Đổ Thạch Sư
Chương 12: Tảng đá đổ sụp
Lúc Bạch Tử Thạch đi tới bên cạnh Bích Khê, Bích Khê đã chọn được ước chừng mười tảng đá, đều là toàn đổ mao liêu, nhìn trên kệ bên kia bán đổ mao liêu sau khi bị mở cửa sổ (cắt 1 chút) lộ ra một ít màu sắc xanh hoặc đậm hoặc nhạt, Bạch Tử Thạch hỏi: “Bích Khê, tại sao không ở bên đó chọn một khối?"
Bích Khê nhìn mao liêu bên kia, bất đắc dĩ lắc đầu: “Phía trên kia quả thật có mấy khối ta vừa ý, thậm chí còn có một khối đạt đến Băng Chủng, cao Thủy Chủng gần đạt đến Băng Chủng cũng có mấy khối tốt, nhưng là, bây giờ tiền của ta không đủ không thể gánh được, huống chi bán đổ mao liêu nếu như cắt sụp liền thua lỗ lớn, thay vì như vậy, vẫn là lựa mấy khối có biểu hiện tốt thì thích hợp hơn so với bán đổ mao liêu, cho dù vạn nhất thật sự không có liêu tử tốt, ta còn có chút tiền đi mua một số minh liêu tốt cho Carlo."
Bạch Tử Thạch thấy nét mặt Bích Khê có chút ảm đạm, biết đoạn thời gian này hắn tựa hồ cũng không đổ trướng được gì, tổng thể mà nói thậm chí là sụp, hắn một lòng muốn tìm cho Carlo một số phỉ thúy thượng hạng, nhưng liên tiếp thất vọng. Có nên đem phỉ thúy trong khối mao liêu hình tròn kia tặng cho Bích Khê không? Bạch Tử Thạch có chút do dự nghĩ, nhưng là, nếu như khối đổ thạch kia không bán đi, cậu sẽ không có tiền vốn tiếp tục đổ thạch.
Bích Khê không biết tiểu á thú nhân bên cạnh đang tính toán đưa cho mình một khối đại lễ, hắn đem một tảng đá cuối cùng chọn trúng ôm đến một bên, sau đó hướng về phía một cái góc nhỏ của gian phòng kêu một tiếng. Một cái á thú nhân thân hình cao lớn lái một chiếc xe nhỏ đi tới, hắn giúp Bích Khê đem mao liêu cân theo kg, tính toán ra tổng giá trị, rồi mang theo Bích Khê đi tìm Owen. Owen thu tiền, nhìn danh sách đổ thạch đã đánh số trong tay Bích Khê cười một tiếng: “Ngươi lần này chọn đều không phải liêu tử rẻ a, như vậy cũng tốt, bảo hiểm một chút."
Bích Khê cười khổ một tiếng: “Gần đây đổ sụp không ít, phải cẩn thận một chút, thú triều tháng đã tới rồi."
Owen nhớ tới lần trước, tại thú triều tháng lần trước Carlo bị trọng thương, nét mặt cũng không khỏi ngưng trọng lên: “Nếu không được nữa, phải mua minh liêu đi, chỗ này của ta cũng chứa một số nguyên liệu tốt, lúc nào muốn thì gọi một tiếng."
Bích Khê vỗ vỗ bả vai Owen: “Được, Owen. Xong rồi, bây giờ ta qua giải thạch trường."
“Cùng nhau đi, ta cũng đi vậy." Owen nhìn đồng hồ, đem cái kia á thú nhân vừa rồi gọi trở lại: “A Tư Nhĩ, ta đi giải thạch trường, nơi này giao cho ngươi."
Cửa tiệm Owen ở phía sau giải thạch trường, từ cửa tiệm đi ra, quẹo vào hẻm nhỏ bên cạnh, đi vào trong ước chừng hơn 200m là đến nơi. Trong giải thạch trường này đặt khoảng mười bộ giải thạch, tổng cộng là năm hàng, mỗi hàng đặt hai bộ song song, Owen nơi này làm ăn cũng không tệ, mỗi một đài giải thạch cơ phía sau đều có người xếp hàng chờ giải thạch, mỗi một đài giải thạch cơ chung quanh đều vây đầy thú nhân, này đại khái là do trong giải thạch trường công cụ giải thạch không nhiều lắm nhưng chiếm rất nhiều chỗ.
Owen dẫn Bạch Tử Thạch đi tới cửa giải thạch trường để Bạch Tử Thạch đem bài tử của mình lấy ra, một phút đồng hồ sau, xe để mao liêu mà Bạch Tử Thạch chọn được đẩy ra, xe bị thiết bị niêm phong kín, Owen ý bảo Bạch Tử Thạch đem tấm bảng gỗ đặt vào chỗ lõm trên xe, xe phát ra thanh âm ken két thanh thúy, sau đó nắp phía trên tự động trượt ra, trong xe nhỏ để chính là khối đá tròn trịa kia.
“Tìm một cái giải thạch cơ ít người đi xếp hàng đi." Bích Khê cũng đẩy tới chiếc xe của hắn, nói với Bạch Tử Thạch.
Bạch Tử Thạch gật đầu, sau đó chung quanh ngắm nhìn một lát, phát hiện những hàng giải thạch cơ trước mặt người có dài có ngắn, một hàng dài kia trên căn bản có hai mươi mấy chiếc xe đang chờ, ngắn cũng có ba bốn chiếc xe, cậu chỉ vào đội ngũ tương đối ngắn kia có chút không giải thích được: “Tại sao những người đó tình nguyện xếp hàng dài cũng không muốn đi sang hàng để máy khác?"
Bích Khê nhìn tiểu á thú nhân chớp chớp cặp mắt đen xinh đẹp, vẻ mặt không hiểu, không khỏi vui vẻ: “Ngươi biết giải thạch loại trò này nhãn lực kinh nghiệm cố nhiên rất trọng yếu, nhưng vận khí cũng là không thể thiếu, bởi vì người đổ thạch tin tưởng số phận, những chỗ giải thạch cơ xếp hàng rất dài hôm nay khẳng định đã giải ra không ít nguyên liệu tốt, bọn họ dùng đài giải thạch cơ này cũng là hy vọng những thứ vận mệnh này có thể kéo dài tới trên người bọn họ, coi như là một loại tâm linh ký thác."
Bạch Tử Thạch gật đầu, tình huống như thế thật ra lúc trên địa cầu cũng có phát sinh, một cửa tiệm bán mao liêu nếu như đại trướng, chủ cửa hàng sẽ đốt pháo nổ ăn mừng, khách đổ thạch sẽ nghe tin mà đến, đây chẳng qua là chứng minh trong tiệm này thật có mao liêu tốt, hơn nữa cũng bao hàm một loại ý tứ hy vọng dính dính vận khí tốt.
Bích Khê thật ra cũng có tư tưởng như vậy, chẳng qua là hôm nay a ba Carlo, Bàng Bích sẽ về nhà làm khách, cho nên Bích Khê từ bỏ việc đến xếp hàng sau đài giải thạch cơ nhân khí vượng nhất kia, lựa chọn một hàng rồi đứng vào phía sau. Bạch Tử Thạch đối với mao liêu của mình đã có lòng tin đại khái, bởi vậy xếp hạng chỗ nào cậu cũng không để ý. Đem xe của mình giao cho nhân viên làm việc chịu trách nhiệm ở đài giải thạch cơ này, cậu chạy đến phía trước vây xem, dù sao xe đang khóa, cũng không lo lắng bị mất gì gì đó.
Á thú nhân làm giống Bạch Tử Thạch cũng không phải ít, bọn họ làm thành một vòng tròn tụ tập chung quanh giải thạch cơ, thú nhân thì tại vòng bên ngoài nhìn, tại vòng ngoài thậm chí còn vì thú nhân thiết lập chỗ đặc biệt để nghỉ ngơi, có một chút đồ uống cùng thức ăn, đương nhiên những thứ này là phải trả tiền, hơn nữa còn không rẻ. Thấy những thứ này Bạch Tử Thạch thật sự là không thể không bội phục đầu óc buôn bán của Owen, những thú nhân này bình thường đều thường xuyên thủ tại chỗ này không dễ dàng rời đi, ai biết ngươi vừa rời đi một hồi có thể có phỉ thúy tốt xuất hiện hay không, nếu bỏ lỡ thì hối hận cũng không kịp. Cho nên, Owen kiếm chính là loại tâm lý này.
Ỷ vào vóc dáng bản thân nhỏ, Bạch Tử Thạch linh hoạt tận dụng mọi khe hở giữa các á thú nhân, chỉ chốc lát sau đã chen lên phía trước, vừa nhìn liền khiến Bạch Tử Thạch kinh hãi, ánh mắt trở nên hờ hững lãnh đạm, á thú nhân đang giải thạch không phải chính là người vừa rồi đoạt mao liêu của mình sao?!
Bất quá xem chừng, hôm nay vận khí của hắn tựa hồ cũng không ra sao, chung quanh giải thạch cơ rải rác không ít khối đá, đều là trắng bóc, á thú nhân kia sắc mặt thoạt nhìn cũng không quá tốt, ánh mắt đỏ bừng, hắn phiền não ngồi xổm trên mặt đất cào tóc của mình, hít một hơi thật sâu rồi mới một lần nữa đứng lên, đi tới xe của mình chọn trong chốc lát, lấy ra một khối mao liêu kích cỡ chừng ba quả bóng.
Đó là khối vỏ hoàng thiện (vỏ giống da lươn) màu nâu, chất vỏ nhẵn nhụi, phía trên có hai cái mãng đái màu đen chạy song song, chung quanh có bảy tám đoàn trứng muối dồn chặt, dạng tảng đá như vậy thông thường đều rất già, dễ ra cao thúy (phỉ thúy phẩm chất cao), hơn nữa nhìn mao liêu này mặt ngoài mãng đái trứng muối đều không ít.
“Khối liêu tử này biểu hiện rất tốt a. . ." “Vừa nhìn đã biết chính là Cái Á Lão Khanh Chủng. . ." “Xem ra lão bản trước cần đem pháo treo tốt đi."
Bạch Tử Thạch nghe những người xung quanh nghị luận cũng biết người xung quanh đều rất coi trọng khối mao liêu này, đương nhiên nếu chỉ nhìn ngoài mặt, cậu không thể không thừa nhận khối mao liêu này thật sự không tệ. Cả á thú nhân kia nghe chung quanh nghị luận sắc mặt cũng dần dần tốt lên, giữa lông mày mới vừa rồi có vẻ nôn nóng cũng tan đi không ít, vừa rồi thật sự đổ sụp không ít liêu tử, tiếp tục sụp nữa á thú nhân sợ rằng bản thân mình hôm nay cũng không có dũng khí giải thạch tiếp, vì vậy mới cố ý lấy ra khối mao liêu đắt tiền nhất cũng là bản thân cực kỳ nắm chắc đem ra giải, nếu trướng có thể đề cao một chút lòng tin, trọng yếu hơn là có thể bù đắp tổn thất lúc trước.
Bất quá, liêu tử tốt như vậy đương nhiên không thể dùng giải thạch cơ trực tiếp cắt, tất nhiên là phải sát trước, hít sâu một hơi, á thú nhân bắt đầu dọc theo mãng đái sát thạch, năm phút đồng hồ sau đi qua, phần sát ra vẫn như cũ là đá màu xám trắng, không thấy một điểm lục. Á thú nhân kia sắc mặt bắt đầu tái nhợt, ngừng một chút, hắn ngồi ở một bên nghỉ ngơi trong chốc lát, á thú nhân đi cùng hắn vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Ngươi nghỉ một lát, ta tới."
Á thú nhân kia không nói gì, dứt khoát lắc đầu, lại đứng lên, dáng vẻ quyết tâm — nhất định có lục, nhất định, không có lý do gì liêu tử biểu hiện tốt như vậy lại không ra lục! Hắn đem mao liêu đổi hướng, đổi một cái mãng đái khác tiếp tục sát, sau đó 5 phút đồng hồ trôi qua, vẫn như cũ là đá xám trắng, ngay cả một cái bóng tia lục cũng không trông thấy! Á thú nhân kia không dám tin mở to hai mắt nhìn, không tin kỳ quái này lại sát xuống vài cm, nhưng lại sát ra một đoàn trắng trắng giống cây bông.
“Bạch Miên! Cư nhiên là Bạch Miên!" Không đợi á thú nhân kia có phản ứng gì, chung quanh á thú nhân tinh mắt đã kêu lên, “Ai. . . Thật là một đao nghèo một đao phú, ai có thể nghĩ tới mao liêu biểu hiện tốt như vậy sát ra cư nhiên là Bạch Miên? Sụp rồi!" Không thể như vậy, Bạch Miên cái này là một loại vết lốm đốm thường gặp bên trong phỉ thúy, hình dáng mảnh, dạng tơ, lăn tăn, bán trong suốt, khoáng vật nhỏ màu trắng trong suốt, nói trắng ra chính là tạp chất bên trong phỉ thúy, nghiêm trọng ảnh hưởng đến chất lượng phỉ thúy. Nếu như giải ra Bạch Miên, khối mao liêu này trên căn bản coi như là sụp hơn phân nửa.
“Ta nói, khối mao liêu này ngươi bán không? Ta ra 5 vạn." Lúc này bên cạch đã có người kêu giá, mặc dù sát ra Bạch Miên, nhưng này cũng chỉ là một phần, khối mao liêu này biểu hiện thật sự là quá tốt, 5 vạn đánh cuộc một keo vẫn là có thể.
Á thú nhân kia sau khi nghe giá tiền, khóe miệng không thể khống chế run rẩy, lúc mua khối mao liêu này giá là 70 vạn, không lâu sau cũng chỉ giá trị năm vạn, hắn cứng cổ trước khi đồng bạn mở miệng đã cãi lại: “Không bán!" Đồng bạn kia muốn nói lại thôi nhìn hắn một cái, sau khi thấy hắn ánh mắt đỏ bừng, cũng chỉ đành thở dài một hơi, không nói gì.
Á thú nhân lúc này trực tiếp đem mao liêu đặt trên giải thạch cơ, điều chỉnh tốt một vị trí, thuần thục thao tác giải thạch cơ cắt xuống, cắt xong, hắn khẩn cấp tách hai khối mao liêu ra, chỉ nhìn thoáng qua cả người liền giống như bị rút sạch khí lực toàn thân, co quắp ngồi dưới đất —- trên mặt cắt hai khối mao liêu có thể nhìn qua tất cả đều là hình dáng giống con lươn, hình bạch miên gợn sóng!
Á thú nhân vây xem cũng không khỏi lắc đầu, đến nước này, ai cũng không tin bên trong mao liêu này có lục, kề sát mãng đái cắt mà chỉ thấy bạch miên không thấy lục còn có thể hấp dẫn sao? Á thú nhân ra giá vừa rồi cũng không lên tiếng nữa, may mắn vừa rồi người ta không bán!
Nhìn mao liêu kia chủ nhân bộ mặt dại ra, mặc dù Bạch Tử Thạch rất chán ghét hắn, bây giờ cũng chỉ đồng tình lắc đầu, đồng bạn của hắn đi tới vỗ vỗ bờ vai của hắn, như muốn gọi hắn tỉnh táo lại, thật nhanh lại đứng lên, ôm lấy một nửa mao liêu tiếp tục bắt đầu cắt, dáng vẻ như hoàn toàn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Ánh mắt của hắn tràn đầy mong đợi cùng khao khát, giống như một kẻ tù tội chờ đợi phán quyết, song không ai có thể cho hắn sự cứu chuộc, bởi vì một phiến đá được cắt xong, vẫn như cũ là một mảnh trắng bóng.
Theo thời gian trôi qua, mao liêu càng cắt càng nhỏ, tia sáng trong mắt á thú nhân kia cũng dần mất đi, cuối cùng hắn bỏ cuộc, đứng lên bộ mặt dữ tợn hướng phía phần còn dư lại bên cạnh hung hăng đá một cước. Bạch Tử Thạch nhìn thấy khối mao liêu kia hướng về phía cạnh mình lăn tới, không khỏi theo bản năng lui về sau, mao liêu dừng ở bên chân của cậu. Thở dài một hơi, Bạch Tử Thạch ngồi xổm xuống chuẩn bị nhặt mao liêu lên, song, ngay khi cậu tiếp xúc đến khối mao liêu này trong nháy mắt, Bạch Tử Thạch ngây ngẩn cả người, nhanh chóng cúi đầu nhìn khối này so với phần liêu tử vừa cắt bên kia nhỏ hơn —- tiểu mao cầu quen thuộc va chạm làm cho Bạch Tử Thạch cảm thấy thân thiết không dứt, hơn nữa cái tiểu mao cầu này tựa hồ so với trước càng thêm nghịch ngợm.
Mua lại, nhất định phải mua lại!
Đúng lúc, có người cũng đang muốn bán, đồng bạn á thú nhân kia nhìn một chút trên mặt đất đầy đất đá vụn, giữ vững tinh thần hướng bốn phía hỏi một câu: “Còn dư lại nửa khối có vị bằng hữu nào muốn không? Chỉ cần 3000."
Chung quanh không có một người kêu giá, đây không phải là nói nhảm sao? Nhìn bên kia trứng muối tập trung nửa bên đều là mạn mạn Bạch Miên, mặc dù ba ngàn đối với đổ thạch mà nói cũng không nhiều, nhưng ai có thể nguyện ý đem tiền ném vào trong nước?
Bạch Tử Thạch thu hồi tay đặt trên mao liêu, đứng lên: “Ta nghĩ muốn, nhưng mà không có nhiều tiền như vậy, 1000 có được không?"
Đồng bạn á thú nhân kia nhìn một chút nho nhỏ Bạch Tử Thạch, rồi hỏi người xung quanh: “Còn có ai muốn không?" Không có ai đáp lời, hắn thở dài một hơi, “Nếu như vậy, 1000 thì 1000 đi."
Bạch Tử Thạch cười lên, sau đó cầm thẻ từ của mình trả tiền, rồi ôm lấy mao liêu đã thuộc về mình chuẩn bị rời đi: “Ai, vị tiểu bằng hữu này, chờ một chút."
Nghe thanh âm là á thú nhân bán cho cậu mao liêu, Bạch Tử Thạch xoay người: “Mao liêu ta cũng giao tiền rồi."
Á thú nhân kia cười khổ một tiếng: “Ta biết, quy củ tiền hàng thanh toán xong ta vẫn hiểu. Ta chỉ là muốn đối với ngươi nói một tiếng xin lỗi. Chuyện ban nãy hài tử kia làm, ta thật xin lỗi."
Nghe được lời xin lỗi, Bạch Tử Thạch đối với vị á thú nhân ôn hòa này cũng không có chán ghét nữa, 1000 điểm hắn đáp ứng bán đoán chừng cũng là muốn nói xin lỗi, nghĩ tới đây cậu gật đầu với đối phương: “Không quan hệ, hắn lấy của ta một khối 1000 mao liêu, ta cũng từ chỗ các ngươi lấy đi một khối 1000 mao liêu, vừa bằng."
Nghe cậu nói như thế, đối phương cũng ngây ngẩn cả người, hắn không nghĩ rằng cái tiểu á thú nhân này theo chân bọn họ có chút đụng chạm lại mua loại mao liêu trên căn bản đã chắc chắn sụp cư nhiên là bởi vì nguyên nhân này, điều này làm cho á thú nhân này hơi có chút cảm giác dở khóc dở cười.
Bạch Tử Thạch cũng mặc kệ đối phương nghĩ như thế nào, cậu nói như vậy đơn giản chính là mượn cớ mà thôi, dù sao khối mao liêu này sau khi giải ra nhất định sẽ làm cho đám người kia thất kinh, trước mượn cớ sẽ không khiến người khác chú ý.
Bạch Tử Thạch cuối cùng hướng cái á thú nhân này gật đầu rồi cất bước đi, bởi vì cậu đã thấy bên kia Bích Khê đang giải thạch.
………………………………
Tác giả :
Vị Huyền Cơ