Hồ?!".
“Tiểu Kính Hồ?". Mộ Dung Phục bị Đoàn Dự kéo về phía trước, cười khổ hỏi,
“Đó là chỗ nào? Đi làm chuyện gì?".
“Cứu người". Đoàn Dự đương nhiên đã cố dằn xuống nội tâm đang rất lo lắng, nhưng lời nói lúc vội vàng đã tiết lộ ít nhiều tâm tình của hắn,
“Ta vốn đã muốn đi, nhưng là người hầu của ngươi ngăn cản không cho ta đi, còn nói không có sự cho phép của ngươi bọn họ không dám để ta rời khỏi, cho nên bây giờ ta tới hỏi ngươi". Đoàn Dự dừng bước quay đầu lại nhìn Mộ Dung Phục,
“Ta có thể đi rồi chứ?".
“Có thể". Mộ Dung Phục một hơi đáp ứng,
“Nhưng chúng ta cùng đi".
Sắc mặt Đoàn Dự hơi đổi, con ngươi hình như phát ra chút buồn bực rồi biến mất, than thở nói,
“Ngươi đi để làm cái gì? Việc này không liên quan đến ngươi, ta muốn đi giúp đại ca kết bái Kiều Phong của ta, ngươi lại cùng người nọ không quen biết, chạy tới xem làm gì".
“Nếu là việc của Kiều đại hiệp, tại hạ càng không thể bỏ mặc". Mộ Dung Phục dương môi cười, tận lực xem nhẹ sự cự tuyệt trong con người Đoàn Dự mà nhắc nhở,
“Ta và Kiều Phong cũng từng gặp mặt một lần, ta và hắn đều là anh hùng hảo hán, hiện giờ hắn xảy ra chuyện, ta há có thể khoanh tay đứng nhìn?".
Đoàn Dự liếc y một cái, đáy lòng cười nhạo, muốn tìm sự trợ giúp cho đại kế phục quốc của mình thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải mạnh miệng như vậy, không sợ nói dối nhiều rụt lưỡi sao?
Tuy rằng đáy lòng Đoàn Dự tràn đầy không cam nguyện, nhưng dưới thế công cường đại của Mộ Dung Phục, đành phải vươn cờ đầu hàng, cho phép y đi trước —— dù sao thằng nhãi này cũng không còn được mấy ngày lành, chờ mình kết bái cùng Hư Trúc xong sẽ bắt tay vào kế hoạch đả đảo Mộ Dung Phục, vứt bỏ y như bỏ giày cũ.
Ngay tại lúc Mộ Dung Phục và Đoàn Dự lên thuyền, Bao Bất Đồng đột nhiên khua chèo tới.
Thấy Đoàn Dự đang ở Yến Tử Oa, Bao Bất Đồng ngây ngốc ngẩn ra, sau khi thở dài một hơi thì tiến lên thấp giọng nói cái gì đó với Mộ Dung Phục, hai người đi tới một gốc cây nói một lúc lâu, ngay lúc Đoàn Dự chuẩn bị bùng nổ thì Mộ Dung Phục lại đi ra, cùng Đoàn Dự lên thuyền rời khỏi Yến Tử Oa.
“Bao Bất Đồng trở về làm gì?". Đoàn Dự xem xét Yến Tử Oa dần mất dạng, thuận miệng hỏi. Thấy Mộ Dung Phục mặt không đổi sắc cũng không trả lời tiếng nào, Đoàn Dự sụt sịt cái mũi sửa lời,
“Vương cô nương không phải còn đang ở Yến Tử Oa sao?".
Mộ Dung Phục thản nhiên liếc hắn một cái, khóe miệng tự tiếu phi tiếu,
“Lo lắng cho nàng?". Không chờ Đoàn Dự đáp lời liền nói tiếp,
“Yên tâm, ta để Bao Tam Ca mang nàng đi, đến lúc đó sẽ cùng chúng ta hội hợp".
Đoàn Dự nhún vai,
“Tùy ngươi, nàng là biểu muội của ngươi, ngươi an bài thế nào nàng cũng sẽ cam tâm tình nguyện tiếp nhận".
Mộ Dung Phục nghe vậy liền tiến lên, một phen ôm lấy thắt lưng Đoàn Dự, ngón tay nắm cằm hắn hung hăng nâng lên, đôi môi nhàn nhạt khẽ mở,
“Nếu như sắp xếp của ta ngươi cũng có thể can tâm tình nguyện tiếp nhận, ta sẽ càng cao hứng hơn".
Tiếp nhận vật đã kính nhờ tì nữ làm, Đoàn Dự đến đại sảnh tìm Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên, giơ vật trong tay lên nói,
“Chúng ta chơi bài đi!".
Vương Ngữ Yên trưng vẻ mặt mờ mịt nhìn Đoàn Dự hỏi,
“Bài? Là vật gì?".
Mộ Dung Phục sớm đã quen với mấy trò kỳ lạ của Đoàn Dự, cũng không hỏi nhiều, chỉ im lặng chờ hắn thuyết minh.
Đoàn Dự bưng ghế ngồi vào chỗ của mình ở giữa hai người kia, mở phiến gỗ mỏng làm thành bài pu-khơ đưa hai người bên cạnh xem qua,
“Đây, cái này gọi là bài pu-khơ. Về phần cách chơi, rất đơn giản. Chúng ta ba người một bàn vừa lúc có thể đấu địa chủ…".
Đem cụ thể chi tiết lặp lại hai lần, đợi Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên cái hiểu cái không mà gật gật đầu, Đoàn Dự chia bài, ba người vây quanh cái bàn chính thức bắt đầu.
Vương Ngữ Yên bởi vì lần đầu tiếp xúc trò này, thao tác chưa quen thuộc, Đoàn Dự tốt tâm chỉ nàng hai tiếng. Sau khi được hưởng tư vị thắng lợi, Vương Ngữ Yên chơi càng thuận buồm xuôi gió, hảo cảm đối với Đoàn Dự dần dần tăng lên.
Đối mặt với việc này, Đoàn Dự hiển nhiên là rất vui.
Tuy rằng bây giờ hắn đối Vương Ngữ Yên không còn hữu tình như lúc trước, nhưng nếu có thể không tốn sức mà đem tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc này lấy về nhà, coi như rất đúng ý hắn.
Nội dung vở kịch phát triển đến đây, Đoàn Dự cũng có thể cảm giác được có nhiều chỗ thay đổi. Tỷ như việc cùng Kiều Phong kết bái, bản thân còn vài lần đến Yến Tử Oa… lại thêm thái độ mập mờ không rõ ràng của Mộ Dung Phục.
Nghĩ đến Kiều Phong, Đoàn Dự không thể ức chế liên tưởng đến thảm trạng nổi tiếng trong ‘Thiên Long Bát Bộ’ kia —— đại anh hùng Tiêu Phong giết chết chính thê tử của mình, sau đó cũng tự sát ở Nhạn Môn Quan.
Suy nghĩ một hồi, Đoàn Dự vội kháp ngón tay tính tính hiện tại đã trôi qua bao lâu, ước chừng A Chu và Tiêu Phong đã gặp nhau ở Nhạn Môn Quan.
Tinh thần biến đi đâu, bài trong tay cũng đã quên mất, hắn bị thua liền hai ván. Cuối cùng, trước khuôn mặt tươi cười vẫn chưa thỏa mãn của Vương Ngữ Yên, Đoàn Dự đẩy bài, tuyên bố ngày khác chơi lại.
Sau khi chờ Đoàn Dự trở về phòng nghỉ ngơi, Mộ Dung Phục mới cùng Vương Ngữ Yên thong thả đi dạo trong hoa viên, nói với nàng một chút lời ân cần, ngay lập tức nàng mừng rỡ như điên, y mỉm cười nói,
“Biểu muội, ta và ngươi từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, trong lòng ta suy nghĩ việc gì, biểu muội từ lâu đã biết. Vì phục quốc, ta đã cố gắng rất nhiều, biểu muội là người rõ ràng nhất". Sau khi thấy Vương Ngữ Yên gật đầu đồng ý, Mộ Dung Phục cười ôn nhu nói tiếp,
“Hiện tại, có một chuyện biểu ca để trong lòng, vì nó mà cuộc sống hàng ngày đều không bình an".
Cố ý dừng lại chỗ này, quả nhiên thấy Vương Ngữ Yên lo lắng mở miệng hỏi,
“Biểu ca phiền muộn chuyện gì? Nếu là phục quốc thì phải từng bước mà tiến, nào có chuyện thoáng cái là làm được".
Câu nói sau cùng của Vương Ngữ Yên làm cho Mộ Dung Phục có chút phản cảm mà nhíu mày, trong mắt lóe lên tia không vui, nhưng ngoài mặt lại như trước cười ôn hòa,
“Kỳ thật, việc này ta rất muốn nhờ biểu muội giúp đỡ, lại sợ…".
Lần thứ hai dừng một chút, Vương Ngữ Yên không nghi ngờ gì, vội nở nụ cười,
“Nếu có thể thay biểu ca làm một số việc, ta ngược lại cầu còn không được. Sợ nhất chính là…". Nói xong, ánh mắt chợt buồn bã cô đơn,
“Ta cái gì cũng không giúp được, ngược lại còn làm biểu ca lo lắng".
Vừa đúng lúc! Mộ Dung Phục nhếch môi cười khẽ, sau một phen trấn an Vương Ngữ Yên, mới nói vào vấn đề chính,
“Ta muốn nhờ biểu muội đến chỗ Đoàn Dự, tìm hiểu huyệt đạo kinh lạc của Lục Mạch Thần Kiếm".
Vương Ngữ Yên cả kinh, lập tức hoàn hồn,
“Cái này… Lục Mạch Thần Kiếm chính là võ công tuyệt học của Đại Lý Đoàn gia, chỉ sợ Đoàn công tử sẽ không nói cho ta biết".
Mộ Dung Phục biết chắc Vương Ngữ Yên đã đáp ứng hơn phân nửa, thích thú hướng sát tai nàng thấp giọng nói,
“Việc này rất đơn giản, chỉ cần ngươi dẫn hắn đến Hoàn Thi Thủy Các, sau đó…".
.
Ngày kế, lúc Đoàn Dự đi khắp nơi tìm kiếm thân ảnh của Mộ Dung Phục, Vương Ngữ Yên lại từ bên kia cầu đi tới, miệng cười tươi,
“Đoàn công tử, ta muốn đi Hoàn Thi Thủy Các thay biểu ca tìm mấy quyển kiếm pháp, nghe nha đầu nói hắn vừa vặn có việc đi ra ngoài, ngươi có thể đi theo giúp ta không?".
Đoàn Dự chỉ cảm thấy đây là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống —— chẳng lẽ ông trời biết hắn tán gái không được, cho nên cho hắn một cơ hội?!
Đoàn Dự sung sướng đáp ứng cùng Vương Ngữ Yên đi tới Hoàn Thi Thủy Các trong truyền thuyết, bí tịch võ công ở trong đó quả nhiên rất phong phú.
Vương Ngữ Yên từ trên giá lôi xuống mấy quyển kiếm pháp, thấy Đoàn Dự có chút hăng hái nhìn bí tịch liền đi qua cười nói,
“Nơi này có rất nhiều loại võ công của các đại môn phái trong võ lâm. Dù là chưởng pháp, kiếm pháp, ám khí hay là hạ độc, đều ghi lại rất rành mạch". Nàng lại giới thiệu cho Đoàn Dự võ học của các đại môn phái thông thường, sau đó đi đến trước một giá sách thở dài nói,
“Đáng tiếc lại thiếu mấy loại võ học trân quý nhất, bằng không Tàng Thư Các này sẽ thật sự cất giấu vạn cuốn bí tịch".
Thấy Đoàn Dự suy tư đứng trước giá sách, bộ dáng xuất thần đang nghĩ đến cái gì đó, Vương Ngữ Yên đi đến chỗ hắn, nghiêng đầu cười nói,
“Đúng rồi Đoàn công tử, ta thấy Lục Mạch Thần Kiếm của ngươi mặc dù rất tốt, nhưng lúc được lúc không, không biết vì sao lại xảy ra việc đó?".
Đoàn Dự gãi đầu xấu hổ cười,
“Kỳ thật là bởi vì nội lực của ta không được sử dụng nhiều, mỗi lần dùng nó thì lại có cảm giác bị cản lại trong tay không thể phóng ra".
“Thì ra là vậy". Vương Ngữ Yên gật gật đầu, ở trong lòng suy nghĩ một chút rồi cười hỏi,
“Ta đọc nhiều bách gia võ học, có thể cùng công tử tham thảo một phần, không biết Đoàn công tử có thể đem Lục Mạch Thần Kiếm này biểu diễn cho ta nhìn một lần không?".
Đoàn Dự đã có tâm đối xử tốt với Vương Ngữ Yên, làm sao lại không đáp ứng thỉnh cầu nho nhỏ này của nàng?
Sau nhiều lần nàng nhấn mạnh không nhất định phải biểu diễn, Đoàn Dự đi ra giữa phòng triển khai tư thế, liên tiếp thất bại ba lượt, cuối cùng ngón trỏ tay trái thực nể tình bắn ra một luồng khí.
Theo ‘chỉ thị’ của Vương Ngữ Yên, sau khi Đoàn Dự làm mẫu mấy chiêu khác liền kích động chạy về bên nàng hỏi,
“Thế nào?".
Vương Ngữ Yên đang cúi đầu suy nghĩ, lại bị Đoàn Dự phá ngang, nàng chợt hoàn hồn cười nói,
“Ân, nội lực cũng không thể nhất thời mà có. Không biết, cách thi triển của Lục Mạch Thần Kiếm là như thế nào?"
Đoàn Dự thấy nàng hỏi câu hơi riêng tư, nguyên bản không muốn nói cho nàng, lại nghĩ thầm, cho nàng biết phương pháp vận khí của Lục Mạch Thần Kiếm, đối với mình cũng không có chuyện gì, còn có thể mượn cơ hội này mà gia tăng hảo cảm của nàng với mình, sao lại không thể a?
Nghĩ đến đây, Đoàn Dự liền tránh nặng tìm nhẹ nói phương pháp vận khí cho nàng nghe.
Vương Ngữ Yên cẩn thận lắng nghe, cũng thường thường gật đầu đáp lại, chờ Đoàn Dự nói xong liền cười,
“Đa tạ, Đoàn công tử. Hoàn Thi Thủy Các thiếu Lục Mạch Thần Kiếm này, ta vô duyên vô cớ có thể biết được cũng không tiếc nuối. Hôm nay nghe công tử chỉ giáo, Đại Lý Lục Mạch Thần Kiếm quả thật là võ lâm tuyệt học, ta còn chưa phát giác ra những thứ sâu sắc đằng sau". Hơi tạm dừng, nhớ tới chính mình đang cùng Đoàn Dự nói về vấn đề khác, vội bổ sung thêm,
“Về phần nội lực, chỉ cần Đoàn công tử dùng phương pháp ‘đạo khí quy hư’ mỗi ngày điều hòa ba canh giờ, tự nhiên có thể thông hiểu đạo lí".
Đoàn Dự tỏ vẻ khiêm tốn thụ giáo gật đầu, tuy rằng lời nói của Vương Ngữ Yên giúp hắn không nhiều, nhưng dù sao đây cũng là thời cơ tốt để gia tăng cảm tình của hai người, cho dù trong lòng không có cảm giác gì, nhưng ngoài mặt Đoàn Dự vẫn biểu hiện sự hào hoa phong nhã, giống như vừa tham gia yến hội xong, trong thâm tâm suy nghĩ phải tận tình biểu hiện sự nhiệt huyết.
Sau khi hai người trở lại Tham Hợp Trang, Đoàn Dự chán chết tiếp tục đi đùa nghịch, Vương Ngữ Yên thì trực tiếp đi đến phòng Mộ Dung Phục, đem phương pháp vận khí cùng lời giải thích về chiêu thức nói cho người đã chờ lâu ngày.
Mộ Dung Phục đương nhiên không khỏi tán dương Vương Ngữ Yên một phen.
Nghe được lời khen của Mộ Dung Phục, Vương Ngữ Yên vui mừng vạn phần, bỏ qua cảm giác áy náy trong lòng đối với Đoàn Dự, vẻ mặt tươi cười hớn hở lui ra ngoài.
Sau khi biết được phương thức vận khí Lục Mạch Thần Kiếm của Đoàn Dự, Mộ Dung Phục lại mượn cớ rồi ở trong phòng tinh tế cân nhắc, nhớ lại lúc trước đã từng xem Đoàn Dự thi triển Lục Mạch Thần Kiếm, xác nhận nội lực tụ nơi đầu ngón tay không cách nào bắn ra ngoài. Nếu muốn thúc giục lực đan điền bên trong, ít nhất phải chờ kinh thông huyệt vị, nhất định phải có nội lực thâm hậu mới làm được, lúc vận khí không thể có chút sơ sót.
Mộ Dung Phục đứng dậy đến bên cửa sổ, trong đầu suy nghĩ về phương pháp phá khí.
Lục Mạch Thần Kiếm này mặc dù biến hóa tinh vi, khí thế hùng mạnh, nhưng chỉ thích hợp ở khoảng cách xa. Nếu hai người đánh trực diện, lại phong bế các đại huyệt mà nội lực đi qua, thì có thể dễ dàng chế trụ Lục Mạch Thần Kiếm của Đoàn Dự.
Chẳng qua…
Mộ Dung Phục đưa tay gác lên bệ cửa sổ, hai hàng chân mày nhíu lại, âm thầm lắc đầu.
Kinh lạc mỗi một chiêu Lục Mạch Thần Kiếm đều tuần hoàn không thống nhất, huyệt đạo cũng không phải chỉ có một cái, nếu có thể thì phải trong một lần phong bế được tất cả huyệt đạo của hắn, nhưng việc này không có khả năng —— ai mà biết được, chiêu tiếp theo của hắn phát ra từ mạch nào?
Một khi đã như vậy, chỉ có thể tìm ra huyệt đạo mà Đoàn Dự chưa từng luyện qua, trực tiếp đối đầu phong bế toàn bộ, lúc đó mới có thể chế địch.
Mộ Dung Phục khổ tư nhiều ngày tìm phương pháp phá giải, chờ đến khi y kết hợp với tin tức của Vương Ngữ Yên để lại, tìm được vị trí đại huyệt cơ bản của Đoàn Dự, bấy giờ mới mở cửa đi ra khỏi phòng.
Ánh dương như tơ lụa kiều diễm tỏa xuống, Đoàn Dự ngồi xổm trước cửa phòng Mộ Dung Phục nghệch ngoạc vẽ cái gì đó, thấy cánh cửa mở ra, vội ném nhánh cây trong tay rồi đứng dậy kéo lấy y nói,
“Ngươi cuối cùng cũng sống lại, chúng ta đi nhanh đi!".
Mộ Dung Phục nghi hoặc hỏi,
“Đi nơi nào?".
Đoàn Dự dừng chân một lát, cẩn thận nghĩ nghĩ liền vỗ tay phát ra một tiếng,
“Nếu ta nhớ không lầm, chúng ta sẽ đến… Tiểu Kính Hồ?!".
“Tiểu Kính Hồ?". Mộ Dung Phục bị Đoàn Dự kéo về phía trước, cười khổ hỏi,
“Đó là chỗ nào? Đi làm chuyện gì?".
“Cứu người". Đoàn Dự đương nhiên đã cố dằn xuống nội tâm đang rất lo lắng, nhưng lời nói lúc vội vàng đã tiết lộ ít nhiều tâm tình của hắn,
“Ta vốn đã muốn đi, nhưng là người hầu của ngươi ngăn cản không cho ta đi, còn nói không có sự cho phép của ngươi bọn họ không dám để ta rời khỏi, cho nên bây giờ ta tới hỏi ngươi". Đoàn Dự dừng bước quay đầu lại nhìn Mộ Dung Phục,
“Ta có thể đi rồi chứ?".
“Có thể". Mộ Dung Phục một hơi đáp ứng,
“Nhưng chúng ta cùng đi".
Sắc mặt Đoàn Dự hơi đổi, con ngươi hình như phát ra chút buồn bực rồi biến mất, than thở nói,
“Ngươi đi để làm cái gì? Việc này không liên quan đến ngươi, ta muốn đi giúp đại ca kết bái Kiều Phong của ta, ngươi lại cùng người nọ không quen biết, chạy tới xem làm gì".
“Nếu là việc của Kiều đại hiệp, tại hạ càng không thể bỏ mặc". Mộ Dung Phục dương môi cười, tận lực xem nhẹ sự cự tuyệt trong con người Đoàn Dự mà nhắc nhở,
“Ta và Kiều Phong cũng từng gặp mặt một lần, ta và hắn đều là anh hùng hảo hán, hiện giờ hắn xảy ra chuyện, ta há có thể khoanh tay đứng nhìn?".
Đoàn Dự liếc y một cái, đáy lòng cười nhạo, muốn tìm sự trợ giúp cho đại kế phục quốc của mình thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải mạnh miệng như vậy, không sợ nói dối nhiều rụt lưỡi sao?
Tuy rằng đáy lòng Đoàn Dự tràn đầy không cam nguyện, nhưng dưới thế công cường đại của Mộ Dung Phục, đành phải vươn cờ đầu hàng, cho phép y đi trước —— dù sao thằng nhãi này cũng không còn được mấy ngày lành, chờ mình kết bái cùng Hư Trúc xong sẽ bắt tay vào kế hoạch đả đảo Mộ Dung Phục, vứt bỏ y như bỏ giày cũ.
Ngay tại lúc Mộ Dung Phục và Đoàn Dự lên thuyền, Bao Bất Đồng đột nhiên khua chèo tới.
Thấy Đoàn Dự đang ở Yến Tử Oa, Bao Bất Đồng ngây ngốc ngẩn ra, sau khi thở dài một hơi thì tiến lên thấp giọng nói cái gì đó với Mộ Dung Phục, hai người đi tới một gốc cây nói một lúc lâu, ngay lúc Đoàn Dự chuẩn bị bùng nổ thì Mộ Dung Phục lại đi ra, cùng Đoàn Dự lên thuyền rời khỏi Yến Tử Oa.
“Bao Bất Đồng trở về làm gì?". Đoàn Dự xem xét Yến Tử Oa dần mất dạng, thuận miệng hỏi. Thấy Mộ Dung Phục mặt không đổi sắc cũng không trả lời tiếng nào, Đoàn Dự sụt sịt cái mũi sửa lời,
“Vương cô nương không phải còn đang ở Yến Tử Oa sao?".
Mộ Dung Phục thản nhiên liếc hắn một cái, khóe miệng tự tiếu phi tiếu,
“Lo lắng cho nàng?". Không chờ Đoàn Dự đáp lời liền nói tiếp,
“Yên tâm, ta để Bao Tam Ca mang nàng đi, đến lúc đó sẽ cùng chúng ta hội hợp".
Đoàn Dự nhún vai,
“Tùy ngươi, nàng là biểu muội của ngươi, ngươi an bài thế nào nàng cũng sẽ cam tâm tình nguyện tiếp nhận".
Mộ Dung Phục nghe vậy liền tiến lên, một phen ôm lấy thắt lưng Đoàn Dự, ngón tay nắm cằm hắn hung hăng nâng lên, đôi môi nhàn nhạt khẽ mở,
“Nếu như sắp xếp của ta ngươi cũng có thể can tâm tình nguyện tiếp nhận, ta sẽ càng cao hứng hơn".
Tác giả :
Thẩm Lệnh Trừng