Đọa Lạc Bạch Dào

Chương 1-2

Tại nơi phong cảnh đẹp nơi chừng núi, khu nhà cấp cao không ai có thể so bì với dáng vẻ bệ vệ của Giang gia, không gian bị bao trùm bởi nỗi bất an

“ Đại ca trẻ tuổi như vậy mà đã trở thành chủ nhiệm khoa sao,đúng là khó quá đi, Gia gia nhà chúng ta đều là những thiên tài trong ngành y, ít nhất chúng minh được gen di truyền lão cha chúng ta thật mạnh mẽ a" Giang gia lão Nhị, Giang Nhất Thủy tuy khuôn mặt tươi cười nhưng lại có điểm cứng ngắc

Ai, lại nữa  rồi!!!

Từ khi đại ca Giang Nhất Thiên không để ý đến việc lão cha phản đối, dứt khoát thi vào trường y với một thành tích ưu tú nên chính mình thường xuyên bị ép trở thành bia đỡ đạn đứng giữa hai người.

Không hay ho!!!

“ Thiên tài cái rắm!" Giang Đại Thiên chửi ầm lên, “ Giang gia chúng ta đã ở hắc đạo lăn lộn biết bao thế hệ, cho tới bây giờ chỉ có giết người chứ không có cứu người!!! Hảo hảo cho hắn làm địa ca hắn không chịu làm, hết lần này đến lần khác muốn mắc bộ đồ trắng để đi làm thầy thuốc"

“ Làm thây thuốc thì có làm sao?" Giang Nhất Thiên khuôn mặt anh tuấn nhưng cũng đầy sát khí. Người khác sợ cha hắn là hắc lão đại, hắn cũng không có sợ a,  đứng giữa phòng khách, đối với cha bằng một giọng trầm trầm nói “ Người nghĩ người là hắc đạo lão Đại thì giỏi lắm sao? Người đã từng giết bao nhiêu người, đã từng gây ra bao nhiều viết thương, thử chữa khỏi một vết thương trong số đó đi? Phá hoại vĩnh viễn là điều đơn giản nhất, cha chính là chọn con đường đơn giản mà làm"

“ Đơn giản nhất? Chém giết người lại là việc đơn giản nhất sao" Giang Đại Thiên nhảy dựng lên, “ Cái tên tiểu tử kia! Uổng công ta từ nhỏ đã đem người cung phụng như lão Phật gia a.. dụng đao dùng súng, võ thuật nhu đạo cái gì cũng là tự tay ta dạy ngươi? Ngươi cái gì…..Hỗn tiểu tử kia! Giang Nhất Thủy! Ngươi mau buông tay ta ra, đừng có mà cản ta! Ta hôm nay phải bóp chết tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này!"

“ Cha a, đại ca cũng đã trưởng thành rồi không nên động thủ với hắn. Bình tĩnh một chút! Người cũng đừng quên, công phu của hắn cũng là một tay người dạy dỗ mà thành" Giang Nhất Thủy một bên ngăn lại sự kích động của cha một bên quay đầu, trợn mắt với cái tên đại ca đang thờ ờ kia

Tuy rằng chí hướng có chút bất đồng nhưng mà nói đến tính tình thì Giang Nhất Thiên chính là được di truyền từ cha hắn

Đối mặt với trận lôi đình của cha, Giang Nhất Thiên khẽ nhếch môi lên “ Nhất Thủy, ngươi đừng có ngăn cản, cứ để cho hắn lại đây. Dù sao cha ở đời này ngoài việc phá hoại thì cũng chưa từng làm việc gì khác."

Việc làm này quả thực chính là giọt nước tràn ly

Giang Đại Thiên nhất thời nổ tung

Nêu không phải có đứa con thứ hai ngăn cản, thì hắn đã sớm lao tới cái tên nghiệt tử trước mắt, lấy khí thế đơn thương độc mã quét ngang mười ba phố Hồ Điệp năm đó để đánh hắn

“Ngươi thật là đồ bất hiếu! Đã làm sai mà còn không  chịu dập đầu nhận sai trước ta! Ta thay mặt tất cả liệt tổ liệt tông dùng gia pháp trừng phạt ngươi!"

“ Con đã làm cái gì sai? Làm thầy thuốc mà gọi là sai sao, chẳng lẽ phải như cha giết người mới là đúng? Ai quy định Giang Nhất Thiên ta sẽ làm hắc đạo đại ca?"

“Cha của ngươi quy định!" Giang Đại Thiên to tiếng quát “ Cha của người là Giang Đại Thiên, được coi là một hắc đạo đại ca, cho ngươi sửa cái tên một chút gọi thành Giang Nhất Thiên, tự nhiên là ngươi sẽ đương nhiệm chức hắc đạo đại ca! Lão tử cũng không phải đặt cho ngươi cái tên là Giang Y Cẩu! Ngươi con bà nó, tốt đẹp nhỉ, một đám lang sói lại sinh ra một con chó Nhật! Chính là chủ nhiệm chó mà "

Thoáng nhìn thấy sắc mặt của đại ca có chút trầm xuống, Giang Nhất Thủy chạy nhanh ra giảng hòa “ Cha, cha đừng càng nói càng tức giận nữa. Mọi người đều có chí hướng, huống hồ đại ca muốn trị bệnh cứu người, cũng có thể coi là làm rạng rỡ tổ tông mà. Hắn là người đầu tiên thi đỗ vào viện y, lại người đầu tiên tốt nghiệp bây giờ lại còn là vị chủ nhiệm khoa trẻ nhất Đài Loan, trên báo chí còn nói hắn là truyên nhân của viện trưởng…"

“Truyền đầu của hắn! Chính nhà mình còn không  lại chạy đi truyền cho nhà khác" Giang Đại Thiên một chút cũng không nghe, hung giữ nhìn chằm chăm thằng con ngỗ nghịch, “ Cũng không nhìn lại xuất thân của chính mình, ngươi ngày thường cao lớn, một quyền cũng có thể đánh chết trâu, lông mày dựng lên nhìn như một hung thần tàn ác, làm sao lại có một vị chủ nhiệm khoa uy vũ mạnh mẽ như vậy? Nếu có mắt thì cũng có thể nhìn ra trên người ngươi có huyết thống của hắc đạo! Là thuần chủng a!"

Giang Nhất Thiên cười lạnh “ Hắc đạo cũng có huyết thống, giống như cha nói thì ai không hay ho mà có một người cha là hắc đạo thì cả đời sẽ làm hắc đạo? Ta không tin, ta sẽ trở thành một người bác sĩ xuất sắc cho cha xem."

“ Phỉ! Bác sĩ? Trên người ngươi có điểm nào giống bác sĩ? Xung quanh một km cũng có thể ngửi thấy trên người ngươi có mùi của hắc đạo, tìm ngươi để khám bệnh không phải là mù mà là ngốc!"

“ Ngươi nói đã đủ chưa?"

“ Chưa đủ" “ Đủ rồi" Giang Nhất Thiên gầm lên  một tiếng rồi đi ra

Trong tiếng gầm có mười phần uy hiếp, đèn thủy tinh treo trên trần nhà nhất thời đung đưa, ngay cả Giang Đại Thiên cũng một thoáng thất thần, không nói một tiếng nào

“ Cha, nghe đây" trong phòng khách im ắng, Giang Nhất Thiên như đinh đóng cột nói “ Ta tuy là con của cha nhưng mà ta không phải là một con rối, làm bác sĩ là ý nguyện của ta, cha đồng ý cũng được mà phản đối cũng được, ta đã quyết!"

“ Cái tên tiểu tử này…"

“ Còn nữa, ta sẽ chuyển ra ngoài"

“ Cái gì!" đối diện với  câu nói đó cha và em trai hắn đồng thanh kêu lên đầy kinh ngạc

“ Đại ca, trong nhà cãi nhau cũng là việc nhỏ thôi mà, làm gì mà kích động như vậy?"

“ Ai…Ai cho phép ngươi chuyển ra ngoài?" Giang Đại Thiên tiến nhanh hai bước, nắm chặt hai tay lại “ Ta không cho"

“ Cha, ta đã chịu đủ sự tùy hứng của cha rồi. Ta hiện tại là chủ nhiệm khoa, bệnh viện đã giúp ta chuẩn bị một nơi ở tốt rồi. Hôm nay ta qua chỉ là muốn trực tiếp thông báo cho cha mà thôi."

Giang Đại Thiên sửng sốt một chút, dường như nghe không được đột nhiên đứng lên “  Tới địa ngục đi cái bệnh chó má! Tới địa ngục đi tên bác sĩ chủ nhiệm kia! Có ngươi ở đó, không chừng ngày nào cũng chết một đống bệnh nhân….Uy! Tên tiểu tử chết tiệt! Ngươi đi đâu? Ngươi trở về cho ta!"

Giang Nhất Thiên bóng dáng không một chút do dự nào đi thẳng, căn bản là không có ý định quay đầu lại

“ Cha à, cha không cần nói lung tung nữa. Cha xem, cha lần này đã làm đại ca tức giận mà bỏ đi rồi"

Giang Đại Thiên chưa định từ bở ý định liền đuổi đến ngoài cửa, vừa mới thấy Giang Nhất Thiên khởi động chiếc xe thể thao

Hắn đứng ở bậc thang của lan can, vươn cổ hướng tới chiếc xe thể thao “Tên tiểu tử chết tiệt! Đừng nói là lão cha này không để cho ngươi cơ hội, nếu bệnh viện có ngươi sẽ chết một đống bệnh nhân, chi bằng theo ta giết người phóng hỏa, đều là mưu sát tính mệnh, về sau làm không bằng hiện tại theo lão tử làm…..Uy! Đồ thằng con bất hiếu! Ngươi lập tức trở về! Có nghe thấy không?"

Két!

Giang Nhất Thiên đang ở phía dưới đang phóng gần ra đường lớn liến phanh lại, quay đầu vươn qua cửa kính xe

“ Cha, nếu cha dám làm chuyện xấu với bệnh nhân ở phòng khám của ta" Giang Nhất Thiên nghiêm nghị “ Về sau cha đừng nghĩ ta sẽ quay trở lại cái nhà này nữa"

Thanh âm tràn đầy nguy hiểm, tràn ngập cảnh cáo

Giang Đại Thiên sửng sốt một lúc không khỏi trong bụng chửi to lên

Con bà nó! Cư nhiên đứa con dám uy hiếp lão tử!

Hắn đang muốn đối với bệnh nhân của tên nghiệt tử này  làm chút “Công tác"…..Hiện tại xem ra không được nữa rồi, tên tiểu tử này nhất định đã có chuẩn bị

Rõ ràng có thể làm hắc đạo đại ca

Thằng con bất hiếu!

Xe thể thao vận tốc thật kinh ngươi, phi như bay trên đường cao tốc

Giang Nhất Thiên dùng sức nhấn ga, phát tiết những bực bội trong mình

Ngươi có điểm gì giống bác sĩ?!

Tiếng rống giận của cha vẫn còn quanh quẩn bên tai. Tuy rằng bề ngoài không quan tâm đến, Giang Nhất Thiên trong đáy lòng cũng tự hiểu được, chính mình cũng thật sự để ý đến lời nói đó

Từ khi sinh ra đã sống với áp lực trở thành người kế thừa của giới hắc đạo, được bồi dưỡng để trở trành hắc đạo đại ca, chỉ có hắn mới hiểu, phải thoát khỏi gong cùm xiềng xích, đi trên con đường của mình, chắc chắn sẽ gian nan

Thừa nhận là áp lức của gia đình rất lớn, chịu được sự châm chọc khiêu khích của cha,  thi vào trường y rồi tốt nghiệp, rốt cục lên làm bác sĩ chủ nhiệm, đến được đích thì trong nhà càng ngày càng thô lỗ cự tuyệt

Chẳng lẽ là con của Giang Đại Thiên, thật sự không có tư cách chữa bệnh cứu người sao?

Chẳng lẽ thật sự giống như cha nói, chính mình cũng mặc kệ đi, trời sinh đã có khí thế của hắc đạo lão đại, cùng với nghề y thì thực sự không có hợp nhau?

Đối với chính mình cao gần một mét chin, thân thể cường tráng, thể lực mạnh, Giang Nhất Thiên cũng đâu có thích. Cha không tùy ý an bài đứa con chính mình sinh ra, nếu như từ nhỏ không đem chính mình luyện tập để trở thành hắc đạo lão đại, hiện tại cũng không phải chỉ cần trầm mặt xuống đã khiến kẻ khác phải run sợ

Đáng chết!

Một suy nghĩ chợt hiện ra, muốn tìm một bao cát hung hăng đánh đấm để trút cơn tức giận này. Giang Nhất Thiên đột nhiên nảy sinh một cảm giác, đem loại cảm giác được gia tộc dạy dỗ mà thành thô bạo hung hăng áp chế xuống dưới

Hắn chính là, lập chí đem cả đời cống hiến để chữa bệnh cứu người

Tuyệt không thể để những tập tính của hắc đạo làm cho phá hủy!

Này đó áp chế bạo lực xuống dưới cùng u ám, hết thảy đều phải chính mình quẳng đi mới được! Hơn nữa đối với người bệnh, hắn là người vô cùng hiền lành cũng vố cùng chu đáo

Xe thể thao đi được một đoạn dài của đường cao tốc, tâm tình cũng có chút bình tĩnh trở lại.  Hắn không có dung túng việc mình phát tiết liền quay đầu xe trở về nội thành

Chuyển hướng đến ngôi nhà trọ mới, viện trưởng của bệnh viện Tế Sinh, Diệp Tế Danh gọi điện thoại tới

“ Nhất Thiên, tôi có việc muốn cùng cậu nói chuyện, bây giờ có tiện không?"

“ Được mà thầy" Nhất Thiên dùng giọng điệu nhã nhặn trả lời “Thầy muốn gặp mặt sao? Ta hiện tại cũng đang rảnh"

“ Có thể đến bệnh viện chứ?"

“ Ta lập tức tới ngay."

Tắt điện thoại Giang Nhất Thiên đổi hướng

Nhà trọ cách bệnh viện cũng không xa rất nhanh có thể đến được

Tế Sinh là bệnh viện nổi tiếng nhất Đài Loan, thanh danh thật tốt, ngay cả không ít những chính khách quyền quý đều hướng vế nơi có những vị bác sĩ cũng như sự phục vụ cùng chữa bệnh tốt nhất mà lựa chọn đến đây

Giang Nhất Thiên nhờ vào thành tích ưu tú mà được tuyển vào Tế Sinh, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn đã trở thành vị chủ nhiệm khoa trẻ tuổi nhất Đài Loan, ngoài việc hắn có trình độ y thuật cao, còn lại là nhờ hắn đã gặp được một người biết trọng nhân tài – đó là người thầy của hắn, Diệp Tế Danh

Đi qua sân bệnh viện rộng lớn, bắt thang máy chuyên dụng lên tang cao nhất, Giang Nhất Thiên đã tới trước cửa van phòng của viện trưởng, lễ phép gõ cửa.

“ Vào đi"

Giang Nhất Thiên đảy cửa đi vào

Hắn rất ngưỡng mộ người thầy giáo đang ngồi ở bàn làm việc kia, người đang cúi đầu kiểm tra kỹ báo cáo

“Nhất Thiên, đến đây" Ngẩng đầu thấy người đi vào chính là học trò của mình, Diệp Tế Danh đẩy đẩy gọng kính lên, đem tài liệu đang kiểm tra đóng lại, đối với Giang Nhất Thiên tươi cười “Đến, ngồi xuống"

Giang Nhất Thiên mỉm cười đáp lại rồi ngồi xuống ghe salong đối diện

Hai người nói chuyện về tình hình công việc gần đây khi hắn được thăng chức làm chủ nhiệm khoa, sau đó chuyển sang vấn đề chính

Diệp Tể Danh do dự mở miệng “ Nhất Thiên, có chuyện thầy muốn nhờ ngươi làm"

“ Thầy cứ nói"

“ Đứa trẻ Quảng Nho kia, hy vọng có thể để hắn bên cạnh ngươi, đi theo ngươi học hỏi này nọ"

“ Nga? Đấy chẳng phải là đứa con độc nhất của thầy sao?  Cái tên này Giang Nhất Thiên cũng đã khá quen thuộc, ít nhất cũng là nghe Diệp Tế Danh nhắc đến vài lần. “Thầy đang đùa ta sao, hắn từ nhỏ đã được thầy dạy, nhất định so với ta còn giỏi hơn nhiều, như thế nào mà lại muốn theo ta học tập?"

“ Không không, Nhất Thiên, ngươi cũng không nên xem thường chính mình." Diệp Tế Danh lấy danh nghĩa giáo sư để đảm bảo, đối với Giang Nhất Thiên trịnh trọng nói “Ta dạy rất nhiều học trò, ngươi là người mà ta xem trọng nhất. Chẳng những thông minh trời cho, hơn nữa lại có nghị lực còn là một người bác si rất y đức."

Hắn thở dài một hơi “ Nói thật, Quảng Nho không phải là một đứa trẻ hưng hỏng, nhưng mà nó lại ham chơi. Hắn lựa chọn nghề y này, ta là cha đương nhiên là rất vui mừng nhưng về phương diện khác, ta thực sự lo lắng cho bệnh nhân của nó"

“Lo lắng?" Giang Nhất Thiên nhìn Diệp Tế Danh bằng con mắt hoài nghi

Diệp Tế Danh có chút chột dạ ho khan hai tiếng “Ta vừa rồi, đã kí tên đồng ý cho hắn làm bác sĩ của bệnh viện Tế Danh.  Ngươi có thể nói ta công tư lẫn lộn, ta cũng không có phủ nhận. Dù sao đấy cũng là đứa con duy nhất của ta, ít nhiều ta cũng hy vọng chính mình có thể che chở cho hắn chút khó khăn"

“Viện trưởng …"

Đối diện với Diệp Tế Danh đang hết sức thành khẩn, Giang Nhất Thiên trong lòng có chút dao động.

Cũng cùng là cha, nhưng mà Diệp Tế Danh có thể làm đứa con của y hạnh phúc hơn nhiều so với Giang Đại Thiên, cha hắn

Là con của một vị danh y, lại muốn trở thành một danh y, quả thực là chuyện hết sức công bằng. Diệp Quảng Nho kia, chẳng những không cần cùng bất cứ kẻ nào cạnh tranh, vô luận là học hành hay công việc đều đã được người cha chiếu cố

Cái chuyện này vốn là Giang Nhất Thiên tư nhiên có được

“ Ta sẽ đem hắn đến chỗ ngươi phụ trác. Nhất Thiên, về sau ta giao đứa nhỏ này cho ngươi, thầy nhờ con, mong con chiếu cố cho hắn, đừng để hắn gây họa" Diệp Tế Danh đứng lên, nhẹ nhàng khom người xuống đối diện với ghế salong mà Giang Nhất Thiên đang ngồi

Chuyện trịnh trọng như vậy Giang Nhất Thiên có chút bất ngờ không kịp phản ứng

“ Thầy, đừng như vậy." Hắn nhanh chóng đứng dạy “ Tuổi tác của Quảng Nho và ta cũng không khác biệt là mấy, chúng ta sẽ chiếu cố cho nhau. Hắn đã được một tay thầy dạy dỗ mà thành, chẳng qua là do kinh nghiệm chưa có đủ. Thầy cứ yên tâm, phương diện này ta sẽ hết sức hỗ trợ"

“ Như vậy là ngươi đáp ứng ta?"

“ Đúng vậy, ta đáp ứng" Giang Nhất Thiên gật đầu

Diệp Tế Danh nghe xong, liền thở phào nhẹ nhõm “ Như vậy là yên tâm rồi"

Cùng viện trưởng nói chuyện một lúc, cảm kích thầy nên Giang Nhất Thiên  xem như chính thức tiếp nhận thành viên mới của khoa, Diệp Quảng Nho

Mặc dù chưa từng gặp người kia nhưng Giang Nhất Thiên cũng không để ý

Có gì phải lo lắng sao?

Xuất thân từ một gia đình nghề y, còn có cha là Diệp Tế Danh dạy dỗ, nhất định từ nhỏ đã được dạy bảo nhiều điều, không giống như hắn, nghe cha cùng đàn em không kiêng nể gì mà nói chuyện nữ nhân

Diệp Quảng Nho, hắn nhất định rất xuất sắc, có thể là người mang không khí mới đến cho khoa

Xuất phát từ lòng cảm kích đối với thầy giáo, Giang Nhất Thiên giống như là tâm tình của người đại ca đối với em trai, chờ đợi buổi gặp mặt đầu tiên với Diệp Quảng Nho

“ Chủ nhiệm Giang, có bác sĩ Diệp Quảng Nho tìm gặp"

“ Mau mời hắn vào"

Giang Nhất Thiên trả lời sau liển chỉnh lại tư thế ngồi

Văn phòng của hắn sạch đến mức không có một hạt bụi nào. Hôm nay Diệp Quang Nho sẽ đến báo danh, Giang Nhất Thiên lại cố ý tự mình thu dọn thêm một chút

Bác sĩ là một nghề ưa sạch sẽ, giống như chiếc áo blu trắng mà họ mặc trên người. Nơi làm việc sạch sẽ, mới có thể biểu hiện được thái độ nghiêm chỉnh. Hắn không hy vọng người khác nhìn thấy một điểm thuộc hắc đạo trên người hắn

Thân là bác sĩ chủ nhiệm khoa, chính mình phải thể hiện một ấn tượng tốt đối với thành viên mới của khoa

Diệp Quảng Nhi đẩy cửa đi vào, Giang Nhất Thiễn theo lễ phép từ bàn làm việc đứng lên “ Xin chào, bác sĩ Diệp Quảng Nho. Ta là chủ nhiệm khoa, Giang Nhất Thiên, hoan nghênh ngươi gia nhập khoa của chúng ta" Hắn hướng đối phương đưa tay ra

Vị bác sĩ trẻ tuổi kia được di truyên chiều cao của viện trưởng, bất quá chỉ là bả vai hơi nhỏ, thân hình có vẻ thon thả hơn

Tướng mạo lại không giống viện trưởng một chút nào, hắn hẳn là giống mẹ? Đôi lông mày thật tinh xảo nhưng có phần lãnh đạm, đôi mắt linh động xinh đẹp, lông mi so với người thường có vẻ dài và dày hơn. Sống mũi thật thẳng, mặc dù không cười nhưng khóe môi có vẻ hơi hơi nhếch lên, gia thế tốt đẹp nên sinh ra một chút kiêu ngạo

Người như vậy, vừa nhã nhặn vừa tao nhã, khiến cho người ta lần đầu tiên gặp đã có ấn tượng thật tốt mà.

Hắn mặc áo blu trắng vô cùng hợp a.

“ Ngươi chính là chủ nhiệm khoa? Hảo, bổn thiếu gia đang đi tìm ngươi." Mở miệng ra liền đem tất cả những ấn tượng kia biến mất “ Ta hiện tại chính là muốn yêu cầu ngươi, lập tức điều ta ra khỏi khoa của ngươi" Diệp Quảng Nho trừng mắt hướng tới Giang Nhất Thiên

“ Cái gì?"

“ Ta sáng sớm đã cực nhọc đến đây, liền nghe thấy người khác nói ta bị phân đến khoa của ngươi."

Giang Nhất Thiên nhướn lông mày lên “ Đúng vậy, ngươi quả thật là bị phân đến khoa của ta"

“ Cái gì đúng? Sai là đằng khác! khoa này vốn là nam khoa tiết niệu phải không?"

“ Đúng là nam khoa tiết niệu"

“ Ta không muốn vào nam khoa tiết niệu"

“ Tại sao"

“ Đây là nam khoa tiết niệu! Là nam khoa! Người bệnh đều là nam, ngươi có hiểu không?"

“ Thế thì sao"

“ Đầu ngươi có vấn đề sao? Dùng mông cũng có thể nghĩ được ra!" Diệp Quảng Nho trừng mắt lộ vẻ không tin nhìn về phía Giang Nhất Thiên, kích động giơ hai tay gào lên “ Bênh nhân đều là nam nhân, đến một bệnh nhân nữ cũng không có, thế thì làm sao ta có thể gần những cô gái?"

Không kiêng nể mà gào to trong văn phòng yên lặng

Áp suất bỗng nhiên tăng lên

“ Ngươi vừa nói cái gì?" Giang Nhất Thiên thu hồi lại gương mặt tươi cười vừa nãy

Nói như vậy mà không thấy xấu hổ, như thế nào mà lại là con trai độc nhất của thầy chứ?

“ Ta….ta…." Chỉ là xem phim hắc đạo trên TV Diệp Quảng Nho luôn luôn được cha che chở cưng chiều mà lớn lên, kiến thức đều được những trưởng bối nhã nhặn trong giới y khoa truyền thụ

Tuy rằng  đối diện với Giang Nhất Thiên không biết là thần thánh phương nào, nhưng khí thế lại có thể làm cho tim người ta đập nhanh như thế, vẫn là làm cho Diệp Quảng Nho cảm thấy có phần nguy hiểm

Hắn cảnh giác nhìn xung quanh bốn phía của văn phòng, nhìn thấy bảng tên trên bàn làm việc, sau khi nhìn qua cũng làm hắn trấn tĩnh được một chút

“ A, đều là người một nhà mà làm gì nghiêm trọng vậy?  “Ta vừa rồi chỉ là hơi kích động thôi mà" Diệp Quảng Nho thông minh liền thay một bộ mặt tươi cười, giả bộ thân thiết vỗ vai Giang Nhất Thiên “ Giang Nhất Thiên? Ngươi chính là học trò mà cha ta ưng ý nhất. Ngươi xem, ta là con trai thầy giáo ngươi, một ngày làm thầy cả đời làm thầy, quan hệ của chúng ta cũng có thể coi là quan hệ anh em. Hôm nay không biết có chuyện gì hiểu lầm không, ta vốn xin vào nữ khoa, không biết như thế nào mà lại chuyển vào khoa của ngươi. Không bằng ngươi giúp người anh em là ta nghĩ ra biện pháp, nhanh nhanh đem ta trở lại nữ khoa?"

“ Ngươi muốn vào nữ khoa chính là vì muốn gần phụ nữ?"

Diệp Quảng Nho nghĩ học trò của cha mình sẽ thiên vị cho mình liền coi nhẹ ngữ khí âm trầm đáng sợ này.

Hắn càng đắc ý mà tươi cười, trao đổi với Giang Nhất Thiên ánh mắt thấu hiểu “ Phải, nam nhân làm bác sĩ không phải là vì để gần phụ nữ sao? Ngươi xem, áo blu trắng này" Hắn chỉ chỉ vào chiếc áo blu trắng của chính mình, còn giơ thứ đang ở trên cổ “ Ông ngh này, giường bệnh, bàn gairi phẫu…"

Diệp Quang Nho giữ nguyên khuôn mặt tuấn tú nhưng lại lộ ra tia gian tà, nhỏ giọng nói “ Những thứ này đều có thể làm cho nữ nhân những cảm xúc mãnh liệt, cho nên nói, trong thế giới này không có nghề nào được gẫn gũi với phụ nữ bằng nghề y. Nhất là bệnh nhân nữ, có thể vừa kiểm tra vừa sờ mó một chút, nữ nhân mà chỉ cần làm cho nàng ta thoải mái một chút là có thể lên giường một cách dễ dàng…"

“ Hừ"

Diệp Quảng Nho ngạc nhiên, liếc nhìn thấy ngọn lửa giận dữ đang được kiềm chế trong ánh mắt kia, hiểu được điều đó “ Đừng tức giận, ta hiểu được tình cảnh của ngươi. Cha thật không biết thương người, vì cái gì mà đem tách riêng nữ khoa và nam khoa? Thật là thừa! Điều phối bác sĩ đến đây cũng không suy nghĩ. Ngươi yên tâm, chỉ cần ta được điều vào nữ khoa, ta nhất định sẽ bảo cha chuyển ngươi vào đó. Sư huynh, ngươi cao lớn và uy mãnh như vậy, nểu chuyển vào nữ khoa nhất định vạn người đổ, nói không chừng nữ nhân nghe tiếng mà đến, sẽ đề cào Tế Sinh chúng ta…"

“ Câm miệng"

“A"

“ Ta bảo ngươi câm miệng? túm cổ áo của Diệp Quảng Nho, Giang Nhất Thiên như chim ưng cắp lấy gà con, không chút tốn công nào liền đem Diệp Quảng Nho ấn vào tường

Phanh!

Lưng của Diệp Quảng Nho bị đau do bị va đập vào bức tường cứng  rắn kia

“ Ngươi…Vô sỉ! Cẩu bác sĩ! Không! Ngươi không xứng được gọi là bác sĩ!" Giang Nhất Thiên trong mắt hừng hực ngọn lửa

Luôn dặn mình phải kiềm chế cơn tức giận, bảo trì sự phong độ

Nhưng ngọn lửa đã đốt cháy mất giây thần kinh, hắn căn bản là không thể khống chế cơn tức giận của bản thân

Thầy giáo có nói chính mình có tiềm năng thiên tài về y học, nhưng dù sao bản chất tốt cũng phụ thuộc vào hoàn cảnh nuôi dưỡng. Diệp Quảng Nho vốn sinh ra trong bầu không gia y học, hẳn so với mình càng ưu tú hơn, y đức hơn mới đúng!

Ít nhất cũng phải là cái dạng trước mắt này

Diệp Quảng Nho bị hắn ghì lên tường, đau đơn mà nhíu mày, một bên giãy dụa “ Uy! Ngươi buông tay! Đang yên đang lành sao tự nhiên lại động thủ?"

“ Chỉ là vì câu nói muốn gần nữ nhân không chút xấu hổ, cũng đủ để ta cho ngươi một trận rồi" Dù sao bộ mặt hung dữ của hắn cũng lộ rồi, Giang Nhất Thiên cũng không cố tỏ ra nhã nhặn nữa

Đại khái huyết thống hung dữ của Giang gia cũng không thể biến mất

Diệp Quảng Nho gắng hết sức nhưng không thể nào thoát được, hắn chỉ có thể lớn tiếng kháng nghị “ Gần gũi phụ nữ thì có gì là sai? Ta yêu phụ nữ, ngươi xen vào làm gì! Buông tay! Ngươi không thả? Ta sẽ gọi bảo vệ"

“ Ngươi như vậy, không sợ cha ngươi sẽ thất vọng sao?" Giang Nhất Thiên cũng không buông tay, lại đau nhức đầu một phen “ Ngươi không nghĩ đến cha ngươi sao? Thầy là một danh y y đức cao thượng …."

“ Đứng nói mấy lời chó má đó! Cha ta là danh y thì liên quan gì đến ta? Ai quy định ta nhất định phải trở thành một danh y y đức cao thượng?" Diệp Quảng Nho tức giận làm cho khuôn mặt xinh đẹp trở nên đỏ ửng, thanh âm cao lên “ Bổn thiếu gia muốn làm bác sĩ của nữ nhân"

Vô sỉ

Như vạy không cảm thấy thẹn với danh xưng bác sĩ hay sao

Giang Nhất thiên tức giận khiến cả người phát run, hắn đối với nghề y một lòng

Nếu như trước mắt hắn không phải là đứa con trai độc nhất của thầy giáo, thì chắc hẳn hắn đã bóp cổ cho tới chết

Giống như là đang bóp chết một con rệp vậy

“ Diệp Quảng Nho, ngươi như thế nào mà lại không biết liêm sỉ?"

“ Hảo! Giang Nhất Thiên, ngươi chính nghĩa! ngươi cao thương! ngươi thích nam khoa thì cứ ở đây mà làm cho tới chết! nhưng ngươi đừng có mơ bổn thiếu gia ta sẽ ở đây làm hòa thượng với ngươi!"

“ Khoa của ta mới là không cần một người như ngươi! Cút ra cho ta"

Nếu không phải phòng làm việc cao cấp này có tường cách âm, thì tiếng gào rống giận này, chỉ sợ sẽ dọa cho cả bệnh viện Tế Sinh bỏ chạy

“ Ta phản đối cho Diệp Quảng Nho vào nam khoa" Giang Nhất Thiên chạy vội vào văn phòng của viện trưởng

“ Là Nhất Thiên sao? Như thế nào mà lại tức giận như thế? Đên đây, ngồi xuống, trước tiên bớt giận"

Đối diện với khuôn mặt tươi cười của thầy, cho dù lúc ban đầu có nổi giận đùng đùng nhưng Giang Nhất Thiên không thể không kiềm chế lại chính mình

Trên đời này người có thể làm cho Giang Nhất Thiên một lòng cảm kích, chỉ sợ ngoài người trước mắt đã từng dẫn dắt mình vào con đường y học, hơn nữa tỉ mỉ đào tạo để hắn trở thành bác sĩ thì không còn ai khác

Diệp Tế Danh ở trong lòng hắn còn quan trọng ngang bằng với cha hắn

“ Thầy, ta thật có lỗi" vẻ mặt nghiêm túc, đối với những lời nói hạ quyết tâm “ Thân là chủ nhiệm khoa, ta phản đối trong khoa mình có một người không xứng với danh xưng bác sĩ khám cho bệnh nhân được"

“ Là Quảng Nho chọc giận ngươi"

“ Đâu chỉ có tức giận, tên…." Giang Nhất Thiên muốn đem ba chữ “ Tiểu tạp chủng" nói ra, nhưng nhớ tới người trước mặt là thầy giáo chứ không phải thuộc hạ của cha hắn, đột nhiên dừng lại cắn răng “ Nói ngắn gọn, ta không thể để hắn phụ trách trong khoa của ta"

Diệp Tể Danh tựa hồ đã sớm lường trước được việ này, kiên nhẫn nói vài câu với người học trò đang tức giận của mình

“ Nga? Không cho hắn vào khoa của ngươi, như vậy là ngươi muốn điều hắn đi phòng khác sao" Diệp Tể Danh khẽ nhíu mày, chầm chậm cân nhắc“ Kỳ thật, Quảng Nho một mực đòi vào nữ khoa, ta cũng là có chút lo lắng, ngươi cảm thấy được…."

“ Tuyệt đối….." Giang Nhất Thiên thiếu chút nữa là nổ tung, nhưng ngôn từ cũng cử chỉ vẫn phải phù hợp với phong thái của bác sĩ. Chính mình chỉnh lại âm lượng hòa hoãn xuống, trẫn tính một lúc, mới lấy thái độ nghiêm túc nói “ Không thể, thầy. Nếu ngươi hỏi ý kiến của riêng ta, ta chỉ có thể nói, Diệp Quảng Nho không thích hợp vào nữ khoa. Hắn…" hắn muốn vào nữ khoa chỉ vì muốn ở gần với phụ nữ

Diệp Tể Danh ôn hòa gật đầu, rất công bằng mà hỏi ý kiến “ Như vậy, còn có khoa nào thích hợp cho hắn đây?"

Trừ bỏ nam khoa thì khoa nào mà chẳng có nữ nhân

Nhớ tới Diệp Quảng Nho trông nhã nhặn như vậy, kì thực lại có phần ghê tởm không ai biết, Giang Nhất Thiên quả thực không thể tưởng tượng lúc hắn khám bệnh sẽ sinh ra loại sự tình gì

Cho dù quan tâm đến khoa của mình, Giang Nhất Thiên cũng có trách nhiệm không cho phép tên kia phá rối các khoa khác

“ Tốt nhất nên để hắn quay lại bệnh viện cũ" Giang Nhất Thiên đề nghị

“ Nếu như có thể trở về, thì cần gì đem hắn tới đây?" Viện trưởng than một tiếng, day huyệt thái dương, đối với học trò mà mình tín nhiệm nói “ Không lừa gạt ngươi, Nhất Thiên, Quảng Nho hắn…..đã chuyển qua vài nơi rồi, bây giờ không có bệnh viện nào muốn lưu lại hắn, Nếu không vì nể ta thì chắc đứa trẻ này đã bị đuổi ra rồi. Nói điều đi chỉ là nói cho dễ nghe thôi" Người đàn ông hơn năm mươi tuổi này thực sự không biết làm cách nào

Gianh Nhất Thiên lại không chịu

Ngữ khí của hắn có phần nhu hòa “ Chính là, thầy cũng không nển hắn gia nhập Tế Sinh. Tế Sinh là nơi mà thầy giành tất cả tâm huyết của mình, nếu hắn vào đây, vạn nhất hắn làm điều gì bất lợi, chẳng phải thầy…."

“ Cho nên ta mới cầu xin ngươi chiếu cố hắn" Diệp Tế Danh cười khổ nói một câu, ngẩng đầu lên lẳng lặng quan sát Giang Nhất Thiên. Phát hiện khuôn mặt Giang Nhất Thiên có chút biển chuyển, liền mở miệng trấn an “ Nhất Thiên, ngươi không cần phải khó xử. Đem củ khoai nỏng bỏng tay giao cho ngươi, quả thật là thầy không phải. Nói đúng ra, Quảng Nho là đứa con của ta, thì chỉ có mình ta mới cần phụ trách hắn. Như vậy đi, ta liền viết vài chữ, đem hắn điều đi khoa khác, nếu không ta mỗi ngày đều đến bệnh viện để trông coi hắn. Nếu hắn còn gây ra họa…" Ánh mắt lộ ra một tia ảm đạm, Diệp Tế Danh trầm mặc một hồi, vô lực dựa lưng vào chiếc ghế da lớn phía sau, lắc đầu, chua chat cười “ Quên đi, cũng chẳng có chuyện gì to tát, cùng lắm thì ta sẽ bị mất mặt một chút…..A……Con cái là nợ của cha mẹ, oan nghiệt, đúng là oan nghiệt….."

“ Thầy…."

“ Ngươi đừng nói nữa, ta có thể hiểu được. Ta không trách ngươi, ta chỉ là muốn tìm một người gách cùng ta trách nhiệm này mà thôi" Diệp Tế Danh nghiêm túc nói, chỉ tay hướng về phía cửa, giọng nhẹ nhàng không đem theo bất kì ý trách cứ gì nói “ Nhất Thiên, ngươi đi ra ngoài trước đi. Yên tâm Quảng Nho sẽ không quấy rầy khoa của ngươi nữa"

Giang Nhất Thiên đứng trước bàn làm việc, không đành lòng nhìn thấy sự mệt mỏi của thầy, Diệp Tế Danh nhẹ giọng thúc dục hắn vài lần, hắn mới xoay người hướng cửa phòng đi ra

Quyết tâm đem tên Diệp Quảng Nho đáng chết đá ra khỏi tầm mắt, cũng trơ mắt nhìn thầy vì tên nghiệt tử này mà khổ tâm, làm cho nội tâm hắn đấu tranh, bước đi càng trở nên nặng nề

Chạm vào tay nắm cửa, cảm giác lạnh lẽo khiến hắn bừng tỉnh

“ Thầy" Giang Nhất Thiên xoay người, đi nhanh trở lại phía bàn làm việc trầm giọng nói “ Không cần đem Diệp Quang Nho điều đi, ta nhận hắn."

“ Người nhận?" Diệp tể Danh ngạc nhiên mà ngẩng đầu

“ Để cho hắn ở lại nam khoa cũng không sao, Ta sẽ làm cho hắn xứng danh hai tiếng bác sĩ, coi như là ta báo đáp công ơn dạy dỗ của thầy"

Ánh mắt sắc bén từ trên cao nhìn xuống, chỉ có người của Giang gia mới có thể bắn ra ánh mắt vô tình như vậy, không để cho bất cứ kẻ nào trái lệnh.
Tác giả : Phong Lộng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại