Đô Thị Tàng Kiều
Chương 218: Máu lạnh
Diệp Lăng Phi bế Đình Đình lên, đi thẳng đến bên giường, hắn ngồi ở trên giường, đặt Đình Đình trên bắp đùi của mình. Đình Đình giờ phút này ngượng ngùng vô cùng, không biết làm sao cả, thấp giọng nói.
- Diệp đại ca, em cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa, em chưa bao giờ có bạn trai cả.
- Anh hiểu mà.
Diệp Lăng Phi cười ha hả, tay phải nâng lên vuốt cái mũi nhỏ của Đình Đình, nói.
- Vừa rồi anh nhìn thấy em khóc, cho nên anh biết rõ em không phải là một người con gái tùy tiện, em sợ anh hiểu nhầm em là một người con gái tùy tiện, có phải không?
Đình Đình nhẹ gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nâng lên.
- Em sợ Diệp đại ca hiểu lầm, dù sao….dù sao chúng ta như vậy.
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Cô bé à, em thật sự quá trong sáng, chẳng lẽ chúng ta như vậy thì em đã nói là tùy tiện ư. Em quá coi thường Diệp Lăng Phi anh rồi, anh nói cho em biết,anh là người nhìn người rất chuẩn. Anh nhìn sơ qua đã biết Đình Đình là người con gái tốt, chỉ là quá trong sáng, hết lần này đến lần khác bị một đại sắc lang như anh lừa đến tay.
- Diệp đại ca, anh lại chọc em rồi.
Đình Đình nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy, thẹn thùng cuối đầu xuống, không dám nhìn Diệp Lăng Phi nữa.
- Đình Đình, anh thật không có trêu chọc em. Anh nói thật, anh không phải là người tốt.
Diệp Lăng Phi nghiêm túc nói.
- Con người của anh rất háo sắc, em yêu anh thì không thể nghi ngờ là đã gặp một đại sắc lang. Anh không thể toàn tâm toàn ý yêu một người con gái. Đương nhiên, anh sẽ không làm hại những người con gái bên cạnh anh, ít nhất, anh sẽ không làm cho các cô ấy phải đau khổ. Anh thừa nhận, anh rất thích ở cùng một chỗ với em, mà em cũng rất hiểu anh, đây chính là nguyên nhân anh muốn ở với em, nhưng điều này cũng không nói lên là anh sẽ toàn tâm toàn ý yêu em. Cho nên, em hãy suy nghĩ cho thật kỹ a. Anh hiện tại có việc cần phải giải quyết, Dã Thú đã xảy ra chuyện rồi, anh phải đi làm giúp hắn đã.
Diệp Lăng Phi nói rồi vỗ vỗ bả vai của Đình Đình, nói.
- Sau khi đã suy nghĩ kỹ thì hãy điện thoại cho anh, cho dù như thế nào đi nữa thì chúng ta cũng là bằng hữu. Nếu như có chuyện thì có thể tìm anh.
Diệp Lăng Phi vốn tưởng rằng Đình Đình sẽ trầm mặc không nói, ít nhất sau khi tỉnh táo lại rồi sẽ mới hỏi hắn. Nhưng thật không ngờ Đình Đình lại kiên định nói.
- Diệp đại ca, em biết rõ cách làm người của anh. Vừa rồi Tần Ngọc cũng có nói chuyện của anh cho em, em cũng đã biết chuyện giữa anh và Tần Ngọc, biết chắc Diệp đại ca cũng đã có bà xã rồi. Nhưng em vẫn muốn ở bên cạnh Diệp đại ca, cho dù chỉ có thể yêu anh một phút đồng hồ, em cũng đã rất vui rồi.
Diệp Lăng Phi ngẩn ra, sau đó liền cười rộ lên, hắn vỗ vỗ bả vai của Đình Đình, không thể làm gì được mà phải nói.
- Đình Đình, em có biết là em vừa cho anh một tình huống khó không?
- Tình huống khó?
Đình Đình sửng sốt, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Diệp Lăng Phi.
- Anh sợ anh sẽ yêu cô bé hiểu lòng người như em.
Diệp Lăng Phi nói xong lại cúi người xuống, hôn vào đôi môi của Đình Đình, lúc này mới nói tiếp.
- Được rồi, anh sẽ không cự tuyệt một người đẹp, ít nhất là ở góc độ một người con trai bình thường, anh cũng rất hi vọng ở bên cạnh anh có rất nhiều người đẹp. Nhưng mà, hiện tại anh phải chuẩn bị một chút, anh cũng không muốn tên Dã Thú kia mắng anh là không có đạo nghĩa cứu hắn.
Đình Đình cười, cái miệng nhỏ nhắn cười rộ lên, nàng vội vàng đứng khỏi đùi của Diệp Lăng Phi, sửa sang lại quần áo, ân cần hỏi.
- Diệp đại ca, Dã Thú sẽ không có xảy ra chuyện gì chứ.
- Hắn đương nhiên sẽ không có chuyện gì, bây giờ anh phải đi thả hắn ra, còn những chuyện khác thì cứ để hắn lo.
Diệp Lăng Phi nói xong liền mở bao da của Dã Thú ra, lấy ra cái đồng hồ vàng, rồi từ trong cái bọc của hắn lấy ra một con chủy thủ của quân đội, lúc này mới kéo khóa bao da lên.
Đình Đình vừa thấy Diệp Lăng Phi cầm chủy thủ thì có chút giật mình nói.
- Diệp đại ca, anh tính làm gì vậy?
- Chút đồ vật của Dã Thú thôi, người này lần này đến Trung Quốc xem như cũng đã nể mặt anh lắm rồi, bằng không hắn sẽ còn mang nhiều thứ qua hơn.
Diệp Lăng Phi cũng không có nói cho Đình Đình biết, cái tên Dã Thú này luôn có sở thích mang theo bên người ít nhất hai khẩu súng lớn. Lần này chỉ mang theo một con dao quân đội, cũng là do Dã Thú lo lắng sẽ gây chuyện phiền toái cho Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi giắt con dao quân đội ở bên hông, khoác lên một cái áo khoác, ngồi ở trên ghế bắt chéo hai chân lại, nhìn Đình Đình cười cười. Cười đến nỗi làm cho Đình Đình khó hiểu, không biết mình lạ ở chỗ nào. Chính cô nàng cũng nhìn kỹ trên người mình, nhưng cũng không có phát hiện gì là mình không ổn, kỳ lạ hỏi.
- Diệp đại ca, em có gì không ổn sao?
- Mọi việc đều bình thường, anh chỉ muốn cười thôi.
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Đình Đình, em định ở chỗ này chờ anh hay là về nhà chờ điện thoại của anh.
- Diệp đại ca, em chờ anh trở lại.
Đình Đình nói tiếp.
- Anh không phải phải rời thành phố Nam Trúc sao, khi nào xe lửa đến, em sẽ tiễn anh lên xe.
- Anh có thay đổi một chút, anh sẽ chờ hai ngày nữa rồi mới về, em sẽ không phải không chào đón anh chứ.
Diệp Lăng Phi cười hỏi.
- Đương nhiên sẽ không.
Nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy, Đình Đình vui vẻ nở nụ cười.
- Diệp đại ca, nếu như anh đã ở đây thêm hai ngày nữa thì em về nhà trước đã, khi nào anh có thời gian thì gọi cho em.
- Ừ, như vậy cũng được.
Diệp Lăng Phi cười nói.
Diệp Lăng Phi tự mình tiễn Đình Đình Đình ra cửa, ngay lúc Đình Đình rời khỏi phòng thì Diệp Lăng Phi lại hôn Đình Đình một cái. Đình Đình lúc này mới thử cảm giác của tình yêu, tuy trong lòng thích thú vô cùng nhưng trên mặt lại ngượng ngùng, nhìn bộ dáng giống như là muốn trốn đi. Nhìn bóng lưng của Đình Đình biến mất ở hành lang, Diệp Lăng Phi đóng cửa lại.
Trong lúc không có cảm giác thì lại gia tăng thêm một gánh nặng tình cảm rồi. Những mối tình đầu của các cô bé thiếu nữ như vậy, nếu như xử lý không tốt thì rất dễ tạo thành thương tổn cả đời với Đình Đình.
Diệp Lăng Phi cũng không có ý định lo lắng những chuyện tình cảm như vậy, hiện tại hắn đang suy nghĩ một khi mình cứu được rồi thả Dã Thú ra thì cái thành phố Nam Trúc này sẽ trở nên như thế nào.
Vào lúc Diệp Lăng Phi đang suy nghĩ thì điện thoại rốt cuộc đã vang lên. Diệp Lăng Phi không cần xem cũng biết là ai đang gọi tới, đúng là những kẻ không biết mạng mình dài đến đâu, lại muốn chết nhanh hơn. Diệp Lăng Phi bắt điện thoại, đối phương nói cho Diệp Lăng Phi biết lái xe hiện tại đã ở trước cửa khách sạn chờ hắn.
Diệp Lăng Phi mang theo những đồ của Dã Thú ra khỏi khách sạn, quả nhiên trông thấy một chiếc taxi đang đứng ở cửa ra vào, một người đàn ông khoản hơn ba mươi tuổi đang ở đối diện ngoắc Diệp Lăng Phi.
- Tiểu tử chơi được lắm, ngay cả tao mà mày cũng theo dõi.
Diệp Lăng Phi liền hiểu rõ, những người này xem ra cũng không phải ngẫu nhiên mà bắt Dã Thú, nhất định sớm đã có âm mưu, hắn và Dã Thú sớm đã bị theo dõi. Đối với những chuyện này, Diệp Lăng Phi cũng không có cảm thấy giật mình. Hắn trực tiếp lên xe taxi, cũng không có hỏi nhiều thử người đàn ông kia đi đâu, ngồi yên ở trên xe,không nói lời gì cả, chỉ nhìn ra ngoài xem.
Xe taxi này nhanh chóng chạy ra khỏi nội thành, đi vào một địa phương rất vắng vẻ ở ngoại thành, cuối cùng dừng ở trước mấy căn nhà trệt vứt đi. Diệp Lăng Phi cầm lấy bao da của Dã Thú đi theo người đàn ông đó vào căn nhà trệt, liếc mắt một cái đã thấy người thiếu phụ mà Dã Thú đã gặp trên xe lửa, Diệp Lăng Phi lúc này đã hoàn toàn hiểu cả quá trình. Hắn khẽ lắc đầu, trào phúng nhìn về Dã Thú hai tay đang bị trói ở góc tường. Dã Thú trông thấy ánh mắt đó của Diệp Lăng Phi thì mặt đỏ bừng lên, xấu hổ vô cùng.
Diệp Lăng Phi cũng không có cùng với mấy người này nói nhảm, ném bao da trong tay xuống đất, lấy cái đồng hồ vàng khối ra rồi làm như là đồ rác rưởi bình thường tiện tay ném xuống đất, rồi cất bước đi về hướng Dã Thú.
- Chậm đã!
Anh Đông liền động thân chặn Diệp Lăng Phi lại, cười nói.
- Người anh em, chúng tao cần phải kiếm tra hàng trước đã, mày đừng mà lấy gì đó giả lừa chúng tao, chúng tao không phải là đồ ngu.
Diệp Lăng Phi cười lạnh nói.
- Cứ tự nhiên.
Nói xong, quả thật hắn cũng không có làm gì, chỉ nhìn xem người thiếu phụ kia cầm lấy đồng hồ vàng, nhìn anh Đông gật đầu, mà một người khác cũng mở cái bao da ra, lấy mấy quần áo hàng hiệu trong đó, còn có không ít vòng tay bằng hoàng kim của Dã Thú.
Anh Đông nhìn thấy những vật này, tròng mắt muốn rơi ra. Cũng chẳng quan tâm đến việc cản Diệp Lăng Phi nữa, đi thẳng đến chỗ cái đồng hồ vàng. Còn Diệp Lăng Phi thì chậm rãi đi đến chỗ Dã Thú, thú vị cười nhìn Dã Thú, cười đến nỗi làm cho Dã Thú hận không có một cái lỗ để chui vào.
Diệp Lăng Phi lấy con dao quân đội bên hông ra cắt đứt dây thừng buộc chặt tay Dã Thú lại, ném con dao xuống đất, nhàn nhạt nói.
- Dã Thú, việc ở đây giao co mày, tao muốn về ngủ một chút đã. Nhớ rõ, sau khi làm xong thì lập tức về Vọng Hải cho tao, đừng có phá tâm trạng của tao.
Giọng điệu của Diệp Lăng Phi vô cùng lạnh nhạt, giống như là đang cùng Dã Thú nói về mấy chuyện râu ria, hoàn toàn không có để mấy chuyện này ở trong lòng.
Dã Thú cầm lấy con dao, nhẹ gật đầu, nói.
- Đại ca, anh yên tâm, em sẽ giải quyết gọn gàng. Con bà nói, những con thỏ nhỏ đáng chết kia cũng không nhìn ông đây là ai, lại chọc trên đầu ông.
- Tự mình giải quyết đi, tao cũng lười lắm.
Diệp Lăng Phi trong lúc nói chuyện không hề để ý đén ba nam một nữ kia đang nhìn hắn, hắn thong dong đi qua bốn người, như là không có gì đi ra bên ngoài nhà trệt.
Con mắt của Dã Thú đỏ lên, toàn thân toát ra sát khi làm cho người ta phải sợ hãi, so với hình dáng một người đàn ông nhu nhược ban nãy là hai người hoàn toàn khác nhau. Hắn cầm con dao chậm rãi đi đến trước mặt bốn người, cười lạnh nói.
- Bốn người chúng mày đều phải chết.
- Mày…mày muốn làm gì, ở đây….ở đây chính là địa bàn của tao.
Anh Đông bị dọa đến sợ hãi, tuy nói hắn cũng lăn lộn trên giang hồ, nhưng còn chưa gặp phải nhân vật nào hung hãn dọa người như Dã Thú, hôm nay xem như đã gặp được. Không đợi hắn có thêm phản ứng nào, con dao của Dã Thú đã đến trước mặt anh Đông, con dao đó đâm thẳng vào trái tim của anh Đông, sau đó một luồng máu tươi phun ra. Dã Thú tuy thân hình thô kệch nhưng động tác lại linh xảo vô cùng, trong nháy mắt đã tránh né được cỗ máu tươi phun ra từ người của anh Đông.
Anh Đông té trên mặt đất, run rẩy. Ba người còn lại bị dọa đến nỗi mặt trắng bệch, cũng không có nghĩ cái gì khác, đã nhanh chân muốn chạy trốn. Nhưng Dã Thú đâu có thể để họ chạy được, một bước đã chặn ngay cửa ra vào, ôm lấy tên tài xê kia, con dao trong tay phải quét ngang, cắt lấy yết hầu của hắn, rồi buông lỏng tay, một cước tung ra, liền đá bay lên trên đất. Người đàn ông đó hai tay ôm lấy yết hầu, thống khổ giãy dụa.
Thiếu phụ cùng với người đàn ông duy nhất còn lại thấy cửa đã bị chặn liền muốn nhảy cửa sổ trốn đi, nhưng thật không ngờ hai người vừa đến gần cửa sổ thì Dã Thú đã chạy đuổi theo. Con dao trong tay đã đâm vào sau lưng của người đàn ông, đâm rồi rút ra, mang theo một lượng lớn máu ra ngoài. Người đàn ông này mới kêu thảm một tiếng thì thanh chủy thủ đã nhanh chóng xẹt qua yết hầu của người đàn ông đó.
Ba tên đàn ông nằm trên mặt đất giãy dụa sắp chết, thiếu phụ thoáng một cái đã té co quắp trên mặt đất, cầu khẩn nói.
- Van anh, xin đừng giết tôi.
Dã thú quả nhiên không có động thủ, hắn cười lạnh dùng tay phải nâng cằm của người thiếu phụ lên, nói ra.
- Nếu như tao không có giết mày, mày tính báo đáp tao như thế nào?
Thiếu phụ giống như đã thấy chút hi vọng, vội vàng nói ra.
- Tôi cái gì cũng làm được, chỉ cần anh không có giết tôi, cái gì tôi cũng làm được.
- Thật không?
Dã Thú cười lạnh nói.
- Đáng tiếc, hiện tại tao cũng không có tâm trạng ấy.
Nói xong, con dao đã xẹt qua yết hầu của người thiếu phụ, người thiếu phụ hai tay bụm lấy yết hầu, giãy dụa trên mặt đất.
Dã Thú ngồi ở ngay cánh cửa, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng, giống như là đang xem kịch vậy, chậm rãi thưởng thức bốn người này giãy dụa trước khi chết.
……………
Diệp Lăng Phi tới chiếc xe taxi vẫn dừng ở bên núi ấy, dừng ở ngay xe, hắn tựa vào cửa xe, đốt một điếu thuốc rồi hút lấy, một hồi sau, mới chậm rã đi bộ ra đường quốc lộ.
Trên đường đi đón một chiếc taxi về nội thành, Diệp Lăng Phi về lại căn phòng ở khách sạn. Hắn thay bộ quần áo ấy, tắm rửa một cái rồi mới gọi điện thoại cho Đình Đình, hẹn nàng buổi tối đi xem phim.
Diệp Lăng Phi hoàn toàn không lo lắng đến việc sẽ có người phát hiện ra thi thể, hắn tin tưởng Dã Thú sẽ xử lý được. Nếu như ngay cả việc ấy mà làm cũng không xong thì Dã Thú cũng không xứng đáng là người của tổ chức Lang Nha.
Diệp Lăng Phi sau khi hẹn giờ với Đình Đình xong, hắn nằm ở trên giường, gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình ở bên Vọng Hải, nói cho Bạch Tình Đình biết là mình còn ở bên thành phố Nam Trúc này nghỉ ngơi một hai ngày.
- Tôi biết rồi.
Bạch Tình Đình đang cùng Chu Hân Mính ở một tiệm uốn tóc xa hoa ở Vọng Hải làm đẹp, sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói là phải một hai ngày nữa mới có thể trở về, Bạch Tình Đình trong tâm tức giận, sau đó cúp điện thoại.
- Làm sao vậy, bạn lại Diệp Lăng Phi cãi nhau à?
Chu Hân Mính hỏi.
- Không có việc gì.
Bạch Tình Đình nói.
- Tình Đình, bạn cũng thật là, cũng sắp kết hôn với Diệp Lăng Phi rồi, như thế nào vẫn hay cãi nhau với anh ta.
Chu Hân Mính từ miệng của Bạch Tình Đình mà biết rõ chuyện này, tuy nói trong tâm có chút cảm giác không thoải mái, nhưng nàng biểu hiện ở bên ngoài như vẫn vì Bạch Tình Đình mà cao hứng. Cho dù thế nào đi nữa, Bạch Tình Đình cũng là bạn tốt của mình, nhìn thấy Bạch Tình Đình có thể kết hôn, Chu Hân Mính cũng cao hứng vì Bạch Tình Đình.
- Hừ, cũng đều do tên hỗn đãn ấy, nói là đi Nam Trúc vài ngày rồi sẽ trở lại, không nghĩ tới lại phải chờ thêm vài ngày nữa.
BạchTình Đình có chút bất mãn nói.
- Đúng là đồ nói chuyện không biết tính toán, chờ anh ta trở về, xem mình sẽ giáo huấn anh ta thế nào đi.
Bạch Tình Đình này tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng Chu Hân Mính vẫn có thể biết là Bạch Tình Đình rất quan tâm đến Diệp Lăng Phi, bằng không Bạch Tình Đình cũng sẽ không vì Diệp Lăng Phi mà tức giận như vậy. Giờ phút này, trong lòng của Chu Hân Mính có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nàng không biết, một khi Bạch Tình Đình biết mình và Diệp Lăng Phi đã từng có quan hệ tình dục với nhau thì còn có thể làm bạn tốt với mình nữa không.
Nhưng sự việc đã xảy ra, cho dù có hối hận thì cũng không có cách nào nữa, mà Chu Hân Mính cũng đã phát hiện mình có chút nhớ nhung với Diệp Lăng Phi, nếu như đột nhiên đoạn tuyệt quan hệ với Diệp Lăng Phi, ngay cả nàng cũng không biết mình sẽ như thế nào nữa.
“Chẳng lẽ mình đã thực sự yêu Diệp Lăng Phi, mình rốt cuộc nên làm gì bây giờ?" Chu Hân Mính càng lúc càng buồn hơn.
- Diệp đại ca, em cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa, em chưa bao giờ có bạn trai cả.
- Anh hiểu mà.
Diệp Lăng Phi cười ha hả, tay phải nâng lên vuốt cái mũi nhỏ của Đình Đình, nói.
- Vừa rồi anh nhìn thấy em khóc, cho nên anh biết rõ em không phải là một người con gái tùy tiện, em sợ anh hiểu nhầm em là một người con gái tùy tiện, có phải không?
Đình Đình nhẹ gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nâng lên.
- Em sợ Diệp đại ca hiểu lầm, dù sao….dù sao chúng ta như vậy.
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Cô bé à, em thật sự quá trong sáng, chẳng lẽ chúng ta như vậy thì em đã nói là tùy tiện ư. Em quá coi thường Diệp Lăng Phi anh rồi, anh nói cho em biết,anh là người nhìn người rất chuẩn. Anh nhìn sơ qua đã biết Đình Đình là người con gái tốt, chỉ là quá trong sáng, hết lần này đến lần khác bị một đại sắc lang như anh lừa đến tay.
- Diệp đại ca, anh lại chọc em rồi.
Đình Đình nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy, thẹn thùng cuối đầu xuống, không dám nhìn Diệp Lăng Phi nữa.
- Đình Đình, anh thật không có trêu chọc em. Anh nói thật, anh không phải là người tốt.
Diệp Lăng Phi nghiêm túc nói.
- Con người của anh rất háo sắc, em yêu anh thì không thể nghi ngờ là đã gặp một đại sắc lang. Anh không thể toàn tâm toàn ý yêu một người con gái. Đương nhiên, anh sẽ không làm hại những người con gái bên cạnh anh, ít nhất, anh sẽ không làm cho các cô ấy phải đau khổ. Anh thừa nhận, anh rất thích ở cùng một chỗ với em, mà em cũng rất hiểu anh, đây chính là nguyên nhân anh muốn ở với em, nhưng điều này cũng không nói lên là anh sẽ toàn tâm toàn ý yêu em. Cho nên, em hãy suy nghĩ cho thật kỹ a. Anh hiện tại có việc cần phải giải quyết, Dã Thú đã xảy ra chuyện rồi, anh phải đi làm giúp hắn đã.
Diệp Lăng Phi nói rồi vỗ vỗ bả vai của Đình Đình, nói.
- Sau khi đã suy nghĩ kỹ thì hãy điện thoại cho anh, cho dù như thế nào đi nữa thì chúng ta cũng là bằng hữu. Nếu như có chuyện thì có thể tìm anh.
Diệp Lăng Phi vốn tưởng rằng Đình Đình sẽ trầm mặc không nói, ít nhất sau khi tỉnh táo lại rồi sẽ mới hỏi hắn. Nhưng thật không ngờ Đình Đình lại kiên định nói.
- Diệp đại ca, em biết rõ cách làm người của anh. Vừa rồi Tần Ngọc cũng có nói chuyện của anh cho em, em cũng đã biết chuyện giữa anh và Tần Ngọc, biết chắc Diệp đại ca cũng đã có bà xã rồi. Nhưng em vẫn muốn ở bên cạnh Diệp đại ca, cho dù chỉ có thể yêu anh một phút đồng hồ, em cũng đã rất vui rồi.
Diệp Lăng Phi ngẩn ra, sau đó liền cười rộ lên, hắn vỗ vỗ bả vai của Đình Đình, không thể làm gì được mà phải nói.
- Đình Đình, em có biết là em vừa cho anh một tình huống khó không?
- Tình huống khó?
Đình Đình sửng sốt, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Diệp Lăng Phi.
- Anh sợ anh sẽ yêu cô bé hiểu lòng người như em.
Diệp Lăng Phi nói xong lại cúi người xuống, hôn vào đôi môi của Đình Đình, lúc này mới nói tiếp.
- Được rồi, anh sẽ không cự tuyệt một người đẹp, ít nhất là ở góc độ một người con trai bình thường, anh cũng rất hi vọng ở bên cạnh anh có rất nhiều người đẹp. Nhưng mà, hiện tại anh phải chuẩn bị một chút, anh cũng không muốn tên Dã Thú kia mắng anh là không có đạo nghĩa cứu hắn.
Đình Đình cười, cái miệng nhỏ nhắn cười rộ lên, nàng vội vàng đứng khỏi đùi của Diệp Lăng Phi, sửa sang lại quần áo, ân cần hỏi.
- Diệp đại ca, Dã Thú sẽ không có xảy ra chuyện gì chứ.
- Hắn đương nhiên sẽ không có chuyện gì, bây giờ anh phải đi thả hắn ra, còn những chuyện khác thì cứ để hắn lo.
Diệp Lăng Phi nói xong liền mở bao da của Dã Thú ra, lấy ra cái đồng hồ vàng, rồi từ trong cái bọc của hắn lấy ra một con chủy thủ của quân đội, lúc này mới kéo khóa bao da lên.
Đình Đình vừa thấy Diệp Lăng Phi cầm chủy thủ thì có chút giật mình nói.
- Diệp đại ca, anh tính làm gì vậy?
- Chút đồ vật của Dã Thú thôi, người này lần này đến Trung Quốc xem như cũng đã nể mặt anh lắm rồi, bằng không hắn sẽ còn mang nhiều thứ qua hơn.
Diệp Lăng Phi cũng không có nói cho Đình Đình biết, cái tên Dã Thú này luôn có sở thích mang theo bên người ít nhất hai khẩu súng lớn. Lần này chỉ mang theo một con dao quân đội, cũng là do Dã Thú lo lắng sẽ gây chuyện phiền toái cho Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi giắt con dao quân đội ở bên hông, khoác lên một cái áo khoác, ngồi ở trên ghế bắt chéo hai chân lại, nhìn Đình Đình cười cười. Cười đến nỗi làm cho Đình Đình khó hiểu, không biết mình lạ ở chỗ nào. Chính cô nàng cũng nhìn kỹ trên người mình, nhưng cũng không có phát hiện gì là mình không ổn, kỳ lạ hỏi.
- Diệp đại ca, em có gì không ổn sao?
- Mọi việc đều bình thường, anh chỉ muốn cười thôi.
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Đình Đình, em định ở chỗ này chờ anh hay là về nhà chờ điện thoại của anh.
- Diệp đại ca, em chờ anh trở lại.
Đình Đình nói tiếp.
- Anh không phải phải rời thành phố Nam Trúc sao, khi nào xe lửa đến, em sẽ tiễn anh lên xe.
- Anh có thay đổi một chút, anh sẽ chờ hai ngày nữa rồi mới về, em sẽ không phải không chào đón anh chứ.
Diệp Lăng Phi cười hỏi.
- Đương nhiên sẽ không.
Nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy, Đình Đình vui vẻ nở nụ cười.
- Diệp đại ca, nếu như anh đã ở đây thêm hai ngày nữa thì em về nhà trước đã, khi nào anh có thời gian thì gọi cho em.
- Ừ, như vậy cũng được.
Diệp Lăng Phi cười nói.
Diệp Lăng Phi tự mình tiễn Đình Đình Đình ra cửa, ngay lúc Đình Đình rời khỏi phòng thì Diệp Lăng Phi lại hôn Đình Đình một cái. Đình Đình lúc này mới thử cảm giác của tình yêu, tuy trong lòng thích thú vô cùng nhưng trên mặt lại ngượng ngùng, nhìn bộ dáng giống như là muốn trốn đi. Nhìn bóng lưng của Đình Đình biến mất ở hành lang, Diệp Lăng Phi đóng cửa lại.
Trong lúc không có cảm giác thì lại gia tăng thêm một gánh nặng tình cảm rồi. Những mối tình đầu của các cô bé thiếu nữ như vậy, nếu như xử lý không tốt thì rất dễ tạo thành thương tổn cả đời với Đình Đình.
Diệp Lăng Phi cũng không có ý định lo lắng những chuyện tình cảm như vậy, hiện tại hắn đang suy nghĩ một khi mình cứu được rồi thả Dã Thú ra thì cái thành phố Nam Trúc này sẽ trở nên như thế nào.
Vào lúc Diệp Lăng Phi đang suy nghĩ thì điện thoại rốt cuộc đã vang lên. Diệp Lăng Phi không cần xem cũng biết là ai đang gọi tới, đúng là những kẻ không biết mạng mình dài đến đâu, lại muốn chết nhanh hơn. Diệp Lăng Phi bắt điện thoại, đối phương nói cho Diệp Lăng Phi biết lái xe hiện tại đã ở trước cửa khách sạn chờ hắn.
Diệp Lăng Phi mang theo những đồ của Dã Thú ra khỏi khách sạn, quả nhiên trông thấy một chiếc taxi đang đứng ở cửa ra vào, một người đàn ông khoản hơn ba mươi tuổi đang ở đối diện ngoắc Diệp Lăng Phi.
- Tiểu tử chơi được lắm, ngay cả tao mà mày cũng theo dõi.
Diệp Lăng Phi liền hiểu rõ, những người này xem ra cũng không phải ngẫu nhiên mà bắt Dã Thú, nhất định sớm đã có âm mưu, hắn và Dã Thú sớm đã bị theo dõi. Đối với những chuyện này, Diệp Lăng Phi cũng không có cảm thấy giật mình. Hắn trực tiếp lên xe taxi, cũng không có hỏi nhiều thử người đàn ông kia đi đâu, ngồi yên ở trên xe,không nói lời gì cả, chỉ nhìn ra ngoài xem.
Xe taxi này nhanh chóng chạy ra khỏi nội thành, đi vào một địa phương rất vắng vẻ ở ngoại thành, cuối cùng dừng ở trước mấy căn nhà trệt vứt đi. Diệp Lăng Phi cầm lấy bao da của Dã Thú đi theo người đàn ông đó vào căn nhà trệt, liếc mắt một cái đã thấy người thiếu phụ mà Dã Thú đã gặp trên xe lửa, Diệp Lăng Phi lúc này đã hoàn toàn hiểu cả quá trình. Hắn khẽ lắc đầu, trào phúng nhìn về Dã Thú hai tay đang bị trói ở góc tường. Dã Thú trông thấy ánh mắt đó của Diệp Lăng Phi thì mặt đỏ bừng lên, xấu hổ vô cùng.
Diệp Lăng Phi cũng không có cùng với mấy người này nói nhảm, ném bao da trong tay xuống đất, lấy cái đồng hồ vàng khối ra rồi làm như là đồ rác rưởi bình thường tiện tay ném xuống đất, rồi cất bước đi về hướng Dã Thú.
- Chậm đã!
Anh Đông liền động thân chặn Diệp Lăng Phi lại, cười nói.
- Người anh em, chúng tao cần phải kiếm tra hàng trước đã, mày đừng mà lấy gì đó giả lừa chúng tao, chúng tao không phải là đồ ngu.
Diệp Lăng Phi cười lạnh nói.
- Cứ tự nhiên.
Nói xong, quả thật hắn cũng không có làm gì, chỉ nhìn xem người thiếu phụ kia cầm lấy đồng hồ vàng, nhìn anh Đông gật đầu, mà một người khác cũng mở cái bao da ra, lấy mấy quần áo hàng hiệu trong đó, còn có không ít vòng tay bằng hoàng kim của Dã Thú.
Anh Đông nhìn thấy những vật này, tròng mắt muốn rơi ra. Cũng chẳng quan tâm đến việc cản Diệp Lăng Phi nữa, đi thẳng đến chỗ cái đồng hồ vàng. Còn Diệp Lăng Phi thì chậm rãi đi đến chỗ Dã Thú, thú vị cười nhìn Dã Thú, cười đến nỗi làm cho Dã Thú hận không có một cái lỗ để chui vào.
Diệp Lăng Phi lấy con dao quân đội bên hông ra cắt đứt dây thừng buộc chặt tay Dã Thú lại, ném con dao xuống đất, nhàn nhạt nói.
- Dã Thú, việc ở đây giao co mày, tao muốn về ngủ một chút đã. Nhớ rõ, sau khi làm xong thì lập tức về Vọng Hải cho tao, đừng có phá tâm trạng của tao.
Giọng điệu của Diệp Lăng Phi vô cùng lạnh nhạt, giống như là đang cùng Dã Thú nói về mấy chuyện râu ria, hoàn toàn không có để mấy chuyện này ở trong lòng.
Dã Thú cầm lấy con dao, nhẹ gật đầu, nói.
- Đại ca, anh yên tâm, em sẽ giải quyết gọn gàng. Con bà nói, những con thỏ nhỏ đáng chết kia cũng không nhìn ông đây là ai, lại chọc trên đầu ông.
- Tự mình giải quyết đi, tao cũng lười lắm.
Diệp Lăng Phi trong lúc nói chuyện không hề để ý đén ba nam một nữ kia đang nhìn hắn, hắn thong dong đi qua bốn người, như là không có gì đi ra bên ngoài nhà trệt.
Con mắt của Dã Thú đỏ lên, toàn thân toát ra sát khi làm cho người ta phải sợ hãi, so với hình dáng một người đàn ông nhu nhược ban nãy là hai người hoàn toàn khác nhau. Hắn cầm con dao chậm rãi đi đến trước mặt bốn người, cười lạnh nói.
- Bốn người chúng mày đều phải chết.
- Mày…mày muốn làm gì, ở đây….ở đây chính là địa bàn của tao.
Anh Đông bị dọa đến sợ hãi, tuy nói hắn cũng lăn lộn trên giang hồ, nhưng còn chưa gặp phải nhân vật nào hung hãn dọa người như Dã Thú, hôm nay xem như đã gặp được. Không đợi hắn có thêm phản ứng nào, con dao của Dã Thú đã đến trước mặt anh Đông, con dao đó đâm thẳng vào trái tim của anh Đông, sau đó một luồng máu tươi phun ra. Dã Thú tuy thân hình thô kệch nhưng động tác lại linh xảo vô cùng, trong nháy mắt đã tránh né được cỗ máu tươi phun ra từ người của anh Đông.
Anh Đông té trên mặt đất, run rẩy. Ba người còn lại bị dọa đến nỗi mặt trắng bệch, cũng không có nghĩ cái gì khác, đã nhanh chân muốn chạy trốn. Nhưng Dã Thú đâu có thể để họ chạy được, một bước đã chặn ngay cửa ra vào, ôm lấy tên tài xê kia, con dao trong tay phải quét ngang, cắt lấy yết hầu của hắn, rồi buông lỏng tay, một cước tung ra, liền đá bay lên trên đất. Người đàn ông đó hai tay ôm lấy yết hầu, thống khổ giãy dụa.
Thiếu phụ cùng với người đàn ông duy nhất còn lại thấy cửa đã bị chặn liền muốn nhảy cửa sổ trốn đi, nhưng thật không ngờ hai người vừa đến gần cửa sổ thì Dã Thú đã chạy đuổi theo. Con dao trong tay đã đâm vào sau lưng của người đàn ông, đâm rồi rút ra, mang theo một lượng lớn máu ra ngoài. Người đàn ông này mới kêu thảm một tiếng thì thanh chủy thủ đã nhanh chóng xẹt qua yết hầu của người đàn ông đó.
Ba tên đàn ông nằm trên mặt đất giãy dụa sắp chết, thiếu phụ thoáng một cái đã té co quắp trên mặt đất, cầu khẩn nói.
- Van anh, xin đừng giết tôi.
Dã thú quả nhiên không có động thủ, hắn cười lạnh dùng tay phải nâng cằm của người thiếu phụ lên, nói ra.
- Nếu như tao không có giết mày, mày tính báo đáp tao như thế nào?
Thiếu phụ giống như đã thấy chút hi vọng, vội vàng nói ra.
- Tôi cái gì cũng làm được, chỉ cần anh không có giết tôi, cái gì tôi cũng làm được.
- Thật không?
Dã Thú cười lạnh nói.
- Đáng tiếc, hiện tại tao cũng không có tâm trạng ấy.
Nói xong, con dao đã xẹt qua yết hầu của người thiếu phụ, người thiếu phụ hai tay bụm lấy yết hầu, giãy dụa trên mặt đất.
Dã Thú ngồi ở ngay cánh cửa, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng, giống như là đang xem kịch vậy, chậm rãi thưởng thức bốn người này giãy dụa trước khi chết.
……………
Diệp Lăng Phi tới chiếc xe taxi vẫn dừng ở bên núi ấy, dừng ở ngay xe, hắn tựa vào cửa xe, đốt một điếu thuốc rồi hút lấy, một hồi sau, mới chậm rã đi bộ ra đường quốc lộ.
Trên đường đi đón một chiếc taxi về nội thành, Diệp Lăng Phi về lại căn phòng ở khách sạn. Hắn thay bộ quần áo ấy, tắm rửa một cái rồi mới gọi điện thoại cho Đình Đình, hẹn nàng buổi tối đi xem phim.
Diệp Lăng Phi hoàn toàn không lo lắng đến việc sẽ có người phát hiện ra thi thể, hắn tin tưởng Dã Thú sẽ xử lý được. Nếu như ngay cả việc ấy mà làm cũng không xong thì Dã Thú cũng không xứng đáng là người của tổ chức Lang Nha.
Diệp Lăng Phi sau khi hẹn giờ với Đình Đình xong, hắn nằm ở trên giường, gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình ở bên Vọng Hải, nói cho Bạch Tình Đình biết là mình còn ở bên thành phố Nam Trúc này nghỉ ngơi một hai ngày.
- Tôi biết rồi.
Bạch Tình Đình đang cùng Chu Hân Mính ở một tiệm uốn tóc xa hoa ở Vọng Hải làm đẹp, sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói là phải một hai ngày nữa mới có thể trở về, Bạch Tình Đình trong tâm tức giận, sau đó cúp điện thoại.
- Làm sao vậy, bạn lại Diệp Lăng Phi cãi nhau à?
Chu Hân Mính hỏi.
- Không có việc gì.
Bạch Tình Đình nói.
- Tình Đình, bạn cũng thật là, cũng sắp kết hôn với Diệp Lăng Phi rồi, như thế nào vẫn hay cãi nhau với anh ta.
Chu Hân Mính từ miệng của Bạch Tình Đình mà biết rõ chuyện này, tuy nói trong tâm có chút cảm giác không thoải mái, nhưng nàng biểu hiện ở bên ngoài như vẫn vì Bạch Tình Đình mà cao hứng. Cho dù thế nào đi nữa, Bạch Tình Đình cũng là bạn tốt của mình, nhìn thấy Bạch Tình Đình có thể kết hôn, Chu Hân Mính cũng cao hứng vì Bạch Tình Đình.
- Hừ, cũng đều do tên hỗn đãn ấy, nói là đi Nam Trúc vài ngày rồi sẽ trở lại, không nghĩ tới lại phải chờ thêm vài ngày nữa.
BạchTình Đình có chút bất mãn nói.
- Đúng là đồ nói chuyện không biết tính toán, chờ anh ta trở về, xem mình sẽ giáo huấn anh ta thế nào đi.
Bạch Tình Đình này tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng Chu Hân Mính vẫn có thể biết là Bạch Tình Đình rất quan tâm đến Diệp Lăng Phi, bằng không Bạch Tình Đình cũng sẽ không vì Diệp Lăng Phi mà tức giận như vậy. Giờ phút này, trong lòng của Chu Hân Mính có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nàng không biết, một khi Bạch Tình Đình biết mình và Diệp Lăng Phi đã từng có quan hệ tình dục với nhau thì còn có thể làm bạn tốt với mình nữa không.
Nhưng sự việc đã xảy ra, cho dù có hối hận thì cũng không có cách nào nữa, mà Chu Hân Mính cũng đã phát hiện mình có chút nhớ nhung với Diệp Lăng Phi, nếu như đột nhiên đoạn tuyệt quan hệ với Diệp Lăng Phi, ngay cả nàng cũng không biết mình sẽ như thế nào nữa.
“Chẳng lẽ mình đã thực sự yêu Diệp Lăng Phi, mình rốt cuộc nên làm gì bây giờ?" Chu Hân Mính càng lúc càng buồn hơn.
Tác giả :
Tam Dương Trư Trư