Đô Thị Tàng Kiều
Chương 129: Mị lực của Đường Hiểu Uyển
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đi tưới trước cửa phòng bệnh của Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình không chịu đi vào trước, trong lòng oán hận, thầm nghĩ:
“ Người này làm việc hiệu suất cũng quá cao đi, mới một lát như vậy mà đã nằm viện rồi."
Đẩy cửa phòng bệnh, liền thấy Diệp Lăng Phi đang nhắm mắt nằm ngủ.
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đi vào phòng bệnh, tiếng mở cửa làm Diệp Lăng Phi giật mình tỉnh dậy. Thấy hai vị mỹ nữ xuất hiện ở phòng bệnh, Diệp Lăng Phi giống như thấy cứu tinh, hô lên:
- Lão bà, mau mang cho anh mấy cuốn tạp chí, em không biết ở trong này buồn chán thế nào đâu.
- Đáng đời.
Bạch Tình Đình tức giận đi đến bên giường Diệp Lăng Phi, nhìn hai chân bị băng bó của Diệp Lăng Phi, lầm bầm nói:
- Ai bảo anh nói lung tung, biết mình bị thương lại còn giả bộ. Bạch Tình Đình giận Diệp Lăng Phi vừa rồi ở phòng khách không nói cho cô chuyện bị thương, lại hối hận vì mình đã đá vào chân Diệp Lăng Phi.
- Ha ha, anh cũng không nghĩ tới anh bị thương.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Vốn vết thương cũng không nặng, nhưng bác sĩ nói nên nằm viện, với lại anh nghĩ nếu như về nhà lại có người nhìn thấy anh là khó chịu, không bằng nằm viện mấy vài ngày cho yên tĩnh.
- Hừ, tôi là hạng người như vậy sao?
Bạch Tình Đình hỏi ngược lại.
- Ừ, đúng là thế.
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, vốn định đến thăm nom Diệp Lăng Phi, giờ lại bị hắn làm cho tức giận, quay người đi ra khỏi phòng không thèm để ý đến hắn nữa. Chu Hân Mính từ khi đi vào vẫn không nói gì, đến khi Bạch Tình Đình đi ra ngoài rồi mới nói:
- Diệp Lăng Phi, tôi nợ anh hai cái mạng, sau này tôi sẽ trả cho anh, sau đó chúng ta không ai nợ ai nữa.
Nói xong bỏ lại Diệp Lăng Phi đang hồ đồ trong phòng, đi theo Bạch Tình Đình ra ngoài.
Làm cho Diệp Lăng Phi chẳng hiểu tại sao, chẳng lẽ Chu Hân Mính vừa rồi là thần kinh không bình thường sao?
Chu Hân Mính từ trong phòng bệnh đi ra thì Bạch Tình Đình đã đi khá xa, cô đi nhanh đuổi theo Bạch Tình Đình.
- Tình Đình, giận à?
Chu Hân Mính hỏi.
Bạch Tình Đình phì cười một tiếng, cô mở to mắt nhìn Chu Hân Mính nói:
- Đâu có, mình đã quen như vậy rồi, nếu như chỉ vậy mà giận thì chắc mình đã bị hắn làm cho tức chết rồi. Mình cố ý đấy, hắn ở Vọng Hải không có thân thích, hắn ở đây nằm viện chắc chắn sẽ không ai đến thăm hắn, mình để hắn nằm viện một mình, chờ đến khi hắn buồn chán muốn chết, sẽ cầu mình đến thăm hắn, khi đó mình sẽ trả thù hắn thật ‘tốt’ cho hả giận.
Chu Hân Mính cũng cười, cô nhìn nhìn Bạch Tình Đình rồi nói:
- Ừ, người như Diệp Lăng Phi nên trị hắn thật tốt.
Hai người đều nở nụ cười, cùng nhau đi tới thang máy.
Diệp Lăng Phi lại đi ngủ, không biết bao lâu sau lại bị tiêng chuông điện thoại đánh thức, mơ mơ màng màng nghe máy, thì nghe được tiếng của Đường Hiểu Uyển.
Diệp ca ca, anh ở đâu vậy?
- Anh đang nằm viện.
Diệp Lăng Phi không hề nghĩ ngợi thuận miệng nói ra, nhưng vừa nói ra thì hắn liền hối hận, thầm nghĩ: “ Nếu để cho cô nhóc này biết được, lại đến thăm mình, chẳng may bị Bạch Tình Đình gặp được thì phiền toái lớn rồi.
Vừa nghe thấy Diệp Lăng Phi nằm viện, Đường Hiểu Uyển gấp đến độ muốn khóc, vội vàng hỏi:
- Bệnh viện nào vậy? Em đi thăm anh.
- Anh không sao.
Diệp Lăng Phi cảm thấy đau đầu, bây giờ mình đang ở đây một mình, cần phải có người đến nói chuyện cùng. Nhưng lại sợ Đường Hiểu Uyển đến, thì sẽ gặp phiền phức. Đang mâu thuẫn, hắn lại nghe Đường Hiểu Uyển nói:
- Diệp đại ca, anh nói cho em biết, anh đang ở bệnh viện nào vậy, em sẽ đến ngay.
- Ở bệnh viện trung tâm thành phố.
Diệp Lăng Phi quyết định mặc kệ, nếu như thật sự Bạch Tình Đình gặp Đường Hiểu Uyển, thì mình nói Đường Hiểu Uyển là đồng sự của mình, còn về phần Đường Hiểu Uyển thì hắn cũng không ngại nói thật Bạch Tình Đình chính là vợ sắp cưới của mình. Đương nhiên cũng phải giải thích một chút, hai người vẫn còn đang trong giai đoạn ‘sống thử’. Còn Đường Hiểu Uyển nghĩ như thế nào là việc của Đường Hiểu Uyển, nghĩ như vậy hắn cảm thấy nhẹ nhõm không ít.
Hơn nữa Đường Hiểu Uyển vừa nghe thấy Diệp Lăng Phi nằm viện, trong lòng lo âu, không có tâ trạng làm việc, cô liền xin nghỉ một buổi, sau đó cầm túi xách đi ra khỏi công ty. Muốn đi đến thăm Diệp Lăng Phi, định mua vài thứ, lại không biết Diệp Lăng Phi thích ăn gì, đành mua ở ngoài cổng bệnh viện một ít hoa quả rồi mang vào trong.
Đường Hiểu Uyển vừa tới cửa phòng bệnh của Diệp Lăng Phi, vừa vặn lại gặp cô y tá vừa rồi không tiêm được cho Diệp Lăng Phi, thấy Đường Hiểu Uyển ngó nghiêng ở cửa, cô ta liền hỏi:
- Cô đến thăm bệnh nhân à?
- Ừ, tôi muốn hỏi có phải Diệp Lăng Phi nằm trong phòng bệnh này không vậy?
Đường Hiểu Uyển mặc áo sơ mi trắng bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo màu đen, khi cô nói, bộ ngực cao vút hơi rung rung, làm cho nữ y tá đố kị muốn chết. Cô gái nào mà chẳng mong muốn có một bộ ngực to, như vậy mới hấp dẫn phe kia chứ. Mà nữ y tá này lại là một cái ‘sân bay’ điển hình, cho nên càng đặc biệt đố kị với Đường Hiểu Uyển ngực to này.
Cô thấy Đường Hiểu Uyển không chỉ có khuôn mặt khả ái như thiên sứ, còn có một bộ ngực mà mọi người con gái đều ước ao, xuất phát từ sự đố kị ngang ngạnh nói:
- Nơi này là phòng chăm sóc đặc biệt, nếu như muốn vào thăm bệnh nhân, cần phải có giấy tờ đầy đủ.
Đường Hiểu Uyển lần đầu tiên nghe nói vào thăm bệnh nhân còn cần có thủ tục giấy tờ, cô sợ sệt nói:
- Chị à, em không biết có chuyện này, lần sau em nhất định nhớ kĩ.
- Vậy giờ cô đi đăng ký thăm người bệnh đi, kiểm tra xem có người mà cô nói nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt không.
Nữ y tá phất tay nói:
- Đi đi, ở phòng khách tầng một.
Đường Hiểu Uyển xách hơn mười cân hoa quả, xoay người định đi đăng kí như lời cô y tá kia, liền thấy phòng bệnh phía sau đột nhiên mở cửa, Diệp Lăng Phi với hai chân bị băng bó đứng trước cửa, hắn trừng mắt nhìn nữ y tá, giận dữ nói:
- Ai bảo thăm bệnh nhân cần đăng kí? Là ai quy định như vậy? Cô đi gọi kẻ chó má nào đặt ra quy định như vậy lại đây, cô nói với hắn, ta bây giờ đang rất không thoải mái, nếu hắn không đến nhanh, ta đập nát cái bệnh viện này.
Đường Hiểu Uyển vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi ở đây, vội nói:
- Diệp đại ca, đừng nóng giận, có lẽ đây là quy định trong bệnh viện, em đi dăng kí là được.
- Đưng nghe cô ta nói lung tung.
Diệp Lăng Phi vốn đang nằm trong phòng bệnh buồn chán, giờ lại nghe được y tá nói cái gì mà phòng chăm sóc đặc biệt, muốn vào thăm cần phải đăng kí, lại càng tức giận, vung tay quát nữ y tá:
- Cô có nghe thấy không? Mau đi tìm người đến đây.
Nữ y tá kia nhất thời giật mình, cô chỉ là vì đố kị nên mới nói ra quy định này của bệnh viện. Quy định này đã sớm bị bỏ đi rồi, ngoại trừ một số ít phòng chăm sóc đặc biệt mà bệnh nhân có căn dặn thì mới như vậy, còn đa phần là thăm hỏi không cần đăng kí. Nữ y tá này nhìn Diệp Lăng Phi trừng mắt quát mắng, sợ đến lắp bắp:
- Xin ngài đừng nóng giận, tôi sợ có người quấy nhiễu ngài cho nên mới…
- Quấy nhiễu cái rắm, ngươi con mẹ nó cút cho khuất mắt ta, nhớ lấy, không có việc gì đừng có tới đây gây chuyện.
Diệp Lăng Phi rống lên, nữ y tá kia sợ hãi gật đầu, rời đi như chạy trốn vậy.
Đường Hiểu Uyển trong lòng áy náy, cầm hoa quả đi vào phòng bệnh giải thích:
- Diệp đại ca, đều là em không tốt, em nên đăng kí trước mới phải.
- Cô nhóc này, không nói chuyện này nữa.
Diệp Lăng Phi nhìn Đường Hiểu Uyển, vẻ mặt tươi cười, đâu còn nửa điểm tức giận. Hắn cầm lấy hoa quả trong tay Đường Hiểu Uyển, khập khiễng về giường, đặt hoa quả ở trên bàn bên giường, lại nằm lên giường.
Đường Hiểu Uyển đóng cửa phòng bệnh đi đến bên giường Diệp Lăng Phi, thân thiết hỏi:
- Diệp đại ca, anh bị thương thế nào?
- Vết thương nhỏ thôi, không cẩn thận bị đụng vào tường một cái, anh thấy cần phải nằm viện vài ngày nữa.
Diệp Lăng Phi dựa vào đầu giường, giơ chân phải lên ý bảo Đường Hiểu Uyển nhìn, nói:
- Bây giờ nhìn anh như xác ướp vậy, bất quá cũng tốt, có thời gian nghỉ ngơi, nhưng mà ở trong bệnh viện buồn chán lắm, khó có được người tốt như em đến thăm anh, để biểu đạt lòng cảm kích của anh với em, anh quyết định dâng hiến đôi môi của anh cho em.
Đường Hiểu Uyển hé miệng tươi cười nói:
- Diệp đại ca, anh chẳng bao giờ nói chuyện nghiêm chỉnh cả.
Cô đứng dậy, cởi áo khoác ngoài ra, chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng ngồi bên giường Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp đại ca, em thấy như vậy cũng tốt, anh nghỉ ngơi mấy ngày, dù sao ở công ty cũng không có việc gì làm, em cũng nhàn rỗi. À, để em bóc vỏ chuối tiêu cho anh.
Đường Hiểu Uyển cầm một quả chuối tiêu vừa bóc vỏ vừa nói:
- Em vốn muốn nói với chị Khả Hân, nhưng em biết chị Khả Hân gần đây đang lo lắng về hạng mục lớn khu công nghiệp duyên hải kia, gần đây thấy chị Khả Hân rất lo lắng, em cũng không nói cho chị ấy, chờ tối nay trở về, em sẽ nói chi chị Khả Hân chuyện anh nằm viện.
- Hạng mục khu công nghiệp duyên hải còn chưa có hoàn thành?
Diệp lăng phi hỏi.
- Dạ, nghe nói vốn đã chuẩn bị kí kết hợp đồng, không biết tại sao tập đoàn công ty khu công nghiệp duyên hải đột nhiên đổi ý, muốn làm cái gì mà công khai đấu thầu hạng mục, nghe chị Khả Hân nói tổng cộng có ba công ty lớn có tư cách tham gia đấu thầu, bây giờ vẫn còn đang trong giai đoạn điều tra nghiên cứu.
Đường Hiểu Uyển bóc chuối tiêu xong, đặt ở trước miệng Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cắn một miếng lớn, vừa nhai vừa nói:
- Khả Hân cũng thật là, nếu như anh mà gặp loại công tác mời thầu như vậy thì trực tiếp chuyển cho Tôn Hằng Viễn xử lí, dù sao hắn cũng là giám đốc, nếu hắn không xử lí được chuyện này thì còn làm giám đốc làm gì.
- Không biết chị Khả Hân nghĩ thế nào nữa, em cũng không có hỏi.
Đường Hiểu Uyển nói.
- Quên đi, giám đốc của Khả Hân làm thế nào là chuyện của hắn, mình không giúp được thì gấp cũng chẳng làm gì, hôm nay em để ý Trần phó tổng của chúng ta không? Không có vì không thấy anh ở công ty mà nổi giận đó chứ?
Diệp Lăng Phi lại nghĩ đến Trần Ngọc Đình, hôm nay, trước khi đi hắn cũng không thấy Trần Ngọc Đình, không biết Trần Ngọc Đình có nổi giận vì hắn không có ở công ty không nữa.
Vừa nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến Trần Ngọc Đình, vẻ mặt Đường Hiểu Uyển bối rối, lúng túng nói:
- Diệp đại ca, hôm nay có một việc em không biết có nên nói với anh không.
- Có chuyện gì thì nói đi, lẽ nào giữa chúng ta còn có bí mật gì sao?
Đường Hiểu Uyển liên tục xua tay nói:
- Diệp đại ca, không phải em có ý đó. Em nghe nói Trần phó tổng có dính líu đến việc tham ô, giờ phòng tài vụ đang điều tra Trần phó tổng.
Diệp Lăng Phi nghe thấy Đường Hiểu Uyển nói đến chuyện Trần Ngọc Đình dính líu đến việc tham ô, trong lòng khẽ động, thầm nghĩ: “ Xem ra Tiễn Thường Nam thật sự không nhịn được nữa muốn động thủ rồi, xem ra nội bộ tập đoàn Tân Á sẽ có một vụ tranh chấp quyền lực đây."
“ Người này làm việc hiệu suất cũng quá cao đi, mới một lát như vậy mà đã nằm viện rồi."
Đẩy cửa phòng bệnh, liền thấy Diệp Lăng Phi đang nhắm mắt nằm ngủ.
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đi vào phòng bệnh, tiếng mở cửa làm Diệp Lăng Phi giật mình tỉnh dậy. Thấy hai vị mỹ nữ xuất hiện ở phòng bệnh, Diệp Lăng Phi giống như thấy cứu tinh, hô lên:
- Lão bà, mau mang cho anh mấy cuốn tạp chí, em không biết ở trong này buồn chán thế nào đâu.
- Đáng đời.
Bạch Tình Đình tức giận đi đến bên giường Diệp Lăng Phi, nhìn hai chân bị băng bó của Diệp Lăng Phi, lầm bầm nói:
- Ai bảo anh nói lung tung, biết mình bị thương lại còn giả bộ. Bạch Tình Đình giận Diệp Lăng Phi vừa rồi ở phòng khách không nói cho cô chuyện bị thương, lại hối hận vì mình đã đá vào chân Diệp Lăng Phi.
- Ha ha, anh cũng không nghĩ tới anh bị thương.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Vốn vết thương cũng không nặng, nhưng bác sĩ nói nên nằm viện, với lại anh nghĩ nếu như về nhà lại có người nhìn thấy anh là khó chịu, không bằng nằm viện mấy vài ngày cho yên tĩnh.
- Hừ, tôi là hạng người như vậy sao?
Bạch Tình Đình hỏi ngược lại.
- Ừ, đúng là thế.
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, vốn định đến thăm nom Diệp Lăng Phi, giờ lại bị hắn làm cho tức giận, quay người đi ra khỏi phòng không thèm để ý đến hắn nữa. Chu Hân Mính từ khi đi vào vẫn không nói gì, đến khi Bạch Tình Đình đi ra ngoài rồi mới nói:
- Diệp Lăng Phi, tôi nợ anh hai cái mạng, sau này tôi sẽ trả cho anh, sau đó chúng ta không ai nợ ai nữa.
Nói xong bỏ lại Diệp Lăng Phi đang hồ đồ trong phòng, đi theo Bạch Tình Đình ra ngoài.
Làm cho Diệp Lăng Phi chẳng hiểu tại sao, chẳng lẽ Chu Hân Mính vừa rồi là thần kinh không bình thường sao?
Chu Hân Mính từ trong phòng bệnh đi ra thì Bạch Tình Đình đã đi khá xa, cô đi nhanh đuổi theo Bạch Tình Đình.
- Tình Đình, giận à?
Chu Hân Mính hỏi.
Bạch Tình Đình phì cười một tiếng, cô mở to mắt nhìn Chu Hân Mính nói:
- Đâu có, mình đã quen như vậy rồi, nếu như chỉ vậy mà giận thì chắc mình đã bị hắn làm cho tức chết rồi. Mình cố ý đấy, hắn ở Vọng Hải không có thân thích, hắn ở đây nằm viện chắc chắn sẽ không ai đến thăm hắn, mình để hắn nằm viện một mình, chờ đến khi hắn buồn chán muốn chết, sẽ cầu mình đến thăm hắn, khi đó mình sẽ trả thù hắn thật ‘tốt’ cho hả giận.
Chu Hân Mính cũng cười, cô nhìn nhìn Bạch Tình Đình rồi nói:
- Ừ, người như Diệp Lăng Phi nên trị hắn thật tốt.
Hai người đều nở nụ cười, cùng nhau đi tới thang máy.
Diệp Lăng Phi lại đi ngủ, không biết bao lâu sau lại bị tiêng chuông điện thoại đánh thức, mơ mơ màng màng nghe máy, thì nghe được tiếng của Đường Hiểu Uyển.
Diệp ca ca, anh ở đâu vậy?
- Anh đang nằm viện.
Diệp Lăng Phi không hề nghĩ ngợi thuận miệng nói ra, nhưng vừa nói ra thì hắn liền hối hận, thầm nghĩ: “ Nếu để cho cô nhóc này biết được, lại đến thăm mình, chẳng may bị Bạch Tình Đình gặp được thì phiền toái lớn rồi.
Vừa nghe thấy Diệp Lăng Phi nằm viện, Đường Hiểu Uyển gấp đến độ muốn khóc, vội vàng hỏi:
- Bệnh viện nào vậy? Em đi thăm anh.
- Anh không sao.
Diệp Lăng Phi cảm thấy đau đầu, bây giờ mình đang ở đây một mình, cần phải có người đến nói chuyện cùng. Nhưng lại sợ Đường Hiểu Uyển đến, thì sẽ gặp phiền phức. Đang mâu thuẫn, hắn lại nghe Đường Hiểu Uyển nói:
- Diệp đại ca, anh nói cho em biết, anh đang ở bệnh viện nào vậy, em sẽ đến ngay.
- Ở bệnh viện trung tâm thành phố.
Diệp Lăng Phi quyết định mặc kệ, nếu như thật sự Bạch Tình Đình gặp Đường Hiểu Uyển, thì mình nói Đường Hiểu Uyển là đồng sự của mình, còn về phần Đường Hiểu Uyển thì hắn cũng không ngại nói thật Bạch Tình Đình chính là vợ sắp cưới của mình. Đương nhiên cũng phải giải thích một chút, hai người vẫn còn đang trong giai đoạn ‘sống thử’. Còn Đường Hiểu Uyển nghĩ như thế nào là việc của Đường Hiểu Uyển, nghĩ như vậy hắn cảm thấy nhẹ nhõm không ít.
Hơn nữa Đường Hiểu Uyển vừa nghe thấy Diệp Lăng Phi nằm viện, trong lòng lo âu, không có tâ trạng làm việc, cô liền xin nghỉ một buổi, sau đó cầm túi xách đi ra khỏi công ty. Muốn đi đến thăm Diệp Lăng Phi, định mua vài thứ, lại không biết Diệp Lăng Phi thích ăn gì, đành mua ở ngoài cổng bệnh viện một ít hoa quả rồi mang vào trong.
Đường Hiểu Uyển vừa tới cửa phòng bệnh của Diệp Lăng Phi, vừa vặn lại gặp cô y tá vừa rồi không tiêm được cho Diệp Lăng Phi, thấy Đường Hiểu Uyển ngó nghiêng ở cửa, cô ta liền hỏi:
- Cô đến thăm bệnh nhân à?
- Ừ, tôi muốn hỏi có phải Diệp Lăng Phi nằm trong phòng bệnh này không vậy?
Đường Hiểu Uyển mặc áo sơ mi trắng bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo màu đen, khi cô nói, bộ ngực cao vút hơi rung rung, làm cho nữ y tá đố kị muốn chết. Cô gái nào mà chẳng mong muốn có một bộ ngực to, như vậy mới hấp dẫn phe kia chứ. Mà nữ y tá này lại là một cái ‘sân bay’ điển hình, cho nên càng đặc biệt đố kị với Đường Hiểu Uyển ngực to này.
Cô thấy Đường Hiểu Uyển không chỉ có khuôn mặt khả ái như thiên sứ, còn có một bộ ngực mà mọi người con gái đều ước ao, xuất phát từ sự đố kị ngang ngạnh nói:
- Nơi này là phòng chăm sóc đặc biệt, nếu như muốn vào thăm bệnh nhân, cần phải có giấy tờ đầy đủ.
Đường Hiểu Uyển lần đầu tiên nghe nói vào thăm bệnh nhân còn cần có thủ tục giấy tờ, cô sợ sệt nói:
- Chị à, em không biết có chuyện này, lần sau em nhất định nhớ kĩ.
- Vậy giờ cô đi đăng ký thăm người bệnh đi, kiểm tra xem có người mà cô nói nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt không.
Nữ y tá phất tay nói:
- Đi đi, ở phòng khách tầng một.
Đường Hiểu Uyển xách hơn mười cân hoa quả, xoay người định đi đăng kí như lời cô y tá kia, liền thấy phòng bệnh phía sau đột nhiên mở cửa, Diệp Lăng Phi với hai chân bị băng bó đứng trước cửa, hắn trừng mắt nhìn nữ y tá, giận dữ nói:
- Ai bảo thăm bệnh nhân cần đăng kí? Là ai quy định như vậy? Cô đi gọi kẻ chó má nào đặt ra quy định như vậy lại đây, cô nói với hắn, ta bây giờ đang rất không thoải mái, nếu hắn không đến nhanh, ta đập nát cái bệnh viện này.
Đường Hiểu Uyển vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi ở đây, vội nói:
- Diệp đại ca, đừng nóng giận, có lẽ đây là quy định trong bệnh viện, em đi dăng kí là được.
- Đưng nghe cô ta nói lung tung.
Diệp Lăng Phi vốn đang nằm trong phòng bệnh buồn chán, giờ lại nghe được y tá nói cái gì mà phòng chăm sóc đặc biệt, muốn vào thăm cần phải đăng kí, lại càng tức giận, vung tay quát nữ y tá:
- Cô có nghe thấy không? Mau đi tìm người đến đây.
Nữ y tá kia nhất thời giật mình, cô chỉ là vì đố kị nên mới nói ra quy định này của bệnh viện. Quy định này đã sớm bị bỏ đi rồi, ngoại trừ một số ít phòng chăm sóc đặc biệt mà bệnh nhân có căn dặn thì mới như vậy, còn đa phần là thăm hỏi không cần đăng kí. Nữ y tá này nhìn Diệp Lăng Phi trừng mắt quát mắng, sợ đến lắp bắp:
- Xin ngài đừng nóng giận, tôi sợ có người quấy nhiễu ngài cho nên mới…
- Quấy nhiễu cái rắm, ngươi con mẹ nó cút cho khuất mắt ta, nhớ lấy, không có việc gì đừng có tới đây gây chuyện.
Diệp Lăng Phi rống lên, nữ y tá kia sợ hãi gật đầu, rời đi như chạy trốn vậy.
Đường Hiểu Uyển trong lòng áy náy, cầm hoa quả đi vào phòng bệnh giải thích:
- Diệp đại ca, đều là em không tốt, em nên đăng kí trước mới phải.
- Cô nhóc này, không nói chuyện này nữa.
Diệp Lăng Phi nhìn Đường Hiểu Uyển, vẻ mặt tươi cười, đâu còn nửa điểm tức giận. Hắn cầm lấy hoa quả trong tay Đường Hiểu Uyển, khập khiễng về giường, đặt hoa quả ở trên bàn bên giường, lại nằm lên giường.
Đường Hiểu Uyển đóng cửa phòng bệnh đi đến bên giường Diệp Lăng Phi, thân thiết hỏi:
- Diệp đại ca, anh bị thương thế nào?
- Vết thương nhỏ thôi, không cẩn thận bị đụng vào tường một cái, anh thấy cần phải nằm viện vài ngày nữa.
Diệp Lăng Phi dựa vào đầu giường, giơ chân phải lên ý bảo Đường Hiểu Uyển nhìn, nói:
- Bây giờ nhìn anh như xác ướp vậy, bất quá cũng tốt, có thời gian nghỉ ngơi, nhưng mà ở trong bệnh viện buồn chán lắm, khó có được người tốt như em đến thăm anh, để biểu đạt lòng cảm kích của anh với em, anh quyết định dâng hiến đôi môi của anh cho em.
Đường Hiểu Uyển hé miệng tươi cười nói:
- Diệp đại ca, anh chẳng bao giờ nói chuyện nghiêm chỉnh cả.
Cô đứng dậy, cởi áo khoác ngoài ra, chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng ngồi bên giường Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp đại ca, em thấy như vậy cũng tốt, anh nghỉ ngơi mấy ngày, dù sao ở công ty cũng không có việc gì làm, em cũng nhàn rỗi. À, để em bóc vỏ chuối tiêu cho anh.
Đường Hiểu Uyển cầm một quả chuối tiêu vừa bóc vỏ vừa nói:
- Em vốn muốn nói với chị Khả Hân, nhưng em biết chị Khả Hân gần đây đang lo lắng về hạng mục lớn khu công nghiệp duyên hải kia, gần đây thấy chị Khả Hân rất lo lắng, em cũng không nói cho chị ấy, chờ tối nay trở về, em sẽ nói chi chị Khả Hân chuyện anh nằm viện.
- Hạng mục khu công nghiệp duyên hải còn chưa có hoàn thành?
Diệp lăng phi hỏi.
- Dạ, nghe nói vốn đã chuẩn bị kí kết hợp đồng, không biết tại sao tập đoàn công ty khu công nghiệp duyên hải đột nhiên đổi ý, muốn làm cái gì mà công khai đấu thầu hạng mục, nghe chị Khả Hân nói tổng cộng có ba công ty lớn có tư cách tham gia đấu thầu, bây giờ vẫn còn đang trong giai đoạn điều tra nghiên cứu.
Đường Hiểu Uyển bóc chuối tiêu xong, đặt ở trước miệng Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cắn một miếng lớn, vừa nhai vừa nói:
- Khả Hân cũng thật là, nếu như anh mà gặp loại công tác mời thầu như vậy thì trực tiếp chuyển cho Tôn Hằng Viễn xử lí, dù sao hắn cũng là giám đốc, nếu hắn không xử lí được chuyện này thì còn làm giám đốc làm gì.
- Không biết chị Khả Hân nghĩ thế nào nữa, em cũng không có hỏi.
Đường Hiểu Uyển nói.
- Quên đi, giám đốc của Khả Hân làm thế nào là chuyện của hắn, mình không giúp được thì gấp cũng chẳng làm gì, hôm nay em để ý Trần phó tổng của chúng ta không? Không có vì không thấy anh ở công ty mà nổi giận đó chứ?
Diệp Lăng Phi lại nghĩ đến Trần Ngọc Đình, hôm nay, trước khi đi hắn cũng không thấy Trần Ngọc Đình, không biết Trần Ngọc Đình có nổi giận vì hắn không có ở công ty không nữa.
Vừa nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến Trần Ngọc Đình, vẻ mặt Đường Hiểu Uyển bối rối, lúng túng nói:
- Diệp đại ca, hôm nay có một việc em không biết có nên nói với anh không.
- Có chuyện gì thì nói đi, lẽ nào giữa chúng ta còn có bí mật gì sao?
Đường Hiểu Uyển liên tục xua tay nói:
- Diệp đại ca, không phải em có ý đó. Em nghe nói Trần phó tổng có dính líu đến việc tham ô, giờ phòng tài vụ đang điều tra Trần phó tổng.
Diệp Lăng Phi nghe thấy Đường Hiểu Uyển nói đến chuyện Trần Ngọc Đình dính líu đến việc tham ô, trong lòng khẽ động, thầm nghĩ: “ Xem ra Tiễn Thường Nam thật sự không nhịn được nữa muốn động thủ rồi, xem ra nội bộ tập đoàn Tân Á sẽ có một vụ tranh chấp quyền lực đây."
Tác giả :
Tam Dương Trư Trư