Đổ Thạch Sư
Chương 71: Kế hoạch mật y
Dụng cụ ngày đó mật y đưa cho kỳ thực rất đơn giản, trong cái hộp nhỏ chỉ đặt vài thứ. Một cái dụng cụ kim loại dạng phễu, là dụng cụ đo lường, một cái là tuýp thuốc mỡ, còn có một cái chỉ bé bằng ngón tay út của Bạch, một dụng cụ cỡ nhỏ có một sợi dây kim loại dài nối với một mảnh kim loại hình tròn dẹp, một đầu khác của dây kim loại nối với một màn hình hiển thị 4 inch, tên là máy kiểm tra độ co dãn của da thịt.
Ba thứ này cần phải sử dụng nguyên bộ. Mục đích là để đo sức chịu đựng lớn nhất ở cái chỗ đằng sau của tiểu thụ, và đo độ căng da có thể chịu đựng của tiểu thụ.
Hơn hai tháng trước Vincent mượn được bộ dụng cụ này, bản hướng dẫn có viết rõ ràng rành mạch các bước thao tác, thao tác cũng vô cùng đơn giản, sớm đã bị thú nhân nghiên cứu cực kỳ thấu đáo. Mà hành động, là ngay tại tối nay.
Để lần hành động này tiến hành thuận lợi, Vincent vẫn luôn chủ trương vị thành niên không uống rượu lại cố tình chạy một chuyến đến phủ thành chủ đòi rượu hoa quả mà thành chủ đã cất giấu bao lâu nay, rượu này là dùng 17 loại hoa khác nhau và 25 loại trái cây đặc biệt tinh chế ủ thành, từ chọn nguyên liệu đến lựa chọn dụng cụ ủ rượu, điều kiện ủ rượu, điều kiện cất giữ, không khâu nào mà không chặt chẽ tới cực điểm. 35 năm một lô rượu thành phẩm mới được mở ra, lúc đấy hương vị của nó ôn nhuận như tơ, hương thơm tràn ngập trong miệng, nếu cất giấu nhiều năm, thì càng miễn chê, nó thuộc loại càng cất lâu hương vị càng tinh thuần. Mà bình rượu hoa quả thành chủ cất giấu này, đã có 258 năm lịch sử, có thể nói là vị đậm đà, hương rượu liên miên không dứt, dư vị vô cùng. Mặc dù đối với thú nhân mà nói, rượu này hương vị không đủ kích thích, nhưng tác dụng của rượu tuyệt đối là miễn bàn! Thời gian càng lâu, tác dụng của rượu càng nhiều, nhưng kỳ diệu nhất là, rượu này sẽ không để lại di chứng sau khi say rượu, chỉ cần ngủ đủ, hôm sau dậy còn cảm thấy tinh thần càng tốt hơn.
Vì buổi tối hôm nay, xem ra Vincent rất hao tổn tâm huyết, không chỉ chuẩn bị rượu, ngay cả thức ăn đều thơm ngon tinh xảo, tất cả đều là món Bạch Tử Thạch thích ăn. Lúc tiểu á thú nhân kết thúc một ngày học tập trở về nhà, đã thấy cơm canh bày sẵn trên bàn ăn. Người yêu ngồi ở trên ghế salon mỉm cười ôn thuần mê người.
Cảnh tượng này rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cho Bạch Tử Thạch cảm thấy thật có lỗi. Mấy ngày nay được Vincent chăm sóc quá chu đáo, còn bản thân mình mỗi ngày ngoại trừ học tập ra thì cơ bản đều không cần phiền não điều gì.
“Đi tắm đi."
Bạch Tử Thạch híp mắt cười: “Uh."
Ở khu mỏ cả ngày, Bạch Tử Thạch lúc nào cũng khiến cả người bẩn thỉu, mỗi ngày về nhà chuyện đầu tiên làm chính là tắm rửa, rồi mới ăn cơm. Chờ lúc cậu tắm xong đi xuống, tấm vải che trên bàn ăn đã được vén lên. Màu sắc tươi ngon của rau xanh, được nấu vừa tới, canh nóng thơm ngon, cùng với hai chiếc ly một lớn một nhỏ, một bình rượu lộ ra ánh sáng trong suốt.
Một bữa ăn này Bạch Tử Thạch ăn phi thường thỏa mãn, chỉ cảm thấy tay nghề của Vincent thật sự càng làm càng tốt, ngay cả rượu kia cũng là cực phẩm, vị thuần hậu, lúc uống một tý sáp cũng không có, nhẹ nhàng trôi xuống cổ họng, để lại vị ngọt ngào vô cùng. Bất tri bất giác, chỉ mình Bạch đã uống non nửa bình.
“Phù ——" ăn no uống đủ Bạch có chút buồn ngủ ngáp một cái, khẽ lung lay đầu, chỉ cảm thấy đầu hình như có chút lơ mơ, niết niết mũi, cố chịu đựng, giúp Vincent thu dọn bàn ăn, rửa chén bát đồ dùng, rồi mới lên trên tầng đi ngủ.
Vincent nhìn đôi môi phấn phấn ẩm ướt của Bạch Tử Thạch, khuôn mặt uống rượu xong càng lộ ra vẻ lười biếng, trong lòng nóng lên, nhịn không được cúi đầu hôn lên môi cậu một cái thật sâu, thấp giọng khàn khàn nói: “Bạch, ta nhớ chúng ta đã nói về vấn đề ‘bồi thường’."
Bạch Tử Thạch hơi ngẩn người, vẻ mặt không khỏi có chút nhăn nhó, bồi thường cái khỉ gì, căn bản không cần nghĩ, nhất định là cái gì gì kia. . . Cậu nghiêng đầu, tránh thoát một bước tiến lên tập kích của Vincent: “Ta đáp ứng, tất nhiên sẽ không đổi ý."
Vincent cong lên khóe miệng, cười.
“Tốt lắm." Hắn nói. Không biết chuyện gì xảy ra, Bạch Tử Thạch đột nhiên cảm thấy người mình chợt lạnh.
Hai người cùng nhau lên lâu, Vincent vào phòng tắm tắm rửa, Bạch Tử Thạch nhìn bóng lưng của hắn biến mất sau cửa, nghĩ đến các loại chuyện tý nữa có thể phát sinh, bất giác cắn cắn miệng, xoay người nhào lên trên giường lớn, an tĩnh chờ. Tác dụng của rượu hoa quả dần dần phát tác, người nào đó càng chờ đợi càng khẩn trương, cắn răng một phát, chả có gì để mất cả: “Không phải là gì gì đó thôi sao! Đó là đối tượng của ngươi! Tiến lên!" Hơn nữa Vincent tốt như vậy, dù thế nào, cũng đáng.
Tục ngữ nói rượu tăng thêm can đảm, nên khi Vincent tắm xong chỉ quấn khăn tắm nửa người dưới đi ra, nhìn thấy Bạch ngồi trên giường chỉ đắp chăn che nửa người dưới, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó trong lòng nóng lên, tiểu đông tây đã ngấm rượu da thịt toàn thân trắng nõn hơi lộ ra màu phấn hồng, có thể nhìn thấy rõ ràng, phía dưới chăn cơ bản là cậu ấy không mặc một cái gì! Đôi mắt đen nhánh của Bạch nhìn chăm chú không chớp mắt sang phía này, trong mắt đã có chút mông lung.
Bộ dạng tự giác thuận theo này một phát khơi dậy khô nóng toàn thân Vincent, hô hấp nặng nề. Hai ba bước đã vọt đến ôm lấy ngươi thân hôn, đôi môi dày của thú nhân ôn tồn ma sát trên môi mình, Bạch Tử Thạch to gan vươn tay vịn lấy bả vai Vincent, trực tiếp vươn đầu lưỡi tham nhập vào trong miệng đối phương. Mắt thú nhân chợt lóe sáng, hé miệng để cậu đi vào, đầu lưỡi nhỏ mảnh dẻ trơn nhẵn kia đấu đá lung tung trong khoang miệng, thậm chí không biết sống chết ôm lấy thú nhân, nhẹ nhàng liếm liếm, đầu lưỡi ngoắc ngoắc, thoáng cái liền trêu chọc Vincent phát hỏa.
Bàn tay giữ lấy eo nhỏ của Bạch Tử Thạch, đầu lưỡi dày thô ráp của Vincent quấn lấy giúp Bạch Tử Thạch liếm mút, lực đạo lớn đến mức khiến đầu lưỡi của cậu không khỏi có chút tê dại.
“Ngô. . ." Bạch Tử Thạch nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ. Vincent đem người đẩy ngã xuống giường, cả thân thể cao lớn cũng hạ xuống theo, đầu chôn ở cổ á thú nhân, liếm mút, đầu óc Bạch Tử Thạch dần dần trở lên hỗn độn, đợi đến khi Vincent bắt được điểm nhô lên trên ngực cậu liếm láp nhẹ nhàng cắn, cả người cậu không nhịn được co rụt một cái, vươn tay túm lấy đầu Vincent, thú nhân không hề để ý đến lực đạo nho nhỏ mà đối phương kéo tóc mình, chỉ lấy tay vuốt ve một bên khác coi như trừng phạt.
Dần dần, Bạch Tử Thạch cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó dâng lên, hấp cả người cậu nóng hầm hập, nói không ra hơi. Cái đầu trước ngực cậu đang nỗ lực phun nhả, thứ nhô ra trên ngực cũng bị trêu đùa đến sưng đỏ dựng thẳng, giữ cố định lấy người cậu, một đường đi xuống, đi xuống. . .
“Ngô ——!" Bạch Tử Thạch đột nhiên ưỡn ngực, cổ ưỡn lên làm thành một đường cong lớn, kêu một tiếng, kích thích đến mức cậu không nhịn được hai tay năm ngón tách ra luồn vào trong tóc Vincent, níu lấy tóc đối phương.
Ngay khi cậu ngửa đầu hưởng thụ, thì Vincent lại thò tay ra, cầm lấy thuốc mỡ kia, một tay hắn linh hoạt dao động ở trên vị trí nhạy cảm của Bạch Tử Thạch vuốt ve ấn nắn, tay kia nhẹ nhàng xoáy nắp mở tuýp thuốc mỡ, nặn ra lên ngón tay.
Trong thân thể dậy sóng từng đợt từng đợt xông lên, trán Bạch Tử Thạch chảy ra một lớp mồ hôi mịn, eo ưỡn lên, thanh âm ấm ách không nhịn được bật ra, theo động tác của Vincent, hô hấp của cậu càng ngày càng dồn dập, ***g ngực phập phồng càng ngày càng kịch liệt, không kìm được mà nâng eo lên.
Mà đúng lúc này, một ngón tay mang theo một thứ dính dính nhiệt độ cực cao lại lặng lẽ trượt vào phía sau cậu. Bỗng nhiên mở to mắt, Bạch Tử Thạch giãy dụa thắt lưng cố gắng từ chối ngón tay kia: “Không được. . . Vincent, ngô. . . chỗ đó không được, không vào được!"
Vincent lấy tay thay thế miệng, an ủi hôn lên bụng Bạch Tử Thạch một chút: “Ta không đi vào, không đi vào. . . chỉ lấy tay thôi, ngươi đã đáp ứng ta theo ý ta mà. . ."
Bạch được trấn an lại, cậu cắn răng, an ủi mình: sớm muộn gì cũng có bước này, chuyện sớm hay muộn thôi. Cậu thở hổn hển, hai tay nắm chặt khăn trải giường hai bên, bàn tay thô ráp của thú nhân đem lại kích thích rất lớn cho cậu, mà bàn tay không ngừng ấn nắn ma sát càng khiến cậu không kìm được run rẩy nhè nhẹ, thế nhưng không biết hắn chạm vào chỗ nào, mà Bạch Tử Thạch lại không nhịn được thân thể giật bắn lên một phát.
Mắt Vincent sáng ngời, biết là đã tìm được chỗ nhạy cảm của đối phương, dùng ngón tay không ngừng kích thích điểm này, khiến cho Bạch Tử Thạch cắn răng không ngừng lắc đầu, lại thêm một ngón tay đi vào, thân thể cậu run lên một tiếng, mặt sau cũng truyền đến cảm giác ẩn ẩn đau. Bạch Tử Thạch cau mày, cuối cùng trong tiếng rên rỉ càng ngày càng dồn dập tiết ra.
Nằm ở trên giường, Bạch Tử Thạch quăng ánh mắt đầy sương mù, nhìn nụ cười ôn thuần an ủi của Vincent: “Bé ngoan. . ." Sau đó sau lưng bị lót cái gối kê cao lên, hai chân bị mở ra, bị buộc bày ra hình chữ M, chỗ mới bị ngón tay đùa giỡn bại lộ trước mắt Vincent.
Từ giọt mồ hôi kết lại chảy xuống từ ***g ngực màu mật ong, hô hấp của Vincent nặng nề không còn quy luật, trong mắt cũng ẩn ẩn hiện lên màu đỏ, gắt gao nhìn chằm chằm cái chỗ bị hắn đùa bỡn đến đỏ ửng, hắn quỳ một gối xuống giường, một chân chống xuống đất, có thể nhìn rất rõ ràng chỗ quấn khăn tắm nhô lên đỉnh chóp cao cao.
Cúi người hôn nhẹ lên môi Bạch Tử Thạch, giọng nói hắn khàn khàn gian nan trấn an: “Bé ngoan. . . Đây là bước nhất định phải trải qua. . . ngươi kiên nhẫn một chút, đau thì nói ra. . ."
Hắn nhanh chóng đem máy kiểm tra độ co dãn của da thịt luồn qua cái lỗ lớn trên dụng cụ đo lường ***g vào bên trong, chỉ lộ ra mảnh kim loại hình tròn, rồi đem thuốc mỡ cẩn thận thoa lên khắp cái dụng cụ đo lường dạng phễu đó, đồng thời dùng tay làm cái dụng cụ lạnh băng đó ấm lên.
Dụng cụ đo lường hình giống như cái phễu, đỉnh giống như cái nấm, nhưng vô cùng trơn nhẵn, ở giữa có một cái lỗ nhỏ, vừa đủ để mảnh kim loại tròn của máy kiểm tra độ co dãn da thịt đi vào. Toàn bộ dụng cụ kiểm tra cơ thể có hình hơi hơi cong, một đầu hơi nhỏ đến phần đuôi thì to dần, bề mặt kim loại màu bạc được mài cực kỳ nhẵn bóng, theo lời mật y thì bộ này là bộ tốt nhất, cho dù ma sát lên da của ấu tể thì ấu tể cũng không cảm thấy khó chịu, trên mặt kim loại nổi bật một vạch đen chia số thẳng tắp, chính là vạch chia độ của bộ dụng cụ đo lường này.
Chuẩn bị xong hết thảy, Vincent một tay an ủi tiểu tiểu Bạch, một tay vững vàng đưa dụng cụ tiến vào mặt sau, cẩn thận từng chút đẩy vào bên trong, đồng thời thấp giọng giải thích, trong giọng nói tràn đầy nôn nóng và áy náy: “Bạch, ta muốn ngươi, nhưng lại không muốn làm ngươi bị thương, cái này là để cho ngươi không bị thương nên nhất định phải làm. . . cố nhịn một chút, sẽ không làm ngươi quá khó chịu đâu. Thật xin lỗi. . ."
Bạch vốn đã có chút hơi kiệt sức, thân thể xụi lơ vô lực mặc cho đối phương hành động, cậu chật vật giơ một cánh tay lên che mắt mình, thành thật mà nói lúc bị cái thứ lạnh như băng kia tiến vào, cậu vừa giật mình, vừa tức giận, giận hắn không nói với mình đã trực tiếp hành động. Nhưng giọng nói của Vincent lại khiến cậu có chút không đành lòng, nghĩ đến đối phương được lợi, cậu muốn phát giận, nhưng cuối cùng lại nhún nhường ba phần, dứt khoát che mắt lại, coi như cái gì cũng không biết.
Cái chỗ xinh đẹp kia từng chút từng chút bị kéo căng ra trước mắt mình, hầu kết Vincent không nhịn được mà trượt lên trượt xuống, mồ hôi trên trán đua nhau tuôn ra, chỗ nào đó càng nóng đến mức muốn nổ tung, từng giọt mồ hôi lớn rơi xuống thân Bạch Tử Thạch, hắn không nhịn được run lên: “Đau không?"
Bạch Tử Thạch liều chết che mắt phát ra một tiếng nức nở đáng thương: “Đau. . . Đừng làm, rất đau. . ."
Nhìn chỗ kia đã bị kéo căng đến cực hạn, Vincent ghi lại vạch chia độ, sau đó từ từ đem dụng cụ đo rút ra, đi qua kéo cánh tay Bạch Tử Thạch ra: “Ổn rồi, ổn rồi, đã ổn rồi."
Mắt Bạch Tử Thạch đã hơi đỏ lên, Vincent áy náy nhìn cậu, hôn hôn lên mắt cậu: “Thật xin lỗi. . . Ta chỉ sợ ngươi không đồng ý. . ."
Bạch Tử Thạch quay qua: “Sao ngươi biết ta không đồng ý chứ?"
“…" Thú nhân không biết nói gì vùi đầu vào hõm vai đối phương, “Là ta không đúng, đừng nóng giận. . . Ta sẽ chiều theo ý ngươi, được không?"
“Chiều theo ý ta?" Bạch Tử Thạch thấp giọng hỏi.
“Um."
“Vậy ngươi nằm xuống không được phép nhúc nhích."
“Uh."
Bạch Tử Thạch ngồi dậy, nhìn Vincent nằm thẳng trên giường dáng vẻ mặc người xâm lược, nhìn vào mắt hắn, khẽ mỉm cười, sau đó đột nhiên giật khăn tắm của hắn ra!
“Ngô. . . Bạch!" Thú nhân bị cầm lấy bộ vị cứng rắn giật mình kêu lên.
“Câm miệng! Cũng không được phép nói!" Hai tay nắm chỗ nào đó, Bạch Tử Thạch hung hãn quát.
Vincent sáng suốt ngậm miệng lại.
Tác giả :
Vị Huyền Cơ