Đô Thị Tàng Kiều
Chương 256: Giam cầm mày
Lên xe, Lý Thiên Bằng sẽ không giải thích mà hỏi:
- Cha, tiểu tử họ DIệp đó càn rỡ như thế, con thấy cần giáo huấn cho hắn một chút nữa.
Lý Triết Hào vẻ mặt âm trầm, ngữ khí không vui nói:
- Tên phế vật Tiền Thông kia, dĩ nhiên lại không xử lý được tiểu tử này, hiện tại khá là phiền toái, nếu như lúc này, hiện tại khá là phiền toái, nếu như lúc này lại đối phó tiểu tử này, sợ rằng chúng ta không thoát được liên quan.
Lý Thiên Bằng gật đầu, phụ họa nói:
- Cha, cha nói rất có đạo lý, tên họ Diệp này đã tìm tới chúng ta, đã nói tên tiểu tử này có sự chuẩn bị, nếu như lúc này chúng ta lại động thủ với hắn, rất dễ dàng sập bẫy. Như vậy chờ một đoạn thời gian, chờ sau khi tiểu tử này buông lỏng cảnh giác, chúng ta lại tìm cơ hội giết chết hắn.
- Trước mắt xem ra chỉ có như thế.
Lý Triết hào nói vậy, lại lo lắng nói tiếp:
- Hiện tại ta chỉ sợ tiểu tử này hoài nghi là chúng ta làm, theo khẩu khí hắn mà xem, hắn đã nhận định chuyện này là chúng ta làm. Cái này rất phiền toái, thằng khốn Tiền Thông kia nói muốn đi tránh đầu gió, nhưng ai biết hắn có thể ngoan ngoãn tránh đầu gió hay khôgn chứ.
- Cha, ở chuyện này chúng ta không cần lo lắng". Lý Thiên Bằng cười nói.
- Cha, tiểu tử đó cũng không có chứng cớ, hắn không có chứng cớ làm gì được chúng ta bây giờ, Kỳ thật thằng khốn Tiền Thông này chính là nhát gan, bị tiểu tử họ Diệp đó dọa sợ đến vỡ mật. Con nghĩ tiểu tử họ Diệp đó chỉ là phỏng đoán, nhưng hắn không có chứng cớ, hắn sẽ không có biện pháp. Cha cho rằng hắn sẽ tìm cảnh sát hỗ trợ sao, cảnh sát muốn bắt người cũng phải có chứng cớ chứ, không có chứng cớ một chút biện pháp bắt chúng ta cũng không có. Trừ bỏ cảnh sát, tiểu tử này có thể trông cậy vào ai. Cũng đừng quên, chúng ta cùng hắc đạo thành phố Vọng Hải đều rất quen thuộc, tiểu tử đó không có bất cứ thế lực gì, muốn chơi chết hắn còn không dễ dàng sao?
Những lời này của Lý Thiên Bằng chiếm được sự đồng ý của Lý Triết Hào, Lý Triết Hào nghĩ kĩ, quả thật sự việc chính là như vậy. Đám mây đen trong lòng hắn này tan đi, hơi gật đầu nói:
- Thiên Bằng nói hay lắm, xem ra tiểu tử họ Diệp này hôm nay chính là cố ý đến hù dọa chúng ta, muốn cho chúng ta tự loạn. Mặc cho hắn náo loạn đi, ta hiện tại cũng không thời gian chơi với hắn. Chờ ta có thời gian. Ta sẽ chơi đùa tên tiểu tử này thật tốt.
- Cha, cha không phải là sẽ chuẩn bị từ trên người tên bạn trai ngoại quốc của Mã Hiểu Nghiên kia móc tiền chứ.
Lý Thiên Bằng hỏi.
- Có gì mà không thể, đây chính là cơ hội tốt đẹp.
Lý Triết hào cười nói.
Không nghĩ tới lão thiên gia còn mang đến cho ta một cái thần tài, theo ta thấy, tài sản tên người ngoại quốc kia không ít, vừa lúc chúng ta kiếm một khoản trên người hắn, bổ sung vào tổn thất của chúng ta.
Lý Thiên Bằng gật đầu, Lý Triết hào tiếp tục nói:
- Thiên Bằng, con cho rằng ta bỗng dưng vô cớ tại sao muốn mời bọn họ ăn cơm?
- Chẳng lẽ cha có mục đích khác?
- Đương nhiên, ta muốn dò xét chi tiết của tên kia, nếu thật là một vị thần tài mà nói, Thiên Bằng lần này chúng ta sẽ phát tài đó, không làm cho người này đem tiền ném hết cho chúng ta, hắn cũng đừng nghĩ rời đi thành phố 'Vọng Hải.
Lý Triết Hào nói xong cười lên ha hả. Mã Tử Yến bởi vì bất mãn với Mã hiểu Nghiên, cũng không có xuất hiện ở phòng ăn nước Pháp. nhưng cái này cũng khôgn có ảnh hưởng tới không khí hữu hảo trong lúc dùng cơm của Lý Triết Hào cùng tên Celtic người Pháp kia.
Lý Triết Hào sở dĩ lựa chọn phòng ăn Pháp xa hoa nhất thành phố Vọng Hải này, một mặt là bởi vì Celtic là người nước Pháp, dùng cách chiêu đãi của nước Pháp là lựa chọn tốt nhất; Về phương diện khác, có phải giới thượng lưu Pháp hay không, từ cách dùng cơm là có thể nhìn ra được.
Khi Celtic cùng Mã Hiểu nghiên xuất hiện ở phòng ăn, Lý Triết Hào cùng Lý Thiên Bằng vội vã đứng dậy. Lý Triết hào trước biểu hiện của Mã Tử Yến mà tỏ vẻ áy náy, lấy cớ Mã Tử Yến thân thể khó chịu, ở nhà nghỉ ngơi. Đối với cái này mà nói, Mã Hiểu nghiên cũng không nghĩ như vậy. nàng sao có thể không nhìn ra người dì này của mình rất bất mãn đối với mình, nhưng hiện tại Mã Hiểu Nghiên có Celtic, đó là giá trị con người bất đồng. Căn bản là không cần phải suy nghĩ đến người dì của mình đối đãi với mình như thế nào.
Điều chú ý nhất khi ăn cơm Pháp chính là tình cảm, cái đó và bản tính lãng mạn của người Pháp là đi liền với nhau. Đồ ăn trong phòng ăn này là nhập khẩu từ nước Pháp. Đầu bếp cũng khéo tay, tinh xảo.
- Celtic tiên sinh, phòng ăn này là phòng ăn Pháp giống nhất ở thành phố Vọng Hải, tất cả đồ ăn ở nơi này đều từ nước Pháp chuyển tới đây...
Lý Triết hào một bên giới thiệu, một bên lưu ý phản ứng của Celtic.
Celtic hơi lộ ra vẻ tươi cười, hắn không có ngắt lời Lý Triết hào, vẫn chờ lý Triết hào giới thiệu tình huống phòng ăn nước Pháp này xong, hắn mới cười nói:
- Tiên sinh thân ái, không thể phủ nhận đồ ăn này là từ nước Pháp chúng ta chuyển tới đây. nhưng ta nghĩ ngài nên chuyển cáo tới lão bản nơi này. Rất rõ ràng, hắn bị lừa rồi.
Những lời này vừa nói xong, Lý Triết hào cùng Lý Thiên Bằng đều nhìn về phía Celtic. Sao có thể, mở phòng ăn nước Pháp này chính là một người nước Pháp. Chẳng lẽ người nước Pháp cũng không hiểu đồ ăn nước Pháp, đây không phải là nói đùa sao?
Celtic ở trước mắt mấy người nói nhẹ nhàng, thì ra đồ ăn này ở nước Pháp cũng chia cho công ty lớn và phường thủ công sản xuất. Không thể nghi ngờ, lúc này đồ ăn bày đặt ở trước mặt bọn họ đây cũng không phải là do công ty lớn sản xuất, hoàn toàn chính là sản phẩm giá thấp do một cái xưởng nhỏ sản xuất ra.
Celtic đề cử công ty Bernadu này, là công ty sản xuất đồ ăn nước Pháp xa hoa và nổi tiếng nhất, nghe Celtic nói chuyện, hai người Lý Triết hào cùng Lý Thiên Bằng giống như nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm.
Cái này lại càng làm cho Lý Triết Hào cùng Lý Thiên Bằng đối với Celtic kính nể không thôi, ăn cơm nước Pháp trước tien cần uống rượu khai vị, chủng loại và màu sắc rượu khai vị trong bữa ăn đều phi thường cần chú ý. Celtic thật sự là hiểu sâu vấn đề này, không cần người bán hàng phòng ăn này đề nghị, Celtic thật sự là hiểu sâu vấn đề này, không cần người bán hàng phòng ăn này đề nghị, Celtic đã chọn được loại rượu khai vị phối xứng tốt với bàn ăn, hơn nữa trong đó có vài loại mà phòng ăn này dĩ nhiên lại không có, phải biết rằng nơi này được xưng là phòng ăn nước Pháp tốt nhất thành phố Vọng hải.
Ông chủ phòng ăn nước Pháp kia, một người chính xác là người nước Pháp nghe tin chạy tới, liên tục xin lỗi. Cái này gọi là sợ gặp phải hành gia, hồ lộng (lừa gạt) người ngoài nghề thì được, một khi gặp phải giới thượng lưu chính thức của xã hội nước Pháp, tất cả đều bại lộ.
Dã Thú đem xe dựng ở cửa biệt thự Nam Sơn của Diệp Lăng Phi, bởi vì Diệp Lăng Phi bị thương, hắn không muốn để cho Bạch Cảnh Sùng phát hiện, trước đó đã nói qua với Bạch Tình Đình, phải về nhà.
Sau khi hai người Dã Thú cùng Sói hoang rời đi, Diệp Lăng Phi cất bước đi vào biệt thự. Đẩy cửa biệt thự ra, thì nhìn thấy Bạch Tình Đình ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách xem TV.
- Tình Đình, xem cái tiết mục gì vậy?
Diệp Lăng phi cười ha hả đi đến bên cạnh Bạch Tình Đình, hiện tại trong lòng hắn có quỷ, bởi vậy có phần quá nhiệt tình.
Bạch Tình Đình không nói chuyện, thậm chí hơi di động cũng chưa từng di động. Chỉ nhìn TV.
- Không tốt, chẳng lẽ cô ấy muốn nỗi bão?
Diệp Lăng Phi cảm giác không khí ở trong phòng này có vẻ không đúng, chậm rãi lùi về phía sau. Chuẩn bị chuồn đi. Chỉ là đúng lúc hắn vừa định chuồn đi, thanh âm Chu Hân Minh vang lên từ phía sau Diệp Lăng Phi.
- Diệp Lăng Phi, anh khá đấy, dĩ nhiên từ bệnh viện chạy đi, làm hại bà đây chờ anh cả ngày.
- Hiểu lầm, hiểu lầm.
Diệp Lăng Phi vừa nghe được thanh âm của Chu Hân Minh, đã biết lần này muốn xong hết rồi. Chu Hân Minh này tuyệt đối không phải là đến tìm mình uống trà. Hắn vội vã xoay người lại, cười ha hả nói.
- Tôi đợi ở bệnh viện rất buồn chán, nên ra ngoài đi bộ một vòng. Hiện tại tôi sẽ trở về bệnh viện, lập tức trở về.
- Anh có thể trở về sao, thật sự cho rằng tôi là đứa ngốc sao?
Bạch Tình Đình rốt cuộc nói chuyện, chỉ nhìn thấy Bạch Tình Đình đem điều khiển TV vẫn nằm ở trong tay ném ở trên ghế salon. Đi tới Diệp Lăng Phi trước mặt, khuôn mặt mềm mại mang theo thần sắc phẫn nộ, lạnh lùng nói:
- Tôi hỏi qua, anh dĩ nhiên đã làm thủ tục ra viện. Diệp Lăng Phi ơi Diệp Lăng Phi, anh thật là giỏi, không phải là tôi nhầm muốn thành đường cho vào trong yến sào sao, có cần phải ra viện không?
- Không phải, Tình Đình em hiểu lầm rồi, yến sào em làm thật sự ăn tốt lắm, khi đó anh đau bụng. Phải đi vào phòng vệ sinh. kết quả anh mới vừa ra khỏi phòng vệ sinh, tên hỗn đản Dã Thú kia nói hắn nhàm chán. lại muốn đưa anh đi ra ngoài chơi. Em xem bộ dáng của anh, sao có thể đánh thắng được hắn, đã bị hắn mạnh mẽ ép kéo ra ngoài.
- Dã Thú huynh đệ à, ta xin lỗi, ta đây cũng là không có biện pháp, ngươi chịu ủy khuất vậy.
- Dã Thú ép anh đi ra ngoài, hừ, anh lừa gạt trẻ con ba tuổi chắc. Tôi không tin.
Bạch Tình Đình chưa hết tức giận. Lại nói:
- Dã Thú nghe lời anh như vậy, hắn sao có thể mạnh mẽ ép anh đi ra ngoài. Diệp Lăng Phi. Anh hiện tại thành thật giải thích cho tôi, anh đến cùng đi làm cái gì, nếu như không giải thích, hừ.
Bạch Tình Đình nói tới chỗ này, lấy tay chỉ vào một chén lớn yến sào kia đặt ở trên bàn trà phòng khách nói:
- Nhìn thấy không, anh không phải rất thích uống sao, tôi cố ý vừa lại cho thêm chút muối cho anh, anh không nói thật, nhất định phải đem chén lớn kia uống hết đi.
- Lão bà, không cần như vậy chứ.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn tình huống hôm nay tựa hồ đối chính mình rất bất lợi, hắn lập tức làm ra một bộ dáng đáng thương, tay phải ôm tay Bạch Tình Đình, đáng thương nói:
- Anh thật sự bị tên hỗn đãn Dã Thú kia kéo ra ngoài đi dạo mà.
- Diệp Lăng Phi, thôi đi anh đừng ở chỗ này đóng kịch nữa.
Chu Hân Minh nhíu mày lại, tay phải túm cánh tay phải của Diệp Lăng Phi, cơ hồ kéo Diệp Lăng Phi đến trước ghế salon, đẩy Diệp Lăng Phi ngồi lên trên ghế salon.
- Diệp Lăng Phi anh nghe cho rõ đây, tôi không rảnh cùng anh náo loạn, hiện tại anh đem mọi chuyện hoàn chỉnh nói cho tôi biết.
Chu hân Minh trừng mắt nhìn vào mắt Diệp Lăng phi, lớn tiếp quát:
- Nếu như anh không nói thật, tôi sẽ đem anh về cục cảnh sát.
- Làm gì vậy, tôi không phạm pháp, dựa vào cái gì bắt tôi. Cô hiện tại hẳn là đi điều tra những người đuổi giết tôi, tôi bây giờ còn nén giận đây, bỗng dưng vô cớ bị người ta chém.
Diệp Lăng Phi cây ngay không sợ chết đứng nói:
- Tôi là thị dân tốt, mấy chuyện bắt gà trộm chó chưa bao giờ làm.
- Chúng tôi chính là muốn điều tra những người đó, Diệp Lăng Phi, tôi nói cho anh biết, những người chém anh là người của hắc Phong bang, chúng tôi bắt được vài tên côn đồ. Bất quá, mấy tên côn đồ kia đều lấy cớ không biết chuyện này. Căn cứ tình báo của chúng tôi, bang chủ của Hắc Phong bang là Tiền Thông đã biến mất, tất cả mọi chuyện này đều biểu hiện chuyện lần này không đơn giản là chém nhầm, rất có khả năng là sớm có âm mưu từ trước.
Diệp Lăng Phi nghe xong những lời này của Chu Hân Minh, trong lòng hiểu được Chu Hân Minh tại sao khẩn trương như thế. Cô nàng là sợ hãi mình gặp chuyện không may, nghĩ muốn nhanh chóng vì chính mình giải quyết chuyện này. Nhưng Diệp lăng Phi lại hiểu rõ, Chu Hân Minh không giúp được mình. Hắn không chuẩn bị đưa Chu hân Minh dính dáng vào chuyện này, không muốn làm cho Chu Hân Minh bị thương tổn. Hắn tiếp tục giả bộ hồ đồ nói:
- Tôi thật không biết, cô bảo tôi nói như thế nào.
- Hân Minh, mình đã sớm nói người này sẽ không nói mà, bạn đừng lãng phí thời gian nữa.
Bạch Tình Đình đi tới bên cạnh Chu Hân Mính, ghé tai Chu hân mính nói:
- Bạn cũng đừng thật sự đem hắn về cục cảnh sát, hiện tại hắn đang bị thương, cần phải nghỉ ngơi, nếu không như vậy đi, bắt hắn ở trong biệt thự, khi bạn muốn phá án, có thể tới đây hỏi hắn.
Bạch Tình Đình mặc dù trong lòng đối với Diệp Lăng Phi tức giận, nhưng nàng cũng lo lắng cho thương thế của Diệp Lăng Phi, thật sự sợ hãi Chu Hân mính đem Diệp lăng Phi về thẩm vấn. Không biết rằng Chu Hân Mính cũng chỉ là lo cho Diệp Lăng Phi, lo lắng Diệp Lăng Phi lần nữa bị người đuổi giết, ngữ khí mới trầm trọng như vậy. Nàng sao có thể đem Diệp Lăng Phi mang về cục cảnh sát, Chu Hân Mính cũng lo lắng thương thế của Diệp Lăng Phi bị ác hóa. Bạch Tình Đình vừa lúc cho nàng một cái bậc thang, Chu hân Mính lập tức thấp giọng nói:
- Tình Đình, mình cũng biết hắn bị thương, nhưng hắn càng như vậy. Càng nguy hiểm. Vốn mình nghĩ từ trong miệng hắn lấy được một ít đầu mối hữu dụng, nhưng miệng hắn cũng quá chặt, cái gì cũng không chịu nói. Cứ như vậy. Hắn rất nguy hiểm, cần phải có người bảo vệ.
- mình biết, mình có thể thuê người bảo vệ hắn.
Bạch Tình Đình nói.
Chu Hân mính hơi nhíu mày nói:
- Mình chỉ sợ người bạn mướn thuê không trông được hắn, bạn cũng thấy đấy, hôm nay hắn bỏ chạy trước mặt bạn đấy.
- Vậy làm sao bây giờ?
Bạch Tình Đình thấp giọng hỏi.
- Nếu không như vậy, mấy ngày nay sẽ đem hắn nhốt ở trong biệt thự, không cho hắn ra ngoài.
Chu Hân Mính nói.
- Bên đội hình cảnh kia, mình báo cho đám người tiểu Triệu gia tăng điều tra chuyện này, mà mình sẽ ở chỗ này. Chuyên môn trông giữ hắn, mình sẽ không tin hắn sẽ khôgn nói.
- Ừ, biện pháp này cũng được.
Bạch Tình Đình lập tức gật đầu đáp ứng nói.
- Có bạn ở đây. mình cũng không buồn chán. Ừm, Hân Mính, buổi tối hôm nay bạn sẽ ngủ ở đây chứ. Dù sao chỗ này của mình cái gì cũng khôgn thiếu, bạn chỉ cần ở lại là được, hai người chúng ta còn có thể nói chuyện phiếm.
- Ừ!
Chu Hân mính đáp ứng ngay. Nàng sở dĩ làm như vậy, có một phần rất lớn xuất phát từ tư tâm. Hiện tại Diệp Lăng Phi bị thương, Chu hân mính rất lo lắng thương thế ác hóa, nghĩ muốn ở lại bên cạnh Diệp lăng Phi chăm sóc hắn. Nhưng chu Hân Mính lại ý thức được muốn ở lại bên cạnh Diệp Lăng Phi mà nói, nhất định phải tìm được một cái lý do hoàn hảo, may là Bạch Tình Đình lại cho nàng một cái cơ hội như vậy.
Sau khi hai người Chu hân mính cùng Bạch Tình Đình thương lượng tốt xong. Chu Hân mính liền chuyển hướng, trừng mắt nhìn một đôi mắt vô tội đang nhìn các nàng của Diệp lăng Phi ngồi ở trên ghế salon. Mũi hừ lạnh nói.
- Diệp Lăng Phi, anh không phải không nói sao, được, tôi sẽ ở cùng anh. Từ giờ trở đi, không cho anh rời khỏi biệt thự, một ngày hai mươi bốn giờ tôi sẽ đều nhìn chằm chằm anh, thẳng đến khi anh đồng ý nói mới thôi.
Diệp Lăng Phi đầu tiên là ngẩn người, tưởng rằng nghe lầm. Chu hân mính lại muốn ở chỗ này 24/24 bảo vệ mình. Như vậy rất dễ gặp chuyện không may. Diệp Lăng Phi càng cảm giác hiện tại là Chu Hân mính không muốn rời khỏi mình. Thân là một cảnh sát, Chu Hân Mính hiển nhiên vì Diệp lăng Phi bỏ đi rất nhiều nguyên tắc. Có thể Chu Hân mính không có ý thức được điểm ấy, nhưng Diệp Lăng Phi nhưng lại có cảm giác được Chu Hân mính đã hoàn toàn vì Diệp Lăng Phi mà đem rất nhiều chuyện đều che giấu đi.
Diệp Lăng phi rất rõ ràng, một nữ nhân khi càng hãm sâu vào tình yêu, tình cảm của nàng sẽ chiến thắng lý trí, làm cho xuất hiện một số chuyện cực kỳ không lý trí. Nếu là Chu Hân mính trước kia, tuyệt đối sẽ không làm ra quyết định này. Chu Hân mính sẽ tận khả năng tránh cho tiếp xúc quá nhiều cùng mình, để tránh làm cho Bạch Tình Đình sinh nghi. Nhưng hiện tại Chu hân Mính khôgn những không có tránh né, trái lại còn chủ động muốn tới bảo vệ mình 24/24, cái này rất dễ tậo ra hoài nghi cho Bạch Tình Đình.
Diệp Lăng phi tuy nói có chút lo lắng, nhưng lại âm thầm mừng rỡ. Loại thái độ này của Chu Hân mính cũng biểu lộ Chu Hân mính đối Diệp Lăng Phi từ chuyện ngày xưa vốn hay tránh né đến trước mắt lại chủ động đến gần, ít nhất có một điểm Diệp Lăng Phi hoàn toàn xác định, đó chính là Chu Hân mính cùng Bạch Tình Đình trở thành nữ nhân của hắn có hy vọng không nhỏ, Chu Hân mính bên này đã lựa chọn thái độ cam chịu, kế tiếp chính là thái độ của Bạch Tình Đình, nếu như Bạch Tình Đình cũng có thể đồng ý, đó chính là rất hoàn mỹ.
Đương nhiên, đó cũng là nguyện vọng tốt đẹp của Diệp Lăng Phi, hắn cũng khôgn có lá gan đi mạo hiểm như vậy, ai biết nếu Bạch Tình Đình biết rồi sẽ xảy chuyện gì. Diệp Lăng Phi đối với cục diện trước mắt đã hết sức hài lòng, ít nhất hắn có thể trái ôm phải ấp, cần gì phải để ý quá mức muốn đem loại quan hệ này làm rõ ràng chứ.
Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi ngây ngẩn cả người, tưởng rằng Diệp Lăng Phi là sợ hãi, nàng thích nhìn thấy bộ dáng Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ, hiện tại cuối cùng nhìn thấy Diệp Lăng Phi choáng váng, tâm tình Bạch Tình Đình này tự nhiên là tốt đẹp, ôm cánh tay chu Hân Mính nói:
- Hân Mính, chúng ta lên lầu đi, đem người này mặc kệ ở chỗ này, để cho chính hắn suy nghĩ đi.
Chu Hân Mính gật đầu, vừa muốn xoay người, đột nhiên lại dừng lại, lẩm bẩm:
- Nếu hắn muốn chạy thì làm sao bây giờ?
Một câu nói này đã nhắc nhở Bạch Tình Đình, liền nhìn thấy Bạch Tình Đình mở trừng hai mắt, đề nghị:
- Nếu không chúng ta cho hắn tại trên cổ đeo một cái dây xích, buộc ở trong phòng.
- Anh không phải con cún.
Diệp Lăng Phi nghe xong rất buồn bực hét to lên.
- Không phải là ở trong biệt thự sao, có gì đặc biệt chứ, anh sẽ ở trong biệt thự không ra ngoài.
- Như vậy là tốt nhất.
Chu Hân mính nói.
- Nếu anh dám lén chạy ra ngoài, tôi nhất định sẽ đem anh nhốt vào trong cục cảnh sát. Anh hiện tại chính là nhân chứng trọng yếu, tôi cần phải tùy thời bảo vệ anh. Nếu như anh khôgn phối hợp, tôi đây cũng chỉ có thể dùng loại thủ đoạn cực đoan này.
Chu Hân mính cùng Bạch Tình Đình vừa nói xong liền hướng trên lầu đi tới, Diệp Lăng Phi một mình ngồi ở trên ghế salon. Hắn tính toán cả nửa ngày, rốt cuộc lấy điện thoại di động của mình ra, gọi điện thoại cho Dã Thú.
- Dã Thú, ta bị giam lỏng, sự tình này từ nay về sau ngươi cùng Sói Hoang xử lý cho ta.
Dã Thú vừa nghe được Diệp Lăng Phi bị giam lỏng, bật người nóng nảy. Hắn hét lên:
- Lão đại, anh ở nơi nào, ta đây phải đem ngươi cứu ra.
- Cứu cái gì mà cứu, ta ở nhà chứ đâu.
Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ nói:
- Còn không phải sự tình hôm nay sao, ta đắc tội với lão bà của ta, xem như là xong hết rồi, không được ra khỏi cửa. Ngươi cùng Sói Hoang đi làm việc cho ta, ta muốn danh sách thành viên Hắc Phong bang cùng hang ổ bọn chúng, mẹ nó, ta muốn đem đám người đêm đó dám chém ta toàn bộ bắt lại, xử lý một đám.
- Lại đại, anh cứ yên tâm đi.
Dã Thú há miệng nói.
- Hiện tại lão đại vẫn là muốn hắc u chứ, như vậy hẳn là nên tăng thêm sức lực, ta còn muốn nhận con lão đại làm con nuôi đây.
- Thôi đi, đừng ở chỗ này ba hoa với ta.
Diệp Lăng Phi dừng một chút, thanh âm lại trầm thấp, nói:
- Viện phí cùng phí trị liệu của Lưu hải và Lý Khả hân đều do ta chi trả, ngày mai ngươi cùng Sói Hoang đem chuyện này xử lý xong đi, đừng cho cô ấy phát hiện là tiền của ta trả, lần này, ta nợ bọn họ một cái nhân tình.
- Cha, tiểu tử họ DIệp đó càn rỡ như thế, con thấy cần giáo huấn cho hắn một chút nữa.
Lý Triết Hào vẻ mặt âm trầm, ngữ khí không vui nói:
- Tên phế vật Tiền Thông kia, dĩ nhiên lại không xử lý được tiểu tử này, hiện tại khá là phiền toái, nếu như lúc này, hiện tại khá là phiền toái, nếu như lúc này lại đối phó tiểu tử này, sợ rằng chúng ta không thoát được liên quan.
Lý Thiên Bằng gật đầu, phụ họa nói:
- Cha, cha nói rất có đạo lý, tên họ Diệp này đã tìm tới chúng ta, đã nói tên tiểu tử này có sự chuẩn bị, nếu như lúc này chúng ta lại động thủ với hắn, rất dễ dàng sập bẫy. Như vậy chờ một đoạn thời gian, chờ sau khi tiểu tử này buông lỏng cảnh giác, chúng ta lại tìm cơ hội giết chết hắn.
- Trước mắt xem ra chỉ có như thế.
Lý Triết hào nói vậy, lại lo lắng nói tiếp:
- Hiện tại ta chỉ sợ tiểu tử này hoài nghi là chúng ta làm, theo khẩu khí hắn mà xem, hắn đã nhận định chuyện này là chúng ta làm. Cái này rất phiền toái, thằng khốn Tiền Thông kia nói muốn đi tránh đầu gió, nhưng ai biết hắn có thể ngoan ngoãn tránh đầu gió hay khôgn chứ.
- Cha, ở chuyện này chúng ta không cần lo lắng". Lý Thiên Bằng cười nói.
- Cha, tiểu tử đó cũng không có chứng cớ, hắn không có chứng cớ làm gì được chúng ta bây giờ, Kỳ thật thằng khốn Tiền Thông này chính là nhát gan, bị tiểu tử họ Diệp đó dọa sợ đến vỡ mật. Con nghĩ tiểu tử họ Diệp đó chỉ là phỏng đoán, nhưng hắn không có chứng cớ, hắn sẽ không có biện pháp. Cha cho rằng hắn sẽ tìm cảnh sát hỗ trợ sao, cảnh sát muốn bắt người cũng phải có chứng cớ chứ, không có chứng cớ một chút biện pháp bắt chúng ta cũng không có. Trừ bỏ cảnh sát, tiểu tử này có thể trông cậy vào ai. Cũng đừng quên, chúng ta cùng hắc đạo thành phố Vọng Hải đều rất quen thuộc, tiểu tử đó không có bất cứ thế lực gì, muốn chơi chết hắn còn không dễ dàng sao?
Những lời này của Lý Thiên Bằng chiếm được sự đồng ý của Lý Triết Hào, Lý Triết Hào nghĩ kĩ, quả thật sự việc chính là như vậy. Đám mây đen trong lòng hắn này tan đi, hơi gật đầu nói:
- Thiên Bằng nói hay lắm, xem ra tiểu tử họ Diệp này hôm nay chính là cố ý đến hù dọa chúng ta, muốn cho chúng ta tự loạn. Mặc cho hắn náo loạn đi, ta hiện tại cũng không thời gian chơi với hắn. Chờ ta có thời gian. Ta sẽ chơi đùa tên tiểu tử này thật tốt.
- Cha, cha không phải là sẽ chuẩn bị từ trên người tên bạn trai ngoại quốc của Mã Hiểu Nghiên kia móc tiền chứ.
Lý Thiên Bằng hỏi.
- Có gì mà không thể, đây chính là cơ hội tốt đẹp.
Lý Triết hào cười nói.
Không nghĩ tới lão thiên gia còn mang đến cho ta một cái thần tài, theo ta thấy, tài sản tên người ngoại quốc kia không ít, vừa lúc chúng ta kiếm một khoản trên người hắn, bổ sung vào tổn thất của chúng ta.
Lý Thiên Bằng gật đầu, Lý Triết hào tiếp tục nói:
- Thiên Bằng, con cho rằng ta bỗng dưng vô cớ tại sao muốn mời bọn họ ăn cơm?
- Chẳng lẽ cha có mục đích khác?
- Đương nhiên, ta muốn dò xét chi tiết của tên kia, nếu thật là một vị thần tài mà nói, Thiên Bằng lần này chúng ta sẽ phát tài đó, không làm cho người này đem tiền ném hết cho chúng ta, hắn cũng đừng nghĩ rời đi thành phố 'Vọng Hải.
Lý Triết Hào nói xong cười lên ha hả. Mã Tử Yến bởi vì bất mãn với Mã hiểu Nghiên, cũng không có xuất hiện ở phòng ăn nước Pháp. nhưng cái này cũng khôgn có ảnh hưởng tới không khí hữu hảo trong lúc dùng cơm của Lý Triết Hào cùng tên Celtic người Pháp kia.
Lý Triết Hào sở dĩ lựa chọn phòng ăn Pháp xa hoa nhất thành phố Vọng Hải này, một mặt là bởi vì Celtic là người nước Pháp, dùng cách chiêu đãi của nước Pháp là lựa chọn tốt nhất; Về phương diện khác, có phải giới thượng lưu Pháp hay không, từ cách dùng cơm là có thể nhìn ra được.
Khi Celtic cùng Mã Hiểu nghiên xuất hiện ở phòng ăn, Lý Triết Hào cùng Lý Thiên Bằng vội vã đứng dậy. Lý Triết hào trước biểu hiện của Mã Tử Yến mà tỏ vẻ áy náy, lấy cớ Mã Tử Yến thân thể khó chịu, ở nhà nghỉ ngơi. Đối với cái này mà nói, Mã Hiểu nghiên cũng không nghĩ như vậy. nàng sao có thể không nhìn ra người dì này của mình rất bất mãn đối với mình, nhưng hiện tại Mã Hiểu Nghiên có Celtic, đó là giá trị con người bất đồng. Căn bản là không cần phải suy nghĩ đến người dì của mình đối đãi với mình như thế nào.
Điều chú ý nhất khi ăn cơm Pháp chính là tình cảm, cái đó và bản tính lãng mạn của người Pháp là đi liền với nhau. Đồ ăn trong phòng ăn này là nhập khẩu từ nước Pháp. Đầu bếp cũng khéo tay, tinh xảo.
- Celtic tiên sinh, phòng ăn này là phòng ăn Pháp giống nhất ở thành phố Vọng Hải, tất cả đồ ăn ở nơi này đều từ nước Pháp chuyển tới đây...
Lý Triết hào một bên giới thiệu, một bên lưu ý phản ứng của Celtic.
Celtic hơi lộ ra vẻ tươi cười, hắn không có ngắt lời Lý Triết hào, vẫn chờ lý Triết hào giới thiệu tình huống phòng ăn nước Pháp này xong, hắn mới cười nói:
- Tiên sinh thân ái, không thể phủ nhận đồ ăn này là từ nước Pháp chúng ta chuyển tới đây. nhưng ta nghĩ ngài nên chuyển cáo tới lão bản nơi này. Rất rõ ràng, hắn bị lừa rồi.
Những lời này vừa nói xong, Lý Triết hào cùng Lý Thiên Bằng đều nhìn về phía Celtic. Sao có thể, mở phòng ăn nước Pháp này chính là một người nước Pháp. Chẳng lẽ người nước Pháp cũng không hiểu đồ ăn nước Pháp, đây không phải là nói đùa sao?
Celtic ở trước mắt mấy người nói nhẹ nhàng, thì ra đồ ăn này ở nước Pháp cũng chia cho công ty lớn và phường thủ công sản xuất. Không thể nghi ngờ, lúc này đồ ăn bày đặt ở trước mặt bọn họ đây cũng không phải là do công ty lớn sản xuất, hoàn toàn chính là sản phẩm giá thấp do một cái xưởng nhỏ sản xuất ra.
Celtic đề cử công ty Bernadu này, là công ty sản xuất đồ ăn nước Pháp xa hoa và nổi tiếng nhất, nghe Celtic nói chuyện, hai người Lý Triết hào cùng Lý Thiên Bằng giống như nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm.
Cái này lại càng làm cho Lý Triết Hào cùng Lý Thiên Bằng đối với Celtic kính nể không thôi, ăn cơm nước Pháp trước tien cần uống rượu khai vị, chủng loại và màu sắc rượu khai vị trong bữa ăn đều phi thường cần chú ý. Celtic thật sự là hiểu sâu vấn đề này, không cần người bán hàng phòng ăn này đề nghị, Celtic thật sự là hiểu sâu vấn đề này, không cần người bán hàng phòng ăn này đề nghị, Celtic đã chọn được loại rượu khai vị phối xứng tốt với bàn ăn, hơn nữa trong đó có vài loại mà phòng ăn này dĩ nhiên lại không có, phải biết rằng nơi này được xưng là phòng ăn nước Pháp tốt nhất thành phố Vọng hải.
Ông chủ phòng ăn nước Pháp kia, một người chính xác là người nước Pháp nghe tin chạy tới, liên tục xin lỗi. Cái này gọi là sợ gặp phải hành gia, hồ lộng (lừa gạt) người ngoài nghề thì được, một khi gặp phải giới thượng lưu chính thức của xã hội nước Pháp, tất cả đều bại lộ.
Dã Thú đem xe dựng ở cửa biệt thự Nam Sơn của Diệp Lăng Phi, bởi vì Diệp Lăng Phi bị thương, hắn không muốn để cho Bạch Cảnh Sùng phát hiện, trước đó đã nói qua với Bạch Tình Đình, phải về nhà.
Sau khi hai người Dã Thú cùng Sói hoang rời đi, Diệp Lăng Phi cất bước đi vào biệt thự. Đẩy cửa biệt thự ra, thì nhìn thấy Bạch Tình Đình ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách xem TV.
- Tình Đình, xem cái tiết mục gì vậy?
Diệp Lăng phi cười ha hả đi đến bên cạnh Bạch Tình Đình, hiện tại trong lòng hắn có quỷ, bởi vậy có phần quá nhiệt tình.
Bạch Tình Đình không nói chuyện, thậm chí hơi di động cũng chưa từng di động. Chỉ nhìn TV.
- Không tốt, chẳng lẽ cô ấy muốn nỗi bão?
Diệp Lăng Phi cảm giác không khí ở trong phòng này có vẻ không đúng, chậm rãi lùi về phía sau. Chuẩn bị chuồn đi. Chỉ là đúng lúc hắn vừa định chuồn đi, thanh âm Chu Hân Minh vang lên từ phía sau Diệp Lăng Phi.
- Diệp Lăng Phi, anh khá đấy, dĩ nhiên từ bệnh viện chạy đi, làm hại bà đây chờ anh cả ngày.
- Hiểu lầm, hiểu lầm.
Diệp Lăng Phi vừa nghe được thanh âm của Chu Hân Minh, đã biết lần này muốn xong hết rồi. Chu Hân Minh này tuyệt đối không phải là đến tìm mình uống trà. Hắn vội vã xoay người lại, cười ha hả nói.
- Tôi đợi ở bệnh viện rất buồn chán, nên ra ngoài đi bộ một vòng. Hiện tại tôi sẽ trở về bệnh viện, lập tức trở về.
- Anh có thể trở về sao, thật sự cho rằng tôi là đứa ngốc sao?
Bạch Tình Đình rốt cuộc nói chuyện, chỉ nhìn thấy Bạch Tình Đình đem điều khiển TV vẫn nằm ở trong tay ném ở trên ghế salon. Đi tới Diệp Lăng Phi trước mặt, khuôn mặt mềm mại mang theo thần sắc phẫn nộ, lạnh lùng nói:
- Tôi hỏi qua, anh dĩ nhiên đã làm thủ tục ra viện. Diệp Lăng Phi ơi Diệp Lăng Phi, anh thật là giỏi, không phải là tôi nhầm muốn thành đường cho vào trong yến sào sao, có cần phải ra viện không?
- Không phải, Tình Đình em hiểu lầm rồi, yến sào em làm thật sự ăn tốt lắm, khi đó anh đau bụng. Phải đi vào phòng vệ sinh. kết quả anh mới vừa ra khỏi phòng vệ sinh, tên hỗn đản Dã Thú kia nói hắn nhàm chán. lại muốn đưa anh đi ra ngoài chơi. Em xem bộ dáng của anh, sao có thể đánh thắng được hắn, đã bị hắn mạnh mẽ ép kéo ra ngoài.
- Dã Thú huynh đệ à, ta xin lỗi, ta đây cũng là không có biện pháp, ngươi chịu ủy khuất vậy.
- Dã Thú ép anh đi ra ngoài, hừ, anh lừa gạt trẻ con ba tuổi chắc. Tôi không tin.
Bạch Tình Đình chưa hết tức giận. Lại nói:
- Dã Thú nghe lời anh như vậy, hắn sao có thể mạnh mẽ ép anh đi ra ngoài. Diệp Lăng Phi. Anh hiện tại thành thật giải thích cho tôi, anh đến cùng đi làm cái gì, nếu như không giải thích, hừ.
Bạch Tình Đình nói tới chỗ này, lấy tay chỉ vào một chén lớn yến sào kia đặt ở trên bàn trà phòng khách nói:
- Nhìn thấy không, anh không phải rất thích uống sao, tôi cố ý vừa lại cho thêm chút muối cho anh, anh không nói thật, nhất định phải đem chén lớn kia uống hết đi.
- Lão bà, không cần như vậy chứ.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn tình huống hôm nay tựa hồ đối chính mình rất bất lợi, hắn lập tức làm ra một bộ dáng đáng thương, tay phải ôm tay Bạch Tình Đình, đáng thương nói:
- Anh thật sự bị tên hỗn đãn Dã Thú kia kéo ra ngoài đi dạo mà.
- Diệp Lăng Phi, thôi đi anh đừng ở chỗ này đóng kịch nữa.
Chu Hân Minh nhíu mày lại, tay phải túm cánh tay phải của Diệp Lăng Phi, cơ hồ kéo Diệp Lăng Phi đến trước ghế salon, đẩy Diệp Lăng Phi ngồi lên trên ghế salon.
- Diệp Lăng Phi anh nghe cho rõ đây, tôi không rảnh cùng anh náo loạn, hiện tại anh đem mọi chuyện hoàn chỉnh nói cho tôi biết.
Chu hân Minh trừng mắt nhìn vào mắt Diệp Lăng phi, lớn tiếp quát:
- Nếu như anh không nói thật, tôi sẽ đem anh về cục cảnh sát.
- Làm gì vậy, tôi không phạm pháp, dựa vào cái gì bắt tôi. Cô hiện tại hẳn là đi điều tra những người đuổi giết tôi, tôi bây giờ còn nén giận đây, bỗng dưng vô cớ bị người ta chém.
Diệp Lăng Phi cây ngay không sợ chết đứng nói:
- Tôi là thị dân tốt, mấy chuyện bắt gà trộm chó chưa bao giờ làm.
- Chúng tôi chính là muốn điều tra những người đó, Diệp Lăng Phi, tôi nói cho anh biết, những người chém anh là người của hắc Phong bang, chúng tôi bắt được vài tên côn đồ. Bất quá, mấy tên côn đồ kia đều lấy cớ không biết chuyện này. Căn cứ tình báo của chúng tôi, bang chủ của Hắc Phong bang là Tiền Thông đã biến mất, tất cả mọi chuyện này đều biểu hiện chuyện lần này không đơn giản là chém nhầm, rất có khả năng là sớm có âm mưu từ trước.
Diệp Lăng Phi nghe xong những lời này của Chu Hân Minh, trong lòng hiểu được Chu Hân Minh tại sao khẩn trương như thế. Cô nàng là sợ hãi mình gặp chuyện không may, nghĩ muốn nhanh chóng vì chính mình giải quyết chuyện này. Nhưng Diệp lăng Phi lại hiểu rõ, Chu Hân Minh không giúp được mình. Hắn không chuẩn bị đưa Chu hân Minh dính dáng vào chuyện này, không muốn làm cho Chu Hân Minh bị thương tổn. Hắn tiếp tục giả bộ hồ đồ nói:
- Tôi thật không biết, cô bảo tôi nói như thế nào.
- Hân Minh, mình đã sớm nói người này sẽ không nói mà, bạn đừng lãng phí thời gian nữa.
Bạch Tình Đình đi tới bên cạnh Chu Hân Mính, ghé tai Chu hân mính nói:
- Bạn cũng đừng thật sự đem hắn về cục cảnh sát, hiện tại hắn đang bị thương, cần phải nghỉ ngơi, nếu không như vậy đi, bắt hắn ở trong biệt thự, khi bạn muốn phá án, có thể tới đây hỏi hắn.
Bạch Tình Đình mặc dù trong lòng đối với Diệp Lăng Phi tức giận, nhưng nàng cũng lo lắng cho thương thế của Diệp Lăng Phi, thật sự sợ hãi Chu Hân mính đem Diệp lăng Phi về thẩm vấn. Không biết rằng Chu Hân Mính cũng chỉ là lo cho Diệp Lăng Phi, lo lắng Diệp Lăng Phi lần nữa bị người đuổi giết, ngữ khí mới trầm trọng như vậy. Nàng sao có thể đem Diệp Lăng Phi mang về cục cảnh sát, Chu Hân Mính cũng lo lắng thương thế của Diệp Lăng Phi bị ác hóa. Bạch Tình Đình vừa lúc cho nàng một cái bậc thang, Chu hân Mính lập tức thấp giọng nói:
- Tình Đình, mình cũng biết hắn bị thương, nhưng hắn càng như vậy. Càng nguy hiểm. Vốn mình nghĩ từ trong miệng hắn lấy được một ít đầu mối hữu dụng, nhưng miệng hắn cũng quá chặt, cái gì cũng không chịu nói. Cứ như vậy. Hắn rất nguy hiểm, cần phải có người bảo vệ.
- mình biết, mình có thể thuê người bảo vệ hắn.
Bạch Tình Đình nói.
Chu Hân mính hơi nhíu mày nói:
- Mình chỉ sợ người bạn mướn thuê không trông được hắn, bạn cũng thấy đấy, hôm nay hắn bỏ chạy trước mặt bạn đấy.
- Vậy làm sao bây giờ?
Bạch Tình Đình thấp giọng hỏi.
- Nếu không như vậy, mấy ngày nay sẽ đem hắn nhốt ở trong biệt thự, không cho hắn ra ngoài.
Chu Hân Mính nói.
- Bên đội hình cảnh kia, mình báo cho đám người tiểu Triệu gia tăng điều tra chuyện này, mà mình sẽ ở chỗ này. Chuyên môn trông giữ hắn, mình sẽ không tin hắn sẽ khôgn nói.
- Ừ, biện pháp này cũng được.
Bạch Tình Đình lập tức gật đầu đáp ứng nói.
- Có bạn ở đây. mình cũng không buồn chán. Ừm, Hân Mính, buổi tối hôm nay bạn sẽ ngủ ở đây chứ. Dù sao chỗ này của mình cái gì cũng khôgn thiếu, bạn chỉ cần ở lại là được, hai người chúng ta còn có thể nói chuyện phiếm.
- Ừ!
Chu Hân mính đáp ứng ngay. Nàng sở dĩ làm như vậy, có một phần rất lớn xuất phát từ tư tâm. Hiện tại Diệp Lăng Phi bị thương, Chu hân mính rất lo lắng thương thế ác hóa, nghĩ muốn ở lại bên cạnh Diệp lăng Phi chăm sóc hắn. Nhưng chu Hân Mính lại ý thức được muốn ở lại bên cạnh Diệp Lăng Phi mà nói, nhất định phải tìm được một cái lý do hoàn hảo, may là Bạch Tình Đình lại cho nàng một cái cơ hội như vậy.
Sau khi hai người Chu hân mính cùng Bạch Tình Đình thương lượng tốt xong. Chu Hân mính liền chuyển hướng, trừng mắt nhìn một đôi mắt vô tội đang nhìn các nàng của Diệp lăng Phi ngồi ở trên ghế salon. Mũi hừ lạnh nói.
- Diệp Lăng Phi, anh không phải không nói sao, được, tôi sẽ ở cùng anh. Từ giờ trở đi, không cho anh rời khỏi biệt thự, một ngày hai mươi bốn giờ tôi sẽ đều nhìn chằm chằm anh, thẳng đến khi anh đồng ý nói mới thôi.
Diệp Lăng Phi đầu tiên là ngẩn người, tưởng rằng nghe lầm. Chu hân mính lại muốn ở chỗ này 24/24 bảo vệ mình. Như vậy rất dễ gặp chuyện không may. Diệp Lăng Phi càng cảm giác hiện tại là Chu Hân mính không muốn rời khỏi mình. Thân là một cảnh sát, Chu Hân Mính hiển nhiên vì Diệp lăng Phi bỏ đi rất nhiều nguyên tắc. Có thể Chu Hân mính không có ý thức được điểm ấy, nhưng Diệp Lăng Phi nhưng lại có cảm giác được Chu Hân mính đã hoàn toàn vì Diệp Lăng Phi mà đem rất nhiều chuyện đều che giấu đi.
Diệp Lăng phi rất rõ ràng, một nữ nhân khi càng hãm sâu vào tình yêu, tình cảm của nàng sẽ chiến thắng lý trí, làm cho xuất hiện một số chuyện cực kỳ không lý trí. Nếu là Chu Hân mính trước kia, tuyệt đối sẽ không làm ra quyết định này. Chu Hân mính sẽ tận khả năng tránh cho tiếp xúc quá nhiều cùng mình, để tránh làm cho Bạch Tình Đình sinh nghi. Nhưng hiện tại Chu hân Mính khôgn những không có tránh né, trái lại còn chủ động muốn tới bảo vệ mình 24/24, cái này rất dễ tậo ra hoài nghi cho Bạch Tình Đình.
Diệp Lăng phi tuy nói có chút lo lắng, nhưng lại âm thầm mừng rỡ. Loại thái độ này của Chu Hân mính cũng biểu lộ Chu Hân mính đối Diệp Lăng Phi từ chuyện ngày xưa vốn hay tránh né đến trước mắt lại chủ động đến gần, ít nhất có một điểm Diệp Lăng Phi hoàn toàn xác định, đó chính là Chu Hân mính cùng Bạch Tình Đình trở thành nữ nhân của hắn có hy vọng không nhỏ, Chu Hân mính bên này đã lựa chọn thái độ cam chịu, kế tiếp chính là thái độ của Bạch Tình Đình, nếu như Bạch Tình Đình cũng có thể đồng ý, đó chính là rất hoàn mỹ.
Đương nhiên, đó cũng là nguyện vọng tốt đẹp của Diệp Lăng Phi, hắn cũng khôgn có lá gan đi mạo hiểm như vậy, ai biết nếu Bạch Tình Đình biết rồi sẽ xảy chuyện gì. Diệp Lăng Phi đối với cục diện trước mắt đã hết sức hài lòng, ít nhất hắn có thể trái ôm phải ấp, cần gì phải để ý quá mức muốn đem loại quan hệ này làm rõ ràng chứ.
Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi ngây ngẩn cả người, tưởng rằng Diệp Lăng Phi là sợ hãi, nàng thích nhìn thấy bộ dáng Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ, hiện tại cuối cùng nhìn thấy Diệp Lăng Phi choáng váng, tâm tình Bạch Tình Đình này tự nhiên là tốt đẹp, ôm cánh tay chu Hân Mính nói:
- Hân Mính, chúng ta lên lầu đi, đem người này mặc kệ ở chỗ này, để cho chính hắn suy nghĩ đi.
Chu Hân Mính gật đầu, vừa muốn xoay người, đột nhiên lại dừng lại, lẩm bẩm:
- Nếu hắn muốn chạy thì làm sao bây giờ?
Một câu nói này đã nhắc nhở Bạch Tình Đình, liền nhìn thấy Bạch Tình Đình mở trừng hai mắt, đề nghị:
- Nếu không chúng ta cho hắn tại trên cổ đeo một cái dây xích, buộc ở trong phòng.
- Anh không phải con cún.
Diệp Lăng Phi nghe xong rất buồn bực hét to lên.
- Không phải là ở trong biệt thự sao, có gì đặc biệt chứ, anh sẽ ở trong biệt thự không ra ngoài.
- Như vậy là tốt nhất.
Chu Hân mính nói.
- Nếu anh dám lén chạy ra ngoài, tôi nhất định sẽ đem anh nhốt vào trong cục cảnh sát. Anh hiện tại chính là nhân chứng trọng yếu, tôi cần phải tùy thời bảo vệ anh. Nếu như anh khôgn phối hợp, tôi đây cũng chỉ có thể dùng loại thủ đoạn cực đoan này.
Chu Hân mính cùng Bạch Tình Đình vừa nói xong liền hướng trên lầu đi tới, Diệp Lăng Phi một mình ngồi ở trên ghế salon. Hắn tính toán cả nửa ngày, rốt cuộc lấy điện thoại di động của mình ra, gọi điện thoại cho Dã Thú.
- Dã Thú, ta bị giam lỏng, sự tình này từ nay về sau ngươi cùng Sói Hoang xử lý cho ta.
Dã Thú vừa nghe được Diệp Lăng Phi bị giam lỏng, bật người nóng nảy. Hắn hét lên:
- Lão đại, anh ở nơi nào, ta đây phải đem ngươi cứu ra.
- Cứu cái gì mà cứu, ta ở nhà chứ đâu.
Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ nói:
- Còn không phải sự tình hôm nay sao, ta đắc tội với lão bà của ta, xem như là xong hết rồi, không được ra khỏi cửa. Ngươi cùng Sói Hoang đi làm việc cho ta, ta muốn danh sách thành viên Hắc Phong bang cùng hang ổ bọn chúng, mẹ nó, ta muốn đem đám người đêm đó dám chém ta toàn bộ bắt lại, xử lý một đám.
- Lại đại, anh cứ yên tâm đi.
Dã Thú há miệng nói.
- Hiện tại lão đại vẫn là muốn hắc u chứ, như vậy hẳn là nên tăng thêm sức lực, ta còn muốn nhận con lão đại làm con nuôi đây.
- Thôi đi, đừng ở chỗ này ba hoa với ta.
Diệp Lăng Phi dừng một chút, thanh âm lại trầm thấp, nói:
- Viện phí cùng phí trị liệu của Lưu hải và Lý Khả hân đều do ta chi trả, ngày mai ngươi cùng Sói Hoang đem chuyện này xử lý xong đi, đừng cho cô ấy phát hiện là tiền của ta trả, lần này, ta nợ bọn họ một cái nhân tình.
Tác giả :
Tam Dương Trư Trư