Đô Thị Quỷ Vương

Chương 373: Mực oai phong!!

Vài tuần sau.

Vẫn tại quân khu của Thu Phong. Lúc này một cảnh tượng cực kì náo nhiệt đang diễn ra.

Xung quanh quảng trường của quân khu có hàng trăm quân lính đang đứng bao quanh lại thành một vòng tròn. Ngoài ra vài ngàn người khác họ đang ngồi ở ghế khán giả quan sát những người ở phía dưới chơi một trò chơi.

Đó là trò bắt chó.

Đúng rồi đấy! Là bắt chó. Bắt một con chó.

Nhưng tại sao để bắt một con chó lại huy động cả trăm người bao vây nó, chưa kể còn xem đây là trò chơi nữa là sao?

Đơn giản thôi, con chó đó tên Mực.

Mực ngầu lòi, Mực vĩ đại. Đến cả sát thủ số một Hiệp Hội Sát Thủ còn sợ bé Mực.

Trò chơi thì rất đơn giản. Ai đăng kí tham gia cũng được, cùng nhau bủa vây con Mực hay làm cách nào đó cũng được. Chỉ cần bắt được con Mực đem đến chỗ của thủ trưởng tức là Thu Phong thì sẽ được ăn một giữa đùi gà, cánh gà chiên tẩm bột no nê.

Với quân lính của mình, Thu Phong rất hà khắc trong chế độ ăn uống. Hắn hạn chế dầu mỡ nhất có thể. Thậm chí còn có nhiều bữa ăn chay cả tuần liền. Tuy thế chế độ dinh dưỡng vẫn được bảo đảm ở mức tuyệt đối.

Trong quân đã gần một tháng, trong số mấy ngàn người này, có rất nhiều người có bằng cử nhân, bằng đại học ở các trường nổi tiếng, thậm chí có vài người là con đại thế gia của thành phố riêng họ, công tử, tiểu thư đủ cả.

Thu Phong cũng chẳng hiểu tại sao họ lại vào đây, trên hết là có thể qua được bài kiểm tra của hắn, do chính hắn giám sát. Tất nhiên ngày đầu khi đậu ai cũng vui mừng, nhưng sau đó là địa ngục đúng nghĩa đối với họ. Mỗi một ngày chỉ được ngủ năm tiếng, không hơn không kém. Phải thức dậy từ rất sớm, và căng mắt đến tận khuya. Luôn có hoạt động, luôn có việc cho bọn họ làm, thời gian nghỉ ngơi được Thu Phong xếp đặt xen kẽ. Cũng không khiến cho họ tập mệt quá mà hại thân thể.

Cũng chí vì hà khắc như thế, để bắt được con Mực, ngoài được thưởng một bữa ăn ra còn được thưởng thêm một ngày nghỉ ngơi đi lông bông trong quân khu. Thích làm gì thì làm, không phải luyện tập, không phải cật mặt ra mà đào đất, bới hố.

Con Mực bá đạo như thế nào, trong cái quân khu này ai cũng rõ. Nó chạy nhanh cực kì nhanh, khỏe một cách bất thường nữa. Có lần nó từng húc Hạo Nguyên bay một phát cả chục mét, phải gọi quân y đến để nắn lại xương mông cơ mà.

Chỉ vì cái tội thằng Hạo Nguyên, bản tính bình thường ít nói, nói ít làm nhiều. Cái gì cũng được, ngoại trừ cái việc thích chọc chó. Mà trước khi quân khu đem chó về để huấn luyện thành chó đặc vụ thì con Mực sớm đã chạy nhong nhong ngày đêm trong này, đuổi không đi, đánh thì dí cũng không lại. Về sau mới biết là chó của thủ trưởng nên chẳng ai làm gì.

Thằng Hạo Nguyên dù biết là chó của thủ trưởng nhưng nó vẫn rất thích cà khịa chó. Có lần con Mực ăn xong, ngủ phè lưỡi dưới sân, thì bố Hạo Nguyên này sút thẳng một trái banh vào mặt nó.

Bằng cách nào đó, nó né được trái banh đó, nhưng lại làm phiền giấc ngủ của siêu cẩu. Nó khá là hậm hực, nhưng thôi bỏ qua. Chừng nửa tiếng sau, trái banh lại bay thẳng về phía nó. Đúng là Hạo Nguyên cố tình thật.

Thấy thế con Mực chẳng nói chẳng rằng, lựa lúc Hạo Nguyên đang chạy ro ro đi nhặt lại trái banh. Con Mực từ phía sau dùng đầu húc thẳng vào mông hắn, lực mạnh đến mức mà Hạo Nguyên bay thẳng lên trời, cắm đầu rơi xuống với khoảng cách vài chục mét.

Quân y phải đến nặn lại xương cho Hạo Nguyên và đưa hắn vào phòng y tế dưỡng thương mấy ngày. Còn chưa hết cái xui xẻo đó, hắn còn bị Thu Phong chửi cho một trận, không phải vì chọc chó, mà là để chó khi dễ.

Tức mình, sau khi Hạo Nguyên lành bệnh, hắn lại đi cà khịa con Mực tiếp. Lần đó lại bị con Mực cắn lấy ống quần lôi đi hàng chục mét, cuối cùng tuột cả quần ra. Từ một thanh niên lầm lỳ nghiêm túc, chỉ vì sở thích ngầm là chọc chó lại trở thành trò cười cho cả quân khu.

Sau việc đó, thì Thu Phong cũng biết vụ con Mực biến thái thế này cũng không thể giấu được. Hắn không biết làm sao để tìm ra được đặc tính của con Mực. Nên hắn mới bày ra trò bắt chó này. Thử xem con Mực nó làm cách nào để thoát khỏi đây. Lần đầu tiên tổ chức, chẳng ai bắt được con Mực.

Gần cả ngàn người bu lại, cộng lông của chó còn không chạm tới nổi. Sau này số người giảm thiểu xuống dành nhau vài vị trí hiếm hoi mà chính các quân lính tự ra luật với nhau là chỉ được bao nhiêu người tham gia thôi.

Thu Phong không can thiệp vào chuyện đó, chỉ cần bắt chó là được rồi. Bắt thế này cũng là để cho các quân lính của mình tập luyện tốc độ và phản xạ, thứ nhất là thế. Thứ hai là Thu Phong cũng muốn xem coi con chó này cuối cùng nó là cái giống gì.

Biết nó không phải là chó bình thường rồi, nhưng nó lại không biết nói. Chưa kể mấy lần Thu Phong kêu nó thể hiện ra cái gì đó hay hay đi, nó cũng không làm. Riêng việc ăn với giao việc vặt có thưởng thì nó làm. Ngoài ra chẳng làm khỉ gì, ăn rồi ngủ. Hết việc!

“Mực! Trong 5 phút, mày không bị bắt, tao thưởng mày một cân thịt bò gân tươi sống. Thế nào?"

“Gâu gâu!!!"

Ngồi trên khán đài, Thu Phong chống cằm hô lên một tiếng rõ to khuyến khích con Mực.

Sau khi nghe thấy con Mực sủa lên hai tiếng tức nó đã đồng ý. Thu Phong liền gật đầu, đồng thời hắn vận năng lượng dồn vào trong phổi hét lên một tiếng kinh thiên động địa.

“Bắt đầu!!!"

“Ầm ầm ầm ~~~"

Tiếng thét của Thu Phong không những lớn, mà nó còn lớn quá đáng, tuy không gây lủng màng nhĩ nhưng nó lại khiến cho cả mặt đất rung động.

Tức thời hàng trăm người vây chặt con Mực lại không cho nó có một đường lui. Từ từ bọn bọ tiến sát lại. Dần dần tạo thành hai cái vòng tròn lớn bao quanh lấy con Mực. Một trong một ngoài.

Với những người lính này, ngay từ khi bước vào làm lính đã được Thu Phong củng cố tư tưởng ngay từ đầu. Hắn cũng nói rõ quan điểm của mình, sức mạnh cá nhân không phải trên hết, sức mạnh tập thể mới là điều thiết yếu. Chưa kể có những kẻ thực sự giỏi, nhưng chúng quá kiêu ngạo. Cuối cùng Thu Phong thể hiện ra sức mạnh của mình theo nhiều cách khác nhau.

Vừa nãy cái chấn động từ âm thanh của Thu Phong vang lên khiến rất nhiều binh lính ở đây phấn khích.

Thủ trưởng cũng là người thường giống bọn họ, không phải là Dị Năng Giả gì hết. Nhưng chính thủ trưởng lại có khả năng đánh Dị Năng Giả ra bã. Như thế bảo sao những kẻ bình thường không rung động cho được.

Thôi quay về vấn đề chính.

Lúc này đoàn người đã phân ra khoảng mười người tiến đến con Mực một cách cực kì chậm rãi.

Con Mực nó dường như chẳng quan tâm, nó đứng đó, cái bụng mỡ của nó rung rinh do chính hơi thở của nó. Tuy trông rất buồn cười nhưng chẳng ai cười, mà mặt người nào người nấy cũng rất căng thẳng.

Họ biết thủ trưởng ra cái trò chơi này cho họ không đơn giản chỉ là giải trí không đâu. Cái gì cũng có nguyên do của nó cả, thủ trưởng muốn họ phối hợp đồng đội. Chẳng qua cái phần thưởng kia chỉ là cho có mà thôi. Khoảng một tháng họ sẽ được người nhà lên thăm nuôi, khi ấy muốn ăn quái gì mà chẳng được.

“Bốn thằng bây cao thì canh chừng nó nhảy. Tụi tao vồ nó dưới mặt đất. Vây chặt lại, nếu để xổng cũng đừng lo, nó không thoát ra được đâu. Chỉ có 5 phút thôi, cố gắng lên!!"

“Đã rõ!"

Lúc này một kẻ trông có vẻ như là đội trưởng của những người này, gương mặt của hắn thập phần nghiêm túc và trang nhiêm. Hắn ta lên kế hoạch nhanh chóng trong đầu và lao vào tác chiến.

“Nhào vô!!"

Dứt lời ba bốn người nhảy xổng cùng lúc vào người con Mực. Hiển nhiên thân là chó, lại đi bằng bốn chân, dáng không cao to như chó đặc vụ chuyên dụng. Con Mực lách cái thân thể mập mạp của nó nhẹ nhàng thoát ra ngoài.

Liền lúc ấy, tưởng chừng như sẽ chẳng ai vồ nó tiếp thì bất ngờ hai người khác đứng trực sẵn ở chỗ nó vừa lùi. Hắn ta cúi xuống ôm xầm lấy con Mực.

“Bắt được rồi …"

Kẻ vừa ôm trọn được vòng eo toàn mỡ của con Mực liền hô lên một tiếng.

“Cái gì??"

“Hả??? Dễ vậy sao?"

“… Ồ …"

Lúc này tất cả mọi người đều nhìn vào con Mực nằm trong vòng tay của người lính kia, tất cả bọn họ đều trầm trồ hô lên một tiếng.

Thu Phong ngồi đó, hắn liếc nhìn ánh mắt khinh bỉ con người của con Mực. Giống như … nó cố tình để bị bắt vậy.

Bất chợt con Mực đang bị một người nặng gần cả trăm kg, cao to lực lưỡng đè lên. Lý ra một con chó không thể nào thoát ra được, nhất là chó cỏ, chỉ có cắn người ta mới có thể chạy thoát ra mà thôi. Tất nhiên con Mực chẳng bao giờ cắn người trừ phi là kẻ thù.

Đúng lúc này tiếng “Xoành xoạch ~~" vang lên. Con Mực bắt đầu sử dụng tuyệt chiêu. Bằng cách nào đó, nó xoay cơ thể nó vòng vòng trên vòng tay của người lính kia.

Ban đầu người lính còn giữ chặt được con Mực, nhưng càng lúc lực đạo của hắn càng không bằng con Mực. Tuy thế hắn vẫn bám víu lấy con Mực quyết không buông.

Đúng lúc bản thân hắn không còn trụ trên mặt đất nữa, cả thân thể con Mực và người lính kia đều quay vòng trên mặt đất tầm mấy chục vòng. Vừa quay vừa lăn đi.

“Giữ giữ giữ nó lại …"

Không biết là ai đó hô lên, tên đó cũng can đảm, vừa hô xong trực tiếp bổ nhào vào một người một chó đang quay như chong chóng dưới đất kia.

“Giữ lại nhanh lên!!!"

Ai đó lại hét lên nữa, tất cả mấy chục người liền lao tới dùng số lượng người đè lấy chó. Hàng chục người ấy nhảy lên đè chồng chất vào nhau. Chẳng mấy chốc một ngọn núi nhỏ toàn người hiện ra.

Con Mực nằm dưới cùng, trung tâm của ngọn núi đó, chẳng biết là sống hay chết.

“Uỳnh uỳnh uỳnh …"

Bất ngờ mặt đất rung động lên nhè nhẹ. Cả ngọn núi người đang đè lên nhau kia, tự dưng cao hơn một vài cm.

“Grừ ~~~~~~ Gầm!!!!! "

Một tiếng gầm lớn vang lên, một luồng xung kích kinh khủng đến mức thổi bay toàn bộ núi người kia văng ra xa.

Tại nơi đó, con Mực ngạo nghễ mà đứng. Nó không còn là con chó mập mạp nữa, dường như thay vào lớp mỡ kia, nó chuyển hóa thành một lớp cơ bắp. Cái vẻ mặt ngu đần biến mất, thân thể tràn đầy cơ bắp trông như một con Pit Bull.

“Hả?"

“Hả?"

“Siêu Cẩu anh em ơiiiiiiiii!!!"

Không biết rằng ai đó hô lên một tiếng, cả khán đài như bùng nổ, đứng hết cả dậy nhìn chăm chăm vào con Mực đứng đó tiêu sái như một thần chó.

Có lẽ với nhiều người thay vì không tin tưởng, thì họ trầm trồ và tin vào mắt mình. Sống trong một thế giới người dị năng tràn ngập, thì việc lòi thêm con động vật có khả năng siêu cường cũng không là gì bàn cãi cho lắm.

“Trầm trồ cái gì … sắp hết 5 phút rồi kìa!!!"

Lúc này trong những người tham gia phía dưới, có một người lính nhìn vào đồng hồ đếm ngược thấy chỉ còn chưa đến 2 phút. Hắn liền thức tỉnh mọi người dậy.

Tuy biết con Mực không bình thường rồi, nhưng thủ trưởng luôn dạy rằng phải luôn đối mặt với bất ngờ. Thời gian dành cho những chuyện không tưởng là không có.

“Bắt nó!!!"

Dường như chẳng ai sợ hãi con Mực. Thấy nó như thế càng khiến tất cả mọi người tham gia ở dưới, lẫn những người ở trên khán đài đều trở nên phấn khích hơn bao giờ hết.

Bây giờ không còn kế hoạch nào nữa. Tất cả mọi người đều xông lên bắt lấy con Mực. Tất nhiên họ sẽ không lao lên vô ích, có vài kẻ lao lên, vài kẻ đứng đó chờ đợi.

Con Mực đứng yên tại chỗ, né hết người này đến người kia. Thậm chí có vài người bay cả người nhào vào nó. Đơn giản con Mực chỉ việc bật lên và đạp vào lưng những kẻ đó mà bay và chạy.

Thời gian từ từ trôi qua, hàng trăm người thay phiên nhau lao lên rồi lại lao xuống. Đủ mọi trò, đủ mọi hình thức. Chỉ đúng lần duy nhất vừa rồi có kẻ ôm được nó, còn bây giờ, thân pháp nó nhanh nhẹn hơn trước gấp vạn lần, không thể nào vồ trúng được nó.

“Chết thật … sao lại bộc phát ngay lúc này!!"

Con Mực một bên vừa né tránh, một bên vừa suy nghĩ. Vừa rồi nguồn sức mạnh tại Âm Giới của nó chạy về, biến đổi thân hình nó một chút, khiến nó thành ra thế này.

Cũng may ở đây chỉ toàn là người của thiếu chủ, thiếu chủ dường như cũng biết đại khái nó không phải là chó bình thường. Ngoài ra ngài cũng không quan tâm nhiều đến nó cho mấy, nên nó cũng thầm thở phào ra một hơi thực hiện nốt cái nhiệm vụ được thưởng 1kg thịt bò gân tươi sống.

“Hết giờ!!! Teeeeeee ~~~"

Đúng lúc này thời gian cuối cùng đã hết. Tiếng chuông vang lên kết thúc cho trò chơi bắt chó.

Tất cả mọi người cũng đã dừng lại. Khi thời gian vừa hết, lập tức họ xếp thành hàng với nhau, đứng tại đó nhìn lên Thu Phong.

Bản thân Thu Phong không biết tại sao không hề đảo mắt nhìn người của mình. Mà hắn ngồi tại đó, dùng nắm đấm để kê đầu, chân bắt chéo lại nhìn chằm chằm lên trên mái vòm của khán đài.

Nơi đó có hơn chục bóng hình mặc đồ đen bó sát, chùm kín mặt. Sau lưng từng người đó đầu dắt một thanh kiếm dài. Theo thế giới này, đó chính là Bán Nguyệt Kiếm. Thu Phong hiểu đó là Kiếm Nhật.

“Đừng thích thể hiện kề kiếm vào cổ người khác như thế chứ?"

Thu Phong nhẹ nhàng lên tiếng.

Cảnh tượng hai người đứng sau lưng Thu Phong tự lúc nào, kề hai thanh Bán Nguyệt Kiếm lên cổ Thu Phong khiến cho toàn thể binh lính phía dưới hoảng hồn.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại