Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Chương 177
Chương 177: Giấu đầu hở đuôi!
Biệt thự nhà họ Lục, trong phòng khách.
Bà Lục sắc mặt tái nhợt ngồi trên sô pha, sau khi nghe thấy tin tức Dương Tâm bị Lục Gia Bách đuổi việc xong, thế nhưng không có nửa điểm vui sướng.
Bà ta mắt ba ngày mới chấp nhận được sự thật cháu trai bảo bối biến thành đứa ngốc.
Cái gì kiêu ngạo, cái gì thể diện, đều đã không còn quan trọng nữa rồi, chỉ cần Dương Tâm có thể chữa khỏi bệnh cho cháu trai bảo bối của bà ta, bảo bà ta quỳ xuống cũng được.
Nhưng, Dương Tâm y thuật cao cấp, lúc này không thể sử dụng, đối với bệnh của Minh cũng bó tay không có biện pháp.
Ông trời ngay cả cơ hội quỳ xuống cũng không cho bà ta.
“Mẹ…"
Lục Thanh Thanh đưa tay kéo cánh tay của bà Lục, sau khi do dự một lúc, thử nói: “Trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, đại khái cũng không có tâm tình làm dạ tiệc rồi, lễ trưởng thành của con hủy bỏ đi."
Con ngươi trống rỗng của bà Lục có chút tiêu cự, nâng mắt nhìn cô ta một cái, giọng nói khàn khàn: “Lễ trưởng thành cả đời chỉ có một lần, sao có thể hủy bỏ được? Anh hai con không phải đang lo liệu sao, đừng nói mấy lời ngốc nghếch nữa."
Lục Thanh Thanh chỉ cảm thấy cái mũi chua xót, mạnh mẽ nhào vào lòng bà Lục.
“Mẹ, nhóc Minh là một đứa nhỏ có phúc, đoạn thời gian trước nó còn vượt qua chứng tự bế, bây giờ nhất định cũng có thể vượt qua, con tin nó sẽ tốt lên thôi."
“Đúng vậy, sẽ tốt lên thôi." Bà Lục cúi đầu nỉ non: “Chỉ là không biết bao lâu mà thôi, mẹ rốt cuộc cũng không thể nhìn thấy nhóc Minh làm nũng trong lòng mẹ nữa rồi."
“Mẹ, mẹ… “
Lục Thanh Thanh vừa mới chuẩn bị mở miệng, lúc này, lầu hai truyền đến một trận ồn ào.
Chỉ chốc lát sau, một nữ hầu vội vội vàng vàng xuống lầu, nói với bà Lục: “Bà, bà chủ, cậu, cậu chủ nhỏ lại mắt không chế rồi."
Bà Lục mãnh mẽ đứng lên, tức giận nói: “Mất khống chế tìm tôi làm gì? Nhanh chóng thay quần cho nó."
“Nhưng, nhưng cậu chủ nhỏ sống chết không chịu, vừa động một cái liền gọi mẹ."
“Vậy cô đi tìm mẹ nó đi, nói với tôi có tác dụng gì? Dương Nhã đâu? Cô ta ở đâu? Tôi không phải để cô ta chăm sóc nhóc Minh sao, cô ta chạy đi đâu rồi?"
Nữ hầu nhỏ nơm nớp lo sợ nói: “Cô Dương đi vào phòng nghe điện thoại, vẫn chưa ra ngoài."
“Vậy cô còn không mau chóng đi gọi cô ta, đứng ở đây làm cái gì?"
“Da, dạ, vâng ạ… “
Nữ hầu vừa mới quay người rời đi, bà Lục lại tê liệt ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt tuyệt vọng, vô cùng đau khổ nói: “Cháu trai đáng thương của tôi, nó từ nhỏ đã không biết tè ra quần là gì, bây giờ, bây giờ… nhà họ Lục tôi rốt cuộc đã tạo cái nghiệt gì, ông trời sao lại muốn giày vò cháu trai của tôi như vậy?"
Nói xong, bà ta giơ tay dùng sức đấm vào ngực mình.
Lục Thanh Thanh thấy thế, vội vàng duỗi tay ngăn bà ta lại, khóc nói: “Mẹ, mẹ đừng tự mình hại mình nữa, sẽ có cách thôi, Dương Tâm sẽ có cách chữa trị cho nhóc Minh."
Bà Lục nghe thấy cô ta nhắc tới Dương Tâm, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng vậy, mạnh mẽ nắm chặt cánh tay của cô ta, nôn nóng nói: “Bên ngoài đều đang mắng chửi Dương Tâm, còn phao tin nói muốn tống cô ta vào tù, con, con đi nói với anh cả con, bảo nó nhất định phải bảo vệ Dương Tâm, thật sự không được, bảo nó đi gánh tội thay cũng được, đừng để Dương Tâm bị người của thời trang Amy tống vào tù, nếu cô ta vào tù rồi, nhóc Minh phải làm sao đây, ai đến chữa bệnh cho nó?"
Lục Thanh Thanh bát đắc dĩ thở dài.
Tình thân thật là một thứ thần kỳ.
Bà Lục trước đó hận Dương Tâm bao nhiêu, chỉ ước nghiền xương cô ra thành tro.
Nhưng bây giờ vì nhóc Minh, bà ta thế mà lại buông bỏ kiêu ngạo và tự phụ cả đời mình, buộc bản thân phải chấp nhận người mình ghét nhát.
“Đi đi, con mau đi đi, còn thất thần làm cái gì? Dương Tâm một khi vào tù rồi, muốn ra ngoài thì rất khó."
“A, vâng vâng vâng, con bây giờ đi gọi điện thoại cho anh cả."
Phòng ngủ lầu hai.
Dương Nhã vội vàng trở lại, vừa mới bước vào phòng ngủ, liền ngửi thấy một cỗ mùi thối nồng nặc.
Sắc mặt cô ta lập tức trở nên khó coi.
Đáng chết, thằng con hoang này lại đi ngoài ra quần.
Nếu không phải nhiều nữ hầu ở đây như vậy, cô ta nhất định sẽ không thèm che giấu vẻ chán ghét và kinh tởm trên mặt.
“Cô Dương, cô cuối cùng cũng tới rồi, cậu chủ nhỏ không chịu để cho chúng tôi tắm rửa thay quần áo cho cậu ấy, bây giờ trên người cậu ấy dính đầy một thân… cô mau qua đây giúp cậu ấy lau rửa thân thể, thay bộ quần áo sạch sẽ đi."
Dương Nhã hung ác quét mắt qua, phẫn nộ nói: “Cái gì cũng muốn tôi đích thân ra tay, nhà Lục tốn tiền mời các người đến đây làm cái gì không biết? Nếu đến cả việc nhỏ này cũng không thể làm được, các người cũng không cần tiếp tục ở đây nữa, đều cuốn gói xéo đi cho tôi nhờ."
Sắc mặt mấy nữ hầu đều tái nhọt.
“Cô Dương, chúng tôi không phải trộm lười biếng, cũng không phải là ghét bỏ, sự thật là… cậu chủ nhỏ không chịu cho chúng tôi động vào cậu ấy."
“Đúng vậy đúng vậy, bây giờ cậu chủ nhỏ thần kinh mẫn cảm, cậu ấy chỉ cần mẹ mình, chúng tôi cũng không có cách nào cả."
Dương Nhã bị lời nói của hai người làm cho tức giận đến lệch cả mũi.
Ngày xưa lúc bình thường sao không thấy dính lầy người mẹ này?
Bây giờ tốt rồi, ¡ ra quần, liền muốn cô ta đến.
Thằng con hoang!
Đúng là đồ đê tiện!
“Cút, tất cả đều cút ra ngoài cho tôi."
Nhóm nữ hầu cũng không dám tiếp tục ở đây kích thích cô ta, vừa nghe thầy cô ta nói cút, như ong vỡ tổ chuồn mắt.
Nhìn thấy thằng nhóc ngốc nghếch đang cười hì hì trên giường, da mặt Dương Nhã hung hăng run rẫy vài cái.
Lúc trước cô ta nên gia tăng lượng thuốc một chút, nếu không cũng sẽ không biến thành kẻ ngốc nghếch như này.
“Hi hì, hì hì hì… “
Trong phòng vang lên tiếng cười ngây ngô, cả người Dương Nhã rùng mình một cái, vẻ chán ghét trên mặt cũng không thể giấu nổi nữa, bóp chặt mũi tiến lại gần cậu bé.
Nếu có thể, cô ta thật sự muốn bóp chết thằng nhóc này.
“Đứng lên, đi vào phòng tắm với tao."
“Hì hì hì."
“Nghe thấy không, tao nói mày đứng lên đi vào phòng tắm với tao."
“Hì hì hì."
Dương Nhã chịu đựng ghê tởm đưa tay tóm cậu bé, cũng không biết đụng phải chỗ nào, bàn tay một trận ấm áp, dính dính nhớp nhớp.
Cúi đầu nhìn một cái, mặt cô cũng tái mét luôn rồi!
Mẹ kiếp!
“Mày…"
Cô ta nổi giận rồi, bắt đầu giấu đầu lòi đuôi: “Thằng con hoang đáng chết này, lúc trước sau khi bề mày đến nhà họ Lục xong, tao nên bóp chết mày mới phải, nếu không cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, còn để con ả Đỗ Như Linh kia bắt được… “
Nói đến đây, cô ta bỗng nhiên ngừng nói chuyện, vẻ mặt căng thẳng nhìn bốn phía, sau khi xác định không có ai xong, cô ta mới thở phào một hơi.
Ánh mắt lại rơi lên người cậu bé, thấy cậu bé vẫn cười ngốc nghếch như cũ, hoàn toàn yên lòng xuống.
Đây chỉ là một thằng ngốc, chắc hẳn nghe không hiểu cô ta nói cái gì.
“Đi, đi vào phòng tắm với tao."
Cô ta vô cùng thô lỗ túm lấy tay của cậu bé, trực tiếp lôi cậu từ trên giường xuống.
Lục Minh vẫn ngốc nghếch cười hì hì như cũ, chỉ có điều, tiếng cười dường như lạnh thêm vài phần.
Lục Thị tuyên bố đuổi việc Dương Tâm không bao lâu, bộ phận quan hệ xã hội của thời trang Amy cũng đưa ra tuyên bố đầu tiên, bọn họ sẽ truy cứu xử phạt nhân viên liên quan theo luật.
Về phần bọn họ đến cuối cùng là muốn khởi tố Lục Thị hay là muốn khởi tố Dương Tâm, cũng không có tiết lộ quá nhiều.
Bên ngoài sôi nổi phỏng đoán, thời trang Amy hẳn là sẽ khởi tố Dương Tâm.
Bởi vì trong số ứng cử viên của lễ hội thời trang long trọng khóa này, thời trang Amy cũng có một người được chọn, mà đối thủ cạnh tranh lớn nhất của người này chính là Dương Tâm.
Một khi Dương Tâm bị bắt, vậy vinh dự “nhà thiết kế đệ nhất" khóa mới sẽ rơi xuống thời trang Amy.
Tố cáo Dương Tâm, trừng trị Dương Tâm, hẳn là chuyện ván đã đóng thuyền.
Nhưng, hai ngày sau thời trang Amy lại làm ra một quyết định khiến cho toàn bộ thế giới đều kinh ngạc.