[Đô Thị Kỳ Duyên Hệ Liệt] - Na Nhất Đoạn Tinh Quang
Quyển 1 - Chương 3-2

[Đô Thị Kỳ Duyên Hệ Liệt] - Na Nhất Đoạn Tinh Quang

Quyển 1 - Chương 3-2

Ngày hôm sau lại là một ngày bận rộn, Bùi Tuyển chỉ có thể thừa dịp rảnh rỗi lúc ngồi trên xe gọi điện thoại cho Tiểu Tiểu, microphone bên kia thực ồn, Tiểu Tiểu rất hào hứng nói mình đang chơi cưỡi ngựa trong công viên, líu ríu nói nửa ngày, lại bởi vì tiếng nhạc rất vang, không thể nghe rõ, nhưng Bùi Tuyển không ngắt lời, vẫn nghe nhóc nói, thẳng đến khi nhóc nói mệt, mới cúp điện thoại.

Thư Thanh Liễu qua kính chiếu hậu nhìn thấy biểu tình của Bùi Tuyển, nụ cười thực ôn hòa, bất đồng với tươi cười thương hiệu trên màn ảnh, lại làm cho người ta mê luyến, anh tùy tay kéo xuống cửa chớp.

“Kỳ thật anh không cần lo lắng, môi trường sống, tài lực, còn có mối quan hệ thân thiết giữa con cái với cha mẹ, sẽ trở thành điều kiện để thẩm phán quyết định quyền nuôi dưỡng, điểm này anh so với cô La có lợi thế hơn, cô ấy nếu hỏi cố vấn, sẽ hiểu được."

Không gian trong xe rất nhỏ, Thư Thanh Liễu cảm giác rõ ràng phiền não của Bùi Tuyển, nhìn ngón tay hắn đang kẹp điếu thuốc, khó có được chủ động bắt chuyện.

Bùi Tuyển sửng sốt, vẻ mặt sau màn khói có chút phức tạp, rất nhanh trả lời: “Thì ra anh nói cả một câu dài cũng có thể không nói lắp."

Nói lắp là bệnh trước đây của anh, chỉ cần không khẩn trương sẽ không có gì, anh cũng không biết tại sao khi gặp Bùi Tuyển lại tái phát, có thể bởi vì hắn là thần tượng thời thiếu niên của mình đi, Thư Thanh Liễu cười cười, nói: “Anh thực yêu Tiểu Tiểu."

“Phải, tôi rất yêu nó."

Giọng Bùi Tuyển có chút khàn khàn, Thư Thanh Liễu lo lắng nhìn hắn, hắn tựa hồ tâm thần không yên, từ sáng đã liên tục hút thuốc, kế tiếp còn có tiết mục, hiện tại tình trạng này thật không phải hiện tượng tốt.

Nhìn biểu tình Bùi Tuyển gọi điện thoại liên tục ban nãy, Thư Thanh Liễu đoán được nguyên nhân, cố ý đem cửa kính xe mở ra, khí nóng bên ngoài thổi vào, sắc mặt Bùi Tuyển lập tức trở nên rất khó xem, nói: “Heo, đóng cửa."

“Mùi thuốc lá trong xe quá nặng, sẽ dính vào người," Thư Thanh Liễu đã quen kiểu nói chuyện hà khắc của Bùi Tuyển, quan sát vẻ mặt hắn, ngược lại cảm thấy buồn cười, nói: “Kia sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của anh."

“Anh lo lắng thật chu đáo."

Tuy nói vậy, Bùi Tuyển vẫn là đem thuốc dập tắt, động tác hung hăng như là đang dụi thuốc vào Thư Thanh Liễu, cảm nhận được oán giận của hắn, Thư Thanh Liễu lại lén chụp hình, phản kích rất thú vị, làm cho anh bắt đầu có điểm làm không biết mệt.

Chương trình buổi chiều quay xong, Bùi Tuyển bảo Thư Thanh Liễu nhanh chóng lái xe tới sở luật sư, hai người tới nơi, phát hiện cách giờ hẹn còn hơn nửa tiếng, trong khi đợi luật sư đến, Bùi Tuyển lại lấy thuốc ra, tính muốn hút một điếu, nghĩ nghĩ, lại nhét lại vào hộp, động tác có chút không kiên nhẫn, cho thấy tâm tình không yên của hắn lúc này.

Hắn bình thường hẳn là rất ít khi hút thuốc.

Nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của Bùi Tuyển, Thư Thanh Liễu nghĩ, hắn đang cực lực che dấu lo lắng của bản thân, là bởi vì mình đang ở đây. Thật là một người kiêu ngạo, dù chỉ có một người bên cạnh, hắn cũng sẽ không tháo mặt nạ xuống.

Không muốn lại gia tăng áp lực cho Bùi Tuyển, Thư Thanh Liễu đứng lên, nói: “Tôi ra ngoài chờ anh."

Bùi Tuyển sửng sốt, trong lúc do dự, cửa mở ra, luật sư đi đến, hắn định thần lại, nói với Thư Thanh Liễu: “Ở lại."

Luật sư là người La Vĩ Doanh trước khi xuất ngoại đã mời tới, toàn quyền ủy thác hắn phụ trách thỏa thuận ly hôn, sau khi chào hỏi, luật sư đem văn kiện đã chuẩn bị tốt đưa cho Bùi Tuyển xem qua, bên trong cũng không có điều kiện khắc nghiệt nào, phương diện tài sản La Vĩ Doanh cũng không đề cập đến.

Điểm này Bùi Tuyển không lấy làm lạ, La Vĩ Doanh là người thực kiêu ngạo, cát-xê quay phim của cô cũng không ít, vì một chút tiền mà đánh mất thể diện không phải là tác phong của cô, nhưng cô không tranh quyền nuôi dưỡng Tiểu Tiểu, điều này vô cùng nằm ngoài dự kiến của Bùi Tuyển, bất quá mặc kệ nói thế nào, đây đều là chuyện tốt, hắn vừa rồi còn đang suy nghĩ, nếu tranh chấp quá mức, hắn hẳn phải mời luật sư khác.

Vấn đề lo lắng nhất dễ dàng giải quyết, Bùi Tuyển cầm bút ký tên, liền bị Thư Thanh Liễu ngăn lại, đem thỏa thuận lấy qua, xem xét kỹ từng mục một.

“Không có vấn đề gì đâu." Luật sư đối với sự can thiệp của Thư Thanh Liễu có chút không hài lòng, chỉ là một trợ lý nhỏ, lại muốn làm chuyện của người đại diện, làm cho hắn cảm thấy nực cười, nói: “Nội dung văn kiện tuy rằng là làm theo ý cô La, nhưng tuyệt đối không xâm phạm quyền lợi của Bùi tiên sinh, mời không cần lo lắng."

“Tôi chỉ tin tưởng hai mắt của mình."

Bùi Tuyển quá nóng nảy, rất dễ xem nhẹ một ít chi tiết, Thư Thanh Liễu không hề nghĩ ngợi, liền quyết định giúp hắn xem bản thỏa thuận, hành động đi quá giới hạn không phù hợp với nền giáo dục quân đội anh từng được truyền thụ, bất quá dù sao hiện tại anh cũng không phải quân nhân, không sao cả.

Đối với việc làm của Thư Thanh Liễu, Bùi Tuyển ban đầu cũng có chút kinh ngạc, nhưng không nói gì, yên lặng chờ anh đọc từng mục, đầu anh hơi cúi xuống, sườn mặt mang theo nét cương nghị đặc thù của quân nhân, sống lưng thẳng tắp, là thói quen nhiều năm dưỡng thành, chỉ sợ cả đời đều không đổi được, Bùi Tuyển đột nhiên thất thần nghĩ —— người này rốt cuộc đã phạm sai lầm gì mới phải xuất ngũ?

Thư Thanh Liễu không chú ý đến ánh nhìn chăm chú bên cạnh, sau khi xem xong, xác định không có vấn đề, mới đem văn kiện chuyển cho Bùi Tuyển, Bùi Tuyển ký tên xong, lại nghe luật sư dong dài một ít lời vô nghĩa, buổi đàm phán mới chấm dứt.

Hai người ra khỏi sở luật sư, lúc trong thang máy, Thư Thanh Liễu từ trên vách thang máy nhìn thấy Bùi Tuyển cười, nụ cười thả lỏng thoải mái, giống như dỡ xuống gánh nặng, làm cho cả người hắn thực nhẹ nhõm, từ trong túi lấy ra gói thuốc, lại không hút, sau khi ra khỏi thang máy, vo lại, ném vào thùng rác.

Tâm tình Bùi Tuyển rất tốt, sau khi lên xe lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Tiểu, là Thư Thanh Hà nghe máy, nói bọn họ hiện tại đang ở bên ngoài ăn món Pháp, một lát còn muốn quay lại khu vui chơi xem bắn pháo hoa ban đêm, còn nói trường tiểu học Lăng Vân cùng một khu với bọn họ, tối nay cũng không cần tới đón, miễn cho ngày mai đưa Tiểu Tiểu đến trường rất phiền toái.

Bùi Tuyển vốn tính toán cùng con trai trải qua đêm nay, dù sao tảng đá treo trong lòng đã hạ xuống, gần đây công việc không quá bận rộn, nghĩ muốn ở bên cạnh con trai nhiều một chút, nhưng Tiểu Tiểu cầm máy nói: “Ba, ba yên tâm làm việc đi, con ở chỗ A Phiên, A Trạch rất ngoan."

“A Phiên?"

“Đúng vậy, A Phiên có thiệt nhiều thứ kỳ lạ, A Trạch nói tiếng nước ngoài cực siêu, con đang cố gắng học chú ấy, ngày mai đi học khoe ra!"

Hưng phấn nói chuyện, nghe tiếng cũng biết Tiểu Tiểu chơi rất vui, điều này làm cho Bùi Tuyển có chút áy náy, hắn thân phận đặc thù, rất ít khi dắt Tiểu Tiểu đến những nơi công cộng, La Vĩ Doanh lại càng khỏi phải nói, điều trẻ con tuổi này cần nhất bọn họ cái gì cũng không làm được, ngược lại là người ngoài mang con đi công viên chơi trò chơi.

Bùi Tuyển đáp ứng thỉnh cầu của Tiểu Tiểu, dặn dò vài câu rồi cúp điện thoại, hỏi Thư Thanh Liễu, “A Phiên là ai?"

“Chính là Thanh Hà." Nghe Tiểu Tiểu hôm nay đi công viên chơi, Thư Thanh Liễu liền biết chân chính muốn chơi trò chơi là Thư Thanh Hà, “A Phiên (3) là biệt hiệu của nó, bạn nó đặt cho."

A Phiên, A Trạch là Thư Thanh Hà và Thiệu Yến Lê, đây là cặp đôi chính trong bộ Nhiệt tuyến XXX, cùng hệ liệt với Na nhất đoạn tinh quang. Phiên có nghĩa là nhanh nhẹn, còn có nghĩa là lừa đảo. Vì Thiệu Yến Lê hay bị Thư Thanh Hà gạt nên mới đặt biệt danh này cho cậu. Trạch chỉ người thường hay ở nhà, Thiệu Yến Lê là tác gia nên không hay ra khỏi nhà, vì thế Thư Thanh Hà mới gọi anh là A Trạch.

“Tên rất thú vị." Bùi Tuyển cười nói: “Trí tưởng tượng của bạn cậu ta thực phong phú."

Đó là đương nhiên, trí tưởng tượng của tác gia không phong phú, trên đời này sẽ không còn ai trí tưởng tượng phong phú nữa.

Đã nhắc tới A Trạch, Thư Thanh Liễu nghĩ nói chuyện liên quan đến “Nửa đêm", ai ngờ Bùi Tuyển hỏi anh trước, “Đêm nay muốn ăn gì? Tôi mời."

Thư Thanh Liễu đối với ẩm thực không nghiên cứu nhiều, bất quá đây là sau khi anh và Bùi Tuyển quen biết, lần đầu tiên thấy tâm tình hắn tốt như vậy, liền nói: “Tôi không kén ăn, gì cũng được."

Bùi Tuyển liếc anh, “Gì cũng được, anh là heo sao?"

“Anh không thể một ngày không mắng chửi người khác sao?"

“Tôi đang mắng – người – sao?"

Bùi Tuyển cố ý nói chậm các từ cuối, Thư Thanh Liễu nghe tới đây, vốn định phản bác, quay đầu lại, liền đối diện với đôi mắt tràn ngập ý cười, cơn tức nhất thời biến sạch, được rồi, so với “Heo ngu ngốc" lúc trước, câu này đích xác không tính là gì.

Hai người thảo luận xong, cuối cùng vẫn là chọn món Pháp, Bùi Tuyển chọn nhà hàng có chế độ thành viên, như vậy sẽ không phải lo lắng bị fans quấy rầy, mặt khác hắn cũng muốn nhìn xem phản ứng của Thư Thanh Liễu khi ăn cơm Tây, mang theo hưng trí hơi muốn trêu cợt.

Vì thanh tĩnh, Bùi Tuyển yêu cầu một nhã gian, làm cho hắn kinh ngạc chính là Thư Thanh Liễu không cần hắn giới thiệu, liền lấy thực đơn tiếng Pháp, chọn oysters cups, thịt thăn bò steak, súp hành tây và mấy món ăn nổi tiếng ở đây, nhìn anh thuần thục gọi món, tựa hồ đối với những nhà hàng kiểu này cũng không xa lạ, điều này làm Bùi Tuyển đột nhiên nhớ tới Thư Thanh Hà, tiểu hồ ly cảnh sát kia ở đồn công an làm văn chức, cậu ta nếu cũng đến mấy nơi này ăn cơm, không biết tiền lương có đủ thanh toán hay không.

“Anh thấy tôi mời khách, cho nên xài chiêu sư tử ngoạm sao?"

Nhà hàng này chất lượng không thấp, một món ăn ít nhất một trăm đô la, Bùi Tuyển nhìn Thư Thanh Liễu gọi món rất rõ ràng, nhịn không được buồn cười hỏi.

“Tôi sẽ thanh toán hóa đơn."

Còn nghiêm túc trả lời, làm cho Bùi Tuyển đoán không ra Thư Thanh Liễu nói vậy là xuất phát từ thiệt tình, hay là ở cố ý thử hắn, hắn lười nghĩ nhiều, lại gọi thêm một chai rượu vang đỏ, nói: “Kia thật không cần, mấy ngàn tệ tôi vẫn chi được."

Rượu và thức ăn rất nhanh được mang lên, Thư Thanh Liễu giúp Bùi Tuyển rót rượu, còn bản thân lại lấy lý do lái xe nên không uống, Bùi Tuyển không khuyên, dù sao hắn đã biết, người này cố chấp chuyện gì là sẽ không thay đổi.

Đây là lần đầu tiên hai người chính thức ngồi cùng bàn ăn cơm từ khi quen biết tới nay, Thư Thanh Liễu không phải người thích người nói chuyện, Bùi Tuyển cũng sẽ không chủ động nói với anh, bữa tối dùng xong trong trầm mặc. Rượu Bùi Tuyển mới uống hơn một nửa, gặp Thư Thanh Liễu ngồi nghiêm chỉnh vẻ mặt nghiêm túc, người không biết có lẽ sẽ bị anh dọa mất, bất quá trải qua vài ngày tiếp xúc, Bùi Tuyển nhìn ra vẻ trầm mặc lạnh lùng của anh chỉ là mặt ngoài, anh là không quen, hoặc không thích nhiều lời, trừ bỏ trao đổi tất yếu.

Vì thế Bùi Tuyển mới cố ý đưa thẻ tín dụng cho Thư Thanh Liễu, để anh đi thanh toán trước, người này kỳ thật là một người hầu rất dễ sai sử, hắn tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn Thư Thanh Liễu rời đi, nhàn nhã tự nghĩ.

Di động vang lên, Bùi Tuyển vừa phẩm rượu vừa nghe máy, nghe giọng của Lục Hoài An, hắn cười nói: “Anh tính ở đó chơi đến lễ mừng năm mới luôn hả, không muốn trở lại sao?"

“Nào có, mấy ngày nay tôi vì ứng phó những người đó, bận chết đây." Lục Hoài An oán giận: “Nếu không tôi đã về sớm, công ty tích một đống chuyện, nghĩ tới liền đau đầu."

Lục Hoài An so với Bùi Tuyển lớn tuổi hơn, gia cảnh rất tốt, bất quá kẻ có tiền lại có phiền não của kẻ có tiền, chẳng hạn như vụ tranh chấp di sản này, không tốn chút thời gian là không xong, Bùi Tuyển biết hắn khó xử, không để ý, hỏi: “Vậy anh còn có thời gian gọi điện thoại cho tôi?"

“Bởi vì có việc gấp a, hôm nay tôi ra ngoài làm việc, cậu đoán xem tôi gặp ai?"

“Ai a, đừng thừa nước đục thả câu."

“Là cô vợ trên danh nghĩa của cậu, cô ta đang đi cùng một người Mỹ, người đàn ông kia tôi biết, là đạo diễn có chút danh vọng."

“Tôi biết, La Vĩ Doanh đi Mỹ quay ngoại cảnh."

“Nhưng động tác của bọn họ rất thân mật, tôi hỏi thăm một chút, nghe nói La Vĩ Doanh quay xong bộ phim này, sẽ quyết định rời khỏi, tin tôi đi, lần này tuyệt đối không phải mánh lới cô ta bày ra."

Hắn tin tưởng, La Vĩ Doanh lần này là đi thật sự, nếu không sẽ không vội vàng chấm dứt hôn nhân trên danh nghĩa, đem Tiểu Tiểu quăng cho hắn, chạy tới bờ bên kia Thái Bình Dương, người phụ nữ kia thực thông minh, còn hơn một mực đảo quanh hai đường song song, không nổi tiếng thì chìm, kết hôn với một người chồng tốt thực tế hơn.

“Chúng tôi đã ly hôn." Hắn nói.

“Cái gì!?"

“Chiều nay tôi vừa ký đơn ly hôn, cô ấy không tranh Tiểu Tiểu."

“Thực khốn nạn, ngay cả con mình cũng không quan tâm!" Lục Hoài An tức giận bất bình mắng xong, lo lắng tâm tình Bùi Tuyển, nhẹ giọng hỏi: “Cậu tính thế nào? Hiện tại sự nghiệp của cậu đang vượng, giải ảnh đế năm nay phiếu của cậu cũng cao nhất, có đứa nhỏ sẽ rất dễ cản đường, hơn nữa… Cậu nên hiểu, có một số việc đừng bỏ vào quá nhiều tình cảm, không đáng."

“Nó là con tôi."

Nghe ra Bùi Tuyển tức giận, Lục Hoài An nhún nhún vai, “OK, tôi chỉ là nói một chút lợi và hại, dù không đồng ý thì đây cũng là quyết định của cậu, tương lai không hối hận là được."

Không, hắn lúc trước khi quyết định nuôi dưỡng Tiểu Tiểu, đã không nghĩ tới sẽ hối hận.

Tâm tình bởi vì đề tài này trở nên có chút trầm, Bùi Tuyển không muốn nói thêm, cười nói: “Hoài An anh thực phiền, trợ lý anh cử tới tuy rằng giống như đồ cổ đào được từ xưa, bất quá rất có khả năng, hoàn toàn có thể thay thế sự hiện diện của anh."

“Trợ lý tôi cử tới?"

“Kêu Thư Thanh Liễu, anh từ đâu mà tìm được kẻ dở hơi như thế vậy?"

“Kia không phải chính cậu chọn sao?" Lục Hoài An kinh ngạc nói: “Tôi còn tưởng công ty cử đến cho cậu."

“Không phải anh cử tới?"

“Đương nhiên không phải, bên này xảy ra chuyện, tôi bận đến không thể thoát thân, làm sao có thời giờ tìm người…"

Nghe Lục Hoài An nói, sắc mặt Bùi Tuyển trở nên âm trầm. Chuyện này tựa hồ so với chuyện vừa rồi càng trầm trọng hơn, mi mắt nâng lên, vừa vặn Thư Thanh Liễu thanh toán xong trở về, nhìn thấy anh, môi Bùi Tuyển thoáng cong lên, hỏi bên kia, “Nói vậy thì, anh hoàn toàn không biết chuyện này?"

“Không biết, Hắn là ai vậy? Có phải là tạp chí bát quái phái tới không? Cậu cẩn thận một chút, chuyện Tiểu Tiểu đừng để hắn biết."

Đâu chỉ biết, căn bản là hoàn toàn giao cho anh ta chăm sóc, Bùi Tuyển nhận thẻ tín dụng Thư Thanh Tiễu đưa qua, đối với microphone nói: “Không sao, hắn rất thú vị, tôi thích."

Thư Thanh Liễu kỳ quái nhìn hắn, Bùi Tuyển cười nhìn lại, phong thái tao nhã nhàn tản, tựa như bộ dáng bình thường hắn đứng trước máy quay, Thư Thanh Liễu quả nhiên bị nhìn đến không được tự nhiên, đem ánh mắt tránh đi, Bùi Tuyển khinh miệt cười, cúp điện thoại.

Cho tới bây giờ vẫn không có bài báo nào về Tiểu Tiểu, có vẻ như Thư Thanh Liễu chưa tiết lộ điều gì, có lẽ hắn đi theo mình, là vì còn muốn thu thập thêm nhiều thông tin, bất quá Bùi Tuyển ngược lại cảm thấy Thư Thanh Liễu hẳn là không có quan hệ với đội chó săn, theo điện ảnh nhiều năm như vậy, hắn tin tưởng ánh mắt của mình, nếu Thư Thanh Liễu là người của tạp chí bát quái, thì phải có bè đảng, còn không thì do hắn hành động quá kín, có thể giấu diếm được hai mắt của mình.

Chính là, nếu không phải đội chó săn, hắn trăm phương ngàn kế đi theo mình là vì cái gì? Chẳng lẽ mục đích là Tiểu Tiểu? Nhưng tựa hồ không giống…

Thanh toán xong, Bùi Tuyển lại không đi, như trước ngồi ở chỗ kia phẩm rượu, một lát sau hỏi Thư Thanh Liễu, “Lịch trình ngày mai?"

“Buổi sáng mười giờ tham dự buổi phỏng vấn, mười hai giờ có hẹn với công ty điện ảnh Thịnh Dực, buổi chiều hai giờ ba mươi chụp ảnh ngoại cảnh quảng cáo, buổi tối bảy giờ có tiệc rượu xã giao, bất quá tôi đã giúp anh hủy bỏ."

“Nhớ rất rõ." Bùi Tuyển đảo qua hai tay trống không của Thư Thanh Liễu, “Anh ngay cả bản ghi chép cũng không xem sao?"

“Không cần."

“Tôi không thích người quá tự phụ." Bùi Tuyển buông xuống ly rượu trống không, đứng dậy ra ngoài, “Còn có, đừng tự tiện sửa đổi lịch trình của tôi, trợ lý không có tư cách này."

Anh không phải tự tiện, mà là căn cứ theo an bài của Lục Hoài An trước kia suy đoán ra yêu thích của Bùi Tuyển, kết hợp với tinh thần trạng thái của hắn bây giờ mà đưa ra quyết định, đương nhiên, Bùi Tuyển nói không sai, anh đích xác không có tư cách này, gật đầu nói: “Rõ."

Hai người ra khỏi nhà hàng, sau khi lên xe, Bùi Tuyển nhìn đồng hồ, nói: “Thời gian còn sớm, không bằng tới quán bar đi."

“Ngày mai anh có chương trình."

“Quen rồi."

Bùi Tuyển nói tên quán bar, để Thư Thanh Liễu chiếu theo địa chỉ mình nói lái xe đi, khi chờ đèn giao thông ở một ngã tư, hắn đột nhiên cúi thắt lưng, tựa như muốn đè lên người Thư Thanh Liễu, Thư Thanh Liễu sửng sốt, vừa thấy bên cạnh có ánh sáng lóe lên, có người nào đó chụp được ảnh bọn họ, xoay người bỏ chạy.

“Nhàm chán."

Bùi Tuyển dương dương tự đắc cầm di động trong tay, “Tôi chỉ nhặt di động mà thôi."

Thư Thanh Liễu không nghe thấy tiếng điện thoại rơi, bất quá không để ý, hỏi: “Muốn đem ảnh chụp lấy trở về hay không? Miễn cho bọn họ nói lung tung."

“Không cần, ai cũng phải trong hỗn tạp mà kiếm cơm ăn." Bùi Tuyển cười mỉm nhìn anh, “Mặt anh đỏ."

Bởi vì anh dựa quá gần, di động cũng nhặt lên rồi, còn dán trên người tôi làm chi?

Thư Thanh Liễu rất muốn nói vậy, nhưng là trái tim bị nụ cười mỉm kia hấp dẫn, hoảng hốt quên mất phản bác, Bùi Tuyển thấy anh như vậy, cười nói: “Anh đang khẩn trương."

“Không có."

Không biết hiện tại loại tâm tình này có phải khẩn trương hay không, bởi vì anh chưa trải qua cảm giác như vậy bao giờ, tim đập thình thịch, Thư Thanh Liễu theo bản năng nhấn đồng hồ. 

“Anh không phải là đồng tính luyến đi?" Bùi Tuyển không chú ý tới mờ ám của anh, như trước nhìn anh chăm chú, mắt toát ra hồ nghi.

“Không…"

Tim đập nhanh hơn, đèn xanh, Thư Thanh Liễu nhấn mạnh ga, lái xe chạy đi, may mắn Bùi Tuyển buông tha không nhìn chằm chằm anh nữa, trở lại chỗ ngồi, lạnh lùng nói: “Tốt nhất không phải, loại người này thực ghê tởm."

“Anh, vui lòng tôn trọng người khác, anh không, không có tư cách chỉ trích… lối sống… của người khác."

“Đồng tính luyến ái thêm nói lắp, thật đúng là phối hợp kỳ dị."

Nghe Thư Thanh Liễu cố gắng giải thích, Bùi Tuyển vèo cười, hắn nhìn ra được, Thư Thanh Liễu hiện tại không có giả vờ, anh mỗi khi căng thẳng kích động, nói chuyện sẽ lắp bắp, làm cho hình tượng nguyên bản lạnh lùng nháy mắt sụp đổ, nhìn thấy thực thú vị, điều này làm cho tức giận của Bùi Tuyển khi nghe được chân tướng hơi chút tiêu giảm, nói: “Tôi mệt rồi, anh hiện tại làm người câm là được, so với nói lắp thuận mắt hơn."

Châm biếm ác liệt, còn bày ra vẻ mỉm cười, càng làm cho người ta không biết nên phản bác thế nào, Thư Thanh Liễu có chút đắn đo không chính xác tính tình Bùi Tuyển, nhớ tới lúc ở trường quân đội làm một ít đề phân tích nhân cách, suy đoán hắn trong tiềm thức nhất định là tồn tại một phiên bản thực mâu thuẫn, người như thế sẽ không dễ dàng trước mặt người khác biểu hiện ra mặt chân thật, thậm chí sẽ không biểu hiện chân thật với chính mình, nói cách khác, Bùi Tuyển trời sinh thích hợp nghề diễn này, hắn không phải diễn, mà là biểu đạt một mặt khác của bản thân.  

Thật là một người thú vị, khóe miệng Thư Thanh Liễu lộ ra nụ cười mỉm, trở về tra xem những việc hắn trải qua nhiều năm qua, nhất định sẽ có rất nhiều phát hiện mới.
Tác giả : Phiền Lạc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại