Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Chương 36
Chương 36: Có thể cậu nhóc là con của Lục Gia Tân!
“Cô ấy là người phụ nữ mà Trần Tuấn thích"
Câu nói như kim đâm vào lồng ngực Lục Gia Bách.
Không đau, nhưng khó chịu vô cùng.
Như thể bị bóp ngạt vậy.
Nhiệt độ trong phòng giảm xuống mấy độ, Triệu An nhịn không được liền vuốt mũi, khẽ khàng mở lời: “Cậu nhóc đó không phải con của Trần Tuấn." Ánh mắt sắc bén và u tối có khả năng xuyên thấu vạn vật phóng thẳng về phía anh, mang theo ý dò hỏi rõ ràng.
“Cậu nói gì?"
Triệu An nhướng mày, xem ra anh đoán đúng rồi.
Bạo chúa động lòng rồi đây này, có ý theo đuổi con gái nhà người ta, nhưng lại bị Trần Tuấn chắn ngang ở giữa, tốt xấu gì cũng là anh em họ, ngại không ra tay cũng là chuyện bình thường.
Nếu cậu nhóc đó là con của Trần Tuấn thật, vậy thì chỉ e bạo chúa Lục đành trơ mắt nhìn thôi. Anh em không thể chạm vào vợ của nhau, câu này chỉ là nói mồm. Đương nhiên, nếu người phụ nữ đó chưa từng tiếp xúc xác thịt với Trần Tuấn, cũng chưa từng có con, thì lại là một câu chuyện khác.
“Gọi cậu tới đây là để nói với cậu chuyện giám định cha con, có người xâm nhập vào máy tính của tôi để thay đổi kết quả"
Lục Gia Bách nhướng mày.
Hệ thống khám bệnh của Triệu An là do chính tay anh phát triển, tầng tầng lớp lớp bảo vệ, người bình thường muốn xâm nhập khó như lên trời.
Trừ phi là hacker đẳng cấp quốc tế…
Quỷ Sát…
“Đưa máy tính của cậu cho tôi, tôi sẽ tự tay kiểm tra"
“Không vội" Triệu An thờ ơ nói: “Quan trọng không phải chuyện này, chuyện tôi muốn nói với cậu cũng phải nó, mà là.."
Nói đến đây, sắc mặt anh thoáng vẻ kỳ lạ.
Lục Gia Bách thấy anh định nói nhưng lại thôi, gương mặt anh tuấn hơi lạnh lại, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc là thế nào? Đừng câu giờ trước mặt tôi." Triệu An ngứa đầu uống cạn rượu trong ly, rồi đi tới chiếc bàn bên cạnh, in một tờ báo cáo kết quả giám định ra.
Lục Gia Bách nhìn qua đó, đưa tay cướp lấy tờ giấy trong tay anh, tuy anh không hiểu y học, nhưng từ ngữ chuyên môn vẫn hiểu được một phần.
Ý gì đây?" Anh chỉ vào một chỗ trên tờ giấy, trầm giọng hỏi.
Triệu An thở dài, nhàn nhã nói: “Cậu không cần nghi ngờ, chính là kiểu mà cậu nghĩ đấy. Nói một cách đơn giản, cậu nhóc đó và Trần Tuấn có quan hệ thân thích, nhưng không phải con của Trần Tuấn, nói trắng ra, có khả năng cậu nhóc đó là cháu đằng ngoại của cậu ấy, cũng có khả năng là đằng nội của cậu ấy, dù sao thì cũng có quan hệ huyết thống với cậu ấy, thuộc loại quan hệ họ hàng cách đời, nói vậy cậu hiểu không?".
Lục Gia Bách cảm thấy đầu mình như nổ tung, một ý nghĩ mơ hồ nhen nhóm, nhưng khi anh muốn nghĩ sâu hơn, đầu óc anh lại trống rỗng.
Quan hệ họ hàng cách đời…
Anh biết điều này có nghĩa gì.
Trần Tuấn có anh em ruột, cũng có anh em họ, trong số những người này, chắc chắn có người là cha ruột của cậu nhóc.
Triệu An thấy sắc mặt anh mơ hồ, nhìn không ra tâm tư của anh, không kìm được bèn hỏi: “Cần điều tra tiếp không?"
Lục Gia Bách day trán, trầm giọng nói: “Khoan không điều tra tiếp".
Triệu An mím môi, trong ánh mắt bất lực của anh, Triệu An nhìn ra ý muốn tránh né, nhưng thân là bạn, Triệu An không thể trở mắt nhìn bạn mình sai mãi được. “Nếu đứa bé đó là con trai của Lục Gia Tân, vậy thì nó sẽ là cháu ruột của cậu, và cô Dương sẽ là em dâu của cậu. Gia Bách, trước giờ cậu luôn bình tĩnh, có những thứ không cần tôi nhắc cậu cũng có thể nghĩ thông suốt được. Đừng dồn bản thân mình vào đường cùng, nhân lúc chưa chìm đắm sâu quá thì mau rút lui đi".
Lục Gia Bách xua tay: “Cảm ơn cậu, Đưa máy tính cho tôi đi, tôi tra xem ai xâm nhập vào hệ thống khám bệnh của cậu"
Triệu An há miệng, cuối cùng đành bất lực từ bỏ.
Có những chuyện nhắc một chút là được, nói quá nhiều sẽ phản tác dụng.
Anh lại quay trở về bàn làm việc một lần nữa, cầm lấy chiếc lap top trên bàn đưa cho Lục Gia Bách.
Lục Gia Bách khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhận lấy máy tính rồi ngồi xuống sofa, mười đầu ngón tay mảnh mai lướt như bay trên bàn phím.
Từng giây từng phút trôi qua, gương mặt anh tuấn ngày càng trở nên khó coi.
“Sao rồi? Tra được ra đối phương là ai chưa?"
“Cộp" một tiếng, Lục Gia Bách gập máy tính lại, đôi môi mỏng khẽ hé, rít ra mấy chữ từ kẽ răng: “Là tài khoản của Quỷ Sát."
Trần Tuấn đưa hai cậu nhóc tới khu vui chơi cả ngày.
Tám giờ tối, sau khi dùng bữa tối ở nhà hàng xong, anh mới lái xe đưa hai nhóc về chung cư Thịnh Cảnh.
Lúc rời đi, Dương Tâm thay giày đi theo: “Em tiễn anh xuống tầng"
Trần Tuấn cười nhạt, thấy hai nhóc lia lịa ra hiệu bằng ánh mắt với anh, nụ cười trên mặt càng thêm sâu, anh quay lưng về phía Dương Tâm, ra hiệu OK với chúng.
Mắt tiền hai người rời đi, cậu Dương sung sướng nói: “Cậu đây sau này cũng sẽ là người thừa kế hàng trăm nghìn tỷ rồi, cái danh cậu chủ nhỏ nhà họ Trần Đại thể không biết."
Cậu Lục bật cười: “Sau này tôi cũng là cậu chủ nhỏ của nhà họ Trần rồi, nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ không cướp danh hiệu thái tử gia của cậu đâu". “Vậy Lục Gia Bách thì sao? Không nhận nữa à?"
“Ai đấy? Tôi quen à? Đừng nói với tôi đó là bố tôi nhé".
“Hám fame" Cậu Dương rít ra hai chữ từ kẽ răng, không kìm được mà bật cười: “Lúc trước còn nằng nặc đòi chị Tửu làm mẹ kế của cậu, sao trở mặt nhanh thế?"
“Giống nhau cả mà, chỉ cần chị Tửu làm mẹ của tôi thì ai làm bố cũng được hết"
“À này, đồ chó, rốt cuộc ả trà xanh kia có mưu kế gì thế? Rõ ràng cô ta không phải mẹ tôi mà lại dám ngang nhiên trước mặt bao nhiêu người đòi làm giám định thân thích, rốt cuộc cô ta nghĩ gì vậy?"
Cậu Dương liếc cậu, bất lực nói: “Tôi thấy cậu hết thuốc chữa thật rồi đấy, bố cũng không thèm nhận, mẹ cũng không thèm nhận, cậu từ trên trời rơi xuống à?"
Cậu Lục chống nạnh, nhe răng sửa lại: “Cô ta không phải mẹ tôi"
Dương Tùy Ý trợn trắng mắt, cười nhạo: “Vừa rồi cậu mới nói Lục Gia Bách không phải bố cậu mà, có quỷ mới tin"
Dưới tầng, Trần Tuấn và Dương Tầm vai kề vai đi trên con đường lát sỏi nhỏ.
“Tửu Tử, bao giờ em về biệt thự nhà họ Trần ăn cơm nhé, coi như chính thức ra mắt bố mẹ anh"
Dương Tâm dừng bước, nghiêng đầu nhìn anh.
Ánh đèn mờ ảo xuyên qua tán cây rọi xuống, chiếu lên gương mặt anh tuấn dịu dàng của anh, tạo nên một vầng sáng mờ ảo.
Cô mỉm cười, rồi nói với giọng dứt khoát: “Gần đây em hơi bận, qua một thời gian nữa rồi tính tiếp. Em vẫn ở đây mà, anh còn sợ em chạy đi đâu được?" Trần Tuấn xúc động, vô thức vuốt tóc cô, mùi hương của tóc quấn lấy ngón tay anh.
Dương Tâm không dám nhìn thẳng vào đôi mắt dịu dàng của anh, cô hơi cúi đầu xuống.
“Trần Tuấn, không còn sớm nữa rồi, anh."
Sau gáy truyền tới xúc cảm ấm nóng, một bàn tay khác của anh ôm lấy đầu cô, một giây sau, gương mặt anh tuấn không ngừng phóng đại trước mặt cô. “Nếu đứa bé đó là con trai của Lục Gia Tân, vậy thì nó sẽ là cháu ruột của cậu, và cô Dương sẽ là em dâu của cậu. Gia Bách, trước giờ cậu luôn bình tĩnh, có những thứ không cần tôi nhắc cậu cũng có thể nghĩ thông suốt được. Đừng dồn bản thân mình vào đường cùng, nhân lúc chưa chìm đắm sâu quá thì mau rút lui đi".
Lục Gia Bách xua tay: “Cảm ơn cậu, Đưa máy tính cho tôi đi, tôi tra xem ai xâm nhập vào hệ thống khám bệnh của cậu"
Triệu An há miệng, cuối cùng đành bất lực từ bỏ.
Có những chuyện nhắc một chút là được, nói quá nhiều sẽ phản tác dụng.
Anh lại quay trở về bàn làm việc một lần nữa, cầm lấy chiếc lap top trên bàn đưa cho Lục Gia Bách.
Lục Gia Bách khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhận lấy máy tính rồi ngồi xuống sofa, mười đầu ngón tay mảnh mai lướt như bay trên bàn phím.
Từng giây từng phút trôi qua, gương mặt anh tuấn ngày càng trở nên khó coi.
“Sao rồi? Tra được ra đối phương là ai chưa?"
“Cộp" một tiếng, Lục Gia Bách gập máy tính lại, đôi môi mỏng khẽ hé, rít ra mấy chữ từ kẽ răng: “Là tài khoản của Quỷ Sát."
Trần Tuấn đưa hai cậu nhóc tới khu vui chơi cả ngày.
Tám giờ tối, sau khi dùng bữa tối ở nhà hàng xong, anh mới lái xe đưa hai nhóc về chung cư Thịnh Cảnh.
Lúc rời đi, Dương Tâm thay giày đi theo: “Em tiễn anh xuống tầng"
Trần Tuấn cười nhạt, thấy hai nhóc lia lịa ra hiệu bằng ánh mắt với anh, nụ cười trên mặt càng thêm sâu, anh quay lưng về phía Dương Tâm, ra hiệu OK với chúng.
Mắt tiền hai người rời đi, cậu Dương sung sướng nói: “Cậu đây sau này cũng sẽ là người thừa kế hàng trăm nghìn tỷ rồi, cái danh cậu chủ nhỏ nhà họ Trần Đại thể không biết."
Cậu Lục bật cười: “Sau này tôi cũng là cậu chủ nhỏ của nhà họ Trần rồi, nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ không cướp danh hiệu thái tử gia của cậu đâu". “Vậy Lục Gia Bách thì sao? Không nhận nữa à?"
“Ai đấy? Tôi quen à? Đừng nói với tôi đó là bố tôi nhé".
“Hám fame" Cậu Dương rít ra hai chữ từ kẽ răng, không kìm được mà bật cười: “Lúc trước còn nằng nặc đòi chị Tửu làm mẹ kế của cậu, sao trở mặt nhanh thế?"
“Giống nhau cả mà, chỉ cần chị Tửu làm mẹ của tôi thì ai làm bố cũng được hết"
“À này, đồ chó, rốt cuộc ả trà xanh kia có mưu kế gì thế? Rõ ràng cô ta không phải mẹ tôi mà lại dám ngang nhiên trước mặt bao nhiêu người đòi làm giám định thân thích, rốt cuộc cô ta nghĩ gì vậy?"
Cậu Dương liếc cậu, bất lực nói: “Tôi thấy cậu hết thuốc chữa thật rồi đấy, bố cũng không thèm nhận, mẹ cũng không thèm nhận, cậu từ trên trời rơi xuống à?"
Cậu Lục chống nạnh, nhe răng sửa lại: “Cô ta không phải mẹ tôi"
Dương Tùy Ý trợn trắng mắt, cười nhạo: “Vừa rồi cậu mới nói Lục Gia Bách không phải bố cậu mà, có quỷ mới tin"
Dưới tầng, Trần Tuấn và Dương Tầm vai kề vai đi trên con đường lát sỏi nhỏ.
“Tửu Tử, bao giờ em về biệt thự nhà họ Trần ăn cơm nhé, coi như chính thức ra mắt bố mẹ anh"
Dương Tâm dừng bước, nghiêng đầu nhìn anh.
Ánh đèn mờ ảo xuyên qua tán cây rọi xuống, chiếu lên gương mặt anh tuấn dịu dàng của anh, tạo nên một vầng sáng mờ ảo.
Cô mỉm cười, rồi nói với giọng dứt khoát: “Gần đây em hơi bận, qua một thời gian nữa rồi tính tiếp. Em vẫn ở đây mà, anh còn sợ em chạy đi đâu được?" Trần Tuấn xúc động, vô thức vuốt tóc cô, mùi hương của tóc quấn lấy ngón tay anh.
Dương Tâm không dám nhìn thẳng vào đôi mắt dịu dàng của anh, cô hơi cúi đầu xuống.
“Trần Tuấn, không còn sớm nữa rồi, anh."
Sau gáy truyền tới xúc cảm ấm nóng, một bàn tay khác của anh ôm lấy đầu cô, một giây sau, gương mặt anh tuấn không ngừng phóng đại trước mặt cô.