Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Chương 444
Chương 444
“Cô cả, cô thực sự muốn rời khỏi Hải Thành sao?"
Hải Vy khẽ làm động tác suyt, hạ giọng nói: “Chúng ta phải lặng lẽ rời đi. Tôi đã xử lý xong mấy người canh cửa rồi. Anh đưa chúng tôi đến bến phà, sau đó chúng ta sẽ lên tàu thủy để xuất cảnh."
Người lái xe khẽ gật đầu, ngay lúc anh ta nhìn xuống, trong mắt dường như có một tia sáng lóe lên.
“Được."
Vài phút sau, một chiếc ô tô con lặng lẽ lái ra khỏi khu biệt thự.
Cùng lúc này, bên trong phòng ngủ của biệt thự.
Lâm Thanh dựa vào cửa số sát đất nghe điện thoại.
Anh ta đã đoán được Hải Vy sẽ đưa bé Dương rời đi nên đã ra lệnh cho người bí mật đi theo dõi mẹ con họ.
Quả đúng như vậy, cô ta thực sự muốn đưa đứa trẻ rời đi.
Anh ta không hiểu, tại sao sau khi biết Lạc Hồ là người đứng sau Ám Long cô lại phản ứng mạnh mẽ đến vậy.
Chẳng lẽ giữa hai người có dính dáng gì đến ân oán cũ sao?
“Được, tôi biết rồi, anh theo sát xem bọn họ định đi đâu, sau đó phái một người đi theo hết thảy bảo vệ bọn họ rồi chờ điện thoại của tôi."
“Vâng."
Sau khi xe chạy được một đoạn đường, Hải Vy nhận thấy có điều gì đó không ổn, cau mày hỏi: “Đây không phải là đường đến bền phà, A Hổ, anh định đưa chúng tôi đi đâu vậy?"
Người lái xe A Hỗ không lên tiếng mà chỉ tập trung nhìn đường trước mặt.
Trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, Hải Vy theo bản năng ôm chặt con trai vào lòng, vẻ mặt cảnh giác nhìn ghề lái, cắn răng nói: “A Hồ, máy năm nay tôi đối xử tốt với anh, sao anh lại phản bội tôi.
Dừng xe, tôi yêu cầu anh dừng xe có nghe không?"
Dứt lời, cô ta trở tay chuẩn bị đẩy cửa xe ra, nhưng cửa xe đã bị khóa hoàn toàn không thể mở được.
Điều này càng khẳng định suy đoán trong lòng cô ta.
Cô ta đã bị rơi vào bẫy của người khác, đây không biết là lành hay dữ.
Cô ta hoảng hốt lục tìm điện thoại di động, kết quả cũng vô ích.
Cô ta nhớ rằng anh ta đã lấy túi xách của mình khi lên xe.
Mà điện thoại lại để ở trong túi.
“A Hỗ, rốt cuộc anh muốn làm gì, anh nói đi."
“Xin lỗi cô cả, vì gia đình, tôi buộc phải nghe theo mệnh lệnh của Nhị trưởng lão, cô yên tâm đi, ông ta chỉ muốn dùng cậu chủ đề ép buộc cô hai trở về, sẽ không làm tổn hại đến tính mạng của cậu chủ đâu."
Vừa nghe Nhị trưởng lão, Hải Vy càng thêm kích động.
Đúng lúc nhìn xuống, cô ta thấy con trai đang tròn xoe mắt nhìn mình.
“Dương, Bé Dương, con tỉnh lại khi nào vậy?"
Bé Dương lắc đầu, mím môi nói: “Con vốn dĩ không có ngủ, bố…chú Lâm nói tối nay có thể sẽ đi đâu đó, để cho con lên tinh thần. Mẹ ơi, mẹ đưa con đi đâu vậy?"
Hải Vy ôm chặt đứa trẻ, cô ta muốn đưa con đến một nơi không ai biết, nhưng tiếc rằng điều ước này không thể thành hiện thực.
Cô ta đã rơi vào bẫy của Nhị trưởng lão.
Bỗng nhiên xe phanh gấp.
Hai mẹ con theo bản năng bị chúi về phía trước.
Cửa xe bị người bên ngoài mở ra, một loạt vệ sĩ áo đen đoạt lấy con trai từ trong tay cô ta.
“Không, trả lại con cho tôi, trả lại cho tôi."
Lúc này, một ông già tóc hoa râm không xa từ từ đi tới, đó chính là Nhị trưởng lão.
Ông ta vừa đi vừa nói: “Cô cả, gia tộc Hải Nhân nuôi cô khôn lớn, cô lại can tâm chối bỏ chỉ vì một người đàn ông. Giờ em gái cô là niềm hy vọng của cả gia tộc nhưng lại muốn bắt chước cô dây dưa không rõ với một người đàn ông bên ngoài."
Hải Vy trợn mắt lườm ông ta hét lên: “Chuyện này có liên quan gì đến tôi? Tôi đã ra khỏi gia tộc rồi, các người cướp con trai tôi làm gì?"
“Làm gì?" Nhị trưởng lão đột nhiên cười gằn: “Dù sao hai người cũng là chị em, con trai của cô cũng là cháu của cô ta. Trở về nói cho cô hai biết nếu không ngoan ngoãn theo chúng tôi trở về gia tộc thì con trai của cô sẽ không sống quá nửa tháng đâu. Cô tốt nhát đừng nên nghỉ ngờ lời tôi nói. Đây vốn dĩ là một đứa nghiệt chủng. Nếu không phải có Lâm Thanh, gia tộc Hải Nhân đã xử lý nó từ lâu rồi."
“Không…"