Đô Thị Tàng Kiều
Chương 136: Không may lại đụng phải ta
Diệp Lăng Phi ngồi trở lại giường bệnh, hắn cầm điện thoại di động gọi cho Lý Khả Hân nhưng Lý Khả Hân không nghe, dĩ nhiên là nàng tắt máy. Sau đó hắn gọi cho Bạch Tình Đình thì cũng giống như vậy.
Diệp Lăng Phi cảm thấy bực mình, hắn thầm nghĩ:
- Con mẹ nó, rốt cuộc hôm nay là ngày gì mà lão tử lại xui xẻo như vậy.
Diệp Lăng Phi cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn càng nhìn càng thấy phòng bệnh này không vừa mắt, hắn tháo sạch toàn bộ băng vải trên đùi, ném xuống đất.
Diệp Lăng Phi cởi bộ quần áo bệnh nhân ra, lấy quần áo của mình mặc vào. Sau đó hắn lấy hoa quả mà Đường Hiểu Uyển và Lý Khả Hân mang tới bỏ vào một chiếc túi lớn.
Diệp Lăng Phi gọi y tá tới, nói với cô ta rằng hắn muốn làm thủ tục xuất viện. Nữ y tá này bị Diệp Lăng Phi làm phiền hai ngày nay rồi, nàng ước gì bệnh nhân phiền phức này sớm ra viện nên vừa nghe Diệp Lăng Phi nói muốn xuất viện, nàng vội vàng chạy đi làm thủ tục.
Thanh toán tiền viện phí xong, Diệp Lăng Phi xách túi hoa quả đi ra khỏi bệnh viện. Đứng ở cửa bệnh viện, Diệp Lăng Phi thuận tay ném quả cam vào chỗ y tá trong bệnh viện.
Diệp Lăng Phi đi thẳng đến bãi đỗ xe, ba ngày nay chiếc xe không được sử dụng nên bụi bám đầy lên xe.
- Không khí ô nhiễm quá.
Diệp Lăng Phi nói xong câu đó liền mở cửa xe ra. Hắn vẫn chưa nghĩ ra nên đi đâu, nếu như bây giờ quay về biệt thự không phải là mất mặt sao, ngay cả điện thoại Bạch Tình Đình cũng không thèm nhận chứng tỏ Bạch Tình Đình vẫn còn đang tức giận. Nghĩ vậy, Diệp Lăng Phi chạy đến chỗ rửa xe gần bệnh viện.
Cửa xe đóng chặt, nước chảy từ thân xe chảy xuống. Diệp Lăng Phi ngồi trong xe, hai mắt khép hờ. Nghĩ tới chuyện tối hôm qua với Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi cảm thấy Chu Hân Mính là một cô gái có thể khiến cho bất kỳ một người đàn ông nào cũng phải tan chảy trên thân thể mềm mại của nàng, ngay cả Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy vô cùng khoan khoái. Nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay, Chu Hân Mính đã tuyệt giao không nói với hắn một lời, ngay cả Lý Khả Hân và Bạch Tình Đình cũng coi hắn như người dưng, đến điện thoại cũng không thèm nhận. Nhớ đến câu nói trước khi đi của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi cảm giác hôm nay là một ngày xui xẻo đối với hắn, hắn chẳng thể nào hiểu được xui xẻo này đến từ đâu.
Diệp Lăng Phi vô cùng tức giận nhưng không có chỗ phát tiết. Diệp Lăng Phi vốn định đi ra ngoài uống rượu nhưng không tìm được người bạn nào thích hợp. Hắn nghĩ lúc này nếu như được ngồi cùng với Dã Thú và Độc Lang thì còn gì bằng. Nhưng Diệp Lăng Phi cũng hiểu, hai người này còn đang trong tổ chức “Nanh Sói", đang lo kiếm tiền còn thời gian đâu mà ngồi với hắn để uống rượu.
- Oh, đúng rồi, không phải là còn tiểu tử kia sao?
Diệp Lăng Phi nghĩ tới em họ của Bạch Tình Đình là Điền Phong, lần trước tại nhà hàng tháp truyền hình, tiểu tử này cũng để lại ấn tượng không tệ, hiện tại Diệp Lăng Phi vẫn còn lưu số của Điền Phong. Hắn lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho Điền Phong.
Điền Phong cảm thấy rất bất ngờ khi thấy Diệp Lăng Phi gọi điện tới. Từ sau lần trước gặp Diệp Lăng Phi với chị họ mình, hắn đã coi Diệp Lăng Phi như anh rể của mình. Lúc này thấy Diệp Lăng Phi gọi điện tới, Điền Phong ý thức được rằng có khả năng Diệp Lăng Phi đang cần mình giúp đỡ.
- Anh rể, chuyện gì vậy?
- Đừng gọi tôi là anh rể, tôi đang đau đầu đây này.
Diệp Lăng Phi nghe Điền Phong gọi mình là anh rể, trong lòng cảm thấy nóng bừng, không biết Bạch Tình Đình đã biết gì chưa. Bây giờ, hắn cảm thấy đau đầu muốn chết nên không muốn nghĩ đến chuyện này nữa.
- Xem ra anh có mâu thuẫn với chị họ tôi, bây giờ anh gọi điện tới đúng là ngoài dự liệu của tôi. Thật không dễ dàng gì khi anh ở cùng với chị tôi. Được, chúng ta đều là đàn ông, tôi cũng nói thật, nếu như tôi ở vào vị trí của anh, chắc chắn tôi không thể ở cùng với chị ấy một tuần, liệu có mấy người đàn ông chịu đựng được chị ấy. Không phải chỉ mình anh mà ngay cả tôi là em họ cũng không dám chọc vào chị ấy.
Điền Phong nói liền một hơi những chuyện này làm Diệp Lăng Phi cảm thấy rất cảm động, hắn hận không thể ôm ngay lấy vai Điền Phong, rồi hô lớn:
- Vạn tuế.
- Cậu đang ở đâu, chúng ta đi ra ngoài uống rượu được không? Tôi đang muốn uống rượu nhưng không biết tìm ai.
Diệp Lăng Phi nói.
- Bây giờ à, tôi đang có chút việc ở đây.
Bên kia điện thoại của Điền Phong rất ầm ĩ, có vẻ như đang đứng ở chỗ huyên nào. Điền Phong nói quanh co:
- Anh rể, như vậy đi, tôi có mấy người bạn đang ở đây, anh đến đây chúng ta cùng đi uống rượu.
- Được, không thành vấn đề.
Diệp Lăng Phi đồng ý ngay, hắn lái xe tới cửa hàng internet Tiêu Dao theo như lời của Điền Phong. Quán internet này gần trường đại học Vọng Hải, đại đa số những quán internet kiểu này khách hàng chủ yếu là thanh niên.
Diệp Lăng Phi tìm một chỗ đỗ xe, sau đó hắn xuống xe đi tới quán internet Tiêu Dao. Đối với những quán internet này Diệp Lăng Phi rất ít đến, lí do không phải là hắn giống như những cô gái khác không thể chịu đựng được không khí dơ bẩn ở đây mà vì hắn không có thời gian để đến những chỗ này.
Diện tích quán này cũng không nhỏ, ít nhất cũng phải đến hai trăm máy tính. Diệp Lăng Phi vừa đi vào quán đã nghe thấy những tiếng ầm ĩ kèm theo những âm thanh của bàn phím cộng thêm những tiếng chửi bậy. Diệp Lăng Phi cất bước đi tới bàn tiếp tân, đứng ở bàn tiếp tân là một cô gái trông rất xinh đẹp đang liếc nhìn Diệp Lăng Phi. Nàng không thèm để ý tới Diệp Lăng Phi nữa, tiếp tục nhìn chăm chú vào màn hình.
Diệp Lăng Phi cảm thấy choáng váng, hắn thầm nghĩ làm sao để tìm được Điền Phong ở chỗ này. Không còn cách nào khác, Diệp Lăng Phi đành gọi điện cho Điền Phong ra đón mình.
Qua vài tiếng chuông thì Điền Phong đã chạy từ tầng hai xuống. Từ xa Điền Phong đã hô lớn:
- Anh rể, ở đây.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Điền Phong chạy từ tầng hai xuống, hắn cũng cười cười, chờ đến khi Điền Phong tới cạnh mình, hắn mới khẽ nói:
- Cậu đừng gọi tôi là anh rể, tôi không xứng đâu, cậu cứ gọi tôi là đại ca là được rồi.
Điền Phong nở nụ cười, thân mật ôm vai Diệp Lăng Phi, nói:
- Vâng, vậy thì gọi là đại ca. Vốn dĩ tôi gọi anh rể cũng không được tự nhiên cho lắm. Mà thôi, tóm lại anh với chị họ của tôi có chuyện gì vậy, có cần tôi hỗ trợ hay không?
- Đừng, chị của cậu bây giờ đang rất giận tôi, bây giờ nàng mà nghe thấy tên tôi chắc là tức điên lên.
Diệp Lăng Phi thở dài, nhăn mày lại, cảm giác hết sức khổ não khi nhắc đến Bạch Tình Đình. Điền Phong nhìn thấy bộ dạng Diệp Lăng Phi như vậy cũng không hỏi nữa, hắn ôm vai Diệp Lăng Phi đưa lên tầng hai.
Tầng hai không giống với tầng một, tầng hai không có phòng khách. Ngoài ra, tầng hai còn chia ra làm nhiều phòng, trong đó có cả phòng VIP. Điền Phong dẫn Diệp Lăng Phi tới một phòng lớn phía bên trái, trong này có hai hàng máy vi tính, khoảng chừng hơn bốn mươi máy nhưng lại chỉ có mười mấy người, những máy còn lại thì bỏ trống.
- Điền ca, chúng ta lại thua một ván nữa rồi.
Vừa nhìn thấy Điền Phong trở về, một gã thanh niên xấp xỉ tuổi của Điền Phong kéo một cái ghế tới cho Điền Phong ngồi.
- Lại thua rồi, không phải là chúng ta thua cả trận chứ?
Điền Phong hỏi.
- Vâng, lần này chúng ta thua lớn.
Gã thanh niên nói.
- Mẹ nó, thua mà bực.
Điền Phong mắng xong một câu liền cười nói:
- Thua là thua, không có gì quan trọng cả, chúng ta sẽ so tài cùng với bọn họ tại giải NLT. Thôi được rồi, chúng mày thu dọn đồ đạc đi rồi cùng đi uống rượu với đại ca của tao.
Vừa nghe Điền Phong nói muốn đi uống rượu, bốn người bạn thân của hắn là Lý Sảng, Trần Khiếu, Hàn Thiên Thành và Chu Phong liền vội vàng thu dọn đồ đạc. Chiến đội CS (Half Life) của bọn họ do Điền Phong tổ chức lên, những người này thường mang theo bàn phím và chuột thế nên đồ đạc cũng không phải là ít.
Ngồi phía đối diện là năm người, chiến đội SUN của bọn họ vừa đánh thắng Điền Phong, SUN có nghĩa là mặt trời. Đây là chiến đội nghiệp dư nổi tiếng tại thành phố Vọng Hải, thường hay tranh tài tại giải NLT. Đã có một lần họ đoạt được chức vô địch giải NLT, nhất là đội trưởng Phùng Khôn, hắn đích thực là một cao thủ, sắp trở thành một nhân tài mới cần được bồi dưỡng.
Sở dĩ lần này chiến đội SUN chủ động muốn so tài với Điền Phong không phải là vì SUN có chút gì sợ hãi đối với Điền Phong mà hoàn toàn là vì một cô gái.
Tên cô gái này là Vu Tiểu Tiếu, Vu Tiểu Tiếu là sinh viên khoa mỹ thuật đại học Vọng Hải và cũng là một fan cuồng nhiệt của CS. Vu Tiểu Tiếu mới vào đại học Vọng Hải không lâu đã được chọn là tân hoa khôi của trường. Tiếng tăm của Vu Tiểu Tiếu rất nhanh chóng truyền đến tai Phùng Khôn, hắn đã quyết ý theo đuổi nàng, thậm chí đã nhiều lần mời nàng tham gia vào chiến đội SUN.
Dù sao thì Vu Tiểu Tiếu cũng là một mỹ nữ có chủ kiến, cũng không biết là nàng coi thường Phùng Khôn hay là coi thường chiến đội SUN nên hết lần này đến lần khác nàng đều từ chối. Phùng Khôn cảm thấy khó chịu khi biết tin Vu Tiểu Tiếu muốn gia nhập chiến đội nghiệp dư của Điền Phong nên hôm nay hắn khiêu chiến với Điền Phong, mục đích là để làm nhục chiến đội của Điền Phong trước mặt mỹ nữ.
Vu Tiểu Tiếu đứng xem hai đội thi đấu cùng với người bạn thân của nàng. Đến lúc tỉ số 16: 0 nghiêng về phía Phùng Khôn thì vẻ mặt của nàng tỏ ra rất khó chịu. Phùng Khôn liếc nhìn thấy sắc mặt của nàng, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng thoải mái. Hắn đang định tiếp tục hạ nhục tên tiểu tử Điền Phong không biết trời cao đất rộng này nữa thì đâu ngờ rằng, căn bản Điền Phong không thèm để ý đến trận đấu mà muốn ra ngoài uống rượu.
Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng tức giận, vội vàng đứng lên. Hắn dùng giọng điệu châm chọc, nói:
- Tiểu tử, tao thấy mày đừng nên tham gia NLT nữa, có đi thì cũng mất mặt thôi. Không biết trời cao đất rộng là gì, về nhà luyện tập chơi CS thêm vài năm nữa đi.
Phùng Khôn vừa nói hết câu thì tất cả mọi người trong chiến đội của hắn đều cười ầm lên, nhưng khuôn mặt tươi cười của Vu Tiểu Tiếu lại càng trở lên khó coi, nàng hung hăng nhìn Phùng Khôn, tức giận nói:
- Tôi thấy anh đánh cũng đâu có hay lắm, cũng bị người ta bắn vào đầu còn gì.
Phùng Khôn coi như không nghe thấy những lời này, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Điền Phong, nói:
- Oh, tao nghe nói nhà mày có rất nhiều tiền thế nhưng tao thấy bộ dạng của mày thì không giống như vậy, vẫn còn đi một đôi giày du lịch. Hừ, sao bây giờ lắm loại người như thế này thế.
Điền Phong là người rất nhẫn nhịn, nhưng nghe những lời châm chọc này của Phùng Khôn, hắn cũng không thể kìm chế được nữa, liền lớn tiếng quát:
- Phùng Khôn, con mẹ mày câm miệng cho tao. Nhìn bộ dạng hèn nhát của mày chắc là loại không có tiền nhưng lại giả bộ. Có giỏi thì chúng ta solo, nếu như tao sợ mày thì tao đem tên tao viết ngược lại.
Diệp Lăng Phi giơ thẳng ngón tay cái của mình lên tỏ vẻ tán dương sau khi hắn nghe được những lời này của Điền Phong, hắn nói:
- Quả nhiên là có học vấn, lời nói quả thật rất chặt chẽ, chữ điền dù có viết ngược thì vẫn là chữ điền.
Diệp Lăng Phi cảm thấy bực mình, hắn thầm nghĩ:
- Con mẹ nó, rốt cuộc hôm nay là ngày gì mà lão tử lại xui xẻo như vậy.
Diệp Lăng Phi cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn càng nhìn càng thấy phòng bệnh này không vừa mắt, hắn tháo sạch toàn bộ băng vải trên đùi, ném xuống đất.
Diệp Lăng Phi cởi bộ quần áo bệnh nhân ra, lấy quần áo của mình mặc vào. Sau đó hắn lấy hoa quả mà Đường Hiểu Uyển và Lý Khả Hân mang tới bỏ vào một chiếc túi lớn.
Diệp Lăng Phi gọi y tá tới, nói với cô ta rằng hắn muốn làm thủ tục xuất viện. Nữ y tá này bị Diệp Lăng Phi làm phiền hai ngày nay rồi, nàng ước gì bệnh nhân phiền phức này sớm ra viện nên vừa nghe Diệp Lăng Phi nói muốn xuất viện, nàng vội vàng chạy đi làm thủ tục.
Thanh toán tiền viện phí xong, Diệp Lăng Phi xách túi hoa quả đi ra khỏi bệnh viện. Đứng ở cửa bệnh viện, Diệp Lăng Phi thuận tay ném quả cam vào chỗ y tá trong bệnh viện.
Diệp Lăng Phi đi thẳng đến bãi đỗ xe, ba ngày nay chiếc xe không được sử dụng nên bụi bám đầy lên xe.
- Không khí ô nhiễm quá.
Diệp Lăng Phi nói xong câu đó liền mở cửa xe ra. Hắn vẫn chưa nghĩ ra nên đi đâu, nếu như bây giờ quay về biệt thự không phải là mất mặt sao, ngay cả điện thoại Bạch Tình Đình cũng không thèm nhận chứng tỏ Bạch Tình Đình vẫn còn đang tức giận. Nghĩ vậy, Diệp Lăng Phi chạy đến chỗ rửa xe gần bệnh viện.
Cửa xe đóng chặt, nước chảy từ thân xe chảy xuống. Diệp Lăng Phi ngồi trong xe, hai mắt khép hờ. Nghĩ tới chuyện tối hôm qua với Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi cảm thấy Chu Hân Mính là một cô gái có thể khiến cho bất kỳ một người đàn ông nào cũng phải tan chảy trên thân thể mềm mại của nàng, ngay cả Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy vô cùng khoan khoái. Nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay, Chu Hân Mính đã tuyệt giao không nói với hắn một lời, ngay cả Lý Khả Hân và Bạch Tình Đình cũng coi hắn như người dưng, đến điện thoại cũng không thèm nhận. Nhớ đến câu nói trước khi đi của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi cảm giác hôm nay là một ngày xui xẻo đối với hắn, hắn chẳng thể nào hiểu được xui xẻo này đến từ đâu.
Diệp Lăng Phi vô cùng tức giận nhưng không có chỗ phát tiết. Diệp Lăng Phi vốn định đi ra ngoài uống rượu nhưng không tìm được người bạn nào thích hợp. Hắn nghĩ lúc này nếu như được ngồi cùng với Dã Thú và Độc Lang thì còn gì bằng. Nhưng Diệp Lăng Phi cũng hiểu, hai người này còn đang trong tổ chức “Nanh Sói", đang lo kiếm tiền còn thời gian đâu mà ngồi với hắn để uống rượu.
- Oh, đúng rồi, không phải là còn tiểu tử kia sao?
Diệp Lăng Phi nghĩ tới em họ của Bạch Tình Đình là Điền Phong, lần trước tại nhà hàng tháp truyền hình, tiểu tử này cũng để lại ấn tượng không tệ, hiện tại Diệp Lăng Phi vẫn còn lưu số của Điền Phong. Hắn lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho Điền Phong.
Điền Phong cảm thấy rất bất ngờ khi thấy Diệp Lăng Phi gọi điện tới. Từ sau lần trước gặp Diệp Lăng Phi với chị họ mình, hắn đã coi Diệp Lăng Phi như anh rể của mình. Lúc này thấy Diệp Lăng Phi gọi điện tới, Điền Phong ý thức được rằng có khả năng Diệp Lăng Phi đang cần mình giúp đỡ.
- Anh rể, chuyện gì vậy?
- Đừng gọi tôi là anh rể, tôi đang đau đầu đây này.
Diệp Lăng Phi nghe Điền Phong gọi mình là anh rể, trong lòng cảm thấy nóng bừng, không biết Bạch Tình Đình đã biết gì chưa. Bây giờ, hắn cảm thấy đau đầu muốn chết nên không muốn nghĩ đến chuyện này nữa.
- Xem ra anh có mâu thuẫn với chị họ tôi, bây giờ anh gọi điện tới đúng là ngoài dự liệu của tôi. Thật không dễ dàng gì khi anh ở cùng với chị tôi. Được, chúng ta đều là đàn ông, tôi cũng nói thật, nếu như tôi ở vào vị trí của anh, chắc chắn tôi không thể ở cùng với chị ấy một tuần, liệu có mấy người đàn ông chịu đựng được chị ấy. Không phải chỉ mình anh mà ngay cả tôi là em họ cũng không dám chọc vào chị ấy.
Điền Phong nói liền một hơi những chuyện này làm Diệp Lăng Phi cảm thấy rất cảm động, hắn hận không thể ôm ngay lấy vai Điền Phong, rồi hô lớn:
- Vạn tuế.
- Cậu đang ở đâu, chúng ta đi ra ngoài uống rượu được không? Tôi đang muốn uống rượu nhưng không biết tìm ai.
Diệp Lăng Phi nói.
- Bây giờ à, tôi đang có chút việc ở đây.
Bên kia điện thoại của Điền Phong rất ầm ĩ, có vẻ như đang đứng ở chỗ huyên nào. Điền Phong nói quanh co:
- Anh rể, như vậy đi, tôi có mấy người bạn đang ở đây, anh đến đây chúng ta cùng đi uống rượu.
- Được, không thành vấn đề.
Diệp Lăng Phi đồng ý ngay, hắn lái xe tới cửa hàng internet Tiêu Dao theo như lời của Điền Phong. Quán internet này gần trường đại học Vọng Hải, đại đa số những quán internet kiểu này khách hàng chủ yếu là thanh niên.
Diệp Lăng Phi tìm một chỗ đỗ xe, sau đó hắn xuống xe đi tới quán internet Tiêu Dao. Đối với những quán internet này Diệp Lăng Phi rất ít đến, lí do không phải là hắn giống như những cô gái khác không thể chịu đựng được không khí dơ bẩn ở đây mà vì hắn không có thời gian để đến những chỗ này.
Diện tích quán này cũng không nhỏ, ít nhất cũng phải đến hai trăm máy tính. Diệp Lăng Phi vừa đi vào quán đã nghe thấy những tiếng ầm ĩ kèm theo những âm thanh của bàn phím cộng thêm những tiếng chửi bậy. Diệp Lăng Phi cất bước đi tới bàn tiếp tân, đứng ở bàn tiếp tân là một cô gái trông rất xinh đẹp đang liếc nhìn Diệp Lăng Phi. Nàng không thèm để ý tới Diệp Lăng Phi nữa, tiếp tục nhìn chăm chú vào màn hình.
Diệp Lăng Phi cảm thấy choáng váng, hắn thầm nghĩ làm sao để tìm được Điền Phong ở chỗ này. Không còn cách nào khác, Diệp Lăng Phi đành gọi điện cho Điền Phong ra đón mình.
Qua vài tiếng chuông thì Điền Phong đã chạy từ tầng hai xuống. Từ xa Điền Phong đã hô lớn:
- Anh rể, ở đây.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Điền Phong chạy từ tầng hai xuống, hắn cũng cười cười, chờ đến khi Điền Phong tới cạnh mình, hắn mới khẽ nói:
- Cậu đừng gọi tôi là anh rể, tôi không xứng đâu, cậu cứ gọi tôi là đại ca là được rồi.
Điền Phong nở nụ cười, thân mật ôm vai Diệp Lăng Phi, nói:
- Vâng, vậy thì gọi là đại ca. Vốn dĩ tôi gọi anh rể cũng không được tự nhiên cho lắm. Mà thôi, tóm lại anh với chị họ của tôi có chuyện gì vậy, có cần tôi hỗ trợ hay không?
- Đừng, chị của cậu bây giờ đang rất giận tôi, bây giờ nàng mà nghe thấy tên tôi chắc là tức điên lên.
Diệp Lăng Phi thở dài, nhăn mày lại, cảm giác hết sức khổ não khi nhắc đến Bạch Tình Đình. Điền Phong nhìn thấy bộ dạng Diệp Lăng Phi như vậy cũng không hỏi nữa, hắn ôm vai Diệp Lăng Phi đưa lên tầng hai.
Tầng hai không giống với tầng một, tầng hai không có phòng khách. Ngoài ra, tầng hai còn chia ra làm nhiều phòng, trong đó có cả phòng VIP. Điền Phong dẫn Diệp Lăng Phi tới một phòng lớn phía bên trái, trong này có hai hàng máy vi tính, khoảng chừng hơn bốn mươi máy nhưng lại chỉ có mười mấy người, những máy còn lại thì bỏ trống.
- Điền ca, chúng ta lại thua một ván nữa rồi.
Vừa nhìn thấy Điền Phong trở về, một gã thanh niên xấp xỉ tuổi của Điền Phong kéo một cái ghế tới cho Điền Phong ngồi.
- Lại thua rồi, không phải là chúng ta thua cả trận chứ?
Điền Phong hỏi.
- Vâng, lần này chúng ta thua lớn.
Gã thanh niên nói.
- Mẹ nó, thua mà bực.
Điền Phong mắng xong một câu liền cười nói:
- Thua là thua, không có gì quan trọng cả, chúng ta sẽ so tài cùng với bọn họ tại giải NLT. Thôi được rồi, chúng mày thu dọn đồ đạc đi rồi cùng đi uống rượu với đại ca của tao.
Vừa nghe Điền Phong nói muốn đi uống rượu, bốn người bạn thân của hắn là Lý Sảng, Trần Khiếu, Hàn Thiên Thành và Chu Phong liền vội vàng thu dọn đồ đạc. Chiến đội CS (Half Life) của bọn họ do Điền Phong tổ chức lên, những người này thường mang theo bàn phím và chuột thế nên đồ đạc cũng không phải là ít.
Ngồi phía đối diện là năm người, chiến đội SUN của bọn họ vừa đánh thắng Điền Phong, SUN có nghĩa là mặt trời. Đây là chiến đội nghiệp dư nổi tiếng tại thành phố Vọng Hải, thường hay tranh tài tại giải NLT. Đã có một lần họ đoạt được chức vô địch giải NLT, nhất là đội trưởng Phùng Khôn, hắn đích thực là một cao thủ, sắp trở thành một nhân tài mới cần được bồi dưỡng.
Sở dĩ lần này chiến đội SUN chủ động muốn so tài với Điền Phong không phải là vì SUN có chút gì sợ hãi đối với Điền Phong mà hoàn toàn là vì một cô gái.
Tên cô gái này là Vu Tiểu Tiếu, Vu Tiểu Tiếu là sinh viên khoa mỹ thuật đại học Vọng Hải và cũng là một fan cuồng nhiệt của CS. Vu Tiểu Tiếu mới vào đại học Vọng Hải không lâu đã được chọn là tân hoa khôi của trường. Tiếng tăm của Vu Tiểu Tiếu rất nhanh chóng truyền đến tai Phùng Khôn, hắn đã quyết ý theo đuổi nàng, thậm chí đã nhiều lần mời nàng tham gia vào chiến đội SUN.
Dù sao thì Vu Tiểu Tiếu cũng là một mỹ nữ có chủ kiến, cũng không biết là nàng coi thường Phùng Khôn hay là coi thường chiến đội SUN nên hết lần này đến lần khác nàng đều từ chối. Phùng Khôn cảm thấy khó chịu khi biết tin Vu Tiểu Tiếu muốn gia nhập chiến đội nghiệp dư của Điền Phong nên hôm nay hắn khiêu chiến với Điền Phong, mục đích là để làm nhục chiến đội của Điền Phong trước mặt mỹ nữ.
Vu Tiểu Tiếu đứng xem hai đội thi đấu cùng với người bạn thân của nàng. Đến lúc tỉ số 16: 0 nghiêng về phía Phùng Khôn thì vẻ mặt của nàng tỏ ra rất khó chịu. Phùng Khôn liếc nhìn thấy sắc mặt của nàng, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng thoải mái. Hắn đang định tiếp tục hạ nhục tên tiểu tử Điền Phong không biết trời cao đất rộng này nữa thì đâu ngờ rằng, căn bản Điền Phong không thèm để ý đến trận đấu mà muốn ra ngoài uống rượu.
Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng tức giận, vội vàng đứng lên. Hắn dùng giọng điệu châm chọc, nói:
- Tiểu tử, tao thấy mày đừng nên tham gia NLT nữa, có đi thì cũng mất mặt thôi. Không biết trời cao đất rộng là gì, về nhà luyện tập chơi CS thêm vài năm nữa đi.
Phùng Khôn vừa nói hết câu thì tất cả mọi người trong chiến đội của hắn đều cười ầm lên, nhưng khuôn mặt tươi cười của Vu Tiểu Tiếu lại càng trở lên khó coi, nàng hung hăng nhìn Phùng Khôn, tức giận nói:
- Tôi thấy anh đánh cũng đâu có hay lắm, cũng bị người ta bắn vào đầu còn gì.
Phùng Khôn coi như không nghe thấy những lời này, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Điền Phong, nói:
- Oh, tao nghe nói nhà mày có rất nhiều tiền thế nhưng tao thấy bộ dạng của mày thì không giống như vậy, vẫn còn đi một đôi giày du lịch. Hừ, sao bây giờ lắm loại người như thế này thế.
Điền Phong là người rất nhẫn nhịn, nhưng nghe những lời châm chọc này của Phùng Khôn, hắn cũng không thể kìm chế được nữa, liền lớn tiếng quát:
- Phùng Khôn, con mẹ mày câm miệng cho tao. Nhìn bộ dạng hèn nhát của mày chắc là loại không có tiền nhưng lại giả bộ. Có giỏi thì chúng ta solo, nếu như tao sợ mày thì tao đem tên tao viết ngược lại.
Diệp Lăng Phi giơ thẳng ngón tay cái của mình lên tỏ vẻ tán dương sau khi hắn nghe được những lời này của Điền Phong, hắn nói:
- Quả nhiên là có học vấn, lời nói quả thật rất chặt chẽ, chữ điền dù có viết ngược thì vẫn là chữ điền.
Tác giả :
Tam Dương Trư Trư