Đóa Hồng Gai Nhuộm Máu
Chương 19
Ring...Ring...Ring...
-Sao rồi?
-Thiên Duy,bên tôi vẫn chưa thấy...
Chẳng đợi Thành Nam nói thêm câu gì,hắn trực tiếp tắt máy.
Ring...Ring...Ring...
-Anh,em đã đi vòng quanh thành phố mấy lần rồi,vẫn không thấy có gì khả nghi
-Mở rộng phạm vi tìm kiếm
Sau khi ném cái điện thoại đi,hắn lấy áo khoác rồi ra xe.
———
-Thiếu gia,có người muốn gặp cậu
Vị quản gia già cúi đầu cung kính trước 1 chàng thiếu niên trẻ tuổi,còn cậu ta thì vẫn mải mê với chú chó bét-dê yêu thích của mình.
-Ai?
-Là thiếu gia tập đoàn Thiên Quân,Trần Thiên Duy
Nét mặt chàng thiếu niên có chút biến đổi khi nghe đến cái tên này.Cậu ta khẽ nhếch môi đứng dậy,kéo lại vạt áo vest rồi bước đi.
-Trần thiếu gia,ngọn gió độc nào thổi cậu đến đây vậy?
-Trịnh Minh Phong,tôi không thích lòng vòng nên sẽ đi thẳng vào vấn đề.Cậu có phải đang giữ đồ của tôi?
2 người ngồi đối diện nhau trên sofa.Thiên Duy nhìn Minh Phong bằng ánh mắt dò xét mang đầy phần nguy hiểm,và hắn cũng nhận lại được 1 ánh mắt châm biếm từ phía bên kia.
-Thiên Duy,tôi là doanh nhân làm ăn đàng hoàng,đâu phải trộm cướp.Mất cái gì cậu cũng chạy đến đây là sao?-Minh Phong vừa nhâm nhi tách cà phê vừa mở giọng châm chọc
-Chẳng phải trước giờ,thứ gì của tôi cậu cũng muốn giành à?
-Tùy cậu nghĩ-Minh Phong khẽ nhún vai
-Nếu để tôi biết được lần này cậu có liên quan,tôi sẽ không tha cho cậu
Hắn vừa bước ra ngoài vừa ném lại 1 lời cảnh cáo,còn Minh Phong thì trên mặt hiện rõ sự thỏa mãn
-Quản gia Ngô!
-Vâng
-Điều tra xem cậu ta mất cái gì
———
Quốc Minh lái xe đưa Linh Nhi đến 1 vùng ngoại ô thành phố.Nơi đây có những đồi chè và núi phủ kín cây xanh nên không khí trong lành.Người dân ở đây cũng rất thân thiện.
Nó vui vẻ nhảy nhót giữa những luống chè rồi cùng với Quốc Minh đi leo núi,lội suối.Cuối cùng,cả 2 ngồi nghỉ trên 1 tảng đá lớn
-Hôm nay em vui chứ?
-Vâng.Rất vui-Nó hí hửng
-Nhưng trời sắp tối rồi,Linh Nhi.Chúng ta phải về nhà thôi
Quốc Minh nhìn ông mặt trời đang từ từ lặn xuống với vẻ mặt đượm buồn
-Ò...Vậy lần sau anh lại đưa em đến đây được không?
-Được chứ
Quốc Minh khẽ mỉm cười đứng dậy và đưa tay cho Linh Nhi.Nó cũng cười tít mắt rồi kéo tay anh đi.Ánh hoàng hôn màu vàng nhạt đã phủ kín đồi chè.
Buổi tối,chiếc xe của Quốc Minh từ từ dừng lại ở gần ngôi biệt thự của hắn.Anh xuống xe đi bộ tiễn nó 1 đoạn
-Cảm ơn anh.Hôm nay em rất vui
-Hôm khác anh sẽ lại đưa em đi chơi
-Bye bye
Nó hồ hởi vẫy tay khiến anh bật cười
-Tạm biệt
-2 người có vẻ như rất vui
Giọng nói thứ 3 đầy châm chọc vang lên khiến nó và Quốc Minh giật mình quay lại.Hắn đang đứng đó với cái mặt sắt đen sì,theo sau là Thành Nam và Minh Vi.
-Trần thiếu gia?-Quốc Minh lên tiếng dò hỏi
-Thiên Duy,anh ở đây làm gì?-Nó cũng thắc mắc
-Thành Nam,Minh Vi,2 người vào nhà đi-Hắn ra lệnh
Đợi cho 2 người kia đi rồi,hắn mới dùng ánh mắt sâu thẳm của mình xoáy vào người nó rồi cất giọng lạnh lùng:
-Linh Nhi,cả ngày nay cô đi với anh ta?
Nó cảm nhận được 1 luồng sát khí mạnh mẽ tỏa ra từ người hắn,chân tay bắt đầu bủn rủn
-Đúng.....đúng vậy.Quốc Minh dẫn tôi đi chơi cả ngày
Trong khi nó vẫn còn ngơ ngác,hắn đã kéo tay nó ra sau
-Linh Nhi,em quen cậu ta sao?-Quốc Minh khẽ nhíu mày
-Em...
-Anh chắc là thiếu gia của tập đoàn Quốc Đông.Nguyễn Quốc Minh
Thiên Duy đứng đối mặt với Quốc Minh,hắn đang cố kiềm chế lửa giận sắp bộc phát của mình.Ngược lại,Quốc Minh cũng nhìn hắn đầy đề phòng.
Danh tiếng của Trần thiếu gia tập đoàn Thiên Quân trong giới doanh nhân và xã hội đen không ai là không biết.Đến cha anh gặp hắn cũng phải nể vài phần.Tốt nhất là không nên liên quan.Nhưng dù thế nào,anh cũng quyết không tỏ ra yếu thế
-Thiên Duy,không biết cậu với Linh Nhi là quan hệ gì?
-Chuyện đó anh không cần biết.Nhưng nếu chuyện hôm nay còn lặp lại,tôi không chắc còn có đủ kiên nhẫn để hợp tác với cha anh đâu
-Cậu đang cảnh cáo tôi?
-Cứ cho là vậy đi
Hắn tỏ vẻ không quan tâm rồi lôi nó xềnh xệch vào nhà.Linh Nhi lúng túng đi theo Thiên Duy nhưng vẫn ngoái lại nhìn Quốc Minh đang đứng đó với ánh mắt đượm buồn.Nó cảm thấy mình thật có lỗi
-Nếu cậu là đàn ông.....thì hãy đứng ra chiến đấu lành mạnh đi
Lời nói vọng lại từ đằng sau của Quốc Minh khiến hắn chợt dừng lại rồi tiếp tục bước đi.
Hắn không nói gì.Nhưng Quốc Minh hiểu,đó chính là ngầm đồng ý.
-Sao rồi?
-Thiên Duy,bên tôi vẫn chưa thấy...
Chẳng đợi Thành Nam nói thêm câu gì,hắn trực tiếp tắt máy.
Ring...Ring...Ring...
-Anh,em đã đi vòng quanh thành phố mấy lần rồi,vẫn không thấy có gì khả nghi
-Mở rộng phạm vi tìm kiếm
Sau khi ném cái điện thoại đi,hắn lấy áo khoác rồi ra xe.
———
-Thiếu gia,có người muốn gặp cậu
Vị quản gia già cúi đầu cung kính trước 1 chàng thiếu niên trẻ tuổi,còn cậu ta thì vẫn mải mê với chú chó bét-dê yêu thích của mình.
-Ai?
-Là thiếu gia tập đoàn Thiên Quân,Trần Thiên Duy
Nét mặt chàng thiếu niên có chút biến đổi khi nghe đến cái tên này.Cậu ta khẽ nhếch môi đứng dậy,kéo lại vạt áo vest rồi bước đi.
-Trần thiếu gia,ngọn gió độc nào thổi cậu đến đây vậy?
-Trịnh Minh Phong,tôi không thích lòng vòng nên sẽ đi thẳng vào vấn đề.Cậu có phải đang giữ đồ của tôi?
2 người ngồi đối diện nhau trên sofa.Thiên Duy nhìn Minh Phong bằng ánh mắt dò xét mang đầy phần nguy hiểm,và hắn cũng nhận lại được 1 ánh mắt châm biếm từ phía bên kia.
-Thiên Duy,tôi là doanh nhân làm ăn đàng hoàng,đâu phải trộm cướp.Mất cái gì cậu cũng chạy đến đây là sao?-Minh Phong vừa nhâm nhi tách cà phê vừa mở giọng châm chọc
-Chẳng phải trước giờ,thứ gì của tôi cậu cũng muốn giành à?
-Tùy cậu nghĩ-Minh Phong khẽ nhún vai
-Nếu để tôi biết được lần này cậu có liên quan,tôi sẽ không tha cho cậu
Hắn vừa bước ra ngoài vừa ném lại 1 lời cảnh cáo,còn Minh Phong thì trên mặt hiện rõ sự thỏa mãn
-Quản gia Ngô!
-Vâng
-Điều tra xem cậu ta mất cái gì
———
Quốc Minh lái xe đưa Linh Nhi đến 1 vùng ngoại ô thành phố.Nơi đây có những đồi chè và núi phủ kín cây xanh nên không khí trong lành.Người dân ở đây cũng rất thân thiện.
Nó vui vẻ nhảy nhót giữa những luống chè rồi cùng với Quốc Minh đi leo núi,lội suối.Cuối cùng,cả 2 ngồi nghỉ trên 1 tảng đá lớn
-Hôm nay em vui chứ?
-Vâng.Rất vui-Nó hí hửng
-Nhưng trời sắp tối rồi,Linh Nhi.Chúng ta phải về nhà thôi
Quốc Minh nhìn ông mặt trời đang từ từ lặn xuống với vẻ mặt đượm buồn
-Ò...Vậy lần sau anh lại đưa em đến đây được không?
-Được chứ
Quốc Minh khẽ mỉm cười đứng dậy và đưa tay cho Linh Nhi.Nó cũng cười tít mắt rồi kéo tay anh đi.Ánh hoàng hôn màu vàng nhạt đã phủ kín đồi chè.
Buổi tối,chiếc xe của Quốc Minh từ từ dừng lại ở gần ngôi biệt thự của hắn.Anh xuống xe đi bộ tiễn nó 1 đoạn
-Cảm ơn anh.Hôm nay em rất vui
-Hôm khác anh sẽ lại đưa em đi chơi
-Bye bye
Nó hồ hởi vẫy tay khiến anh bật cười
-Tạm biệt
-2 người có vẻ như rất vui
Giọng nói thứ 3 đầy châm chọc vang lên khiến nó và Quốc Minh giật mình quay lại.Hắn đang đứng đó với cái mặt sắt đen sì,theo sau là Thành Nam và Minh Vi.
-Trần thiếu gia?-Quốc Minh lên tiếng dò hỏi
-Thiên Duy,anh ở đây làm gì?-Nó cũng thắc mắc
-Thành Nam,Minh Vi,2 người vào nhà đi-Hắn ra lệnh
Đợi cho 2 người kia đi rồi,hắn mới dùng ánh mắt sâu thẳm của mình xoáy vào người nó rồi cất giọng lạnh lùng:
-Linh Nhi,cả ngày nay cô đi với anh ta?
Nó cảm nhận được 1 luồng sát khí mạnh mẽ tỏa ra từ người hắn,chân tay bắt đầu bủn rủn
-Đúng.....đúng vậy.Quốc Minh dẫn tôi đi chơi cả ngày
Trong khi nó vẫn còn ngơ ngác,hắn đã kéo tay nó ra sau
-Linh Nhi,em quen cậu ta sao?-Quốc Minh khẽ nhíu mày
-Em...
-Anh chắc là thiếu gia của tập đoàn Quốc Đông.Nguyễn Quốc Minh
Thiên Duy đứng đối mặt với Quốc Minh,hắn đang cố kiềm chế lửa giận sắp bộc phát của mình.Ngược lại,Quốc Minh cũng nhìn hắn đầy đề phòng.
Danh tiếng của Trần thiếu gia tập đoàn Thiên Quân trong giới doanh nhân và xã hội đen không ai là không biết.Đến cha anh gặp hắn cũng phải nể vài phần.Tốt nhất là không nên liên quan.Nhưng dù thế nào,anh cũng quyết không tỏ ra yếu thế
-Thiên Duy,không biết cậu với Linh Nhi là quan hệ gì?
-Chuyện đó anh không cần biết.Nhưng nếu chuyện hôm nay còn lặp lại,tôi không chắc còn có đủ kiên nhẫn để hợp tác với cha anh đâu
-Cậu đang cảnh cáo tôi?
-Cứ cho là vậy đi
Hắn tỏ vẻ không quan tâm rồi lôi nó xềnh xệch vào nhà.Linh Nhi lúng túng đi theo Thiên Duy nhưng vẫn ngoái lại nhìn Quốc Minh đang đứng đó với ánh mắt đượm buồn.Nó cảm thấy mình thật có lỗi
-Nếu cậu là đàn ông.....thì hãy đứng ra chiến đấu lành mạnh đi
Lời nói vọng lại từ đằng sau của Quốc Minh khiến hắn chợt dừng lại rồi tiếp tục bước đi.
Hắn không nói gì.Nhưng Quốc Minh hiểu,đó chính là ngầm đồng ý.
Tác giả :
Hải Băng