Đổ Thạch Sư
Chương 53: Đổ thạch chiến (hoàn)
“Thật đáng tiếc, khối mao liêu này của Sylvester Bra đồng học lại sụp mất, không thể thấy một chút dấu vết nào của nứt, mọi người ai cũng không ngờ tới. Hy vọng khối mao liêu tiếp theo cậu ấy sẽ có thành tích tốt hơn." Giọng nói của người chủ trì tràn đầy tiếc nuối, làm khán giả phía trên cũng cảm thán không thôi.
“Liêu tử tốt như thế, mắt thấy sát ra lục tới nơi, nháy mắt một cái đã sụp mất!"
“Đúng nha, đúng nha, đúng là thốn ngọc thần tiên cũng khó đoán a, một đao nghèo một đao phú một đao xuyên quần đùi."
Mặc dù sụp, nhưng Sylvester vẫn đem tất cả phỉ thúy giải ra, đặt ở trên bàn của hắn. Trước khi lựa chọn khối mao liêu thứ ba mà mình muốn giải, Sylvester vô thức nhìn thoáng qua Bạch Tử Thạch, á thú nhân vị thành niên kia ngồi xổm bên cạnh máy cắt thạch chăm chú chờ, thần sắc của cậu ta dường như không khác gì lúc trước khi bắt đầu thi đấu, bất kể là đổ sụp hay đổ trướng, cũng không thấy giao động, tâm thật là bát phong bất động. (bát phong: 8 loại cảnh giới mà con người gặp phải, ý nói tâm ổn định, gặp chuyện j cũng vừng vàng)
Nhìn đối phương như vậy, tâm tình của Sylvester tựa hồ cũng bình tĩnh hơn, hít sâu một hơi, ánh mắt của hắn bình tĩnh mà kiên nghị: Sylvester, lần này đổ sụp, còn có lần sau, không sao cả. Không hề quan tâm đến tình hình của đối phương nữa, Sylvester bắt đầu chuyên chú vào mao liêu của mình, dựa theo thứ tự đem một khối mao liêu cách mình gần nhất di chuyển qua, nghiêm túc quan sát.
Thanh âm bén nhọn của máy cắt thạch ngừng lại, lão sư phụ đem máy cắt thạch nâng lên, nhường vị trí cho Bạch Tử Thạch, Bạch Tử Thạch đi qua, tách hai nửa mao liêu ra, đây là một khối mao liêu tương đối lớn, lớp vỏ đá rất dày, mở lớp vỏ đá ra, bên trong hiện ra một màu nâu xám giống lớp vỏ ngoài. Không ngoài dự liệu, đối với Bạch Tử Thạch mà nói, chỉ cần không đem phỉ thúy cắt hỏng là được. Ở nơi này không giống trên địa cầu, một đao cắt phỉ thúy thành hai nửa, cắt hợp lý thì vẫn không ảnh hưởng tới giá trị của phỉ thúy, vì dù sao cuối cùng những phỉ thúy này cũng cắt ra làm thành các loại trang sức, vòng tay, vật trang trí các loại, còn nơi này nếu đem phỉ thúy cắt thành hai nửa, năng lượng bên trong sẽ từ từ trôi mất, giá trị lập tức giảm mạnh, phỉ thúy cũng lập tức trở thành vô dụng. Cho nên ở nơi này, lúc cậu phác họa, luôn hết sức cẩn thận dè dặt.
Lão sư phụ nhìn mao liêu một chút, cũng nhịn không được nói một câu: “Người trẻ tuổi lúc vẽ không đủ mạnh dạn a."
Bạch Tử Thạch cười một tiếng: “Ta mới vào nghề, cầu ổn thỏa là tốt rồi, phiền toái sư phụ cắt một đao, vị trí hạ đao tự ngài xem rồi xử lý, được không?"
“Vậy thì có cái gì không được." Lão sư phụ đổ thạch không được, nhưng giải thạch vẫn là tay già đời, cầm lấy bút lưu loát vẽ một đường lên trên, cực kỳ sát với vị trí và hướng đi của mãng đái màu xanh. Máy cắt thạch mở lên lần nữa, lão sư phụ lưu loát kéo tay cầm máy cắt thạch xuống.
Mười mấy phút sau, máy cắt thạch dừng lại, lần này Bạch Tử Thạch tự mình đi tới nâng máy cắt thạch lên, mao liêu an tĩnh nằm đó, một vết cắt rõ rệt cắt ngang mao liêu. Phỉ thúy bên trong là dạng gì đây? Gặp qua phỉ thúy biến chủng lần trước làm Bạch Tử Thạch tràn ngập tò mò đối với phỉ thúy trong khối mao liêu này, mãn lục? Hay là phiêu lục ? Hay là loại nào khác?
Khán giả phía trên cũng yên lặng, tất cả mọi người nín thở chờ Bạch Tử Thạch kéo lớp vỏ đá ra.
Bạch Tử Thạch dùng một gậy sắt đầu dẹt tách hai khối mao liêu ra, một khối nhỏ ‘ba’ một tiếng rơi trên mặt đất, cắt mặt xuất hiện rất rõ ràng trên màn hình lớn, một mảng ngọc thịt lớn lập tức xuất hiện trước mắt mọi người. Bên ngoài là bạch sắc Băng Nhu Chủng tính chất khá nhẵn mịn, lờ mờ khó nhận ra, sau đó dần dần chuyển sang màu xanh cỏ non, vẫn là tính chất Nhu Chủng, nhưng tính chất nhẵn mịn hơn phần màu trắng một chút, làm cho người ta thấy lạ mắt, yêu thích vô cùng. Song khiến cho Bạch Tử Thạch kinh ngạc là, đi vào trung tâm phỉ thúy thêm một chút, màu xanh cỏ non chậm rãi biến thành màu xanh lam, tới chính giữa khối phỉ thúy đã là một mảng phỉ thúy lam sắc rõ ràng, thập phần chói mắt. Không chỉ vậy, tính chất toàn bộ khối Lam Phỉ Thúy thông thấu như băng, trong ánh sáng chiếu vào như có một tầng sương, tựa như dòng nước tinh khiết đóng băng, ngưng trệ, chính là Băng Chủng phẩm chất tuyệt vời, so với phẩm chất Lam Phỉ Thúy mà Bạch Tử Thạch lần đầu đổ được còn cao hơn.
“Trời ạ! Lại đổ trướng! Cậu ta cư nhiên lại đổ trướng! Hơn nữa, lần này lại đổ được Băng Chủng Lam Phỉ Thúy! Chẳng lẽ hôm nay may mắn liên tục đi theo cậu ta sao?" Bạch Tử Thạch liên tục đổ trướng ba lần khiến người ngồi xem cũng cảm thấy khiếp sợ, một lần có thể nói là bình thường, học sinh đổ thạch viện mà; hai lần cũng không có gì, người Bác Gia Garcia coi trọng mà; ba lần. . . đây không phải là chuyện người bình thường có thể làm được a! Nhất là phỉ thúy của ba lần đổ trướng này, một khối Tử Phỉ Thúy khó gặp, một khối Lam Phỉ Thúy biến chủng đạt đến Băng Chủng, hơn nữa kém nhất cũng không thấp hơn Nhu Chủng. Đây là dạng xác suất gì? !
Thần kỳ! Chỉ có hai chữ này có thể hình dung.
Toàn sân tại thời khắc lớp vỏ được tách ra tĩnh lặng mất mấy giây, rồi sau đó tiếng hoan hô, tiếng than sợ tràn ngập toàn bộ hội trường, thậm chí có người bắt đầu hô lên tên của Bạch Tử Thạch, vào giờ khắc này, bất kể là mua Bạch Tử Thạch thắng hay là Sylvester thắng, mọi người đều bị chuyện gần như kỳ tích này làm cho kinh sợ.
Bốn khối mao liêu đại trướng ba khối, bất kể là ai cũng không thể hoàn toàn phủ nhận năng lực của Bạch Tử Thạch. Cái gì? Vận khí tốt. . . Chờ lúc ngươi vận khí tốt, ngươi chọn bốn khối mao liêu đại trướng ba khối thử xem nào!
Lúc này đám người mua Bạch Tử Thạch thắng đã tươi cười đầy mặt, ngẩng đầu ưỡn ngực, chỉ cảm thấy tin Bác Gia Garcia, chuẩn không sai, cũng có hối hận, hối hận mình tại sao lại nhát gan không mua nhiều thêm chứ?! Một ăn năm a! Đặt 1000 điểm đảo mắt 5000 điểm đã trở về.
Bạch Tử Thạch ngẩng đầu nhìn đầu người nhốn nháo phía trên, tiếng hô tên mình càng lúc càng lớn, trong lòng kích động, giờ này khắc này cậu chỉ cảm thấy sảng khoái. Mạnh mẽ kìm nén kích động của mình, cậu lộ ra một nụ cười tự tin.
Vincent ở đằng xa trên đài chủ tịch nhìn người yêu được vạn nhân chú mục, cũng không kìm được lộ ra nụ cười sủng nịch.
Mà lúc này tâm tình Sylvester lại phi thường vi diệu, trong trận đấu này, tất cả những người xem đang hoan hô đối thủ của hắn. Mà hắn hình như đã bị quên lãng ở một cái góc nhỏ, loại tư vị này tuyệt đối không dễ chịu, nhưng hắn hiểu rõ, bốn khối mao liêu đổ trướng ba khối, thành tựu này tuyệt đối đáng được hoan hô.
Nhìn vào cửa sổ được mài ra chỉ có một mảnh trắng xám, ánh mắt Sylvester tối sầm lại. Tâm tình kích động của mọi người cũng dần dần hồi phục. Khi thấy Sylvester đem mao liêu đặt dưới máy cắt thạch, khán giả lập tức hồi hộp, bây giờ hai người tổng cộng đã giải ra sáu khối mao liêu, đổ trướng bốn khối. Sylvester một khối, Bạch Tử Thạch ba khối. Tỷ lệ đổ trướng cao như vậy tại bất kỳ sân thi đấu nào cũng là hiếm thấy.
Mà bây giờ, Sylvester sắp cắt, là khối mao liêu thứ ba của hắn. Mọi người mong chờ, tựa như muốn chứng kiến một màn kỳ tích khác, nếu khối mao liêu này lại đổ trướng, vậy thì không có trận thi đấu nào có tỷ lệ đổ trướng cao hơn trận thi đấu tại sân số 1 này!
Thế nhưng, đã khiến mọi người thất vọng rồi. Sylvester dọc theo hướng đi của mãng đái trên mao liêu cắt đao đầu tiên, mở mặt cắt ngang ra, vừa nhìn thấy tinh thể xám trắng là hiểu ngay, không có phỉ thúy gì.
Tiếng thở dài đồng thanh vang lên. Sylvester vuốt mao liêu tay run run. Song hắn chỉ cắn răng, rồi lấy khối thứ tư ra.
Bạch Tử Thạch cũng thấy được cảnh này trên màn hình, trong lòng cậu không có gì buồn hay vui. Đổ thạch chiến, đổ thạch chiến, nếu đã là chiến đấu, thì tất nhiên có thua có thắng, mà kết cục, từ lúc bắt đầu dường như đã định sẵn rồi. Năng lực trời sinh của cậu, tại đổ thạch chẳng khác nào là bàn tay vàng.
Tiếp theo chính là khối mao liêu thứ năm. Liên tiếp cắt ra ba khối phỉ thúy tốt, lão sư phụ cũng rất hưng phấn, mặc dù ông biết những mao liêu này là do những đổ thạch sư của đổ thạch viện chọn lựa ra nhưng cũng không cản nổi cảm giác thành tựu này. Giải thạch sư (người chuyên giải thạch) mong ước giải ra phỉ thúy tốt cũng mãnh liệt như đổ thạch sư muốn đổ ra phỉ thúy tốt.
Không đợi Bạch Tử Thạch nói, lão sư phụ liền trực tiếp đem khối mao liêu thứ năm ôm qua, đây là khối mao liêu nhỏ nhất mà Bạch Tử Thạch chọn, lão sư phụ một tay đã cầm lên được, đại khái chỉ có 4, 5 kg. Vỏ hoàng sa, một đường mãng đái màu xanh rõ ràng, dùng cường quang khí chiếu vào, dường như có thể nhìn thấy chút lục sắc lờ mờ trên vỏ đá.
Tuy nhỏ, nhưng thực sự là một khối cực tốt. Lần này căn bản không cần hỏi, một mao liêu chỉ cỡ bàn tay, hơn nữa biểu hiện tốt như vậy, lão sư phụ cầm lấy đá mài rồi bắt đầu trực tiếp mài.
Ngay khi lão sư phụ sát thạch, Sylvester cũng đem khối thứ tư của hắn giải ra, lần này hắn không chọn sát thạch, mà trực tiếp cắt, đao đầu tiên hạ xuống liền ra lục, bất quá thế nước của lục khô cằn, cũng không đủ mượt mà, giải hết ra cũng chỉ là một khối Đậu Chủng phiêu lục phẩm chất không tốt lắm.
Khi hắn đụng phải khối mao liêu này, tất cả mọi người đều biết, trận tỷ đấu này, Sylvester Bra thua, mặc dù hai người bọn họ đều chưa giải khối mao liêu thứ năm ra.
Sylvester cúi đầu đem khối Đậu Chủng này đặt lên cái bàn của mình, sắc mặt không kìm được ảm đạm xuống, hắn trầm mặc đi về vị trí của mình, sau đó bắt đầu giải khối thứ năm của mình. Bất kể như thế nào, trong bốn khối mao liêu, ba khối có phỉ thúy, dù một khối bị rạn nứt, thì thành tích này đã đủ giỏi rồi.
Không sao, Sylvester, dù kém đối phương, nhưng ngươi đã lấy ra hết trình độ của mình, ai có thể bảo đảm bản thân trong năm khối chọn trúng ba khối chứ?
Khi mọi người nhìn thấy màu xanh thẫm từ cửa sổ được sát ra trên khối mao liêu thứ năm của Bạch Tử Thạch, phản ứng duy nhất chính là câm lặng, vừa cảm thấy bất khả tư nghị, vừa cảm thấy đương nhiên, cảm xúc phức tạp này cuối cùng hợp thành tiếng hoan hô cuồng nhiệt, cái tên Bạch Tử Thạch lại lần nữa được mọi người vui sướng hô lên, mãi không ngừng.
Bọn họ chứng kiến một kỳ tích, kỳ tích thật sự! Năm lần đổ thạch, đại trướng bốn lần! Tử Phỉ Thúy, Lam Phỉ Thúy, Nhu Chủng kém nhất, và mãn lục Băng Chủng!
“Băng Chủng gần Thủy Tinh Chủng! Còn là mãn lục, xanh thẫm! Đã rất lâu chưa thấy qua phỉ thúy phẩm chất tốt như vậy rồi!"
“Bạch Tử Thạch, cậu ấy thật quá tuyệt vời! Bốn trong năm lần!!! Đây là xác suất điên cuồng như thế nào!!!"
“Thật không hổ là bạn lữ của Bác Gia Garcia a ~~ “
Tại thời khắc này, tựa hồ không ai còn quan tâm đến khối mao liêu thứ năm của Sylvester, tất cả mọi người đều vì kỳ tích này mà reo hò thán phục.
Bạch Tử Thạch mỉm cười rực rỡ, mặc dù cậu đã dò xét qua, nhưng khi những phỉ thúy xinh đẹp này hiện ra trước mắt cậu, loại rung động này vẫn khiến cậu khó mà miêu tả, giống như một chi phiếu trăm vạn khác với một trăm vạn tiền mặt bày ra trước mặt.
Lúc này, cậu thấy Sylvester, đối phương đang cẩn thận quan sát khối mao liêu thứ năm của hắn, trên mặt là vẻ bình tĩnh. Cậu nhớ tới lời nói của Sylvester: “Bất kể kết quả như thế nào, ta muốn cuộc tranh tài này."
Bạch Tử Thạch thu hồi nụ cười, nhìn thân ảnh chuyên chú của Sylvester, cậu đi tới, sân đấu bắt đầu an tĩnh lại, khán giả nhìn hành động của Bạch Tử Thạch. Thân phận tình địch của hai người họ, cùng với nguyên nhân tại sao có cuộc so tài này, quay về trong cái đầu đang bị kỳ tích to lớn chiếm cứ của mọi người.
Khiến lòng hiếu kỳ của tất cả mọi người đều treo lên, giương to mắt nhìn Bạch Tử Thạch đi tới bên cạnh Sylvester.
Sylvester ngẩng đầu, nhìn thấy Bạch Tử Thạch, nhất thời ngẩn ra, sau đó thấy Bạch Tử Thạch ngồi xổm xuống, nhìn mao liêu trên tay mình, bình tĩnh nói: “Cuộc tranh tài này vẫn chưa kết thúc, ta ở đây chờ kết quả."
Sylvester lại sửng sốt, nhìn ra sự công nhận nghiêm túc trong mắt tiểu á thú nhân, hắn mỉm cười: “Ân, kết cục chưa chắc đã như mọi người nghĩ."
Song, kết cục cũng không như hy vọng trong lời của Sylvester, trong khối mao liêu cuối cùng của hắn không có gì cả.
Nhìn mao liêu bị cắt thành hai nửa, Sylvester nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật sâu —— kết thúc, vậy là kết thúc rồi!
Một bàn tay vươn ra trước mặt hắn, Sylvester sửng sốt, liền nhìn thấy khuôn mặt Bạch Tử Thạch phía trên cánh tay, đối phương mỉm cười: “Ngồi xổm không mệt sao?"
Suy nghĩ một chút, Sylvester cầm lấy tay cậu, dùng sức một chút đứng lên, trên mặt cũng mỉm cười như trút được gánh nặng: “Bạch Tử Thạch, ta thừa nhận cuộc tranh tài này ta thua, đây cũng đại biểu rằng ta không bằng ngươi. Hơn nữa. . ." Hắn nghiêng đầu đánh giá Bạch Tử Thạch, “Mặc dù ngươi không đáng ghét, nhưng đừng hy vọng ta thích ngươi."
Bạch Tử Thạch mỉm cười: “Ta cũng vậy." Tình địch mà. . . ai lại thích?
Sigma nhìn hai hài tử trên sân, vẻ mặt tươi cười, hài tử của đổ thạch viện vẫn luôn khả ái, không phải sao?
“Bây giờ, ta cần đi ra rồi." Ông sửa sang y phục, rồi đứng lên.
Tác giả :
Vị Huyền Cơ