Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Chương 135
Chương 135: Tâng bốc thành nữ vương!
Lục Gia Bách vươn tay sờ mũi, hát cằm chỉ vào xương quai xanh của cô, ý tứ không nói cũng hiểu.
Không tin sao?
Không tin thì tự mình xem đi!
Dương Tâm vô thức nhìn xuống cổ áo hơi mở của cô, sau đó một cảm giác hoa mắt ập đến, suýt chút nữa lại tức giận.
Chỉ nhìn tháy làn da trắng nõn và mỏng manh của cô ấy, có những vết đỏ như hoa mận, đặc biệt dễ thấy.
Tên đàn ông chó má thối tha không biết xấu hồ này lại còn nhân lúc cô đang hôn mê liền ăn cô ra bã.
“Lục Gia Bách, anh có còn là đàn ông không hả, sao có thể bỉ ổi không biết xấu hổ như vậy chứ?"
Lục Gia Bách khẽ nghiêng người, tiến lại gần cô, trực tiếp ép cô đến đầu giường, có tránh cũng không thể tránh. Lúc này mới chìa tay túm lấy cằm nhọn gầy của của cô, nhướng mày nói: “Em dị ứng với lông động vật, trên cỗ toàn là vết mẫn đỏ, anh giúp em bôi thuốc ngoài da, nói chung là trị ngứa. Vì vậy cho dù em có ngủ say vẫn rất hưởng thụ. Cô bé à, có phải em hiểu lầm cái gì không?"
Dương Tâm tức giận, giơ cánh tay chuẩn bị quạt vào khuôn mặt anh tuần điệu cười hồ ly kia.
Những cú tát vào mặt luôn là điểm mạnh của cô, nhưng dường như nó không có tác dụng với Lục Gia Bách, không có chỗ nào.
trên cơ thể sử dụng được những chiêu trò này.
Cô vừa giơ tay, cánh tay liền bị anh giữ lấy.
Tiếp đó, sau một hỏi trời đất ngả nghiêng, toàn thân cô bị anh đè xuống dưới.
Cơ thể truyền đến trọng lượng, nặng chết đi được.
Cô híp mắt nhìn anh, cười lạnh rồi nói: “Không ngờ Lục tổng lại có cái miệng hay như này, mấy người thành công như các anh, không phải đều thích máy cô gái trinh trắng sao, nếu muốn nuôi phụ nữ bên ngoài cũng nên nuôi máy em nữ sinh trong trắng thuần khiết chứ, em là phụ nữ đã sinh con, có chỗ cần khít cũng không thể khít, e rằng không có cách nào khiến anh Lục vui vẻ để cùng."
Lục Gia Bách hơi nheo mắt, một vẻ khó chịu lướt qua đôi mắt đen và sâu của anh.
Người phụ nữ này chính là một con nhím, theo thói quen tự cuộn mình mơ hồ bằng xương bằng thịt, sau đó để người ngoài ghét bỏ.
Cô quan tâm nhiều đến danh tiếng của mình thế à?
Đầu ngón tay sắc bén lướt qua khuôn mặt thanh tú của cô, một tiếng thở dài khe khẽ bật ra từ đôi môi mỏng: “Tại sao em lại coi thường bản thân như vậy? Em nên biết rằng anh đang đứng đầu của thế giới này, cả thế giới chỉ có thể ngước nhìn, theo như anh tháy, nếu một người đàn ông yêu em, anh ta cũng nên tâng bốc em lên thành nữ vương mới đúng."
Dương Tâm rõ ràng cảm giác được nhịp tim của mình tăng nhanh, từ trong tim truyền đến một cảm giác khác lạ, rất kỳ quái khiến cô cảm thấy không biết làm thế nào.
Nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa có người đàn ông nào có thẻ khiến nhịp tim cô đập nhanh, mặc dù khác giới hấp dẫn lẫn nhau, nhưng khi ở cùng Trần Tuần, cô chưa bao giờ cảm thấy nhịp tim mình đập như thế này.
Thật sự là gặp ma rồi.
Lại còn có tâm tư khác thường với một tên cáo già.
“Vậy à, tôi cảm thấy hiện giờ tôi không giống nữ vương, ngược lại giống như một thứ đồ chơi để anh Lục mặc sức chơi trong lòng bàn tay, đây không phải bị anh ép dưới thân không còn năng lức chống đỡ sao? Nữ vương cũng không gặp phải cảnh ngộ như vậy."
Con ngươi của Lục Gia Bách hơi co lại, nhỏ giọng nguyễn rủa, nghiến răng nghiền lợi: “Thật muốn giết em như thế này."
Mặc dù nói vậy nhưng anh vẫn thành thật lăn ra khỏi người cô.
Những gì mình nói, cho dù đang giả vờ bị ép buộc cũng phải nói cho xong.
Nếu anh đã tâng bốc cô thành nữ vương, vậy thì cả đời này của anh chỉ lấy đó làm mục đích, tuyệt không nuốt lời.
“Huyền Sương, người vô danh. Ha, không ngờ phía sau em lại có nhiều thân phận như vậy. Đây chưa phải niềm vui bất ngờ cuối cùng đâu, nếu anh nói em mới là lão đại ẩn hình xác thực nhát của thế giới này. Tiết lộ cho anh đi, em và tên hacker số một Quỷ Sát trong lúc đó lại có quan hệ gì, hoặc là nói em chính là hắn ta."
Dương Tâm dùng cánh tay chống đỡ nửa người trên, dựa vào đầu giường, lạnh lùng liếc nhìn Lục Gia Bách.
Cô cùng không kinh ngạc khi người đàn ông này biết thân phận người vô danh của cô.
Lục Gia Bách là ai chứ?
Sự tồn tại một tay che trời trên thế giới, nghiêng bàn tay làm mây, úp bàn tay làm mưa, anh ta muốn biết điều gì thì thông qua bất kì phương tiện nào cũng có thể biết được.
Để nắm được thân phận người vô danh của cô, anh chỉ cần muốn điều tra, lấy danh nghĩa sản nghiệp đi uy hiếp quốc vương Ai Cập, cho dù đối phương là lãnh đạo một nước cũng không chịu nồi áp lực này, ngoan ngoãn bàn bạc với anh.
“Anh Lục không phải rất có năng lực sao, muốn biết em có phải Quÿ Sát không, bản thân cứ đi điều tra chứ, nhưng em nghe nói anh Lục đuổi theo Quỷ Sát hơn nửa địa cầu rồi cũng không thể tóm được người ta. Về sau e rằng phải tốn nhiều tâm tư hơn rồi, nếu không thì đến ngày anh xuống lỗ sợ là vẫn chưa tìm được người."
Người phụ nữ này miệng lưỡi ác độc ngay cả anh cũng chịu thua.
“Được rồi, không nói Quỷ Sát nữa, em nói cho anh biết ba năm trước đã xảy ra chuyện gì, tại sao em lại nảy sinh cảm giác khủng khiếp với việc phẫu thuật?"
Nghe đến đây, mọi biểu cảm trên mặt Dương Tâm đều biến mắt, khuôn mặt vừa mới hồng hảo lại dần dần tái nhợt.
Đây là vết thương cô không muốn nhắc đến nhất, mỗi lần nói ra đều như sát muối vào tim cô.
Sau một lúc lâu im lặng, cô khẽ cúi đầu, chậm rãi kẻ câu chuyện năm đó, giọng điệu rất ôn hòa, nhưng lại có một tia run rẫy yếu ớt.
Lục Gia Bách âm thầm kinh hãi.
Anh không ngờ cô đã từng trải quan chuyện đau đớn thê thảm như vậy.
Từ lúc bắt đầu quen biết cô gái này, án tượng của anh về cô chính là người tích cực lạc quan, cứng cỏi không chịu khuất phục, nhưng thật không ngờ trong lòng cô lại ẩn chứa một đoạn quá khứ màu tro.
“Đó không phải lỗi sai của em. Trên thực tế, nếu như em không thực hiện phẫu thuật cho thằng bé thì một phần hy vọng sống của nó cũng không có. Em vật lộn vì sự sống của thằng bé, đến cuối cùng thì thất bại đáng tiếc. Đó chính là số mệnh."
Dương Tâm cười nhạt, trong nụ cười không có chút ấm áp nào, giống như ánh nắng mùa đông, nhìn thì ám áp nhưng thật ra thì lạnh thấu xương."
“Đứng trên góc độ lý trí mà nói, quả thực là như vậy. Nhưng đứng trên góc độ tình cảm để cư xử thì tôi không thể vượt qua trình độ của chính mình. Anh Lục, anh cũng nhìn tháy rồi, em không thẻ lên bàn phẫu thuật, cho nên anh cũng đừng hao tồn tâm tư thêm nữa, vẫn nên tìm người khác thực hiện phẫu thuật cho ông cụ đi."
“Anh đã điều tra được nguồn góc giữa ông ngoại anh và bà ngoại em." Lục Gia Bách nói: “Trong lòng em chắc chắn không cam lòng, ơn nghĩa cứu mạng, xả thân báo đáp lẫn nhau. Từ trong xương tủy em có tâm huyết, vì vậy mới quyết định thử qua. Mặc dù tạm thời đã thất bại, nhưng không nói lên rằng em mãi mãi sẽ thất bại."
Dương Tâm bật cười chế nhạo: “Hiện giờ em ở trước mặt anh chỉ là phế vậy đến dao mồ cũng cầm không chắc, anh nói nhiều đạo lí như vậy thì có ích gì chứ? Lục Gia Bách, anh đừng có phí lời nữa, em thật sự không có cách nào. chiến thắng được bóng ma trong lòng, cho dù em rất muốn rất muốn thay bà ngoại và mẹ báo đáp ơn lớn này. Nhưng nếu nhứ em không thẻ bước ra bóng tối kia thì tất cả uổng phí."
Lục Gia Bạch không chấp nhận lời nói của cô.
Anh có tính toán của riêng mình, anh có lòng tin khiến cô cầm lại được dao phẫu thuật một lần nữa, ở trên bàn phẫu thuật đạt được thành tựu xuất sắc, tìm về được thân phận kiêu ngạo đã từng bị đánh mắt.
“Được, anh không ép em nữa, nói chung là em cũng không thể nghe vào được máy thứ đạo lý lớn lao kia. Thì thôi bỏ qua đi, ngồi dậy xuống dưới nhà ăn chút đồ, đừng để bị đói đến hư dạ dày."
Dương Tâm nhìn theo bóng lưng anh rời đi, thất thần hỏi lâu.
Người đàn ông này tại sao lại xuất hiện trong cuộc đời cô?
Hai ngày sau, Dương Nhu dẫn Bạch Chược từ Liễu Môn về Hải Thành.
Trong phòng khách ở dinh thự của Lục thị vang lên tiếng trò chuyện nhẹ nhàng.
Sau khi bà Lục nghe phương án chữa trị của Bạch Chước xong, liền vỗ đùi cười nói: “Cứ theo cách của ông Bạch nói đi. Ông xem khi nào có thể phẫu thuật được?"