Đô Thị Tàng Kiều
Chương 194: Phó tổng Trần mời
Diệp Lăng Phi ngủ thẳng đến lúc hết giờ làm mới tình dậy. Hắn mặc áo khoác vào rồi lấy từ trong ngăn kéo ra chiếc chìa khóa của cái xe Audi, hắn dự định lái chiếc xe Audi về nhà.
Mở cửa phòng làm việc ra, Diệp Lăng Phi thấy phòng làm việc của Trần Ngọc Đình đóng chặt cửa. Hắn đang do dự xem có nên gọi Trần Ngọc Đình hay không.
Đúng lúc này thì cửa phòng làm việc của Trần Ngọc Đình đột nhiên mở ra, Trần Ngọc Đình đã thay một bộ quần áo khác đang đứng ở cửa.
Phía dưới Trần Ngọc Đình mặc một cái quần đen, bên trên mặc một chiếc áo len trắng, bộn ngực đầy đặn cao vút của nàng hiện ra. Tay phải nàng đang cầm một chiếc túi da, dường như nàng đã sớm đợi Diệp Lăng Phi rồi. Đúng lúc nàng mở cửa thì thấy Diệp Lăng Phi đang do dự đứng trước cửa, Trần Ngọc Đình lạnh nhạt nói:
- Giám đốc Diệp, buổi tối có bận gì không?
- Không bận gì cả.
Diệp Lăng Phi nhìn chằm chằm vào mặt Trần Ngọc Đình, hắn muốn nhìn xem Trần Ngọc Đình đang có ý gì. Diệp Lăng Phi vốn tưởng rằng nếu như gặp nhau thì Trần Ngọc Đình cũng sẽ coi như không nhìn thấy mình thế nhưng lại không ngờ rằng nàng lại chủ động nói chuyện với hắn. Tuy rằng trông bề ngoài Trần Ngọc Đình không có gì nhưng từ lớp phấn màu trên mặt nàng, Diệp Lăng Phi cũng biết lúc nãy mình đã làm tổn tương rất nặng đến Trần Ngọc Đình, khiến nàng phải khóc.
Diệp Lăng Phi rất khó tưởng tượng được rằng Trần Ngọc Đình lại khóc, tại hắn thấy từ trước đến nay Trần Ngọc Đình vẫn là một cô gái mạnh mẽ, lẽ nào chỉ vì có mấy câu mình nói mà có thể khiến cho Trần Ngọc Đình phải khóc sao?
Sau khi Trần Ngọc Đình nghe Diệp Lăng Phi nói buổi tối không bận gì, nàng lạnh nhạt nói:
- Giám đốc Diệp, chúng ta có thể đi uống chút rượu được không?
Diệp Lăng Phi không ngờ rằng Trần Ngọc Đình lại chủ động mời hắn đi uống rượu, nhìn Trần Ngọc Đình không có vẻ như đang nói giỡn, hắn gật đầu cười nói:
- Có phải phó tổng Trần mời khách không, tôi nói trước nha, tôi không mang theo tiền.
Trần Ngọc Đình không nói gì, nàng chỉ hơi gật đầu rồi cất bước đi vào thang máy. Diệp Lăng Phi tiện tay đóng cửa lại rồi đi tho Trần Ngọc Đình vào thang máy.
Hai người đi ra bãi đỗ xe của tập đoàn, Diệp Lăng Phi mở cửa xe của mình ra rồi nhìn thoáng qua Trần Ngọc Đình, thấy Trần Ngọc Đình đang đứng ở trước xe nhưng nàng không lên xe. Diệp Lăng Phi đóng cửa xe lại rồi đi đến chỗ Trần Ngọc Đình.
- Làm sao vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Xe thủng lốp.
Trần Ngọc Đình nói:
- Tôi gọi điện cho cửa hàng sửa xe, bọn họ sẽ cho người đến. Thế nhưng tối hôm nay, tôi phải ngồi xe của anh.
- Chuyện nhỏ.
Diệp Lăng Phi đi về chiếc xe của mình rồi mở cửa xe ra, trông rất có phong độ. Hắn chờ Trần Ngọc Đình đi đến rồi nghiêng người cho Trần Ngọc Đình lên xe, sau đó chạy sang cửa bên kia rồi lên xe.
- Phó tổng Trần, cô cài dây an toàn vào.
Diệp Lăng Phi nhắc nhở Trần Ngọc Đình một tiếng, chờ Trần Ngọc Đình thắt dây an toàn xong, hắn mới khởi động ô tô.
Hiện tại là mùa đông thế nên trời rất nhanh tối, khắp các con phố lớn phố nhỏ đều đã lên đèn. Con người hiện đại đã sớm thích ứng với cuộc sống có điện, không thể tưởng tượng được một ngày không có điện thì thành phố sẽ biến thành như thế nào?
Trần Ngọc Đình ngồi trong xe, nàng quay đầu ra nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài. Diệp Lăng Phi không biết nên đi quán bar nào, ở thành phố Vọng Hải này có hàng trăm quán bar lớn nhỏ, đi đâu cũng có thể tìm được một quán bar.
- Phó tổng Trần, chúng ta đi quán bar nào?
Diệp Lăng Phi không nhịn được, rốt cuộc cũng mở miệng hỏi.
- Tùy anh thôi. Từ sau khi kết hôn, tôi chưa đi quán bar bao giờ.
Khuôn mặt Trần Ngọc Đình hơi biến đổi, nàng nhìn về con đường phía trước.
- Chúng ta tùy tiện tìm một quán bar nào là được rồi, dường như tôi đi quán bar cũng không ít.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi cũng không phải là người thích lưu luyến với quán bar đâu.
- A.
Trần Ngọc Đình lên tiếng, nàng tùy ý hỏi:
- Quê giám đốc Diệp ở đâu, nghe giọng anh không giống với người phía nam.
- Người Nam Trúc.
Diệp Lăng Phi trả lời.
- Nam Trúc là ở đâu?
Trần Ngọc Đình hỏi một câu như vậy, nàng chưa từng nghe qua địa phương này.
- Trong nước Trung Quốc.
Diệp Lăng Phi nói giỡn:
- Nếu như cô tìm trên bản đồ Trung Quốc, nhất định sẽ thấy địa phương tên là Nam Trúc.
Trần Ngọc Đình xì cười, nàng liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Giám đốc Diệp, tôi phục anh rồi, cái gì từ trong miệng anh cũng có thể thay đổi được.
Thấy Trần Ngọc Đình nở nụ cười, Diệp Lăng Phi cũng cười nói:
- Phó tổng Trần, cô khen tôi hay là làm tổn hại tôi đấy. Tôi nói trước, con người của tôi rất nhỏ mọn, cô mà làm tổn hại tôi, tôi sẽ nhớ cả đời.
Trần Ngọc Đình trừng mắt nhìn, nàng cười nói:
- Anh cứ nói đi?
- Tôi nói nếu như cô làm tổn hại tôi, khụ, không sao cả, có thể được phó tổng Trần làm tổn hại cũng là một loại hạnh phúc.
Diệp Lăng Phi nói tiếp:
- Dù sao thì mọi người hai tay trống trơn đến, hai tay trống trơn đi, hà tất phải tính toán.
(Dù sao không mang đến cái gì thì ra đi cũng không mang theo cái gì)
- Hai tay trống trơn đến, hai tay trống trơn đi.
Trần Ngọc Đình lẩm bẩm những lời nói của Diệp Lăng Phi, nàng gật đầu, phụ họa theo:
- Đúng vậy, những người chúng ta đã phải sống quá mệt mỏi rồi, lúc nào cũng phải lo lắng.
- Phó tổng Trần, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tôi cảm thấy cô làm người quá mệt mỏi.
Diệp Lăng Phi chọn đúng thời cơ xen mồm vào:
- Những chuyện ở công ty, cô hà tất phải tận lực như vậy. Bất kể chuyện gì mà quá tích cực, không chỉ đắc tội với nhiều người khác mà còn khiến cho chính bản thân mình cũng cảm thấy mệt mỏi.
Trần Ngọc Đình nghe Diệp Lăng Phi nói đến chuyện công việc, nàng lắc đầu nói:
- Giám đốc Diệp, buổi tối hôm nay chúng ta không nên nói chuyện công việc. Tôi chỉ muốn đi uống rượu tiêu khiển một chút.
- Cũng tốt, vậy chúng ta không nói chuyện công việc nữa.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Nếu như cô đã muốn thả lỏng một chút, tôi sẽ đưa cô đến một quán ba có biểu diễn. Oh, tôi đột nhiên nhớ tới một việc, nếu như chúng ta không nói chuyện công việc nữa thì sẽ chẳng còn cái gì là phó tổng hay giám đốc, chúng ta nên đổi cách xưng hô thân thiết một chút.
- Xưng hô thân thiết?
Trần Ngọc Đình hỏi ngược lại.
- Đúng vậy, tuổi của tôi hẳn là nhỏ hơn cô, gọi cô là chị cũng không quá đáng. Còn về phần tôi thì cô có thẻ gọi tôi là Tiểu Diệp, đương nhiên, cũng có thể gọi là đệ đệ, tôi sẽ không để bụng đâu.
Những lời này của Diệp Lăng Phi rõ ràng là có ý khiêu khích. Trần Ngọc Đình làm sao có thể không hiểu được, mặt nàng có chút biến đổi, vốn định phát tác nhưng bỗng nhiên khuôn mặt lại đỏ lên. Nàng cắn chặt môi, oán hận nói:
- Nếu như tôi có một đệ đệ như anh, thì tôi tình nguyện bóp chết hắn.
Diệp Lăng Phi cười ha hả lên, thật không ngờ Trần Ngọc Đình cũng có lúc nói đùa. Nhưng thấy Trần Ngọc Đình không vì câu này mà tức giận chứng tỏ nàng đã ngầm đồng ý, Diệp Lăng Phi há mồm nói:
- Tỷ tỷ, người đệ đệ này không tệ đâu. Nếu như chị có một đệ đệ như tôi thì tôi bảo đảm chị sẽ không bị ăn ăn hiếp nữa.
Nghe Diệp Lăng Phi tùy tiện xưng hô mình là tỷ tỷ, trong lòng Trần Ngọc Đình khẽ động, nàng cảm thấy có chút phiền toái, oán giận nói:
- Thu nhận anh làm đệ đệ thì có gì tốt. Có phải nếu như tôi có chuyện gì thì anh sẽ giúp đỡ không?
Thốt ra lời này xong, Trần Ngọc Đình lại hối hận. Trong lòng nàng thầm trách chính mình, tại sao lại nói ra những lời như thế này, nói thế khác gì đã thừa nhận Diệp Lăng Phi là đệ đệ của mình. Nhưng lời đã nói ra thì giống như bát nước hắt đi, muốn thu lại cũng không kịp nữa.
Trần Ngọc Đình còn chưa dứt lời thì Diệp Lăng Phi đã đồng ý ngay:
- Tỷ tỷ, chị yên tâm, nhân phẩm của đệ đệ này rất tốt. Sau này có bất kỳ chuyện gì, chỉ cần điện thoại một tiếng, tôi bảo đảm sẽ giúp chị đối phó.
Đã đến nước này thì Trần Ngọc Đình chỉ còn cách gật đầu, nói:
- Đến lúc đó thì hãy nói.
Nói xong câu này nàng quay đầu sang hướng khác.
Diệp Lăng Phi đoán được tâm lý Trần Ngọc Đình, chỉ là không tiện nói ra mà thôi. Thấy Trần Ngọc Đình không hề nhìn mình, hắn cũng biết Trần Ngọc Đình vì những lời này mà cảm thấy mắc cỡ. Diệp Lăng Phi cũng không nói nữa, hắn để cho Trần Ngọc Đình có thời gian thích ứng, tránh cho nàng khỏi xấu hổ.
Tim Trần Ngọc Đình đạo thình thịch, từ sau khi chồng nàng qua đời, nàng chưa từng có cảm giác này. Trần Ngọc Đình và chồng nàng quen nhau rất sớm, từ khi còn đi học hai người đã yêu nhau. Chờ sau khi tốt nghiệp là hai người lập tức kết hôn. Thế mà nhoáng cái đã mấy chục năm trôi qua, hình ảnh của chồng nàng vẫn in đậm trong tâm trí Trần Ngọc Đình.
Từ sau khi chồng qua đời, Trần Ngọc Đình sống cùng với đứa con của mình. Vừa phải lo cho gia đình, vừa vất vả công tác, có thể thấy Trần Ngọc Đình đã phải chịu rất nhiều áp lực.
Có rất nhiều người đàn ông muốn theo đuổi Trần Ngọc Đình, trong đó có nhiều người có tiền, có địa vị, nhưng không ai là không thất vọng mà bỏ cuộc. Trần Ngọc Đình cứ thảnh thơi sống như vậy, nàng không tìm đàn ông, nàng chỉ muốn chiếu cố cho đứa con của mình. Lâu ngày, đại đa số những người đàn ông này cũng bỏ cuộc hết, không dám nhắc đến việc theo đuổi nàng nữa.
Tôn hằng viễn thì thèm nhỏ dãi Trần Ngọc Đình, nhiều lần hắn đã mời Trần Ngọc Đình đi ăn nhưng đều bị nàng cự tuyệt, ngay cả tặng quà cho nàng, nàng cũng không nhận. Đối với những biểu hiện đó của tôn hằng viễn chỉ cười, nhưng trong lòng hắn hận nàng đến thấu xương, hắn chỉ ước gì có thể đánh ngã được Trần Ngọc Đình, khiến nàng phải hối hận mà quỳ xuống chân hắn.
Lần trước, tôn hằng viên vốn tưởng rằng có thể lật đổ được Trần Ngọc Đình nhưng thật không ngờ Diệp Lăng Phi lại xuất hiện khiến toàn bộ kế hoạch của hắn bị đổ bể, bỏi vậy nên hắn rất hận Diệp Lăng Phi. Chỉ là hắn thấy thủ đoạn của Diệp Lăng Phi quá đồng ác nên không dám tùy tiện rat ay.
Trần Ngọc Đình đều biết hết những việc này, nhưng nàng chỉ chôn chặt trong lòng mà không nói ra. Nàng thừa nhận mình phải chịu một áp lực quá lớn nhưng chỉ có thể gánh chịu một mình.
Những lời của Diệp Lăng Phi chiều nay tuy rằng đã khiến cho Trần Ngọc Đình rất tủi thân mà khóc trong phòng làm việc, thế nhưng sau khi tỉnh lại, nàng thừa nhận những lời này của hắn là rất đúng. Nàng đã đảm nhận quá nhiều công việc của các thuộc hạ thế nên mệt mỏi quá độ, nhưng cho dù như vậy nàng vẫn cảm giác mình không có cách nào để lãnh đạo tốt bộ tổ chức. Những lời nói này của Diệp Lăng Phi như một gáo nước dội lên đầu, thoáng cái Trần Ngọc Đình đã hiểu mình đãng lãnh đạo cả một tập thể mà cái tập thể này không phải chỉ có một mình nàng làm việc, nàng cần phải làm sao để quản lý cho tốt cái tập thể này.
Nghĩ thông suốt điểm ấy rồi, Trần Ngọc Đình lại có thêm vài phần kính trọng đối với Diệp Lăng Phi. Trước đây, nàng cảm giác Diệp Lăng Phi không phải là người đơn giản, trải qua chuyện lúc nãy, càng chứng tỏ Diệp Lăng Phi tuyệt đối không phải loại người bất cần đời như thái độ bên ngoài của hắn.
Xuất phát từ đó, Trần Ngọc Đình lại càng muốn hôm nay thả lỏng một chút. Trong khoảng thời gian này nàng đã phải chịu áp lực quá lớn rồi, nên mới quyết định cùng Diệp Lăng Phi đi uống rượu và tâm sự.
Đã bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên Trần Ngọc Đình đơn độc đi uống rượu cùng với một người đàn ông. Nàng vừa sợ lại vừa khát khao, trong lòng hết sức mâu thuẫn.
Vốn dĩ đã mâu thuẫn như vậy, lại nghe Diệp Lăng Phi gọi mình là tỷ tỷ khiến cho áp lực bấy lâu nay tích tụ trong cơ thể nàng bỗng chốc không kìm nèn nổi. Nàng quyết định buổi tối hôm nay sẽ để mình phóng túng một lần, cho dù một lần cũng tốt.
Tâm trạng của Trần Ngọc Đình có thể nói là rất phức tạp, nó chứa đầy tình cảm nhưng cũng không kém phần kích động, bởi vậy cho nên nàng không dám nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng không biết Trần Ngọc Đình đang suy nghĩ gì, dù sao thì hắn cũng không có bản lĩnh tiến vào lòng người để dò xét.
Diệp Lăng Phi lái xe dạo một vòng rồi dừng lại trước cửa quán bar “Hắc Sâm Lâm". Quán bar này vừa mới lắp đặt thiết bị mới, những ngọn đèn trong quán đều sáng long lanh, có hàng loạt những chiếc xe đang đứng ở hai bên rìa đường.
- Chính là chỗ này.
Diệp Lăng Phi dừng xe ở trước cửa nhưng không xuống xe ngay mà có ý muốn cho Trần Ngọc Đình nhìn.
- Lần trước, tôi đã tới một lần, khi đó quán bar này còn chưa chỉnh trang lại. Bất quá, tôi thấy cũng không tệ, biểu diễn cũng được, cũng có ăn vặt, có thể vừa ăn vừa hát, cá nhân tôi cho rằng như thế là rất tốt.
Trần Ngọc Đình vừa nhìn thấy trước cửa có hai, ba gã nam nhân trẻ tuổi ăn mặc quái dị đang đứng, trong lòng mơ hồ cảm giác đây không phải là một chỗ tử tế gì. Vốn định không đi, nhưng nghĩ đến việc này mình đã để Diệp Lăng Phi tự lựa chọn quán bar, hiện tại thì Diệp Lăng Phi đã chọn rồi, mình không thể lật lọng như vậy được.
Trần Ngọc Đình do dự một lúc rồi cũng gật đầu nói:
- Được rồi, quán này đi,
Diệp Lăng Phi thấy Trần Ngọc Đình không cự tuyệt, hắn nhanh chóng tìm lấy một chỗ đỗ xe. Hắn xuống xe trước rồi vội vàng chạy sang bên kia mở cửa xe cho Trần Ngọc Đình. Chân Trần Ngọc Đình vừa mới chấm đất thì Diệp Lăng Phi đã vươn tay ra nắm lấy bàn tay mịn màng của nàng. Tim Trần Ngọc Đình bắt đầu đập nhanh hơn, tuy rằng nàng muốn buổi tối hôm nay phóng túng một chút thế nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng. Đúng lúc Diệp Lăng Phi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình, Trần Ngọc Đình cảm giác như bị điện giật, vội vàng rụt tay lại.
Diệp Lăng Phi không hề để ý, hắn chỉ tươi cười với Trần Ngọc Đình rồi lùi về phía sau nửa bước. Lúc này Trần Ngọc Đình mới xuống khỏi xe, tiện tay đóng cửa xe lại.
Vì không muốn cho Trần Ngọc Đình xấu hổ nên Diệp Lăng Phi giữ một chút khoảng cách với nàng. Hắn quay sang Trần Ngọc Đình cười nói:
- Tỷ tỷ, thật không ngờ buổi tối hôm nay lại có chị trả tiền.
- Tôi đã đồng ý chuyện gì là không bao giờ thay đổi.
Trần Ngọc Đình nói.
- Ừ, tôi yên tâm rồi. Thế nhưng tỷ tỷ cũng đã đồng ý thu nhân tôi làm đệ đệ, thế mà từ nãy đến giờ tôi chưa thấy chị gọi đệ đệ lần nào.
Câu nói lúc trước chỉ là cái cớ để hắn nói câu này. Trần Ngọc Đình liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, môi nàng khẽ động một cái, một lát sau mới nghe được âm thanh như muỗi kêu từ miệng nàng truyền ra:
- Đệ đệ.
Mở cửa phòng làm việc ra, Diệp Lăng Phi thấy phòng làm việc của Trần Ngọc Đình đóng chặt cửa. Hắn đang do dự xem có nên gọi Trần Ngọc Đình hay không.
Đúng lúc này thì cửa phòng làm việc của Trần Ngọc Đình đột nhiên mở ra, Trần Ngọc Đình đã thay một bộ quần áo khác đang đứng ở cửa.
Phía dưới Trần Ngọc Đình mặc một cái quần đen, bên trên mặc một chiếc áo len trắng, bộn ngực đầy đặn cao vút của nàng hiện ra. Tay phải nàng đang cầm một chiếc túi da, dường như nàng đã sớm đợi Diệp Lăng Phi rồi. Đúng lúc nàng mở cửa thì thấy Diệp Lăng Phi đang do dự đứng trước cửa, Trần Ngọc Đình lạnh nhạt nói:
- Giám đốc Diệp, buổi tối có bận gì không?
- Không bận gì cả.
Diệp Lăng Phi nhìn chằm chằm vào mặt Trần Ngọc Đình, hắn muốn nhìn xem Trần Ngọc Đình đang có ý gì. Diệp Lăng Phi vốn tưởng rằng nếu như gặp nhau thì Trần Ngọc Đình cũng sẽ coi như không nhìn thấy mình thế nhưng lại không ngờ rằng nàng lại chủ động nói chuyện với hắn. Tuy rằng trông bề ngoài Trần Ngọc Đình không có gì nhưng từ lớp phấn màu trên mặt nàng, Diệp Lăng Phi cũng biết lúc nãy mình đã làm tổn tương rất nặng đến Trần Ngọc Đình, khiến nàng phải khóc.
Diệp Lăng Phi rất khó tưởng tượng được rằng Trần Ngọc Đình lại khóc, tại hắn thấy từ trước đến nay Trần Ngọc Đình vẫn là một cô gái mạnh mẽ, lẽ nào chỉ vì có mấy câu mình nói mà có thể khiến cho Trần Ngọc Đình phải khóc sao?
Sau khi Trần Ngọc Đình nghe Diệp Lăng Phi nói buổi tối không bận gì, nàng lạnh nhạt nói:
- Giám đốc Diệp, chúng ta có thể đi uống chút rượu được không?
Diệp Lăng Phi không ngờ rằng Trần Ngọc Đình lại chủ động mời hắn đi uống rượu, nhìn Trần Ngọc Đình không có vẻ như đang nói giỡn, hắn gật đầu cười nói:
- Có phải phó tổng Trần mời khách không, tôi nói trước nha, tôi không mang theo tiền.
Trần Ngọc Đình không nói gì, nàng chỉ hơi gật đầu rồi cất bước đi vào thang máy. Diệp Lăng Phi tiện tay đóng cửa lại rồi đi tho Trần Ngọc Đình vào thang máy.
Hai người đi ra bãi đỗ xe của tập đoàn, Diệp Lăng Phi mở cửa xe của mình ra rồi nhìn thoáng qua Trần Ngọc Đình, thấy Trần Ngọc Đình đang đứng ở trước xe nhưng nàng không lên xe. Diệp Lăng Phi đóng cửa xe lại rồi đi đến chỗ Trần Ngọc Đình.
- Làm sao vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Xe thủng lốp.
Trần Ngọc Đình nói:
- Tôi gọi điện cho cửa hàng sửa xe, bọn họ sẽ cho người đến. Thế nhưng tối hôm nay, tôi phải ngồi xe của anh.
- Chuyện nhỏ.
Diệp Lăng Phi đi về chiếc xe của mình rồi mở cửa xe ra, trông rất có phong độ. Hắn chờ Trần Ngọc Đình đi đến rồi nghiêng người cho Trần Ngọc Đình lên xe, sau đó chạy sang cửa bên kia rồi lên xe.
- Phó tổng Trần, cô cài dây an toàn vào.
Diệp Lăng Phi nhắc nhở Trần Ngọc Đình một tiếng, chờ Trần Ngọc Đình thắt dây an toàn xong, hắn mới khởi động ô tô.
Hiện tại là mùa đông thế nên trời rất nhanh tối, khắp các con phố lớn phố nhỏ đều đã lên đèn. Con người hiện đại đã sớm thích ứng với cuộc sống có điện, không thể tưởng tượng được một ngày không có điện thì thành phố sẽ biến thành như thế nào?
Trần Ngọc Đình ngồi trong xe, nàng quay đầu ra nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài. Diệp Lăng Phi không biết nên đi quán bar nào, ở thành phố Vọng Hải này có hàng trăm quán bar lớn nhỏ, đi đâu cũng có thể tìm được một quán bar.
- Phó tổng Trần, chúng ta đi quán bar nào?
Diệp Lăng Phi không nhịn được, rốt cuộc cũng mở miệng hỏi.
- Tùy anh thôi. Từ sau khi kết hôn, tôi chưa đi quán bar bao giờ.
Khuôn mặt Trần Ngọc Đình hơi biến đổi, nàng nhìn về con đường phía trước.
- Chúng ta tùy tiện tìm một quán bar nào là được rồi, dường như tôi đi quán bar cũng không ít.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi cũng không phải là người thích lưu luyến với quán bar đâu.
- A.
Trần Ngọc Đình lên tiếng, nàng tùy ý hỏi:
- Quê giám đốc Diệp ở đâu, nghe giọng anh không giống với người phía nam.
- Người Nam Trúc.
Diệp Lăng Phi trả lời.
- Nam Trúc là ở đâu?
Trần Ngọc Đình hỏi một câu như vậy, nàng chưa từng nghe qua địa phương này.
- Trong nước Trung Quốc.
Diệp Lăng Phi nói giỡn:
- Nếu như cô tìm trên bản đồ Trung Quốc, nhất định sẽ thấy địa phương tên là Nam Trúc.
Trần Ngọc Đình xì cười, nàng liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Giám đốc Diệp, tôi phục anh rồi, cái gì từ trong miệng anh cũng có thể thay đổi được.
Thấy Trần Ngọc Đình nở nụ cười, Diệp Lăng Phi cũng cười nói:
- Phó tổng Trần, cô khen tôi hay là làm tổn hại tôi đấy. Tôi nói trước, con người của tôi rất nhỏ mọn, cô mà làm tổn hại tôi, tôi sẽ nhớ cả đời.
Trần Ngọc Đình trừng mắt nhìn, nàng cười nói:
- Anh cứ nói đi?
- Tôi nói nếu như cô làm tổn hại tôi, khụ, không sao cả, có thể được phó tổng Trần làm tổn hại cũng là một loại hạnh phúc.
Diệp Lăng Phi nói tiếp:
- Dù sao thì mọi người hai tay trống trơn đến, hai tay trống trơn đi, hà tất phải tính toán.
(Dù sao không mang đến cái gì thì ra đi cũng không mang theo cái gì)
- Hai tay trống trơn đến, hai tay trống trơn đi.
Trần Ngọc Đình lẩm bẩm những lời nói của Diệp Lăng Phi, nàng gật đầu, phụ họa theo:
- Đúng vậy, những người chúng ta đã phải sống quá mệt mỏi rồi, lúc nào cũng phải lo lắng.
- Phó tổng Trần, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tôi cảm thấy cô làm người quá mệt mỏi.
Diệp Lăng Phi chọn đúng thời cơ xen mồm vào:
- Những chuyện ở công ty, cô hà tất phải tận lực như vậy. Bất kể chuyện gì mà quá tích cực, không chỉ đắc tội với nhiều người khác mà còn khiến cho chính bản thân mình cũng cảm thấy mệt mỏi.
Trần Ngọc Đình nghe Diệp Lăng Phi nói đến chuyện công việc, nàng lắc đầu nói:
- Giám đốc Diệp, buổi tối hôm nay chúng ta không nên nói chuyện công việc. Tôi chỉ muốn đi uống rượu tiêu khiển một chút.
- Cũng tốt, vậy chúng ta không nói chuyện công việc nữa.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Nếu như cô đã muốn thả lỏng một chút, tôi sẽ đưa cô đến một quán ba có biểu diễn. Oh, tôi đột nhiên nhớ tới một việc, nếu như chúng ta không nói chuyện công việc nữa thì sẽ chẳng còn cái gì là phó tổng hay giám đốc, chúng ta nên đổi cách xưng hô thân thiết một chút.
- Xưng hô thân thiết?
Trần Ngọc Đình hỏi ngược lại.
- Đúng vậy, tuổi của tôi hẳn là nhỏ hơn cô, gọi cô là chị cũng không quá đáng. Còn về phần tôi thì cô có thẻ gọi tôi là Tiểu Diệp, đương nhiên, cũng có thể gọi là đệ đệ, tôi sẽ không để bụng đâu.
Những lời này của Diệp Lăng Phi rõ ràng là có ý khiêu khích. Trần Ngọc Đình làm sao có thể không hiểu được, mặt nàng có chút biến đổi, vốn định phát tác nhưng bỗng nhiên khuôn mặt lại đỏ lên. Nàng cắn chặt môi, oán hận nói:
- Nếu như tôi có một đệ đệ như anh, thì tôi tình nguyện bóp chết hắn.
Diệp Lăng Phi cười ha hả lên, thật không ngờ Trần Ngọc Đình cũng có lúc nói đùa. Nhưng thấy Trần Ngọc Đình không vì câu này mà tức giận chứng tỏ nàng đã ngầm đồng ý, Diệp Lăng Phi há mồm nói:
- Tỷ tỷ, người đệ đệ này không tệ đâu. Nếu như chị có một đệ đệ như tôi thì tôi bảo đảm chị sẽ không bị ăn ăn hiếp nữa.
Nghe Diệp Lăng Phi tùy tiện xưng hô mình là tỷ tỷ, trong lòng Trần Ngọc Đình khẽ động, nàng cảm thấy có chút phiền toái, oán giận nói:
- Thu nhận anh làm đệ đệ thì có gì tốt. Có phải nếu như tôi có chuyện gì thì anh sẽ giúp đỡ không?
Thốt ra lời này xong, Trần Ngọc Đình lại hối hận. Trong lòng nàng thầm trách chính mình, tại sao lại nói ra những lời như thế này, nói thế khác gì đã thừa nhận Diệp Lăng Phi là đệ đệ của mình. Nhưng lời đã nói ra thì giống như bát nước hắt đi, muốn thu lại cũng không kịp nữa.
Trần Ngọc Đình còn chưa dứt lời thì Diệp Lăng Phi đã đồng ý ngay:
- Tỷ tỷ, chị yên tâm, nhân phẩm của đệ đệ này rất tốt. Sau này có bất kỳ chuyện gì, chỉ cần điện thoại một tiếng, tôi bảo đảm sẽ giúp chị đối phó.
Đã đến nước này thì Trần Ngọc Đình chỉ còn cách gật đầu, nói:
- Đến lúc đó thì hãy nói.
Nói xong câu này nàng quay đầu sang hướng khác.
Diệp Lăng Phi đoán được tâm lý Trần Ngọc Đình, chỉ là không tiện nói ra mà thôi. Thấy Trần Ngọc Đình không hề nhìn mình, hắn cũng biết Trần Ngọc Đình vì những lời này mà cảm thấy mắc cỡ. Diệp Lăng Phi cũng không nói nữa, hắn để cho Trần Ngọc Đình có thời gian thích ứng, tránh cho nàng khỏi xấu hổ.
Tim Trần Ngọc Đình đạo thình thịch, từ sau khi chồng nàng qua đời, nàng chưa từng có cảm giác này. Trần Ngọc Đình và chồng nàng quen nhau rất sớm, từ khi còn đi học hai người đã yêu nhau. Chờ sau khi tốt nghiệp là hai người lập tức kết hôn. Thế mà nhoáng cái đã mấy chục năm trôi qua, hình ảnh của chồng nàng vẫn in đậm trong tâm trí Trần Ngọc Đình.
Từ sau khi chồng qua đời, Trần Ngọc Đình sống cùng với đứa con của mình. Vừa phải lo cho gia đình, vừa vất vả công tác, có thể thấy Trần Ngọc Đình đã phải chịu rất nhiều áp lực.
Có rất nhiều người đàn ông muốn theo đuổi Trần Ngọc Đình, trong đó có nhiều người có tiền, có địa vị, nhưng không ai là không thất vọng mà bỏ cuộc. Trần Ngọc Đình cứ thảnh thơi sống như vậy, nàng không tìm đàn ông, nàng chỉ muốn chiếu cố cho đứa con của mình. Lâu ngày, đại đa số những người đàn ông này cũng bỏ cuộc hết, không dám nhắc đến việc theo đuổi nàng nữa.
Tôn hằng viễn thì thèm nhỏ dãi Trần Ngọc Đình, nhiều lần hắn đã mời Trần Ngọc Đình đi ăn nhưng đều bị nàng cự tuyệt, ngay cả tặng quà cho nàng, nàng cũng không nhận. Đối với những biểu hiện đó của tôn hằng viễn chỉ cười, nhưng trong lòng hắn hận nàng đến thấu xương, hắn chỉ ước gì có thể đánh ngã được Trần Ngọc Đình, khiến nàng phải hối hận mà quỳ xuống chân hắn.
Lần trước, tôn hằng viên vốn tưởng rằng có thể lật đổ được Trần Ngọc Đình nhưng thật không ngờ Diệp Lăng Phi lại xuất hiện khiến toàn bộ kế hoạch của hắn bị đổ bể, bỏi vậy nên hắn rất hận Diệp Lăng Phi. Chỉ là hắn thấy thủ đoạn của Diệp Lăng Phi quá đồng ác nên không dám tùy tiện rat ay.
Trần Ngọc Đình đều biết hết những việc này, nhưng nàng chỉ chôn chặt trong lòng mà không nói ra. Nàng thừa nhận mình phải chịu một áp lực quá lớn nhưng chỉ có thể gánh chịu một mình.
Những lời của Diệp Lăng Phi chiều nay tuy rằng đã khiến cho Trần Ngọc Đình rất tủi thân mà khóc trong phòng làm việc, thế nhưng sau khi tỉnh lại, nàng thừa nhận những lời này của hắn là rất đúng. Nàng đã đảm nhận quá nhiều công việc của các thuộc hạ thế nên mệt mỏi quá độ, nhưng cho dù như vậy nàng vẫn cảm giác mình không có cách nào để lãnh đạo tốt bộ tổ chức. Những lời nói này của Diệp Lăng Phi như một gáo nước dội lên đầu, thoáng cái Trần Ngọc Đình đã hiểu mình đãng lãnh đạo cả một tập thể mà cái tập thể này không phải chỉ có một mình nàng làm việc, nàng cần phải làm sao để quản lý cho tốt cái tập thể này.
Nghĩ thông suốt điểm ấy rồi, Trần Ngọc Đình lại có thêm vài phần kính trọng đối với Diệp Lăng Phi. Trước đây, nàng cảm giác Diệp Lăng Phi không phải là người đơn giản, trải qua chuyện lúc nãy, càng chứng tỏ Diệp Lăng Phi tuyệt đối không phải loại người bất cần đời như thái độ bên ngoài của hắn.
Xuất phát từ đó, Trần Ngọc Đình lại càng muốn hôm nay thả lỏng một chút. Trong khoảng thời gian này nàng đã phải chịu áp lực quá lớn rồi, nên mới quyết định cùng Diệp Lăng Phi đi uống rượu và tâm sự.
Đã bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên Trần Ngọc Đình đơn độc đi uống rượu cùng với một người đàn ông. Nàng vừa sợ lại vừa khát khao, trong lòng hết sức mâu thuẫn.
Vốn dĩ đã mâu thuẫn như vậy, lại nghe Diệp Lăng Phi gọi mình là tỷ tỷ khiến cho áp lực bấy lâu nay tích tụ trong cơ thể nàng bỗng chốc không kìm nèn nổi. Nàng quyết định buổi tối hôm nay sẽ để mình phóng túng một lần, cho dù một lần cũng tốt.
Tâm trạng của Trần Ngọc Đình có thể nói là rất phức tạp, nó chứa đầy tình cảm nhưng cũng không kém phần kích động, bởi vậy cho nên nàng không dám nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng không biết Trần Ngọc Đình đang suy nghĩ gì, dù sao thì hắn cũng không có bản lĩnh tiến vào lòng người để dò xét.
Diệp Lăng Phi lái xe dạo một vòng rồi dừng lại trước cửa quán bar “Hắc Sâm Lâm". Quán bar này vừa mới lắp đặt thiết bị mới, những ngọn đèn trong quán đều sáng long lanh, có hàng loạt những chiếc xe đang đứng ở hai bên rìa đường.
- Chính là chỗ này.
Diệp Lăng Phi dừng xe ở trước cửa nhưng không xuống xe ngay mà có ý muốn cho Trần Ngọc Đình nhìn.
- Lần trước, tôi đã tới một lần, khi đó quán bar này còn chưa chỉnh trang lại. Bất quá, tôi thấy cũng không tệ, biểu diễn cũng được, cũng có ăn vặt, có thể vừa ăn vừa hát, cá nhân tôi cho rằng như thế là rất tốt.
Trần Ngọc Đình vừa nhìn thấy trước cửa có hai, ba gã nam nhân trẻ tuổi ăn mặc quái dị đang đứng, trong lòng mơ hồ cảm giác đây không phải là một chỗ tử tế gì. Vốn định không đi, nhưng nghĩ đến việc này mình đã để Diệp Lăng Phi tự lựa chọn quán bar, hiện tại thì Diệp Lăng Phi đã chọn rồi, mình không thể lật lọng như vậy được.
Trần Ngọc Đình do dự một lúc rồi cũng gật đầu nói:
- Được rồi, quán này đi,
Diệp Lăng Phi thấy Trần Ngọc Đình không cự tuyệt, hắn nhanh chóng tìm lấy một chỗ đỗ xe. Hắn xuống xe trước rồi vội vàng chạy sang bên kia mở cửa xe cho Trần Ngọc Đình. Chân Trần Ngọc Đình vừa mới chấm đất thì Diệp Lăng Phi đã vươn tay ra nắm lấy bàn tay mịn màng của nàng. Tim Trần Ngọc Đình bắt đầu đập nhanh hơn, tuy rằng nàng muốn buổi tối hôm nay phóng túng một chút thế nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng. Đúng lúc Diệp Lăng Phi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình, Trần Ngọc Đình cảm giác như bị điện giật, vội vàng rụt tay lại.
Diệp Lăng Phi không hề để ý, hắn chỉ tươi cười với Trần Ngọc Đình rồi lùi về phía sau nửa bước. Lúc này Trần Ngọc Đình mới xuống khỏi xe, tiện tay đóng cửa xe lại.
Vì không muốn cho Trần Ngọc Đình xấu hổ nên Diệp Lăng Phi giữ một chút khoảng cách với nàng. Hắn quay sang Trần Ngọc Đình cười nói:
- Tỷ tỷ, thật không ngờ buổi tối hôm nay lại có chị trả tiền.
- Tôi đã đồng ý chuyện gì là không bao giờ thay đổi.
Trần Ngọc Đình nói.
- Ừ, tôi yên tâm rồi. Thế nhưng tỷ tỷ cũng đã đồng ý thu nhân tôi làm đệ đệ, thế mà từ nãy đến giờ tôi chưa thấy chị gọi đệ đệ lần nào.
Câu nói lúc trước chỉ là cái cớ để hắn nói câu này. Trần Ngọc Đình liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, môi nàng khẽ động một cái, một lát sau mới nghe được âm thanh như muỗi kêu từ miệng nàng truyền ra:
- Đệ đệ.
Tác giả :
Tam Dương Trư Trư