[Đô Thị Kỳ Duyên Hệ Liệt] - Na Nhất Đoạn Tinh Quang
Quyển 1 - Chương 4-1

[Đô Thị Kỳ Duyên Hệ Liệt] - Na Nhất Đoạn Tinh Quang

Quyển 1 - Chương 4-1

Trái với tâm tình bức thiết muốn trở về tra tư liệu của Thư Thanh Liễu, Bùi Tuyển càng lưu luyến không khí quán bar hơn, Thư Thanh Liễu xem qua bản ghi chép nhật trình (1) trước đó của hắn, biết ở phương diện giải trí Lục Hoài An đối với hắn yêu cầu rất nghiêm, sợ có người lợi dụng hắn say rượu mượn cớ khai thác thông tin, cho nên cho dù là câu lạc bộ hạn chế hội viên thế này, cũng rất ít khi cho hắn đến.

(1) Nhật trình: Lịch trình hàng ngày

Bất quá hôm nay Bùi Tuyển thoạt nhìn thật cao hứng, uống không ít rượu, Thư Thanh Liễu đoán có thể là bởi vì có được quyền nuôi dưỡng Tiểu Tiểu, cho nên không khuyên hắn, chỉ ngồi bên cạnh, bản thân lại không uống rượu.

Tửu lượng của Bùi Tuyển không phải rất tốt, uống vài ly đã ngà ngà say, thấy Thư Thanh Liễu vẫn uống đồ uống, hắn ra hiệu cho phục vụ mang một cốc bia lạnh đến, đẩy qua trước mặt Thư Thanh Liễu, nói: “Anh có phải là đàn ông không vậy? Là đàn ông thì không uống thứ kia."

“Đàn ông cũng phải tuân thủ quy tắc giao thông."

“Đồ nhát gan!"

Đối với chỉ trích như vậy, Thư Thanh Liễu cười cho qua, Bùi Tuyển say, anh nhìn ra được, đôi mắt tuyệt đẹp kia nhíu lại, không định được tiêu cự, không thể nói lý với người say rượu, mình bị chộp không sao, đến lúc đó bị chỉ trích chính là Bùi Tuyển, nếu bây giờ Bùi Tuyển còn thanh tỉnh, sẽ không tùy hứng buộc anh uống rượu như vậy.  

“Khuya rồi, chúng ta về thôi." Anh đề nghị.

Bùi Tuyển xem lời anh như gió thoảng bên tai, lại uống liên tiếp vài ly, lần này thật sự say, đến ly cuối cùng liền nằm úp sấp trên bàn ngủ, Thư Thanh Liễu đành phải đi thanh toán, dìu hắn rời đi, Bùi Tuyển ngay cả đứng cũng không vững, cơ hồ là dán trên người anh đi ra.

Mới ra khỏi cửa, Thư Thanh Liễu liền cảm thấy có người đang nhìn bọn họ chăm chú, hơn nữa còn quan sát rất kỹ, anh nhanh chóng đưa mắt nhìn chung quanh, rất nhanh liền phát hiện ánh chớp lóe lên ở xa, là ánh sáng phản chiếu từ ống kính, lại là đội chó săn, đáng tiếc khoảng cách quá xa, anh lại đang đỡ Bùi Tuyển, không có cách nào đi bắt người, chỉ có thể đỡ Bùi Tuyển nhanh chóng rời đi, ai ngờ Bùi Tuyển quá say, không chỉ không phối hợp với anh, ngược lại, còn kề sát vào anh.

Thư Thanh Liễu sợ Bùi Tuyển ngã sấp xuống, chỉ có thể hai tay ôm hắn, thật vất vả đỡ hắn vào trong xe, không dám dừng lại, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về nhà.

Bùi Tuyển sau khi về đến nhà liền chạy tới phòng tắm, Thư Thanh Liễu nhìn tình trạng của hắn, căn bản không thể tự tắm rửa, vội vàng ngăn hắn lại, khuyên can mãi lừa hắn quay về phòng, giúp hắn thay áo ngủ, Bùi Tuyển không phải thực hợp tác, cầm túi xách không buông, Thư Thanh Liễu phải mất rất nhiều sức mới giúp hắn thay xong áo ngủ, đỡ lên giường, thấy hắn như cũ ôm túi xách không buông, kéo cũng kéo không ra, anh buồn cười hỏi: “Anh ngủ còn ôm cái túi làm gì?"

“Đều rất quan trọng, sợ mất…"

Bùi Tuyển lầm bầm khẽ nói, nói một chuỗi lời say nghe không hiểu, Thư Thanh Liễu cảm thấy bộ dáng hiện tại của hắn rất giống Tiểu Tiểu, nhịn không được lại nhân cơ hội chụp vài tấm, nói: “Ở trong nhà mình, làm sao mất được?"

“Không được!"

Không thể nói đạo lý với người say, Thư Thanh Liễu không miễn cưỡng Bùi Tuyển, thấy hai má hắn thực đỏ, trên trán ra rất nhiều mồ hôi, tựa hồ rất không thoải mái, liền đi lấy khăn lông ướt giúp hắn lau mặt, lại mở một cánh cửa sổ trong phòng, làn gió hè mát mẻ tiến vào, Bùi Tuyển phát ra tiếng ngáy vừa lòng, trở mình, cánh tay đang ôm chặt buông ra.

Túi xách theo cái xoay người của hắn rơi xuống một bên, khóa kéo không khóa, mấy phần tư liệu rớt ra, Thư Thanh Liễu sợ hắn đè lên, vội đem túi xách lấy ra, ánh mắt đảo qua tài liệu trên cùng, hai chữ “Nửa đêm" rơi vào tầm mắt anh, là kịch bản Lí đạo diễn đưa cho Bùi Tuyển, Thư Thanh Liễu có chút tò mò, đem nó rút ra.

Trước kia nhiệm vụ quá nhiều, anh đối với phương diện giải trí không để ý lắm, truyện của “Thiệu Nhất Đao" vẫn là bởi vì liên quan với em trai mới có nghe nói, nếu là kịch bản từ tiểu thuyết bán chạy cải biên, hẳn là rất thú vị mới đúng, cho nên Thư Thanh Liễu tính xem một chút.

Ai ngờ anh vừa muốn rời đi, tay áo đã bị kéo lấy, Bùi Tuyển nửa mở mở mắt, mơ hồ nói: “Ở với tôi…"

Thư Thanh Liễu sửng sốt, Bùi Tuyển không hài lòng cau mày, nhắc lại: “Ở với tôi!"

Người này so với Tiểu Tiểu còn tùy hứng hơn, ít nhất Tiểu Tiểu biết sợ anh, còn Bùi Tuyển thì không, nói không chừng một lúc mất hứng, cũng có thể đuổi việc anh.

Thư Thanh Liễu đành phải ngồi xuống sô pha bên cạnh, bắt đầu xem kịch bản, anh trước kia khi được phái đi bảo hộ nhân vật trọng yếu, cũng thường xuyên trắng đêm không ngủ, chuyện này với anh mà nói thực bình thường.   

Xem chưa được vài trang, Bùi Tuyển lại bắt đầu lăn qua lăn lại, mạnh mẽ trở mình ngồi dậy, ngốc trong chốc lát, đột nhiên nhảy xuống giường đi ra phía ngoài, Thư Thanh Liễu nhìn dáng vẻ của hắn như muốn nôn, vội đỡ lấy hắn, đem hắn vào phòng tắm.

Bùi Tuyển dựa vào bồn rửa tay nôn khan một chốc, hắt nước rửa mặt, Thư Thanh Liễu lấy khăn mặt cho hắn, thấy vành mắt hắn vì nôn mửa mà đỏ hoe, trong mắt như tràn đầy một tầng thủy quang, mang theo mỹ cảm kỳ lạ, không khỏi hoảng hốt một chút, lập tức đưa khăn qua, Bùi Tuyển lau mặt, thì thào mắng: “Vô dụng, cút!"

Thanh âm hàm hồ, lời nói rõ ràng là của kẻ say, Thư Thanh Liễu không so đo, lại nghe hắn nói: “Cút đi rót ly nước cho tôi."

Bùi Tuyển nói xong, lảo đảo choáng váng đi đến giường, Thư Thanh Liễu muốn đỡ hắn, bị hắn đẩy ra, mắng: “Ngu ngốc, tôi ngày mai nhất định đuổi việc anh…"

Không được đỡ, bước chân Bùi Tuyển loạng choạng, đi chưa được mấy bước liền lảo đảo bổ nhào về phía trước, mắt thấy sắp té ngã, Thư Thanh Liễu vội vàng đỡ lấy hắn, Bùi Tuyển thuận tay ôm chặt anh, cả người xấu xa ngã vào anh, nhìn thấy anh, đôi mắt hơi nước mông lung, kêu: “Thư Thanh Liễu?"

“Phải…"

Một đơn âm vừa thốt ra khỏi miệng liền bị cắt ngang, nụ hôn nóng bỏng lấp kín môi Thư Thanh Liễu, tiếp xúc thân mật thình lình xảy ra làm anh chết trân, quên mất mình nên đáp lại, hay là nên đẩy đối phương ra.

“Kỳ thật, bộ dạng anh lúc bị bắt nạt thực đẹp trai…"

Bùi Tuyển thấy anh kinh ngạc liền bật cười, tay ở trên má anh lưu luyến vuốt ve, sau đó nâng cằm anh lên, hôn một chút lên môi, đầu lưỡi khiêu khích dọc theo viền môi của anh ngả ngớn liếm liếm. Dịu dàng khó nói nên lời, Thư Thanh Liễu bị khiêu khích đến nỗi tim đập mãnh liệt, vừa hưởng thụ nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, vừa thì thào nói: “Ở trước mặt anh, không ai dám tự xưng đẹp cả."

Đôi mắt Bùi Tuyển cong lên, cười khẽ: “Thì ra anh cũng sẽ nói lời nịnh bợ."

“Thì ra anh cũng không chán ghét đồng tính."

“Chán ghét…" Bùi Tuyển rất nhanh chuyển nụ hôn nhẹ thành hôn sâu, đầu lưỡi tham tiến vào trong miệng Thư Thanh Liễu, phiến tình vừa quấn vừa liếm, mơ hồ nói: “Bất quá trong mộng không chán ghét…"

Hóa ra hắn đem hết thảy chuyện lúc này đều xem như nằm mộng.

Thư Thanh Liễu có chút mất mác, nhưng chưa bao giờ từng có tiếp xúc thân mật làm anh không cách nào thoát khỏi cảnh trong mơ như thế này, trong lúc kịch liệt dây dưa, lý trí rơi vào tay giặc, lần đầu hôn môi người khác, anh có chút vô thố, chỉ đáp lại theo bản năng, nụ hôn càng lúc càng nóng bỏng, trong hương rượu nhè nhẹ, ngay lúc anh nghĩ mình thật sự say, Bùi Tuyển đột nhiên đẩy anh ra, mắt say lờ đờ nhìn anh, mày khó chịu nhăn lại, giống như trốn ôn dịch lui về phía sau tránh đi.

“Đồng tính luyến ái chết tiệt…"

Thanh âm hàm hồ, lại giống như cảnh tỉnh, làm cho Thư Thanh Liễu nhất thời thanh tỉnh lại, thấy Bùi Tuyển dưới chân lảo đảo, muốn đi dìu hắn, Bùi Tuyển lại tránh ra, bổ nhào về phía trước, lại không cẩn thận ngã quỵ, hoàn hảo giường ngay phía trước, hắn vấp té trên giường, nằm sấp xuống mơ hồ kêu: “Thật khó chịu, nước…"

“Không thoải mái sao?"

Thư Thanh Liễu sợ hắn khó chịu, muốn giúp hắn lật người lại, Bùi Tuyển lại rống to: “Nước! Lỗ tai anh cũng hỏng sao?"

“Anh là người tính tình kém cỏi nhất mà tôi từng thấy." Thư Thanh Liễu hiện tại tiến thoái không được, gặp Bùi Tuyển say rượu nổi điên, anh có chút bất đắc dĩ.

Trong quân đội cố nhiên không hề ít người xấu tính, bất quá tính tình hỉ nộ vô thường khó nắm bắt giống như vậy, Bùi Tuyển là người đầu tiên, kỳ quái chính là, anh bị làm khó, nhưng không tức giận, chỉ cảm thấy Bùi Tuyển như vậy rất thú vị, giống như đứa nhỏ buồn bực cuộn mình trên nệm, miệng thầm thì nói mấy lời nghe không hiểu, trông thực đáng yêu, anh nhịn không được lại chụp hai tấm hình Bùi Tuyển rồi mới đi lấy nước.

Tiếng bước chân đi xa, Bùi Tuyển mở to mắt, con ngươi sáng ngời, hoàn toàn không có bộ dạng ngây ngô khi say rượu, đầu thoáng nâng lên, nhìn kịch bản Thư Thanh Liễu đặt trên sô pha, mày cau lại khó hiểu.

Thực không thú vị, hắn say rượu giả điên, nhục mạ châm chọc nửa ngày, đáng tiếc đều giống đánh vào bị bông, làm gì cũng không công kích nổi, vừa rồi Thư Thanh Liễu lấy túi xách của hắn, hắn còn tưởng rằng có chuyển biến, không nghĩ tới anh chỉ là cảm thấy hứng thú với kịch bản, mệt mình còn cố ý ám chỉ túi xách rất quan trọng, người kia lại căn bản không để ý, chỉ lo xem cuốn kịch bản vô dụng.

Môi có chút đau, Bùi Tuyển liếm liếm nơi bị Thư Thanh Liễu hôn qua, vạn phần hối hận vừa rồi dùng sắc dụ, hắn ngay cả lúc diễn cũng chưa từng xuất thần như vậy, hôm nay lại đụng vào thiết bản, cho tới bây giờ chưa gặp qua người nào hôn kĩ kém như vậy… Không, Thư Thanh Liễu không phải kém, mà là căn bản cái gì cũng không biết, đón nhận nụ hôn như đi đánh giặc, đem bờ môi của hắn gặm như gặm mía, hận không thể đem tất cả khí lực đều sử dụng.

Mẹ nó anh ta rốt cuộc là thật không hiểu, hay là nhìn ra mình đang diễn, cố ý tương kế tựu kế? Bùi Tuyển suy nghĩ nửa ngày cũng vô pháp xác nhận, buồn bực trong chốc lát, quyết định chơi lớn hơn chút nữa, xem anh ta ứng đối thế nào.

Thư Thanh Liễu rót nước trở về, phát hiện Bùi Tuyển lại thay đổi tư thế, có thể bởi vì quá nóng, áo ngủ đều cởi, ném xuống đất, chỉ mặc một cái quần đùi, đường cong thắt lưng mềm dẻo, dáng người thực hoàn mỹ bày ra, Thư Thanh Liễu ngẩn người, cho dù cùng là nam, anh cũng không thể không thừa nhận, Bùi Tuyển là người đàn ông có sức mị hoặc mãnh liệt, theo đường gân trên bắp thịt có thể nhìn ra hắn thường xuyên rèn luyện, không phải kiểu gà luộc nhược chất lưu hành hiện nay, thật không tồi, Thư Thanh Liễu tán thưởng kiểu kiên cường dẻo dai này.

Bất quá tán thưởng rất nhanh liền chuyển hướng, ánh mắt phản bội sự khống chế của ý chí, trên thân thể thân thể dẻo dai làm càn đảo quanh, hơn nữa ở một vài nơi riêng tư, thầm nghĩ càng muốn nhìn nhiều hơn, quần đùi của Bùi Tuyển hơi tuột qua thắt lưng, Thư Thanh Liễu nhịn không được tưởng tượng một chút phong cảnh bên trong, cổ họng có chút khô, anh dứt khoát đem ly nước uống một hơi cạn sạch, lại nhanh chóng kéo cái chăn bên cạnh, đắp lên người Bùi Tuyển.

Lấp liếm giấu đầu hở đuôi, bất quá cuối cùng có thể lừa mình dối người một chút, Thư Thanh Liễu nhìn sườn mặt Bùi Tuyển, lấy khăn lông ướt giúp hắn lau mồ hôi trên trán, sau khi xác nhận hắn đã ngủ sâu, mới ngồi xuống bên cạnh tiếp tục xem kịch bản, mở đầu kịch bản rất hấp dẫn, anh nhìn đồng hồ, quyết định xem xong mới đi ngủ.

Thư Thanh Liễu xem kịch bản đến mê mẩn, người trên giường kia lại càng ngày càng buồn bực, bắt đầu hoài nghi có phải kỹ năng diễn xuất của mình xảy ra vấn đề hay không, hoặc là chính mình mất đi mị lực, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cho ra kết luận là —— Thư Thanh Liễu này có vấn đề. (=)))

Cũng có lẽ, cái kịch bản kia viết thật sự so với hắn còn có lực hấp dẫn hơn đi.

Bùi Tuyển không nhớ rõ khi nào thì mình ngủ, tửu lượng hắn phi thường tốt, nhưng dù sao vẫn là uống không ít, mệt mỏi cả ngày, cuối cùng diễn giả làm thật, cứ như vậy nằm trên giường ngủ mất, cùng hắn tiến vào mộng đẹp chính là tiếng hít thở trầm ổn của Thư Thanh Liễu.

Ngày hôm sau khi Bùi Tuyển dậy, Thư Thanh Liễu đã làm xong bữa sáng, nhìn thấy hắn liền nói: “Tôi thấy còn thời gian nên không gọi anh."

“Cám ơn săn sóc của anh."

Nghe không ra hàm ý thực sự của câu này, Thư Thanh Liễu nhìn hắn một cái, tối hôm qua tâm tình Bùi Tuyển lúc tốt lúc xấu, anh nhìn ra được.

Bất quá hiện tại Bùi Tuyển thần sắc bình tĩnh, như là say một hồi, dường như đem tất cả những chuyện khó chịu quên sạch, đi rửa mặt, nhận bữa sáng, im lặng ăn, bữa sáng làm không tồi, bất quá hắn ghét uống sữa nóng, thuận miệng nói: “Cho tôi ly coca."

“Không có."

“Tôi không phải bảo anh đi mua rồi sao?"

“Lần sau."

Này tuyệt đối là qua loa tắc trách!

Bùi Tuyển không hài lòng ngẩng đầu nhìn Thư Thanh Liễu, lần này đổi lại là Thư Thanh Liễu cúi đầu ăn cơm, cho hắn một cái làm lơ, hắn hung hăng cắn miếng bánh mì như để trút giận, nhìn đỉnh đầu dày tóc của anh, hắn cười lạnh nghĩ, lần này cần chơi đùa một phen, xem người này rốt cuộc có chủ ý gì.

Lịch trình buổi sáng tiến hành thật sự thuận lợi, bất quá Bùi Tuyển phát hiện ánh mắt mọi người nhìn hắn và Thư Thanh Liễu có chút quái, buổi chiều thừa lúc đi xe ra ngoài quay ngoại cảnh quảng cáo, hắn mới tìm ra lời giải.

Tiểu ca phụ trách ánh sáng đưa tờ báo giải trí hôm nay cho hắn xem, tiêu đề hai bài báo đều là tin tức đặc biệt liên quan đến hắn, ở giữa là ảnh chụp của hắn và Thư Thanh Liễu, tấm ảnh lấy bối cảnh trong xe, trước cửa câu lạc bộ, bên cạnh còn dùng thể chữ đậm rất lớn viết thiên vương ngoạn song luyến, nói hắn mới cùng nữ sao kim nào đó thuê phòng bất quá hai tuần, lập tức lại đổi tình nhân mới, đêm khuya cùng nhau tới câu lạc bộ cao cấp uống rượu vân vân, Bùi Tuyển đọc qua, mày hơi nhăn lại.

“Thực khoa trương."

Thư Thanh Liễu ở bên cạnh xem sắc mặt Bùi Tuyển, nghĩ hắn mất hứng, ai ngờ Bùi Tuyển xem xong bài báo, đột nhiên nở nụ cười, nói: “Tôi rất thích bài báo này, tung tin rất đúng thời điểm."

Hắn đem tờ báo tùy tay ném qua một bên, Thư Thanh Liễu khó hiểu, lấy lại nhìn một lượt, văn vẻ không có gì hay, nhưng luôn chĩa mũi dùi về Bùi Tuyển, nói hắn năm đó tự xưng đệ tử nhập môn Vịnh Xuân quyền đều là lời nói dối, hắn ngay cả võ công đơn giản cũng không biết, quay phim còn phải cần diễn viên đóng thế vân vân, đáng tiếc loại tin đồn này so với chuyện tình cảm của hắn, thật sự nhỏ đến không đáng nhắc tới, hơn nữa lại là chuyện rất nhiều năm trước, vì thế chỉ chiếm một góc báo, hoàn toàn bị xem nhẹ.

Nhớ tới ngày hôm qua ở trước đài truyền hình, có người cố ý kích động fans đề nghị Bùi Tuyển đánh quyền, ánh mắt Thư Thanh Liễu trở nên thâm trầm, nếu hôm nay không có bài báo phao tin chuyện tình cảm, tin tức này hoặc nhiều hoặc ít sẽ đánh sâu vào Bùi Tuyển, anh nói: “Có người đang đối phó anh."

“Loại chuyện dẫm đạp nhau thế này còn nhiều mà." Bùi Tuyển cười đến sung sướng.

Tối hôm qua hắn cố ý thử Thư Thanh Liễu, thuận tiện giả bộ thân thiết, không nghĩ tới chỉ một động tác vô tình sáp vào, cư nhiên lại tránh được một lần công kích, thật sự là may mắn, không biết có phải là vận khí người này mang đến hay không, bất quá hiện tại thoạt nhìn đem anh ta giữ ở bên người, cũng không phải là chuyện không tốt.

Thời gian quay quảng cáo so với dự kiến lâu hơn, Bùi Tuyển quay rất thuận lợi, vấn đề là cô gái đóng vai phụ diễn chung với hắn không cách nào nhập vai, vì thế một cảnh dưới trời nắng phải quay đi quay lại mấy lần, Thư Thanh Liễu chạy đi mua cho Bùi Tuyển một chai nước khoáng ướp lạnh, có vị hơi mặn, có thể bổ sung hàm lượng muối bị mất trong cơ thể, ngăn ngừa bị cảm nắng.

Bùi Tuyển ngửa cổ uống nước mát lạnh, nghĩ thầm anh so với mấy trợ lý trước kia dễ sai sử hơn, không cần việc gì cũng chờ hắn chỉ thị mới đi làm, tuy rằng nói lắp lại nội tình không rõ, nhưng anh ta làm việc cơ bản hợp ý mình.

“Xem chừng phải quay một lúc lâu nữa, anh đi đón Tiểu Tiểu đi, chờ quay xong tôi sẽ ngồi xe của tổ làm phim trở về." Bùi Tuyển nói.

Thư Thanh Liễu xem đồng hồ, Tiểu Tiểu sắp tan học, anh thu thập một chút chuẩn bị rời đi, thấy kiểu tóc Bùi Tuyển đã chải gọn gàng bị gió thổi qua có chút loạn, vì thế đưa tay giúp hắn chỉnh lại, hành động thình lình xảy ra làm Bùi Tuyển hơi sửng sốt, lập tức nở nụ cười.

“Trước mặt nhiều người như vậy làm loại động tác thân mật này, anh không sợ lại bị loạn viết sao?"

“Chúng ta cũng không có gì." Thư Thanh Liễu nói xong, nghĩ nghĩ lại còn thực nghiêm túc nói: “Nếu anh lo lắng bọn họ nói thái quá, tôi có thể giúp anh tìm luật sư cảnh cáo bọn họ."

“Kia thật không cần."

Bùi Tuyển cười đến sung sướng, hắn ước gì mấy tờ báo giải trí này nói khoa trương thêm một ít, càng thái quá càng tốt, đem nước quấy đục, làm cho mọi người không chú ý đến chuyện Vịnh Xuân quyền.

Thư Thanh Liễu hiểu lầm nụ cười của hắn, ngượng ngùng rút tay về, nhân cơ hội xem đồng hồ chụp vài tấm, lúc đi lại dặn dò tiểu ca phụ trách ánh sáng vài câu, Bùi Tuyển có chút kỳ quái, chờ Thư Thanh Liễu đi rồi, hắn gọi cậu trai kia đến, cố ý nói: “Trợ lý mới vừa vào, cái gì cũng đều không hiểu, nếu anh ta nói ngốc điều gì, cậu đừng để ý đến anh ta."

“Đúng là thực ngốc!" Cậu trai cười nói: “Anh ta lo lắng sau khi rời đi không ai chiếu cố anh, bảo em để ý một chút, em nói với anh ta, anh Tuyển là ai chứ, có cả đống người đến lấy lòng, còn cần em nhiều chuyện sao."

“Đừng nói vậy, đều là mọi người chiếu cố."

Bùi Tuyển cười nói, trong lòng cũng rất căm tức, cái tên ngu ngốc kia cho tới bây giờ chưa từng ở mấy nơi hỗn tạp này, chỉ toàn làm mấy việc ngốc chọc cười người khác, bất quá cho dù anh ta ngu ngốc cũng là trợ lý của mình, khi nào thì đến phiên người khác tới chê cười.

Quay thêm vài cảnh đối thoại, cuối cùng cũng xong, trên đường trở về, Bùi Tuyển nhận được điện thoại của Lục Hoài An, lo lắng hắn bị Thư Thanh Liễu lừa, nói mình sẽ mau chóng trở về, bảo hắn tạm thời đừng vạch trần, giả vờ đối phó là được.

“Yên tâm." Bùi Tuyển tựa vào ghế xe, thuận miệng nói: “Tôi chơi đùa rất vui vẻ, trước khi chán sẽ không vạch trần."

“Đừng đùa quá, đến lúc đó tôi lại phải giúp cậu thu thập cục diện rối rắm."

Còn đùa với lửa nữa kìa, tối hôm qua hắn diễn khiêu gợi như vậy, tên ngu ngốc kia còn hoàn toàn không phản ứng, hiện tại Bùi Tuyển thực hoài nghi anh không phải thật sự là từ trong quân đội đi ra, nghẹn lâu như thế mà còn có thể nhịn xuống, hay là mục đích không phải trên người mình, hoặc là còn chưa lấy được thứ gì đó anh ta cần.

Như vậy, anh ta rốt cuộc muốn cái gì?

“Hoài An, tối hôm qua tôi chịu chút đả kích, tưởng rằng mị lực của mình mất tác dụng rồi chứ." Bùi Tuyển nhấp một miếng nước Thư Thanh Liễu mua cho mình, cười nói: “Bất quá vừa rồi phát hiện hình như không phải như vậy."

“Cái gì? Cậu là nói có người cự tuyệt mời gọi của cậu?" Lục Hoài An ở bên kia nịnh nọt kêu to: “Người nọ không có mắt sao? Hay là bị lãnh cảm?"

“Có thể đại não có chút vấn đề đi." Tâm tình Bùi Tuyển rất tốt, nói: “Cho nên, tôi chuẩn bị tốt dạy dỗ hắn một phen đây."

“A, người cậu nói không phải là Thư Thanh Liễu chứ?"

Bùi Tuyển cười không trả lời, Lục Hoài An còn muốn nói nữa, di động sóng điện không tốt, sau khi kêu tít tít vài tiếng thì cắt đứt, Bùi Tuyển không gọi lại, nghĩ đến quá trình dạy dỗ sắp tiến hành, liền cười mỉm rồi cất di động.

Buổi tối Bùi Tuyển ở trong phòng làm việc của mình ăn cơm, muốn gọi điện thoại cho Thư Thanh Liễu, mới nhớ ra hắn cũng không biết số của anh, lần trước cũng là mượn di động của Tiểu Tiểu, dứt khoát gọi cho nhóc, sau khi điện thoại được kết nối, chợt nghe bên kia ô ô kêu một trận.

“Ba ơi, con ghét kẻ cướp, chú ấy thực đáng ghét, không cho con uống coca, không cho con xem TV, chơi Wii luôn thắng con, tồn tại của chú ấy làm con cảm thấy bản thân mình thật bỏ đi mà."

Bùi Tuyển dở khóc dở cười, “Muốn ba đuổi việc chú ấy sao?"

“A……" Tiểu Tiểu khó xử nói: “Nhưng mà đuổi việc chú ấy, con về sau sẽ không thể gặp A Phiên chơi a. Con còn muốn tới nhà A Phiên cắm trại, ba ơi, lần sau cho con tới nữa được không?"

Bùi Tuyển chăm Tiểu Tiểu từ nhỏ đến lớn, còn chưa thấy nhóc đối với người nào cảm thấy hứng thú như vậy, nhịn không được hỏi: “Chỗ A Phiên chơi vui như vậy sao?"

“Đúng vậy, con sau khi lớn lên phải làm cảnh sát!"

Miễn, hắn cũng không muốn cả ngày lo lắng hãi hùng, Bùi Tuyển đem phát biểu ngốc nghếch của con trai trực tiếp xem nhẹ, hỏi: “Thư Thanh Liễu đâu?"

“Chú ấy khi dễ con, cho nên con phái xuống bếp ép nước trái cây rồi… Sao ba muốn tìm chú ấy, chú ấy làm việc cho ba không tốt a?"

“Rất tốt, trừ bỏ ngu ngốc một chút."

“Con cũng cho là vậy đó." Tiểu Tiểu cười đến rất đắc ý, “Chỉ cần làm nũng ăn vạ, chú ấy cái gì cũng sẽ làm."

Không hổ là con hắn nuôi lớn, nhỏ như vậy đã biết nên sai sử người khác thế nào, Bùi Tuyển nở nụ cười, bảo Tiểu Tiểu đem điện thoại đưa cho Thư Thanh Liễu, nói với anh sau khi ăn xong tới nhà sách mua bộ truyện “Thiệu Nhất Đao", buổi tối mình muốn xem, Thư Thanh Liễu liền đáp ứng.

Bùi Tuyển về đến nhà, Tiểu Tiểu đã ngủ, Thư Thanh Liễu ngồi ở phòng khách đọc sách, trên bàn trà trước mặt đặt một chồng sách lớn.

“Mấy cuốn này đều là truyện về ‘Thiệu Nhất Đao’ sao?" Bùi Tuyển nghe nói sách này bán rất chạy, cũng biết sách được xuất bản không ít, nhưng không nghĩ tới có nhiều như vậy, nhìn thấy đều là sách bìa cứng, hắn lấy ví ra, hỏi: “Bao nhiêu tiền?"

“Miễn phí." Thư Thanh Liễu buông sách, vào bếp giúp Bùi Tuyển chuẩn bị bữa khuya, nói: “Bộ sách này từ mấy quý trước đã không xuất bản nữa, tôi là lấy từ chỗ Thanh Hà, nó cũng là Thiệu fan."

“Hay không?" Đang ăn cơm, Bùi Tuyển hỏi.

“Viết rất chân thực." Thư Thanh Liễu rót cho hắn một ly cam ép cho bữa khuya, nói: “Có thể thấy khi tác giả viết có tra rất nhiều tư liệu, không phải bịa đặt vô căn cứ."

Bùi Tuyển đảo mắt xem thường, hắn chỉ muốn xem thử, còn nội dung thực hay không thực là điều hắn không cần để ý, bởi vì đóng phim chỉ là giả mà thôi.

“Anh nên nhận bộ phim này, nhân vật Hắc Kiếm này rất hợp với anh."

“Phải không?" Bùi Tuyển uống nước trái cây, thuận miệng trả lời.

Nước trái cây tươi mát đậm đà, xem ra chỉ cần Thư Thanh Liễu ở đây, cha con bọn họ cũng đừng nghĩ uống coca, thật không biết người này sao lại ghét uống coca như vậy.

Thư Thanh Liễu không biết Bùi Tuyển hiện tại đang oán niệm chuyện coca, tiếp tục nói: “Tôi xem đã mấy tập rồi, phát hiện so với Thiệu Nhất Đao, Hắc Kiếm này còn thu hút hơn, hắn là người thực mâu thuẫn, tồn tại xen kẽ thiện và ác, không diễn tốt sẽ không thể làm toát ra mị lực của hắn."

“Anh đây là đang khích lệ tôi?" Bùi Tuyển rốt cục đem lực chú ý chuyển tới trên người Thư Thanh Liễu, ngẩng đầu cười nhìn anh, biểu tình còn rất nghiêm túc, làm cho anh thoạt nhìn thuận mắt hơn, Bùi Tuyển cố ý hỏi: “Vì sao hy vọng tôi nhận vai này như vậy?"

“Bởi vì hắn giống như là vì để anh diễn mà tồn tại." Thư Thanh Liễu nói: “Anh nhất định cũng cho là như vậy, cho nên mới cố ý bảo tôi mua nguyên bộ sách về."

Đối với khẳng định của Thư Thanh Liễu, Bùi Tuyển thực ngoài ý muốn, nghe anh nói thêm: “Nếu anh lo lắng Tiểu Tiểu, tôi thấy đây không thành vấn đề, lúc đi xa quay phim để Thanh Hà chăm sóc là được, Tiểu Tiểu rất thích nó."

Anh cư nhiên nhìn thấu suy nghĩ của hắn, mới quen biết không đến một tuần, Bùi Tuyển không thích loại cảm giác này, ngược lại, hắn chán ghét, hắn không thích chính mình bị đối phương thấy rất thấu triệt.

Kỳ thật Lí đạo diễn vì bộ phim này đã tìm hắn rất nhiều lần, khi đó người đóng vai Thiệu Nhất Đao và Hắc Kiếm đều chưa xác định, mặc hắn chọn, nhưng hắn biết La Vĩ Doanh muốn đi Mĩ quay ngoại cảnh, nên không đáp ứng, sau Thiệu Nhất Đao được Doãn Dạ nhận, người đóng vai Hắc Kiếm là A La, A La là người mới xuất đạo, ngoại hình thực khốc, đáng tiếc không lâu sau khi hắn nhận vai thì bị tai nạn xe cộ gãy chân, hiện tại đang trong quá trình điều trị, phim không đợi người, Lí đạo diễn mới lại đây tìm hắn, nói thực ra, lần này hắn đã động tâm.

Thư Thanh Liễu nói không sai, Hắc Kiếm này thực sự rất giống hắn, hắn vô cùng thích nhân vật tràn ngập mâu thuẫn này, hơn nữa hiện tại việc tranh chấp quyền nuôi nấng Tiểu Tiểu cũng chấm dứt, chỉ cần hắn tìm được người có thể tin tưởng đến chăm sóc con trai, Tiểu Tiểu hiểu chuyện, sẽ không để ý.

Nhưng là hắn tìm không được người có thể tin cậy đến hỗ trợ.

Nội tình của Thư Thanh Liễu bây giờ còn chưa rõ, hắn lo lắng giao phó con trai, Lục Hoài An cũng là người rất bận rộn, để anh ta chăm sóc đứa nhỏ, chỉ sợ nó lạc đi đâu, anh ta cũng không chú ý tới, cho nên, cuối cùng vẫn chỉ có thể đem Tiểu Tiểu gửi trong trường học…

“Anh không thể bởi vì Tiểu Tiểu mà không nhận việc." Thấy Bùi Tuyển do dự, Thư Thanh Liễu nói: “Nếu lo lắng người ngoài, kia có thể gửi cho người nhà anh…"

“Khi nào tôi làm việc cần anh tới khoa tay múa chân?"

Bùi Tuyển thay đổi sắc mặt, khóe miệng lập tức nhếch lên, hướng anh cười nói: “Kỳ thật, tôi thấy anh bị câm còn tốt hơn, ít nhất so với nói lắp thuận mắt chán."

Nụ cười ở dưới ánh đèn toát ra một loại cảm giác lạnh lùng quái dị, Thư Thanh Liễu cảm thấy Bùi Tuyển khó chịu bởi lời nói vô ý của mình, anh đang thầm áy náy, Bùi Tuyển đã đứng lên, cầm sách đi lên lầu.  

Buổi tối Thư Thanh liễu lên mạng tra mới phát hiện, anh tìm không thấy tư liệu Bùi Tuyển trước khi xuất đạo, dùng một ít mánh khóe đặc biệt mới tra được, nguyên lai Bùi Tuyển lớn lên trong gia đình mồ côi cha, sau mẹ hắn dắt theo hắn tái giá, người kia là quân nhân xuất ngũ, tính tình vô cùng dữ dằn, khiến mẹ hắn cuối cùng chịu không nổi đánh chửi bèn bỏ nhà trốn đi, sau đó Bùi Tuyển bị đánh càng nghiêm trọng, chưa tốt nghiệp trung học đã bỏ nhà đi, lang thang kiếm sống bên ngoài, sau rốt cuộc không trở về nữa.

Thư Thanh Liễu càng xem càng kinh ngạc, không chỉ vì những chuyện Bùi Tuyển trải qua lúc trước, mà nhiều hơn chính là biết hắn vừa làm vừa học, trong tình huống công việc bận rộn như vậy, hắn cư nhiên đặt việc học lên hàng đầu, buông tha rất nhiều lời mời khó có được.

Nếu nói lúc trước cái nhìn của Thư Thanh Liễu đối với Bùi Tuyển còn dừng ở vẻ bề ngoài, vậy thì hiện tại anh càng thêm phần kính nể, người này không như vẻ bề ngoài thoạt nhìn ác liệt hời hợt, trái lại, hắn thực thông minh, lúc còn nhỏ đã biết cái gì là trọng yếu nhất, nhưng Thư Thanh Liễu càng tán thưởng cố gắng của hắn hơn, Bùi Tuyển có thể đi đến vị trí hôm nay, không chỉ đơn giản là dựa vào may mắn.

Nên nói với hắn câu thực xin lỗi, sau khi xem xong, Thư Thanh Liễu nghĩ mình không biết hoàn cảnh gia đình đối phương, lại nói như vậy, thật sự quá thất lễ.
Tác giả : Phiền Lạc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại