Đóa Hồng Gai Nhuộm Máu
Chương 11: Cuộc sống trong ngõ hẹp
Nó tỉnh giấc bắt gặp ánh mắt u ám lạnh lẽo của hắn xoáy thẳng vào mình.Nó bất giác nổi da gà.Nhưng nghĩ lại mình vốn không làm gì sai,nó quyết định bỏ qua ánh mắt đấy rồi đi thẳng vào nhà bếp
-Tôi đi lấy cháo cho anh
3" sau,nó quay lại với tô cháo nóng hổi trên tay.Hắn khẽ liếc nó rồi cất giọng nhàn nhạt
-Tôi không ăn thứ đó,mau mang đi
Từ sâu trong đôi mắt màu tro kia phóng ra những tia hàn quang lạnh thấu xương,giọng nói cũng khác hẳn mọi khi.Nó hơi nhíu mày,trên mặt thoáng nét khó hiểu nhưng vẫn từ từ tiến lại gần hắn
-Anh.....
CHOANG.....
Nó còn chưa kịp nói hết câu,âm thanh đổ vỡ đã chặn họng.Nó còn chưa kịp phản ứng,tô cháo trên tay đã bay thẳng xuống nền nhà.Những mảnh sứ vỡ và cháo vương vãi khắp nơi.Nó đứng như trời trồng trợn to mắt nhìn hắn.Trong mắt không giấu nổi vẻ kinh hoàng
-Anh.....sao.....
Nó còn đang lắp bắp trong miệng thì tiếng quát gần như rống lên của hắn lại 1 lần nữa khiến nó không nói nên lời
-CÚT
Ai đó làm ơn nói cho nó biết chuyện quái gì đang xảy ra thế này?Sự tức giận kéo theo ấm ức xông thẳng lên não.Nó chạy thẳng 1 mạch lên phòng đóng sầm cửa.Tiếp theo đó,1 loạt những tiếng đập vỡ loảng xoảng vang lên trong phòng khách.
Không khí trong ngôi biệt thự bỗng chốc trở nên căng thẳng đến ngạt thở.Trốn mãi trong phòng cũng không thể chịu được lâu,nó đành tuồn ra ngoài đi dạo,vừa đi vừa cắm mặt xuống đường lẩm bẩm nguyền rủa hắn.
Cuộc đời vốn thật trớ trêu.Cho đến khi chợt nhớ ra điều gì đó,nó khựng lại và ngay lập tức ngẩng mặt nhìn xung quanh.Thế là hết,tất cả đã kết thúc ở đây.
-Mình đang ở chỗ nào thế này!
1 ý nghĩ nhanh chóng bay qua và cắm rễ trong đầu nó.Nó đã bị lạc!Ngay lập tức,nó quay đầu lại và chạy như tên bắn.Làm thế nào mà 1 con bé 16 tuổi đầu với IQ khiến bản thân tự hào lại bị lạc trong phạm vi mấy trăm mét quanh nhà?Cái việc này mà đồn ra ngoài chắc người ta cười đến nổ mũi mất!
Nhưng sự thật nghiệt ngã,cho dù khó tin cũng không thể không tin.Rằng nó thực sự đã bị lạc.Sau 1 hồi sục xạo tìm đường về mà vẫn vô ích,nó ôm cái bụng đói meo ngồi thụp xuống bên đường
-Đói quá đi.Tất cả cũng chỉ tại cái tên mắc dịch kia,nếu không phải hắn tự dưng trút giận lên đầu mình,mình sẽ không phải ra ngoài 1 mình mà không chú ý,như thế thì làm sao có thể bị lạc?
Đang lẩm bẩm làu bàu chửi rủa,nó chợt giật bắn mình khi nghe thấy 1 giọng nói chen ngang
-Này!
Nó bất giác ngước mắt lên nhìn,đập vào mắt là 1 người con trai có mái tóc nâu đỏ với nước da trắng.Ánh mắt của anh toát ra 1 vẻ dịu dàng hiếm thấy,lúc nào cũng như đang cười khiến cho người khác nhìn vào dễ có cảm giác ấm áp,an toàn và vui vẻ theo.Bên tai phải của anh có đeo 1 chiếc bông tai bằng đá quý càng tăng thêm vẻ dịu dàng và tôn quý của anh.Np bất giác ngây người
-Là em sao?Lâu rồi không gặp em
Quốc Minh nở nụ cười toả nắng,từ đáy mắt của anh ánh lên những tia mừng rỡ.Câu nói kia khiến nó chợt giật mình quay về thực tại
-Anh.....anh biết em?
Quốc Minh nhăn mặt tỏ vẻ thất vọng trước câu hỏi của nó.Thường thì những người nào đã từng gặp qua anh sẽ khó có thể quên.Nhưng cô bé này.....
-Em không nhận ra anh sao?Anh là Nguyễn Quốc Minh,chúng ta đã từng gặp nhau
Lại có thêm 1 người nhận nó làm người quen,không biết sau này nó phải làm sao để đối phó với đống người quen lần lượt nối tiếp nhau bay vào mình đây?Ôi,nó thật sự không muốn trở thành kẻ chuyên đi lừa đảo hàng loạt đâu mà T^T
Nhưng mà...giai đẹp đã tự dẫn đến trước mặt,nếu không hưởng thụ thì quả là uổng phí.Thôi thì đằng nào cũng đã lừa rồi,lừa thêm 1 người nữa cũng chẳng chết ai,nếu không nó sẽ chết đói mất
-À,em nhớ ra anh rồi
-Thật à?
-Đúng,anh đẹp giai như vậy,sao em có thể quên anh được
Cho dù có đói,nó cũng phải cố nặn ra nụ cười tươi rói đến tít mắt,không ngừng động viên mình phải cố lên vì tương lai được ăn no miễn phí.Còn Quốc Minh nở nụ cười nhẹ như vừa trút được gánh nặng,liền giơ tay véo mũi nó
-Em làm gì giờ này mà ngồi đây?
Đến rồi đến rồi,thời cơ tốt là đây.Đợi nửa ngày cuối cùng cũng đợi được đến lúc Quốc Minh hỏi câu này,nó xúc động đến phát khóc,ngay lập tức chuyển chế độ từ hớn hở đến xụ mặt
-Em bị lạc đường rồi,từ sáng đến giờ chưa có gì bỏ vào bụng,đói quá đi
-Bây giờ cũng đã đến giờ ăn trưa rồi,anh đưa em đi ăn nhé
Trong bụng thì vui sướng đến nỗi muốn nhảy cẫng lên.Nhưng ngoài mặt,nó đã nhanh chóng giấu nhẹm đi nụ cười thoả mãn,thay vào đó là bộ mặt bí xị và thái độ ngập ngừng
-Nhưng.....liệu có được không?Em sợ là lại làm phiền đến anh.Hơn nữa,em không mang theo xu nào
-Không sao,anh mời em đi ăn,tất cả chi phí anh sẽ trả hết
Vừa nói Quốc Minh vừa kéo tay nó đứng dậy rồi dắt ra xe
-Vậy.....em không khách sáo nữa,cảm ơn anh nhiều nha
Hốhố,gặp may rồi,vừa được ngắm giai đẹp,lại vừa được ăn miễn phí.Nó bỗng chốc từ cuộc sống bế tắc trở thành cuộc đời nở hoa
Buổi chiều,cái nắng gay gắt đã dịu bớt.Vì đang là giờ tan tầm nên mọi người hối hả về nhà.Nó và Quốc Minh chọn 1 con đường vắng,ít người qua lại để tản bộ.Vào giờ này không còn nắng gắt,gió thổi từng cơn mát dịu,tản bộ chính là lí tưởng nhất.Những chiếc lá khô bị gió thổi nối tiếp nhau xào xạc bay xuống mặt đường.
Nó đi trước Quốc Minh 1 đoạn,khép hờ mắt để tận hưởng những cơn gió nhẹ nhàng dịu mát.Ở đằng sau,Quốc Minh xỏ 2 tay vào túi quần bước theo nó từng bước,trên môi vẫn còn vương lại nụ cười thoải mái.
Sau khi lấp đầy cái bụng rỗng tuếch của nó,Quốc Minh đã lái xe đưa nó đi chơi ở rất nhiều nơi khiến tâm trạng của cả 2 đều rất tốt.
Nhận thấy nó bỗng nhiên khựng lại rồi đứng im 1 chỗ như trời trồng,Quốc Minh liền sải bước dài bước nhanh đến chỗ nó
-Linh Nhi,có chuyện gì vậy?
Nó vẫn không trả lời,ánh mắt chỉ tập trung dán về phía trước.Quốc Minh nhìn theo ánh mắt của nó,phát hiện có 1 người con trai đang tiến về phía này.Mái tóc màu hạt dẻ hơi rối vì bị gió thổi,dáng đi ngang tàn ngạo nghễ,từ sâu trong đôi mắt kia vẫn chỉ có lạnh lẽo,giờ đây còn có cả những tia phẫn nộ và sát khí đằng đằng khiến cho tất cả mọi thứ xung quanh như muốn đóng băng.
-Về!
Giọng nói lạnh tanh của hắn phát ra làm cho nó bủn rủn cả người.Nó vốn tự cho là không hề làm gì sai,nhưng đối mặt với con người kia vẫn không thể kiềm chế được sự sợ hãi.Dường như cảm nhận được sự run rẩy của nó,Quốc Minh liền nắm tay nó để trấn an,đồng thời đứng chắn trước mặt nó
-Thiên Duy,cậu quen Linh Nhi?
Hắn vốn không đả động gì đến Quốc Minh,cũng bỏ ngoài tai câu nói kia.Xung quanh hắn nồng nặc mùi sát khí,đủ biết hắn đang cố gắng kìm nén cơn giận đang cuộn trào.
-Linh Nhi,tôi cho cô 3 giây.Mau theo tôi về nhà.Không thì đừng trách tôi ra tay ác độc
Đứng sau Quốc Minh,nó biết không thể nào trốn tránh được thêm nữa,Quốc Minh có thể cứu giúp nó bây giờ cũng không thể bao che nó cả đời.Chi bằng bây giờ quay đầu còn có cơ hội sống sót.
Nó khẽ cúi đầu,đẩy tay Quốc Minh ra rồi lặng lẽ lần từng bước một tiến về phía hắn trước con mắt ngạc nhiên của Quốc Minh.Nhận thấy sự chậm chạp của nó,hắn thô bạo kéo tay nó rồi lôi đi xềnh xệch.
-Khoan đã!
Nhận thấy sự bất đắc dĩ trong ánh mắt nó,Quốc Minh bất chợt lên tiếng khiến hắn có hơi dừng bước
-Tôi không biết cậu với Linh Nhi có quan hệ gì.Nhưng trên đời này,có những thứ không phải dùng bạo lực là có thể bắt ép
-Chuyện của tôi,không mượn anh nhúng tay vào
Quốc Minh nhất thời không thể nói thêm gì,chỉ biết đứng nhìn bóng hình kia đang ngày một xa dần.2 tay anh cuộn chặt thành nắm đấm,từ đáy mắt chỉ còn vương lại sự bất lực và tức giận.
Trên chiếc xe sang trọng đang phi như bay trên đường,không khí vẫn lạnh ngắt.Thời tiết bây giờ vốn đang mùa hè nên rất nóng,trên xe cũng không có bật điều hoà,vậy mà nó vẫn cứ rét run,da gà thi nhau nổi lên.
Chẳng phải người ta thường nói sự yên bình là mở đầu cho 1 trận cuồng phong hay sao?Nó đâu có làm gì sai,vậy mà sao kẻ nằm trên thớt lại là nó?Thật không công bằng!Tuy rằng trong lòng kêu gào bất mãn nhưng đối diện với cái mặt đang muốn giết người kia,nó đành phải ngậm miệng nép sát vào 1 góc.
Chiếc xe lao nhanh qua cánh cổng màu trắng của căn biệt thự.Nhìn thấy nó vẫn còn chưa có ý định xuống xe,hắn lại 1 lần nữa thô bạo kéo nó ra ngoài như kéo 1 bao cát.Trong mắt hắn giờ đây ngập tràn lửa giận.
Nó nhấc từng bước nặng nề như đeo đá theo hắn lên phòng,trong đầu không ngừng suy diễn về những thứ mà mình sắp phải hứng chịu.Hắn sẽ làm gì đây?Bóp chết nó như bóp chết 1 con nhái rồi tống xác nó vào túi bóng đen phi ra bãi rác làm bạn với ruồi nhặng?Hay là vung dao bầu ra để chọc tiết nó?Mặt nó thoáng biến sắc khi nghĩ đến cảnh tượng máu bắn tung toé và nó sau 1 hồi giãy lên đành đạch như bao con heo khác cùng cảnh ngộ thì cũng đã trút hơi thở cuối cùng.Kết thúc cuộc đời ở cái tuổi 16 phơi phới sắc xuân.Thật kinh dị!
27 Tháng 3 lúc 10:36 · Gửi từ điện thoại di động
Huyết Kỳ
Suy nghĩ 1 hồi xong xuôi,nó chợt nhận ra mình đã đứng trong phòng hắn từ lúc nào.Hắn bất giác tiến lại gần làm tim nó đập bùm bùm lùi dần ra sau
-Đừng...đừng qua đây.Anh mà làm gì tôi...tôi...tôi sẽ giết chết anh.
Nó hoảng loạn không nghĩ ra được điều gì,đành vớ bừa lấy con dao gọt hoa quả khua loạn xạ.Trong khi nó,hắn chỉ nhếch mép nở nụ cười lạnh,vẫn không hề dừng lại
-Ngu xuẩn!Cô nghĩ là cô có đủ bản lĩnh sao?
Hắn tiến 1 bước,nó lại lùi 1 bước.Cho đến khi lưng chạm phải bức tường mái lạnh,nó mới nhận ra rằng mình đã hết đường lui.Hắn chống 2 tay lên tường.Và giờ,nó chính thức trở thành con mèo nhỏ bị giam cầm trong 1 cái chỗ bé tí tẹo như hạt đậu.2 chân nó bỗng chốc mềm nhũn ra như bún,tay run lập cập,đôi mắt trợn trừng nhìn hắn.Hắn nói đúng,nó không bao giờ có đủ bản lĩnh để giết gà chứ đừng nói là giết người
-Nghe cho rõ đây vì tôi sẽ không lặp lại lần nữa.Chuyện này,nếu có lần sau,cô.....sẽ phải trả giá đắt
Tim nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực,nội tạng cũng rối tung cả lên.Nó nuốt nước miếng ừng ực
-Còn nữa,từ ngày mai,quản gia Vũ sẽ dạy cô làm tất cả mọi việc trong nhà.Đây chính là sự trừng phạt dành cho cô
Lết được cái thân tàn về đến phòng,nó quăng mình lên chiếc giường êm ái.Hôm nay nó có thể an toàn về phòng mà không bị mất miếng thịt nào là 1 việc đáng để vui mừng.Nhưng từ ngày mai,nó sẽ phải làm việc.Ngày tháng êm đềm của nó đã kết thúc thật rồi!
-Tôi đi lấy cháo cho anh
3" sau,nó quay lại với tô cháo nóng hổi trên tay.Hắn khẽ liếc nó rồi cất giọng nhàn nhạt
-Tôi không ăn thứ đó,mau mang đi
Từ sâu trong đôi mắt màu tro kia phóng ra những tia hàn quang lạnh thấu xương,giọng nói cũng khác hẳn mọi khi.Nó hơi nhíu mày,trên mặt thoáng nét khó hiểu nhưng vẫn từ từ tiến lại gần hắn
-Anh.....
CHOANG.....
Nó còn chưa kịp nói hết câu,âm thanh đổ vỡ đã chặn họng.Nó còn chưa kịp phản ứng,tô cháo trên tay đã bay thẳng xuống nền nhà.Những mảnh sứ vỡ và cháo vương vãi khắp nơi.Nó đứng như trời trồng trợn to mắt nhìn hắn.Trong mắt không giấu nổi vẻ kinh hoàng
-Anh.....sao.....
Nó còn đang lắp bắp trong miệng thì tiếng quát gần như rống lên của hắn lại 1 lần nữa khiến nó không nói nên lời
-CÚT
Ai đó làm ơn nói cho nó biết chuyện quái gì đang xảy ra thế này?Sự tức giận kéo theo ấm ức xông thẳng lên não.Nó chạy thẳng 1 mạch lên phòng đóng sầm cửa.Tiếp theo đó,1 loạt những tiếng đập vỡ loảng xoảng vang lên trong phòng khách.
Không khí trong ngôi biệt thự bỗng chốc trở nên căng thẳng đến ngạt thở.Trốn mãi trong phòng cũng không thể chịu được lâu,nó đành tuồn ra ngoài đi dạo,vừa đi vừa cắm mặt xuống đường lẩm bẩm nguyền rủa hắn.
Cuộc đời vốn thật trớ trêu.Cho đến khi chợt nhớ ra điều gì đó,nó khựng lại và ngay lập tức ngẩng mặt nhìn xung quanh.Thế là hết,tất cả đã kết thúc ở đây.
-Mình đang ở chỗ nào thế này!
1 ý nghĩ nhanh chóng bay qua và cắm rễ trong đầu nó.Nó đã bị lạc!Ngay lập tức,nó quay đầu lại và chạy như tên bắn.Làm thế nào mà 1 con bé 16 tuổi đầu với IQ khiến bản thân tự hào lại bị lạc trong phạm vi mấy trăm mét quanh nhà?Cái việc này mà đồn ra ngoài chắc người ta cười đến nổ mũi mất!
Nhưng sự thật nghiệt ngã,cho dù khó tin cũng không thể không tin.Rằng nó thực sự đã bị lạc.Sau 1 hồi sục xạo tìm đường về mà vẫn vô ích,nó ôm cái bụng đói meo ngồi thụp xuống bên đường
-Đói quá đi.Tất cả cũng chỉ tại cái tên mắc dịch kia,nếu không phải hắn tự dưng trút giận lên đầu mình,mình sẽ không phải ra ngoài 1 mình mà không chú ý,như thế thì làm sao có thể bị lạc?
Đang lẩm bẩm làu bàu chửi rủa,nó chợt giật bắn mình khi nghe thấy 1 giọng nói chen ngang
-Này!
Nó bất giác ngước mắt lên nhìn,đập vào mắt là 1 người con trai có mái tóc nâu đỏ với nước da trắng.Ánh mắt của anh toát ra 1 vẻ dịu dàng hiếm thấy,lúc nào cũng như đang cười khiến cho người khác nhìn vào dễ có cảm giác ấm áp,an toàn và vui vẻ theo.Bên tai phải của anh có đeo 1 chiếc bông tai bằng đá quý càng tăng thêm vẻ dịu dàng và tôn quý của anh.Np bất giác ngây người
-Là em sao?Lâu rồi không gặp em
Quốc Minh nở nụ cười toả nắng,từ đáy mắt của anh ánh lên những tia mừng rỡ.Câu nói kia khiến nó chợt giật mình quay về thực tại
-Anh.....anh biết em?
Quốc Minh nhăn mặt tỏ vẻ thất vọng trước câu hỏi của nó.Thường thì những người nào đã từng gặp qua anh sẽ khó có thể quên.Nhưng cô bé này.....
-Em không nhận ra anh sao?Anh là Nguyễn Quốc Minh,chúng ta đã từng gặp nhau
Lại có thêm 1 người nhận nó làm người quen,không biết sau này nó phải làm sao để đối phó với đống người quen lần lượt nối tiếp nhau bay vào mình đây?Ôi,nó thật sự không muốn trở thành kẻ chuyên đi lừa đảo hàng loạt đâu mà T^T
Nhưng mà...giai đẹp đã tự dẫn đến trước mặt,nếu không hưởng thụ thì quả là uổng phí.Thôi thì đằng nào cũng đã lừa rồi,lừa thêm 1 người nữa cũng chẳng chết ai,nếu không nó sẽ chết đói mất
-À,em nhớ ra anh rồi
-Thật à?
-Đúng,anh đẹp giai như vậy,sao em có thể quên anh được
Cho dù có đói,nó cũng phải cố nặn ra nụ cười tươi rói đến tít mắt,không ngừng động viên mình phải cố lên vì tương lai được ăn no miễn phí.Còn Quốc Minh nở nụ cười nhẹ như vừa trút được gánh nặng,liền giơ tay véo mũi nó
-Em làm gì giờ này mà ngồi đây?
Đến rồi đến rồi,thời cơ tốt là đây.Đợi nửa ngày cuối cùng cũng đợi được đến lúc Quốc Minh hỏi câu này,nó xúc động đến phát khóc,ngay lập tức chuyển chế độ từ hớn hở đến xụ mặt
-Em bị lạc đường rồi,từ sáng đến giờ chưa có gì bỏ vào bụng,đói quá đi
-Bây giờ cũng đã đến giờ ăn trưa rồi,anh đưa em đi ăn nhé
Trong bụng thì vui sướng đến nỗi muốn nhảy cẫng lên.Nhưng ngoài mặt,nó đã nhanh chóng giấu nhẹm đi nụ cười thoả mãn,thay vào đó là bộ mặt bí xị và thái độ ngập ngừng
-Nhưng.....liệu có được không?Em sợ là lại làm phiền đến anh.Hơn nữa,em không mang theo xu nào
-Không sao,anh mời em đi ăn,tất cả chi phí anh sẽ trả hết
Vừa nói Quốc Minh vừa kéo tay nó đứng dậy rồi dắt ra xe
-Vậy.....em không khách sáo nữa,cảm ơn anh nhiều nha
Hốhố,gặp may rồi,vừa được ngắm giai đẹp,lại vừa được ăn miễn phí.Nó bỗng chốc từ cuộc sống bế tắc trở thành cuộc đời nở hoa
Buổi chiều,cái nắng gay gắt đã dịu bớt.Vì đang là giờ tan tầm nên mọi người hối hả về nhà.Nó và Quốc Minh chọn 1 con đường vắng,ít người qua lại để tản bộ.Vào giờ này không còn nắng gắt,gió thổi từng cơn mát dịu,tản bộ chính là lí tưởng nhất.Những chiếc lá khô bị gió thổi nối tiếp nhau xào xạc bay xuống mặt đường.
Nó đi trước Quốc Minh 1 đoạn,khép hờ mắt để tận hưởng những cơn gió nhẹ nhàng dịu mát.Ở đằng sau,Quốc Minh xỏ 2 tay vào túi quần bước theo nó từng bước,trên môi vẫn còn vương lại nụ cười thoải mái.
Sau khi lấp đầy cái bụng rỗng tuếch của nó,Quốc Minh đã lái xe đưa nó đi chơi ở rất nhiều nơi khiến tâm trạng của cả 2 đều rất tốt.
Nhận thấy nó bỗng nhiên khựng lại rồi đứng im 1 chỗ như trời trồng,Quốc Minh liền sải bước dài bước nhanh đến chỗ nó
-Linh Nhi,có chuyện gì vậy?
Nó vẫn không trả lời,ánh mắt chỉ tập trung dán về phía trước.Quốc Minh nhìn theo ánh mắt của nó,phát hiện có 1 người con trai đang tiến về phía này.Mái tóc màu hạt dẻ hơi rối vì bị gió thổi,dáng đi ngang tàn ngạo nghễ,từ sâu trong đôi mắt kia vẫn chỉ có lạnh lẽo,giờ đây còn có cả những tia phẫn nộ và sát khí đằng đằng khiến cho tất cả mọi thứ xung quanh như muốn đóng băng.
-Về!
Giọng nói lạnh tanh của hắn phát ra làm cho nó bủn rủn cả người.Nó vốn tự cho là không hề làm gì sai,nhưng đối mặt với con người kia vẫn không thể kiềm chế được sự sợ hãi.Dường như cảm nhận được sự run rẩy của nó,Quốc Minh liền nắm tay nó để trấn an,đồng thời đứng chắn trước mặt nó
-Thiên Duy,cậu quen Linh Nhi?
Hắn vốn không đả động gì đến Quốc Minh,cũng bỏ ngoài tai câu nói kia.Xung quanh hắn nồng nặc mùi sát khí,đủ biết hắn đang cố gắng kìm nén cơn giận đang cuộn trào.
-Linh Nhi,tôi cho cô 3 giây.Mau theo tôi về nhà.Không thì đừng trách tôi ra tay ác độc
Đứng sau Quốc Minh,nó biết không thể nào trốn tránh được thêm nữa,Quốc Minh có thể cứu giúp nó bây giờ cũng không thể bao che nó cả đời.Chi bằng bây giờ quay đầu còn có cơ hội sống sót.
Nó khẽ cúi đầu,đẩy tay Quốc Minh ra rồi lặng lẽ lần từng bước một tiến về phía hắn trước con mắt ngạc nhiên của Quốc Minh.Nhận thấy sự chậm chạp của nó,hắn thô bạo kéo tay nó rồi lôi đi xềnh xệch.
-Khoan đã!
Nhận thấy sự bất đắc dĩ trong ánh mắt nó,Quốc Minh bất chợt lên tiếng khiến hắn có hơi dừng bước
-Tôi không biết cậu với Linh Nhi có quan hệ gì.Nhưng trên đời này,có những thứ không phải dùng bạo lực là có thể bắt ép
-Chuyện của tôi,không mượn anh nhúng tay vào
Quốc Minh nhất thời không thể nói thêm gì,chỉ biết đứng nhìn bóng hình kia đang ngày một xa dần.2 tay anh cuộn chặt thành nắm đấm,từ đáy mắt chỉ còn vương lại sự bất lực và tức giận.
Trên chiếc xe sang trọng đang phi như bay trên đường,không khí vẫn lạnh ngắt.Thời tiết bây giờ vốn đang mùa hè nên rất nóng,trên xe cũng không có bật điều hoà,vậy mà nó vẫn cứ rét run,da gà thi nhau nổi lên.
Chẳng phải người ta thường nói sự yên bình là mở đầu cho 1 trận cuồng phong hay sao?Nó đâu có làm gì sai,vậy mà sao kẻ nằm trên thớt lại là nó?Thật không công bằng!Tuy rằng trong lòng kêu gào bất mãn nhưng đối diện với cái mặt đang muốn giết người kia,nó đành phải ngậm miệng nép sát vào 1 góc.
Chiếc xe lao nhanh qua cánh cổng màu trắng của căn biệt thự.Nhìn thấy nó vẫn còn chưa có ý định xuống xe,hắn lại 1 lần nữa thô bạo kéo nó ra ngoài như kéo 1 bao cát.Trong mắt hắn giờ đây ngập tràn lửa giận.
Nó nhấc từng bước nặng nề như đeo đá theo hắn lên phòng,trong đầu không ngừng suy diễn về những thứ mà mình sắp phải hứng chịu.Hắn sẽ làm gì đây?Bóp chết nó như bóp chết 1 con nhái rồi tống xác nó vào túi bóng đen phi ra bãi rác làm bạn với ruồi nhặng?Hay là vung dao bầu ra để chọc tiết nó?Mặt nó thoáng biến sắc khi nghĩ đến cảnh tượng máu bắn tung toé và nó sau 1 hồi giãy lên đành đạch như bao con heo khác cùng cảnh ngộ thì cũng đã trút hơi thở cuối cùng.Kết thúc cuộc đời ở cái tuổi 16 phơi phới sắc xuân.Thật kinh dị!
27 Tháng 3 lúc 10:36 · Gửi từ điện thoại di động
Huyết Kỳ
Suy nghĩ 1 hồi xong xuôi,nó chợt nhận ra mình đã đứng trong phòng hắn từ lúc nào.Hắn bất giác tiến lại gần làm tim nó đập bùm bùm lùi dần ra sau
-Đừng...đừng qua đây.Anh mà làm gì tôi...tôi...tôi sẽ giết chết anh.
Nó hoảng loạn không nghĩ ra được điều gì,đành vớ bừa lấy con dao gọt hoa quả khua loạn xạ.Trong khi nó,hắn chỉ nhếch mép nở nụ cười lạnh,vẫn không hề dừng lại
-Ngu xuẩn!Cô nghĩ là cô có đủ bản lĩnh sao?
Hắn tiến 1 bước,nó lại lùi 1 bước.Cho đến khi lưng chạm phải bức tường mái lạnh,nó mới nhận ra rằng mình đã hết đường lui.Hắn chống 2 tay lên tường.Và giờ,nó chính thức trở thành con mèo nhỏ bị giam cầm trong 1 cái chỗ bé tí tẹo như hạt đậu.2 chân nó bỗng chốc mềm nhũn ra như bún,tay run lập cập,đôi mắt trợn trừng nhìn hắn.Hắn nói đúng,nó không bao giờ có đủ bản lĩnh để giết gà chứ đừng nói là giết người
-Nghe cho rõ đây vì tôi sẽ không lặp lại lần nữa.Chuyện này,nếu có lần sau,cô.....sẽ phải trả giá đắt
Tim nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực,nội tạng cũng rối tung cả lên.Nó nuốt nước miếng ừng ực
-Còn nữa,từ ngày mai,quản gia Vũ sẽ dạy cô làm tất cả mọi việc trong nhà.Đây chính là sự trừng phạt dành cho cô
Lết được cái thân tàn về đến phòng,nó quăng mình lên chiếc giường êm ái.Hôm nay nó có thể an toàn về phòng mà không bị mất miếng thịt nào là 1 việc đáng để vui mừng.Nhưng từ ngày mai,nó sẽ phải làm việc.Ngày tháng êm đềm của nó đã kết thúc thật rồi!
Tác giả :
Hải Băng