Đô Thị Vô Địch Tiên Đế
Chương 88: Người không phạm ta, ta không phạm người!
Dưới ánh sáng rất mờ nhạt của đèn đường, Diệp Phàm vẫn có thể thấy được gương mặt khó coi của đối phương, tựa như vừa bị ép ăn xong ruồi bọ.
Nam tử thần sắc vặn vẹo, gằn giọng nói chuyện:
"Tiểu tử, vốn dĩ chúng ta chỉ định giáo huấn người một chút, để ngươi có điểm thu liễm, thế nhưng chỉ bằng câu nói vừa rồi, ngươi đã tự đào mộ chôn mình. Ta cho ngươi một cái cơ hội cuối, tự chặt tay mình, sau đó quỳ lại đây, ta liền đương chưa có gì xảy ra. Để đến ta tự mình ra tay, ngươi liền đừng hòng nhìn thấy ngày mai. Đương nhiên, bản thân ta thực sự hy vọng ngươi tiếp tục ngoan cường, tiếp tục chống trả a! Giết ngươi xong, phía sau ngươi hai cái nữ nhân cũng sẽ chở thành ngoạn vật dưới háng..."
"Hàn Phong, ngươi câm miệng, ngươi coi nữ nhân chúng ta là cái gì?!" - nữ tử bên cạnh nghe không nổi nữa, quát lạnh lên, cắt ngang lời hắn.
"Cổ Tuyết, ta..." - nam tử sửng sốt, sau đó vỗi vã lắp bắp giải thích, dường như rất sợ nàng.
"Ngươi tốt nhất im lặng!"
Nữ tử tên Cổ Tuyết hừ lạnh, sau đó quay lại, dùng ánh mắt cao ngạo nhìn Diệp Phàm.
"Diệp Phàm, ngươi đừng nghĩ bản thân có chút vũ lực, liền có thể không coi ai ra gì! Nói cho ngươi hay, ngươi chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Ta liền để ngươi mở rộng kiến thức, tổ chức sau lưng chúng ta chính là đại biểu cho tổ quốc, ở đó Đại Sư, Tông Sư đầy rẫy, Đại Tông Sư cũng có vài người. Ngươi đừng tưởng ngươi đủ năng lực diệt Lôi gia, liền có thể hoành hành vô kỵ"
Nử tử kết thúc câu nói, ánh mắt miệt thị, tưởng chừng như đã thấy được cảnh tượng Diệp Phàm thất thố sợ hãi.
Một cái tiểu tử 19 tuổi, mạnh có thể mạnh được đi đâu, dù là thiên phú hơn người, Đại Sư cảnh giới đã đủ căng chết!
"Ta hiện tại liền cho ngươi một cơ hội quỳ xuống nói xin lỗi" - dừng lại một lát, tựa như để DIệp Phàm có thời gian xử lý thông tin, nữ tử kiêu căng ra lệnh.
Nàng có tự tin, chỉ cần đem quốc gia ra làm chống lưng, Diệp Phàm sẽ không thể không khuất nhục quỳ xuống dưới chân nàng.
Nói đùa gì thế, muốn đối nghịch quốc gia, hận mình sống chưa đủ hay sao?
"Nữ nhân, ngươi nói xong sao?"
Diệp Phàm từ khi nghe nam tử Hàn Phong kia nói chuyện, ánh mắt đã biến lạnh, dám buông lời ngông cuồng, khinh bạc với Cung gia tỷ muội, chỉ có đường chết một cái.
Mà hắn từ trước đến giờ, sẽ không cùng người chết nói nhiều một câu.
Về phần Cổ Tuyết, vốn dĩ dám bắt hắn quỳ xuống, chết không hết tội; bất quá vì một câu quát nạt Hàn Phong vừa rồi, nàng nhặt về cho bản thân một cái mạng, hay đúng hơn, Diệp Phàm đêm nay tâm tình còn hảo, quyết định cho nàng nhiều hơn một cơ hội nhặt về một mạng.
"Nói xong, ngươi tự thân quỳ xuống, vái ba vái, sau đó cút đi!" - hắn lạnh lẽo nói, lại quay qua Hàn Phong - "Về báo với cấp trên của ngươi, mạng hắn, hôm nay ta thu!"
Nhàn thoại đã đủ, Diệp Phàm không chờ đối phương phản ứng, vươn ra tay trái, nhấn xuống một cái.
Một con hư ảo bàn tay, ở trên đỉnh đầu của Hàn Phong hiện lên, sau đó mãnh liệt chụp rơi xuống.
Phanh!
Hàn Phong bị một cỗ cự lực oanh bạo đè xuống, hai chân rắc một tiếng đứt gãy, quỳ gối trên mặt đất.
Không chỉ có như thế, hắn toàn thân xương cốt cũng rắc rung động, ngay lập tức chi gian liền toàn bộ vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
“Phốc……"
Hàn Phong toàn thân phun huyết, thân hình bạo liệt nứt toác, nháy mắt liền biến thành một cái huyết nhân.
Vô số máu tươi phun ra, Cổ Tuyết đứng ngây người ra đó, bị dính không ít.
Hàn Phong kinh hoàng.
Không chỉ là Hàn Phong, Cổ Tuyết cũng kinh hoàng.
Phía xa, Cung Hàn Nguyệt mắt thấy Diệp Phàm phải động thủ, liền tạo ra một cái huyễn cảnh nho nhỏ, khiến Cung Vô Song nhìn về phía trước chỉ thấy ba người đang nói chuyện, mọi cảnh tượng cùng âm thanh thực tế đều bị che giấu mất.
Giây phút hoảng sợ ngắn ngủi qua đi, Cổ Tuyết chứa đầy sợ hãi cùng không tin tưởng nhìn Diệp Phàm:
"Nội lực ngoại phóng, ngươi là Tông Sư!"
Hàn Phong lúc này cả người che kín là huyết, hơi thở mong manh, lục phủ ngũ tạng dập nát, bất cứ lúc nào cũng có thể chết.
Chỉ là, hắn vẫn chưa chết, trí não của hắn ngược lại đang thanh tỉnh một cách bất thường, hắn cảm nhận được thật rõ ràng từng hơi thở mong manh, từ giọt máu đang chậm rãi nho giọt ra khỏi cơ thể mình. Đến lúc này, hắn mới chân chính được nếm trải tử vong hương vị.
Hắn không giống như Cổ Nguyệt, hắn chỉ là một cá nhân nhỏ bé không quan trọng trong tổ chức, chết thì cũng thôi.
Sau hôm nay, thế nào tổ chức cũng biết Diệp Phàm là Tông Sư, một cái Tông Sư mười chín tuổi; thiên phú yêu nghiệt như vậy, tổ chức không có khả năng vì hắn báo thù mà đuổi giết Diệp Phàm.
Hắn hối hận không thôi, vì cái gì hắn cần phải cao ngạo, vì cái gì hắn cần tự mình thấy mình cao hơn người nhất đẳng đâu?
Đếu là nhân loại, chết đi không phải đều hóa thành cát bụi hay sao? Hắn có hơn người, xương cốt cũng có vì vậy hóa thành vàng đâu?
Trước cửa tử quan, hắn vứt hết thứ đồ vật gọi là kiêu ngạo, gọi là mặt mũi đi, hắn lúc này chỉ muốn sống!
"Diệp... Phàm, không, Diệp... tiền bối, ta biết... ta sai..., ngài tha cho ta... một con đường... sống..."
Giọng nói khào khào vì đầy máu trong khoang miệng cùng cổ họng, Hàn Phong bất chấp tất cả quỳ tại đó yếu ớt nói chuyện.
"Nhận sai hữu dụng sao?" - Diệp Phàm cười lạnh - "Vậy sinh ra quan tài để làm gì?"
Từ thời điểm Hàn Phong nhấc lên Cung Vô Song và Cung Hàn Nguyệt để uy hiếp Diệp Phàm, ngày chết của hắn cũng đã xác định.
Diệp Phàm búng tay một cái, thân hình của Hàn Phong bị một cỗ lực xoắn vô hình bừa bãi phá nát, huyết nhục tung toét thành trăm ngàn mảnh, chết không toàn thây.
Cổ Tuyết mặc dù là cái võ tu, thế nhưng tuổi tác cũng chỉ vừa hai mươi, đã bao giờ chứng kiến một màn máu tanh như vừa rồi. Nàng nhìn đến trên mặt đất bung bét là máu cùng thịt, không nhịn được một trận nôn khan, sắc mặt trắng nhợt.
Nàng nhìn qua giết người, tự tay cũng đã có mạng người, vậy nhưng dùng cách giết người đầy tinh huyết như vậy, vẫn là lần đầu tiên nàng thấy, hơn nữa còn là thấy từ một thiếu niên nhỏ tuổi hơn nàng.
Không, hắn không phải thiếu niên, hắn là ma quỷ.
Diệp Phàm đạm nhiên nhìn Hàn Phong chết đi, quay sang nhìn Cổ Tuyết:
"Nữ nhân, ta lại cho ngươi thêm ba giây suy nghĩ, xem ngươi muốn mặt vẫn là muốn mệnh!"
"Ngươi đừng giết ta!" - nàng khó thở hô lên - "Ngươi có biết hay không ta..."
Thân hình của Diệp Phàm quỷ mị giây trước biến mât, giây sau xuất hiện nay trước mặt Cổ Tuyết:
"Ta chi biết ngươi còn dư một giây đồng hồ, không quỳ, lập tức chính là cái người chết!"
Phanh!
Diệp Phàm dứt lời, Cổ Tuyết cuối cùng vẫn là khuất nhục quỳ xuống.
Đối với cái này ma quỷ, nàng không dám đánh cược, hắn thậm chí đến thế lực sau lưng của nàng còn không muốn quan tâm, làm sao sẽ vì kiêng kị mà không giết nàng.
Nàng cảnh giới chỉ có Đại Sư đỉnh, cùng Hàn Phong ban nãy không sai biệt lắm. Diệp Phàm có thể dùng một bàn tay xoắn nát kiêu ngạo cùng tình mạng của Hàn Phong, hắn cũng có thể làm vậy với nàng.
Nàng kiêu căng, ngạo mạn, nhưng lại không ngu.
Mặt cùng mệnh, nàng chọn cái sau; rốt cục, không còn mệnh, liền cái gì cũng chưa.
Quỳ cũng đã quỳ, nhục nhã cũng đã nhục nhã, Cổ Tuyết lập tức liền nhìn thoáng, không chút do dự lạy Diệp Phàm ba lạy, mỗi lạy đầu đều chạm đất thật mạnh, trước trán lập tức xuất hiện một vết bầm máu xanh tím.
Diệp Phàm bình tĩnh đứng đó, đợi Cổ Tuyết dập đầu đủ ba cái, mới đạm mạc nói:
"Nữ nhân, ngươi đảo cũng không đến mức vô tri, ta liền cho phép ngươi một cái cơ hội nói chuyện"
Cổ Tuyết cẩn thận đứng dậy, thấy Diệp Phàm cũng không phản cảm, mới thẳng người, cẩn thận nói chuyện.
"Ta cùng hắn" - nàng lặng lẽ nhìn qua vài mẩu vụn thịt vương vãi trên mặt đất - "là đến từ tổ chức của quốc gia, gọi là "Con Rồng Cháu Tiên". Đây là một tổ chức quốc gia lập ra nhằm kiểm soát cùng trấn trụ võ giả, khiến cho họ không hoành hành ngang ngược, làm mất đi an toàn và trật tự của xã hội ngày nay. Rốt cục, người thường là không bao giờ tiếp xúc được tới sự tồn tại của võ giả, nếu không chỉ khiến cuộc sống của họ rối loạn và hoang mang.
Diệp Phàm nhẹ nhàng gật đầu.
"Vừa mới sáng nay, chúng ta nhận được tin tức toàn bộ Lôi gia trong một đêm bị toàn diệt, phía trên lo lắng đây là hành động của võ giả nhằm phá vỡ cân bằng của võ giả cùng người thường trong xã hội, vội vã cho người đi thu thập thông tin thủ phạm. Qua một hồi tìm hiểu cùng kiểm tra các máy quay phim bí ẩn được gắn trên đường, chúng ta phát hiện ra ngươi, cùng với hai nữ tử, là người lạ mặt duy nhất tiến vào cùng tiến ra khỏi Lôi gia tối hôm qua. Chúng ta có đủ lý do để cực độ nghi ngờ ba ngươi có liên quan đến việc Lôi gia bị diệt tộc. Từ những hình ảnh trong bộ nhớ, ngươi rõ ràng là kẻ cầm đầu trong ba người, vì vậy bên trên liền phái ra ta cùng Hàn Phong tới đây để tra xét thêm."
Diệp Phàm nghe ra, Cổ Nguyệt là sợ hắn, do vậy mới nói tránh đi, chứ khẳng định người đằng sau lưng nàng đã khẳng định tới chín phần là Diệp Phàm diệt Lôi gia.
Đối với cái này, hắn từ đầu đã không định giấu giếm, nếu không chỉ bằng đám máy quay cấp thấp, đừng hòng bắt được hình bóng hắn cùng Dạ Yêu và Cung Hàn Nguyệt.
Cái hắn muốn, là hiệu quả trấn nhiếp, vì thế Diệp Phàm nói thẳng:
"Không cần tra xét, Lôi gia đúng là ta diệt."
"Vì cái gì!?"- Cổ Nguyệt cơ hồ là bản năng liền gắt giọng hỏi.
Câu hỏi dời mồm, nàng mới vội vã bụm miệng, lùi về sau vài bước ánh mắt đề phòng nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn nàng, bá đạo nói:
"Ta trước giờ giết người, cần gì lý do!"
Ánh mắt hai người một thoáng chạm vào nhau, Cổ Nguyệt cả thân hình run rẩy mãnh liệt, vội vã cúi đầu, cái gì cũng chưa dám nói.
Diệp Phàm trước đó để Cổ Nguyệt nói chuyện, chỉ vì hắn không muốn vô duyên vô cớ trêu chọc ra một cái địch nhân, đảo không phải hắn sợ, thế nhưng thực phiền a!
Tổng cũng không thể giết hết cả đám, đều là người mang dòng máu Lạc Việt sao.
Chỉ là, điều đó không có nghĩa là hắn phải nhìn sắc mặt của bọn họ mà sinh sống.
Bọn họ, còn không xứng!
Thông tin cũng đã có, hắn liền không muốn tiếp tục đứng đây nhàn thoại, Cung Vô Song còn đang chờ hắn đâu.
"Ngươi từ đâu đến liền trở về đó đi! Nói cho kẻ đứng sau của ngươi, đừng tiếp tục phái người tới làm phiền ta, nếu không lần sau, sẽ không dễ nói chuyện như đêm nay!"
Diệp Phàm xoay người tiêu sái mà đi, để lại cho Cổ Nguyêt một câu quanh quẩn trong gió đêm phiêu phiêu.
"Nhớ đấy, người không phạm ta, ta không phạm người!"
Nhìn bóng lưng cao gầy của Diệp Phàm, Cổ Nguyệt đứng đó, cảm xúc phức tạp không cách nào chấm dứt.
Thiếu niên này, nhỏ tuổi hơn nàng, đã là một cái Tông Sư.
Đứng trước hắn, nàng mới thấy mình thực nhỏ yếu cùng bất lực; hắn hoàn toàn dẫm nát lòng cao ngạo của nàng, khiến nàng nhận ra thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Thiếu niên này, là như vậy ác ma, như vậy khủng bố, giết người không để lại một cái toàn thây, lệnh người rởn tóc gáy.
Thiếu niên này, cũng là như vậy tiêu sái, dứt khoát cứ như vậy bỏ đi, một chút cũng không lo lắng nàng sẽ trả thù.
Hắn ngốc sao? Thiên chân sao? Rõ ràng không phải. Vậy, chỉ còn một cách giải thích hợp lý là, hắn không có chút nào sợ hãi nàng, hay tổ chức "Con Rồng Cháu Tiên".
Cổ Nguyệt trăm mối nan giải, hắn rốt cục lấy tự tin từ đâu ra?
Nhìn hắn đã hòa vào bóng đêm, nàng chợt nhớ tới một đoạn thơ cổ.
"Thập bộ sát nhất nhân,
Thiên lý bất lưu hành.
Sự liễu phất y khứ,
Thâm tàng thân dữ danh."
(Chương xong)
Tái bút: Bốn câu thơ cuối trích từ bài thơ "Hiệp Khách Hành" của nhà thơ Lý Bạch. Mình không sử dụng bản dịch thơ, vì cá nhân mình không thấy có bản dịch nào thực sự hay.
Nam tử thần sắc vặn vẹo, gằn giọng nói chuyện:
"Tiểu tử, vốn dĩ chúng ta chỉ định giáo huấn người một chút, để ngươi có điểm thu liễm, thế nhưng chỉ bằng câu nói vừa rồi, ngươi đã tự đào mộ chôn mình. Ta cho ngươi một cái cơ hội cuối, tự chặt tay mình, sau đó quỳ lại đây, ta liền đương chưa có gì xảy ra. Để đến ta tự mình ra tay, ngươi liền đừng hòng nhìn thấy ngày mai. Đương nhiên, bản thân ta thực sự hy vọng ngươi tiếp tục ngoan cường, tiếp tục chống trả a! Giết ngươi xong, phía sau ngươi hai cái nữ nhân cũng sẽ chở thành ngoạn vật dưới háng..."
"Hàn Phong, ngươi câm miệng, ngươi coi nữ nhân chúng ta là cái gì?!" - nữ tử bên cạnh nghe không nổi nữa, quát lạnh lên, cắt ngang lời hắn.
"Cổ Tuyết, ta..." - nam tử sửng sốt, sau đó vỗi vã lắp bắp giải thích, dường như rất sợ nàng.
"Ngươi tốt nhất im lặng!"
Nữ tử tên Cổ Tuyết hừ lạnh, sau đó quay lại, dùng ánh mắt cao ngạo nhìn Diệp Phàm.
"Diệp Phàm, ngươi đừng nghĩ bản thân có chút vũ lực, liền có thể không coi ai ra gì! Nói cho ngươi hay, ngươi chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Ta liền để ngươi mở rộng kiến thức, tổ chức sau lưng chúng ta chính là đại biểu cho tổ quốc, ở đó Đại Sư, Tông Sư đầy rẫy, Đại Tông Sư cũng có vài người. Ngươi đừng tưởng ngươi đủ năng lực diệt Lôi gia, liền có thể hoành hành vô kỵ"
Nử tử kết thúc câu nói, ánh mắt miệt thị, tưởng chừng như đã thấy được cảnh tượng Diệp Phàm thất thố sợ hãi.
Một cái tiểu tử 19 tuổi, mạnh có thể mạnh được đi đâu, dù là thiên phú hơn người, Đại Sư cảnh giới đã đủ căng chết!
"Ta hiện tại liền cho ngươi một cơ hội quỳ xuống nói xin lỗi" - dừng lại một lát, tựa như để DIệp Phàm có thời gian xử lý thông tin, nữ tử kiêu căng ra lệnh.
Nàng có tự tin, chỉ cần đem quốc gia ra làm chống lưng, Diệp Phàm sẽ không thể không khuất nhục quỳ xuống dưới chân nàng.
Nói đùa gì thế, muốn đối nghịch quốc gia, hận mình sống chưa đủ hay sao?
"Nữ nhân, ngươi nói xong sao?"
Diệp Phàm từ khi nghe nam tử Hàn Phong kia nói chuyện, ánh mắt đã biến lạnh, dám buông lời ngông cuồng, khinh bạc với Cung gia tỷ muội, chỉ có đường chết một cái.
Mà hắn từ trước đến giờ, sẽ không cùng người chết nói nhiều một câu.
Về phần Cổ Tuyết, vốn dĩ dám bắt hắn quỳ xuống, chết không hết tội; bất quá vì một câu quát nạt Hàn Phong vừa rồi, nàng nhặt về cho bản thân một cái mạng, hay đúng hơn, Diệp Phàm đêm nay tâm tình còn hảo, quyết định cho nàng nhiều hơn một cơ hội nhặt về một mạng.
"Nói xong, ngươi tự thân quỳ xuống, vái ba vái, sau đó cút đi!" - hắn lạnh lẽo nói, lại quay qua Hàn Phong - "Về báo với cấp trên của ngươi, mạng hắn, hôm nay ta thu!"
Nhàn thoại đã đủ, Diệp Phàm không chờ đối phương phản ứng, vươn ra tay trái, nhấn xuống một cái.
Một con hư ảo bàn tay, ở trên đỉnh đầu của Hàn Phong hiện lên, sau đó mãnh liệt chụp rơi xuống.
Phanh!
Hàn Phong bị một cỗ cự lực oanh bạo đè xuống, hai chân rắc một tiếng đứt gãy, quỳ gối trên mặt đất.
Không chỉ có như thế, hắn toàn thân xương cốt cũng rắc rung động, ngay lập tức chi gian liền toàn bộ vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
“Phốc……"
Hàn Phong toàn thân phun huyết, thân hình bạo liệt nứt toác, nháy mắt liền biến thành một cái huyết nhân.
Vô số máu tươi phun ra, Cổ Tuyết đứng ngây người ra đó, bị dính không ít.
Hàn Phong kinh hoàng.
Không chỉ là Hàn Phong, Cổ Tuyết cũng kinh hoàng.
Phía xa, Cung Hàn Nguyệt mắt thấy Diệp Phàm phải động thủ, liền tạo ra một cái huyễn cảnh nho nhỏ, khiến Cung Vô Song nhìn về phía trước chỉ thấy ba người đang nói chuyện, mọi cảnh tượng cùng âm thanh thực tế đều bị che giấu mất.
Giây phút hoảng sợ ngắn ngủi qua đi, Cổ Tuyết chứa đầy sợ hãi cùng không tin tưởng nhìn Diệp Phàm:
"Nội lực ngoại phóng, ngươi là Tông Sư!"
Hàn Phong lúc này cả người che kín là huyết, hơi thở mong manh, lục phủ ngũ tạng dập nát, bất cứ lúc nào cũng có thể chết.
Chỉ là, hắn vẫn chưa chết, trí não của hắn ngược lại đang thanh tỉnh một cách bất thường, hắn cảm nhận được thật rõ ràng từng hơi thở mong manh, từ giọt máu đang chậm rãi nho giọt ra khỏi cơ thể mình. Đến lúc này, hắn mới chân chính được nếm trải tử vong hương vị.
Hắn không giống như Cổ Nguyệt, hắn chỉ là một cá nhân nhỏ bé không quan trọng trong tổ chức, chết thì cũng thôi.
Sau hôm nay, thế nào tổ chức cũng biết Diệp Phàm là Tông Sư, một cái Tông Sư mười chín tuổi; thiên phú yêu nghiệt như vậy, tổ chức không có khả năng vì hắn báo thù mà đuổi giết Diệp Phàm.
Hắn hối hận không thôi, vì cái gì hắn cần phải cao ngạo, vì cái gì hắn cần tự mình thấy mình cao hơn người nhất đẳng đâu?
Đếu là nhân loại, chết đi không phải đều hóa thành cát bụi hay sao? Hắn có hơn người, xương cốt cũng có vì vậy hóa thành vàng đâu?
Trước cửa tử quan, hắn vứt hết thứ đồ vật gọi là kiêu ngạo, gọi là mặt mũi đi, hắn lúc này chỉ muốn sống!
"Diệp... Phàm, không, Diệp... tiền bối, ta biết... ta sai..., ngài tha cho ta... một con đường... sống..."
Giọng nói khào khào vì đầy máu trong khoang miệng cùng cổ họng, Hàn Phong bất chấp tất cả quỳ tại đó yếu ớt nói chuyện.
"Nhận sai hữu dụng sao?" - Diệp Phàm cười lạnh - "Vậy sinh ra quan tài để làm gì?"
Từ thời điểm Hàn Phong nhấc lên Cung Vô Song và Cung Hàn Nguyệt để uy hiếp Diệp Phàm, ngày chết của hắn cũng đã xác định.
Diệp Phàm búng tay một cái, thân hình của Hàn Phong bị một cỗ lực xoắn vô hình bừa bãi phá nát, huyết nhục tung toét thành trăm ngàn mảnh, chết không toàn thây.
Cổ Tuyết mặc dù là cái võ tu, thế nhưng tuổi tác cũng chỉ vừa hai mươi, đã bao giờ chứng kiến một màn máu tanh như vừa rồi. Nàng nhìn đến trên mặt đất bung bét là máu cùng thịt, không nhịn được một trận nôn khan, sắc mặt trắng nhợt.
Nàng nhìn qua giết người, tự tay cũng đã có mạng người, vậy nhưng dùng cách giết người đầy tinh huyết như vậy, vẫn là lần đầu tiên nàng thấy, hơn nữa còn là thấy từ một thiếu niên nhỏ tuổi hơn nàng.
Không, hắn không phải thiếu niên, hắn là ma quỷ.
Diệp Phàm đạm nhiên nhìn Hàn Phong chết đi, quay sang nhìn Cổ Tuyết:
"Nữ nhân, ta lại cho ngươi thêm ba giây suy nghĩ, xem ngươi muốn mặt vẫn là muốn mệnh!"
"Ngươi đừng giết ta!" - nàng khó thở hô lên - "Ngươi có biết hay không ta..."
Thân hình của Diệp Phàm quỷ mị giây trước biến mât, giây sau xuất hiện nay trước mặt Cổ Tuyết:
"Ta chi biết ngươi còn dư một giây đồng hồ, không quỳ, lập tức chính là cái người chết!"
Phanh!
Diệp Phàm dứt lời, Cổ Tuyết cuối cùng vẫn là khuất nhục quỳ xuống.
Đối với cái này ma quỷ, nàng không dám đánh cược, hắn thậm chí đến thế lực sau lưng của nàng còn không muốn quan tâm, làm sao sẽ vì kiêng kị mà không giết nàng.
Nàng cảnh giới chỉ có Đại Sư đỉnh, cùng Hàn Phong ban nãy không sai biệt lắm. Diệp Phàm có thể dùng một bàn tay xoắn nát kiêu ngạo cùng tình mạng của Hàn Phong, hắn cũng có thể làm vậy với nàng.
Nàng kiêu căng, ngạo mạn, nhưng lại không ngu.
Mặt cùng mệnh, nàng chọn cái sau; rốt cục, không còn mệnh, liền cái gì cũng chưa.
Quỳ cũng đã quỳ, nhục nhã cũng đã nhục nhã, Cổ Tuyết lập tức liền nhìn thoáng, không chút do dự lạy Diệp Phàm ba lạy, mỗi lạy đầu đều chạm đất thật mạnh, trước trán lập tức xuất hiện một vết bầm máu xanh tím.
Diệp Phàm bình tĩnh đứng đó, đợi Cổ Tuyết dập đầu đủ ba cái, mới đạm mạc nói:
"Nữ nhân, ngươi đảo cũng không đến mức vô tri, ta liền cho phép ngươi một cái cơ hội nói chuyện"
Cổ Tuyết cẩn thận đứng dậy, thấy Diệp Phàm cũng không phản cảm, mới thẳng người, cẩn thận nói chuyện.
"Ta cùng hắn" - nàng lặng lẽ nhìn qua vài mẩu vụn thịt vương vãi trên mặt đất - "là đến từ tổ chức của quốc gia, gọi là "Con Rồng Cháu Tiên". Đây là một tổ chức quốc gia lập ra nhằm kiểm soát cùng trấn trụ võ giả, khiến cho họ không hoành hành ngang ngược, làm mất đi an toàn và trật tự của xã hội ngày nay. Rốt cục, người thường là không bao giờ tiếp xúc được tới sự tồn tại của võ giả, nếu không chỉ khiến cuộc sống của họ rối loạn và hoang mang.
Diệp Phàm nhẹ nhàng gật đầu.
"Vừa mới sáng nay, chúng ta nhận được tin tức toàn bộ Lôi gia trong một đêm bị toàn diệt, phía trên lo lắng đây là hành động của võ giả nhằm phá vỡ cân bằng của võ giả cùng người thường trong xã hội, vội vã cho người đi thu thập thông tin thủ phạm. Qua một hồi tìm hiểu cùng kiểm tra các máy quay phim bí ẩn được gắn trên đường, chúng ta phát hiện ra ngươi, cùng với hai nữ tử, là người lạ mặt duy nhất tiến vào cùng tiến ra khỏi Lôi gia tối hôm qua. Chúng ta có đủ lý do để cực độ nghi ngờ ba ngươi có liên quan đến việc Lôi gia bị diệt tộc. Từ những hình ảnh trong bộ nhớ, ngươi rõ ràng là kẻ cầm đầu trong ba người, vì vậy bên trên liền phái ra ta cùng Hàn Phong tới đây để tra xét thêm."
Diệp Phàm nghe ra, Cổ Nguyệt là sợ hắn, do vậy mới nói tránh đi, chứ khẳng định người đằng sau lưng nàng đã khẳng định tới chín phần là Diệp Phàm diệt Lôi gia.
Đối với cái này, hắn từ đầu đã không định giấu giếm, nếu không chỉ bằng đám máy quay cấp thấp, đừng hòng bắt được hình bóng hắn cùng Dạ Yêu và Cung Hàn Nguyệt.
Cái hắn muốn, là hiệu quả trấn nhiếp, vì thế Diệp Phàm nói thẳng:
"Không cần tra xét, Lôi gia đúng là ta diệt."
"Vì cái gì!?"- Cổ Nguyệt cơ hồ là bản năng liền gắt giọng hỏi.
Câu hỏi dời mồm, nàng mới vội vã bụm miệng, lùi về sau vài bước ánh mắt đề phòng nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn nàng, bá đạo nói:
"Ta trước giờ giết người, cần gì lý do!"
Ánh mắt hai người một thoáng chạm vào nhau, Cổ Nguyệt cả thân hình run rẩy mãnh liệt, vội vã cúi đầu, cái gì cũng chưa dám nói.
Diệp Phàm trước đó để Cổ Nguyệt nói chuyện, chỉ vì hắn không muốn vô duyên vô cớ trêu chọc ra một cái địch nhân, đảo không phải hắn sợ, thế nhưng thực phiền a!
Tổng cũng không thể giết hết cả đám, đều là người mang dòng máu Lạc Việt sao.
Chỉ là, điều đó không có nghĩa là hắn phải nhìn sắc mặt của bọn họ mà sinh sống.
Bọn họ, còn không xứng!
Thông tin cũng đã có, hắn liền không muốn tiếp tục đứng đây nhàn thoại, Cung Vô Song còn đang chờ hắn đâu.
"Ngươi từ đâu đến liền trở về đó đi! Nói cho kẻ đứng sau của ngươi, đừng tiếp tục phái người tới làm phiền ta, nếu không lần sau, sẽ không dễ nói chuyện như đêm nay!"
Diệp Phàm xoay người tiêu sái mà đi, để lại cho Cổ Nguyêt một câu quanh quẩn trong gió đêm phiêu phiêu.
"Nhớ đấy, người không phạm ta, ta không phạm người!"
Nhìn bóng lưng cao gầy của Diệp Phàm, Cổ Nguyệt đứng đó, cảm xúc phức tạp không cách nào chấm dứt.
Thiếu niên này, nhỏ tuổi hơn nàng, đã là một cái Tông Sư.
Đứng trước hắn, nàng mới thấy mình thực nhỏ yếu cùng bất lực; hắn hoàn toàn dẫm nát lòng cao ngạo của nàng, khiến nàng nhận ra thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Thiếu niên này, là như vậy ác ma, như vậy khủng bố, giết người không để lại một cái toàn thây, lệnh người rởn tóc gáy.
Thiếu niên này, cũng là như vậy tiêu sái, dứt khoát cứ như vậy bỏ đi, một chút cũng không lo lắng nàng sẽ trả thù.
Hắn ngốc sao? Thiên chân sao? Rõ ràng không phải. Vậy, chỉ còn một cách giải thích hợp lý là, hắn không có chút nào sợ hãi nàng, hay tổ chức "Con Rồng Cháu Tiên".
Cổ Nguyệt trăm mối nan giải, hắn rốt cục lấy tự tin từ đâu ra?
Nhìn hắn đã hòa vào bóng đêm, nàng chợt nhớ tới một đoạn thơ cổ.
"Thập bộ sát nhất nhân,
Thiên lý bất lưu hành.
Sự liễu phất y khứ,
Thâm tàng thân dữ danh."
(Chương xong)
Tái bút: Bốn câu thơ cuối trích từ bài thơ "Hiệp Khách Hành" của nhà thơ Lý Bạch. Mình không sử dụng bản dịch thơ, vì cá nhân mình không thấy có bản dịch nào thực sự hay.
Tác giả :
Kinstrn