Đô Thị Tàng Kiều
Chương 67: Tôi không muốn
Diệp Lăng Phi nói một câu không muốn, không chỉ khiến cho Bạch Cảnh Sùng mà ngay cả Bạch Tình Đình cũng cảm thấy bất ngờ. Nếu như Diệp Lăng Phi nói là bằng lòng, thì ngay lập tức Bạch Tình Đình sẽ hét lên là không muốn, thế nhưng Diệp Lăng Phi lại nói thế này.
Bạch Tình Đình là một cô gái xinh đẹp, gia thế tốt, lại đảm nhiệm chức vụ phó tổng giám đốc tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, không ít con nhà quyền quý, trẻ tuổi, tuấn kiệt, giới kinh doanh muốn theo đuổi nàng mà đuổi không kịp, thế mà lại gặp phải người như Diệp Lăng Phi, dám nói không muốn. Điều này khác gì tát vào mặt Bạch Tình Đình một cái, Bạch Tình Đình thẹn quá hóa giận. Trong lòng nàng thầm nghĩ:
- Tên khốn kiếp nhà ngươi, lẽ nào ngươi cho rằng ngươi tốt lắm sao, có thể so sánh với ta, nếu không phải bành gia gia hồ đồ, ngươi tưởng ta đồng ý sao. Hiện tại ngươi còn dám đến lại còn nói không muốn.
Bạch Tình Đình không nén được giận, mặt hầm hầm nói:
- Diệp Lăng Phi, anh cho rằng tôi thật sự thích ở cùng với anh sao, nếu không phải ba tôi đồng ý, tôi ngay cả nhìn cũng còn không thèm chứ đừng nói là để ý đến anh. Vậy cũng tốt, như vậy sau này tôi cũng yên tâm, không sợ anh cứ quấn quít lấy tôi nữa, chúng ta coi như không có quan hệ gì.
Những lời nàng vừa nói, dường như không đánh đã khai, tự mình nói rằng đã đồng ý sống thử với Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình vốn cũng không định nói ra, tuy rằng nàng nghĩ thông suốt nàng muốn sống thử cùng với Diệp Lăng Phi, để mặc cho hắn quấn quít lấy mình, thế nhưng là một cô gái, nàng cũng không dám nói ra ý tứ của mình.
Không lường trước được, vừa rồi bị Diệp Lăng Phi nói một câu khiến nàng tức giận, không để ý đến cái gì, cứ như vậy nói thẳng ra.
Diệp Lăng Phi cười ha hả, hắn không để ý đến Tình Đình, nhìn Bạch Cảnh Sùng nói:
- Bác trai, cháu nghĩ mọi người có chút hiểu lầm, không phải là cháu không đồng ý chuyện hôn sự, chỉ là cháu không đồng ý làm người kế thừa của bác. Cháu là người tùy tiện, tại tập đoàn Tân Á cháu cũng có đảm nhiệm một chức vụ vừa vừa, cũng không có lý tưởng gì lớn. Hơn nữa, bác còn chưa hiểu rõ về cháu, mà cháu thì cũng chưa có chút kinh nghiệm gì, sớm nói cháu là người kế nhiệm, cứ như vậy, rất dễ bỏ uổng mất nhiều nhân tài, nói không chừng một người Trung Hoa dân quốc nào đó sau này lại lọt vào mắt bác, cháu nghĩ chuyện này chúng ta để sau hãy nói.
Diệp Lăng Phi nói một phen càng làm cho Bạch Cảnh Sùng ngầm tán thưởng nhân phẩm của hắn, ngay cả chức vụ tổng giám đốc tập đoàn Thế Kỷ Quốc tế mà cũng bỏ qua, thử hỏi có mấy người có thể làm được như vậy.
Bạch Cảnh Sùng càng không thể buông tha, đối với Diệp Lăng Phi càng có phần yên tâm. Ông cười nói:
- Được, chàng trai nói rất có đạo lý, tốt lắm, chuyện này cũng không nhắc lại nữa. Hiện tại, tôi rất thỏa mãn với cậu, bây giờ chúng ta nói chuyện hôn sự của cậu với Tình Đình.
- Ba à, con còn không có đồng ý mà.
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, những lời nói lúc nãy bây giờ đã không thể thu hồi được nữa rồi, không thể làm gì được hơn, liền làm nũng:
- Ba à, ba không có quan tâm đến cảm nhận của con sao?
Bạch Cảnh Sùng cười ha hả nói:
- Tình Đình, thái độ của con lúc nãy không phải đã nói hết rồi sao?
Nghe xong câu đó, Bạch Tình Đình nghẹn lời, mặt đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi. Có ý nói:
- Đều là do tên khốn kiếp nhà ngươi, ngươi chờ xem, sớm muộn gì ta cũng trả thù ngươi.
Bạch Cảnh Sùng rời ánh mắt khỏi con gái mình quay sang Diệp Lăng Phi hỏi:
- Tiểu Diệp, nhà cháu còn có ai nữa không?
- Tiểu Diệp?
Diệp Lăng Phi sửng sốt, lập tức hiểu được ngay, thì ra Bạch Cảnh Sùng đã coi mình như người trong nhà nên mới xưng hô thân mật như vậy. Trong lòng hắn sinh ra một cảm giác ấm áp, nghĩ đến bao nhiêu năm qua, bản thân mình cứ trôi nổi ở bên ngoài, lâu rồi không về quê nhà, không biết căn nhà mái bằng cũ nát của mình có còn hay không, trong lòng dâng lên một nỗi thương cảm.
Giọng Diệp Lăng Phi mang theo một chút tang thương nói:
- Bác trai, cha mẹ cháu đã mất sớm, trong nhà chỉ còn có mình cháu.
Nói xong, nghĩ đến năm đó họ hàng thân thích đối xử lạnh lùng với mình, hắn thở dài, hướng mắt ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt sáng láng trước đây nay nhường chỗ cho một bộ mặt thê lương.
Bạch Tình Đình chằng bao giờ ngờ rằng Diệp Lăng Phi lại có vẻ mặt thê lương như thế này, trong lòng không khỏi có một chút đồng tình. Nàng không nói chen vào mà chỉ lẳng lặng đứng nghe.
Bạch Cảnh Sùng cũng nương theo Diệp Lăng Phi mà thở dài, ông là người từng trải, hiểu được cảm xúc hiện tại của Diệp Lăng Phi. Chỉ có người đã trải qua nhiều đau khổ, mới có cảm giác tang thương như vây. Bạch Cảnh Sùng không muốn để Diệp Lăng Phi tiếp tục như vậy, nói sang chuyện khác:
- Nếu nói như vậy thì được rồi. Bác đã tìm được cho hai đứa một căn biệt thự rồi, nó nằm ở trong khu này, cũng gần căn nhà của bác, sau này thuận tiện cho bác đến thăm Tình Đình. Các cháu trước hết hãy ở tạm chỗ đó, hai bên tìm hiểu lẫn nhau, chờ sau khi hai đứa đã hiểu rõ lẫn nhau sẽ chính thức tổ chức hôn lễ, Tiểu Diệp, cháu xem thế nào?
Diệp Lăng Phi đang chìm đắm trong thương tâm, nghe được Bạch Cảnh Sùng nói như vậy, trong lòng cảm giác có phần ấm áp, gật đầu nói:
- Cháu thì không thành vấn đề, dù sao thì cháu cũng là người độc thân, ở đâu cũng thế thôi.
- Vậy cứ quyết định như vậy đị, thứ sáu tuần này, cháu hãy chuyển đến.
Bạch Cảnh Sùng nói xong, bỗng nhiên cười:
- Cháu xem trí nhớ của bác, chỉ mải lo nói chuyện phiếm với cháu mà quên không gọi món ăn.
Nói rồi, gọi lớn:
- Phục vụ, mang đồ ăn lên.
Trong bữa tiệc, Diệp Lăng Phi cùng với Bạch Tình Đình không hề cãi vã nhau, Bạch Tình Đình chỉ cúi đầu ăn cơm. Hai người ngược lại trở lên rất hoà thuận, chỉ có Bạch Cảnh Sùng là đang chìm đắm trong quá khứ, có lẽ Bạch Cảnh Sùng đã bị nhiễm vẻ tang thương của Diệp Lăng Phi, có thể trước đây ông cũng đã phải chịu rất nhiều đau khổ.
Tại cửa khách san, Diệp Lăng Phi chia tay cha con Bạch Cảnh Sùng. Hắn không lái xe quay về công ty mà đi tới cửa hàng bán đồ trang sức của Trương Vân mới mở.
Bên trong cửa hàng chỉ có một cô gái đang chọn mua vòng tay, Trương Vân đang giải thích cho cô gái biết cái vòng tay này có gì tốt, nhìn thấy Diệp Lăng Phi đứng phía sau cửa hàng, Trương Vân rời khỏi cô gái, cười, đi về phía Diệp Lăng Phi.
- Diệp tiên sinh, sao anh lại tới đây?
Trên mặt Trương Vân thoáng hiện vẻ mừng rỡ, nhìn ra được ngay, nàng đột nhiên thấy Diệp Lăng Phi xuất hiện, cảm giác thấy rất cao hứng.
- Tôi đến để xem cô buôn bán thế nào?
Diệp Lăng Phi cười cười, sau đó cầm lấy một chiếc lắc tay, tung tung lên.
- Không tệ, dù sao cũng vừa mới buôn bán, chỉ cần có người mua là tốt rồi.
- Cô gái kia đang gọi Trương Vân có ý muốn mua chiếc vòng tay, Trương Vân vội vàng quay vào, nhận tiền từ tay cô gái.
Chờ khi cô gái đi ra ngoài, Trương Vân mang một cái ghế đến, đặt trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp tiên sinh, mời ngồi.
- Không, tôi chỉ đến để xem cô có cần tôi giúp gì không, bây giờ tôi phải về công ty.
Diệp Lăng Phi vỗ nhẹ vai Trương Vân:
- Có việc gì nhất định phải tìm tôi đấy.
- Vâng, Diệp tiên sinh, tôi biết anh là đại ân nhân của tôi, chờ khi tôi buôn bán có lời, nhất định sẽ trả lại cho anh số tiền anh cho tôi mượn.
- Chờ khi nào cô có tiền hãy nói, tôi không quan tâm đến tiền lắm đâu.
Diệp Lăng Phi khoát khoát tay, chuẩn bị ly khai. Lúc này, chợt nghe Trương Vân ở phía sau nhỏ giọng nói:
- Diệp tiên sinh, nếu như anh muốn…muốn tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi.
Diệp Lăng Phi có chút dừng lại, ngay lập tức nói:
- Tốt, cẩn thận buổi tối tôi sẽ cho cô ngủ không được yên đâu.
Nói rồi, cười cười, rời khỏi cửa hàng của Trương Vân, chỉ để lại Trương Vân phía sau, còn đang suy nghĩ về cái đêm tuyệt với của mình với Diệp Lăng Phi.
Bạch Tình Đình là một cô gái xinh đẹp, gia thế tốt, lại đảm nhiệm chức vụ phó tổng giám đốc tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, không ít con nhà quyền quý, trẻ tuổi, tuấn kiệt, giới kinh doanh muốn theo đuổi nàng mà đuổi không kịp, thế mà lại gặp phải người như Diệp Lăng Phi, dám nói không muốn. Điều này khác gì tát vào mặt Bạch Tình Đình một cái, Bạch Tình Đình thẹn quá hóa giận. Trong lòng nàng thầm nghĩ:
- Tên khốn kiếp nhà ngươi, lẽ nào ngươi cho rằng ngươi tốt lắm sao, có thể so sánh với ta, nếu không phải bành gia gia hồ đồ, ngươi tưởng ta đồng ý sao. Hiện tại ngươi còn dám đến lại còn nói không muốn.
Bạch Tình Đình không nén được giận, mặt hầm hầm nói:
- Diệp Lăng Phi, anh cho rằng tôi thật sự thích ở cùng với anh sao, nếu không phải ba tôi đồng ý, tôi ngay cả nhìn cũng còn không thèm chứ đừng nói là để ý đến anh. Vậy cũng tốt, như vậy sau này tôi cũng yên tâm, không sợ anh cứ quấn quít lấy tôi nữa, chúng ta coi như không có quan hệ gì.
Những lời nàng vừa nói, dường như không đánh đã khai, tự mình nói rằng đã đồng ý sống thử với Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình vốn cũng không định nói ra, tuy rằng nàng nghĩ thông suốt nàng muốn sống thử cùng với Diệp Lăng Phi, để mặc cho hắn quấn quít lấy mình, thế nhưng là một cô gái, nàng cũng không dám nói ra ý tứ của mình.
Không lường trước được, vừa rồi bị Diệp Lăng Phi nói một câu khiến nàng tức giận, không để ý đến cái gì, cứ như vậy nói thẳng ra.
Diệp Lăng Phi cười ha hả, hắn không để ý đến Tình Đình, nhìn Bạch Cảnh Sùng nói:
- Bác trai, cháu nghĩ mọi người có chút hiểu lầm, không phải là cháu không đồng ý chuyện hôn sự, chỉ là cháu không đồng ý làm người kế thừa của bác. Cháu là người tùy tiện, tại tập đoàn Tân Á cháu cũng có đảm nhiệm một chức vụ vừa vừa, cũng không có lý tưởng gì lớn. Hơn nữa, bác còn chưa hiểu rõ về cháu, mà cháu thì cũng chưa có chút kinh nghiệm gì, sớm nói cháu là người kế nhiệm, cứ như vậy, rất dễ bỏ uổng mất nhiều nhân tài, nói không chừng một người Trung Hoa dân quốc nào đó sau này lại lọt vào mắt bác, cháu nghĩ chuyện này chúng ta để sau hãy nói.
Diệp Lăng Phi nói một phen càng làm cho Bạch Cảnh Sùng ngầm tán thưởng nhân phẩm của hắn, ngay cả chức vụ tổng giám đốc tập đoàn Thế Kỷ Quốc tế mà cũng bỏ qua, thử hỏi có mấy người có thể làm được như vậy.
Bạch Cảnh Sùng càng không thể buông tha, đối với Diệp Lăng Phi càng có phần yên tâm. Ông cười nói:
- Được, chàng trai nói rất có đạo lý, tốt lắm, chuyện này cũng không nhắc lại nữa. Hiện tại, tôi rất thỏa mãn với cậu, bây giờ chúng ta nói chuyện hôn sự của cậu với Tình Đình.
- Ba à, con còn không có đồng ý mà.
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, những lời nói lúc nãy bây giờ đã không thể thu hồi được nữa rồi, không thể làm gì được hơn, liền làm nũng:
- Ba à, ba không có quan tâm đến cảm nhận của con sao?
Bạch Cảnh Sùng cười ha hả nói:
- Tình Đình, thái độ của con lúc nãy không phải đã nói hết rồi sao?
Nghe xong câu đó, Bạch Tình Đình nghẹn lời, mặt đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi. Có ý nói:
- Đều là do tên khốn kiếp nhà ngươi, ngươi chờ xem, sớm muộn gì ta cũng trả thù ngươi.
Bạch Cảnh Sùng rời ánh mắt khỏi con gái mình quay sang Diệp Lăng Phi hỏi:
- Tiểu Diệp, nhà cháu còn có ai nữa không?
- Tiểu Diệp?
Diệp Lăng Phi sửng sốt, lập tức hiểu được ngay, thì ra Bạch Cảnh Sùng đã coi mình như người trong nhà nên mới xưng hô thân mật như vậy. Trong lòng hắn sinh ra một cảm giác ấm áp, nghĩ đến bao nhiêu năm qua, bản thân mình cứ trôi nổi ở bên ngoài, lâu rồi không về quê nhà, không biết căn nhà mái bằng cũ nát của mình có còn hay không, trong lòng dâng lên một nỗi thương cảm.
Giọng Diệp Lăng Phi mang theo một chút tang thương nói:
- Bác trai, cha mẹ cháu đã mất sớm, trong nhà chỉ còn có mình cháu.
Nói xong, nghĩ đến năm đó họ hàng thân thích đối xử lạnh lùng với mình, hắn thở dài, hướng mắt ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt sáng láng trước đây nay nhường chỗ cho một bộ mặt thê lương.
Bạch Tình Đình chằng bao giờ ngờ rằng Diệp Lăng Phi lại có vẻ mặt thê lương như thế này, trong lòng không khỏi có một chút đồng tình. Nàng không nói chen vào mà chỉ lẳng lặng đứng nghe.
Bạch Cảnh Sùng cũng nương theo Diệp Lăng Phi mà thở dài, ông là người từng trải, hiểu được cảm xúc hiện tại của Diệp Lăng Phi. Chỉ có người đã trải qua nhiều đau khổ, mới có cảm giác tang thương như vây. Bạch Cảnh Sùng không muốn để Diệp Lăng Phi tiếp tục như vậy, nói sang chuyện khác:
- Nếu nói như vậy thì được rồi. Bác đã tìm được cho hai đứa một căn biệt thự rồi, nó nằm ở trong khu này, cũng gần căn nhà của bác, sau này thuận tiện cho bác đến thăm Tình Đình. Các cháu trước hết hãy ở tạm chỗ đó, hai bên tìm hiểu lẫn nhau, chờ sau khi hai đứa đã hiểu rõ lẫn nhau sẽ chính thức tổ chức hôn lễ, Tiểu Diệp, cháu xem thế nào?
Diệp Lăng Phi đang chìm đắm trong thương tâm, nghe được Bạch Cảnh Sùng nói như vậy, trong lòng cảm giác có phần ấm áp, gật đầu nói:
- Cháu thì không thành vấn đề, dù sao thì cháu cũng là người độc thân, ở đâu cũng thế thôi.
- Vậy cứ quyết định như vậy đị, thứ sáu tuần này, cháu hãy chuyển đến.
Bạch Cảnh Sùng nói xong, bỗng nhiên cười:
- Cháu xem trí nhớ của bác, chỉ mải lo nói chuyện phiếm với cháu mà quên không gọi món ăn.
Nói rồi, gọi lớn:
- Phục vụ, mang đồ ăn lên.
Trong bữa tiệc, Diệp Lăng Phi cùng với Bạch Tình Đình không hề cãi vã nhau, Bạch Tình Đình chỉ cúi đầu ăn cơm. Hai người ngược lại trở lên rất hoà thuận, chỉ có Bạch Cảnh Sùng là đang chìm đắm trong quá khứ, có lẽ Bạch Cảnh Sùng đã bị nhiễm vẻ tang thương của Diệp Lăng Phi, có thể trước đây ông cũng đã phải chịu rất nhiều đau khổ.
Tại cửa khách san, Diệp Lăng Phi chia tay cha con Bạch Cảnh Sùng. Hắn không lái xe quay về công ty mà đi tới cửa hàng bán đồ trang sức của Trương Vân mới mở.
Bên trong cửa hàng chỉ có một cô gái đang chọn mua vòng tay, Trương Vân đang giải thích cho cô gái biết cái vòng tay này có gì tốt, nhìn thấy Diệp Lăng Phi đứng phía sau cửa hàng, Trương Vân rời khỏi cô gái, cười, đi về phía Diệp Lăng Phi.
- Diệp tiên sinh, sao anh lại tới đây?
Trên mặt Trương Vân thoáng hiện vẻ mừng rỡ, nhìn ra được ngay, nàng đột nhiên thấy Diệp Lăng Phi xuất hiện, cảm giác thấy rất cao hứng.
- Tôi đến để xem cô buôn bán thế nào?
Diệp Lăng Phi cười cười, sau đó cầm lấy một chiếc lắc tay, tung tung lên.
- Không tệ, dù sao cũng vừa mới buôn bán, chỉ cần có người mua là tốt rồi.
- Cô gái kia đang gọi Trương Vân có ý muốn mua chiếc vòng tay, Trương Vân vội vàng quay vào, nhận tiền từ tay cô gái.
Chờ khi cô gái đi ra ngoài, Trương Vân mang một cái ghế đến, đặt trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp tiên sinh, mời ngồi.
- Không, tôi chỉ đến để xem cô có cần tôi giúp gì không, bây giờ tôi phải về công ty.
Diệp Lăng Phi vỗ nhẹ vai Trương Vân:
- Có việc gì nhất định phải tìm tôi đấy.
- Vâng, Diệp tiên sinh, tôi biết anh là đại ân nhân của tôi, chờ khi tôi buôn bán có lời, nhất định sẽ trả lại cho anh số tiền anh cho tôi mượn.
- Chờ khi nào cô có tiền hãy nói, tôi không quan tâm đến tiền lắm đâu.
Diệp Lăng Phi khoát khoát tay, chuẩn bị ly khai. Lúc này, chợt nghe Trương Vân ở phía sau nhỏ giọng nói:
- Diệp tiên sinh, nếu như anh muốn…muốn tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi.
Diệp Lăng Phi có chút dừng lại, ngay lập tức nói:
- Tốt, cẩn thận buổi tối tôi sẽ cho cô ngủ không được yên đâu.
Nói rồi, cười cười, rời khỏi cửa hàng của Trương Vân, chỉ để lại Trương Vân phía sau, còn đang suy nghĩ về cái đêm tuyệt với của mình với Diệp Lăng Phi.
Tác giả :
Tam Dương Trư Trư